Long Uy Chiến Thần

Chương 53: Hơi thở cuối cùng





Sau khi Lâm Khánh Hoa xuống xe, Chu Nhược Mai lập tức quay xe lại và vội vã trở lại để cứu ông Dương.

Lâm Khánh Hoa cũng nhanh chóng lấy điện thoại di động ra và gọi cho cảnh sát để được giúp đỡ.

...

Trong lúc ấy, Dương Văn Diệp vẫn đang ở trong một trận chiến đẫm máu, cuối cùng ông cũng không thể chống lại cả đám đông, hàng chục nhát dao đâm trúng người và máu của ông nhuộm đỏ toàn cơ thể.

Dương Văn Diệp lúc này không còn có thể di chuyển hay chống trả gì nữa, nhưng ông không muốn gục ngã, vì vậy ông vẫn cố gắng chống thanh dao dài xuống mặt đất, tư thế không suy chuyển cho dù những nhát dao vẫn đâm tới tấp vào người.

Chứng kiến điều này, các thành viên của bang Hổ báo cũng phải chùn chân, sợ hãi trước thái độ kiên cường của Dương Văn Diệp, và không dám đến gần hơn.

"Lão khọm già chết tiệt, dám phá hỏng chuyện tốt của tôi, đây chính là kết thúc dành cho lão đấy!" Trương Minh Trí cau có nói.

"Lũ khốn các người, khi con trai ta trở về, nó nhất định sẽ tìm các người để trả thù cho ta, tất cả chúng mày sẽ bị xóa sổ!" Dương Văn Diệp nói giận dữ, máu tuôn ra từ miệng ông trông rất thảm thương.

"Cái gì? Sắp chết đến nơi rồi mà vẫn còn mong thằng con vô dụng của ông trả thù cho sao? Nếu hắn thực sự có cái gan đó, kết cục của hắn cũng sẽ giống ông thôi!" Trương Minh Trí nói cùng với nụ cười khinh miệt.


"Vậy thì cứ chờ xem ... Dương Văn Diệp ta khi xưa đã giết vô số kẻ thù. Hôm nay, xem ra ta thực sự sẽ chết trong tay lũ khốn hung ác các ngươi." Dương Văn Diệp nói, ông biết rằng cái chết lúc này là không thể tránh khỏi.

"Chúng mày còn chờ cái gì nữa? Giết phức lão đi cho tao! Tao không muốn nghe thêm bất cứ lời vớ vẩn nào của lão nữa!" Trương Minh Trí nói một cách bực dọc và khoát tay ra hiệu lệnh cho đàn em.

Tuy nhiên, dù bang Hổ báo đã chém hàng chục nhát dao vào cơ thể của Dương Văn Diệp, ông vẫn không hề gục ngã. Điều này khiến cho tất cả đều bị sốc bởi tinh thần thép của ông và không dám bước tới.

"Một lũ hèn!! Đưa cho tao cái chùy sắt đây, tao sẽ đích thân tiễn lão lên đường!" Trương Minh Trí tức giận nói.

Ngay lập tức, một tên đàn em trong bang Hổ báo đưa cho anh ta một cây chùy sắt lớn. Trương Minh Trí cầm lấy nó và nhanh chóng giương lên cao.

"Đi chết đi!" Hắn hét lên và dùng một lực cực mạnh đập cây chùy sắt đó vào phía sau lưng Dương Văn Diệp.

"Bốppp!!"

Với một cú đánh mạnh dữ dội như vậy, Dương Văn Diệp bị đập ở sau đầu, máu bắt đầu văng ra tứ tung.

Sự chấn động dữ dội này làm cho ý thức của ông mờ dần đi, nhưng đôi chân ông vẫn cố trụ lại để không gục ngã.

"Tôi không tin là chúng ta không thể đập chết lão già khốn nạn này!!" Lưu Bảo Thục thấy Trương Minh Trí đã đích thân ra tay mà ông Dương vẫn không suy chuyển, hắn ta rất giận dữ và không muốn để bị tụt lại phía sau, vì vậy hắn đã giật lấy một con dao từ tay tên đàn em rồi sải bước về phía Dương Văn Diệp rồi đâm vào bụng của ông!

"Hự-------" Dính một nhát dao chí mạng vào bụng, một ngụm máu từ miệng ông Dương bất ngờ phun ra, đỏ thẫm.

Lưu Bảo Thục rút mạnh con dao ra và rất nhiều máu tuôn ra từ vết thương trên bụng ông.

Lưu Quang, với tư cách là người của Trương Minh Trí đang đứng cách đó không xa, cũng bước về phía trước để đá vào phần ngực của Dương Văn Diệp.

Một người anh hùng già đã từng chiến đấu trên biết bao chiến tuyến, gi3t chết vô số kẻ thù, cuối cùng cũng bất lực ngã bịch xuống đất với đôi mắt mở to đau đớn.

Máu cứ tuôn ra từ tất cả các vết thương trên cơ thể ông, lan khắp mặt đất.

"Anh Trương, lão ta chắc chắn không sống nổi nữa đâu, chúng ta đi thôi." Lưu Bảo Thục nói.

"Được, chúng ta rút thôi." Trương Minh Trí nói và liếc nhìn ông Dương đang nằm bệt trên nền đất một cách lạnh lùng.

Sau đó, cả đám xã hội đen cùng bè lũ của Trương Minh Trí đều leo lên xe rồi bỏ đi.

Bọn chúng vừa rời khỏi thì Chu Nhược Mai cũng vừa kịp lái xe đến.

Trước mắt cô là cảnh tượng vô cùng kinh hoàng với hàng chục xác chết bê bết máu nằm la liệt trên mặt đất, Dương Văn Diệp cũng đã gục xuống vũng máu.Nhược Mai bất ngờ hoảng loạn, lập tức phanh xe lại.

"Bố!!!" Chu Nhược Mai hét lên đau đớn khi chạy về phía Dương Văn Diệp.

Cô thấy hàng chục nhát dao rướm máu trên cơ thể ông và máu không ngừng tuôn ra từ vết thương sau đầu và ổ bụng, trái tim cô hoàn toàn tan vỡ, và hai hàng nước mắt dàn giụa đau khổ rơi xuống.

"Bố! Bố ơi! Có chuyện gì với bố vậy? Đừng làm con sợ!" Chu Nhược Mai quỳ xuống bên cạnh ông Dương, ôm đầu ông, vừa khóc vừa hỏi.

Dương Văn Diệp lúc này chỉ còn thoi thóp thở và nói một cách đứt quãng: "Hân Hân, từ giờ ta không thể ở bên con được nữa, con phải tự biết chăm sóc tốt cho bản thân đấy."

"Bố, bố đừng nói linh tinh như vậy, bố sẽ ổn thôi, con đã gọi xe cứu thương rồi!" Chu Nhược Mai nói trong nước mắt.

"Thật đáng tiếc. Suýt chút nữa ta đã có thể đánh bại bọn chúng. Ta khó lòng nhắm mắt được. Nhược Mai, con nghe đây! Con tuyệt đối không được kể chuyện này với Vĩnh Thiên cho đến khi nó thắng trận trở về, phải nhớ kỹ lấy!"

"Nhưng tại sao bố ơi? Việc nghiêm trọng như thế này, tại sao lại phải giấu anh ấy?" Chu Nhược Mai bối rối hỏi. Cô nhìn những vết thương vẫn đang chảy máu không ngừng khắp cơ thể của ông, đoán được rằng ông sẽ khó lòng cầm cự.

"Sớm muộn rồi con cũng sẽ hiểu, bây giờ con chỉ cần nhớ những lời ta dặn, tuyệt đối đừng nói với chồng con về cái chết của ta." Dương Văn Diệp nói một cách yếu ớt.

Ông đã nuôi dưỡng Lê Uy Long từ nhỏ, hiểu rõ tính cách của anh. Nếu Vĩnh Thiên biết ông gặp chuyện, nhất định sẽ buông bỏ tất cả mà trở về trả thù cho ông. Nhưng giờ đây anh đang là tổng tư lệnh quân đội phụ trách dẹp địch phía Tây và gánh vác trách nhiệm nặng nề trong việc bảo vệ đất nước. Cuộc sống của hàng triệu quân lích đều phụ thuộc vào anh. Ông không thể nào để anh biết chuyện này được.

Do đó, ông phải dặn dò Chu Nhược Mai thật cẩn thận.

"Được rồi, con hứa với bố." Chu Nhược Mai nói và không thể nào kìm được nước mắt. Đôi tay của cô đang ôm lấy đầu bố chồng và chúng đều đỏ như máu.

"Con đừng khóc, cũng đừng quá đau buồn. Ta là một người lính, đó là vinh dự của một người lính. Mặc dù ta không còn ở trên chiến trường, nhưng chí ít cũng coi như đã hy sinh để cứu người, đã chiến đấu hết mình cho lẽ phải. Ta không hối hận về điều đó!" Dương Văn Diệp nói.

"Bố, lỗi là của con, con đã không chăm sóc tốt cho bố. Bố nhất định phải sống. Hãy cho con một cơ hội khác. Xin hãy cho con một cơ hội để làm tròn đạo hiếu!" Chu Nhược Mai đau khổ nói.

"Trong lúc này con cũng đã rất tử tế với ta rồi, ta hài lòng lắm. Khi còn sống có thể thấy Vĩnh Thiên cưới được một người vợ đức hạnh như con, ta cũng mãn nguyện lắm rồi." Dương Văn Diệp nói và khẽ mỉm cười trong đau đớn.

Ông càng nói, Chu Nhược Mai càng cảm thấy tội lỗi trong lòng.Cô đã quá bận rộn với công việc trong thời gian này và không chăm sóc tốt cho ông. Bởi vậy mới khiến ông mâu thuẫn với mẹ mình rồi tức giận bỏ đi.Vậy mà ông lại không nề hà việc đó chút nào và vẫn hài lòng với cô. Sao ông có thể rộng lượng tới như vậy chứ?

"Nhưng ta vẫn còn một điều hối tiếc." Lúc này, Dương Văn Diệp bất chợt nói tiếp một cách yếu ớt.

"Điều hối tiếc? Xin bố cứ nói, bằng mọi cách con sẽ giúp bố được toại nguyện." Chu Nhược Mai vội vàng nói.

"Ta chỉ có một hối tiếc, đó là không thể tận mắt thấy con trai mình chiến thắng vẻ vang trở về.” Dương Văn Diệp nói với một vẻ mặt hết sức đau khổ.


Chu Nhược Mai có thoáng sốc một lúc, sự hối tiếc này, cô thực sự không có khả năng giúp được ông.

"Ngày biên giới được bảo vệ vẹn toàn, sự hy sinh của gia đình ta coi như cũng đáng!" Vừa dứt lời, đôi mắt ông Dương bỗng trừng lên, và ông đã hoàn toàn tắt thở.

Đến tận lúc gần đất xa trời, ông vẫn chỉ một lòng nghĩ cho quốc gia đại sự.

Chừng nào biên giới phía Tây còn chưa dẹp được loạn, chưa yên bình, ông vẫn chưa thể an nghỉ!

Sau hàng trăm trận chiến, ông đã giết bao nhiêu bè lũ loạn tặc, là một chiến thần mãnh mẽ chưa từng biết lùi bước. Vậy mà giờ đây ông lại phải ra đi dưới tay một đám côn đồ, tại một nơi rừng không mông quạnh như thế này.

Bầu trời đột nhiên đổ mưa.

Cái chết của Dương Văn Diệp khiến cho cả núi sông, đất trời phải đổ lệ.

Cơn mưa trắng xóa cả một vùng trời!

Vừa nhận ra hơi thở của ông Dương đã tắt, Chu Nhược Mai ngã quỵ xuống, thất thần, rồi hét lớn trong nước mắt:

"Bố--------"

Cô chẳng biết làm gì ngoài bật khóc nức nở. Sự việc này đã xảy ra quá đột ngột khiến cô hoàn toàn mất phương hướng, trong đầu là một loạt những hỉnh ảnh và kí ức ùa về, bầu trời xung quanh cô dường như đã sụp đổ!

Trong đầu cô chợt hiện lên lời hứa với Lê Uy Long trước khi anh rời đi, rằng cô hãy chăm sóc chu đáo cho bố anh. Nhưng đến cuối cùng, cô đã là người bội tín. Cô đã không chăm sóc tốt cho ông, dẫn đến kết cục thảm hại như hiện giờ.Đây hoàn toàn là lỗi của cô. Hơn nữa, nguyên nhân trực tiếp dẫn đến tai nạn này chính là vì mẹ cô.

Cô thực sự không biết sẽ phải giải thích với Lê Uy Long như thế nào nữa!






Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện