Long Tế Chí Tôn

Chương 593: Giết Tống Khuyết



Tống Khuyết là tiểu yêu vương, tiếng dữ như cồn, hắn có một sở thích, đó là ăn thịt cường giả. Đến hiện giờ, có người hóng chuyện tính được, hắn đã ăn mấy nghìn cường giả.

Nghe nói tổ tiên nhà họ Tống là yêu thần thượng cổ Thao Thiết, nhưng có phải sự thật hay không thì không ai biết được.

Thần Nam bước từng bước lên sàn đấu, Tống Khuyết nhìn cậu ấy, trong mắt lóe lên ánh sáng: “Thân xác tươi ngon quá, chắc chắn mùi vị rất ngon”.

“Sư phụ, anh lên sàn đấu rồi!”

Thần Tử siết chặt nắm tay, thầm cổ vũ cho Thần Nam.

Diệp Thần thì không có vẻ gì lo lắng, anh ta biết rất rõ thực lực của đệ tử nhà mình, nếu hai người cùng cảnh giới thì tỷ lệ thắng thua là 50:50.

“Aizzz, đáng tiếc…”

Đàm Đài Minh Châu lắc đầu, cô ta còn định thu nạp Diệp Thần theo mình, nhưng bây giờ lại đấu với Tống Khuyết thế này thì e là lành ít dữ nhiều.

Người đấu với Tống Khuyết chỉ có một kết cục, đó là bị hắn ăn thịt.

“Trận này không dễ đánh, Tống Khuyết muốn thắng cũng không dễ dàng như vậy đâu!”

Cảm giác nổi da gà trong lòng Vệ Chinh càng mạnh hơn.

Phong Dao mắt nhắm nghiền, ma đầu trong người rục rịch: “Khí tức trên người anh ta thật là đáng sợ!”

“Tôi cảm nhận được sự áp chế!”

“A a, tôi tưởng chỉ mỗi tôi cảm thấy chứ…”

Ba con ma đầu trong người Phong Dao nói.

“Im miệng cho tao!”

Thần niệm của Phong Dao lạnh lùng truyền âm.

Ba con ma đầu lập tức im bặt.

Nhưng trong mắt cô ta cũng có chút tò mò, rốt cuộc người này là ai?

Thân Đồ Hoành dùng ma nhãn đánh giá Thần Nam, trong mắt lóe lên ánh sáng kỳ dị, một lúc sau, Thân Đồ Hoành cau mày: “Kỳ lạ, không nhìn thấu được, người này không hề đơn giản!”

Quan Nhân ngồi ở trong góc, không nói lời nào, im lặng như thóc.

Còn ở chỗ nhà họ Thần, cảm giác kỳ dị trong lòng Thần Phong ngày càng mạnh mẽ.

“Rốt cuộc cậu ta là ai? Tại sao mình lại có cảm giác quen thuộc thế nhỉ?”

Anh ta nghĩ rất lâu mà vẫn không tìm được manh mối nào, bèn vẫy một người hầu: “Lát nữa nếu người kia thắng thì sắp xếp cậu ta với tôi!”

“Vâng, thưa Thiếu chủ!”

Trên đài, Tống Khuyết nhìn chằm chằm Thần Nam, Thần Nam cũng đang nhìn hắn.

Còn chưa đánh mà hai bên đã so bì khí thế.

Nhìn thì sóng yên biển lặng, nhưng trên thực tế thì đang nổi sóng ngầm.

Chỗ hai người đứng đột nhiên lõm xuống.

“Rắc rắc rắc!”

Vết nứt như mạng nhện lan ra bốn phía.

Mọi người xung quanh nhìn mà mắt chữ A mồm chữ O.

Chỉ khí thế mà đã ép nát sàn đấu sao?

Đây là đá thanh kim cực kỳ cứng, cho dù dùng linh khí cũng chưa chắc có thể làm vỡ được.

Mới đối đầu, Tống Khuyết đã không chiếm được bất cứ tiên cơ nào, còn Thần Nam lại tỏ vẻ vô cùng điềm nhiên.

“Mày quả nhiên rất mạnh!”

Tống Khuyết toét miệng cười, hàm răng trở nên sắc nhọn: “Nhưng mày càng mạnh thì tao càng hào hứng! Giết được cường giả thì mới oách chứ!”

“Nhiều lời!”

Thần Nam không hiểu, mấy người này có phải đầu óc có vấn đề không vậy? Tại sao trước khi đánh nhau đều thích nói một câu đe dọa như vậy nhỉ?

Lẽ nào hắn không biết, nhỡ mình bị đánh bại thì sẽ khiến chính bản thân khó xử sao?

Tống Khuyết ngây ra, sau đó ánh mắt trở nên lạnh lùng. Hắn đã giết nhiều người như vậy, nhưng trước giờ chưa ai dám nói hắn nhiều lời, cho dù là người của 10 đại gia tộc thì cũng không dám.

“Được lắm, lát nữa tao nhất định phải cắn nát từng mẩu xương trên người mày trước mặt mày luôn!”

“Nghe nói tổ tiên nhà họ Tống bọn mày là Thao Thiết!”

Thần Nam mỉm cười: “Nhưng hình như chỉ có chó mới làm chuyện như mày thôi, nếu tổ tiên mày mà biết mày ngày ngày cắn người, không biết có tức đến mức đội mồ bật dậy đánh mày không nhỉ?”

“Chán sống chắc!”

Tống Khuyết tức giận bật cười, yêu khí kỳ dị tản ra, không những có thể mê hoặc tâm trí con người, mà còn có thể làm ô nhiễm pháp lực và nguyên thần.

Thần Nam không nói gì: “Đả Cẩu Quyền!”

Kim Thân Lục Chuyển, đạo lực đã sớm lên tới 1 triệu đạo, lại thêm thần thông bổ trợ, lên tới chục triệu đạo, chẳng kém gì cao thủ của Tử Hỏa Tông, thậm chí còn mạnh hơn.

Chiến đấu không có bất cứ chiêu thức nào hoa hòe phức tạp, chỉ có nắm đấm.

Đấy là cậu ấy vẫn chưa dùng tới Thần Ma Cốt chí tôn, nếu thêm vào nữa thì có thể đánh bay Tống Khuyết chỉ bằng một quyền.

Tuy có thể làm vậy, nhưng không cần thiết, chỉ cần thắng hắn bằng một chiêu vào đúng lúc quan trọng là được rồi.

“Ầm!”

Hai người so chiêu, lực đạo mạnh mẽ va vào nhau, giống như sao Hỏa va vào Địa Cầu, vụ nổ khiến sàn đấu chấn động thành bột mịn.

Có được hay không thì ra tay là biết liền.

Sức mạnh của người này tuyệt đối không kém gì Tống Khuyết.

Đối phương là thần thể Thao Thiết, mà Thao Thiết lại là yêu thần thượng cổ, ngoài cắn nuốt thì nó còn sở hữu thân xác cực mạnh.

Hơn nữa ăn càng nhiều thì sức chiến đấu càng mạnh, chỉ cần thân xác đủ mạnh thì về mặt lý thuyết có thể trở nên mạnh vô hạn.

Thần Nam lùi lại một bước, còn Tống Khuyết lùi hẳn bốn bước.

Đây chính là khoảng cách.

Tay phải hắn hơi run lên, trong mắt là vẻ không dám tin, không ngờ mình lại thua về sức mạnh.

Không thể thế được!

Nhìn ánh mắt cười như không cười của Thần Nam, Tống Khuyết tức phát điên.

Hắn là ai chứ, hắn là tiểu yêu vương nhà họ Tống, sao có thể thua bởi một tên vô danh tiểu tốt được?

“Tiếp đi!”

Tống Khuyết vận chuyển thuật Na Di, trong chớp mắt đã xuất hiện sau lưng Thần Nam.

“Cơ hội tốt!”

Thấy Thần Nam chưa kịp có phản ứng, hắn há miệng định cắn cậu ấy.

“Chết rồi, thằng nhóc kia sắp thua rồi!”

“Chậc chậc, chắc chắn lần này sẽ bị tiểu yêu vương cắn đứt đầu!”

Mọi người nhao nhao kêu lên.

Nhưng điều khiến Tống Khuyết sững sờ là hắn lại cắn vào khoảng không.

“Đây là ảo ảnh!”

Cậu ta rời đi lúc nào vậy?

Tống Khuyết quét mắt khắp sàn đấu, nhưng không thấy bóng dáng Thần Nam đâu.

“Đồ ngốc, ở trên này!”

“Đả Cẩu Quyền bản tăng cường!”

Sức mạnh thân xác được tăng lên gấp đôi, đánh thẳng vào người Tống Khuyết.

“Ầm!”

Một trận trời long đất lở, sàn đấu sập hẳn xuống, nhưng Tống Khuyết đã biến mất!

“Thôn Thiên!”

Tống Khuyết diễn hóa thần thể Thao Thiết, mình dê đầu người, dưới nách mọc mắt, răng hổ tay người.

Thần Nam giật mình: “Tao còn tưởng là chó nhà chứ, không ngờ lại là chó béc-giê biến dị!”

Cậu ấy vừa nói xong, mọi người cười ầm lên.

Trần Dương gật đầu: “Tốt lắm, cậu nhóc này cũng hài hước đấy!”

Tống Khuyết không nói gì, đôi mắt đỏ ngầu, sát khí ngùn ngụt, nhìn là biết hiện giờ hắn đang rất tức giận.

Một lực hút mạnh mẽ khóa chặt lấy Thần Nam.

Về mặt chiến thuật thì Thần Nam có vẻ khinh địch, nhưng chiến lược thì lại rất cẩn trọng.

Tên này rất đáng sợ, nếu rơi vào miệng hắn thì e là cậu ấy lành ít dữ nhiều.

“Đả Cẩu Quyền bản tăng cường!”

Mấy chục triệu đạo lực đánh ra, cậu ấy không tin Tống Khuyết dám nuốt.

Nhưng điều khiến cậu ấy bất ngờ là Tống Khuyết dám nuốt thật.

Nuốt một đòn tấn công mà Tống Khuyết chẳng hề hấn gì, ngược lại khí thế trên người còn mạnh hơn.

Thần Nam biến sắc, vội vàng dùng Tung Địa Kim Quang bỏ chạy.

“Muốn chạy sao?”

“Định Thân Châu!”

Tống Khuyết lập tức ném một viên châu màu xanh ra, không gian xung quanh lập tức bị cố định.

Thân thể Thần Nam cũng bị kẹt giữa không trung.

“Đây là bán thánh binh, Định Thân Châu!”

“Có bảo bối này cố định người lại, há miệng là có thể nuốt được rồi!”

“Thế thì chơi gian quá!”

“Sư phụ, anh con sẽ không sao chứ?”

Thần Tử hơi lo lắng nói.

Diệp Thần lắc đầu: “Không sao đâu!”

“Ngoan ngoãn làm đồ nhắm của tao đi!”

Tống Khuyết vốn định cắn nát tứ chi Thần Nam, nhưng thân xác cậu ấy quá cứng, Định Thân Châu cố định cậu ấy được một lúc đã có dấu hiệu giãy ra được.

Nếu cậu ta thoát được thì kiểu gì cũng lại khổ chiến một trận.

Nghĩ đến đây, hắn tăng thêm sức, đá vụn trên sàn đấu cũng bị hắn hút vào bụng.

Thần Nam cũng không chống lại được, bị hắn nuốt vào.

Một luồng ánh sáng xẹt qua, Tống Khuyết khôi phục hình người.

Hắn vỗ bụng: “Thằng nhãi, cho dù là Hóa Thần mà vào bụng tao thì cũng phải…”

Hắn còn chưa nói xong thì một luồng thần quang đã phá rách bụng hắn.

Như một đường kim tuyến, cứ thế xẻ đôi người Tống Khuyết ra.

Cảnh tượng bất ngờ này khiến tất cả mọi người sững sờ.

“Có chuyện gì vậy?”

“Đòn tấn công này là ai ra vậy?”

Tất cả mọi người đều nghển cổ, người của 10 đại gia tộc sắc mặt cũng tỏ vẻ nghiêm trọng.

Nhất là yêu chủ đương nhiệm của nhà họ Tống, Tống Thiên Nhai còn đứng hẳn dậy.

“Rẹt!”

Thân thể Tống Khuyết bị xẻ làm đôi, đổ rạp sang hai bên, một vòng xoáy xuất hiện ở chỗ hắn ngã xuống, sau đó một bóng người chui từ trong đó ra.

Người này tay cầm Phương Thiên Họa Kích, sắc mặt điềm nhiên, chính là Thần Nam.

“Vô dụng!”

Thần Nam nói xong thì thu lại pháp bảo, bước từng bước rời khỏi sàn đấu.

Khoảnh khắc này, mấy triệu người đều im bặt.

Đúng lúc này, không biết ai nói một câu: “Cậu ta giết tiểu yêu vương nhà họ Tống rồi!”

Sau đó tiếng kêu kinh hãi vang lên như sóng biển dâng trào.

Mọi người lần lượt đứng dậy, nghển cổ nhìn.

Thân thể Tống Khuyết bị chia làm đôi nằm dưới đất, nội tạng chảy ra, mất hẳn sức sống, đã chết ngắc.

“Chết rồi, tiểu yêu vương nhà họ Tống chết thật rồi!”

Lúc này thì tất cả mọi người đều phát điên rồi.

Đàm Đài Minh Châu kinh ngạc, đó là Tống Khuyết đấy, đến cô ta cũng chỉ chắc chắn được bốn phần có thể đánh bại hắn.

Là đánh bại, chứ không phải giết chết!

Nghĩa là người này còn mạnh hơn cả cô ta?

“Tôi đã bảo người này lợi hại lắm mà!”

“Thật kinh khủng, lát nữa tốt nhất đừng đấu với cậu ta, tôi sợ chết lắm!”

“Cả tôi nữa, tôi cũng sợ lắm…”

Ba ma đầu trong người không ngừng cằn nhằn, nhưng Phong Dao không hề quở trách chúng.

Cô ta nhìn chằm chằm Thần Nam, không biết đang nghĩ gì.

Vệ Chinh cũng lạnh sống lưng, mí mắt nháy loạn lên.

Không sai chút nào, quả nhiên người này không tầm thường.

Tống Khuyết đã nuốt vào bụng mà cậu ta vẫn có thể xông ra được, đúng là khiến người ta phải sợ hãi.

Quan Nhân mỉm cười: “Đây là một đối thủ rất tốt!”

Trọng Thu và Đông Phương Ngọc nhìn nhau một cái, 10 đại gia tộc chiến đấu với nhau mấy trăm nghìn năm, tuy tình hình chiến đấu rất gay cấn, nhưng cùng lắm cũng chỉ đánh gần chết, còn bị giết chết ngay trên sàn thế này thì chưa từng xảy ra.

Hơn nữa đối phương còn là người thừa kế của nhà họ Tống.

Chuyện này rắc rối rồi.

Đúng lúc này, một luồng khí tức đáng sợ từ bên cạnh lan tới: “Giết người nhà họ Tống, mày đáng chết!”

Giọng nói như sấm sét cuồn cuộn cuốn tới, khí tức đáng sợ của cảnh giới bán Thánh bao trùm toàn trường, trong nháy mắt đó, tất cả mọi người đều có cảm giác như trời sắp sập xuống.

Nhưng giọng nói này không nhằm vào bọn họ, mà nhằm vào Thần Nam ở dưới đài.

Diệp Thần biến sắc, trong mắt tràn ngập phẫn nộ, tức giận nói: “Kẻ giết người thì sớm muộn cũng bị người giết!”

Khí tức mạnh mẽ đối đầu không chút do dự, mấy năm nay anh ta cũng gặp nhiều kỳ ngộ, thần niệm mạnh mẽ có thể sánh bằng Hóa Thần viên mãn.

Khuyết điểm năm xưa giờ lại thành điểm mạnh.

Đương nhiên, pháp lực của anh ta còn mạnh hơn.

Hai sức mạnh đối đầu, mọi người cảm thấy bầu trời như ép xuống, đến sắc trời cũng phải thay đổi.

Thấy trận đấu sắp nổ ra, thì bên cạnh lần nữa vang lên một giọng nói: “Ông chủ Tống, ông sai rồi, đây là sàn đấu, sống chết do số!”

“Phải đấy, nếu ông ra tay phá hỏng quy tắc thì mấy người chúng tôi có khi phải liên thủ rồi”.

“Quy tắc đã mấy trăm nghìn năm, không thể phá được, ai phá thì sẽ bị tấn công tập thể!”

Mọi người nhao nhao nói, có người nói lý, nhưng cũng có người thẳng thừng uy hiếp.

Tống Thiên Nhai điên lắm: “Được lắm, được lắm, coi như hôm nay nhà họ Tống tôi xui xẻo!”

Nói xong, ông ta vẫy tay, mang theo thi thể của Tống Khuyết rời đi.

Trận này khiến nhà họ Tống trở thành gia tộc đầu tiên thất bại trong 10 đại gia tộc, vốn tưởng là nhà họ Vương, không ngờ lại là nhà họ Tống cường thịnh.

Bây giờ thì cục diện đã trở nên kỳ dị khó đoán.

Mà tất cả bắt nguồn từ cậu thiếu niên vẻ mặt thản nhiên ở dưới đài kia.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện