Chương 17: Hiệu trưởng
Hôm nay là trước ngày thi một ngày. Tất cả học sinh trong trường điều được triệu tập để nghe thầy hiệu trưởng cổ vũ tin thần.
Cả lớp SC30 đã có mặt từ rất sớm, chỉ tại tên hội trưởng hội học sinh. Hôm qua còn thấy ăn năng, thế mà hôm nay lại bắt tôi làm biết bao nhiêu là việc.
******
Tối hôm qua, hắn về với vẽ mặt hết sức u buồn, tôi thì đã ngủ từ sớm rồi. Anh Jack nói tôi nghe. Sáng hôm nay, tôi còn đang nướng thì hắn.
- Dậy đi! Cô em phải đi theo anh.
- Cái gì mà mới sáng um xùm thế. Anh rảnh hơi quá hả? để yên cho tôi ngủ.
- Nhanh mau. Nếu không đi thì anh sẽ hôn như hồi nhỏ đấy.
Tôi bật dậy 90° luôn. Anh ta điên chắc hun hồi nhỏ, sao tôi ngu như vậy chứ, hồi nhỏ lại yêu một người như anh ta.
- Anh dám, tôi vừ hận vừ ghét anh. Tôi dù chưa nhớ hết nhưng tôi giám chắc tôi chưa bao giờ hun anh.
Bực tức đi vào thay đồ làm vệ sinh cá nhân. Vào tới nhà vệ sinh, tôi nhận ra điều gì đó, Trời ơi, lấy lộn đồ của học sinh của hắn rồi. Đúng là sớn xa sơn xác.
"Cốc cốc"
- Ra đây mà lấy này tật gì mà không bỏ được.
Quê quá lấy đồ xong mắng hắn luôn.
- Anh hay quá, biết nhiều vậy sao không nhận ra tôi và Min.
Chết tôi nói gì thế này. Mặt hắn bây giờ tối xầm, làm sao đây?
Đống cửa lại tránh khuông mặt của hắn. Thay đồ xong rồi á. Ra khỏi cổng là hắn lôi tôi đi luôn. Tên mặt dầy.
**********************
Mà phải công nhận nội việc dán bản tên lớp hắn nhờ tôi là thôi mà muốn rụng chân. 130 Lớp học, với trung bình 1 lớp/20 người.
Thầy Hiệu trưởng đến rồi, cả hội trường đứng lên, ai nấy đều nghiêm trang không hó hé. Chắc thầy ấy ghê ghớm lắm.
- Chào buổi sáng các em. Có lẽ ngày hôm nay là ngày cuối cùng để ôn thi rồi đúng không, nhưng cá em đừng lo, điểm số không quan trọng quan trọng là mình hài lòng với bài thi của mình thôi. Thầy chỉ mong kì thi năm nay sẽ không có người phải nhận hình phạt. Chỉ vậy thôi, lời cuối cùng chúc các bạn có một kì thi thành công tốt đẹp. Tạm biệt.
Thầy nở một nụ cười nhẹ, cả trường nở một nụ cười ngượng.
Trần Minh ngòi kế bên nói.
- Ai mà quay bài là tiêu, nghe đâu năm nay là bị tách biệt tại một phòng đó. Không âm nhạc, tivi, máy tính, báo chí...Chỉ có sách và sách thôi. Ơ...nói tới đây mà rùng mình.
Tôi cũng rất lo, tôi phải thi thuyết trình tiếng Anh, rớt chắc, nhưng nếu thế thì không nhận được học bổng.
//Thông báo, mời em Lan học sinh lớp CS30 cề phòng Hiệu trưởng có việc//
Cả hội trường nhìn tôi với ánh mắt đầy ngạc nhiên và ái ngại. Cả lớp thì chúc tôi may mắn.
*******************
Phòng Hiệu trưởng.
- Chào em! thầy biết em không thể nói tiếng anh nên em có thể nói tiếng Việt vì vợ thầy là người việt.
- Vâng, em cảm ơn.
- Thầy gọi em đến để hỏi về xác nhận một việc.
Tôi thấy thắc mắc. Thầy ấy xác nhận việc gì nhỉ. Thầy ấy nói tiếp.
- Ta có một người vợ tên là Lưu Hoàng Hoa và một đứa con gái tên Hứa Quang Nhã. Vợ ta chết khi con gái ta lên 10, nó bị một tai nạng và phải quay về Việt Nam với bà. Đã 8 năm ta chưa gặp được nó rồi.
Khá bất ngờ sao thầy ấy lại kể chuyện gia đình thầu nhỉ?
- Thầy nói việc ấy với em...?
Tôi ngập ngừng không biết nên hỏi gì thì thầy nói tiếp
- Sau khi về Việt Nam con bé không còn nhớ gì nữa. Bà của con bé muốn tránh đàm tiếu về mẹ con bé nên đã đổi tên nó thành Trần Ngọc Lan.
- Ý thầy cô bé đó là em.
Tôi như không nói nên lời, có quá nhiều chuyện dồn dập vào tôi. Chỉ 3 ngày mà tôi đã lãnh biết bao nhiêu là cú sock. Thế này có ngày bị rối loạn thần kinh mất.
- Đúng con gái ta. Bà con đã bí mật gửi con sang đây, nhưng ta lại chỉ mới biết tin hôm trước. Con đã nhiệu nhiều nỗi uất hờn rồi. Giờ ta sẽ xữ lí cho con.
Tôi viu mừng không thèm suy nghĩ. Ôm ông ấy.
- Ba, là ba rồi. Con có ba rồi. Con nhớ hết mọi chuyện rồi, chuyện về mẹ, về ba, về cô mai.
Ba tôi không thấy tôi nhắc đến người đó liền hỏi.
- Vậy còn gió con nhớ chứ?
Tôi lắc đầu.
- Hắn ta mặc dù con không nhớ nhưng hắn không phải người tốt. Hắn không tin con, hắn xấu xa lắm.
Ông lắc đầu thương thay cho cô gái nhỏ. Rồi mọi chuyện chỉ mới bắt đầu với nó.
*************
Ra khỏi phòng hiệu trưởng tôi đã bị Hưng lôi đi ( hai tên này rảnh nhở, hết Phong rồi Hưng.)
KÍ TÚC XÁ.
- Thầy đã nói gì với em thế.
- Anh nói gì thế, anh làm gì nghiêm trọng vậy?
Hưng toát cả mờ hôi. Vịnh chặc vai tôi đến đau điến. Khuôn mặt đẹp trai đang nhăn nheo dần lên.
- Em Trả Lời Tôi Đi. Ong ta đã nói gì?
- Thầy nói Thầy là Ba em, Và...
Hưng sốt ruột hơn, bấu chặt tôi hơn.
- VÀ GÌ?
- Á đâu, thì em nhớ hết mọi người rồi. Anh, Ba,Mẹ,Cô Mai, Miu Miu.
Hưng có vẽ nhẹ nhỏn hơn.
- Hết rồi ư?
- Ùm, mà có chuyện gì sao?
Hưng buôn tôi ra, thở phào.
- Vậy là em ấy chưa biết.
Tôi ngây thơ hỏi.
- Biết gì cơ?
Hưng vội tránh né.
- À không! Vào phòng học thôi, mai thi rồi.
************
Chuyện hưng tránh né là gì nhỉ! Mấy bạn đón chờ nha.
Bình luận truyện