Long Tế Chí Tôn

Chương 377: Thay cha ra trận



Diêm Đồ đã nói lên tiếng lòng của tất cả mọi người, Viên Thiên Cương cũng có suy nghĩ này.

Đó là thầy luyện đan cao cấp đấy, nếu có thể mời về nhà họ Viên thì nhà họ Viên chắc chắn có thể chèn ép được phủ Thành chủ, trở thành thế gia hàng đầu thành Vô Úy.

Nhưng nghĩ lại, thầy luyện đan cấp bậc thế này sao thèm đếm xỉa tới nhà họ Viên nhỏ nhoi chứ? Những nhân vật hàng đầu nước Dạ Lang, cho dù là quốc quân nước Dạ Lang mà gặp thầy luyện đan cao cấp thì cũng phải đối đãi long trọng ấy chứ.

Chính bởi vì thầy luyện đan quả thực rất hiếm hoi.

Tại sao Thất Bảo Trai lại có địa vị không thể thay thế? Đó là vì Thất Bảo Trai sở hữu thầy luyện đan duy nhất của thành Vô Úy, lại còn là thầy luyện đan trung cấp. Các gia tộc có thực lực khác tuy cũng có nuôi, nhưng cùng lắm chỉ là học trò luyện đan, đến đan dược thấp nhất là hạng 9 cũng không luyện được.

Nhưng cho dù là vậy thì cũng là khách quý của gia tộc, bọn họ đánh cược cả tương lai vào đó.

Một khi học trò luyện đan thăng cấp lên thầy luyện đan sơ cấp thì gia tộc nuôi họ sẽ một bước lên trời.

Viên Thiên Cương cất giữ cẩn thận 10 viên Phục Nguyên Đan còn lại, đây đều là tính mạng cả đấy.

Một khi Bão thú bùng phát, số Phục Nguyên Đan này sẽ có vai trò rất lớn.

Tuy đắt nhưng tiền nào của nấy, người mà chết thì có nhiều tiền cũng ích gì đâu?

Cùng lúc đó, tin Viên Thiên Cương dẫn đội săn thú bị hung thú tập kích, tổn thất nghiêm trọng đã lan truyền khắp nơi.

Mọi người trong thành Vô Úy hoang mang lo sợ, ai nấy nơm nớp thấp thỏm, đến những con ngõ nhỏ vốn ồn áo náo nhiệt cũng không còn thấy lũ trẻ con đánh nhau nữa.

Bọn chúng đều ở nhà giúp bố mẹ đào hầm, tích trữ lương thực, nhỡ dã thú tấn công thành Vô Úy, trốn trong hầm may ra còn có thể sống sót.

Trong lịch sử nghìn năm, thành Vô Úy đã bị công phá không dưới 5 lần, lần nào đám dã thú đông đúc xông vào thành Vô Úy cũng là cảnh tượng phơi thây đầy đường, thậm chí còn không tìm được thi thể, lần lượt vào hết bụng dã thú.

Toàn thành chỉ có 1% sống sót, những người dân sống sót đúc kết lại kinh nghiệm, gần như nhà nào cũng đào hầm trong nhà mình.

Trong phủ Thành chủ, Ninh Thiên Hùng ngồi ghế trên cùng, võ tướng bên dưới đang báo cáo chuyện Viên Thiên Cương bị tập kích.

Sau khi võ tướng báo cáo xong, Ninh Thiên Hùng phất tay, võ tướng thức thời cáo lui.

“Quản sư gia, ông nghĩ sao về chuyện này?”

Một người đàn ông trung niên gầy nhom để râu chữ bát bước ra, chắp tay nói: “Thưa Thành chủ, ngồi xem thôi ạ!”

Ninh Thiên Hùng cười: “Đúng vậy, ngồi xem thôi!”

“Chuyện này giao cho ông cả đấy!”

“Rõ!”

Ánh mắt Quản sư gia lóe lên sự xảo trá.

Cùng lúc đó, ở ngoài phủ Thành chủ.

Viên Thiên Cương cùng với thập đại Phù Đồ chờ ở bên ngoài.

Diêm Đồ vẻ mặt không kiên nhẫn nói: “Ông chủ, phủ Thành chủ cũng kênh kiệu quá, lẽ nào chúng ta còn không có tư cách bước vào cửa sao?”

“Lão Thập, trước cửa Thành chủ, không được hỗn xược!”

Thiết Sơn trầm giọng nói.

Lần này bọn họ đến để xin cứu viện, nhà họ Viên tổn thất nghiêm trọng, muốn tiếp tục săn thú quy mô lớn thì phải mượn binh của phủ Thành chủ.

“Lão Thập, đừng cằn nhằn gì nữa, đắc tội Thành chủ chẳng ích lợi gì với chúng ta đâu!”

Lão Nhị Trương Khôi lên tiếng.

“Tôi cũng chờ lâu sốt ruột thôi mà”.

Diêm Đồ cau có: “Cùng lắm tôi không nói nữa là được chứ gì”.

Viên Thiên Cương mặt không cảm xúc đứng bên cạnh, ông ấy dù gì cũng là Sứ tuần thành, mà bây giờ đến cửa cũng không được vào, thế này chẳng phải là khinh thường ông ấy sao?

Đúng lúc này, cổng phủ Thành chủ đang đóng chặt được mở ra, Quản sư gia bước ra: “Chao ôi, Viên tuần thành đợi lâu rồi, lũ canh cổng này chẳng có mắt gì cả, dám để Viên tuần thành chờ ở ngoài cổng, đúng là to gan!”

Quản sư gia vẻ mặt đầy áy náy, chắp tay: “Viên tuần thành đừng trách, lát nữa tôi nhất định sẽ trách phạt lũ chó chết này!”

Đến Diêm Đồ cũng nhìn ra sự giả dối của Quản sư gia, thì sao Viên Thiên Cương lại không nhìn ra chứ?

Bọn họ đứng chờ ngoài cổng nửa canh giờ, đây không phải cố ý thì là gì?

Mấy người canh cổng được bọn họ dặn dò thì mới dám không mở cổng chứ.

“Quản sư gia khách sáo rồi”.

Viên Thiên Cương cũng không rảnh nhiều lời với hắn: “Lần đi săn thú này, nhà họ Viên tôi tổn thất nghiêm trọng, nên đến mượn binh của phủ Thành chủ, không biết Thành chủ…”

Ông ấy còn chưa nói xong, Quản sư gia đã xua tay ngắt lời: “Viên tuần thành, lần này Bão thú khí thế rất mạnh, còn nghiêm trọng hơn cả những năm trước đó, Thành chủ đã phái hầu hết binh lực đến tiền tuyến trấn áp, ông cũng biết là binh lực đang thiếu thốn mà”.

Đám người Viên Thiên Cương lập tức sầm mặt xuống, ý là không cho mượn chứ gì?

Diêm Đồ tính cách nóng nảy, lập tức bước lên nói: “Vớ vẩn, gì mà binh lực thiếu thốn, tôi thấy rõ ràng là các ông không muốn cho mượn binh!”

Thành chủ thành Vô Úy năm nào chẳng tuyển binh, ít cũng có 30 nghìn người, trấn thủ bốn thành cũng chỉ có hơn 20 nghìn người, còn 10 nghìn người nữa đâu? Bị bọn họ chết hết rồi sao?

“Diêm Đồ, im miệng!”

Thiết Sơn bình thường đều gọi hắn là lão Thập, bây giờ lại gọi thẳng tên họ, hiển nhiên đã tức giận thực sự.

Quản sư gia cũng không giận, lắc đầu nói: “Vị anh hùng này, tôi nói thật mà, không phải không cho mượn, mà là lực bất tòng tâm, binh lực của phủ Thành chủ cũng đang thiếu thốn đây này”.

Viên Thiên Cương cố nén cơn giận: “Xin hỏi Quản sư gia, lẽ nào phủ Thành chủ định trơ mắt nhìn nhà họ Viên tôi chết dần chết mòn mà không đoái hoài gì sao?”

“Viên tuần thành chớ sốt ruột, tuy Thành chủ không cho mượn binh được, nhưng vẫn có cách khác!”

Trong mắt Quản sư gia lóe lên sự gian xảo, lấy một tờ Trưng Binh Lệnh trong tay áo ra: “Đây là Trưng Binh Lệnh do chính tay Thành chủ viết, Viên tuần thành có thể cầm nó đến các tộc tuyển binh. Trên này có đóng dấu của Thành chủ, thấy nó như thấy Thành chủ, kẻ nào không theo thì cứ báo lên!”

Thiết Sơn biến sắc: “Ông chủ, tuyệt đối đừng…”

Viên Thiên Cương giơ tay ngắt lời anh ta, nhận Trưng Binh Lệnh nhìn qua một cái, nội dung đại khái cũng như những lời Quản sư gia nói.

Mưu cao, kế hiểm!

Tờ Trưng Binh Lệnh này chẳng khác gì ném Viên Thiên Cương vào hố lửa.

“Sao vậy? Viên tuần thành không hài lòng sao?”

Quản sư gia híp mắt nói.

“Hài lòng chứ, vô cùng hài lòng!”

Viên Thiên Cương mặt không cảm xúc cất Trưng Binh Lệnh đi, chắp tay: “Làm phiền Quản sư gia chuyển lời đến Thành chủ, cứ nói tôi vô cùng cảm kích!”

“Không dám không dám, đây đều là việc chúng tôi nên làm mà”.

Quản sư gia mỉm cười, trông như một lão hồ ly gian xảo.

“Cáo từ!”

“Đi thong thả!”

Viên Thiên Cương xoay người, sắc mặt lập tức sầm xuống.

Đám người Thiết Sơn đi theo phía sau, không nói một lời. Về đến Viên phủ, Thiết Sơn không nhịn được nói: “Ông chủ, tuyệt đối không được dùng tờ Trưng Binh Lệnh này!”

“Phủ Thành chủ đúng là mưu cao kế hiểm, không cho mượn binh mà vẫn bịt được những lời đàm tiếu”.

“Bão thú sắp tràn tới, nhà nào nhà nấy đều giấu binh rất kĩ, đó là gốc rễ để bọn họ đảm bảo an toàn. Cưỡng chế tuyển binh sẽ động đến an nguy của bọn họ, xảy ra chuyện lớn đấy”.

Đi tuyển binh đúng lúc nước sôi lửa bỏng này thì chẳng phải muốn nhà họ Viên trở mặt với các gia tộc khác sao?

Cho dù Viên Thiên Cương sống sót, thì liệu sau chuyện này có ngăn được sự trả thù của mọi người trong thành Vô Úy không?

Viên Thiên Cương lấy tờ Trưng Binh Lệnh ra, lập tức xé nát, Trưng Binh Lệnh này không thể lấy ra, thậm chí còn không được để người ngoài nhìn thấy.

Một khi để bọn họ cảm thấy nhà họ Viên có mưu đồ thì nhà họ Viên sẽ trở thành mục tiêu của mọi người, không những không được trợ giúp mà thậm chí còn bị đâm sau lưng.

Khó quá, đúng là khó quá.

Ai cũng nói dã thú hung tàn, nhưng Viên Thiên Cương cảm thấy con người còn hung tàn hơn dã thú gấp mười gấp trăm lần. Bọn họ giết người không cần vuốt sắc, không cần răng nhọn, thậm chí còn không cần vũ khí cũng đủ dồn người khác vào chỗ chết.

Trong đại sảnh, mọi người vô cùng khó nghĩ.

Vẻ mặt Viên Thiên Cương lộ chút mệt mỏi.

Nhà họ Viên lớn như vậy mà chỉ có mỗi ông ta lo liệu, đúng là khó khăn!



Trên gác mái của Tàng Kinh Các, nghe Ngọc Khiết báo cáo xong, vẻ mặt Viên Tuyết Phi lóe lên một tia kiên định.

Đúng lúc Ngọc Khiết đang thao thao bất tuyệt, Viên Tuyết Phi nói: “Đi lấy kéo đến đây”.

“Tiểu thư, lấy kéo làm gì vậy?”

“Bảo em đi thì cứ đi, nhiều lời thế nhỉ?”

Ngọc Khiết “ồ” một tiếng, xoay người chạy đi lấy kéo.

Viên Tuyết Phi nhận lấy kéo, cắt phăng mái tóc đen bóng trước ánh mắt kinh ngạc của Ngọc Khiết.

“Tiểu thư…”

Ngọc Khiết sợ hết hồn, vội vàng bước lên giữ tay Viên Tuyết Phi, nước mắt lã chã: “Tiểu thư, chị làm gì vậy? Sao chị lại cắt tóc của mình đi?”

“Bỏ tay ra!”

Viên Tuyết Phi nói rất nhẹ nhàng, nhưng giọng điệu vô cùng kiên quyết.

“Em không bỏ!”

Ngọc Khiết vội vàng lắc đầu.

Viên Tuyết Phi lắc người một cái, Ngọc Khiết liền bị một luồng lực nhẹ nhàng đẩy ra.

“Xoẹt xoẹt”

Chỉ vài nhát, mái tóc đẹp đen bóng của Viên Tuyết Phi đã thành tóc ngắn đến tai, vẻ mặt không cam tâm: “Tại sao chị không phải nam nhi, như vậy chị có thể gánh áp lực thay cha, chứ không phải ngày ngày nữ công gia chánh”.

“Tiểu thư…”

Ngọc Khiết quỳ xuống, nhặt đống tóc rơi trên mặt đất, khuôn mặt xinh xắn vô cùng hoảng hốt.

“Mau, đi tìm tấm vải trắng đến đây!”

“Tiểu thư, chị đừng nghĩ quẩn…”

“Đầu óc em nghĩ đi đâu thế?”

Viên Tuyết Phi vẻ mặt bất đắc dĩ: “Bảo em đi thì cứ đi, chị đâu có nghĩ quẩn”.

“Thật chứ ạ?”

“Nếu em còn không nghe lời chị thì sau này đừng đi theo chị nữa!”

Viên Tuyết Phi cứng rắn nói.

“Tiểu thư, em đi, em đi…”

Ngọc Khiết từ nhỏ đã lớn lên cùng Viên Tuyết Phi, hai người tuy là chủ tớ nhưng còn hơn chị em ruột.

Ngọc Khiết nhanh chóng mang một tấm vải dài màu trắng đến, Viên Tuyết Phi dùng kéo cắt đôi tấm vải ra.

Cô lột bỏ quần áo sặc sỡ, cởi chiếc yếm uyên ương ra, để lộ làn da trắng nõn nà, cứ như quả trứng mới được bóc vỏ. Cảnh tượng này khiến Ngọc Khiết cũng hơi ngây người.

Tiểu thư nhà mình chắc chắn là được Thần Ma phù hộ, nếu không sao lại hoàn mỹ như vậy được?

Khiến cô ta không nhịn được sinh lòng yêu mến.

Ngón tay nõn nà như búp măng lướt qua cơ thể mĩ miều, sau đó Viên Tuyết Phi cắn răng, dùng vải trắng quấn chặt ngực lại, một vòng, hai vòng, ba vòng…

Cô ấy quấn rất chặt, thậm chí còn thấy hơi khó thở, nhưng chỉ có làm vậy mới có thể che được vòng một kiêu ngạo của cô ấy.

Sau đó, cô ấy cởi quần ra, mặc vào thứ khiến cô ấy đỏ mặt.

Lau sạch son phấn, vẽ lông mày thật rậm, thậm chí cô ấy còn huy động chân khí, khiến yết hầu dần nhô lên hầu kết.

Giọng nói cô ấy trở nên ồm ồm, làn da cũng trở nên thô ráp, thậm chí còn dán cả ria mép lên trên môi.

Một tuyệt sắc giai nhân chớp mắt đã trở thành người đàn ông thô tục.

Mọi thứ của cô ấy đều thay đổi, chỉ có đôi mắt bồ câu là không thay đổi chút nào.

Vẫn dịu dàng như một dòng nước, soi tỏ lòng người.

“Tiểu thư…”

Ngọc Khiết ngây người đứng đó.

Viên Tuyết Phi cất giọng ồm ồm: “Bắt đầu từ hôm nay, không có tiểu thư, chỉ có công tử, không có Viên Tuyết Phi, chỉ có Viên Phi!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện