Lộng Triều

Quyển 1 - Chương 7: Nỗi khổ



Mẹ, Lưu Thành kia là người ở đâu? Con của công nhân nhà máy sao?
Triệu Quốc Đống cởi hai chiếc khuy trên của áo ra vì trời khá nóng. Bây giờ chưa đến tháng sáu mà trời đã nóng như vậy.

- Không phải, là người huyện Mai đến đây làm thuê.
Hứa Tú Cần cũng không hài lòng với bạn trai của Triệu Linh San. Con gái nhà bà đã tốt nghiệp cấp ba, trong nhà máy thì đâu khó kiếm bạn trai, vậy mà tìm công nhân từ ngoài đến, điều này làm bà có chút không hài lòng. Chẳng qua tính cách bà hiền hậu nên không can thiệp vào chuyện của con gái. Vì thế bà chỉ nhắc con gái cẩn thận suy nghĩ nhưng không mạnh mẽ phản đối.

- Ồ.
Triệu Quốc Đống nhíu mày, bây giờ công nhân từ bên ngoài đến Nhà máy dệt làm việc thì là mệt nhất, sao chị mình lại thích người như vậy?

- Con có thời gian thì khuyên chị con đi. Lưu Thành này mặc dù thành thật nhưng người như vậy ở thời buổi này không làm được gì. Nếu lấy cậu ta thì chị con sẽ khổ. Quốc Đống, chị con khá nghe lời con, bây giờ bố và mẹ nói thì chị con không nghe. Chị con còn cãi Đức Sơn vài lần.

Triệu Quốc Đống đành phải nói vâng. Triệu Linh San lớn hơn hắn một tuổi, 22 tuổi mới tìm được bạn trai, chẳng qua lại là một công nhân huyện bên đến Nhà máy dệt làm việc, bảo sao người nhà không vui. Xem ra hắn cũng phải đi khuyên mới được.

- Anh, anh Trường Khánh và anh Tử Toàn tìm anh.
Triệu Đức Sơn lớn tiếng nói.

- Mẹ, con có thời gian sẽ đi xem Lưu Thành kia như thế nào rồi nói. Dù sao con bây giờ cũng làm ở gần nhà, tuy mỗi ngày về nhà thì khó nhưng cứ ba, năm ngày về thì vẫn được.
Triệu Quốc Đống đứng lên đi ra ngoài.

Ngô Trường Khánh và hai thanh niên khác đang nói chuyện với Triệu Đức Sơn đang giặt quần áo. Ngô Trường Khánh còn đưa cho Triệu Đức Sơn điếu thuốc, còn châm cho nó. Triệu Đức Sơn thấy Triệu Quốc Đống sa sầm mặt đi ra liền vội vàng bóp điếu thuốc vào trong tay.

Ngô Trường Khánh thấy Triệu Đức Sơn như vậy liền không nhịn được nói:
- Quốc Đống, ông không hút thuốc là việc của ông. Đức Sơn đã lớn, chẳng lẽ hút thuốc cũng cần ông đồng ý sao?

Triệu Quốc Đống không thèm để ý đến Ngô Trường Khánh mà ôm lấy một thanh niên cao gây mà nói:
- Tử Toàn, đã lâu không gặp, sao không đến thăm tôi? Còn có Uông Phi nữa, ông vẫn không bỏ kính mắt đi à?

Phòng Tử Toàn và Uông Phi đều là bạn thân của Triệu Quốc Đống hồi cấp hai. Ngô Trường Khánh lại không có quan hệ thân mấy, chẳng qua mọi người đều học cùng lớp nên bây giờ cũng thân.

- Đúng rồi Quốc Đống, chúng tôi còn tưởng ông làm cảnh sát thì mắt cao hơn trời. Nghe Trường Khánh nói mới biết ông về Giang Miếu, vậy là tốt rồi. Chúng ta có thể thường xuyên tụ tập.
Phòng Tử Toàn hưng phấn đến đỏ mặt mà nói. Uông Phi cũng lau lau tay mà nói:
- Quốc Đống về là tốt rồi, đã lâu không tụ tập, tình cảm của mấy anh em ta sắp mất rồi.

- Ha ha, ăn chưa? Chưa ăn thì ăn mì vậy.
Thấy mấy thằng bạn, tâm trạng Triệu Quốc Đống cũng vui lên.

- Ăn ở nhà rồi, hôm nay cuối tuần, đi trượt băng hay đi nhảy?
Ngô Trường Khánh nói xen vào:
- Ông đã lâu không về nên chắc lạ với nhà máy rồi, đi một vòng chứ?

- Có gì khác cơ chứ? Tôi thấy mấy năm nay nhà máy không thay đổi mấy mà.
Triệu Quốc Đống cởi thắt lưng lỏng ra một chút, hôm nay hắn ăn hơi nhiều.

- Anh, lúc nào cho em cái quần cảnh sát nhé.
Thấy vẻ mặt Triệu Quốc Đống tốt hơn một chút, Triệu Đức Sơn cũng to gan hơn. Y cầm cầm điếu thuốc trong tay muốn hút mà không dám.

Thấy em mình như vậy, Triệu Quốc Đống có chút buồn cười. Ngô Trường Khánh nói cũng có lý. Đức Sơn đã gần 20, hắn biết Đức Sơn muốn hút thuốc nhưng giả vờ không biết. Ở trước mặt hắn thì Triệu Đức Sơn không dám hút, mình đúng là hơi nghiêm.

- Muốn hút thì hút, đừng có cái bộ dạng như vậy.
Triệu Quốc Đống tức giận trừng mắt nhìn Triệu Đức Sơn rồi nói:
- Quần cảnh sát thì anh vừa tham gia công tác được hai bộ, bộ hồi đi học không mặc được nữa. Chờ năm sau được phát đồ mới rồi nói.

Nghe thấy anh mình đồng ý cho hút thuốc, Triệu Đức Sơn vội vàng gật đầu, vậy là có thể ngang nhiên hút thuốc rồi. Triệu Đức Sơn đang châm thuốc thì Ngô Trường Khánh lại nói:
- Quốc Đống, lấy thuốc của ông ra đi, hút Giáp tú chán quá.

Triệu Quốc Đống lắc đầu bất đắc dĩ lấy thuốc Asima ra đưa cho mỗi người một điếu, Triệu Đức Sơn cũng được một điếu. Số còn lại trong bao hắn đưa cho Triệu Đức Sơn. Một tháng chỉ có mấy đồng tiêu vặt đúng là làm khó cho cậu thanh niên như Đức Sơn.

Cầm bao Asima ông anh đưa tới, Triệu Đức Sơn tay run lên. Đây là lần đầu ông anh cho nó thuốc, hơn nữa còn là nửa bao Asima, đây là sức hấp dẫn không nhỏ đối với Triệu Đức Sơn cả tháng chỉ có mấy đồng tiêu vặt.

- Vậy chúng ta đi trượt băng chứ?
Ngô Trường Khánh phun ra hơi thuốc rồi nói.

- Toàn đám trẻ con chơi trò này, chúng ta đến làm gì?
Phòng Tử Toàn lắc đầu nói.

- Không thể nói như vậy, nhiều đám thanh niên 18, 19 tuổi mà, cũng chỉ kém chúng ta có hai tuổi thôi.
Uông Phi thần bí nói:
- Chẳng qua Quốc Đống muốn ở đó gặp Khổng Nguyệt là không được, hay là chúng ta đến sàn nhảy?

Nghe Uông Phi nhắc đến Khổng Nguyệt, Triệu Quốc Đống khẽ lắc đầu. Chuyện đã nhiều năm mà đám này nghĩ mình yêu Khổng Nguyệt sao? Nực cười quá, mấy năm hắn không gặp Khổng Nguyệt. Sau khi có quan hệ với Đường Cẩn, Triệu Quốc Đống đã không còn dục vọng săn gái như trước, cũng đứng đắn hơn nhiều. Cả ngày ở bên Đường Cẩn, hắn muốn tìm hoa khác cũng không dám.

- Đừng kéo tôi và Khổng Nguyệt lại như vậy, tôi và cô ấy không có gì.

- Đúng thế, anh em ở trường đã có bạn gái.
Triệu Đức Sơn thấy có cơ hội nói giúp anh trai nên khoe:
- Là người quận An Đô.

- Ồ? Quốc Đống có bạn gái sao?
Mấy thằng kia liền nhìn Triệu Quốc Đống.

Triệu Quốc Đống cười khổ một tiếng, chuyện hắn bị điều tới Giang Miếu còn chưa dám nói với Đường Cẩn. Nhưng hắn biết dấu chỉ được vài hôm mà thôi. Quan hệ hai người vốn xa cách, bây giờ hắn còn xuống xã thì không biết đến mức nào.

- Đừng nghe nó nói linh tinh, chỉ là quan hệ tốt hơn bình thường một chút mà thôi. Người ta công tác ở nội thành, khác hẳn tôi, bây giờ đã sớm không liên lạc.
Tuy nói như vậy nhưng Triệu Quốc Đống lại rất lo lắng, có lẽ lời này là thật thì sao?

- Bạn gái tốt ư? Hì hì, Quốc Đống, nói dối kém quá, đến mức nào rồi?
Phòng Tử Toàn đấm Triệu Quốc Đống một cái rồi nói:
- Thời buổi này quan hệ giữa nam và nữ ngoài cái kia thì còn quan hệ thuần khiết sao?

- Đúng, Tử Toàn, tối nay chúng ta đi tìm tình cảm thuần khiết kia ở sân trượt băng và sàn nhảy đi.
Ngô Trường Khánh hùa theo.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện