Love School

Chương 17: Mất tích



Dạo này lượt vote và lượt view có vẻ tăng *tung bông* mong mọi người luôn ủng hộ Yi ạ *cười*

Enjoy

~ZzzzzzzzzzzzzzLoadingzzzzzzzzzzzzzZ

- Chị, con hâm kia đâu rồi ạ? - nó về phòng, đóng cửa, nằn vật ra giường, nhìn quanh không thấy Chi đâu nên hỏi.

- Chị không biết. Khi nãy ai gọi con bé ấy, nên đi ra ngoài rồi.

- Vâng...

Nó quay mặt về phía cửa sổ, nhìn những hạt mưa đang dần ngớt bên ngoài. “Quái lạ, hôm nay tên Thiên Du làm sao ấy nhỉ? Lo cho Hoàng? Hay thật...” - nó nghĩ một lúc lâu, rồi cũng ngủ không biết trời trăng mây đất gì cả.

...

Diệu Chi mở cửa khe khẽ vào phòng, nhỏ không muốn ai thức giấc. Len lén nhìn xung quanh, thấy nó đã ngủ, còn Trâm Anh...

- Em làm gì bây giờ mới về?

- Hơ, chị, dạ em... - nhỏ giật mình, quay sang cô, gãi đầu cười trừ. Đúng là Trâm Anh, khó nắm bắt, không hổ danh là thành viên của tổ chức Black Wing.

- Nói chị nghe...

- Vâng... Blah...blah...blah...

Hai chị em cứ ngồi nói chuyện đến sáng, nhỏ kể chuyện lúc nãy, Trâm Anh thì tiết lộ sự thật của cô cho nhỏ nghe, rồi “bổ sung chi tiết” vụ của hắn do Tuấn Kiệt kể thiếu,... Nó thì vẫn ngủ, ngủ, ngủ và ngủ.

ZzzzzzzzzzzzzzLoadingzzzzzzzzzzzzzZ

- Anh Hoàng..! - nó lon ton chạy tới chỗ anh đang đứng. Coi như hôm nay đi chơi xả stress vậy

- Băng Băng... Hôm nay em muốn đi chơi ở đâu nè. - anh nhẹ nhàng vuốt tóc nó. Thật vui vì nó đã đồng ý. Mai là sinh nhật của nó nên không đi riêng được, nên anh quyết định là hôm nay.

- Ngọn hải đăng...!

...

Chiếc xe mui trần chở nó và anh lao vun vút trên đường, nó đứng dậy, hứng từng cơn gió mặn mùi biển khơi, hò hét không ngừng. Mái tóc nâu nhạt dưới nắng lại sáng lên màu bạch kim, ảo, mà đẹp.

Dừng xe lại trước ngọn hải đăng, nó và anh quyết định sẽ đi bộ lên trên đỉnh. Để ngắm cảnh...!

- Yaaaa, mát quá - nó dang tay, hét lên rồi lon ton chạy quanh ngắm cảnh

- Anh rất vui vì thấy em vui như thế! - Hoàng nói, anh đứng dựa lưng vào lan tan, tay bỏ vào túi quần, nhìn nó.

Hai người cứ đứng nói chuyện, đùa giỡn với nhau rất lâu. Trong một phút giây nào đó, nó vô tình quên mất hắn - bây giờ vẫn chưa tỉnh dậy, trong bệnh viện...

- Anh, em xuống dưới mua nước tí nhé!

- Ừ, công nhận em khỏe thật đấy Băng.

ZzzzzzzzzzzzzzLoadingzzzzzzzzzzzzZ

Bệnh viện trung tâm... Phòng 108

- Trần Thiên Du, đến bao giờ mày mới chịu khỏe lại hả? - Tuấn Kiệt hiện giờ đang rất điên khi vừa nghe tin nó đi chơi với Hoàng.

- Người yêu bình tĩnh - nhỏ lay lay vai cậu

- Bình tĩnh làm sao được, cái thằng bò này đúng là, ngu hết chỗ nói, dầm mưa, mất máu, hazzzza, điên.

I got a heart

And I got a soul

Believe me I will use them both

We made a start

Be it a false one, I know

Baby, I don't want to feel alone

[18 - One Direction]

- Alô. Gì đó Hoàng?

- Băng Băng, mất tích rồi...

- Cái gì?

- Tao nói con bé mất tích rồi.

Cúp máy, Tuấn Kiệt kéo tay Chi ra xe, chạy nhanh về khách sạn. Câu nói của Kiệt lúc kéo tay nhỏ đi vẫn còn văng vẳng trong đầu nhỏ...

“Băng Băng mất tích rồi. Đừng để Thiên Du biết...”

+-+-+-+-+-+-+-+-+-+-+-+-+-+-+-+-+-+-+-+-+-+-+-+-+-+-

ωYiYuoω

Đã in dấu dép

P/s: Kyaaaa, cắt đứt cảm xúc của các thật vuôi ≧﹏≦ Chap này ngắn nên Yi sẽ bù. Ok đừng giận Yi nhá, moazzz *hôn gió*

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện