Luận Kiếm Toàn Cầu

Chương 260: Thực lực của Thải Y Môn



Editor: Nguyetmai

Sự xuất hiện của Thải Y Môn và phái Nga Mi cuối cùng cũng mang lại thời cơ phản kích cho người của năm môn phái lớn trong đại sảnh. Không dám chần chừ thêm, Thập Tam Côn Tăng dẫn đầu cả một đội ngũ có hộ thể mạnh mẽ, gào thét bổ nhào tới gần Quỷ Diện Môn từ hai bên trái phải.

Quỷ Diện Môn màu xanh được tạo thành từ một loại nham thạch rắn chắc, nhìn qua lỗ hổng trên cửa thì nó dày chừng hai mươi phân…

Rầm!

Những cây Ngân Giác Côn rắn chắc đánh tới tấp vào Quỷ Diện Môn, mang theo khí thế như sấm sét! Những âm thanh nặng nề làm chấn động lòng người vang lên! Sắc mặt của Thập Tam Côn Tăng đều thay đổi, phản lực mãnh liệt khiến bàn tay họ run lên, tất cả loạng choạng lùi về sau. Quỷ Diện Môn thì hoàn toàn ngược lại, nó không hề bị phá hủy, trên cánh cửa đó chỉ để lại vết lõm chưa tới ba phân, ngay cả một vết nứt cũng không có.

"Dày quá!"

"Để ta!"

Một tiếng la lớn vọng tới từ không trung, đệ tử Âu Dương Khánh của phái Võ Đang hừng hực khí thế, tạo thành một tia sáng chói mắt như thiên thạch, lưỡi kiếm sắc bén đâm vào Quỷ Diện Môn như tia chớp.

Keng!

Âu Dương Khánh cũng bị phản lực đánh cho bay ngược ra xa hơn nữa, thế nhưng, trên Quỷ Diện Môn lại xuất hiện một khe rãnh dài hơn ba mươi phân, sâu bốn phân.

Như thể có người đang đứng quan sát mọi hành động của những người bên ngoài từ đằng sau Quỷ Diện Môn. Thấy có người công kích Quỷ Diện Môn từ khoảng cách gần, những chiếc phi đao được bắn ra càng nhiều hơn nữa, bỏ qua đệ tử của Thải Y Môn và phái Nga Mi, bay hết về phía những người đang tới gần.

Nhưng may là năm môn phái đều đã chuẩn bị từ trước rồi. Những người có hộ thể cao cường đó khởi động hết cảnh giới và hộ thể, bảo vệ Thập Tam Côn Tăng và Âu Dương Khánh của phái Võ Đang. Thế nhưng, dưới thế công dày đặc ấy, hộ thể của gần một nửa số người bị phá vỡ, bị thương với những mức độ khác nhau.

"Đệch!"

"Mọi người đừng nhụt chí!"

"Công kích vẫn có hiệu quả!"

"Lượt tiếp theo, mọi người công kích cùng nhau! Dùng chiêu thức mạnh nhất để công kích, nhất định có thể đánh vỡ được bức từng này!"

Mặc dù Âu Dương Khánh đã bị thương nhẹ, nhưng với một kiếm vừa rồi, hắn ta vẫn cảm giác được rằng có thể phá vỡ được Quỷ Diện Môn. Hắn ta dùng nội lực kêu gọi, cổ vũ sĩ khí và lòng tin của mọi người:

"Các bằng hữu của phái Hoa Sơn và phái Nga Mi, xin hãy cùng tới giúp đỡ!"

Bây giờ thực lực của Thải Y Môn đã được nhiều người công nhận, ngay cả các sư tỷ của Nhu Mễ trong phái Nga Mi cũng phải khâm phục trước năng lực của Nhất Đồng, đồng thời giật mình với cảnh tượng thảm khốc trước mặt.

Nghe thấy lời mời gọi của năm môn phái, họ liếc nhìn những thi thể nằm đầy trên mặt đất, tất cả đều gật đầu.

"Chúng ta lên!"

Phượng Vũ Thải Y cất bước lên, lấy một cây Ngân Giác Côn khí phách trong túi Càn Khôn ra, giống hệt với vũ khí trong tay Thập Tam Côn Tăng.

Sắc mặt của những đệ tử trong phái Nga Mi đều có những biểu cảm khác lạ. Từ sự hào hùng và loại vũ khí cực kỳ khí phách của Phượng Vũ Thải Y, họ cảm nhận được cá tính mà những người chơi bình thường khác không có, cùng với sự hào hùng hơn cả nam nhi của cô.

"Được!"

Đứng phía trước Phượng Vũ Thải Y, Nhất Đồng đã dựng bộ chiến giáp của mình lên một lần nữa. Cánh tay mập mạp giơ lên, một chiếc rìu nặng trĩu màu đỏ tím xuất hiện trong lòng bàn tay. Lưỡi rìu to lớn, phối hợp với hình thể và sát khí của Nhất Đồng, trông cậu ta như Lý Nguyên Bá* hạ phàm, nhếch môi lao về phía trước.

* Lý Nguyên Bá: Con thứ ba của Đường Cao tổ Lý Uyên, được phong là Vệ Hoài Vương.

Ngay sau đó là Tiểu Thí Cổ Loạn Quyệt, Ngữ Trà Huynh, Bạo Long, ngoại trừ ba con sói cô đơn thì cả nhóm người đều bộc phát ra dòng khí của cao thủ cảnh giới Huyền Diệu. Dưới sự dẫn đầu của Phượng Vũ Thải Y và Nhất Đồng với tạo hình bắt mắt đó, họ bật lên không trung, lao tới hàng đầu tiên trước vẻ mặt nghẹn họng trân trối của những người khác trong đại sảnh.

"Thải Y Môn…"

Những cô nương trong phái Nga Mi phải giật mình tập thể, không ngừng lặp đi lặp lại cái tên mà Nhu Mễ đã nói cho họ biết trước đó, đôi mắt ai nấy đều rất phức tạp, cảm thấy hứng thú không ngớt.

Keng…

Keng!

Cạch!!!

Trong nhóm người đứng trước Quỷ Diện Môn, ít ai chú ý tới tình hình phía sau. Lực chú ý của họ đổ dồn hết vào Quỷ Diện Môn và những chiếc phi đao đang bắn ra, chỉ cần có cơ hội là sẽ tập hợp lại, vội vàng tạo thành một vết nứt trên Quỷ Diện Môn, hoặc là nện cho vết lõm vừa rồi càng sâu hơn nữa.

Đột nhiên!

Một luồng khí thế bỗng dâng lên ngùn ngụt đằng sau. Tiếng gào vang vọng mang theo chút non nớt vọng tới từ phía sau: "Để ta!!!" Khí thế trong cả đại sảnh dường như đọng lại, cả đám lùi ra sau nhường đường, giật mình quay đầu nhìn lại.

Quay đầu nhìn lại!

Trên không trung của đại sảnh, chàng béo được bao phủ bởi bộ giáp bằng khí đen đang giơ hai tay cao qua đầu, khuôn mặt nghiêm túc! Hai tay nắm chặt chiếc rìu lớn màu đỏ tím, cậu ta bay từ trên cao xuống trước Quỷ Diện Môn.

Không khí xung quanh như ẩn chứa tiếng gầm thét của chúa sơn lâm!!!

Giờ khắc này, dù là Thập Tam Côn Tăng, Âu Dương Khánh của phái Võ Đang hay người của Linh Ẩn Hội thì đều bị khí thế lóa mắt của Nhất Đồng làm cho khiếp vía.

Võ học thượng thừa cảnh giới Huyền Diệu…

Chỉ trong chớp mắt, chiếc rìu màu đỏ tím đánh thẳng vào Quỷ Diện Môn với khí thế dời núi lấp biển!!!

Rầm rầm rầm rầm!!

Mặt đất như rung lên, cả đại sảnh cũng lung lay theo.

Âm thanh và khí thế khủng khiếp khiến những chiếc phi đao trong đó hơi chậm lại, như thể cũng bị ảnh hưởng không nhỏ.

Nhưng khi đám đông vui mừng nhìn về phía Quỷ Diện Môn, vách tường vững chắc đó chỉ bị rạch ra một đường dài hơn một trăm phân, rộng hơn ba mươi phân, sâu khoảng tám phân. Vết nứt rõ ràng uốn lượn thành một cái hố hình vuông.

Điều khiến tất cả mọi người phải thất vọng là, cái cánh cửa đáng chết này vẫn chưa sụp đổ.

"Mẹ kiếp!"

Nhất Đồng cũng phải ngỡ ngàng.

Không ngờ phối hợp giữa Rìu La Hán lấy trong kho và Ngũ Hổ Luân Hồi Chùy Pháp cảnh giới Huyền Diệu mà vẫn không thể phá vỡ cánh cửa này.

Sau giây lát…

"Vút vút vút vút!" Mười mấy chiếc phi đao nhanh chóng được bắn ra từ những lỗ thủng khác nhau, chia ra thành mấy chục chiếc, tập trung hết vào Nhất Đồng đang đứng sững sở trên mặt đất.

"Cẩn thận!"

Phi đao đã gần trong gang tấc, không ai có thể cứu được Nhất Đồng.

Nhưng tiếng cảnh báo vang vọng này vẫn khiến Nhất Đồng rùng mình, cậu ta vội vàng tỉnh táo lại. Rìu La Hán vung ra những tàn ảnh chớp nhoáng, "chát chát!" Mười mấy chiếc phi đao bị lưỡi rìu hất văng ra hết, mặc dù có một vài cái đâm trúng Nhất Đồng, nhưng lại bị chiến giáp màu đen cản lại, mức sát thương được giảm đến mức thấp nhất.

Người của mấy môn phái lớn đều trợn mắt há hốc: Đậu xanh! Pháo đài chiến đấu sống đây rồi! Cảm giác một mình cậu ta còn vững chãi hơn cả một nhóm người buộc vào với nhau.

"Cao thủ ở đâu ra thế? Sao trước kia chưa từng nghe nói tới?"

Một số người đoán thầm, những ánh mắt nhìn về phía Thải Y Môn càng trở nên nặng nề hơn.

Có Nhất Đồng hứng hết mọi hỏa lực, đám cao thủ của Phượng Vũ Thải Y kêu gọi:

"Mập à, uy phong quá!"

"Ha ha, Mập à đừng nhúc nhích nha!"

Đồng thời, họ còn lao về phía hai bên Quỷ Diện Môn một cách hân hoan…

Ánh đao, ánh kiếm lóe lên!

Uỳnh!

Uỳnh! Uỳnh! Uỳnh!

Hỏa lực trút xuống điên cuồng cuối cùng cũng nhắc nhở những người chơi của năm môn phái khác. Họ vội quay trở lại với chuyện khẩn cấp nhất hiện tại, cùng nhau ra sức…

Dưới sự yểm hộ của Nhất Đồng, những vết nứt trên Quỷ Diện Môn càng lúc càng nhiều, đá vụn bay tứ tung, mặt tường càng lúc càng mỏng!

Lúc này, không ai phát hiện ra rằng một người trẻ tuổi mặc quần áo xanh đã tiến vào đại sảnh. Nhận thấy tình hình trong này, rốt cuộc hai hàng lông mày nhíu chặt của hắn cũng giãn ra. Hắn thản nhiên, lặng lẽ di chuyển ra phía sau đám đông hỗn loạn này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện