Luận Kiếm Toàn Cầu
Chương 134: Đồ Của ta!
Translator: Nguyetmai
Bởi vì câu nói này của người đàn ông áo bào tím, bầu không khí xung quanh trở nên cực kỳ lạ lùng!
Yến Sơn Hổ không thể ngờ được rằng, kế hoạch mà hắn ta chuẩn bị tỉ mỉ lại sẽ có kết quả này! Nhìn bốn người trước mặt và mười mấy thi thể trước mắt, bọn họ cảm thấy giật mình, hối hận, cay đắng, tất cả đan xen vào nhau!
Cả đám người náu mình hồi lâu, khó khăn lắm mới lừa được Thiên Dận Bang, Thương Hải Kiếm Phái và Huyết Đao Môn để đuổi theo hộp gấm tới tận đây. Vốn tưởng rằng ở cái nơi không có thành viên của ba bang phái lớn như thế này, thực lực của mười bảy người bọn họ thì có thể khống chế cục diện một cách dễ dàng, mang hộp gấm ra khỏi tầm mắt của ba bang phái lớn, không ngờ lại đụng phải bốn tên "cứng" thế này.
Nhất là cái tên áo bào tím này, hắn ta đi theo đến đây, trên đường đi hắn ta không nói lời nào cả, như thể một người qua đường rất bình thường, nhưng đến thời khắc mấu chốt thì lại biến thành diêm vương hung tợn!
Sự khác biệt này quá lớn, khiến người ta khó mà thích ứng được.
Không chỉ nhóm người Yến Sơn Hổ cảm thấy bực bội và khó hiểu mà ngay cả hai huynh đệ đang tựa lưng vào nhau kia rất hoảng sợ.
Hai huynh đệ bọn họ đã có tiếng trên giang hồ từ lâu, mỗi người luyện một bộ võ học thượng thừa, cứ tưởng rằng trong cái "Giang hồ" này, chỉ cần không dây đến những môn phái lớn có thực lực mạnh mẽ thì hoàn toàn đủ để hành tẩu giang hồ, không ngờ ở đây lại bị phớt lờ như vậy!
Nhìn dáng vẻ nghiêm túc của người đàn ông áo bào tím, rồi lại nhìn sang người đàn ông quần áo xanh đứng nhíu mày, trầm ngâm như thể vẫn chưa hết giật mình vì màn công kích vừa rồi, hai huynh đệ càng thêm lo lắng.
Bọn họ có thể nhìn ra được, không phải người đàn ông áo bào tím đang nói chuyện với bọn họ!
Lẽ nào…
Cái tên chẳng nói chẳng rằng gì suốt dọc đường này cũng giấu tài à?
Hai người thầm nuốt nước bọt và đề cao cảnh giác.
"Chuyện này… E là không được."
Quả nhiên, mấy giây sau, người đàn ông mặc quần áo xanh ngẩng đầu lên, khuôn mặt tuấn tú còn hơi non nớt tỏ vẻ bực bội và bất đắc dĩ, hắn thoáng dừng lại, sau đó nhìn thẳng vào đôi mắt như đang hỏi tại sao của người đàn ông áo bào tím, chầm chậm mỉm cười: "Hộp gấm này… Vốn dĩ là đồ của ta… Chỉ tạm thời giao cho các ngươi bảo quản mà thôi."
Dù là người đàn ông áo bào tím, hai huynh đệ kia hay là đám người Yến Sơn Hổ nghe vậy đều giật nảy mình! Nhìn chăm chú vào khuôn mặt vô hại của người đàn ông quần áo xanh, bọn họ tỏ vẻ khó tin.
"Ngươi…"
"Là người trong ngôi miếu đó!"
Yến Sơn Hổ hít vào một hơi khí lạnh.
Hai huynh đệ nhìn nhau một cách ngạc nhiên, trong lòng còn cảm thấy nghi ngờ.
Người đàn ông áo bào tím nhướng mày lên, đúng lúc ấy mới nhớ ra rằng tất cả mọi người đã bỏ sót một chuyện, đó là trong ngôi miếu khi ấy chỉ có hộp gấm mà không thấy người giữ hộp gấm.
Chuyện xảy ra quá nhanh, cảnh tượng lại hỗn loạn, không ai nghĩ tới việc đi tìm tung tích của chủ nhân hộp gấm.
"Thì ra là thế."
Nười đàn ông áo bào tím nhìn Khai Tâm một lượt, trong mắt chứa đầy sự kiêng kị: Thực lực của đối phương rất đáng sợ, hơn nữa mưu kế còn cao minh, lừa được tất cả mọi người, khiến cả đám tự giết lẫn nhau, sau đó lại đi lấy thứ vốn dĩ thuộc về hắn… Phải nói là lợi hại!
Trong khi tất cả mọi người còn đang cảm thán, Khai Tâm lại mở miệng lần nữa: "Nhưng ta không ngờ rằng trong đám người này còn có cao thủ như ngươi…"
Hắn vừa dứt lời, hai huynh đệ tự xưng là cao thủ lại đỏ mặt lên. Bởi vì khi nói câu này, Khai Tâm đang đối diện với người đàn ông áo bào tím, hoàn toàn không thèm nhìn bọn họ lấy một cái, càng không nói đến sáu người Yến Sơn Hổ.
Hai người lại bị phớt lờ một lần nữa.
Người đàn ông áo bào tím lẳng lặng gật đầu, trả lời bằng giọng nói hùng hậu: "Với thực lực của các hạ, nếu không có sự xuất hiện của ta, những người ở đây đều không phải là đối thủ của ngươi."
Yến Sơn Hổ không nghi ngờ câu nói này một chút nào…
Bởi vì hắn ta bỗng nhớ ra xuất xứ của hộp gấm này, nó được đoạt lấy từ tay tên thủ lĩnh cảnh giới Huyền Diệu của đám cướp, vậy mà người này chỉ có một mình… Yến Sơn Hổ đã không dám nghĩ sâu hơn nữa.
Có thể giết chết được một cao thủ cảnh giới Huyền Diệu và một đám cướp cảnh giới Tạo Hóa, chỉ có thể nói là thực lực của đối phương rất mạnh mẽ và khó lường, e rằng thật sự có khả năng đánh bại người đàn ông áo bào tím.
Nghĩ tới đây…
Yến Sơn Hổ cay đắng nhìn hộp gấm trong tay, làm một hành động khiến tất cả mọi người phải ghé mắt.
"Cho các ngươi!"
Hắn ta giơ tay quăng hộp gấm về phía bốn người.
Người đàn ông áo bào tím hơi giương mắt lên nhìn, ánh mắt hơi thu về, nhưng lại không động đậy gì cả…
Khai Tâm còn chẳng thèm nhìn nó lấy một lần.
Việc hai người không nhúc nhích gì như thể kích thích hai huynh đệ đang đứng cạnh đã bị phớt lờ nãy giờ!
Nhìn hộp gấm cao cao trên đỉnh đầu, hai người thoáng cắn răng rồi đồng thời ra tay. Ánh sáng của đao kiếm đan xen vào nhau, đồng thời đánh úp về phía Khai Tâm – người đang đứng cách bọn họ gần nhất.
"Nhật Quang Kiếm Pháp!"
"Khiếu Nguyệt Đao Pháp!"
Trên thanh kiếm bộc phát ra ánh hào quang mãnh liệt, khiến Khai Tâm không thể không nhắm mắt lại. Khiếu Nguyệt Đao Pháp lại mang theo tiếng gầm liên miên, như thể sói tru dưới trăng, ảnh hưởng đến thính giác của hắn.
Thực lực mà hai người bạo phát ra khiến Khai Tâm rơi vào tình cảnh nguy hiểm, ngay cả người đàn ông áo bào tím cũng tỏ ra nghiêm trọng.
Cho dù cảnh giới võ học thượng thừa của hai người đều không cao lắm, nhưng bọn họ lại biết phối hợp với nhau, làm ảnh hưởng đến thị giác và thính giác của Khai Tâm. Đao kiếm cùng hợp lực, uy lực đúng là lớn mạnh.
Thảo nào hai huynh đệ này dám đứng đây đến tận bây giờ, cũng có chút bản lĩnh đấy…
Một tiếng hừ lạnh vang lên trong không khí, người đàn ông áo bào tím di chuyển ánh mắt nhìn sang Khai Tâm đã bay lên cao. Hắn ta có thể nhận ra được, đòn công kích của hai người này cũng khiến Khai Tâm cảm thấy tức giận phần nào rồi.
"Hừ!"
Khai Tâm bật người và khởi động cảnh giới.
Dòng khí trong đan điền nhanh chóng chảy khắp toàn thân, rót vào đôi mắt của Khai Tâm là nhiều nhất. Hắn đột nhiên mở mắt ra, đôi mắt ấy sáng ngời trong vắt! Hắn không né không tránh, trực tiếp đương đầu với Nhật Quang Kiếm Pháp.
Thực ra đây là một bí quyết nhỏ mà chỉ người có kinh nghiệm về Nhật Quang Kiếm Pháp hoặc Thiểm Quang Kiếm Phá Giải mới biết được.
Khi đạt tới cảnh giới Tạo Hóa, chân khí nội lực trong người có thể giúp đôi mắt ngăn cản những ánh sáng chói mắt, đồng thời cũng có thể dùng với thính giác, giúp tiếng sói tru vọng vào tai cũng giảm đi nhiều.
Lúc bay lên được một nửa, hắn nhẹ nhàng bật một cái trên một cành cây, sau đó xoay người lại, đôi mắt nhìn thẳng vào ánh đao ánh kiếm chói mắt kia. Bách Chiến Đao tỏa ra một vầng sáng màu xanh đậm trên không trung…
Xoẹt!
Đôi mắt của hai huynh đệ đều tỏ ra vui mừng, đao kiếm của bọn họ chỉ thẳng lên.
"Cút!"
Người đàn ông áo bào tím đứng ngoài quan sát trận đấy cũng tỏ ra nặng nề.
Khai Tâm lao từ trên cao xuống với khí thế chỉ tiến không lùi, trông thì có vẻ rất mạnh, nhưng bên dưới lại có những hai người, nếu định cậy mạnh thì e là cả hai bên đều sẽ bị thương!
Mặc dù hắn ta rất muốn nhìn thấy cảnh tượng ấy xuất hiện, nhưng trực giác nói cho hắn ta biết mọi chuyện sẽ không đơn giản như thế. Người đàn ông mặc áo xanh khiến hắn ta cảm nhận được sự nguy hiểm ấy là người có thể chấp nhận từ bỏ hộp gấm để chơi khăm hàng trăm người chơi, hắn không nên mắc phải sai lầm cấp thấp như vậy mới đúng.
Thế nhưng, đao kiếm của ba người lại va chạm vào nhau, không hề hoa mỹ chút nào.
Rầm!
Tiếng vang chói tai vang lên trong rừng, hai vầng sáng chói mắt tỏa ra ở nơi va chạm!
Ánh sáng mãnh liệt ấy khiến tầm mắt của tất cả mọi người đều bị che đi, không thể nhìn thấy gì được.
Bịch! Bịch!
Hai bóng người bắn ra khỏi vầng sáng đó và bay đi rất xa.
Sắc mặt hoàn toàn biến đổi, người đàn ông mặc áo bào tím vội vàng nhìn hai người đang ôm ngực hộc máu ở trên mặt đất, rồi lại nhìn về phía người đã bình thản trở lại như lúc đầu, ánh mắt càng thêm căng thẳng!
Bởi vì câu nói này của người đàn ông áo bào tím, bầu không khí xung quanh trở nên cực kỳ lạ lùng!
Yến Sơn Hổ không thể ngờ được rằng, kế hoạch mà hắn ta chuẩn bị tỉ mỉ lại sẽ có kết quả này! Nhìn bốn người trước mặt và mười mấy thi thể trước mắt, bọn họ cảm thấy giật mình, hối hận, cay đắng, tất cả đan xen vào nhau!
Cả đám người náu mình hồi lâu, khó khăn lắm mới lừa được Thiên Dận Bang, Thương Hải Kiếm Phái và Huyết Đao Môn để đuổi theo hộp gấm tới tận đây. Vốn tưởng rằng ở cái nơi không có thành viên của ba bang phái lớn như thế này, thực lực của mười bảy người bọn họ thì có thể khống chế cục diện một cách dễ dàng, mang hộp gấm ra khỏi tầm mắt của ba bang phái lớn, không ngờ lại đụng phải bốn tên "cứng" thế này.
Nhất là cái tên áo bào tím này, hắn ta đi theo đến đây, trên đường đi hắn ta không nói lời nào cả, như thể một người qua đường rất bình thường, nhưng đến thời khắc mấu chốt thì lại biến thành diêm vương hung tợn!
Sự khác biệt này quá lớn, khiến người ta khó mà thích ứng được.
Không chỉ nhóm người Yến Sơn Hổ cảm thấy bực bội và khó hiểu mà ngay cả hai huynh đệ đang tựa lưng vào nhau kia rất hoảng sợ.
Hai huynh đệ bọn họ đã có tiếng trên giang hồ từ lâu, mỗi người luyện một bộ võ học thượng thừa, cứ tưởng rằng trong cái "Giang hồ" này, chỉ cần không dây đến những môn phái lớn có thực lực mạnh mẽ thì hoàn toàn đủ để hành tẩu giang hồ, không ngờ ở đây lại bị phớt lờ như vậy!
Nhìn dáng vẻ nghiêm túc của người đàn ông áo bào tím, rồi lại nhìn sang người đàn ông quần áo xanh đứng nhíu mày, trầm ngâm như thể vẫn chưa hết giật mình vì màn công kích vừa rồi, hai huynh đệ càng thêm lo lắng.
Bọn họ có thể nhìn ra được, không phải người đàn ông áo bào tím đang nói chuyện với bọn họ!
Lẽ nào…
Cái tên chẳng nói chẳng rằng gì suốt dọc đường này cũng giấu tài à?
Hai người thầm nuốt nước bọt và đề cao cảnh giác.
"Chuyện này… E là không được."
Quả nhiên, mấy giây sau, người đàn ông mặc quần áo xanh ngẩng đầu lên, khuôn mặt tuấn tú còn hơi non nớt tỏ vẻ bực bội và bất đắc dĩ, hắn thoáng dừng lại, sau đó nhìn thẳng vào đôi mắt như đang hỏi tại sao của người đàn ông áo bào tím, chầm chậm mỉm cười: "Hộp gấm này… Vốn dĩ là đồ của ta… Chỉ tạm thời giao cho các ngươi bảo quản mà thôi."
Dù là người đàn ông áo bào tím, hai huynh đệ kia hay là đám người Yến Sơn Hổ nghe vậy đều giật nảy mình! Nhìn chăm chú vào khuôn mặt vô hại của người đàn ông quần áo xanh, bọn họ tỏ vẻ khó tin.
"Ngươi…"
"Là người trong ngôi miếu đó!"
Yến Sơn Hổ hít vào một hơi khí lạnh.
Hai huynh đệ nhìn nhau một cách ngạc nhiên, trong lòng còn cảm thấy nghi ngờ.
Người đàn ông áo bào tím nhướng mày lên, đúng lúc ấy mới nhớ ra rằng tất cả mọi người đã bỏ sót một chuyện, đó là trong ngôi miếu khi ấy chỉ có hộp gấm mà không thấy người giữ hộp gấm.
Chuyện xảy ra quá nhanh, cảnh tượng lại hỗn loạn, không ai nghĩ tới việc đi tìm tung tích của chủ nhân hộp gấm.
"Thì ra là thế."
Nười đàn ông áo bào tím nhìn Khai Tâm một lượt, trong mắt chứa đầy sự kiêng kị: Thực lực của đối phương rất đáng sợ, hơn nữa mưu kế còn cao minh, lừa được tất cả mọi người, khiến cả đám tự giết lẫn nhau, sau đó lại đi lấy thứ vốn dĩ thuộc về hắn… Phải nói là lợi hại!
Trong khi tất cả mọi người còn đang cảm thán, Khai Tâm lại mở miệng lần nữa: "Nhưng ta không ngờ rằng trong đám người này còn có cao thủ như ngươi…"
Hắn vừa dứt lời, hai huynh đệ tự xưng là cao thủ lại đỏ mặt lên. Bởi vì khi nói câu này, Khai Tâm đang đối diện với người đàn ông áo bào tím, hoàn toàn không thèm nhìn bọn họ lấy một cái, càng không nói đến sáu người Yến Sơn Hổ.
Hai người lại bị phớt lờ một lần nữa.
Người đàn ông áo bào tím lẳng lặng gật đầu, trả lời bằng giọng nói hùng hậu: "Với thực lực của các hạ, nếu không có sự xuất hiện của ta, những người ở đây đều không phải là đối thủ của ngươi."
Yến Sơn Hổ không nghi ngờ câu nói này một chút nào…
Bởi vì hắn ta bỗng nhớ ra xuất xứ của hộp gấm này, nó được đoạt lấy từ tay tên thủ lĩnh cảnh giới Huyền Diệu của đám cướp, vậy mà người này chỉ có một mình… Yến Sơn Hổ đã không dám nghĩ sâu hơn nữa.
Có thể giết chết được một cao thủ cảnh giới Huyền Diệu và một đám cướp cảnh giới Tạo Hóa, chỉ có thể nói là thực lực của đối phương rất mạnh mẽ và khó lường, e rằng thật sự có khả năng đánh bại người đàn ông áo bào tím.
Nghĩ tới đây…
Yến Sơn Hổ cay đắng nhìn hộp gấm trong tay, làm một hành động khiến tất cả mọi người phải ghé mắt.
"Cho các ngươi!"
Hắn ta giơ tay quăng hộp gấm về phía bốn người.
Người đàn ông áo bào tím hơi giương mắt lên nhìn, ánh mắt hơi thu về, nhưng lại không động đậy gì cả…
Khai Tâm còn chẳng thèm nhìn nó lấy một lần.
Việc hai người không nhúc nhích gì như thể kích thích hai huynh đệ đang đứng cạnh đã bị phớt lờ nãy giờ!
Nhìn hộp gấm cao cao trên đỉnh đầu, hai người thoáng cắn răng rồi đồng thời ra tay. Ánh sáng của đao kiếm đan xen vào nhau, đồng thời đánh úp về phía Khai Tâm – người đang đứng cách bọn họ gần nhất.
"Nhật Quang Kiếm Pháp!"
"Khiếu Nguyệt Đao Pháp!"
Trên thanh kiếm bộc phát ra ánh hào quang mãnh liệt, khiến Khai Tâm không thể không nhắm mắt lại. Khiếu Nguyệt Đao Pháp lại mang theo tiếng gầm liên miên, như thể sói tru dưới trăng, ảnh hưởng đến thính giác của hắn.
Thực lực mà hai người bạo phát ra khiến Khai Tâm rơi vào tình cảnh nguy hiểm, ngay cả người đàn ông áo bào tím cũng tỏ ra nghiêm trọng.
Cho dù cảnh giới võ học thượng thừa của hai người đều không cao lắm, nhưng bọn họ lại biết phối hợp với nhau, làm ảnh hưởng đến thị giác và thính giác của Khai Tâm. Đao kiếm cùng hợp lực, uy lực đúng là lớn mạnh.
Thảo nào hai huynh đệ này dám đứng đây đến tận bây giờ, cũng có chút bản lĩnh đấy…
Một tiếng hừ lạnh vang lên trong không khí, người đàn ông áo bào tím di chuyển ánh mắt nhìn sang Khai Tâm đã bay lên cao. Hắn ta có thể nhận ra được, đòn công kích của hai người này cũng khiến Khai Tâm cảm thấy tức giận phần nào rồi.
"Hừ!"
Khai Tâm bật người và khởi động cảnh giới.
Dòng khí trong đan điền nhanh chóng chảy khắp toàn thân, rót vào đôi mắt của Khai Tâm là nhiều nhất. Hắn đột nhiên mở mắt ra, đôi mắt ấy sáng ngời trong vắt! Hắn không né không tránh, trực tiếp đương đầu với Nhật Quang Kiếm Pháp.
Thực ra đây là một bí quyết nhỏ mà chỉ người có kinh nghiệm về Nhật Quang Kiếm Pháp hoặc Thiểm Quang Kiếm Phá Giải mới biết được.
Khi đạt tới cảnh giới Tạo Hóa, chân khí nội lực trong người có thể giúp đôi mắt ngăn cản những ánh sáng chói mắt, đồng thời cũng có thể dùng với thính giác, giúp tiếng sói tru vọng vào tai cũng giảm đi nhiều.
Lúc bay lên được một nửa, hắn nhẹ nhàng bật một cái trên một cành cây, sau đó xoay người lại, đôi mắt nhìn thẳng vào ánh đao ánh kiếm chói mắt kia. Bách Chiến Đao tỏa ra một vầng sáng màu xanh đậm trên không trung…
Xoẹt!
Đôi mắt của hai huynh đệ đều tỏ ra vui mừng, đao kiếm của bọn họ chỉ thẳng lên.
"Cút!"
Người đàn ông áo bào tím đứng ngoài quan sát trận đấy cũng tỏ ra nặng nề.
Khai Tâm lao từ trên cao xuống với khí thế chỉ tiến không lùi, trông thì có vẻ rất mạnh, nhưng bên dưới lại có những hai người, nếu định cậy mạnh thì e là cả hai bên đều sẽ bị thương!
Mặc dù hắn ta rất muốn nhìn thấy cảnh tượng ấy xuất hiện, nhưng trực giác nói cho hắn ta biết mọi chuyện sẽ không đơn giản như thế. Người đàn ông mặc áo xanh khiến hắn ta cảm nhận được sự nguy hiểm ấy là người có thể chấp nhận từ bỏ hộp gấm để chơi khăm hàng trăm người chơi, hắn không nên mắc phải sai lầm cấp thấp như vậy mới đúng.
Thế nhưng, đao kiếm của ba người lại va chạm vào nhau, không hề hoa mỹ chút nào.
Rầm!
Tiếng vang chói tai vang lên trong rừng, hai vầng sáng chói mắt tỏa ra ở nơi va chạm!
Ánh sáng mãnh liệt ấy khiến tầm mắt của tất cả mọi người đều bị che đi, không thể nhìn thấy gì được.
Bịch! Bịch!
Hai bóng người bắn ra khỏi vầng sáng đó và bay đi rất xa.
Sắc mặt hoàn toàn biến đổi, người đàn ông mặc áo bào tím vội vàng nhìn hai người đang ôm ngực hộc máu ở trên mặt đất, rồi lại nhìn về phía người đã bình thản trở lại như lúc đầu, ánh mắt càng thêm căng thẳng!
Bình luận truyện