Long Tế

Chương 37: Bà mợ cực phẩm



Trần Phong nhếch mép, vốn muốn từ chối, dù gì trong hầm xe ở biệt thự ở núi Ngọc Tuyền kia của anh vẫn còn đỗ một chiếc xe Koenigsegg hơn hai mươi triệu, nhưng sau khi thấy ánh mắt tha thiết của Hạ Mộng Dao, Trần Phong lại không từ chối được. Anh có thể đoán được, Hạ Mộng Dao mua xe cho anh, là vì quan tâm tới thể diện của anh.

“Ừm…”, cuối cùng, Trần Phong vẫn đồng ý. Chỉ là đồng ý xong có một cảm giác kỳ quái, hiện giờ hành động này của mình, có phải tính là… ăn bám không?

“Vậy ngày mai chúng ta đi xem xe có được không?”, Hạ Mộng Dao cười ngọt ngào nói. “Được”, Trần Phong dứt khoát đáp.

Sáng ngày thứ hai, từ sớm hai người đã đến một cửa hàng 4S *, từ xem xe đến lấy xe, hai người chỉ mất một tiếng đồng hồ.

* Cửa hàng 4S: cửa hàng bán, sửa chữa, cung cấp linh phụ kiện ô tô, 4S là viết tắt của Sale, Sparepart, Service, Survey.

Lúc Trần Phong lái chiếc xe Audi A6 mới toanh từ cửa hàng 4S ra, Hạ Mộng Dao ngồi bên ghế phụ, khuôn mặt xinh đẹp tràn ngập vẻ khó hiểu.

Trần Phong nhoẻn miệng, giá của chiếc Audi A6 này, tuy không tới số lẻ của chiếc Koenigsegg nhưng ngồi trên xe, Trần Phong lại có một cảm giác thoải mái trước giờ chưa từng có.

“Trần Phong, anh thích con trai hay con gái?” Hạ Mộng Dao nghiêng đầu hỏi. Trần Phong sững sờ, sao đột nhiên Hạ Mộng Dao lại hỏi vấn đề này.

“Con trai hay con gái đều được, chỉ cần là em sinh, anh đều thích.” Trần Phong trả lời thật lòng. Khuôn mặt xinh đẹp của Hạ Mộng Dao đỏ ửng: “Vậy chúng ta sinh…”

“Rầm” Hạ Mộng Dao còn chưa nói xong, đã nhìn thấy một bóng người từ bên sườn xe lao ra, sau đó thuận thế ngã ra trước xe.

Ăn vạ sao? Trần Phong híp mắt lại, anh thật không ngờ, vừa mua xe mới, còn chưa đi được vài mét đã gặp phải bọn ăn vạ, hơn nữa thấy động tác của người phụ nữ nằm trước xe kia thành thạo như vậy, rõ ràng không phải lần đầu làm việc này rồi.

Ăn vạ chuyên nghiệp sao? Khóe miệng Trần Phong nhoẻn một nụ cười khẩy, ngay sau đó đạp mạnh chân ga, chiếc Audi màu đen giống như một con hổ dữ sổng chuồng, không chút kiêng nể gầm rú lao về phía người phụ nữ đang nằm dưới đất kia.

Trông có vẻ như Trần Phong muốn nghiền chết luôn người phụ nữ dưới đất! “Trần Phong! Anh định làm gì!” Hạ Mộng Dao sợ hãi há hốc miệng.

Mặt Trần Phong không cảm xúc, nhấn ga nghiến người phụ nữ nằm dưới đất. “A! Giết người rồi!”

Thấy chiếc Audi lao về phía mình, không có ý định dừng lại, người phụ nữ trung niên nằm trên đất ngay lập tức bị dọa cho hồn lìa khỏi xác, hét lớn một tiếng, bật dậy luôn.

“Kít” Cuối cùng Trần Phong vẫn đạp phanh, bánh xe ma sát với mặt đường, phát ra tiếng kêu chói tai.

Đầu xe màu đen dừng gấp, chỉ cách người phụ nữ trung niên không tới ba mươi centimet, nếu Trần Phong vừa nãy đạp phanh chậm nửa giây, người phụ nữ trung niên lúc này e là đã bay ra ngoài rồi. Tuy là vậy, nhưng người phụ nữ trung niên cũng bị dọa tới đổ mồ hôi lạnh, chân run cầm cập.

Bà ta sao có thể biết được, lần này lại gặp phải người hung ác như vậy, nếu vừa nãy bà ta nằm dưới đất không đứng dậy, thì chiếc Audi này thật sự sẽ lăn qua người bà ta mất!

“Mợ?” Hạ Mộng Dao mở to đôi mắt xinh đẹp, buột miệng gọi.

Trần Phong cũng chau mày, sau khi xe dừng lại anh mới phát hiện, người ăn vạ chuyên nghiệp này lại chính là mợ của Hạ Mộng Dao - Tôn Quế Phương, hai năm trước, Tôn Quế Phương vẫn còn dẫn con trai bà ta tới nhà họ Hạ một lần, khi đó Tôn Quế Phương tới, vừa mở miệng đã đòi vay Lâm Lan năm trăm nghìn nói là dùng để cưới vợ cho con trai.

Dĩ nhiên, Lâm Lan căn bản không có nhiều tiền như vậy, cho dù là có cũng không thể cho Tôn Quế Phương vay. Không mượn được tiền, Tôn Quế Phương hùng hùng hổ hổ dắt con trai rời khỏi nhà họ Hạ, lúc gần đi còn tiện tay lấy trộm ví tiền của Hạ Mộng Dao.

Sau đó còn sống chết không chịu thừa nhận, Hạ Mộng Dao tức tới mấy ngày ngủ không ngon. Nên ấn tượng của Trần Phong với Tôn Quế Phương này cực kỳ sâu sắc.

Người nhà này đều là cực phẩm trong cực phẩm. Trần Phong và Hạ Mộng Dao nhìn thấy Tôn Quế Phương đứng trước xe, dĩ nhiên thông qua kính chắn gió Tôn Quế Phương cũng nhìn thấy Trần Phong và Hạ Mộng Dao.

Sao lại là thằng vô dụng này? Thoáng cái vẻ mặt của Tôn Quế Phương trở nên vô cùng đặc sắc. Nỗi sợ ngập tràn dần dần trở thành kinh ngạc, kinh ngạc qua đi là tức giận vô cùng.

“Cốc, cốc, cốc”, Tôn Quế Phương đi vài bước tới cạnh cửa xe của Trần Phong, gõ mạnh mấy cái vào cửa xe. Trần Phong kéo cửa sổ xuống, lạnh lùng nhìn Tôn Quế Phương một cái.

“Cái thằng vô dụng kia, ai cho mày cái gan chó đấy hả? Vừa nãy suýt chút nữa mày đâm chết tao rồi, mày có biết không?” Tôn Quế Phương chửi tới tấp, vừa nãy khoảnh khắc Trần Phong nhấn ga bà ta còn thật sự tưởng rằng mình gặp phải kẻ hung ác coi mạng người như cỏ rác, kết quả sau khi xe dừng lại, bà ta mới phát hiện, người lái xe lại là cháu rể đằng ngoại vô dụng của mình, điều này bảo Tôn Quế Phương sao có thể nhịn được.

“Mợ à, là mợ tự chạy tới trước đầu xe.” Hạ Mộng Dao lạnh lùng lên tiếng. “Con ranh chết tiệt! Mày có ý gì? Sao lại nói bà đây tự chạy tới đầu xe, rõ ràng bà đây đang yên đang lành đi trên đường, thì cái thằng vô dụng này lái xe đâm tới. Nếu không phải tao phản ứng nhanh, hôm nay tao đã bị cái thằng vô dụng này đâm chết rồi!” Tôn Quế Phương khoanh hai tay trước ngực, nói rất hùng hồn, dường như kẻ ăn vạ là Trần Phong vậy.

“Loại người như bà, đâm chết cũng đáng đời.” Trần Phong cười khẩy nói. Câu này vừa thốt ra, mặt Tôn Quế Phương nhất thời biến sắc.

“Mày nói cái gì? Trần Phong, cái thằng vô dụng kia, mày có tin là bà đây xé nát mồm mày ra không.”

“Xé nát mồm tôi?” Trần Phong cười khẩy liên tục, ngay sau đó đẩy mạnh cửa xe, đập vào Tôn Quế Phương khiến bà ta lảo đảo. Tôn Quế Phương đứng không vững, ngã bệt xuống đất.

“Mày… mày định làm gì?” Thấy dáng người to cao của Trần Phong đứng trước mặt mình, Tôn Quế Phương nhất thời luống cuống. “Không phải bà muốn xé nát mồm tôi ra sao? Nào, xé đi!” Trần Phong cười khẩy nói.

“Trần Phong, mày đừng có làm loạn, tao là mợ mày đó! Nếu mày dám đánh tao, Hạ Vệ Quốc, Lâm Lan sẽ không tha cho mày đâu!” Tôn Quế Phương mạnh miệng nói, bà ta không hiểu, Trần Phong trước giờ bảo sao nghe vậy, tại sao hôm nay lại to gan như vậy đến cả bà mợ này cũng dám không coi ra gì.

“Mẹ!”, đúng lúc này, một giọng nói trầm hùng vang lên. Nghe thấy âm thanh này, Tôn Quế Phương bỗng chốc như nhìn thấy cứu tinh, sắc mặt vui sướng. “Con trai, cuối cùng con cũng tới rồi!”

Trần Phong quay đầu nhìn, thấy một người đàn ông mặt mũi dữ tợn cầm một cái gậy sắt đi tới, người đàn ông này Trần Phong cũng quen, là con trai của Tôn Quế Phương, Lâm Đại Quân, ba mấy tuổi rồi, vẫn là một tên không nghề nghiệp, cả ngày đi ăn quỵt uống quỵt với đám bạn trên phố, danh tiếng cực kỳ tệ.

“Mẹ, thằng ranh này ức hiếp mẹ sao?”, vẻ mặt Lâm Đại Quân không thiện chí trừng mắt với Trần Phong nói. “Con trai, nó là Trần Phong đó, con không nhận ra sao?”, thấy Lâm Đại Quân dường như không nhận ra Trần Phong, Tôn Quế Phương không nhịn được mà nhắc nhở.

“Trần Phong?”, Lâm Đại Quân nhướn mày, lúc này mới phát hiện, người đàn ông trước mặt hơi quen mắt, hai năm trước hình như mình có từng gặp. “Nó là thằng rể vô dụng của cậu ba con sao?”, Lâm Đại Quân nhướn mày hỏi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện