Luận Kiếm Toàn Cầu

Chương 223: Âm mưu của Ngũ Độc Môn!



Editor: Nguyetmai

"Lão đại!" Trong lúc người đàn ông mũi ưng vẫn chưa thể quyết định được, một đệ tử trong bang lặng lẽ bước tới gần hắn ta, ghé vào tai hắn ta: "Đệ có một ý này…"

"Nói."

Không cần quay đầu lại, người đàn ông mũi ưng cũng biết người đang nói là một huynh đệ - thành viên nòng cốt của Nhất Phẩm Đường, bình thường bọn chúng mưu ma chước quỷ, chẳng lẽ bây giờ gã lại có cách gì hay ho ư?

Người đó cười một tiếng: "Huynh thử nghĩ xem, mặc dù hiện tại đường chủ bảo chúng ta đừng động tới Khai Tâm, nhưng không hề nói khi bị ức hiếp cũng không được ra tay! Hơn nữa theo đệ biết, tên nhóc đó chưa từng chủ động cướp bóc của ai, ngay cả cái lần hộp gấm đó cũng là đoạt của một tên thổ phỉ, lần nào giết người, lần nào ra tay, hắn ta cũng cẩn thận đứng về phía chữ "lý"."

"Ý của ngươi là…"

Đôi mắt của người đàn ông mũi ưng sáng lên, lờ mờ hiểu ra gã định nói cái gì.

Nụ cười trên mặt tên đó càng rõ ràng hơn: "Nếu Khai Tâm làm theo việc chính phái, vậy thì chúng ta dùng cách của chính phái để đối phó với hắn, khiến hắn không thể ra tay với chúng ta được nữa!"

Nói đến đây, gã nhìn lướt về phía Tiểu Bắc ở đối diện, tiếp tục nói:

"Dù sao chúng ta cũng đã quay xong video rồi, hay là xử lý cái tên Cản Thi Nhân Tiểu Bắc này, lấy Đề Ảnh và Huyễn Ma Thân Pháp trước đã! Nếu tên nhóc Khai Tâm đó muốn truy cứu đến cùng, chúng ta cũng có chứng cứ, là phe có "lý"… Đến lúc đó, cho dù Khai Tâm có phản ứng gì thì cũng không chiếm được lợi ích… Vừa hay một công đôi việc!"

"Một công đôi việc?" Người đàn ông mũi ưng hơi nheo mắt, tỏ vẻ mơ hồ: "Một công đôi việc là sao?"

"Gần đây Khai Tâm rất thân với Hiệp Nghĩa Môn mà? Nếu Khai Tâm ra tay với chúng ta, chúng ta sẽ đăng video lên mạng. Với cách làm việc ra vẻ quân tử của đám Hiệp Nghĩa Môn đó, chắc chắn bọn chúng sẽ phân rõ ranh giới với Khai Tâm, như thế thì vừa hay mang tới cơ hội thở dốc cho Tư Đồ Lạc Vũ. Nếu Khai Tâm nén giận, chắc chắn hắn ta sẽ mất đi một tên đồng đội xuất sắc!"

Rốt cuộc người đàn ông mũi ưng cũng chợt hiểu ra, hắn ta cười một tiếng. Lúc nhìn sang Tiểu Bắc, đôi mắt hắn ta lập tức trở nên lạnh lẽo: "Vậy thì còn chờ gì nữa?"

"Ra tay!"

Người đưa ra đề nghị lùi về sau một bước, hơn ba mươi đệ tử của Ngũ Độc Môn ở xung quanh không nói hai lời, đồng thời mở cái hũ trong tay ra. Chỉ giây lát sau, màn khói đọc hôi thối bay tràn ra, miệng chúng vọng ra những âm thanh quái dị, dồn dập…

Âm thanh đó lúc ngắn lúc dài, sắc bén mà có tính nhắm vào một đối tượng nào đó.

Ngay lập tức, đủ mọi loại trùng độc, rắn rết bò ra khỏi những cái hũ, trườn qua trườn lại chằng chịt, nhanh chóng bò đầy góc khuất đó của cổ mộ, bao vây xung quanh Tiểu Bắc.

Tiểu Bắc biến sắc, nhận thấy tình hình không ổn, cậu ta vội vàng chỉ huy hai con cương thi nhảy ra, đánh về phía đám trùng độc đang định tới gần…

Lúc này đây, rõ ràng là chưởng pháp, võ công gì đó đều không ứng phó được!

Số lượng trùng độc quá nhiều!

Ngay cả cương thi cũng không sao đuổi chúng đi được, sau khi tung ra một hai chưởng thì chúng chỉ có thể hất bay số ít trùng độc, thậm chí ngay cả trên người chúng cũng bị rắn rết, trùng độc bò đầy lên.

Tiểu Bắc không ngừng kêu khổ, thấy bản thân đã bị trùng độc bao vây kín mít, cậu ta cứ tưởng sắp phải bỏ mạng ở đây rồi. Đột nhiên, một tiếng nói như bản nhạc thần tiên bỗng cất lên: "Dừng tay!"

"…"

Đương nhiên các đệ tử của Ngũ Độc Môn sẽ không dừng tay rồi. Người đàn ông mũi ưng nhíu mày lại, hắn ta cảnh giác quay đầu về phía phát ra tiếng nói, một người chơi nữ mặc chiếc váy lụa màu tím cưỡi con ngựa trắng đang chạy như bay tới.

"Đáng ghét!"

"…"

Thấy Ngũ Độc Môn không hề có ý định dừng tay, cô vỗ lưng ngựa, dưới tác dụng mạnh mẽ của lực quán tính, con ngựa vọt lên cao hơn, bay tới đằng sau đám đệ tử của Ngũ Độc Môn như một mũi tên…

Kể ra thì cũng trùng hợp, vì Mạc Mạc chỉ tình cờ đi ngang qua đây. Nhìn từ trên cao xuống, cô đột nhiên trông thấy một đám người ăn mặc kỳ lạ đang bao vây một người trẻ tuổi, dường như đằng sau còn có một con ngựa đen bị thương. Trong đầu cô bỗng xuất hiện tình tiết kẻ yếu đang đánh quái thì bị ức hiếp, tính cách nhiệt tình khiến cô không thể bỏ qua như không nhìn thấy được, không nói hai lời mà quát lên.

Thế nhưng, điều làm cô không thể ngờ được là, có vẻ như nhóm người đó chỉ coi cô như không khí…

Đáng giận hơn nữa là trong tay đám người ăn mặc quái dị này toàn là trùng độc mà cô gái ghét nhất… Con thì có lông, con thì trơn trượt, hoặc là có nhiều chân.

Phẫn nộ! Tiếp tục phẫn nộ!

Quả nhiên là một đám người xấu.

"Cẩn thận!"

Lúc đầu người đàn ông mũi ưng không coi người chơi nữ đó ra gì, nhưng ngay giây phút đối phương bay lên, thân pháp linh hoạt cùng với tia sáng lạnh được rút ra dưới lớp váy lụa màu tím lập tức khiến hắn ta cảm thấy bất an và cảnh giác.

"Xuống ngay cho ta."

Nhưng hiển nhiên, những người khác trong Ngũ Độc Môn không có đôi mắt tinh tường như vậy. Thấy người đó bay tới, bọn chúng giơ cái hũ lên không chút do dự, đám trùng độc nhung nhúc vùng ra ngoài, bay thẳng về phía khuôn mặt của người chơi nữ.

Người chơi nữ đó không lùi mà tiến lên.

Cơ thể như sóng, ảo diệu như ma, để lại một tàn ảnh mông lung, xảo diệu lướt qua đám trùng độc lúc nhúc đó. Đám đệ tử của Ngũ Độc Môn chỉ cảm thấy một làn gió thơm lướt qua người, sau đó mới nhìn thấy một vệt sáng của kiếm xuất hiện trước mắt…

Hũ sành trong tay năm người chơi của Ngũ Độc Môn vỡ vụn.

"Á!"

"Chạy mau!"

Đám trùng độc và rắn rết đã mất đi sự khống chế, bò đầy lên năm người đó, con thì trườn, con thì cắn, tiếng kêu đau đớn thảm thiết vang lên không ngừng.

Mười người ở gần đó cũng sợ đến mất hồn mất vía, trơ mắt nhìn mấy đồng bạn cùng dùng độc của mình bị vô số trùng độc bò lên đầy người, thậm chí còn không có cơ hội để ăn thuốc giải độc, sắc mặt tên nào tên nấy tím bầm và ngã lăn ra.

"Cút!"

Đám đằng sau bị rối loạn, cuối cùng Tiểu Bắc cũng có cơ hội thở dốc.

Dù sao hai con cương thi cũng không sợ hãi, chúng không để ý tới đám trùng độc đang gặm cắn ấy, chỉ ra tay hết sức, thi triển hết mọi chiêu số để công kích trùng độc trước mặt.

Bởi vì có Linh Hư Thể bảo vệ, trùng độc không thể phá vỡ ngay được, Tiểu Bắc chủ động dẫn cương thi xông lên. Vạn Độc Chưởng cảnh giới Tông Sư đánh ra liên tục. Sau khi đánh bay mấy đệ tử của Ngũ Độc Môn, cậu ta xông vào đám người và chém giết lia lịa.

Chỉ nháy mắt, nhờ sự xuất hiện ngoài ý muốn của cô gái bí ẩn, lực chú ý của người đàn ông mũi ưng bị chuyển dời đi, đến khi quay đầu lại, hắn ta phát hiện ra tình hình đã thoát khỏi phạm vi khống chế của phe mình.

Sau khi Tiểu Bắc phá vậy, đám trùng độc ập về phía đám đông, cảnh tượng trở nên hỗn loạn khó tả.

Ở bên kia, vì năm cái hũ của đám đồng bạn Ngũ Độc Môn vỡ ra, độc vật bị mất kiểm soát, thấy người là cắn, khiến tình cảnh của bọn chúng càng chật vật hơn nữa, hơn nữa còn có một cô gái với thân pháp kỳ dị không ngừng đánh giết trong đám đông, chỉ một lát lơ là, đám người của Ngũ Độc Môn bị hao tổn hơn một nửa!

"Lấy Đề Ảnh trước!"

Đồng bạn của Nhất Phẩm Đường vội vàng nhắc nhở người đàn ông mũi ưng.

Đôi mắt của người đàn ông mũi ưng sáng lên: Đúng thế! Giá trị của Đề Ảnh lên đến hàng trăm vạn, dù thế nào cũng phải lấy được! Thân thể lóe lên, hắn ta không hề để ý tới chiến trường hỗn loạn đó nữa mà rời khỏi vòng chiến, chém một đao về phía Đề Ảnh đang thoi thóp ở góc tường cổ mộ…

Trong thời khắc ngàn cân treo sợi tóc…

Keng!

Một chiếc phi đao kịp thời đánh nghiêng thanh đao của người đàn ông mũi ưng.

"Ai!"

Người đàn ông mũi ưng trợn mắt nhìn sang.

Một người trẻ tuổi với vóc dáng hiên ngang, lẫm liệt đứng ở trên đỉnh cổ mộ, đôi mắt lạnh lẽo nhìn chăm chú vào huy hiệu hình con rết trên ngực hắn ta.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện