Long Tế Chí Tôn

Chương 648: Đêm trước ngày bế quan



“Tỉ suất đại khái là như vậy!”

Trần Dương nói: “Trong những năm sắp tới, tao sẽ cố gắng đi hết tất cả các đạo lộ của mọi người, thăng cấp bản thân đến mức cao nhất!”,

“Chẳng phải hắn muốn trấn áp và cầm tù sao, vậy chúng ta sẽ khiến hắn không trấn áp nổi!”

“Có lẽ hắn cũng sẽ gặp phải khó khăn giống chúng ta, bị mắc kẹt ở một cảnh giới từ rất lâu mà chẳng thể đột phá!”

“Đúng là cách hay!”

Nguyên Dương mỉm cười, sau đó thì im lặng, bắt đầu thôi diễn cùng với hóa thân của mấy trăm Đại Thiên Tôn.

“Tiền bối Cầu Kiếm, tôi vẫn còn vài câu muốn hỏi ông!”

Cầu Kiếm thở dài nói: “Cậu thật đáng sợ quá, chỉ qua vài câu hỏi thôi mà bóc tách được cả vấn đề!”

Ông ấy đang nói lời thật lòng. Trước mặt Trần Dương, ông ấy cảm thấy bản thân mình không che nổi bí mật nào.

“Khi ông đến hỗn độn thì có phải ông đã đột phá đến cảnh giới Đại Thiên Tôn rồi không?”

“Đúng!”

Quả nhiên!

Trần Dương càng thêm chắc chắn với suy nghĩ của mình: “Vậy ông đã tránh thoát khỏi thiên địa dị tượng của việc thăng cấp lên Đại Thiên Tôn kiểu gì?”

“Đơn giản lắm, năm đó, tôi luôn tu luyện ở bên rìa hỗn độn. Nếu thăng cấp ở trong hỗn độn thì sẽ không xảy ra thiên địa dị tượng!”

Cầu Kiếm giải thích.

“Vậy ông có quen biết với bảy vị Đại Thiên Tôn của tinh vực Bắc Đẩu không?”

“Không hề!”

Cầu Kiếm lắc đầu: “Nhưng tôi có thể nói cho cậu biết một chuyện, rằng tất cả bọn họ đã gặp nạn rồi!”

“Ý ông là, bọn họ đã bị nhốt ở một nơi nào đó trong hỗn độn giống ông sao?”

“Đúng thế!”

“Năm đó, khi tôi thăng cấp lên Đại Thiên Tôn thì đã đi qua tinh vực Bắc Đẩu rồi. Cũng vào lúc ấy, tôi phát hiện ra bí mật này, nhưng nó quá đáng sợ nên tôi không dám nói ra, chỉ có thể để lại truyền thừa tại thế giới Thần Ma!”

“Bởi vì trong lúc tăm tối, tôi đã cảm giác được bản thân sẽ gặp nguy hiểm, cho nên... coi như đó là chiêu dự phòng của tôi đi!”

“Đã hiểu!”

Trần Dương nói: “Xem ra, từ xưa đến nay, vũ trụ sinh ra rất nhiều Đại Thiên Tôn, nhưng phần lớn là thăng cấp ở bên trong hỗn độn!”

Một vũ trụ chủ có thể sản sinh ra được bảy, tám Đại Thiên Tôn, phía dưới một vũ trụ chủ tối cao có đến hàng trăm vũ trụ chủ. Mà trong hỗn độn lại có vô số vũ trụ chủ tối cao!

Nghĩ đến cũng đã thấy sợ!

“Phải tiếp tục phát triển tu vi của bản thân mới được!”

Trần Dương nghĩ ngợi. Nhưng trước đó, phải quay về đã!

“Tiền bối Cầu Kiếm, tôi muốn trở về đã, ông có đi cùng tôi không, hay là...”

Cầu Kiếm lắc đầu: “Tôi không về đâu. Lần này là tôi đi ngao du khắp nơi, hành trình còn xa, mà hiện giờ tu vi này của tôi không giúp gì được cho cậu hết, thậm chí còn liên lụy cho cậu nữa!”

“Đây là một số tài nguyên tu luyện, mong rằng ông sẽ nhận lấy nó!”

Trần Dương lấy ra một cái nhẫn hỗn độn, bên trong có đủ tài nguyên để Cầu Kiếm hồi phục về thời đỉnh cao. Đây cũng là điều duy nhất mà anh có thể làm được cho ông ấy ở hiện tại!

“Không cần đâu, cậu đã giúp tôi nhiều lắm rồi, tôi...”

“Tiền bối Cầu Kiếm, ông nhận nó đi. Ông phải mạnh thì mới ứng phó được với nhiều nguy cơ hơn chứ!”

Nghe vậy, Cầu Kiếm liền im lặng: “Vậy tôi sẽ không từ chối nữa, lần này coi như tôi nợ cậu!”

Trần Dương mỉm cười, nhân quả của hai người cuối cùng cũng được giải quyết xong xuôi, nhưng lần này đến lượt Cầu Kiếm nợ anh!

“Bảo trọng!”

“Cậu Triệu, khoan đi đã!”

Cầu Kiếm gọi Trần Dương lại: “Nếu có thể thì đừng bao giờ đi đến bước đó!”

“Cảm ơn tiền bối nhắc nhở!”

Trần Dương gật đầu, sau đó tiến vào trong thông đạo, biến mất khỏi tầm mắt của Cầu Kiếm.

“Ầy, mong là cậu đừng đi vào vết xe đổ của tôi!”

Bị giam cầm mấy chục triệu kỷ nguyên khiến lòng xông pha của ông ấy hoàn toàn biến mất!

Đại Thiên Tôn trung kỳ cũng rất tốt rồi, ít nhất còn có thể yên phận một chút, sống thật lâu!

Biết đâu đến một ngày nào đó, ông cảm thấy sống đủ rồi thì sẽ muốn nếm trải những thử thách khác chăng.

Có lẽ sẽ chết, nhưng cũng chẳng sao.

Dĩ nhiên đó chỉ là suy nghĩ thôi, đại khái thì... cả đời này ông ấy sẽ không muốn đi trải nghiệm gì nữa đâu.

Cùng lúc đó, Trần Dương dùng la bàn định giới lấy vị trí của vũ trụ chủ này, sau đó rời khỏi đây, quay về theo hướng chỉ của la bàn định giới.

Quãng đường cũng nhàm chán như vậy, chỉ có đánh quái và thu thập tài nguyên!

Đạo sức mạnh của Ma Dương, đạo dương thần của Nguyên Dương, vũ trụ bên trong của hóa thân Âm Dương và Ngũ Hành có thể làm trọn vẹn mọi thứ của Trần Dương.

Trần Dương bắt đầu từ đạo sức mạnh của Ma Dương!

Trải qua phương pháp dung luyện, sáu mươi nghìn tỉ tế bào đã mở ra không gian tế bào và pháp trận tăng trưởng.

Một thần cách chỉ có thể đả thông được một tỉ tế bào!

Chiếm đoạt hàng nghìn thần cách và một lượng lớn bảo bối xong, Trần Dương mới hoàn thành được một phần sáu quá trình dung luyện tế bào!

Sức mạnh thân xác của Đại Thiên Tôn viên mãn vốn mạnh mẽ tới mức có thể lấy lực chứng đạo.

Lúc này, anh muốn giết chết quái vật ở cùng cảnh giới thì chỉ cần chỉ tay, nhẹ nhàng đâm một cái là xong!

Sức mạnh này thật quá mức đáng sợ!

Một khi hoàn thành dung luyện tế bào thì sẽ mạnh cỡ nào chứ? Cường giả ở cảnh giới bán Hỗn Độn có đỡ được một đấm của anh không?

Trần Dương không rõ lắm, bởi vì không có vật tham chiếu nào để anh so sánh cả.

Cảm giác được khí tức mạnh mẽ dần tiêu tan, Trần Dương vội vàng phong ấn nó lại.

Vừa tu luyện thân xác, Trần Dương vừa rèn luyện suy nghĩ dương thần. Bằng phương pháp dung luyện, anh dần dần hoàn thiện pháp trận, sức mạnh thần hồn tăng vọt!

Trần Dương cũng phong ấn nó lại!

Sau đó là đạo nội diễn vũ trụ của hóa thân Ngũ Hành và đạo hóa thân Âm Dương.

Rất đơn giản, chính là không ngừng cắn nuốt cho đến cực hạn, và mở ra vũ trụ!

Khác với thế giới huyệt khiếu là phải trải qua hai quá trình động thiên và thế giới.

Thì trực tiếp thông qua ngũ hành âm dương để biến đổi bát quái vạn tượng, trên lí thuyết có thể trở nên lớn vô cùng.

Dù sao, lúc Trần Dương đi ra thì những vũ trụ mà 7 người họ diễn hóa ra đã to gần bằng nửa vũ trụ chủ rồi!

Mà bảy vũ trụ đã bắt đầu có sinh mạng, tất cả đều tự nhiên sinh ra, sức mạnh cơ thể cũng rất khá.

Vừa đi vừa càn quét tài nguyên tu luyện, trong nháy mắt, hai nghìn năm hỗn độn đã trôi qua.

Tính toán một chút thì Trần Dương đã ngao du hỗn độn được hơn ba nghìn năm trăm năm rồi.

Cuối cùng thì vũ trụ quen thuộc kia cũng đã xuất hiện trong tầm mắt anh.

“Cuối cùng cũng về nhà rồi!”

Đi vào trong thông đạo, Trần Dương cảm nhận được những khí tức quen thuộc.

Anh bấm ngón tay tính toán: “Cũng may, ở vũ trụ chủ tối cao hai trăm năm, ở vũ trụ chủ bốn trăm năm, không tính là quá lâu!”

Anh nhìn thấy Thần Nam, cậu ấy đã tìm được bố mình. Anh cũng thấy Thần Tử, cô ấy đang lôi kéo một người đàn ông, người này không ai khác chính là Diệp Tinh.

Có vẻ như Thần Tử đang theo đuổi Diệp Tinh.

“Tôi là sư thúc của em, không thích hợp đâu!”

Diệp Tinh lạnh lùng từ chối. Nghìn năm trôi qua, trái tim của cậu ta đã nguội lạnh từ lâu, tình cảm năm xưa cũng vậy.

Thần Tử kéo tay Diệp Tinh: “Năm đó là anh theo đuổi em trước, giờ anh nói dừng là dừng à, không có đâu!”

“Vậy sao?”

Diệp Tinh gỡ tay Thần Tử ra: “Xin lỗi, hơn một nghìn năm nay, tôi đã nghĩ thông rồi. Nếu mấy trăm năm trước em đến tìm tôi thì có lẽ tôi sẽ rất vui đấy, nhưng bây giờ... Xin lỗi, tôi đã tha cho bản thân từ lâu rồi”.

“Em nói đúng, thân phận của chúng ta rõ ràng là không thể ở bên nhau!”

Nói rồi, Diệp Tinh định bỏ đi.

Thần Tử vội vàng ôm lấy tay cậu ta: “Không, anh đừng đi!”

Khi đó là do cô ấy còn quá trẻ, chưa hiểu sự đời, suy nghĩ chưa sâu sắc.

Cuộc sống của bọn họ quá dài, nếu không làm điều mình thích thì sống còn ý nghĩa gì nữa!

“Chúng ta không có quan hệ huyết thống, có gì mà không được chứ?”

Thần Tử nói: “Anh dám đi xem, em sẽ nói cho sư phụ là anh cưỡng ép em!”

Cô ấy đẩy Diệp Tinh ra, bày ra dáng vẻ “Anh mà dám đi thì em sẽ mách sư phụ”.

“Em đang làm loạn đấy à?”

Diệp Tinh đau đầu nói.

Mặc dù cậu ta đã là bá chủ của vô số tinh vực, nhưng khi đối diện với Thần Tử nước mắt lã chã thì vẫn rất luống cuống.

“Đừng khóc mà, tôi... chỉ cần em nín thì chuyện gì cũng thương lượng được!”

“Thật sao? Anh không lừa em chứ?”

Thần Tử mở to mắt nhìn Diệp Tinh.

“Thật!”

“Vậy em không khóc nữa, yêu cầu của em rất đơn giản, đó là trở thành đạo lữ của em!”

Lúc nói câu này, Thần Tử đỏ mặt, trong lòng xấu hổ vô cùng, nhưng cô ấy cũng hiểu, nếu hôm nay không nói thì sau này sẽ không còn cơ hội nữa.

“Tôi... tôi...”

Diệp Tinh đỡ trán: “Em đang ép tôi đấy à?”

“Được, vậy em sẽ đi nói với sư phụ là anh cưỡng ép...”

Diệp Tinh cạn lời, nhìn Thần Tử đang đỏ bừng mặt, ý nghĩ xấu xa bỗng hiện lên. Cậu ta ôm lấy Thần Tử rồi hôn mạnh: “Em bảo tôi cưỡng ép em hả, vậy giờ tôi cưỡng ép em cho em xem!”

Diệp Tinh lấy ra một chiếc phi thuyền rồi kéo Thần Tử vào trong.

Trần Dương vội vàng nhìn ra chỗ khác, thanh niên bây giờ đều hung hãn vậy sao?

Mối quan hệ này hơi rắc rối đấy!

Trần Dương lắc đầu, anh lại nhìn sang Diệp Thần đang dạy dỗ con gái.

“Ừm, đã đến cảnh giới Sáng Thế viên mãn rồi, tăng cấp nhanh thật, chẳng mấy mà đến Tiểu Thiên Tôn!”

“Khuê Xà và Hỏa Quang cũng đạt đến Chân Thần viên mãn rồi đấy, không hổ là dị chủng của man hoang”.

“Mạc Sát đến sao Hàng Cổ, Mạc Vô Kỵ thống nhất châu Đông Thắng Thần, tốt lắm!”

“Cái đồ Linh Nguyên sư thúc này lại đi trêu ghẹo các cô gái trẻ rồi!”

Trần Dương bật cười, anh xuyên qua rào cản vũ trụ, trở về vũ trụ chủ.

Ở sao Hàng Cổ, bố mẹ anh đã dẫn bố mẹ vợ trở về Địa Cầu.

Nghe nói là ở Địa Cầu sống tốt lắm!

Các vợ của anh cũng tu luyện chăm chỉ!

Mặc dù không có nhiều tiến triển nhưng tinh thần rất đáng khen!

Tô Diệu mở công ty ở sao Hàng Cổ, Mộc Thuyên thành lập Tiên Nữ Giáo. Trừ cô ta là Giáo chủ ra thì các chị em khác đều là Phó giáo chủ, mà Trần Dương thì đáng thương hơn, là người hầu của Giáo chủ.

Nói theo cách của Mộc Thuyên thì ở không cũng chẳng làm gì, nhưng vẫn phải tự tìm chút việc mà làm.

Vu Lan thành lập liên minh cảnh sát, Hạ Lam mở trường học Trần Thị, chỉ dạy học cho con cháu nhà họ Trần. Địa vị bà tổ của cô ta cao vô cùng.

Không có kẻ nào dám tác oai tác quái trước mặt cô ta!

Từ Tiểu Nhu lập thương hội đồ cổ, bắt đầu phát triển lại tay nghề nhà họ Từ.

Bào Tâm Ánh trở thành thống đốc ngân hàng đời đầu tiên của Ngân hàng Thát triển Tu sĩ sao Hàng Cổ.

Diêu Nhân Nhân, Tần Vũ Hàm và Lý Lâm thành lập liên minh đan dược.

Phương Di và Thanh Uyển thì khiêm tốn hơn, nghe nói hai người đang lập kế hoạch thành lập một phái Nga My khác ở đây!

Viên Tuyết Phi và Ngọc Khiết mở nhà trẻ lớn nhất sao Hàng Cổ!

Nguyên nhân chủ yếu là vì Trần Bất Hối.

Năm đó, Trần Bất Hối bị ép đưa đi, đây là nỗi đau trong lòng Viên Tuyết Phi.

Thêm việc cô ấy rất thích trẻ con, nên sau khi hai chị em bàn bạc thì đã quyết định khai trương nhà trẻ!

Trần Dương đi vào công ty Diệu Dương, tìm Tô Diệu ở trong phòng làm việc của chủ tịch.

Sau đó thì hai ngươi chơi trò ân ái ở tầng cao nhất của tòa cao ốc trăm tầng.

Một lúc lâu sau, mây mưa kết thúc, Trần Dương nói: “Diệu Diệu, chúng ta như trở về mấy nghìn năm trước, khi còn sống ở Địa Cầu ấy nhỉ!”

“Vâng, thoáng cái mà đã vài nghìn năm trôi qua rồi”.

Tô Diệu nháy mắt: “Anh không đi tìm các chị em khác à?”

“Không, anh vừa về là đến gặp em ngay mà”.

Trần Dương cười xấu xa, hai tay lại bắt đầu sờ soạng linh tinh.

“Em sắp chết mất, lại còn muốn nữa hả!”

“Muốn em bao nhiêu cũng không đủ ấy!”

Nói rồi, cuộc chiến lại bắt đầu nổ ra!

Mấy lần thiên đường, vài đợt địa ngục, Tô Diệu yếu ớt dựa vào người Trần Dương: “Lần này anh định ở lại bao lâu?”

“Không biết nữa, có lẽ là mấy chục năm, hoặc mấy trăm năm!”

“Lâu vậy sao?”

Tô Diệu như nghĩ ra cái gì, liền ngồi thẳng dậy: “Vậy lần bế quan sau của anh sẽ kéo dài rất lâu sao?”

Trần Dương không định giấu giếm, véo mũi cô: “Ừm, chắc phải đến nghìn năm, thậm chí là lâu hơn!”

“Anh sắp đột phá ư?”

“Cũng tương đối!”

Trần Dương gật đầu, cũng không kể lại những chuyện đã xảy ra ở hỗn độn cho Tô Diệu biết.

Những chuyện này để mình anh gánh vác là được rồi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện