Long Tế Chí Tôn
Chương 651: Đoạt xác
Chân Phật chạy vào trong đó như điên.
Trần Dương nhìn thấy, đây rõ ràng là một ngôi chùa lớn.
"Sư phụ, sư đệ...”
Chân Phật chạy vào chùa, có rất nhiều xác chết khô nằm trên mặt đất.
Xếp chồng lên nhau chồng chồng lớp lớp.
Chân Phật quỳ trên mặt đất, gào khóc: "Không... không...”
Anh ta đưa tay ra chạm vào những xác chết, ngay khi ngón tay chạm vào, những xác chết liền biến thành bụi và tan biến, để lại những viên đá tròn trên mặt đất.
"Hạt Xá Lợi Chân Phật!"
Hạt Xá Lợi chính là thần cách của Phật Đà.
"Nhiều quá!"
Trần Dương cố kìm lòng tham xuống, không ra tay, mà đi theo Chân Phật đến Đại Hùng bảo điện.
Đó là Đức Phật khổng lồ toàn thân bằng vàng.
Sinh mệnh vô hạn, ánh sáng vô hạn, ông ta đang nhắm mắt, không có một chút sinh khí nào, nhưng Phật quang tỏa ra từ trên người ông ta dường như khiến người ta phải chói mắt.
"Thế tôn!"
Chân Phật quỳ trên mặt đất, đập ngực dậm chân khóc lớn, màu đỏ tươi trong mắt dường như đã nhạt đi dưới ánh sáng vô biên.
Mặc dù nó vẫn đang lây lan nhưng nó đã chậm hơn nhiều so với trước đây.
"Bụp bụp!"
Anh ta tuyệt vọng quỳ xuống, những giọt nước mắt máu rơi xuống.
"Con đã sai, Thế tôn, con thực sự sai rồi, con là người gây ra tai họa!"
"Đinh linh linh, đinh linh linh!"
Đúng lúc này, một tiếng chuông lanh lảnh vang lên, thanh âm này lập tức khiến Chân Phật hoảng hốt: "Hắn đến rồi, sao lại tới sớm như vậy? Chẳng lẽ hắn đã cảm nhận được ta?"
Trần Dương cũng cảm thấy tiếng chuông rất quen thuộc!
"Chờ đã, hàng ngàn năm trước, tao và Cô Tô đã cùng đến vũ trụ chí cao chủ. Chúng tao cũng đã nghe thấy tiếng chuông này khi Hỗn Độn bùng nổ”.
"Ý ngài là, vị Chân Thần không đầu với một sợi dây xích khổng lồ phía sau sao?"
Nguyên Dương cũng sửng sốt.
"Thế tôn, con phải làm sao, con phải làm sao đây...”
Chân Phật thực sự hoảng loạn khi nghe thấy âm thanh này, trước đây khi gặp phải khó khăn gì thì Hàng Ma Xử trong tay anh ta sẽ đập nát nó một cách mãnh liệt, nhưng hiện tại trong lòng anh ta lại tràn đầy sợ hãi, không biết phải làm sao.
Vào lúc này, mặt đất của ngôi chùa rung lên.
Tiếng chuông cũng đến gần hơn.
Thần niệm của Trần Dương cùng với khí Hỗn Độn vô tận, nhìn thấy Chân Thần không đầu khổng lồ, lớn hơn hàng nghìn lần so với Chân Thần không đầu bình thường. Hắn bị trói bằng một sợi xích sắt chắc chắn, mỗi mắt xích đều có một chiếc chuông, còn có vô số thần tiên phật ma quỷ bên cạnh.
"Thế tôn, con không thể để bị bắt được, con phải chạy trốn thôi!"
Sự sợ hãi trong lòng Chân Phật đã chiến thắng hết thảy, anh ta cuộn những viên hạt Xá Lợi trên mặt đất lại, nuốt chửng chúng.
"A...”
Hét lớn một tiếng, màu đỏ trong mắt bị áp chế lại, hào quang trên người tăng vọt, Hàng Xử Ma trong tay vung về phía Chân Thần không đầu.
Sức mạnh có thể khai thiên lập địa đã khiến vị Chân Thần không đầu phải dừng bước.
Không có gì, chỉ làm cho hắn dừng chân một lúc, không gây hại nhiều cho hắn cả!
Nhưng vào lúc này, Chân Phật nắm lấy cơ hội điên cuồng chạy về phía vực sâu Hỗn Độn!
Chân Thần nắm lấy sợi xích sau lưng, cánh tay phải đột nhiên phát lực, một tiếng "ầm", sợi xích dài hóa thành luồng sáng lao vào Hỗn Độn.
"A...”
Tiếng hét từ đằng xa truyền đến, nhưng ngay sau đó đột ngột dừng lại: "Đồ phản bội ngu ngốc, muốn chết chắc!"
Cái rốn của Chân Thần không đầu há to, lộ ra hàm răng đáng sợ!
Sợi xích thu lại, trên sợi xích dài dằng dặc của hắn đã có thêm một cái xác của Phật Đà điên cuồng.
Nhưng hắn không nhận thấy rằng vũ trụ phong ấn có kích thước như viên sỏi đã rơi xuống đất.
Sau khi làm xong, Chân Thần quay đầu rời đi.
Hắn chả thèm để ý đến ngôi chùa này.
"Tại sao lại gọi hắn là kẻ phản bội?"
Trần Dương cau mày, trong lòng tràn đầy nghi hoặc!
"Hay là chúng ta đi vào thu hạt Xá Lợi trước đi”.
Nguyên Dương nhắc nhở.
"Đúng, đúng, tôi suýt nữa đã quên mất chuyện này đấy!"
Trần Dương điều khiển vũ trụ phong ấn bay vào trong.
Một lúc sau, anh đã vơ sạch hạt Xá Lợi trên mặt đất, anh nói với giọng đau đớn: “Thật đáng tiếc khi bị người đó lấy mất một nửa!
"Không vào xem vị đại Phật kia à?"
"Thôi, vị đại Phật đó quá ác độc, ai biết hắn đã chết hay chưa!"
Trần Dương lắc đầu, lấy đồ tốt thôi!
Nguyên Dương không nhiều lời: "Ngài nói xem vì sao vị Chân Thần này chỉ nhằm vào những người gọi là‘ kẻ phản bội’?"
"Không phải đâu. Các cảnh giới Sáng Thế lần trước vào cũng...”
"Không, có lẽ những người đó không ở cảnh giới Sáng Thế, mà là….Chân Thần hoặc Chân Phật phục hồi ý chí thì sao?"
Nguyên Dương nói: "Bằng cách này, có thể hiểu tại sao hắn tha cho chúng ta”.
Trần Dương gật đầu: "Đúng là như vậy, nhưng phương pháp ẩn nấp của chúng ta quá kém cỏi, ngay cả Chân Phật cũng không phải là đối thủ của hắn, thì chúng ta càng không phải.
"Tôi tự hỏi liệu vai trò của vị Chân Thần này có phải giống như người tuần tra Hỗn Độn không?"
Lời nói của Nguyên Dương nhắc nhở Trần Dương kết nối những tin tức lấy được từ chỗ của Cầu Kiếm với nhau để tạo thành một manh mối hoàn chỉnh!
Thực lực của những tiên thiên ma thần này đều rất mạnh, đều là Đại Thiên Tôn, thậm chí có người đã vượt qua gông cùm của Đại Thiên Tôn, bán Hỗn Độn, thậm chí đã đến rất gần cảnh giới Hỗn Độn rồi.
Vì vậy, họ có tuổi thọ vô hạn. Điều gì sẽ xảy ra khi họ cảm thấy khó khăn khi đột phá lên một cấp độ cao hơn?
Có tuyệt vọng không?
Lúc này một con thuyền xuất hiện, chỉ cần họ lên được con thuyền này thì có thể đến được bờ bên kia, vậy họ có lên thuyền không?
Câu trả lời là có!
Cầu Kiếm nói rằng đây là một trò lừa đảo, quả không sai.
Nghĩ đến những lời Chân Phật lải nhải trên đường đi, anh thấy mình đã đến gần với sự thật lắm rồi.
Mặc dù anh nghi ngờ rằng có ai đó đang theo dõi và anh cũng phát hiện ra một số dấu vết, nhưng anh lại không dám tin vào điều đó.
Nhưng bây giờ anh đã tin 50% rồi!
Có lẽ vị Chân Thần không đầu này giống một con rối hơn!
Đối phó một cách máy móc với những ‘kẻ phản bội’ đã lấy lại được ý chí này.
"Tôi nghĩ chúng ta không nên đi cứ thế mà rời đi như vậy, chúng ta có thể tìm ra chút manh mối từ vị đại Phật đó đấy!"
Trần Dương suy nghĩ một chút, liền bước ra khỏi vũ trụ phong ấn.
Anh rất cẩn thận, phong ấn khí tức toàn thân, thậm chí phong ấn mọi dấu vết của bản thân trong dòng sông thời quang.
Đại Thiên Tôn có thể thao túng dòng sông thời quang ở một mức độ nhất định, nhưng không thể chơi đùa với dòng sông thời quang, càng đừng nói đến việc tái tạo lại thời gian.
Sau khi làm tất cả những điều này, Trần Dương bước vào Đại Hùng bảo điện với Hỗn Nguyên Kiếm trên tay.
Đại Phật nhắm mắt, làm người ta cảm thấy thật hiền lành.
Phật quang vô lượng vẫn sáng ngời, thân hình khổng lồ như một ngọn núi.
"Chết rồi?"
Trần Dương dùng Hỗn Nguyên Kiếm chọc nhẹ, phát hiện ra âm thanh của kim loại giao nhau.
"Thật là một thân thể cường tráng!"
Trần Dương suy nghĩ một chút, liền kết mười vạn tế bào trong cơ thể, nói: "Đắc tội rồi!"
Sức mạnh vô hạn tung ra, đánh vào người đại Phật, đại Phật vỡ nát trong nháy mắt!
Nhìn thấy một đống máu thịt bầy hầy, Trần Dương ngẩn ra: "Đậu, tao chỉ muốn xem mày chết thật hay là giả chết thôi, mà đánh vỡ mày mất rồi?"
Anh chắc là không biết mười nghìn tỷ tế bào là như nào rồi, nó đại diện cho một đòn toàn lực của mười nghìn tỷ Tiểu Thiên Tôn.
Liệu Đại Thiên Tôn đó có đỡ được không?
Ngay cả bán Hỗn Độn cũng còn quá sức ấy.
"Chờ đã, đó là... lưu ly phật tâm!"
Trần Dương nhanh chóng cầm lấy phật tâm.
Bùm!
Lúc này, trong đầu anh hiện lên vô số hình ảnh, tựa như cưỡi ngựa xem hoa.
"Ông ma trí mưu da tát liệt đức...”
Bát Tự Chân Ngôn của Phật giáo vang lên trong tâm trí Trần Dương, một vị Phật khổng lồ tối cao xuất hiện trong thế giới tinh thần của anh!
Vô lượng thọ quang thực sự đang đẩy lùi suy nghĩ của anh.
Trần Dương sửng sốt: "Đậu, bị lỗ rồi, tên này muốn đoạt xác!"
"Mơ đi!"
Thứ mạnh hơn thể chất của Trần Dương chính là thần niệm của Trần Dương, 480 triệu ý niệm, mỗi cái đều có thể so sánh với Đại Thiên Tôn sơ kỳ!
Theo phương pháp dung luyện, phương pháp luyện trận, thần lực đã tăng vọt gấp lần!
"Ngu ngốc, thần niệm của tao còn mạnh hơn thể chất của tao đấy!"
Trần Dương cười lạnh: "Luyện!"
Thần niệm hóa thành một cái lò khổng lồ, ép về phía vị Phật khổng lồ.
Nụ cười ban đầu của vị Phật khổng lồ chợt thay đổi, vươn bàn tay ra chống cự, nhưng mọi thứ đều vô ích.
"Học cái gì không học, học cách đoạt xác?"
Đưa đại Phật vào trong đó, trong vòng ba ngày, đại Phật đã được luyện hóa, vô số mảnh ký ức đã bị anh hấp thu.
Phật tâm trong tay anh cũng đã trở thành lưu ly tâm tinh khiết!
"Bán Hỗn Độn, đây là bán Hỗn Độn?"
Trần Dương mở mắt ra, tuy rằng chỉ là bán Hỗn Độn, nhưng đã gấp hàng trăm lần so với Đại Thiên Tôn.
Thực lực hiện tại của anh chắc là rất gần cảnh giới Hỗn Độn, nhưng mà muốn đột phá Hỗn Độn thì còn thiếu chút nữa, anh còn chưa giải phóng hết sức mạnh và khí tức của mình!
"Lưu ly cổ phật cũng là một con trùng tội nghiệp, tất cả những ký ức chủ chốt đều đã bị xóa sạch!"
"Nhưng, cái bóng lưng kia chính là người đó sao?"
Ký ức Trần Dương dừng lại, khắc sâu vào lòng bóng lưng đó, có lẽ đây là người đứng đằng sau điều khiển toàn bộ Hỗn Độn!
Hấp thụ tinh thần lực của lưu ly cổ phật, thần niệm của Trần Dương đã tăng lên ba lần.
Thu hoạch lớn nhất chính là lưu ly phật tâm trong tay.
Tính xấu của Trần Dương lại tái phát, đây là trái tim của bán Hỗn Độn.
Luyện hóa thân, nhất định phải luyện hóa thân!
Bước vào vũ trụ phong ấn, Trần Dương bắt đầu luyện chế hóa thân, trong kết giới Thời Quang, hàng trăm nghìn năm sau, một người đàn ông tỏa ra đầy thiền ý xuất hiện trước mặt Trần Dương.
"Sau mày sẽ được gọi là Dương Phật!"
"Vâng, bản tôn!"
Cảnh giới của Dương Phật chính là Đại Thiên Tôn viên mãn, chỉ cần dung hợp hoàn toàn với lưu ly phật tâm, thì có thể dễ dàng đột phá lên bán Hỗn Độn, đây chỉ là vấn đề thời gian.
"Thần thông của Phật khá thú vị, đặc biệt là Cửu Trượng Kim Thân, dường như được đúc bởi đức tin”.
Đức tin?
Gì chứ cái này thì Trần Dương có nhiều lắm.
129.600 vũ trụ trong cơ thể, vô số người thờ phụng phụ thần.
Trần Dương chính là phụ thần.
Chỉ cần có thể nâng cao thực lực của mình, Trần Dương sẽ không từ bất kì thủ đoạn nào!
Trần Dương không thể nghĩ rằng đức tin được tích lũy trong hàng chục triệu kỷ nguyên sẽ nhiều nhường nào.
Theo phương pháp tu luyện Cửu Trượng Kim Thân, Trần Dương đã luyện được Cửu Trượng Kim Thân chỉ trong vòng ba trăm năm.
Sức mạnh của đức tin hòa vào các tế bào của cơ thể, sức mạnh lại tăng vọt!
Tuy rằng anh còn chưa đạt tới Đại Thiên Tôn, nhưng đã gần đến rồi.
Sức mạnh của đức tin có thể tiêu hao chưa đến 30%?
Trần Dương vui vẻ!
Với phật môn chi pháp, anh không ngần ngại truyền sức mạnh của đức tin vào các tế bào của cơ thể mình!
Bùm bùm bùm bùm!
Khi tế bào đầu tiên lên tới Đại Thiên Tôn, Trần Dương biết rằng cửa ải khó nhất đã qua rồi!
Trần Dương rất phấn khích, bắt đầu bế quan dài ngày.
Mười năm Hỗn Độn, hàng triệu năm kết giới Thời Quang đã tiêu hao hết sức mạnh của đức tin, một phần trăm tế bào trong cơ thể của Trần Dương đã lên được Đại Thiên Tôn.
Thật là khó!
Trần Dương lại bắt đầu hấp thụ sức mạnh của hạt Xá Lợi.
Một ngàn năm Hỗn Độn nữa trôi qua, hai phần ba cơ thể của Trần Dương đã được tẩy luyện.
Hôm nay, Trần Dương đã ngừng tu luyện, bởi vì vũ trụ phong ấn đã đến cực hạn, Trần Dương phải gia cố kết giới của vũ trụ.
Phong ấn sức mạnh của bản thân thêm lần nữa.
Trần Dương cảm thấy đã hòm hòm rồi, ngày một phần ba còn lại tẩy luyện xong, đó sẽ là ngày Trần Dương đột phá cảnh giới!
Trần Dương nhìn thấy, đây rõ ràng là một ngôi chùa lớn.
"Sư phụ, sư đệ...”
Chân Phật chạy vào chùa, có rất nhiều xác chết khô nằm trên mặt đất.
Xếp chồng lên nhau chồng chồng lớp lớp.
Chân Phật quỳ trên mặt đất, gào khóc: "Không... không...”
Anh ta đưa tay ra chạm vào những xác chết, ngay khi ngón tay chạm vào, những xác chết liền biến thành bụi và tan biến, để lại những viên đá tròn trên mặt đất.
"Hạt Xá Lợi Chân Phật!"
Hạt Xá Lợi chính là thần cách của Phật Đà.
"Nhiều quá!"
Trần Dương cố kìm lòng tham xuống, không ra tay, mà đi theo Chân Phật đến Đại Hùng bảo điện.
Đó là Đức Phật khổng lồ toàn thân bằng vàng.
Sinh mệnh vô hạn, ánh sáng vô hạn, ông ta đang nhắm mắt, không có một chút sinh khí nào, nhưng Phật quang tỏa ra từ trên người ông ta dường như khiến người ta phải chói mắt.
"Thế tôn!"
Chân Phật quỳ trên mặt đất, đập ngực dậm chân khóc lớn, màu đỏ tươi trong mắt dường như đã nhạt đi dưới ánh sáng vô biên.
Mặc dù nó vẫn đang lây lan nhưng nó đã chậm hơn nhiều so với trước đây.
"Bụp bụp!"
Anh ta tuyệt vọng quỳ xuống, những giọt nước mắt máu rơi xuống.
"Con đã sai, Thế tôn, con thực sự sai rồi, con là người gây ra tai họa!"
"Đinh linh linh, đinh linh linh!"
Đúng lúc này, một tiếng chuông lanh lảnh vang lên, thanh âm này lập tức khiến Chân Phật hoảng hốt: "Hắn đến rồi, sao lại tới sớm như vậy? Chẳng lẽ hắn đã cảm nhận được ta?"
Trần Dương cũng cảm thấy tiếng chuông rất quen thuộc!
"Chờ đã, hàng ngàn năm trước, tao và Cô Tô đã cùng đến vũ trụ chí cao chủ. Chúng tao cũng đã nghe thấy tiếng chuông này khi Hỗn Độn bùng nổ”.
"Ý ngài là, vị Chân Thần không đầu với một sợi dây xích khổng lồ phía sau sao?"
Nguyên Dương cũng sửng sốt.
"Thế tôn, con phải làm sao, con phải làm sao đây...”
Chân Phật thực sự hoảng loạn khi nghe thấy âm thanh này, trước đây khi gặp phải khó khăn gì thì Hàng Ma Xử trong tay anh ta sẽ đập nát nó một cách mãnh liệt, nhưng hiện tại trong lòng anh ta lại tràn đầy sợ hãi, không biết phải làm sao.
Vào lúc này, mặt đất của ngôi chùa rung lên.
Tiếng chuông cũng đến gần hơn.
Thần niệm của Trần Dương cùng với khí Hỗn Độn vô tận, nhìn thấy Chân Thần không đầu khổng lồ, lớn hơn hàng nghìn lần so với Chân Thần không đầu bình thường. Hắn bị trói bằng một sợi xích sắt chắc chắn, mỗi mắt xích đều có một chiếc chuông, còn có vô số thần tiên phật ma quỷ bên cạnh.
"Thế tôn, con không thể để bị bắt được, con phải chạy trốn thôi!"
Sự sợ hãi trong lòng Chân Phật đã chiến thắng hết thảy, anh ta cuộn những viên hạt Xá Lợi trên mặt đất lại, nuốt chửng chúng.
"A...”
Hét lớn một tiếng, màu đỏ trong mắt bị áp chế lại, hào quang trên người tăng vọt, Hàng Xử Ma trong tay vung về phía Chân Thần không đầu.
Sức mạnh có thể khai thiên lập địa đã khiến vị Chân Thần không đầu phải dừng bước.
Không có gì, chỉ làm cho hắn dừng chân một lúc, không gây hại nhiều cho hắn cả!
Nhưng vào lúc này, Chân Phật nắm lấy cơ hội điên cuồng chạy về phía vực sâu Hỗn Độn!
Chân Thần nắm lấy sợi xích sau lưng, cánh tay phải đột nhiên phát lực, một tiếng "ầm", sợi xích dài hóa thành luồng sáng lao vào Hỗn Độn.
"A...”
Tiếng hét từ đằng xa truyền đến, nhưng ngay sau đó đột ngột dừng lại: "Đồ phản bội ngu ngốc, muốn chết chắc!"
Cái rốn của Chân Thần không đầu há to, lộ ra hàm răng đáng sợ!
Sợi xích thu lại, trên sợi xích dài dằng dặc của hắn đã có thêm một cái xác của Phật Đà điên cuồng.
Nhưng hắn không nhận thấy rằng vũ trụ phong ấn có kích thước như viên sỏi đã rơi xuống đất.
Sau khi làm xong, Chân Thần quay đầu rời đi.
Hắn chả thèm để ý đến ngôi chùa này.
"Tại sao lại gọi hắn là kẻ phản bội?"
Trần Dương cau mày, trong lòng tràn đầy nghi hoặc!
"Hay là chúng ta đi vào thu hạt Xá Lợi trước đi”.
Nguyên Dương nhắc nhở.
"Đúng, đúng, tôi suýt nữa đã quên mất chuyện này đấy!"
Trần Dương điều khiển vũ trụ phong ấn bay vào trong.
Một lúc sau, anh đã vơ sạch hạt Xá Lợi trên mặt đất, anh nói với giọng đau đớn: “Thật đáng tiếc khi bị người đó lấy mất một nửa!
"Không vào xem vị đại Phật kia à?"
"Thôi, vị đại Phật đó quá ác độc, ai biết hắn đã chết hay chưa!"
Trần Dương lắc đầu, lấy đồ tốt thôi!
Nguyên Dương không nhiều lời: "Ngài nói xem vì sao vị Chân Thần này chỉ nhằm vào những người gọi là‘ kẻ phản bội’?"
"Không phải đâu. Các cảnh giới Sáng Thế lần trước vào cũng...”
"Không, có lẽ những người đó không ở cảnh giới Sáng Thế, mà là….Chân Thần hoặc Chân Phật phục hồi ý chí thì sao?"
Nguyên Dương nói: "Bằng cách này, có thể hiểu tại sao hắn tha cho chúng ta”.
Trần Dương gật đầu: "Đúng là như vậy, nhưng phương pháp ẩn nấp của chúng ta quá kém cỏi, ngay cả Chân Phật cũng không phải là đối thủ của hắn, thì chúng ta càng không phải.
"Tôi tự hỏi liệu vai trò của vị Chân Thần này có phải giống như người tuần tra Hỗn Độn không?"
Lời nói của Nguyên Dương nhắc nhở Trần Dương kết nối những tin tức lấy được từ chỗ của Cầu Kiếm với nhau để tạo thành một manh mối hoàn chỉnh!
Thực lực của những tiên thiên ma thần này đều rất mạnh, đều là Đại Thiên Tôn, thậm chí có người đã vượt qua gông cùm của Đại Thiên Tôn, bán Hỗn Độn, thậm chí đã đến rất gần cảnh giới Hỗn Độn rồi.
Vì vậy, họ có tuổi thọ vô hạn. Điều gì sẽ xảy ra khi họ cảm thấy khó khăn khi đột phá lên một cấp độ cao hơn?
Có tuyệt vọng không?
Lúc này một con thuyền xuất hiện, chỉ cần họ lên được con thuyền này thì có thể đến được bờ bên kia, vậy họ có lên thuyền không?
Câu trả lời là có!
Cầu Kiếm nói rằng đây là một trò lừa đảo, quả không sai.
Nghĩ đến những lời Chân Phật lải nhải trên đường đi, anh thấy mình đã đến gần với sự thật lắm rồi.
Mặc dù anh nghi ngờ rằng có ai đó đang theo dõi và anh cũng phát hiện ra một số dấu vết, nhưng anh lại không dám tin vào điều đó.
Nhưng bây giờ anh đã tin 50% rồi!
Có lẽ vị Chân Thần không đầu này giống một con rối hơn!
Đối phó một cách máy móc với những ‘kẻ phản bội’ đã lấy lại được ý chí này.
"Tôi nghĩ chúng ta không nên đi cứ thế mà rời đi như vậy, chúng ta có thể tìm ra chút manh mối từ vị đại Phật đó đấy!"
Trần Dương suy nghĩ một chút, liền bước ra khỏi vũ trụ phong ấn.
Anh rất cẩn thận, phong ấn khí tức toàn thân, thậm chí phong ấn mọi dấu vết của bản thân trong dòng sông thời quang.
Đại Thiên Tôn có thể thao túng dòng sông thời quang ở một mức độ nhất định, nhưng không thể chơi đùa với dòng sông thời quang, càng đừng nói đến việc tái tạo lại thời gian.
Sau khi làm tất cả những điều này, Trần Dương bước vào Đại Hùng bảo điện với Hỗn Nguyên Kiếm trên tay.
Đại Phật nhắm mắt, làm người ta cảm thấy thật hiền lành.
Phật quang vô lượng vẫn sáng ngời, thân hình khổng lồ như một ngọn núi.
"Chết rồi?"
Trần Dương dùng Hỗn Nguyên Kiếm chọc nhẹ, phát hiện ra âm thanh của kim loại giao nhau.
"Thật là một thân thể cường tráng!"
Trần Dương suy nghĩ một chút, liền kết mười vạn tế bào trong cơ thể, nói: "Đắc tội rồi!"
Sức mạnh vô hạn tung ra, đánh vào người đại Phật, đại Phật vỡ nát trong nháy mắt!
Nhìn thấy một đống máu thịt bầy hầy, Trần Dương ngẩn ra: "Đậu, tao chỉ muốn xem mày chết thật hay là giả chết thôi, mà đánh vỡ mày mất rồi?"
Anh chắc là không biết mười nghìn tỷ tế bào là như nào rồi, nó đại diện cho một đòn toàn lực của mười nghìn tỷ Tiểu Thiên Tôn.
Liệu Đại Thiên Tôn đó có đỡ được không?
Ngay cả bán Hỗn Độn cũng còn quá sức ấy.
"Chờ đã, đó là... lưu ly phật tâm!"
Trần Dương nhanh chóng cầm lấy phật tâm.
Bùm!
Lúc này, trong đầu anh hiện lên vô số hình ảnh, tựa như cưỡi ngựa xem hoa.
"Ông ma trí mưu da tát liệt đức...”
Bát Tự Chân Ngôn của Phật giáo vang lên trong tâm trí Trần Dương, một vị Phật khổng lồ tối cao xuất hiện trong thế giới tinh thần của anh!
Vô lượng thọ quang thực sự đang đẩy lùi suy nghĩ của anh.
Trần Dương sửng sốt: "Đậu, bị lỗ rồi, tên này muốn đoạt xác!"
"Mơ đi!"
Thứ mạnh hơn thể chất của Trần Dương chính là thần niệm của Trần Dương, 480 triệu ý niệm, mỗi cái đều có thể so sánh với Đại Thiên Tôn sơ kỳ!
Theo phương pháp dung luyện, phương pháp luyện trận, thần lực đã tăng vọt gấp lần!
"Ngu ngốc, thần niệm của tao còn mạnh hơn thể chất của tao đấy!"
Trần Dương cười lạnh: "Luyện!"
Thần niệm hóa thành một cái lò khổng lồ, ép về phía vị Phật khổng lồ.
Nụ cười ban đầu của vị Phật khổng lồ chợt thay đổi, vươn bàn tay ra chống cự, nhưng mọi thứ đều vô ích.
"Học cái gì không học, học cách đoạt xác?"
Đưa đại Phật vào trong đó, trong vòng ba ngày, đại Phật đã được luyện hóa, vô số mảnh ký ức đã bị anh hấp thu.
Phật tâm trong tay anh cũng đã trở thành lưu ly tâm tinh khiết!
"Bán Hỗn Độn, đây là bán Hỗn Độn?"
Trần Dương mở mắt ra, tuy rằng chỉ là bán Hỗn Độn, nhưng đã gấp hàng trăm lần so với Đại Thiên Tôn.
Thực lực hiện tại của anh chắc là rất gần cảnh giới Hỗn Độn, nhưng mà muốn đột phá Hỗn Độn thì còn thiếu chút nữa, anh còn chưa giải phóng hết sức mạnh và khí tức của mình!
"Lưu ly cổ phật cũng là một con trùng tội nghiệp, tất cả những ký ức chủ chốt đều đã bị xóa sạch!"
"Nhưng, cái bóng lưng kia chính là người đó sao?"
Ký ức Trần Dương dừng lại, khắc sâu vào lòng bóng lưng đó, có lẽ đây là người đứng đằng sau điều khiển toàn bộ Hỗn Độn!
Hấp thụ tinh thần lực của lưu ly cổ phật, thần niệm của Trần Dương đã tăng lên ba lần.
Thu hoạch lớn nhất chính là lưu ly phật tâm trong tay.
Tính xấu của Trần Dương lại tái phát, đây là trái tim của bán Hỗn Độn.
Luyện hóa thân, nhất định phải luyện hóa thân!
Bước vào vũ trụ phong ấn, Trần Dương bắt đầu luyện chế hóa thân, trong kết giới Thời Quang, hàng trăm nghìn năm sau, một người đàn ông tỏa ra đầy thiền ý xuất hiện trước mặt Trần Dương.
"Sau mày sẽ được gọi là Dương Phật!"
"Vâng, bản tôn!"
Cảnh giới của Dương Phật chính là Đại Thiên Tôn viên mãn, chỉ cần dung hợp hoàn toàn với lưu ly phật tâm, thì có thể dễ dàng đột phá lên bán Hỗn Độn, đây chỉ là vấn đề thời gian.
"Thần thông của Phật khá thú vị, đặc biệt là Cửu Trượng Kim Thân, dường như được đúc bởi đức tin”.
Đức tin?
Gì chứ cái này thì Trần Dương có nhiều lắm.
129.600 vũ trụ trong cơ thể, vô số người thờ phụng phụ thần.
Trần Dương chính là phụ thần.
Chỉ cần có thể nâng cao thực lực của mình, Trần Dương sẽ không từ bất kì thủ đoạn nào!
Trần Dương không thể nghĩ rằng đức tin được tích lũy trong hàng chục triệu kỷ nguyên sẽ nhiều nhường nào.
Theo phương pháp tu luyện Cửu Trượng Kim Thân, Trần Dương đã luyện được Cửu Trượng Kim Thân chỉ trong vòng ba trăm năm.
Sức mạnh của đức tin hòa vào các tế bào của cơ thể, sức mạnh lại tăng vọt!
Tuy rằng anh còn chưa đạt tới Đại Thiên Tôn, nhưng đã gần đến rồi.
Sức mạnh của đức tin có thể tiêu hao chưa đến 30%?
Trần Dương vui vẻ!
Với phật môn chi pháp, anh không ngần ngại truyền sức mạnh của đức tin vào các tế bào của cơ thể mình!
Bùm bùm bùm bùm!
Khi tế bào đầu tiên lên tới Đại Thiên Tôn, Trần Dương biết rằng cửa ải khó nhất đã qua rồi!
Trần Dương rất phấn khích, bắt đầu bế quan dài ngày.
Mười năm Hỗn Độn, hàng triệu năm kết giới Thời Quang đã tiêu hao hết sức mạnh của đức tin, một phần trăm tế bào trong cơ thể của Trần Dương đã lên được Đại Thiên Tôn.
Thật là khó!
Trần Dương lại bắt đầu hấp thụ sức mạnh của hạt Xá Lợi.
Một ngàn năm Hỗn Độn nữa trôi qua, hai phần ba cơ thể của Trần Dương đã được tẩy luyện.
Hôm nay, Trần Dương đã ngừng tu luyện, bởi vì vũ trụ phong ấn đã đến cực hạn, Trần Dương phải gia cố kết giới của vũ trụ.
Phong ấn sức mạnh của bản thân thêm lần nữa.
Trần Dương cảm thấy đã hòm hòm rồi, ngày một phần ba còn lại tẩy luyện xong, đó sẽ là ngày Trần Dương đột phá cảnh giới!
Bình luận truyện