Long Tế Chí Tôn

Chương 768: Nói mua là mua



Trần Dương ra giá, những người ngồi trên bàn đều sửng sốt.

"Sư đệ, đệ..."

Bích Tiêu kinh ngạc, là một trăm tám mươi triệu đá pháp tắc trung cấp chứ không phải một trăm tám mươi triệu tinh hoa Hỗn Độn đâu!

Mạnh Tử Bình cũng hơi hoảng hốt, Trần Dương giàu vậy à?

Bỗng nhiên hắn nhớ tới tổ chức mà Trần Dương từng nhắc tới, nghĩ đến đó là hắn liền hiểu ra.

Một tỷ thành viên, một người góp một đá pháp tắc trung cấp là đã có một tỷ rồi.

Nếu vượt quá ba trăm triệu thì để cho Diệp Lương Thần!

Mạnh Tử Bình thầm nghĩ vậy.

Đối với hắn thì ba trăm triệu đá pháp tắc trung cấp là cực hạn, dù sao thì bảo vật Bất Hủ vỡ nát thì không ai biết có được bao nhiêu khí Bất Hủ.

Cho dù có sửa sang lại rồi thì uy lực cũng giảm mạnh, nói là phát huy được sức mạnh của Đạo Hoàng trung kỳ hoàn toàn chỉ là nói suông.

"Hai trăm triệu!"

Mạnh Tử Bình thản nhiên nói.

"Hai trăm hai mươi triệu".

Trần Dương nói.

"Hai trăm năm mươi triệu".

"Hai trăm bảy mươi triệu".

"Hai trăm chín mươi triệu".

"Ba trăm triệu!"

"Diệp huynh, mảnh vụn này thuộc về huynh rồi".

Mạnh Tử Bình cười nói.

Những người khác cũng không hét giá nữa.

Dùng ba trăm triệu đá pháp tắc trung cấp để mua một đống mảnh vụn, nhiều người cũng đang thầm cười nhạo anh.

"Ha ha, đúng là một thằng ngốc giàu có!"

Trong góc khuất, có một tên vừa lùn vừa béo, mắt ánh lên vẻ xảo quyệt.

Mảnh vụ này hắn cũng chỉ vô tình nhặt được, hắn cũng đã hút đi kha khá khí Bất Hủ trong pháp bảo rồi, chỉ để lại một chút xíu.

Hắn vốn tưởng chỉ có thể bán được tầm hơn một trăm triệu là cao rồi, nhưng không ngờ giá bán được lại cao hơn dự liệu của hắn rất nhiều.

"Phát tài rồi, ba trăm triệu đá pháp tắc trung cấp, ông đây phất rồi".

"Ba trăm triệu lần thứ nhất, ba trăm triệu lần thứ hai, ba trăm triệu lần thứ ba, giao dịch thành công!"

Trần Dương đứng lên: "Sư tỷ, Mạnh huynh, ta đi rồi về".

Nói rồi Trần Dương rời đi.

Xuống lầu, Trần Dương trả tiền xong thì thu mảnh vụn vào trong nhẫn chứa.

Ở đây người đông phức tạp, đợi quay về rồi kiểm tra cẩn thận sau.

"Vị đạo huynh này, xin dừng bước!"

Lúc này, sau lưng anh vang lên một giọng nói.

Trần Dương quay người lại thì thấy một tên mập da đen, lùn tịt, đôi mắt ti hí hệt như mắt cáo.

"Huynh là?"

"Mảnh vụn kia vốn là của ta".

"Ồ!"

Trần Dương gật đầu: "Đạo huynh tới đây là muốn lấy mảnh vụn về à?"

Lục Lão Tứ vội xua tay: "Không phải vậy, đâu có lý nào đi lấy lại đồ đã đấu giá, như vậy là phạm vào điều kiêng kị. Nếu bị người khác biết thì sẽ xem thường ta mất".

"Vậy thì?"

"Ta muốn kết bạn với đạo huynh, không biết đạo huynh có đồng ý không?"

Lục Lão Tứ rất thành khẩn nói.

"Ồ, đương nhiên rồi".

Trần Dương thở phào nhẹ nhõm. Anh còn tưởng Lục Lão Tứ tới để đòi lại đồ nữa chứ.

"Ta tên là Lục Lão Tứ, là đệ tử thân truyền của Cảnh Dương Cung, bạn bè đều gọi ta là Lão Tứ, nếu đạo huynh không chê thì cũng có thể gọi ta như vậy!"

"Tại hạ là Diệp Lương Thần, đệ tử thân truyền của Thiều Hoa Cung!"

Trần Dương cười giới thiệu.

"Tên hay!"

Lục Lão Tứ nói: "Hay là chúng ta kết bạn đi?"

Trần Dương lấy máy truyền ảnh ra: "Nào, để ta quét!"

"Ha ha, để ta quét huynh!"

Lục Lão Tứ lấy máy truyền ảnh ra: "Ta còn tưởng Diệp huynh không có máy nên định tặng huynh một cái nữa đấy".

"Ồ, Lục huynh hào phóng vậy?"

"Còn phải nói, Lục Lão Tứ ta không có gì được, nhưng đối với bạn bè thì luôn trượng nghĩa và hào phóng!"

Sau khi kết bạn xong, Trần Dương nhìn tên mà suýt cười sặc: "Tứ thiếu oai phong lẫm liệt!"

"Diệp huynh, ta còn chút việc, huynh rảnh thì ghé Cảnh Dương Cung của ta uống rượu nhé!"

"Chắc chắn rồi!"

Nhìn bóng lưng rời đi của Trần Dương, Lục Lão Tứ cười híp mắt: "Lại có thêm một người bạn giàu có nữa rồi".

Sau đó hắn kéo Trần Dương vào nhóm bạn giàu!

"Sư đệ, sao đệ đi lâu thế?"

Bích Tiêu hỏi.

"À, vừa nãy đệ gặp một người khá thú vị nên nói chuyện với hắn vài câu".

Trần Dương cười rồi ngồi xuống.

"Khí Bất Hủ trong mảnh vụn thế nào? Có nhiều không?"

"Chưa kiểm tra kỹ nữa, về rồi coi sao!"

"Ừm, cũng được".

Bích Tiêu gật đầu.

"Sau đây chính là chí bảo được mọi người quan tâm nhất!"

"Mang nguyên thai Đạo Hoàng lên!"

Nhìn nguyên thai Đạo Hoàng hình em bé to bằng bàn tay, Trần Dương nói: "Có phải thứ này có thể luyện thành hóa thân không?"

"Đúng là có thể, nhưng dùng nó để luyện chế hóa thân thì quá lãng phí".

Bích Tiêu giải thích: "Nếu luyện chế hóa thân thì cùng lắm nó chỉ có tu vi cao bằng đệ thôi. Nhưng nếu đệ nuốt nó thì có 80% khả năng sẽ đột phá lên được Đạo Hoàng, sẽ không tồn tại bất kỳ nút thắt nào nữa".

"Nhưng không phải cứ nuốt nguyên thai Đạo Hoàng là có thể thành công ngay, cần thời gian dài để hấp thu và luyện hóa, nhưng bán Đạo Hoàng thì không thành vấn đề".

"Sư đệ, nếu đệ có vốn thì nhất định phải lấy nó cho bằng được, thứ này có ích cho tương lai của đệ!"

Bích Tiêu hơi tiếc nuối nói: "Tiếc là sư tỷ của đệ nghèo, chứ không chắc chắn ta sẽ lấy nó cho bằng được!"

"Ta cho tỷ mượn!"

Trần Dương nói.

"Gì cơ?"

"Tỷ không có thì ta cho tỷ mượn".

Trần Dương cười, anh nhìn ra được Bích Tiêu rất muốn có nguyên thai này.

Mạnh Tử Bình nói: "Diệp huynh, lần này ta không nhường huynh đâu".

Trong lòng hắn hơi nao núng, nếu Trần Dương cho Bích Tiêu mượn đá pháp tắc thật thì cũng có khả năng Bích Tiêu sẽ lấy được nguyên thai lắm chứ.

"Sư đệ, đệ... ta..."

"Cứ vậy đi".

Trần Dương ngắt lời cô ấy, toàn lực chú ý xuống bên dưới.

"Giá khởi điểm là ba mươi triệu đá pháp tắc cao cấp, mỗi lần tăng ít nhất một triệu!"

"Ba mươi lăm triệu!"

"Ba mươi tám triệu!"

"Bốn mươi hai triệu!"

Món này là đồ hiệu thật sự, ai mà không muốn có được?

Bích Tiêu vò gấu váy, trong lòng đắn đo. Cô ấy chỉ có tám triệu đá pháp tắc cao cấp, mà thấy người ta hét giá kinh hoàng, mốc trăm triệu đã ở ngay trước mắt rồi.

Cho dù Trần Dương có nhiều đá pháp tắc như vậy thật thì mình có trả nổi không?

Lúc giá vượt một trăm triệu thì Mạnh Tử Bình cũng tham gia. Không chỉ riêng Mạnh Tử Bình mà những đệ tử thân truyền của các cung khác cũng lần lượt vào cuộc.

"Một trăm ba mươi triệu".

"Một trăm năm mươi triệu".

"Hai trăm triệu!""

Cạnh tranh rất khốc liệt, nếu có thể đột phá Đạo Hoàng trong vòng một trăm năm thì sẽ nắm chắc được vào Tự Liệt.

"Hai trăm bốn mươi triệu".

"Hai trăm sáu mươi triệu".

Giá vẫn tiếp tục leo cao.

Nhìn tình thế này thì chắc giá sẽ lẩn quẩn trong tầm năm trăm đến tám trăm triệu.

Tuy nguyên thai Đạo Hoàng tốt nhưng vẫn còn bảo bối tốt hơn nó, vượt qua ngưỡng giá này thì nó không còn xứng nữa.

Hơn nữa cũng chưa chắc có người có thể lấy ra được nhiều đá pháp tắc như vậy.

Khoản tiền lớn như vậy, cho dù là Đạo Hoàng cũng chưa chắc trả nổi.

"Bốn trăm triệu".

Mạnh Tử Bình hét giá, hắn nhìn Trần Dương một cái, tới bây giờ Trần Dương vẫn chưa ra giá.

Bích Tiêu thì thầm thở phào: "Đệ ấy không hét giá chắc là vì không đủ đá pháp tắc nhỉ? Thế cũng hay, nếu đệ ấy thật sự đấu giá nguyên thai về cho mình thì chưa chắc mình trả được nợ cho đệ ấy".

"Bốn trăm ba mươi triệu".

"Bốn trăm sáu mươi triệu".

"Năm trăm triệu!"

Quả nhiên, giá tăng thẳng một đường lên năm trăm triệu, đúng là bảo bối để lại sau cùng mà.

Nhưng sau khi giá lên năm trăm triệu thì số người cạnh tranh ít đi một nửa.

Đa phần là vì họ hết đá pháp tắc.

"Năm trăm mười triệu".

Mạnh Tử Bình lại tăng giá.

"Năm trăm hai mươi triệu!"

Một giọng vang lên ở sát bên hắn.

Đó là Cô Chi Viễn.

"Mạnh sư huynh, huynh cũng muốn có nguyên thai Đạo Hoàng à? Hay là nhường cho đệ đi?"

"Ai trả giá cao thì người đó được".

Mạnh Tử Bình truyền âm nói.

"Năm trăm bốn mươi triệu!"

"Mọi người đừng tranh nữa, nhường cho ta đi".

Giọng nói này cứ quái gở thế nào ấy.

Đó chính là giọng của Hồng Đình Phương.

"Tuy nguyên thai Đạo Hoàng rất tốt nhưng quá sáu trăm triệu thì nó không xứng".

Mạnh Tử Bình hừ giọng nói: "Nếu các đệ trả vượt qua giá đó thì cứ cầm đi!"

Cô Chi Viễn cười lạnh lùng, hắn ta cũng hiểu mà, hắn cũng thầm định giá nếu vượt năm trăm tám mươi triệu thì hắn không cần nữa.

Hồng Đình Phương che miệng cười: "Thế thì ta ra giá sáu trăm lẻ một triệu!"

"Năm trăm bảy mươi triệu".

"Năm trăm tám mươi triệu".

"Năm trăm chín mươi triệu".

Giá đã vượt dự toán của Cô Chi Viễn, người báo giá không phải là Mạnh Tử Bình mà là đệ tử thân truyền của một cung khác.

"Sáu trăm hai mươi triệu".

Sau khi giá này được hô lên thì Mạnh Tử Bình và Hồng Đình Phương đều bỏ cuộc.

Bọn họ không có nhiều đá pháp tắc đến vậy.

"Sáu trăm năm mươi triệu".

"Sáu trăm bảy mươi triệu".

Ba giọng cứ thi nhau hô giá.

"Bảy trăm triệu, vượt mức này thì các ngươi cứ lấy đi".

"Ta ra giá bảy trăm lẻ một triệu!"

"Ta ra giá bảy trăm ba mươi triệu, nếu ngươi vẫn ra được giá cao hơn thì cứ lấy đi!"

Trầm mặc một lát, góc Đông Nam vang lên một giọng nói: "Bảy trăm ba mươi mốt triệu!"

"Coi như ngươi lợi hại!"

Hai người cạnh tranh lần lượt rút lui.

Chủ trì đấu giá đứng trên bục cũng hô lên: "Giá bây giờ là bảy trăm ba mươi mốt triệu, còn có ai ra giá cao hơn không?"

"Bảy trăm ba mươi hai triệu!"

Đúng lúc này, Trần Dương hét giá!

Há!

Tất cả mọi người đều kinh ngạc!

"Sư đệ, đệ... điên rồi à? Bảy trăm ba mươi hai triệu đó, đệ có không?"

Bích Tiêu hoảng hốt, tay run rẩy kéo Trần Dương.

Lần này Mạnh Tử Bình thật sự sửng sốt: "Lẽ nào mình đã đoán sai rồi? Mỗi thành viên của hắn cho hắn một viên đá pháp tắc cao cấp?"

Tả Linh Nhi thì nhìn chăm chăm quan sát Trần Dương, đôi mắt to tròn ngập tràn vẻ tò mò.

Kiều Uyển Thanh cũng vậy. Cô ta cũng đã nghe kể về Trần Dương rồi, không ngờ anh lại giàu đến vậy.

Đoạn Kỳ Lân cũng ngây ngốc, nhưng đôi mắt nhìn Kiều Uyển Thanh đó vẫn luôn sáng lấp lánh.

"Sư tỷ, lời ta đã nói sao có thể không giữ lời được chứ?"

Trần Dương cười: "Tiền chả là gì cả, dùng hết rồi thì kiếm tiếp".

"Nhưng ta..."

"Không nhưng nhị gì cả, ta chắc chắn sẽ lấy nguyên thai Đạo Hoàng này cho bằng được!”

Bích Tiêu thấy rối rắm lắm, lại còn có một cảm xúc kỳ lạ dâng lên trong lòng nữa.

"Bảy trăm bốn mươi triệu".

"Bảy trăm bốn mươi mốt triệu!"

Dù đối phương ra giá bao nhiêu thì Trần Dương cũng ra hơn một triệu.

"Bảy trăm năm mươi triệu".

"Bảy trăm năm mươi mốt triệu!"

Trần Dương nghe ra được giọng điệu của người kia đã trở nên lạnh lùng, rõ ràng hắn không ngờ sẽ bị người khác chen ngang.

"Bảy trăm tám mươi triệu, nếu ngươi có thể ra giá cao hơn thì ta nhường".

"Bảy trăm tám mươi mốt triệu!"

Trần Dương thản nhiên nói.

"Thú vị, thú vị lắm, đúng là rất biết cách đấu giá đấy!"

Góc Đông Nam, một chàng trai mặt trắng như ngọc, cười khẩy: "Đi điều tra thử xem đó là đệ tử của cung nào!"

"Rõ, công tử!"

"Bảy trăm tám mươi mốt triệu lần thứ nhất, lần thứ hai, lần thứ ba, giao dịch thành công!"

Lúc chủ trì báo giao dịch thành công thì không khí vốn dĩ yên tĩnh đã huyên náo lên.

"Đi thôi sư tỷ, chúng ta xuống lấy đồ!"

Trần Dương nói.

"Đệ kéo ta với!"

Đầu óc Bích Tiêu xoay vần, bảy trăm tám mươi mốt triệu đá pháp tắc cao cấp đó!

Trần Dương kéo cô ấy lên: "Đi thôi".

Nhìn hai người rời đi, Tả Linh Nhi không khỏi hâm mộ: "Bích Tiêu sư tỷ may mắn thật đấy! Mạnh sư huynh, lúc đầu chúng ta nên thu nhận Diệp Lương Thần vào Thiều Hoa Cung mới đúng".

Thậm chí cô ta còn nghĩ, nếu Trần Dương vào Thiều Hoa Cung thì có phải hôm nay Trần Dương sẽ trả tiền thay mình hay không?

- -------------------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện