Long Tế Chí Tôn
Chương 388: Xông vào phủ Thành chủ
"Giờ thì tôi đã rõ mọi việc rồi, rõ mồn một!"
Giọng nói của Ninh Thiên Hùng lãnh đạm, nhưng ai cũng có thể nghe thấy được sự tức giận đang đè nén trong đó, dân thường tức giận cùng lắm chỉ đánh nhau vỡ đầu chảy máu, Ninh Thiên Hùng tức giận, e rằng thành Vô Úy máu sẽ chảy thành sông mất.
Viên Thiên Cương cũng chịu áp lực rất lớn, toàn thân mồ hôi túa ra như tắm, nếu không phải đang dùng lực, thì ông ấy đã quỳ xuống lâu rồi.
"Viên Thiên Cương, ông đã biết tội chưa!"
"Ầm!"
Lửa giận sôi sục trong mắt của Ninh Thiên Hùng, ông ta ngay lập tức đập vỡ bàn trà trước mặt.
"Thuộc hạ không biết!"
Nhịp tim của Viên Thiên Cương lỡ mất nửa nhịp, xương cốt khắp người đều kêu lên răng rắc, không chỉ có mồ hôi mà còn có máu từ lỗ chân lông rỉ ra!
Quá mạnh, đây chính là uy lực của cường giả cảnh giới Ngưng Đan sao?
Ông ấy cắn răng nói: "Thuộc hạ không có tội!"
"Được, được lắm!"
"Vô tội cơ đấy!"
Ninh Thiên Hùng không kìm nén được cơn tức giận nữa: "Người đâu, còng tay Viên Thiên Cương lại, tra khảo nghiêm khắc cho ta, bắt hết toàn bộ người trong nhà họ Viên, không được chừa bất kì ai!"
"Ninh Thành chủ, ông không thể làm thế được, tôi vô tội, cái chết của thiếu Thành chủ không liên quan gì đến tôi cả!"
Vừa dứt lời, hàng chục tướng thủ thành của phủ Thành chủ bước vào, tất cả đều toát lên vẻ dũng mãnh và hung hãn, ai nấy đều ở cảnh giới Quy Chân trung kỳ!
Viên Thiên Cương tuyệt vọng, thực lực của phủ Thành chủ quá mạnh, ngay cả khi ông ấy có ra tín hiệu cho thập đại Phù Đồ tiến đánh thì cũng vô ích, nói không chừng bọn họ còn bỏ mạng cũng nên.
Ông ấy cố nén lửa giận trong lòng, quyết định từ bỏ phản kháng, điều duy nhất khiến ông ấy cảm thấy được an ủi là Viên Tuyết Phi đã trốn đi rồi, dù ông ấy có chết đi nữa thì nhà họ Viên cũng không bị tuyệt hậu.
"Ninh Thiên Hùng, ông đã hãm hại người trung thành với ông, làm cho lòng dân thành Vô Úy bất an, gây lục đục nội bộ. Một khi Bão thú đến, ông sẽ phải trả giá!"
Viên Thiên Cương hét lên với Ninh Thiên Hùng.
Ninh Thiên Hùng đặt tay lên tay vịn của ghế, người hầu đã thay bàn trà mới, ông ta gõ ngón tay lên đó, phát ra âm thanh nhịp nhàng.
Tuy rằng trong lòng rất tức giận, nhưng ông ta không ngu: "Chẳng lẽ, cái chết của Khang Nhi thật sự không liên quan gì đến lão ta sao?"
"Thành chủ, chuyện này không đơn giản như vậy, cho dù Viên Thiên Cương không phải là hung thủ đứng sau cái chết của thiếu Thành chủ, thì ông ta cũng là người có liên quan!"
Quản sư gia từ bên cạnh bước ra, nói: "Lần trước mượn binh, Viên Thiên Cương đã ôm mối hận, Bão thú sắp ập đến, ai mà biết liệu ông ta có cắn sau lưng hay không? Nên biết, ông ta là Sứ tuần thành, nếu ông ta mở cửa thành cấm, thì hậu quả khó mà lường được!”
Đồng tử của Ninh Thiên Hùng co lại, quả thực Viên Thiên Cương nắm trong tay thành cấm của thành Vô Úy, điều đó không ổn một tí nào.
Nghĩ đến đây, ông ta xua đi sự do dự trong lòng, sắc mặt trở nên nghiêm túc, bất luận cái chết của Ninh Khang có liên quan đến Viên Thiên Cương hay không, thì lão ta cũng sẽ phải chết!
"Tiếp tục điều tra, tìm tất cả những binh lính canh giữ thành ban ngày, cũng như những người đã vào thành, tìm thật kĩ cho tôi, giết nhầm còn hơn bỏ sót!"
Con trai của Ninh Thiên Hùng đã chết, nhà họ Ninh coi như tuyệt hậu rồi, ông ta cần chém giết để hả giận.
"Vâng, Thành chủ!"
Quản sư gia cúi đầu, trên miệng nở một nụ cười khó tả.
Bên ngoài phủ Thành chủ, trong một con hẻm bí mật.
Thập đại Phù Đồ ngồi đợi trong bóng tối, Diêm Đồ lo lắng nói: "Ông chủ đã vào lâu như vậy rồi, tại sao vẫn chưa ra?"
Những người khác cũng đang lo lắng, không phải đã xảy ra chuyện gì không ổn rồi đấy chứ?
"Đừng lo, ông chủ nhất định sẽ gửi tín hiệu cho chúng ta nếu có chuyện gì xảy ra".
Mặc dù Thiết Sơn cũng lo lắng, nhưng vẻ mặt anh ta lại rất bình tĩnh.
Đúng lúc này, cánh cổng của phủ Thành chủ mở ra, Diêm Đồ vui mừng nói: "Ông chủ ra rồi".
Tuy nhiên, người bước ra không phải Viên Thiên Cương, mà là một toán binh sĩ mặc áo giáp, cầm theo binh khí.
Muộn như vậy rồi, sao phủ Thành chủ lại điều động binh sĩ?
Khi bọn họ còn đang khó hiểu, Thiết Sơn lập tức biến sắc: "Không ổn rồi, ông chủ gặp nguy hiểm rồi!"
Chỉ một câu nói mà đã thức tỉnh được cả đám người.
Đợi đến khi binh sĩ tập kết hoàn tất, liền nghe thấy tên sĩ quan cầm đầu cưỡi ngựa rút bảo kiếm ra: "Xuất phát, không được tha cho bất cứ tên nào nhà họ Viên!"
"Đồ chó, mấy con chó này thật ra là muốn nhân lúc ông chủ vào thành, để tấn công nhà họ Viên đây mà!"
Diêm Đồ tính tình nóng nảy, trung thành, lúc này không nhịn được, rút ra hai cái chiếc rìu lớn từ thắt lưng, lao ngay ra bên ngoài.
Thiết Sơn chưa kịp ngăn cản thì Diêm Đồ đã lao ra chém giết rồi.
"Lũ khốn, chết hết cho ông!"
Tên sĩ quan cầm đầu mới chỉ ở cảnh giới Phản Phác trung kỳ, làm sao đấu lại được Diêm Đồ cảnh giới Quy Chân sơ kỳ cơ chứ.
Hai chiếc rìu to lớn từ trên trời giáng xuống, ngay lập tức bổ tên sĩ quan và con ngựa ra làm đôi.
Choẹt!
Nội tạng dạ dày chảy từa lưa khắp nơi!
Sau sự cố bất ngờ, tất cả binh lính đều sửng sốt, Diêm Đồ bổ rìu liên tiếp, lao vào đám người mà chém giết như gió lốc.
Bọn họ sao có thể là đối thủ của Diêm Đồ được, chỉ cần vài chục chiêu là bọn họ đã tơi tả hết cả.
Thiết Sơn cùng những người anh em còn lại cũng chạy tới, hét lớn: "Đồ chó Ninh Thiên Hùng, nếu hôm nay ông không thả ông chủ ra, anh em chúng tôi sẽ lật tung cái phủ này lên!"
Thập đại Phù Đồ, cầm dao, kiếm, chùy, roi... Binh sĩ cảnh giới Tiên Thiên đấu với hàng chục cường giả cảnh giới Quy Chân thì chả khác nào lấy trứng chọi với đá cả, một tiểu đội hàng trăm người đã bị giết trong nháy mắt.
Ngoài phủ máu chảy thành sông, mùi máu tanh lan tỏa khắp nơi, cách vài dặm vẫn có thể ngửi thấy.
Sau khi giết đám người, thập đại Phù Đồ xông thẳng vào phủ Thành chủ, bên trong có hàng nghìn binh lính cầm giáo mác, bày binh bố trận, một trăm binh sĩ Tiên Thiên có thể địch lại tu sĩ Quy Chân không.
Binh lính trong phủ Thành chủ ngày càng nhiều, sĩ quan cảnh giới Phản Phác, thậm chí tướng thủ thành cảnh giới Quy Chân cũng ra nghênh chiến, hàng ngàn người bao vây lấy thập đại Phù Đồ.
Lúc này, chân khí trong huyệt khiếu của họ đang dần cạn kiệt, cho dù có uống Hồi Khí Tán cũng không theo kịp tốc độ tiêu hao chân khí.
"Nhà họ Viên phản nghịch, cứ gặp là giết!"
Tướng thủ thành ra lệnh: "Giết!"
"Giết, giết, giết!"
Hàng ngàn binh lính tinh nhuệ hô vang ầm trời, làm con người ta phải khiếp sợ, bọn họ bị cuốn vào trong đó, chỉ cảm thấy đầu như sắp nổ tung.
Diêm Đồ nhăn nhó, ra sức vung rìu: "Mau thả ông chủ ra, thả ra ngay, nếu không, tao sẽ giết hết chúng mày!"
"Lão Thập, dừng lại, chúng ta nhất định phải tiết kiệm sức lực!"
Thiết Sơn là người bình tĩnh nhất, với tư cách là lão đại trong thập đại Phù Đồ, tu vi của anh ta cũng cao nhất, Quy Chân trung kỳ, chỉ cần một bước nữa là có thể tiến vào cảnh giới Quy Chân hậu kỳ.
"Lão Nhị, lão Tam, hai người sẽ tấn công từ phía đông, lão Tứ và lão Ngũ, hai người sẽ tấn công về phía nam, lão Lục và lão Thất..."
Thiết Sơn hạ giọng bày ra kế hoạch tác chiến, lần giải cứu này chắc chắn không thể thực hiện được, đành phải mở đường máu để thoát khỏi thành Vô Úy thôi.
Không thể để 10 anh em cùng bỏ mạng ở nơi này được.
Đương nhiên, đây chỉ là suy nghĩ của anh ta, những người khác không hề hay biết.
"Lão Thập, cậu đi theo tôi, chúng ta đi mở đường máu!"
Thiết Sơn nghiêm nghị nói.
"Vâng, đại ca!"
Diêm Đồ gật đầu, nghỉ một lúc, sức lực đã khôi phục lại đôi phần.
"Lên!"
Thiết Sơn hét lên, bọn họ ngay lập tức tung ra các chiêu thức mạnh nhất theo kế hoạch đã bàn!
"Hoành Tảo Thiên Quân!"
"Thiên Thần Nhất Kích!"
"Viêm Dương Diệt Thế..."
Chân khí quét qua, mặt đất bị đóng băng, bị lửa thiêu rụi, bị gió chia cắt...
"Làm đi, lão Thập!"
Mặc dù Diêm Đồ có tu vi thấp nhất trong thập đại Phù Đồ, nhưng sức sát thương của hắn lại là mạnh nhất, bởi vì hắn tu luyện Canh Kim chi pháp để giết chóc, bây giờ là lúc dùng đến nó.
Nhảy lên cao, hai chiếc rìu khổng lồ trong tay hắn sáng rực: "Cút ra!"
Canh Kim chi khí bắn ra một cách dữ dội, bổ vòng vây dày đặc ra một lỗ hổng có bề rộng mấy chục mét.
Với đòn đánh này, hàng chục binh sĩ bị giết tức thì, không cả kịp kêu cứu.
"Các anh em, đi theo tôi!"
Thiết Sơn hét lên, dẫn đầu lỗ hổng đi ra ngoài, những anh em khác cũng theo sau.
Phủ Thành chủ rất rộng, Diêm Đồ đi theo phía sau, nhận thấy có gì đó không ổn liền vội vàng hỏi: "Đại ca, có phải anh đi nhầm rồi không? Đây là đường ra mà!"
Thiết Sơn liếc nhìn hắn: "Việc giải cứu ông chủ không còn khả thi nữa. Phủ Thành chủ được canh gác rất nghiêm ngặt. Cao thủ thực sự vẫn chưa ra tay. Chúng ta rút lui trước, sau đó sẽ lên kế hoạch sau!"
"Cái gì?"
Diêm Đồ sửng sốt, vội vàng dừng chân: "Không được, tuyệt đối không được. Việc giết nhiều người như vậy ở phủ Thành chủ hôm nay dù không sai cũng sẽ thành sai. Ninh Thiên Hùng sẽ không tha cho ông chủ đâu, nếu chúng ta cứ vậy mà rời đi, ông chủ sẽ không sống sót qua được đêm nay! "
Mặc dù hắn liều lĩnh nhưng không có nghĩa là hắn ngu ngốc!
Họ xả thân xông vào phủ Thành chủ đề làm gì? Không phải để cứu Viên Thiên Cương sao?
Kết quả là không cứu được, còn giết chết rất nhiều binh lính trong phủ, Ninh Thiên Hùng chắc chắn sẽ nổi giận lôi đình, sẽ hành quyết Viên Thiên Cương và mọi người trong nhà họ Viên để xả giận.
Đây không phải là nhiệt tình cộng ngu ngốc sẽ thành phá hoại hay sao?
Nghe được những lời của Diêm Đồ, tám người khác cũng đi chậm lại: "Đại ca, chúng ta không thể đi được!"
Nhìn bọn họ, Thiết Sơn lập tức nổi giận: "Các cậu ấm đầu hết rồi hả?"
"Chúng ta đã tận tình tận nghĩa, làm bao việc vì nhà họ Viên bao năm qua đã đủ rồi. Không cần hi sinh cả mạng sống của chính mình như vậy!"
"Cho dù ông chủ có biết, cũng sẽ không trách chúng ta đâu!"
Lời nói của Thiết Sơn khiến họ suy tư. Cái nào quan trọng hơn, mạng sống hay lòng trung thành?
"Tôi thấy là anh đang sợ chết thôi!"
Diêm Đồ thở hổn hển nói: "Những năm qua nhà họ Viên đã cho chúng ta cơm ăn áo mặc, cung cấp tài nguyên tốt nhất cho chúng ta. Bằng không, chúng ta sao có thể có được ngày hôm nay. Anh muốn đi thì đi đi, Diêm Đồ tôi không phải là người ham sống sợ chết!"
Giọng nói của Ninh Thiên Hùng lãnh đạm, nhưng ai cũng có thể nghe thấy được sự tức giận đang đè nén trong đó, dân thường tức giận cùng lắm chỉ đánh nhau vỡ đầu chảy máu, Ninh Thiên Hùng tức giận, e rằng thành Vô Úy máu sẽ chảy thành sông mất.
Viên Thiên Cương cũng chịu áp lực rất lớn, toàn thân mồ hôi túa ra như tắm, nếu không phải đang dùng lực, thì ông ấy đã quỳ xuống lâu rồi.
"Viên Thiên Cương, ông đã biết tội chưa!"
"Ầm!"
Lửa giận sôi sục trong mắt của Ninh Thiên Hùng, ông ta ngay lập tức đập vỡ bàn trà trước mặt.
"Thuộc hạ không biết!"
Nhịp tim của Viên Thiên Cương lỡ mất nửa nhịp, xương cốt khắp người đều kêu lên răng rắc, không chỉ có mồ hôi mà còn có máu từ lỗ chân lông rỉ ra!
Quá mạnh, đây chính là uy lực của cường giả cảnh giới Ngưng Đan sao?
Ông ấy cắn răng nói: "Thuộc hạ không có tội!"
"Được, được lắm!"
"Vô tội cơ đấy!"
Ninh Thiên Hùng không kìm nén được cơn tức giận nữa: "Người đâu, còng tay Viên Thiên Cương lại, tra khảo nghiêm khắc cho ta, bắt hết toàn bộ người trong nhà họ Viên, không được chừa bất kì ai!"
"Ninh Thành chủ, ông không thể làm thế được, tôi vô tội, cái chết của thiếu Thành chủ không liên quan gì đến tôi cả!"
Vừa dứt lời, hàng chục tướng thủ thành của phủ Thành chủ bước vào, tất cả đều toát lên vẻ dũng mãnh và hung hãn, ai nấy đều ở cảnh giới Quy Chân trung kỳ!
Viên Thiên Cương tuyệt vọng, thực lực của phủ Thành chủ quá mạnh, ngay cả khi ông ấy có ra tín hiệu cho thập đại Phù Đồ tiến đánh thì cũng vô ích, nói không chừng bọn họ còn bỏ mạng cũng nên.
Ông ấy cố nén lửa giận trong lòng, quyết định từ bỏ phản kháng, điều duy nhất khiến ông ấy cảm thấy được an ủi là Viên Tuyết Phi đã trốn đi rồi, dù ông ấy có chết đi nữa thì nhà họ Viên cũng không bị tuyệt hậu.
"Ninh Thiên Hùng, ông đã hãm hại người trung thành với ông, làm cho lòng dân thành Vô Úy bất an, gây lục đục nội bộ. Một khi Bão thú đến, ông sẽ phải trả giá!"
Viên Thiên Cương hét lên với Ninh Thiên Hùng.
Ninh Thiên Hùng đặt tay lên tay vịn của ghế, người hầu đã thay bàn trà mới, ông ta gõ ngón tay lên đó, phát ra âm thanh nhịp nhàng.
Tuy rằng trong lòng rất tức giận, nhưng ông ta không ngu: "Chẳng lẽ, cái chết của Khang Nhi thật sự không liên quan gì đến lão ta sao?"
"Thành chủ, chuyện này không đơn giản như vậy, cho dù Viên Thiên Cương không phải là hung thủ đứng sau cái chết của thiếu Thành chủ, thì ông ta cũng là người có liên quan!"
Quản sư gia từ bên cạnh bước ra, nói: "Lần trước mượn binh, Viên Thiên Cương đã ôm mối hận, Bão thú sắp ập đến, ai mà biết liệu ông ta có cắn sau lưng hay không? Nên biết, ông ta là Sứ tuần thành, nếu ông ta mở cửa thành cấm, thì hậu quả khó mà lường được!”
Đồng tử của Ninh Thiên Hùng co lại, quả thực Viên Thiên Cương nắm trong tay thành cấm của thành Vô Úy, điều đó không ổn một tí nào.
Nghĩ đến đây, ông ta xua đi sự do dự trong lòng, sắc mặt trở nên nghiêm túc, bất luận cái chết của Ninh Khang có liên quan đến Viên Thiên Cương hay không, thì lão ta cũng sẽ phải chết!
"Tiếp tục điều tra, tìm tất cả những binh lính canh giữ thành ban ngày, cũng như những người đã vào thành, tìm thật kĩ cho tôi, giết nhầm còn hơn bỏ sót!"
Con trai của Ninh Thiên Hùng đã chết, nhà họ Ninh coi như tuyệt hậu rồi, ông ta cần chém giết để hả giận.
"Vâng, Thành chủ!"
Quản sư gia cúi đầu, trên miệng nở một nụ cười khó tả.
Bên ngoài phủ Thành chủ, trong một con hẻm bí mật.
Thập đại Phù Đồ ngồi đợi trong bóng tối, Diêm Đồ lo lắng nói: "Ông chủ đã vào lâu như vậy rồi, tại sao vẫn chưa ra?"
Những người khác cũng đang lo lắng, không phải đã xảy ra chuyện gì không ổn rồi đấy chứ?
"Đừng lo, ông chủ nhất định sẽ gửi tín hiệu cho chúng ta nếu có chuyện gì xảy ra".
Mặc dù Thiết Sơn cũng lo lắng, nhưng vẻ mặt anh ta lại rất bình tĩnh.
Đúng lúc này, cánh cổng của phủ Thành chủ mở ra, Diêm Đồ vui mừng nói: "Ông chủ ra rồi".
Tuy nhiên, người bước ra không phải Viên Thiên Cương, mà là một toán binh sĩ mặc áo giáp, cầm theo binh khí.
Muộn như vậy rồi, sao phủ Thành chủ lại điều động binh sĩ?
Khi bọn họ còn đang khó hiểu, Thiết Sơn lập tức biến sắc: "Không ổn rồi, ông chủ gặp nguy hiểm rồi!"
Chỉ một câu nói mà đã thức tỉnh được cả đám người.
Đợi đến khi binh sĩ tập kết hoàn tất, liền nghe thấy tên sĩ quan cầm đầu cưỡi ngựa rút bảo kiếm ra: "Xuất phát, không được tha cho bất cứ tên nào nhà họ Viên!"
"Đồ chó, mấy con chó này thật ra là muốn nhân lúc ông chủ vào thành, để tấn công nhà họ Viên đây mà!"
Diêm Đồ tính tình nóng nảy, trung thành, lúc này không nhịn được, rút ra hai cái chiếc rìu lớn từ thắt lưng, lao ngay ra bên ngoài.
Thiết Sơn chưa kịp ngăn cản thì Diêm Đồ đã lao ra chém giết rồi.
"Lũ khốn, chết hết cho ông!"
Tên sĩ quan cầm đầu mới chỉ ở cảnh giới Phản Phác trung kỳ, làm sao đấu lại được Diêm Đồ cảnh giới Quy Chân sơ kỳ cơ chứ.
Hai chiếc rìu to lớn từ trên trời giáng xuống, ngay lập tức bổ tên sĩ quan và con ngựa ra làm đôi.
Choẹt!
Nội tạng dạ dày chảy từa lưa khắp nơi!
Sau sự cố bất ngờ, tất cả binh lính đều sửng sốt, Diêm Đồ bổ rìu liên tiếp, lao vào đám người mà chém giết như gió lốc.
Bọn họ sao có thể là đối thủ của Diêm Đồ được, chỉ cần vài chục chiêu là bọn họ đã tơi tả hết cả.
Thiết Sơn cùng những người anh em còn lại cũng chạy tới, hét lớn: "Đồ chó Ninh Thiên Hùng, nếu hôm nay ông không thả ông chủ ra, anh em chúng tôi sẽ lật tung cái phủ này lên!"
Thập đại Phù Đồ, cầm dao, kiếm, chùy, roi... Binh sĩ cảnh giới Tiên Thiên đấu với hàng chục cường giả cảnh giới Quy Chân thì chả khác nào lấy trứng chọi với đá cả, một tiểu đội hàng trăm người đã bị giết trong nháy mắt.
Ngoài phủ máu chảy thành sông, mùi máu tanh lan tỏa khắp nơi, cách vài dặm vẫn có thể ngửi thấy.
Sau khi giết đám người, thập đại Phù Đồ xông thẳng vào phủ Thành chủ, bên trong có hàng nghìn binh lính cầm giáo mác, bày binh bố trận, một trăm binh sĩ Tiên Thiên có thể địch lại tu sĩ Quy Chân không.
Binh lính trong phủ Thành chủ ngày càng nhiều, sĩ quan cảnh giới Phản Phác, thậm chí tướng thủ thành cảnh giới Quy Chân cũng ra nghênh chiến, hàng ngàn người bao vây lấy thập đại Phù Đồ.
Lúc này, chân khí trong huyệt khiếu của họ đang dần cạn kiệt, cho dù có uống Hồi Khí Tán cũng không theo kịp tốc độ tiêu hao chân khí.
"Nhà họ Viên phản nghịch, cứ gặp là giết!"
Tướng thủ thành ra lệnh: "Giết!"
"Giết, giết, giết!"
Hàng ngàn binh lính tinh nhuệ hô vang ầm trời, làm con người ta phải khiếp sợ, bọn họ bị cuốn vào trong đó, chỉ cảm thấy đầu như sắp nổ tung.
Diêm Đồ nhăn nhó, ra sức vung rìu: "Mau thả ông chủ ra, thả ra ngay, nếu không, tao sẽ giết hết chúng mày!"
"Lão Thập, dừng lại, chúng ta nhất định phải tiết kiệm sức lực!"
Thiết Sơn là người bình tĩnh nhất, với tư cách là lão đại trong thập đại Phù Đồ, tu vi của anh ta cũng cao nhất, Quy Chân trung kỳ, chỉ cần một bước nữa là có thể tiến vào cảnh giới Quy Chân hậu kỳ.
"Lão Nhị, lão Tam, hai người sẽ tấn công từ phía đông, lão Tứ và lão Ngũ, hai người sẽ tấn công về phía nam, lão Lục và lão Thất..."
Thiết Sơn hạ giọng bày ra kế hoạch tác chiến, lần giải cứu này chắc chắn không thể thực hiện được, đành phải mở đường máu để thoát khỏi thành Vô Úy thôi.
Không thể để 10 anh em cùng bỏ mạng ở nơi này được.
Đương nhiên, đây chỉ là suy nghĩ của anh ta, những người khác không hề hay biết.
"Lão Thập, cậu đi theo tôi, chúng ta đi mở đường máu!"
Thiết Sơn nghiêm nghị nói.
"Vâng, đại ca!"
Diêm Đồ gật đầu, nghỉ một lúc, sức lực đã khôi phục lại đôi phần.
"Lên!"
Thiết Sơn hét lên, bọn họ ngay lập tức tung ra các chiêu thức mạnh nhất theo kế hoạch đã bàn!
"Hoành Tảo Thiên Quân!"
"Thiên Thần Nhất Kích!"
"Viêm Dương Diệt Thế..."
Chân khí quét qua, mặt đất bị đóng băng, bị lửa thiêu rụi, bị gió chia cắt...
"Làm đi, lão Thập!"
Mặc dù Diêm Đồ có tu vi thấp nhất trong thập đại Phù Đồ, nhưng sức sát thương của hắn lại là mạnh nhất, bởi vì hắn tu luyện Canh Kim chi pháp để giết chóc, bây giờ là lúc dùng đến nó.
Nhảy lên cao, hai chiếc rìu khổng lồ trong tay hắn sáng rực: "Cút ra!"
Canh Kim chi khí bắn ra một cách dữ dội, bổ vòng vây dày đặc ra một lỗ hổng có bề rộng mấy chục mét.
Với đòn đánh này, hàng chục binh sĩ bị giết tức thì, không cả kịp kêu cứu.
"Các anh em, đi theo tôi!"
Thiết Sơn hét lên, dẫn đầu lỗ hổng đi ra ngoài, những anh em khác cũng theo sau.
Phủ Thành chủ rất rộng, Diêm Đồ đi theo phía sau, nhận thấy có gì đó không ổn liền vội vàng hỏi: "Đại ca, có phải anh đi nhầm rồi không? Đây là đường ra mà!"
Thiết Sơn liếc nhìn hắn: "Việc giải cứu ông chủ không còn khả thi nữa. Phủ Thành chủ được canh gác rất nghiêm ngặt. Cao thủ thực sự vẫn chưa ra tay. Chúng ta rút lui trước, sau đó sẽ lên kế hoạch sau!"
"Cái gì?"
Diêm Đồ sửng sốt, vội vàng dừng chân: "Không được, tuyệt đối không được. Việc giết nhiều người như vậy ở phủ Thành chủ hôm nay dù không sai cũng sẽ thành sai. Ninh Thiên Hùng sẽ không tha cho ông chủ đâu, nếu chúng ta cứ vậy mà rời đi, ông chủ sẽ không sống sót qua được đêm nay! "
Mặc dù hắn liều lĩnh nhưng không có nghĩa là hắn ngu ngốc!
Họ xả thân xông vào phủ Thành chủ đề làm gì? Không phải để cứu Viên Thiên Cương sao?
Kết quả là không cứu được, còn giết chết rất nhiều binh lính trong phủ, Ninh Thiên Hùng chắc chắn sẽ nổi giận lôi đình, sẽ hành quyết Viên Thiên Cương và mọi người trong nhà họ Viên để xả giận.
Đây không phải là nhiệt tình cộng ngu ngốc sẽ thành phá hoại hay sao?
Nghe được những lời của Diêm Đồ, tám người khác cũng đi chậm lại: "Đại ca, chúng ta không thể đi được!"
Nhìn bọn họ, Thiết Sơn lập tức nổi giận: "Các cậu ấm đầu hết rồi hả?"
"Chúng ta đã tận tình tận nghĩa, làm bao việc vì nhà họ Viên bao năm qua đã đủ rồi. Không cần hi sinh cả mạng sống của chính mình như vậy!"
"Cho dù ông chủ có biết, cũng sẽ không trách chúng ta đâu!"
Lời nói của Thiết Sơn khiến họ suy tư. Cái nào quan trọng hơn, mạng sống hay lòng trung thành?
"Tôi thấy là anh đang sợ chết thôi!"
Diêm Đồ thở hổn hển nói: "Những năm qua nhà họ Viên đã cho chúng ta cơm ăn áo mặc, cung cấp tài nguyên tốt nhất cho chúng ta. Bằng không, chúng ta sao có thể có được ngày hôm nay. Anh muốn đi thì đi đi, Diêm Đồ tôi không phải là người ham sống sợ chết!"
Bình luận truyện