Long Tế Chí Tôn

Chương 472: Bảy phần Lôi Đình kiếm ý



Nhưng Trần Dương nhanh chóng quyết định, vẫn nên dùng cỏ Kiếm Nguyên để tăng cường thuộc tính lôi.

Cùng với sự trưởng thành của phôi kiếm Đại Địa, thuộc tính thổ sẽ ngày càng mạnh hơn, nhưng thuộc tính lôi cực kỳ có uy lực, khả năng phòng ngự đứng đầu.

Có thể tăng cường sức mạnh kiếm nguyên là hướng đi phù hợp nhất với Trần Dương hiện giờ.

Cỏ Kiếm Nguyên vừa vào bụng, Trần Dương đã hướng dẫn số sấm sét ít ỏi trong huyệt khiếu, dưới tác dụng của cỏ Kiếm Nguyên, bọn chúng không ngừng lớn dần lên.

Cỏ Kiếm Nguyên cực kỳ có hiệu quả, chỉ một cây đã khiến sấm sét trong huyệt khiếu lớn lên một phần.

Vậy mà Trần Dương còn có cả trăm cây.

Trần Dương thậm chí còn nghĩ, dùng hết số cỏ Kiếm Nguyên này, liệu anh có thể lĩnh hội được Lôi Đình kiếm ý hay không.

Anh không chút do dự dùng cây cỏ Kiếm Nguyên thứ ba, ngoài việc làm lớn sấm sét, Trần Dương còn đang lĩnh hội cả kiếm ý.

Tiếng sấm sét rền vang trong huyết khiếu của anh, vừa đúng lúc này, bầu trời cũng giáng xuống một trận dông.

“Ầm!”

Mấy đạo sấm sét kinh người giáng xuống, quanh người Trần Dương lập tức tản ra một luồng khí tức vô cùng kỳ diệu.

Các hạt mưa xung quanh dường như đang lơ lửng.

Đây là từ trường sấm sét!

Trần Dương cố gắng nhớ lại những kiến thức liên quan đến sấm sét.

Sấm sét nhanh mạnh, tràn đầy sức phá hoại.

Nhưng dưới sự thuần phục của sức người, nó có thể hóa thành điện năng.

Anh nhớ đến pháo siêu điện từ, sấm sét có từ trường, nếu nén sức mạnh của sấm sét đến cực điểm rồi chém ra, thì sẽ có uy lực thế nào nhỉ?

Trần Dương mở mắt, anh không lĩnh hội được Lôi Đình kiếm ý, nhưng lại bất ngờ nghĩ ra một kiếm chiêu.

Anh mô phỏng cảnh tượng phóng đại bác, kiếm khí cuồn cuộn lượn quanh đầu ngón tay anh.

1 đạo, 2 đạo, 3 đạo… 100 đạo… 1000 đạo, 1500 đạo, 1500 đạo đã là cực hạn.

Ngón tay anh dung nạp ngưng tụ kiếm khí lên đến cực hạn, sau đó không ngừng nén lại.

100 đạo kiếm khí, 200 đạo kiếm khí, 300 đạo kiếm khí!

Lúc nén tới đạo kiếm kiếm khí thứ 500 thì ngón tay Trần Dương bắt đầu nóng lên, kiếm khí cũng có sự thay đổi về thực chất.

Có hiệu quả rồi!

Trần Dương sáng mắt lên, tiếp tục nén kiếm khí, đạo thứ 600, đạo thứ 700… Lúc nén đến đạo kiếm khí thứ 1000, ngón tay Trần Dương đã trở thành một nguồn phát sáng, nhiệt độ lên đến hơn nghìn độ.

Thử trước xem 1000 đạo kiếm khí sấm sét sẽ có uy lực thế nào!

“Vèo!”

Ngón tay Trần Dương bắn ra một luồng ánh sáng, luồng sáng đó cực kỳ nhanh, mắt thường không thể thấy được, còn vượt cả tốc độ âm thanh.

Ngay sau đó, một đỉnh núi cách đó trăm dặm lập tức bị kiếm quang xuyên qua, sức mạnh của kiếm quang không tan mà vẫn tiếp tục lao tới.

Nó xuyên qua hai ngọn núi rồi mới thôi.

Trần Dương không khỏi kinh ngạc, 1000 đạo kiếm khí nén lại đã có uy lực mạnh như vậy, nếu là 2000 đạo, 3000 đạo thì sao?

Nếu có thể khai thác chiêu này thì chắc chắn sẽ là đại sát khí.

Dùng kiếm khí ít nhất để phát huy uy lực mạnh nhất, vừa đỡ tốn thời gian vừa tiết kiệm sức lực, ai mà chẳng thích?

Nhưng anh tính qua, với thân thể anh hiện giờ, cùng lắm cũng chỉ nén được 1500 đạo, đây đã là cực hạn.

Kiếm khí sau khi được nén không thể dẫn nổ, nhưng lực xuyên thấu và lực sát thương thì không gì sánh bằng, cũng không thể đưa vào quá nhiều thuộc tính thổ, như vậy sẽ khiến ngón tay anh nổ tung mất.

Còn một vấn đề nữa, hiện giờ sấm sét trong huyệt khiếu của anh có quá ít, công hiệu lớn nhất của cỏ Kiếm Nguyên là làm lớn kiếm ý, đồng thời nâng cao uy lực của sấm sét. Nếu dùng vật thần như cỏ Kiếm Nguyên vào việc nâng cao sấm sét thì lãng phí quá, không thể phát huy công hiệu lớn nhất của nó.

Vừa hay anh cũng phải tu luyện Ngũ Lôi Chính Pháp, đến lúc đó phải phát triển làm lớn một đợt mới được.

Sau khi nghĩ thông suốt, Trần Dương bình tĩnh lĩnh hội kiếm ý.

Khi dùng đến cây cỏ Kiếm Nguyên thứ 10, Trần Dương nhìn thấy một hình ảnh ngắn ngủi, đó là một đạo kiếm quang chói lòa.

Nó bắn từ trên biển tới, vượt qua đại dương tỉ dặm, chém lên người một con cự thú viễn cổ.

Chỉ một nhát đã chém con cự thú viễn cổ kia làm đôi, máu thú bay đầy trời.

Hình ảnh này chỉ kéo dài không đến hai giây, chỉ xẹt qua chốc lát, nhưng để lại ấn tượng không thể xóa nhòa trong lòng Trần Dương.

Kiếm quang này là ai phát ra, cách cả tỉ dặm mà kiếm uy còn nguyên, chỉ một nhát đã chém chết con cự thú.

Thực sự là quá mạnh, nếu Trần Dương có tu vi này, bất kể đối thủ là ai thì anh cũng chỉ cần một kiếm là có thể giết được.

Trần Dương không cam lòng, lấy một nắm 10 cây cỏ Kiếm Nguyên ra nuốt xuống.

Công hiệu thần kỳ lại lần nữa phát huy tác dụng, kiếm ý lan ra, vô số loại kiếm ý chảy trong lòng Trần Dương.

Sát Lục kiếm ý, Lôi Đình kiếm ý, Âm Dương kiếm ý, Đại Ngũ Hành kiếm ý, Phá Diệt kiếm ý, Hỗn Nguyên kiếm ý, đây là những loại kiếm ý mà Trần Dương chưa từng nghe bao giờ, nhưng nó lại lướt qua óc anh vô cùng rõ ràng.

Vẫn chưa đủ, ta lại nuốt 10 cây cỏ Kiếm Nguyên nữa.

Nếu có người nào trong ngành ở đây thì chắc chắn sẽ mắng Trần Dương là đồ phá của.

Cỏ Kiếm Nguyên là bảo dược vô thượng để kiếm tu tu luyện, người bình thường có được một cây đã là may mắn, Trần Dương ăn liền một lúc 30 cây mà vẫn chưa lĩnh hội được kiếm ý, đủ thấy cảnh giới của anh kém thế nào.

Nhưng cảnh giới kém đến đâu đã có cỏ Kiếm Nguyên bù đắp.

Cảm giác kỳ diệu tràn khắp người Trần Dương, Trần Dương cũng nắm được một chút ý tưởng, lập tức trong lòng trầm xuống.

“Ầm!”

Vô số kiếm ý lượn quanh người Trần Dương, Trần Dương bỏ qua tất thảy, anh chỉ cần Lôi Đình kiếm ý.

Lý trí của anh không ngừng tìm kiếm, cuối cùng cũng nhìn thấy suy nghĩ kiếm ý đang lóe lên ở một góc, tuy chỉ là một suy nghĩ, nhưng cũng khiến Trần Dương mừng như điên.

Nắm được Lôi Đình kiếm ý, các loại lĩnh hội lập tức thông suốt, sức mạnh sấm sét trong huyệt khiếu của anh tuy không tăng lên, nhưng kiếm ý thì tăng vọt.

Từ trường quanh người ngày càng mạnh, không chỉ nước mưa, đến hòn đá trên mặt đất cũng lơ lửng.

Không những vậy, từ trường quanh người Trần Dương còn lan ra cả ngoài.

Trong phòng, ba con yêu dựng đứng lông toàn thân lên, cứ như bị sấm sét đánh trúng.

Có chuyện gì vậy nhỉ?

Ba yêu không hẹn mà cùng dừng việc tu luyện, chạy ra khỏi phòng, liền nhìn thấy Trần Dương đang tu luyện trong đình viện.

Bọn chúng rất tò mò, Trần Dương trước giờ luôn rất cẩn thận sao lại tu luyện ở ngoài thế này nhỉ?

Ba con yêu nhìn nhau, hóa thành chân thân, nằm bò bên cạnh Trần Dương để bảo vệ anh.

Nhưng chúng cũng không dám lại quá gần Trần Dương, từ trường mạnh mẽ kia khiến yêu lực trong người chúng trở nên rối loạn.

Từ trường không ngừng lan ra, bia kiếm, tàn kiếm trong núi đón khách đều phát ra tiếng, kiếm khí bay thẳng lên mây.

“Đây là… có người đang ngộ đạo!”

50 cao thủ Uẩn Thần trong núi đón khách bay ra khỏi đình viện, quét thần niệm ra, rồi nhanh chóng nhìn thấy Trần Dương đang lĩnh hội kiếm ý.

Khuê Xà chân quân, Hỏa Quang chân quân nhìn nhau một cái, nói: “Chỗ này là Vô Cực Kiếm Tông, mọi người hãy khiêm tốn một chút thì hơn!”

Trần Dương nhận ý tốt của hai yêu, bây giờ anh đã trở thành cái gai trong mắt một số tu sĩ Nhân tộc, tuy không ai dám ra tay mạnh, nhưng giở chút thủ đoạn ngắt ngộ đạo của anh thì quá đơn giản.

Bọn họ biết tỏng ngộ đạo có tầm quan trọng đến đâu với người tu hành.

Người xưa có câu sáng nghe đạo, tối chết cũng cam.

“Hừ!”

Có mấy chân quân Uẩn Thần hậm hực trừng mắt nhìn về phía Trần Dương một cái, tên rác rưởi Nhân tộc này, nếu bây giờ Trần Dương đang ở đạo trường chứ không phải Vô Cực Kiếm Tông thì bọn họ đã ra tay từ lâu rồi.

Hai chân quân Khuê Xà và Hỏa Quang ở ngoài hư không cách Trần Dương mấy dặm, bảo vệ cho anh.

Trần Dương lĩnh hội kiếm ý, khiến kiếm khí cộng hưởng, vô số đạo kiếm ý lao lên trời, Trần Dương chưa bao giờ cảm thấy kiếm ý rõ ràng đến như vậy.

Những kiếm ý này dường như đang nói: “Mau lại đây, mau lại lĩnh hội tôi đi!”

Nhưng Trần Dương đâu phải loại người nửa vời như vậy, kiếm ý mạnh mẽ thì có vô vàn, nhưng cái hợp với mình mới là cái tốt nhất.

Anh tập trung, một lòng lĩnh hội Lôi Đình kiếm ý.

Dưới tác dụng kỳ diệu của cỏ Kiếm Nguyên, Trần Dương đã lĩnh hội được một tia Lôi Đình kiếm ý. Lôi Đình kiếm ý hóa thành một hạt giống, sau đó dưới sự tập trung lĩnh hội của Trần Dương, nhanh chóng đâm chồi bén rễ.

Một phần Lôi Đình kiếm ý, hai phần Lôi Đình kiếm ý, ba phần Lôi Đình kiếm ý, bốn phần… Từ sáng đến tối, rồi lại từ tối đến sáng, cứ thế ba ngày, cuối cùng Trần Dương cũng lĩnh hội được bảy phần, sau đó thì không lĩnh hội được nữa.

Từ không đến có, lĩnh hội được bảy phần Lôi Đình kiếm ý là Trần Dương đã thấy hài lòng lắm rồi, thậm chí có thể nói là đã vượt quá dự liệu của anh.

Lĩnh hội được kiếm ý xong, anh đã khác xa lúc trước.

Trần Dương mở mắt, vươn vai, nhìn thấy ba con yêu ngoan ngoãn bảo vệ cho mình, cũng thấy được an ủi.

“Chúc mừng đạo hữu thành công ngộ đạo!”

Khuê Xà chân quân, Hỏa Quang chân quân mỉm cười hạ từ trên không xuống.

Trần Dương sững người, sau đó liền hiểu rốt cuộc đã có chuyện gì.

Anh vội vàng đứng dậy, chắp tay với hai yêu: “Cảm ơn hai vị đạo hữu đã bảo vệ cho tôi!”

“Đạo hữu có phúc quá, chúng tôi ngưỡng mộ lắm!”

Khuê Xà chân quân cười nói.

“E là chẳng bao lâu nữa đạo hữu sẽ độ kiếp Uẩn Thần thôi”.

Hỏa Quang chân quân nói.

Trần Dương ở cảnh giới Nguyên Thần đã có thể giết được Uẩn Thần, bọn họ cũng không dám nghĩ anh đột phá Uẩn Thần xong sẽ có sức chiến đấu mạnh đến đâu.

Bọn họ tưởng mình đang lĩnh hội đạo vận?

Trần Dương cũng không nói thật, cười ha ha đáp: “Mong được như hai vị nói, mời vào trong nói chuyện”.

Trần Dương vội vàng nhắc nhở ba yêu, bảo chúng đi chuẩn bị đồ ăn.

Đương nhiên không phải thịt Hoàng thú, mà là thịt linh thú loài người nuôi dưỡng, chuyên dùng để ăn.

Anh đương nhiên sẽ không ngu ngốc ăn thịt Hoàng thú trước mặt hai đại đế Yêu tộc, cũng giống như hai vị yêu đế sẽ không ăn thịt người trước mặt Trần Dương vậy.

Hai yêu cũng không có yêu cầu gì về đồ ăn, chỉ cần có rượu thịt là được.

“Tôi xin kính hai đạo huynh một ly”.

Trần Dương gọi thẳng là hai đạo huynh, khiến mối quan hệ trở nên thân thiết hơn.

Hai yêu tất nhiên là hiểu được, cười ha ha một hơi uống cạn.

“Hỏa Quang đạo huynh, đây là dị bảo của ông, hôm nay xin trả lại!”

Trần Dương lấy Quang Châu ra, trả bằng hai tay.

“Điêu huynh khách khí rồi”.

Hỏa Quang chân quân nhận lại Quang Châu.

Ông ta biết ngay Trần Dương không phải loại tiếc của không trả, người này đáng để kết bạn.

Thực ra Yêu tộc khác với Nhân tộc, bọn chúng thấy ai thuận mắt, có thể nói chuyện được thì có thể kết bạn.

Trần Dương cũng biết tính của hai yêu, cũng uống thoải mái với họ.

Uống được lúc lâu, chủ đề liền biến thành: “Cậu nghĩ sao về mối quan hệ giữa Nhân tộc và Yêu tộc!”

Trong lòng Trần Dương cảnh giác, cuối cùng cũng nói đến vấn đề chính rồi.

Họ đây là muốn xem ý kiến của anh về Yêu tộc.

Trần Dương nghĩ một lát, thận trọng nói: “Người và yêu nên giữ mối quan hệ tốt đẹp, người giết yêu, yêu ăn người, đây là đạo trời, cũng giống như cá lớn nuốt cá bé, cá bé nuốt tép riu, đây cũng là đạo trời”.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện