Luận Kiếm Toàn Cầu
Chương 274: Cửu tử nhất sinh, thập tử vô sinh
Editor: Nguyetmai
Cửa vào đại sảnh ở tầng thứ nhất của Vương Lăng.
Thi thể của Ninja và thi thể của người chơi nằm la liệt ở đại sảnh vẫn chưa biến mất, nhưng vết máu đã khô rồi, tạo thành một màu đen dị thường. Sau khi người của bốn môn phái lớn rời đi, những người bị thương của Phi Hổ Môn, Linh Ẩn Hội, Cái Bang chia ra từng góc một, dùng Kim Sang Dược để làm lành vết thương, vận công chữa trị vết thương, cả đại sảnh là cảnh tượng thảm thiết và thê lương sau khi chiến đấu…
Trong lúc đó, không ai chú ý rằng một đệ tử của Phi Hổ Môn đã biến mất nửa phút, sau đó lại nhanh chóng xuất hiện ở chỗ cũ.
"!"
Người của Cái Bang và Linh Ẩn Hội đều không phát hiện ra.
Nhưng bên phía Phi Hổ Môn, khi thấy đồng bạn xuất hiện, tất cả đồng loạt biến sắc.
Sau đó, một con bồ câu bay lên không trung!
Tiếng vỗ cánh bay đi của bồ câu phá vỡ bầu không khí ngột ngạt trong đại sảnh. Thủ lĩnh của Linh Ẩn Hội và mấy người của Cái Bang đều giương mắt nhìn bồ câu, rồi lại nhìn nhóm người Phi Hổ Môn. Thủ lĩnh của Linh Ẩn Hội uể oải nhìn cánh tay của mình, vẻ mặt khổ não.
Trong game, mất đi một cánh tay có thể coi là một chuyện nhỏ, cũng có thể coi là một chuyện lớn.
May là mất đi cánh tay trái, vẫn giữ lại được sức chiến đấu nhất định, hơn nữa cánh tay vẫn còn nguyên, được cất trong túi Càn Khôn. Sau khi rời khỏi đây, tìm một quán chữa bệnh là có thể nối lại được, sử dụng thêm một số loại thuốc đắt đỏ nữa là có thể khôi phục trạng thái tốt nhất.
Nhưng trước khi tìm đến y quán, sức chiến đấu sẽ giảm bớt đi nhiều, không còn hy vọng gì nhiều với việc khám phá Vương Lăng nữa!
Người của bốn môn phái đã vào Vương Lăng một khoảng thời gian rồi mà không chịu rút lui thì hẳn là có thể ứng phó được, hắn ta cũng sinh ra ý nghĩ vào Vương Lăng một lần nữa.
Thế nhưng, với thực lực hiện tại của hắn ta và sức chiến đấu của những huynh đệ còn lại, vào trong đó sẽ rất nguy hiểm. Tranh luận với người của Cái Bang, Phi Hổ Môn rất lâu rồi mà vẫn chưa quyết định được là sẽ tiếp tục mạo hiểm hay trực tiếp rời khỏi Vương Lăng.
Bây giờ Phi Hổ Môn gửi bồ câu đi, cuối cùng hắn ta cũng nhận ra rằng nhất định phải đưa ra quyết định, tiếp tục chờ ở đây chỉ lãng phí thời gian, là biểu hiện của sự hèn nhát.
"Các vị!" Chắp hai tay lại, người trung niên cụt tay đứng lên khỏi mặt đất, khuôn mặt trắng bệch của hắn ta khiến rất nhiều người chú ý tới và sinh lòng thương cảm: "Chúng ta đã nghỉ ngơi lâu như vậy, cũng là lúc phải hành động rồi, không biết hai vị huynh đệ đã nghĩ kĩ chưa, tiếp tục vào trong hay là rời khỏi đây?"
Vừa dứt lời, thủ lĩnh của Cái Bang và Phi Hổ Môn đều đứng lên từ trận doanh của mình.
"Rời khỏi đây ư?" Người của Cái Bang còn chưa mở miệng thì một người đàn ông mặt đen đứng lên từ phía Phi Hổ Môn đã cười khổ và nói một cách mai mỉa: "Rời bằng lối nào?"
Dứt lời, hắn ta nở một nụ cười tự giễu.
Linh Ẩn Hội tỏ vẻ khó hiểu.
"… Huynh đệ, ý của huynh là sao?"
"Nói thật với mọi người vậy, vừa rồi bọn ta có một huynh đệ đã offline, đăng nhập lại thì vẫn về lại nơi này, không thể rời khỏi Vương Lăng…" Dừng lại giây lát, hắn ta nhìn những gương mặt đang dần trở nên "muôn hình muôn vẻ": "Các vị có hiểu ẩn ý của chuyện này không?"
"Cái gì?!" Thủ lĩnh của Linh Ẩn Hội tỏ vẻ hoảng hốt.
"Nói cách khác, trừ khi chúng ta tìm ra cách chính xác để rời khỏi đây, nếu không thì có thể chúng ta sẽ bị vây hãm ở đây cho đến chết! Đương nhiên, đợi đến tầm giờ này ngày mai, có thể chúng ta sẽ được truyền tống ra ngoài, nhưng cũng có một khả năng khác…"
Hiển nhiên người đàn ông mặt đen đã suy ngẫm lâu lắm rồi, hắn ta liếc nhìn cả đại sảnh một lượt, thốt ra cái khả năng khiến mọi người sợ run lên: "Cũng có thể bẫy rập trong Vương Lăng sẽ được khởi động, giết chết chúng ta và đưa ra khỏi Vương Lăng!"
Đoàng!
Cả đại sảnh bỗng chốc sôi trào.
"Không thể nào!"
Mấy người đứng lên, không tin và lựa chọn offline.
Thế nhưng ngay sau đó, họ lại xuất hiện ở đây.
Sắc mặt của thủ lĩnh Linh Ẩn Hội lại tái đi thêm chút nữa!
Ánh mắt hắn ta lóe lên một hồi, sau đó run rẩy lấy giấy bút ra, viết một dòng chữ và gửi ra ngoài.
Thực ra trong nhiệm vụ lần này, sư môn đã nhắc nhở họ rồi, bẫy rập trong Vương Lăng trùng trùng điệp điệp, nhất định phải cẩn thận, phải nhanh chóng tiêu diệt được tất cả Ninja thì mới được xem là hoàn thành nhiệm vụ.
Đến lúc này, bẫy rập trong Vương Lăng chưa từng xuất hiện, chỉ có mai phục của đám Ninja.
Vì thế, những gì mà người đàn ông mặt đen của Phi Hổ Môn nói cũng không hẳn là không có lý. Chưa biết chừng thời khắc mà bẫy rập trong Vương Lăng khởi động, cũng là thời khắc tử vong của tất cả mọi người trong Vương Lăng.
Thế nhưng, Linh Ẩn Hội vẫn gửi gắm hy vọng vào Chu Dịch Sư gần như là không gì không biết trong "Giang hồ", mong họ sẽ trả lời vấn đề này giúp mình.
…
Trong một toà thành, mấy thành viên của Linh Ẩn Hội vội vã đi tới quầy hàng của Chu Dịch Sư, quăng một túi tiền vào sạp hàng không chút do dự.
"Ta muốn hỏi một chuyện."
"Đoán chữ, đo phúc duyên, tìm người, hỏi thiên cơ, chuyện gì lão phu cũng có thể giúp được, nói đi." Chu Dịch Sư cười tủm tỉm cầm lấy túi tiền, nhìn ba người trước mặt bằng đôi mắt hiền lành: "Chuyện gì lão phu cũng biết, chỉ cần trong ngũ hành thì không có vấn đề gì cả."
"Ồ? Thế thì tốt rồi."
Mấy thành viên của Linh Ẩn Hội nhìn nhau, một người hỏi: "Không biết đại sư có biết Vương Lăng không?"
"Vương Lăng? Cái này nhiều lắm, tam hoàng ngũ đế, vương gia khác họ, đời nào cũng có lăng tẩm, không biết có thể nói cụ thể là cái nào không?"
Chu Dịch Sư vuốt chòm râu bạc phơ của mình.
Người kia cảnh giác nhìn xung quanh, sau đó kề sát vào tai Chu Dịch Sư.
Sắc mặt của Chu Dịch Sư bỗng thay đổi hẳn, nhìn ba người trước mặt như thể rất khó tin: "Vương Lăng của Đại Yên, các ngươi đã tìm thấy Vương Lăng của hoàng triều Đại Yên rồi sao…"
Trên đường đi, vô số người ghé mắt tới.
Những chữ đáng giật mình như hoàng triều, Vương Lăng đương nhiên sẽ khiến những người chơi xung quanh phải nghĩ ngợi, họ nhao nhao ập tới.
"Ông già chết tiệt này!"
Mặc dù biết Chu Dịch Sư luôn không phải loại người biết giữ bí mật, nhưng ba người của Linh Ẩn Hội vẫn có cảm giác phiền muộn như bị ông ta hố một phen. Họ nói thẳng ra luôn: "Đúng thế, chính là Vương Lăng của Đại Yên, bọn ta muốn biết làm thế nào mới ra khỏi nơi đó được?!"
"Chuyện này…" Sắc mặt của Chu Dịch Sư rất khó xử.
Ba người của Linh Ẩn Hội rất nhanh nhạy, trực tiếp đưa thêm một túi tiền nhỏ nữa.
"…"
Lại thêm một túi!
Chu Dịch Sư cười tủm tỉm bỏ ba túi tiền vào trong túi, hành động này của ông ta cuối cùng cũng khiến ba người của Linh Ẩn Hội thở phào một hơi.
Nói thật, họ rất lo sẽ mất ba túi tiền mà không giải quyết được gì.
Chu Dịch Sư lấy đồng tiền hình mai rùa dùng để bói toán ra, sau tiếng lắc lư leng keng, nó rơi vào trên hình bát quái…
Chu Dịch Sư nhướng mày, dưới vô số ánh mắt của người chơi, ông ta chậm rãi nói: "Cửu tử nhất sinh, còn một đường, ừm, cứ mười hai tiếng là Sinh Môn mở ra một lần, quá thời gian sẽ không chờ ai cả… Cũng có nghĩa là, trong vòng mười hai tiếng, nhất định phải tìm được lối ra, nếu không Sinh Môn sẽ đóng lại, thập tử vô sinh."
Thành viên Linh Ẩn Hội biến sắc, vội vàng dùng bồ câu gửi tin này tới Vương Lăng!
…
Vò nát tờ giấy, thủ lĩnh của Linh Ẩn Hội lặng đi một hồi!
"Mẹ kiếp!"
"Sao lại gặp phải cái nhiệm vụ chết chắc thế này chứ!"
Sau khi biết được tin tức chắc chắn, người trong đại sảnh đều bùng nổ:
"Đù!"
"Ngồi đây cũng chỉ chờ chết, dứt khoát xông vào trong đó đi!"
"Đúng thế!"
"Người của bốn môn phái còn ở trong đó, chắc chắn biết nhiều hơn chúng ta!"
"Đi! Tất cả mọi người cùng đi!"
Dưới sự xúi giục của một số người và sự ngầm đồng ý của mấy thủ lĩnh, rất nhiều người nhao nhao đứng lên, ba môn phái lớn tụ tập lại với nhau, kéo vào lối đi…
Chỉ giây lát sau, trong đại sảnh Vương Lăng không còn một bóng người nào nữa.
Cửa vào đại sảnh ở tầng thứ nhất của Vương Lăng.
Thi thể của Ninja và thi thể của người chơi nằm la liệt ở đại sảnh vẫn chưa biến mất, nhưng vết máu đã khô rồi, tạo thành một màu đen dị thường. Sau khi người của bốn môn phái lớn rời đi, những người bị thương của Phi Hổ Môn, Linh Ẩn Hội, Cái Bang chia ra từng góc một, dùng Kim Sang Dược để làm lành vết thương, vận công chữa trị vết thương, cả đại sảnh là cảnh tượng thảm thiết và thê lương sau khi chiến đấu…
Trong lúc đó, không ai chú ý rằng một đệ tử của Phi Hổ Môn đã biến mất nửa phút, sau đó lại nhanh chóng xuất hiện ở chỗ cũ.
"!"
Người của Cái Bang và Linh Ẩn Hội đều không phát hiện ra.
Nhưng bên phía Phi Hổ Môn, khi thấy đồng bạn xuất hiện, tất cả đồng loạt biến sắc.
Sau đó, một con bồ câu bay lên không trung!
Tiếng vỗ cánh bay đi của bồ câu phá vỡ bầu không khí ngột ngạt trong đại sảnh. Thủ lĩnh của Linh Ẩn Hội và mấy người của Cái Bang đều giương mắt nhìn bồ câu, rồi lại nhìn nhóm người Phi Hổ Môn. Thủ lĩnh của Linh Ẩn Hội uể oải nhìn cánh tay của mình, vẻ mặt khổ não.
Trong game, mất đi một cánh tay có thể coi là một chuyện nhỏ, cũng có thể coi là một chuyện lớn.
May là mất đi cánh tay trái, vẫn giữ lại được sức chiến đấu nhất định, hơn nữa cánh tay vẫn còn nguyên, được cất trong túi Càn Khôn. Sau khi rời khỏi đây, tìm một quán chữa bệnh là có thể nối lại được, sử dụng thêm một số loại thuốc đắt đỏ nữa là có thể khôi phục trạng thái tốt nhất.
Nhưng trước khi tìm đến y quán, sức chiến đấu sẽ giảm bớt đi nhiều, không còn hy vọng gì nhiều với việc khám phá Vương Lăng nữa!
Người của bốn môn phái đã vào Vương Lăng một khoảng thời gian rồi mà không chịu rút lui thì hẳn là có thể ứng phó được, hắn ta cũng sinh ra ý nghĩ vào Vương Lăng một lần nữa.
Thế nhưng, với thực lực hiện tại của hắn ta và sức chiến đấu của những huynh đệ còn lại, vào trong đó sẽ rất nguy hiểm. Tranh luận với người của Cái Bang, Phi Hổ Môn rất lâu rồi mà vẫn chưa quyết định được là sẽ tiếp tục mạo hiểm hay trực tiếp rời khỏi Vương Lăng.
Bây giờ Phi Hổ Môn gửi bồ câu đi, cuối cùng hắn ta cũng nhận ra rằng nhất định phải đưa ra quyết định, tiếp tục chờ ở đây chỉ lãng phí thời gian, là biểu hiện của sự hèn nhát.
"Các vị!" Chắp hai tay lại, người trung niên cụt tay đứng lên khỏi mặt đất, khuôn mặt trắng bệch của hắn ta khiến rất nhiều người chú ý tới và sinh lòng thương cảm: "Chúng ta đã nghỉ ngơi lâu như vậy, cũng là lúc phải hành động rồi, không biết hai vị huynh đệ đã nghĩ kĩ chưa, tiếp tục vào trong hay là rời khỏi đây?"
Vừa dứt lời, thủ lĩnh của Cái Bang và Phi Hổ Môn đều đứng lên từ trận doanh của mình.
"Rời khỏi đây ư?" Người của Cái Bang còn chưa mở miệng thì một người đàn ông mặt đen đứng lên từ phía Phi Hổ Môn đã cười khổ và nói một cách mai mỉa: "Rời bằng lối nào?"
Dứt lời, hắn ta nở một nụ cười tự giễu.
Linh Ẩn Hội tỏ vẻ khó hiểu.
"… Huynh đệ, ý của huynh là sao?"
"Nói thật với mọi người vậy, vừa rồi bọn ta có một huynh đệ đã offline, đăng nhập lại thì vẫn về lại nơi này, không thể rời khỏi Vương Lăng…" Dừng lại giây lát, hắn ta nhìn những gương mặt đang dần trở nên "muôn hình muôn vẻ": "Các vị có hiểu ẩn ý của chuyện này không?"
"Cái gì?!" Thủ lĩnh của Linh Ẩn Hội tỏ vẻ hoảng hốt.
"Nói cách khác, trừ khi chúng ta tìm ra cách chính xác để rời khỏi đây, nếu không thì có thể chúng ta sẽ bị vây hãm ở đây cho đến chết! Đương nhiên, đợi đến tầm giờ này ngày mai, có thể chúng ta sẽ được truyền tống ra ngoài, nhưng cũng có một khả năng khác…"
Hiển nhiên người đàn ông mặt đen đã suy ngẫm lâu lắm rồi, hắn ta liếc nhìn cả đại sảnh một lượt, thốt ra cái khả năng khiến mọi người sợ run lên: "Cũng có thể bẫy rập trong Vương Lăng sẽ được khởi động, giết chết chúng ta và đưa ra khỏi Vương Lăng!"
Đoàng!
Cả đại sảnh bỗng chốc sôi trào.
"Không thể nào!"
Mấy người đứng lên, không tin và lựa chọn offline.
Thế nhưng ngay sau đó, họ lại xuất hiện ở đây.
Sắc mặt của thủ lĩnh Linh Ẩn Hội lại tái đi thêm chút nữa!
Ánh mắt hắn ta lóe lên một hồi, sau đó run rẩy lấy giấy bút ra, viết một dòng chữ và gửi ra ngoài.
Thực ra trong nhiệm vụ lần này, sư môn đã nhắc nhở họ rồi, bẫy rập trong Vương Lăng trùng trùng điệp điệp, nhất định phải cẩn thận, phải nhanh chóng tiêu diệt được tất cả Ninja thì mới được xem là hoàn thành nhiệm vụ.
Đến lúc này, bẫy rập trong Vương Lăng chưa từng xuất hiện, chỉ có mai phục của đám Ninja.
Vì thế, những gì mà người đàn ông mặt đen của Phi Hổ Môn nói cũng không hẳn là không có lý. Chưa biết chừng thời khắc mà bẫy rập trong Vương Lăng khởi động, cũng là thời khắc tử vong của tất cả mọi người trong Vương Lăng.
Thế nhưng, Linh Ẩn Hội vẫn gửi gắm hy vọng vào Chu Dịch Sư gần như là không gì không biết trong "Giang hồ", mong họ sẽ trả lời vấn đề này giúp mình.
…
Trong một toà thành, mấy thành viên của Linh Ẩn Hội vội vã đi tới quầy hàng của Chu Dịch Sư, quăng một túi tiền vào sạp hàng không chút do dự.
"Ta muốn hỏi một chuyện."
"Đoán chữ, đo phúc duyên, tìm người, hỏi thiên cơ, chuyện gì lão phu cũng có thể giúp được, nói đi." Chu Dịch Sư cười tủm tỉm cầm lấy túi tiền, nhìn ba người trước mặt bằng đôi mắt hiền lành: "Chuyện gì lão phu cũng biết, chỉ cần trong ngũ hành thì không có vấn đề gì cả."
"Ồ? Thế thì tốt rồi."
Mấy thành viên của Linh Ẩn Hội nhìn nhau, một người hỏi: "Không biết đại sư có biết Vương Lăng không?"
"Vương Lăng? Cái này nhiều lắm, tam hoàng ngũ đế, vương gia khác họ, đời nào cũng có lăng tẩm, không biết có thể nói cụ thể là cái nào không?"
Chu Dịch Sư vuốt chòm râu bạc phơ của mình.
Người kia cảnh giác nhìn xung quanh, sau đó kề sát vào tai Chu Dịch Sư.
Sắc mặt của Chu Dịch Sư bỗng thay đổi hẳn, nhìn ba người trước mặt như thể rất khó tin: "Vương Lăng của Đại Yên, các ngươi đã tìm thấy Vương Lăng của hoàng triều Đại Yên rồi sao…"
Trên đường đi, vô số người ghé mắt tới.
Những chữ đáng giật mình như hoàng triều, Vương Lăng đương nhiên sẽ khiến những người chơi xung quanh phải nghĩ ngợi, họ nhao nhao ập tới.
"Ông già chết tiệt này!"
Mặc dù biết Chu Dịch Sư luôn không phải loại người biết giữ bí mật, nhưng ba người của Linh Ẩn Hội vẫn có cảm giác phiền muộn như bị ông ta hố một phen. Họ nói thẳng ra luôn: "Đúng thế, chính là Vương Lăng của Đại Yên, bọn ta muốn biết làm thế nào mới ra khỏi nơi đó được?!"
"Chuyện này…" Sắc mặt của Chu Dịch Sư rất khó xử.
Ba người của Linh Ẩn Hội rất nhanh nhạy, trực tiếp đưa thêm một túi tiền nhỏ nữa.
"…"
Lại thêm một túi!
Chu Dịch Sư cười tủm tỉm bỏ ba túi tiền vào trong túi, hành động này của ông ta cuối cùng cũng khiến ba người của Linh Ẩn Hội thở phào một hơi.
Nói thật, họ rất lo sẽ mất ba túi tiền mà không giải quyết được gì.
Chu Dịch Sư lấy đồng tiền hình mai rùa dùng để bói toán ra, sau tiếng lắc lư leng keng, nó rơi vào trên hình bát quái…
Chu Dịch Sư nhướng mày, dưới vô số ánh mắt của người chơi, ông ta chậm rãi nói: "Cửu tử nhất sinh, còn một đường, ừm, cứ mười hai tiếng là Sinh Môn mở ra một lần, quá thời gian sẽ không chờ ai cả… Cũng có nghĩa là, trong vòng mười hai tiếng, nhất định phải tìm được lối ra, nếu không Sinh Môn sẽ đóng lại, thập tử vô sinh."
Thành viên Linh Ẩn Hội biến sắc, vội vàng dùng bồ câu gửi tin này tới Vương Lăng!
…
Vò nát tờ giấy, thủ lĩnh của Linh Ẩn Hội lặng đi một hồi!
"Mẹ kiếp!"
"Sao lại gặp phải cái nhiệm vụ chết chắc thế này chứ!"
Sau khi biết được tin tức chắc chắn, người trong đại sảnh đều bùng nổ:
"Đù!"
"Ngồi đây cũng chỉ chờ chết, dứt khoát xông vào trong đó đi!"
"Đúng thế!"
"Người của bốn môn phái còn ở trong đó, chắc chắn biết nhiều hơn chúng ta!"
"Đi! Tất cả mọi người cùng đi!"
Dưới sự xúi giục của một số người và sự ngầm đồng ý của mấy thủ lĩnh, rất nhiều người nhao nhao đứng lên, ba môn phái lớn tụ tập lại với nhau, kéo vào lối đi…
Chỉ giây lát sau, trong đại sảnh Vương Lăng không còn một bóng người nào nữa.
Bình luận truyện