Long Tế
Chương 105: Nổi giận vì giai nhân 2
Chu Lị dừng tay rồi nhìn về phía sau, lúc này mới thấy đôi mắt của thằng ất ơ trong mắt cô ta vừa nãy đã đục ngầu!
Một giây sau, Trần Phong đã nhào tới nhanh như cắt.
"Bốp."
Đôi mắt Chu Lị tràn ngập sự sợ hãi, chỉ một cái tát, mà cả người cô ta bị tát văng ra đập mạnh vào tường.
Trong nháy mắt, Chu Lị cảm thấy toàn thân mình như rụng rời, không biết xương nát thành bao nhiêu mảnh.
Miệng thì phun ra mười mấy chiếc răng nhuốm máu!
Nghiêm Xuân Mai đứng bên cạnh rùng mình, bất giác lùi về sau hai bước.
Nhưng ánh nhìn lạnh lẽo của Trần Phong trong phút chốc đã khóa chặt cô ta. Tuy lúc anh vào không thấy Nghiêm Xuân Mai ra tay với Hạ Mộng Dao nhưng anh có thể đoán ra Nghiêm Xuân Mai này mới là kẻ khởi xướng!
Chỉ mình Chu Lị thì cô ta không to gan đến thế.
"Cậu làm gì? Tôi cảnh cáo cậu nhé, đánh người là phạm pháp đấy!" Nghiêm Xuân Mai miệng hùm gan sứa nói.
"Sao lại đánh cô ấy?!" Lửa giận cuồn cuộn trong mắt Trần Phong, anh nghiến răng hỏi.
"Con khốn này cô ta hất trà sữa lên người tôi, tôi đánh cô ta thì sao nào?!" Nghiêm Xuân Mai nghênh ngang nói.
"Tốt! Được lắm!" Trần Phong thu chặt nắm đấm, gằn từng chữ một cách lạnh lùng.
"Cậu đừng qua đây nhé, cậu mà dám qua đây tôi sẽ báo..." Nghiêm Xuân Mai định lấy việc báo cảnh sát ra dọa Trần Phong nhưng còn chưa nói đến từ "cảnh sát" thì tay của Trần Phong đã tát xuống mặt cô ta rồi.
Báo cảnh sát? Cô có mời ông trời xuống đây cũng vô ích thôi!
Một bạt tai khiến Nghiêm Xuân Mai ngã lăn xuống đất đến hai vòng, bằng mắt thường cũng có thể nhìn thấy gương mặt dưới lớp phấn dày cộm của cô ta sưng hẳn lên.
Nghiêm Xuân Mai ngây như phỗng, cảm thấy trước mắt đầy sao. Sau khi hoàn hồn lại, cô ta bỗng như lên cơn tâm thần thét chói tai bổ nhào vào Trần Phong: "Bà đây giết mày!"
Trần Phong cười gằn, lại giáng một cái tát thật mạnh nữa lên mặt Nghiêm Xuân Mai, khiến cô ta rớt mấy chiếc răng đẫm máu.
Nghiêm Xuân Mai bị tát ngã xuống đất, bắt đầu kêu gào khóc lóc.
Nhưng Trần Phong không hề có ý định bỏ qua cho cô ta, anh bước tới một bước, nhấc chân giẫm lên mu bàn tay của cô ta.
Day mạnh!
"Rắc" một tiếng!
Xương bàn tay của Nghiêm Xuân Mai bị Trần Phong giẫm nát!
"Á!"
Tiếng kêu thảm thiết như lợn bị chọc tiết, nỗi đau như xé rách thân thể khiến trán Nghiêm Xuân Mai nổi đầy gân xanh, mặt tím như gan lợn.
Chu Lị ở bên cạnh vốn còn đang khóc lóc nhưng thấy cảnh này thì chợt bị dọa đến té đái, là tè ra quần thật đấy.
Chu Lị chật vật bò dậy, muốn bỏ chạy.
Trần Phong cười khẩy, không hề cho cô ta bất kì cơ hội nào, đạp thẳng một phát khiến Chu Lị úp mặt xuống sàn.
Sau đó thì Chu Lị chỉ cảm thấy mu bàn tay bị một bàn chân lớn giẫm xuống.
"Đừng..."
Chữ "mà" còn chưa kịp nói thì cơn đau như xé rách da thịt đã truyền từ bàn tay lên.
Xương bàn tay của Chu Lị cũng cứ thế bị Trần Phong giẫm nát!
Đây chính là cái giá phải trả khi dám đắc tội với Hạ Mộng Dao!
Ánh mắt của Trần Phong lạnh như băng, đã rất lâu rồi anh chưa từng tức giận như vậy.
Có đánh chết anh cũng không ngờ, chỉ dắt Hạ Mộng Dao ra ngoài dạo phố thôi mà cũng gặp phải loại không biết sống chết thế này.
"Trần Phong..." Lúc này, Hạ Mộng Dao mới dần dần tỉnh lại.
"Mộng Dao, em không sao chứ?" Trần Phong vội vã chạy tới trước mặt Hạ Mộng Dao, kéo cô ấy vào lòng.
"Hu hu, Trần Phong, em đau." Đôi mắt xinh đẹp của Hạ Mộng Dao ầng ậng nước. Cô ấy chỉ muốn mua cái túi xách mà thôi, sao lại gặp phải loại người như Chu Lị với Nghiêm Xuân Mai chứ.
Tim Trần Phong nhói lên, trước giờ Hạ Mộng Dao chưa từng chịu uất ức thế này.
"Không sao rồi, anh đưa em đi bệnh viện ngay." Trần Phong hít sâu một hơi rồi nói. Sau đó anh nhìn Nghiêm Xuân Mai và Chu Lị còn đang lăn lộn dưới sàn nhà, trong mắt hiện lên ý muốn giết người lạnh lẽo!
Hai con khốn này đều đáng chết!
"Cộp, cộp, cộp."
Bấy giờ, một người đàn ông mặc com-lê dẫn theo một đám bảo vệ chạy tới.
Đương nhiên động tĩnh bên này đã thu hút sự chú ý của khu thương mại.
Người đàn ông mặc com-lê là giám đốc an ninh của trung tâm thương mại, Vương Đại Toàn.
Vương Đại Toàn vừa bước vào cửa tiệm là đã thấy Chu Lị và Nghiêm Xuân Mai đang lăn lộn dưới sàn, cả hai đều vô cùng thê thảm, không những mặt sưng như bánh bao mà mu bàn tay còn đầm đìa máu tươi.
Rất rõ ràng, người gây ra là Trần Phong.
Đôi mắt tràn đầy giận dữ của Vương Đại Toàn phút chốc đã nhìn sang Trần Phong.
Trong trung tâm thương mại xảy ra chuyện lớn thế này, hắn - người làm giám đốc an ninh cũng khó mà thoát tội.
"Anh làm à?!" Vương Đại Toàn không kìm được cơn giận quát lên.
"Anh không hỏi đã xảy ra chuyện gì à?" Thấy Vương Đại Toàn vừa tới cũng chẳng hỏi nguyên do thế nào đã trút giận lên mình, giọng điệu của Trần Phong cũng lạnh lùng hẳn.
"Ông đây hỏi có phải anh làm không?! Anh chỉ cần trả lời tôi là phải hay không thôi!" Vương Đại Toàn bực bội gầm lên.
"Chính là thằng chó má này đánh tôi! Nhanh dần chết hắn đi!" Nghiêm Xuân Mai thét lên, vẻ mặt tràn ngập thù hằn.
"Bắt hắn lại!" Vương Đại Toàn hung hăng ra lệnh.
Bấy giờ, gương mặt Trần Phong đã lạnh đến âm độ: "Tôi cho anh cơ hội cuối cùng để tìm hiểu rõ chuyện gì đã xảy ra!"
"Đéo cần, tao sẽ cho mày quỳ xuống giải thích rõ cho tao!" Vẻ mặt Vương Đại Toàn toát lên tia tàn bạo. Hắn buộc phải đổ hết toàn bộ trách nhiệm lên đầu Trần Phong.
Bảy tám tên bảo vệ ùa lên, Trần Phong cười khẩy, nhào qua hệt như hổ được thả xuống núi.
Chưa đầy mười giây, bảy tám tên bảo vệ khỏe khoắn trẻ trung đã nằm rạp dưới đất, chẳng còn ai đứng được!
Nhìn thấy cảnh này, sắc mặt Vương Đại Toàn tái mét, trán đổ mồ hôi.
Gặp phải kẻ khó nhằn rồi!
"Còn cần tôi quỳ xuống giải thích rõ ràng cho anh không?" Sắc mặt Trần Phong âm u hỏi.
"Ực" một tiếng.
Vương Đại Toàn nuốt một ngụm nước miếng.
"Rác rưởi, các người là lũ vô dụng!" Nghiêm Xuân Mai giọng the thé quát mắng. Bảy tám tên bảo vệ mà không đánh lại một thằng!
"Câm miệng!" Vương Đại Toàn thẹn quá hóa giận mắng một câu. Rõ ràng Trần Phong là người có võ, người thế này thì có bao nhiêu bảo vệ cũng đều như mỡ dâng miệng mèo mà thôi.
"Còn dám mắng tôi?!" Nghiêm Xuân Mai trợn trừng mắt.
"Hãy đợi đó, đám vô dụng các người với tên khốn kia, hôm nay đều phải chết!" Nghiêm Xuân Mai điên cuồng chửi bới, sau đó móc điện thoại ra.
"Ông xã ơi, có người muốn giết em! Anh có giải quyết không vậy!"
"Thằng chó đó giỏi đánh đấm lắm, anh phái thêm nhiều nhiều người sang nhé!"
Trần Phong lạnh lùng nhìn Nghiêm Xuân Mai gọi người tới mà không hề ngăn cản. Anh cũng muốn xem thử Nghiêm Xuân Mai có thể gọi bọn đầu trâu mặt ngựa thế nào tới!
Mồ hôi tuôn không ngừng trên trán Vương Đại Toàn, rõ ràng Nghiêm Xuân Mai cũng không hề đơn giản, nếu gọi người đến thật thì chắc chắn hắn sẽ gặp họa.
"Anh này, cả chị này nữa, hay là hai người nể mặt tôi, hòa giải nhé." Vương Đại Toàn trưng bộ mặt cầu xin.
"Nể mặt anh? Anh là cái thá gì!"
"Đợi người của bà tới rồi thì bà cho đám vô dụng các người quỳ dưới váy bà mà học tiếng chó sủa nhé!"
"Còn thằng khốn đó nữa, hôm nay nhất định bà sẽ đập gãy từng đốt xương trên người hắn!"
Vẻ mặt Nghiêm Xuân Mai tràn đầy hận thù, nhưng thái độ vẫn ngang ngược hống hách.
Một giây sau, Trần Phong đã nhào tới nhanh như cắt.
"Bốp."
Đôi mắt Chu Lị tràn ngập sự sợ hãi, chỉ một cái tát, mà cả người cô ta bị tát văng ra đập mạnh vào tường.
Trong nháy mắt, Chu Lị cảm thấy toàn thân mình như rụng rời, không biết xương nát thành bao nhiêu mảnh.
Miệng thì phun ra mười mấy chiếc răng nhuốm máu!
Nghiêm Xuân Mai đứng bên cạnh rùng mình, bất giác lùi về sau hai bước.
Nhưng ánh nhìn lạnh lẽo của Trần Phong trong phút chốc đã khóa chặt cô ta. Tuy lúc anh vào không thấy Nghiêm Xuân Mai ra tay với Hạ Mộng Dao nhưng anh có thể đoán ra Nghiêm Xuân Mai này mới là kẻ khởi xướng!
Chỉ mình Chu Lị thì cô ta không to gan đến thế.
"Cậu làm gì? Tôi cảnh cáo cậu nhé, đánh người là phạm pháp đấy!" Nghiêm Xuân Mai miệng hùm gan sứa nói.
"Sao lại đánh cô ấy?!" Lửa giận cuồn cuộn trong mắt Trần Phong, anh nghiến răng hỏi.
"Con khốn này cô ta hất trà sữa lên người tôi, tôi đánh cô ta thì sao nào?!" Nghiêm Xuân Mai nghênh ngang nói.
"Tốt! Được lắm!" Trần Phong thu chặt nắm đấm, gằn từng chữ một cách lạnh lùng.
"Cậu đừng qua đây nhé, cậu mà dám qua đây tôi sẽ báo..." Nghiêm Xuân Mai định lấy việc báo cảnh sát ra dọa Trần Phong nhưng còn chưa nói đến từ "cảnh sát" thì tay của Trần Phong đã tát xuống mặt cô ta rồi.
Báo cảnh sát? Cô có mời ông trời xuống đây cũng vô ích thôi!
Một bạt tai khiến Nghiêm Xuân Mai ngã lăn xuống đất đến hai vòng, bằng mắt thường cũng có thể nhìn thấy gương mặt dưới lớp phấn dày cộm của cô ta sưng hẳn lên.
Nghiêm Xuân Mai ngây như phỗng, cảm thấy trước mắt đầy sao. Sau khi hoàn hồn lại, cô ta bỗng như lên cơn tâm thần thét chói tai bổ nhào vào Trần Phong: "Bà đây giết mày!"
Trần Phong cười gằn, lại giáng một cái tát thật mạnh nữa lên mặt Nghiêm Xuân Mai, khiến cô ta rớt mấy chiếc răng đẫm máu.
Nghiêm Xuân Mai bị tát ngã xuống đất, bắt đầu kêu gào khóc lóc.
Nhưng Trần Phong không hề có ý định bỏ qua cho cô ta, anh bước tới một bước, nhấc chân giẫm lên mu bàn tay của cô ta.
Day mạnh!
"Rắc" một tiếng!
Xương bàn tay của Nghiêm Xuân Mai bị Trần Phong giẫm nát!
"Á!"
Tiếng kêu thảm thiết như lợn bị chọc tiết, nỗi đau như xé rách thân thể khiến trán Nghiêm Xuân Mai nổi đầy gân xanh, mặt tím như gan lợn.
Chu Lị ở bên cạnh vốn còn đang khóc lóc nhưng thấy cảnh này thì chợt bị dọa đến té đái, là tè ra quần thật đấy.
Chu Lị chật vật bò dậy, muốn bỏ chạy.
Trần Phong cười khẩy, không hề cho cô ta bất kì cơ hội nào, đạp thẳng một phát khiến Chu Lị úp mặt xuống sàn.
Sau đó thì Chu Lị chỉ cảm thấy mu bàn tay bị một bàn chân lớn giẫm xuống.
"Đừng..."
Chữ "mà" còn chưa kịp nói thì cơn đau như xé rách da thịt đã truyền từ bàn tay lên.
Xương bàn tay của Chu Lị cũng cứ thế bị Trần Phong giẫm nát!
Đây chính là cái giá phải trả khi dám đắc tội với Hạ Mộng Dao!
Ánh mắt của Trần Phong lạnh như băng, đã rất lâu rồi anh chưa từng tức giận như vậy.
Có đánh chết anh cũng không ngờ, chỉ dắt Hạ Mộng Dao ra ngoài dạo phố thôi mà cũng gặp phải loại không biết sống chết thế này.
"Trần Phong..." Lúc này, Hạ Mộng Dao mới dần dần tỉnh lại.
"Mộng Dao, em không sao chứ?" Trần Phong vội vã chạy tới trước mặt Hạ Mộng Dao, kéo cô ấy vào lòng.
"Hu hu, Trần Phong, em đau." Đôi mắt xinh đẹp của Hạ Mộng Dao ầng ậng nước. Cô ấy chỉ muốn mua cái túi xách mà thôi, sao lại gặp phải loại người như Chu Lị với Nghiêm Xuân Mai chứ.
Tim Trần Phong nhói lên, trước giờ Hạ Mộng Dao chưa từng chịu uất ức thế này.
"Không sao rồi, anh đưa em đi bệnh viện ngay." Trần Phong hít sâu một hơi rồi nói. Sau đó anh nhìn Nghiêm Xuân Mai và Chu Lị còn đang lăn lộn dưới sàn nhà, trong mắt hiện lên ý muốn giết người lạnh lẽo!
Hai con khốn này đều đáng chết!
"Cộp, cộp, cộp."
Bấy giờ, một người đàn ông mặc com-lê dẫn theo một đám bảo vệ chạy tới.
Đương nhiên động tĩnh bên này đã thu hút sự chú ý của khu thương mại.
Người đàn ông mặc com-lê là giám đốc an ninh của trung tâm thương mại, Vương Đại Toàn.
Vương Đại Toàn vừa bước vào cửa tiệm là đã thấy Chu Lị và Nghiêm Xuân Mai đang lăn lộn dưới sàn, cả hai đều vô cùng thê thảm, không những mặt sưng như bánh bao mà mu bàn tay còn đầm đìa máu tươi.
Rất rõ ràng, người gây ra là Trần Phong.
Đôi mắt tràn đầy giận dữ của Vương Đại Toàn phút chốc đã nhìn sang Trần Phong.
Trong trung tâm thương mại xảy ra chuyện lớn thế này, hắn - người làm giám đốc an ninh cũng khó mà thoát tội.
"Anh làm à?!" Vương Đại Toàn không kìm được cơn giận quát lên.
"Anh không hỏi đã xảy ra chuyện gì à?" Thấy Vương Đại Toàn vừa tới cũng chẳng hỏi nguyên do thế nào đã trút giận lên mình, giọng điệu của Trần Phong cũng lạnh lùng hẳn.
"Ông đây hỏi có phải anh làm không?! Anh chỉ cần trả lời tôi là phải hay không thôi!" Vương Đại Toàn bực bội gầm lên.
"Chính là thằng chó má này đánh tôi! Nhanh dần chết hắn đi!" Nghiêm Xuân Mai thét lên, vẻ mặt tràn ngập thù hằn.
"Bắt hắn lại!" Vương Đại Toàn hung hăng ra lệnh.
Bấy giờ, gương mặt Trần Phong đã lạnh đến âm độ: "Tôi cho anh cơ hội cuối cùng để tìm hiểu rõ chuyện gì đã xảy ra!"
"Đéo cần, tao sẽ cho mày quỳ xuống giải thích rõ cho tao!" Vẻ mặt Vương Đại Toàn toát lên tia tàn bạo. Hắn buộc phải đổ hết toàn bộ trách nhiệm lên đầu Trần Phong.
Bảy tám tên bảo vệ ùa lên, Trần Phong cười khẩy, nhào qua hệt như hổ được thả xuống núi.
Chưa đầy mười giây, bảy tám tên bảo vệ khỏe khoắn trẻ trung đã nằm rạp dưới đất, chẳng còn ai đứng được!
Nhìn thấy cảnh này, sắc mặt Vương Đại Toàn tái mét, trán đổ mồ hôi.
Gặp phải kẻ khó nhằn rồi!
"Còn cần tôi quỳ xuống giải thích rõ ràng cho anh không?" Sắc mặt Trần Phong âm u hỏi.
"Ực" một tiếng.
Vương Đại Toàn nuốt một ngụm nước miếng.
"Rác rưởi, các người là lũ vô dụng!" Nghiêm Xuân Mai giọng the thé quát mắng. Bảy tám tên bảo vệ mà không đánh lại một thằng!
"Câm miệng!" Vương Đại Toàn thẹn quá hóa giận mắng một câu. Rõ ràng Trần Phong là người có võ, người thế này thì có bao nhiêu bảo vệ cũng đều như mỡ dâng miệng mèo mà thôi.
"Còn dám mắng tôi?!" Nghiêm Xuân Mai trợn trừng mắt.
"Hãy đợi đó, đám vô dụng các người với tên khốn kia, hôm nay đều phải chết!" Nghiêm Xuân Mai điên cuồng chửi bới, sau đó móc điện thoại ra.
"Ông xã ơi, có người muốn giết em! Anh có giải quyết không vậy!"
"Thằng chó đó giỏi đánh đấm lắm, anh phái thêm nhiều nhiều người sang nhé!"
Trần Phong lạnh lùng nhìn Nghiêm Xuân Mai gọi người tới mà không hề ngăn cản. Anh cũng muốn xem thử Nghiêm Xuân Mai có thể gọi bọn đầu trâu mặt ngựa thế nào tới!
Mồ hôi tuôn không ngừng trên trán Vương Đại Toàn, rõ ràng Nghiêm Xuân Mai cũng không hề đơn giản, nếu gọi người đến thật thì chắc chắn hắn sẽ gặp họa.
"Anh này, cả chị này nữa, hay là hai người nể mặt tôi, hòa giải nhé." Vương Đại Toàn trưng bộ mặt cầu xin.
"Nể mặt anh? Anh là cái thá gì!"
"Đợi người của bà tới rồi thì bà cho đám vô dụng các người quỳ dưới váy bà mà học tiếng chó sủa nhé!"
"Còn thằng khốn đó nữa, hôm nay nhất định bà sẽ đập gãy từng đốt xương trên người hắn!"
Vẻ mặt Nghiêm Xuân Mai tràn đầy hận thù, nhưng thái độ vẫn ngang ngược hống hách.
Bình luận truyện