Long Việt Thần Hoàng

Chương 75: Tiểu thế lực!



Mạc Tà dẫn đám thú rời đi, Việt Hưng thì ở bên trong căn nhà ngồi suy nghĩ những gì đã trải qua. Nhất là Nhân Quả Thiên Luân Đại Trận mà Cửu Vĩ Trận Ảo Mị Yêu Hồ đã thi triển, hắn đang thắc mắc liệu Cửu Vĩ đó cùng Trận Ảo Mị Yêu Hồ đưa hắn tới liệu có phải là một?

Suy nghĩ một chút về phần trận văn, tuy không thể nhớ rõ từng chi tiết nhỏ nhưng đại khái tổng thể thì hắn vẫn có thể phát hiện ra được hơn vạn chỗ giống nhau. Có lẽ đấy quả thực là Nhân Quả Thiên Luân Đại Trận!

Nhưng hắn lập tức bác bỏ vì hắn nhớ tới chỉ là tổng thể không phải chi tiết, vì mỗi một chi tiết sai lệch cũng đã thay đổi trận pháp hay điều chỉnh nhiệt độ sai cũng thay đổi cả lò luyện đan.

Bất kể nghĩ như thế nào, hắn cũng âm thầm ghi nhớ nó để hắn có thể nhớ, biết đâu một ngày nào đó hắn gặp lại trận pháp này thì vẫn còn có thể nhớ ra mà khẳng định suy nghĩ của hắn là đúng.

Kiểm kê lại những việc hắn trải qua, hắn cảm khái lẫn sợ hãi nhất vẫn là Ngũ Long Thần Biến cùng lực lượng của Bá Đế.

Lý giải về lực lượng Bá Đế khủng bố khiến hắn vô cùng hứng thú, muốn cùng hắn tỉ thí nhiều hơn nữa nếu hắn đồng cảnh giới với Bá Đế. Kinh nghiệm chiến đấu của hắn cũng tăng lên rất nhiều, lý giải về Vạn Trượng Bách Long Công cùng Ngũ Long Thần Biến cũng sâu hơn một tầng.

Và điều hắn nghi hoặc nhất vẫn là lực lượng của hắn từ đâu mà tới.
  • Có lẽ là do Cửu Vĩ sử dụng Nhân Quả Thiên Luân Đại Trận mà ra!
Tự cho mình một câu trả lời mơ hồ, Lương Việt Hưng không còn gánh nặng nào trong lòng, vô tư nằm xuống giường làm một giấc.

Trời sáng, Hỏa Điểu lại bay ngang qua bầu trời đánh tỉnh hắn. Việt Hưng từ trong nhà đi ra, vươn vai sảng khoái hít sâu một hơi liền vặn vẹo khởi động các chức năng của cơ thể.

Có lẽ do bản thân hắn hóa thành long nhân, lấy hết toàn bộ tinh hoa của Long Đế Thần Tổ mà không còn gặp phải giấc mộng đó hằng đêm.

Thỏa mãn bản thân xong, hắn liền thấy Mạc Tà từ phía ngoài pháp trận đi vào, trên vai vác theo đầu Hồn Thú đã chết đặt trong Linh Dẫn trận.

Mạc Tà hiện tại cũng đã ở Nhị cấp viên mãn, hiệu suất đêm qua đi săn thú có đám Tang Tương trợ giúp cũng không tệ, linh hồn khí bên trong đại trận đã vô cùng dày đặc, người không tu vi không cẩn thận ắt bị lạc bên trong.
  • Tiểu Tà! Đêm qua đi săn không tệ chứ?
Việt Hưng liền đi ra ngoài, chạm mặt với Tiểu Tà cũng chỉ hỏi thăm vài câu. Mà Tiểu Tà nghe hắn gọi vậy, trên mặt lập tức xuất hiện tầng mây đen che phủ như uất ức lại như khó chịu nhưng quan hệ giữa hai người cũng không tệ nên đành đáp:
  • Cũng được! Đám thú phối hợp rất tốt! Tang Tương kia lực lượng ẩn chứa một tia hủy diệt kinh người nhưng vẫn chưa được khai phá. Bạch Hạc cũng không tệ, đôi mắt nhanh nhạy sắc bén biết phân biệt. Hắc Điêu, hậu duệ của hai Thần Thú Âm Dương, tư chất không tồi. A Ngạo thì hơn A Sưu về huyết thống Ngạo Khuyển của hắn nên dũng mãnh hơn A Sưu chỉ biết cuộn mình khi bị đánh, nhả tơ lúc trên cao. Đoàn đội phối hợp rất ăn ý.
Việt Hưng thấy Tiểu Tà khen đội ngũ hắn dốc tâm chỉ bảo như vậy, trong lòng liền xuất hiện loại cảm giác vinh dự tự hào, ưỡn ngực ngẩng cao đầu khẳng định:
  • Tất nhiên! Đã là người của ta, không ai là bình thường cả! Ngươi nhanh chóng đột phá đi, kẻo bị ta bỏ xa!
  • Hừ! Ngươi cứ đợi mà xem, ta nhất định đánh…
Mạc Tà vừa mới nói được nửa đoạn liền thấy long nhãn của hắn nhìn chằm chằm, lập tức nghĩ tới cái cảnh tượng trong linh hải của Việt Hưng liền sợ hãi, toàn thân run rẩy ngậm miệng đầu hơi cúi xuống đi vào pháp trận.

Việt Hưng hắn chính là cố ý như vậy, hắn muốn Mạc Tà vẫn còn nằm trong tầm kiểm soát của hắn, hắn không muốn một ngày nào đó tên này bỗng nổi lên làm phản.

Đi ra phía ngoài pháp trận, Lương Việt Hưng liền bắt gặp khoảng hơn ngàn con Hồn Thú ở xung quanh tùy ý đi lại, nghỉ ngơi.

Tang Tương cùng đám Hắc Điêu bay trên trời nhìn thấy Việt Hưng xuất hiện lập tức bay xuống, nhìn về phía Việt Hưng cúi đầu. Trong đầu Lương Việt Hưng lập tức xuất hiện một đạo tin tức truyền đến:
  • Chủ nhân! Đêm qua chúng ta thu được không ít Hồn Binh, Nhấp cấp có chín trăm tám mươi ba con, Nhị cấp chỉ có bảy con. Thiên phú cao nhất trong đám là Kim Mao Cầu, huyết mạch thuần túy là Mao Cầu lai với Bách Biến Kim Quang Thú, có tư chất trác tuyệt, chỉ kém Hắc Điêu.
Việt Hưng nghe vậy liền âm thầm kinh hãi, hắn thừa biết tư chất chính là dựa vào huyết mạch cùng ngộ tính nên hắn tự phân làm năm cấp, sơ đẳng, trung đẳng, thượng đẳng, trác tuyệt cùng cực phẩm.

Mao Cầu có lực phòng thủ vô cùng tốt có mềm dẻo có cứng rắn, Bách Biến Kim Quang Thú là một Hồn Thú toàn thân như một đoàn khí kim sắc liên tục biến ảo trăm hình thái khác nhau công thủ đều có.

Tư chất hai loại thú này cũng chỉ tính là sơ đẳng, trung đẳng phối hợp với nhau tạo thành một chủng loại Kim Mao Cầu tư chất trác tuyệt càng khủng bố, có lẽ Bạch Hạc cũng không kém. Tang Tương cùng Hắc Điêu có lẽ là bán cực phẩm.

Còn cực phẩm chắc chỉ có duy nhất Bá Đế mà hắn gặp qua.

Hài lòng với tư chất Kim Mao Cầu, hắn liền bảo Hắc Điêu đem tên gọi Kim Mao Cầu tới quan sát tận mắt. Dù sao thì Kim Mao Cầu này là Hồn Thú chuyên biến hóa ngụy trang vô cùng tốt, nêu thực sự cảm thụ được năng lực của hắn cường, hắn liền đem Kim Mao Cầu vào một đội ngũ riêng chuyên ám tập.

Hắc Điêu kêu lên vài tiếng tê minh, ngàn Hồn Thú quay đầu nhìn Hắc Điêu lại nhìn về phía một con Hồn Thú lười biếng mềm nhũn nằm ườn trên mặt đất, ánh mắt lờ đờ ngơ ngác như đang ngủ.

Hắc Điêu nhìn thấy tên này, điểm đánh giá trong mắt nó lại thấp hơn một điểm, xà xuống dùng cái mỏ gõ thật mạnh vào thân nó. Cái mỏ cứng rắn gõ vào vậy mà bật ra, nhưng làm Hồn Thú ảnh hưởng trực tiếp từ nhân loại Khai Linh cảnh, nó liền nghĩ ra biện pháp khác.

Chính là đem Kim Mao Cầu này tới độ cao ngàn trượng thả xuống!

Hắc Điêu tin tưởng tiểu tử này nhất định sẽ không chết ở độ cao như vậy! Huống chi nước rơi xuống đất vẫn là nước!

Việt Hưng nhìn thấy đôi ưng trảo của Hắc Điêu quắp lấy Kim Mao Cầu lười biếng lên cao như xách quả bóng nước, không ngừng cười trừ lắc đầu.

- Xem ra tiểu tử này rất lười biếng a!

Lên đến độ cao ngàn trượng, Kim Mao Cầu như cũ vẫn là bộ dạng lười chảy thây, Hắc Điêu trông vậy, ánh mắt lóe lên tinh quang đôi ưng trảo thả ra, Kim Mao Cầu rơi xuống.

Đám Hồn Thú bên dưới nhìn một màn này âm thầm kinh hãi run rẩy tạo ra khoảng trống nhìn Kim Mao Cầu từ trên trời rơi xuống.

Kim Mao Cầu rơi xuống với tốc độ nhanh chóng, ngay khi chuẩn bị tiếp đất còn mười thước, lông mao toàn thân nó dựng đứng cứng rắn như gai nhọn. Phịch! Bụi mù nhấc lên rất ít, Kim Mao Cầu toàn thân như quả bóng gai găm xuống mặt đất, chưa chờ Việt Hưng tới gần, nó liền mềm nhũn xuống, lông mao lại trở về trạng thái mượt mà.

Việt Hưng cũng không có để trong lòng quá nhiều, tiểu tử này quá mức đa dạng, có thể tùy ý bách biến thành trăm bộ dạng hình thái khác nhau, liền quan sát một phen.

Kim Mao Cầu đơn giản là mao cầu đầy lông toàn thân phát ra ánh kim quang nhàn nhạt, trên đầu có quả cầu nhỏ. Không có gì nổi trội, với cái vẻ lười nhác của nó trông như vô hại nhưng muốn phát hiện nó mà không có sự trợ giúp của Bạch Hạc thì rất khó, cơ hồ là không thể.

Việt Hưng nhìn tiểu tử này liền cười khẩy, bàn tay ngưng tụ ra một đầu long khoảng năm thước lao tới Kim Mao Cầu bao lấy nó vào trong như ép nó lại như lúc hắn điều khiển Hắc Giác Báo.

Tâm thần thầm niệm, đầu long năm thước kia lập tức ép ngày càng chặt, long uy nhàn nhạt toát ra khiến đám thú quanh đó khoảng vài thước sợ hãi run rẩy cúi đầu đầy ý thuần phục.

Kim Mao Cầu nhìn lấy đầu long năm thước quấn chặt hắn lại còn tản ra long uy, cái miệng bị che dấu dưới lớp lông mao liền sợ hãi, lông mao cương cứng, miệng kêu lên tiếng thét như trẻ con, mắt trợn lớn, quả cầu nhỏ trên đầu từ mềm dẻo cong cong sang dựng thẳng đứng.

Hiển nhiên là Kim Mao Cầu rất sợ hãi long uy.

Việt Hưng tranh thủ, hai tay bấm pháp quyết luyện thủ ấn chỉ vào mi tâm của bản thân kéo ra đánh về phía Kim Mao Cầu. Kim Mao Cầu bị long uy chèn ép sợ hãi không hề có năng lực chống cự, rất nhanh liền thành lập ra một liên hệ với hắn.

Hắn liền gọi tiểu tử này là A Mao.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện