Luận Kiếm Toàn Cầu
Chương 247: Quét sạch
Editor: Nguyetmai
Tầng thứ nhất của Động Hồ Ly!
Toàn bộ đám người của Lạc Vũ Môn đã bị hạ gục ở đại sảnh thứ hai của tầng thứ nhất, thi thể chồng chất lên nhau với đủ loại tư thế, từ nằm trên mặt đất cho đến tựa vào vách tường. Tư Đồ Lạc Vũ cũng nhận được đãi ngộ hệt như Ngạo Thương Sinh, một cánh tay bị chém đứt, trở thành người duy nhất còn sống trong Lạc Vũ Môn. Đôi mắt hắn ta cay độc, nghiến răng nghiến lợi bước về phía Khai Tâm, gằn mạnh từng chữ: "Sẽ có một ngày ngươi phải trả giá đắt vì những gì đã gây ra hôm nay!"
Ánh mắt hắn ta lia qua hai kẻ "đồng lõa" đằng sau Khai Tâm: "Cả các ngươi nữa!"
"Vậy sao?"
Khai Tâm cười một cách thản nhiên, Tiểu Bắc đứng sau phối hợp, tỏ vẻ như rất sợ hãi, cậu ta liếc mắt khinh thường: "Lão đại, hay là về thành diệt luôn Lạc Vũ Môn đi, không tên này lại tưởng mình làm môn chủ thì ngon lắm, suốt ngày đe dọa những trụ cột quốc gia trong tương lai…"
Vừa dứt lời, sắc mặt Tư Đồ Lạc Vũ thay đổi hoàn toàn, hắn ta sốt ruột nói: "Ngươi dám! Ngươi cho rằng Lạc Vũ Môn chỉ có chút thế lực đó thôi sao? Nói cho các ngươi biết, bọn ta chỉ là một trong những bang phái dưới trướng, nếu dám tiêu diệt Lạc Vũ Môn ta, chắc chắn sẽ có người tới tính sổ với các ngươi! Đuổi giết đến tận chân trời góc biển!"
"Ha, đe dọa à?"
Vẻ mặt của Khai Tâm chỉ toàn sự mỉa mai, cổ tay hắn rung lên, Ngân Lang Phá Hoàng Kiếm lập tức biến ra những kiếm ảnh, khiến Tư Đồ Lạc Vũ nhìn mà lạnh cả người. Ban nãy, chỉ một chiêu thức thông thường này mà mấy người có hộ thể thượng thừa đã không thể ngăn cản được, bị chém thành mảnh nhỏ hệt như đậu hũ.
Khi mở miệng lần nữa, giọng nói của Khai Tâm lạnh lẽo tột cùng: "Ta cũng muốn biết ai có thể đuổi giết ta đến tận chân trời góc biển? Nói cho ta tên của kẻ đó, để xem có đủ tư cách hay không!"
Khai Tâm nhìn Tư Đồ Lạc Vũ từ trên cao xuống, hắn ta mấp máy môi, nhưng không hề hé răng về bí mật đó.
Nếu như nói ra Nhất Phẩm Đường, rất có thể không chỉ có Lạc Vũ Môn tiêu đời, mà ngay cả hắn ta cũng sẽ bị Nhất Phẩm Đường tống cổ…
Hắn ta cắn răng: "Tóm lại ngươi nhớ kĩ lấy, sẽ có người báo thù cho ta!"
Lúc nói ra câu này, Tư Đồ Lạc Vũ biết rằng Lạc Vũ Môn đã không còn hy vọng báo thù nữa, chỉ có thể giao chuyện này lại cho người phía trên…
Nghe đến đây, Khai Tâm biết có nói thêm điều gì thì cũng chỉ là phí lời mà thôi.
Hắn không nương tay nữa, giơ kiếm chém xuống!
Sau âm thanh ngã xuống đất nặng nề, Động Hồ Ly hoàn toàn trở lại yên tĩnh…
Ba người nhìn nhau, bắt đầu thu thập chiến lợi phẩm trong lối đi. Sau khi chết, tiền của rơi ra trên người hàng trăm cao thủ của Lạc Vũ Môn cũng là một món khá lớn, nếu có thể rơi ra ít đồ xịn nữa thì lời to rồi.
Đầu còn lại của đại sảnh, nơi cách chiến trường bên đây một khoảng rất xa, một nhóm người chơi đứng đó, nhìn ba người đang tìm tòi giữa các thi thể, không dám bước lên dù chỉ nửa bước.
Trong số những người này, có người do dự ở ngoài rồi chạy vào xem kịch vui, cũng có những bang phái lui ra khỏi tầng thứ hai của Động Hồ Ly, đúng lúc nhìn thấy hàng trăm cao thủ của Lạc Vũ Môn bị tiêu diệt. Ba người và hai con cương thi cùng đánh hội đồng với một trăm người của Lạc Vũ Môn, nhưng không hề e sợ và lùi bước. Sau nửa tháng không gặp, ngay cả Lôi Chiến và Tiểu Bắc cũng đạt tới trình độ cao như thế, khiến rất nhiều người vốn cho rằng họ chỉ ăn may không khỏi sinh lòng kính sợ.
Trong đám đông.
Một người chơi có khuôn mặt phổ thông tỏ ra mừng rỡ và không dám tin.
Mới bao lâu không gặp nhau mà Tiểu Bắc và Lôi Chiến đã trưởng thành đến mức có thể phụ trách hẳn một phía thế này, ngay hắn ta cũng cảm thấy có chút ghen tị, cân nhắc xem sau vụ này có nên bế quan một thời gian hay không.
"Dược Thạch!"
Thu thập chiến lợi phẩm xong xuôi, Khai Tâm phát hiện ra ngay Dược Thạch Vạn Năng đang đeo mặt nạ da người trong đám đông, hắn cười: "Không định ra à?"
"Đại thúc, bọn ta báo thù cho thúc rồi đó! Có phải thúc nên tỏ lòng biết ơn không hả?" Tiểu Bắc bước tới, cậu ta sờ mũi cười xấu xa.
Dược Thạch Vạn Năng quan sát Tiểu Bắc từ trên xuống dưới một lần rồi cười hê hê: "Được, trong túi của cậu còn hai tấm Mã Bài của Đề Ảnh nữa, thế này đi, nể tình cậu báo thù cho ta, ta sẽ chỉ móc đi một tấm thôi!"
Hả!!
Tiểu Bắc sợ hãi, vội vàng túm chặt miệng túi Càn Khôn, kinh hãi nhìn Dược Thạch Vạn Năng: "Đại thúc, sao thúc biết cả chuyện này nữa?"
Cậu ta vẫn rất sợ hãi truyền nhân của Diệu Thủ Môn, dáng vẻ như đang lo lắng móng vuốt của Dược Thạch Vạn Năng sẽ lẻn vào thật.
Lôi Chiến và Khai Tâm nhìn nhau mỉm cười.
"Chuyện ở đây cũng gần xong xuôi rồi, trong kia cũng không tới lượt chúng ta ra sân đâu, đi thôi."
Sau khi cười xong, lời nói của Khai Tâm khiến mấy người còn lại ngỡ ngàng:"Đi ư?"
Tuy rằng mục đích chủ yếu của lần này là đối phó với Lạc Vũ Môn, chặt đứt móng vuốt thứ hai của Nhất Phẩm Đường. Nhưng đã vào trong kho báu này rồi, sao có thể ra về trắng tay được chứ?
"Trong lúc Nhất Phẩm Đường và Hiệp Nghĩa Môn tranh giành với nhau, nếu chúng ta tùy tiện xuất hiện thì chẳng những không chiếm được lợi ích, mà còn có thể đắc tội với cả hai bên. Hơn nữa chỉ với mấy người chúng ta, đối phó với vợ chồng Yêu Hoa chẳng khác nào trò cười, mọi người vẫn định tranh đoạt thần khí sao?"
Khai Tâm nói bằng giọng "Chuyện này không thể làm được đâu": "Được việc thì nên rút lui, người của Nhất Phẩm Đường không phải những kẻ ngu ngốc. Nếu chúng ta chạy vào, tiếp tục đối địch với Nhất Phẩm Đường thì sẽ đánh tan hoàn toàn chút hòa bình cuối cùng, vậy thì không được hay đâu."
Thực ra, hắn lo rằng nếu tiếp tục ở lại Động Hồ Ly thì sẽ xuất hiện những nguy hiểm không thể lường trước!
Lỡ như người của Nhất Phẩm Đường và Hiệp Nghĩa Môn đánh vào tầng thứ ba, làm Yêu Hoa đang không tỉnh táo bị thương, thế thì sẽ lớn chuyện. Vụ thảm án Cửu Vĩ Yêu Hồ tàn sát thôn Tiên Hồ, tàn sát Vu Hồ có thể sẽ đến sớm hơn. Tới lúc đó, ngay cả họ cũng chưa chắc đã chạy thoát được.
"Được."
Mặc dù Dược Thạch Vạn Năng cảm thấy khá tiếc nuối vì không thể phá hỏng việc Nhất Phẩm Đường tranh giành thần khí, nhưng đúng là những gì Khai Tâm nói rất có lý, bây giờ vẫn còn quá sớm để chính thức đối địch với Nhất Phẩm Đường!
Bốn người quay đi, đồng thời offline khỏi Động Hồ Ly.
…
Tầng thứ hai của Động Hồ Ly.
Cuộc chiến giữa người đứng đầu và người đứng hạng hai trong Phượng bảng đã đến hồi gay cấn.
Dựa vào cặp Uyên Ương Đao bằng hàn thiết tinh xảo và khéo léo, Mạc Phong tựa như cánh bướm tung bay lượn quanh Mộng Vân, xiên lên, chặt ngang, chém xuống. Hai đao cùng ra, đủ loại chiêu thức như một thác nước đổ từ núi tuyết xuống, thế công liên miên không dứt. Tốc độ cực nhanh, đồng thời uy hiếp đến cả ba đường trên, giữa, dưới. Lực sát thương rõ ràng cao hơn hẳn Vô Ảnh Tật Phong Cước, khiến vô số cao thủ của Nhất Phẩm Đường phải nín thở, quan sát tình hình cuộc chiến trong sự căng thẳng, không dám thả lỏng chút nào.
Trán của Mộng Vân cũng đã rịn đầy mồ hôi, nàng ta cũng không hề thoải mái…
Bây giờ nàng ta đã có thể khẳng định rằng, cảnh giới Huyền Diệu thượng thừa mà Mạc Phong tu luyện thuộc loại tốc độ, hơn nữa cấp bậc không thấp, cực kỳ khó đối phó. Nếu không phải hộ thể của nàng ta đã lên viên mãn, thì e rằng đã thua lâu rồi.
Thế nhưng, đúng là cảnh giới Huyền Diệu thượng thừa loại hình tốc độ có uy lực đáng kinh ngạc!
Sau một lượt đao pháp, vầng sáng của hộ thể nhanh chóng mờ đi. Nếu không có trang bị cao cấp và đan dược tác dụng mạnh để bổ sung nội lực thì hộ thể cũng không thể kéo dài được.
Không hổ là cao thủ từng đứng số một trên Phượng bảng!
Cuối cùng Mộng Vân cũng nhận ra sự lợi hại của Mạc Phong. Không ngờ trong cả giang hồ này, lại có người có thể đơn độc ứng chiến dưới tình huống mà vốn dĩ người làm chủ trận chiến phải là nàng ta! Hơn nữa, Tử Lang Nữ chỉ vừa tới gần thì đã bị vạ lây, bị đánh tàn phế và trốn vào một góc bên cạnh.
Không thể để loại người như vậy tiếp tục lớn mạnh thêm được!
Nếu không, rất có thể Hiệp Nghĩa Môn sẽ trở thành chướng ngại lớn nhất của Nhất Phẩm Đường.
Đôi mắt nàng ta bỗng trở nên lạnh lẽo!
Hơi thở nóng bỏng của lửa cháy bỗng dâng lên trên người Mộng Vân, tia sáng màu đỏ lóe lên, thanh bảo kiếm thình lình trào ra một làn sóng hừng hực, phun trào ngay tới chính diện khi Mạc Phong đang công kích, thời cơ được nắm bắt rất chuẩn xác.
Tầng thứ nhất của Động Hồ Ly!
Toàn bộ đám người của Lạc Vũ Môn đã bị hạ gục ở đại sảnh thứ hai của tầng thứ nhất, thi thể chồng chất lên nhau với đủ loại tư thế, từ nằm trên mặt đất cho đến tựa vào vách tường. Tư Đồ Lạc Vũ cũng nhận được đãi ngộ hệt như Ngạo Thương Sinh, một cánh tay bị chém đứt, trở thành người duy nhất còn sống trong Lạc Vũ Môn. Đôi mắt hắn ta cay độc, nghiến răng nghiến lợi bước về phía Khai Tâm, gằn mạnh từng chữ: "Sẽ có một ngày ngươi phải trả giá đắt vì những gì đã gây ra hôm nay!"
Ánh mắt hắn ta lia qua hai kẻ "đồng lõa" đằng sau Khai Tâm: "Cả các ngươi nữa!"
"Vậy sao?"
Khai Tâm cười một cách thản nhiên, Tiểu Bắc đứng sau phối hợp, tỏ vẻ như rất sợ hãi, cậu ta liếc mắt khinh thường: "Lão đại, hay là về thành diệt luôn Lạc Vũ Môn đi, không tên này lại tưởng mình làm môn chủ thì ngon lắm, suốt ngày đe dọa những trụ cột quốc gia trong tương lai…"
Vừa dứt lời, sắc mặt Tư Đồ Lạc Vũ thay đổi hoàn toàn, hắn ta sốt ruột nói: "Ngươi dám! Ngươi cho rằng Lạc Vũ Môn chỉ có chút thế lực đó thôi sao? Nói cho các ngươi biết, bọn ta chỉ là một trong những bang phái dưới trướng, nếu dám tiêu diệt Lạc Vũ Môn ta, chắc chắn sẽ có người tới tính sổ với các ngươi! Đuổi giết đến tận chân trời góc biển!"
"Ha, đe dọa à?"
Vẻ mặt của Khai Tâm chỉ toàn sự mỉa mai, cổ tay hắn rung lên, Ngân Lang Phá Hoàng Kiếm lập tức biến ra những kiếm ảnh, khiến Tư Đồ Lạc Vũ nhìn mà lạnh cả người. Ban nãy, chỉ một chiêu thức thông thường này mà mấy người có hộ thể thượng thừa đã không thể ngăn cản được, bị chém thành mảnh nhỏ hệt như đậu hũ.
Khi mở miệng lần nữa, giọng nói của Khai Tâm lạnh lẽo tột cùng: "Ta cũng muốn biết ai có thể đuổi giết ta đến tận chân trời góc biển? Nói cho ta tên của kẻ đó, để xem có đủ tư cách hay không!"
Khai Tâm nhìn Tư Đồ Lạc Vũ từ trên cao xuống, hắn ta mấp máy môi, nhưng không hề hé răng về bí mật đó.
Nếu như nói ra Nhất Phẩm Đường, rất có thể không chỉ có Lạc Vũ Môn tiêu đời, mà ngay cả hắn ta cũng sẽ bị Nhất Phẩm Đường tống cổ…
Hắn ta cắn răng: "Tóm lại ngươi nhớ kĩ lấy, sẽ có người báo thù cho ta!"
Lúc nói ra câu này, Tư Đồ Lạc Vũ biết rằng Lạc Vũ Môn đã không còn hy vọng báo thù nữa, chỉ có thể giao chuyện này lại cho người phía trên…
Nghe đến đây, Khai Tâm biết có nói thêm điều gì thì cũng chỉ là phí lời mà thôi.
Hắn không nương tay nữa, giơ kiếm chém xuống!
Sau âm thanh ngã xuống đất nặng nề, Động Hồ Ly hoàn toàn trở lại yên tĩnh…
Ba người nhìn nhau, bắt đầu thu thập chiến lợi phẩm trong lối đi. Sau khi chết, tiền của rơi ra trên người hàng trăm cao thủ của Lạc Vũ Môn cũng là một món khá lớn, nếu có thể rơi ra ít đồ xịn nữa thì lời to rồi.
Đầu còn lại của đại sảnh, nơi cách chiến trường bên đây một khoảng rất xa, một nhóm người chơi đứng đó, nhìn ba người đang tìm tòi giữa các thi thể, không dám bước lên dù chỉ nửa bước.
Trong số những người này, có người do dự ở ngoài rồi chạy vào xem kịch vui, cũng có những bang phái lui ra khỏi tầng thứ hai của Động Hồ Ly, đúng lúc nhìn thấy hàng trăm cao thủ của Lạc Vũ Môn bị tiêu diệt. Ba người và hai con cương thi cùng đánh hội đồng với một trăm người của Lạc Vũ Môn, nhưng không hề e sợ và lùi bước. Sau nửa tháng không gặp, ngay cả Lôi Chiến và Tiểu Bắc cũng đạt tới trình độ cao như thế, khiến rất nhiều người vốn cho rằng họ chỉ ăn may không khỏi sinh lòng kính sợ.
Trong đám đông.
Một người chơi có khuôn mặt phổ thông tỏ ra mừng rỡ và không dám tin.
Mới bao lâu không gặp nhau mà Tiểu Bắc và Lôi Chiến đã trưởng thành đến mức có thể phụ trách hẳn một phía thế này, ngay hắn ta cũng cảm thấy có chút ghen tị, cân nhắc xem sau vụ này có nên bế quan một thời gian hay không.
"Dược Thạch!"
Thu thập chiến lợi phẩm xong xuôi, Khai Tâm phát hiện ra ngay Dược Thạch Vạn Năng đang đeo mặt nạ da người trong đám đông, hắn cười: "Không định ra à?"
"Đại thúc, bọn ta báo thù cho thúc rồi đó! Có phải thúc nên tỏ lòng biết ơn không hả?" Tiểu Bắc bước tới, cậu ta sờ mũi cười xấu xa.
Dược Thạch Vạn Năng quan sát Tiểu Bắc từ trên xuống dưới một lần rồi cười hê hê: "Được, trong túi của cậu còn hai tấm Mã Bài của Đề Ảnh nữa, thế này đi, nể tình cậu báo thù cho ta, ta sẽ chỉ móc đi một tấm thôi!"
Hả!!
Tiểu Bắc sợ hãi, vội vàng túm chặt miệng túi Càn Khôn, kinh hãi nhìn Dược Thạch Vạn Năng: "Đại thúc, sao thúc biết cả chuyện này nữa?"
Cậu ta vẫn rất sợ hãi truyền nhân của Diệu Thủ Môn, dáng vẻ như đang lo lắng móng vuốt của Dược Thạch Vạn Năng sẽ lẻn vào thật.
Lôi Chiến và Khai Tâm nhìn nhau mỉm cười.
"Chuyện ở đây cũng gần xong xuôi rồi, trong kia cũng không tới lượt chúng ta ra sân đâu, đi thôi."
Sau khi cười xong, lời nói của Khai Tâm khiến mấy người còn lại ngỡ ngàng:"Đi ư?"
Tuy rằng mục đích chủ yếu của lần này là đối phó với Lạc Vũ Môn, chặt đứt móng vuốt thứ hai của Nhất Phẩm Đường. Nhưng đã vào trong kho báu này rồi, sao có thể ra về trắng tay được chứ?
"Trong lúc Nhất Phẩm Đường và Hiệp Nghĩa Môn tranh giành với nhau, nếu chúng ta tùy tiện xuất hiện thì chẳng những không chiếm được lợi ích, mà còn có thể đắc tội với cả hai bên. Hơn nữa chỉ với mấy người chúng ta, đối phó với vợ chồng Yêu Hoa chẳng khác nào trò cười, mọi người vẫn định tranh đoạt thần khí sao?"
Khai Tâm nói bằng giọng "Chuyện này không thể làm được đâu": "Được việc thì nên rút lui, người của Nhất Phẩm Đường không phải những kẻ ngu ngốc. Nếu chúng ta chạy vào, tiếp tục đối địch với Nhất Phẩm Đường thì sẽ đánh tan hoàn toàn chút hòa bình cuối cùng, vậy thì không được hay đâu."
Thực ra, hắn lo rằng nếu tiếp tục ở lại Động Hồ Ly thì sẽ xuất hiện những nguy hiểm không thể lường trước!
Lỡ như người của Nhất Phẩm Đường và Hiệp Nghĩa Môn đánh vào tầng thứ ba, làm Yêu Hoa đang không tỉnh táo bị thương, thế thì sẽ lớn chuyện. Vụ thảm án Cửu Vĩ Yêu Hồ tàn sát thôn Tiên Hồ, tàn sát Vu Hồ có thể sẽ đến sớm hơn. Tới lúc đó, ngay cả họ cũng chưa chắc đã chạy thoát được.
"Được."
Mặc dù Dược Thạch Vạn Năng cảm thấy khá tiếc nuối vì không thể phá hỏng việc Nhất Phẩm Đường tranh giành thần khí, nhưng đúng là những gì Khai Tâm nói rất có lý, bây giờ vẫn còn quá sớm để chính thức đối địch với Nhất Phẩm Đường!
Bốn người quay đi, đồng thời offline khỏi Động Hồ Ly.
…
Tầng thứ hai của Động Hồ Ly.
Cuộc chiến giữa người đứng đầu và người đứng hạng hai trong Phượng bảng đã đến hồi gay cấn.
Dựa vào cặp Uyên Ương Đao bằng hàn thiết tinh xảo và khéo léo, Mạc Phong tựa như cánh bướm tung bay lượn quanh Mộng Vân, xiên lên, chặt ngang, chém xuống. Hai đao cùng ra, đủ loại chiêu thức như một thác nước đổ từ núi tuyết xuống, thế công liên miên không dứt. Tốc độ cực nhanh, đồng thời uy hiếp đến cả ba đường trên, giữa, dưới. Lực sát thương rõ ràng cao hơn hẳn Vô Ảnh Tật Phong Cước, khiến vô số cao thủ của Nhất Phẩm Đường phải nín thở, quan sát tình hình cuộc chiến trong sự căng thẳng, không dám thả lỏng chút nào.
Trán của Mộng Vân cũng đã rịn đầy mồ hôi, nàng ta cũng không hề thoải mái…
Bây giờ nàng ta đã có thể khẳng định rằng, cảnh giới Huyền Diệu thượng thừa mà Mạc Phong tu luyện thuộc loại tốc độ, hơn nữa cấp bậc không thấp, cực kỳ khó đối phó. Nếu không phải hộ thể của nàng ta đã lên viên mãn, thì e rằng đã thua lâu rồi.
Thế nhưng, đúng là cảnh giới Huyền Diệu thượng thừa loại hình tốc độ có uy lực đáng kinh ngạc!
Sau một lượt đao pháp, vầng sáng của hộ thể nhanh chóng mờ đi. Nếu không có trang bị cao cấp và đan dược tác dụng mạnh để bổ sung nội lực thì hộ thể cũng không thể kéo dài được.
Không hổ là cao thủ từng đứng số một trên Phượng bảng!
Cuối cùng Mộng Vân cũng nhận ra sự lợi hại của Mạc Phong. Không ngờ trong cả giang hồ này, lại có người có thể đơn độc ứng chiến dưới tình huống mà vốn dĩ người làm chủ trận chiến phải là nàng ta! Hơn nữa, Tử Lang Nữ chỉ vừa tới gần thì đã bị vạ lây, bị đánh tàn phế và trốn vào một góc bên cạnh.
Không thể để loại người như vậy tiếp tục lớn mạnh thêm được!
Nếu không, rất có thể Hiệp Nghĩa Môn sẽ trở thành chướng ngại lớn nhất của Nhất Phẩm Đường.
Đôi mắt nàng ta bỗng trở nên lạnh lẽo!
Hơi thở nóng bỏng của lửa cháy bỗng dâng lên trên người Mộng Vân, tia sáng màu đỏ lóe lên, thanh bảo kiếm thình lình trào ra một làn sóng hừng hực, phun trào ngay tới chính diện khi Mạc Phong đang công kích, thời cơ được nắm bắt rất chuẩn xác.
Bình luận truyện