Luận Kiếm Toàn Cầu
Chương 48: Trừng phạt kẻ địch, kho báu
Translator: Nguyetmai
Ở vùng giáp ranh với khu rừng, trên mặt phó môn chủ Long Mạnh của Long Hổ Môn đã không còn sự tham lam và khinh thường trước đó nữa. Càng nhiều huynh đệ nằm xuống cạnh thi thể của dám sơn tặc Hắc Phong Trại thì hắn ta càng thêm sợ hãi, nếu nhìn kĩ thì còn có thể thấy được hắn ta đang run lên nhè nhẹ.
Hai mắt Long Mạnh trợn tròn lên, không dám tin vào những gì mình đang nhìn thấy…
Chỉ khoảng mười giây ngắn ngủi, trong bốn mươi mấy huynh đệ của hắn ta thì có đến mười sáu người đã chết, hơn nữa còn là những người khá xuất sắc của Long Hổ Môn, được hắn ta điều đi tiên phong.
Những tên này thậm chí còn không qua được ải của Tuyền Phong Tiểu Lý và Tây Môn Thanh, hai người vừa đánh vừa lùi, người của Long Hổ Môn thì chỉ có thể xông lên, từng người một bị Khai Tâm đứng đằng sau quật ngã, càng đáng sợ hơn là…
Có một người đi vòng về phía người đang bị thương là Khai Tâm, định thừa cơ ra tay, không ngờ Khai Tâm lại chẳng hề hoang mang, hắn bước tới gần, bàn tay vung lên, ngón tay hơi di động một chút, trực tiếp bẻ gãy cổ một tên đã đạt tới tầng thứ mười về đao pháp.
Xử lý xong mối uy hiếp này, Khai Tâm tiếp tục bình tĩnh ném phi đao.
Cảm giác lạnh lẽo và hối hận không ngừng vây quanh Long Mạnh!
Cho tới giờ phút này, hắn ta mới biết mình đã làm sai đến mức nào…
Hắn ta hối hận vì không nghe theo lời khuyên của Nho Tiên mà gạt bỏ cái lòng tham đó đi.
Thế nhưng tất cả đã muộn rồi!
Trong thời khắc hai phe chiến đấu với nhau, Khai Tâm còn có thời gian rảnh đi lấy túi Càn Khôn và tiền tài trên người đại trại chủ, nhị trại chủ và tam trại chủ, dáng vẻ cực kỳ nhàn nhã, không hề giống như đang bị thương nặng! Phải nói là một cỗ máy chiến đấu hình người mới đúng.
Tuyền Phong Tiểu Lý, Tây Môn Thanh thì đang không ngừng sử dụng kiếm pháp, dùng những tay mơ của Long Hổ Môn làm bao cát, không hề nương tay chút nào, bọn họ đâm thủng quần áo của chúng, máu me chảy ra đầm đìa.
"Rút lui!"
Thấy trạng thái của Khai Tâm càng ngày càng tốt, rốt cuộc Long Mạnh cũng nhớ tới trước đó Khai Tâm đã ăn một viên thuốc, hắn ta vội vàng hạ lệnh rút lui trước khi cả đám bị tiêu diệt.
Người của Long Hổ Môn như được tha mạng vậy, quay đầu bỏ chạy không chút do dự…
Tuyền Phong Tiểu Lý và Tây Môn Thanh vừa giết được mấy người, hai người đang vui mừng hưởng thụ cảm giác của võ lâm cao thủ, sao lại chịu tha những tên đó chạy đi, bèn cầm vũ khí chuẩn bị đuổi theo.
"Đừng đuổi nữa!"
Khai Tâm đứng đằng sau hô bảo hai người dừng lại.
"Đám khốn kiếp ấy phải chết hết đi mới phải!"
Mặc dù Tuyền Phong Tiểu Lý vẫn còn chưa thỏa mãn, cậu ta còn buông lời nguyền rủa, thế nhưng vẫn nghe lời ngừng lại.
Tây Môn Thanh thì tỉnh táo hơn nhiều, cậu ta cất vũ khí đi, cười nói: "Vừa rồi bọn họ gây sự trước, chúng ta giết mấy tên để phòng vệ thì chúng cũng không thể nói gì được, tương lai mà nhìn thấy chúng ta thì cũng chỉ biết tránh né… Nếu đuổi theo thì sẽ không hay, chưa biết chừng sẽ bị chúng thù hằn, làm người trong giang hồ thì không nên gây thù chuốc oán một cách không cần thiết."
"Ừm."
Khai Tâm đi tới trước mặt hai người, nghe vậy thì gật đầu đồng ý: "Tây Môn nói rất đúng, ngoài ra còn có một điểm nữa, thấy rừng thì đừng vào, đây là lời dạy mà người trong giang hồ phải nhớ lấy! Dưới bất cứ tình huống nào cũng không được đuổi theo kẻ địch vào rừng cây." Hơi dừng lại một chút, hắn mới cảm thán: "Có thể hiện tại hai đệ chưa hiểu được chuyện này, nhưng sau này sẽ rõ thôi."
"…"
Tuyền Phong Tiểu Lý và Tây Môn Thanh nhìn nhau, cả hai đều cảm thấy khó hiểu, nhưng đều ghi nhớ điều này.
Không biết tại sao bọn họ luôn cảm thấy mỗi câu mà Khai Tâm đại sư huynh nói đều có ý nghĩa rất sâu sắc.
Đương nhiên, điều này cũng có liên quan đến thực lực của Khai Tâm nữa!
Cho dù hai người có nghe lọt tai hay không thì Khai Tâm cũng không muốn ở lại nơi này quá lâu, hắn vẫn đang chờ đợi để đi tìm tòi hang ổ của của Hắc Phong Trại mà. Đưa túi Càn Khôn của nhị trại chủ và tam trại chủ cho hai người, hắn bảo hai người đi thu nhặt chiến lợi phẩm của đám sơn tặc chết ở cổng, đồng thời dọn dẹp chướng ngại để chuẩn bị vào trong.
May mà sau khi cuộc chiến kết thúc, hơn sáu mươi cỗ thi thể của sơn tặc Hắc Phong Trại và thành viên Long Hổ Môn đều dần dần biến mất, cả ba lấy hết mọi chiến lợi phẩm rồi vào trại tìm tòi.
Sơn trại không quá lớn…
Ngoại trừ một khu đất trống để luyện võ, một sảnh chính thì còn có hai hàng phòng ngủ!
Lục tìm hết một lượt, mấy người thu hoạch được khá nhiều!
Ngoại trừ Kim Sang Dược và một số loại bí tịch võ công thông thường thì trong trại còn có hơn hai mươi thanh vũ khí, đổi thành tiền cũng là một con số không nhỏ.
Đến sân sau, Khai Tâm tìm được một rương bạc và một rương vàng nhỏ trong nhà kho, ước chừng có khoảng năm vạn lượng bạc!
"Chao ôi, lần này phát tài rồi."
Tuyền Phong Tiểu Lý nhào lên ôm lấy hai rương vàng bạc, thỏa mãn mà cọ tới cọ lui, dáng vẻ như một tên tham tiền.
"…"
Khai Tâm, Tây Môn Thanh đều cạn lời, hai người nhìn nhau một hồi, sau đó Khai Tâm đề nghị: "Chúng ta tìm tiếp xem có khu cất giấu bí mật nào không, hẳn là Hắc Phong Trại sẽ có một, hai thứ bảo bối có giá trị." Đứng trong tầng hầm chất đống các vò rượu, Khai Tâm liếc nhìn một lượt.
Tâm trạng của Tây Môn Thanh cũng rất kích động, anh ta nghe vậy thì gật đầu đồng ý, đi tìm tòi một cách kỹ lưỡng.
Đôi mắt của Khai Tâm dừng lại ở bức tranh sơn thủy trên tường, nơi mà Tuyền Phong Tiểu Lý đang dựa vào…
Bức tranh sơn thủy này rất kỳ lạ. Nếu so sánh với hai rương vàng bạc trong hầm thì nó không đáng để chú ý tới, nhưng nếu so với những vò rượu xung quanh thì nó lại vô cùng khác biệt.
Không bao lâu sau, Tây Môn Thanh đi một vòng rồi quay lại với bàn tay trống không: "Các vò rượu đều bình thường, không có gì đáng giá cả, chỉ có bức tranh này là kỳ lạ thôi."
"Đệ cũng nhìn ra được rồi à?"
"Cảm nhận được một chút."
"Vậy thì lấy nó tới đây xem sao."
"Ừm, để đệ."
Liếc nhìn tên Tuyền Phong Tiểu Lý vẫn còn đang ôm hôn vàng bạc, Tây Môn Thanh vén tay áo bước lên phía trước, tháo bức tranh sơn thủy đó xuống.
"Trong này có thứ gì đó!"
Không ngoài dự đoán, sau khi tháo bức tranh xuống, Tây Môn Thanh bỗng kêu lên ngạc nhiên.
Bức tranh được tháo xuống, một miếng Ngọc Như Ý xanh biếc nằm trong một ngăn kín ở trên tường, dưới ánh lửa nhẹ nhàng, màu xanh của nó cứ thế chuyển động, trông cực kỳ bắt mắt.
"Ngọc Như Ý?"
Tên Tiểu Lý tham tiền bật lên như một chiếc lò xo, đôi mắt lóe sáng nhìn vào thứ trong ngăn trống.
"Màu xanh trong suốt, chạm khắc tinh xảo, chậc chậc… Chắc chắn rất có giá trị đây."
"…"
Tâm trạng vốn rất phấn chấn của Tây Môn Thanh đột nhiên vơi đi rất nhiều sau khi nghe những gì mà Tiểu Lý nói, anh ta phiền muộn nhìn Tiểu Lý, như thể đang nói, sao trước kia ta không phát hiện ra tên nhóc này yêu tiền như thế chứ hả.
"Được rồi, xem ra nơi này chính là nơi cất giữ của cải của Hắc Phong Trại, thứ trong ngăn trống này chính là thứ mà trại chủ của Hắc Phong Trại cất chứa…" Khai Tâm là người duy nhất tỏ ra thản nhiên…
Vừa nói, hắn vừa tới gần hai người và vươn tay ra.
Nhưng thứ mà hắn lấy không phải là Ngọc Như Ý, mà là chiếc hộp gỗ hình chữ nhật không mấy bắt mắt bên cạnh giá đỡ của miếng ngọc.
"Đây là cái gì?"
Bây giờ Tây Môn Thanh mới chú ý tới trong ngăn kín còn có một thứ, đôi mắt của anh ta sáng lên.
Trong lúc Tây Môn Thanh nói chuyện, Khai Tâm mở hộp gỗ ra, một luồng ánh sáng đen lẳng lặng nằm trong đó, trông nó thâm sâu như màn đêm đen, tỏa ra một sự mê hoặc khác thường.
Hít một hơi thật sâu, Khai Tâm nở một nụ cười rạng rỡ: "Đây mới thực sự là bảo bối của Hắc Phong Trại."
Trận chiến này đã khiến hắn dùng mất "Tiểu Hoàn Đan" quý giá, mặc dù bí kỹ "Hắc Long Sát" của đại trại chủ có thể miễn cưỡng đền bù được, nhưng mất đi một viên đan dược quý giá có thể giữ được mạng sống, nếu trong tương lại lại gặp phải tình cảnh nguy hiểm giống như hôm nay thì sẽ rất khó mà vượt qua an toàn được!
Ở vùng giáp ranh với khu rừng, trên mặt phó môn chủ Long Mạnh của Long Hổ Môn đã không còn sự tham lam và khinh thường trước đó nữa. Càng nhiều huynh đệ nằm xuống cạnh thi thể của dám sơn tặc Hắc Phong Trại thì hắn ta càng thêm sợ hãi, nếu nhìn kĩ thì còn có thể thấy được hắn ta đang run lên nhè nhẹ.
Hai mắt Long Mạnh trợn tròn lên, không dám tin vào những gì mình đang nhìn thấy…
Chỉ khoảng mười giây ngắn ngủi, trong bốn mươi mấy huynh đệ của hắn ta thì có đến mười sáu người đã chết, hơn nữa còn là những người khá xuất sắc của Long Hổ Môn, được hắn ta điều đi tiên phong.
Những tên này thậm chí còn không qua được ải của Tuyền Phong Tiểu Lý và Tây Môn Thanh, hai người vừa đánh vừa lùi, người của Long Hổ Môn thì chỉ có thể xông lên, từng người một bị Khai Tâm đứng đằng sau quật ngã, càng đáng sợ hơn là…
Có một người đi vòng về phía người đang bị thương là Khai Tâm, định thừa cơ ra tay, không ngờ Khai Tâm lại chẳng hề hoang mang, hắn bước tới gần, bàn tay vung lên, ngón tay hơi di động một chút, trực tiếp bẻ gãy cổ một tên đã đạt tới tầng thứ mười về đao pháp.
Xử lý xong mối uy hiếp này, Khai Tâm tiếp tục bình tĩnh ném phi đao.
Cảm giác lạnh lẽo và hối hận không ngừng vây quanh Long Mạnh!
Cho tới giờ phút này, hắn ta mới biết mình đã làm sai đến mức nào…
Hắn ta hối hận vì không nghe theo lời khuyên của Nho Tiên mà gạt bỏ cái lòng tham đó đi.
Thế nhưng tất cả đã muộn rồi!
Trong thời khắc hai phe chiến đấu với nhau, Khai Tâm còn có thời gian rảnh đi lấy túi Càn Khôn và tiền tài trên người đại trại chủ, nhị trại chủ và tam trại chủ, dáng vẻ cực kỳ nhàn nhã, không hề giống như đang bị thương nặng! Phải nói là một cỗ máy chiến đấu hình người mới đúng.
Tuyền Phong Tiểu Lý, Tây Môn Thanh thì đang không ngừng sử dụng kiếm pháp, dùng những tay mơ của Long Hổ Môn làm bao cát, không hề nương tay chút nào, bọn họ đâm thủng quần áo của chúng, máu me chảy ra đầm đìa.
"Rút lui!"
Thấy trạng thái của Khai Tâm càng ngày càng tốt, rốt cuộc Long Mạnh cũng nhớ tới trước đó Khai Tâm đã ăn một viên thuốc, hắn ta vội vàng hạ lệnh rút lui trước khi cả đám bị tiêu diệt.
Người của Long Hổ Môn như được tha mạng vậy, quay đầu bỏ chạy không chút do dự…
Tuyền Phong Tiểu Lý và Tây Môn Thanh vừa giết được mấy người, hai người đang vui mừng hưởng thụ cảm giác của võ lâm cao thủ, sao lại chịu tha những tên đó chạy đi, bèn cầm vũ khí chuẩn bị đuổi theo.
"Đừng đuổi nữa!"
Khai Tâm đứng đằng sau hô bảo hai người dừng lại.
"Đám khốn kiếp ấy phải chết hết đi mới phải!"
Mặc dù Tuyền Phong Tiểu Lý vẫn còn chưa thỏa mãn, cậu ta còn buông lời nguyền rủa, thế nhưng vẫn nghe lời ngừng lại.
Tây Môn Thanh thì tỉnh táo hơn nhiều, cậu ta cất vũ khí đi, cười nói: "Vừa rồi bọn họ gây sự trước, chúng ta giết mấy tên để phòng vệ thì chúng cũng không thể nói gì được, tương lai mà nhìn thấy chúng ta thì cũng chỉ biết tránh né… Nếu đuổi theo thì sẽ không hay, chưa biết chừng sẽ bị chúng thù hằn, làm người trong giang hồ thì không nên gây thù chuốc oán một cách không cần thiết."
"Ừm."
Khai Tâm đi tới trước mặt hai người, nghe vậy thì gật đầu đồng ý: "Tây Môn nói rất đúng, ngoài ra còn có một điểm nữa, thấy rừng thì đừng vào, đây là lời dạy mà người trong giang hồ phải nhớ lấy! Dưới bất cứ tình huống nào cũng không được đuổi theo kẻ địch vào rừng cây." Hơi dừng lại một chút, hắn mới cảm thán: "Có thể hiện tại hai đệ chưa hiểu được chuyện này, nhưng sau này sẽ rõ thôi."
"…"
Tuyền Phong Tiểu Lý và Tây Môn Thanh nhìn nhau, cả hai đều cảm thấy khó hiểu, nhưng đều ghi nhớ điều này.
Không biết tại sao bọn họ luôn cảm thấy mỗi câu mà Khai Tâm đại sư huynh nói đều có ý nghĩa rất sâu sắc.
Đương nhiên, điều này cũng có liên quan đến thực lực của Khai Tâm nữa!
Cho dù hai người có nghe lọt tai hay không thì Khai Tâm cũng không muốn ở lại nơi này quá lâu, hắn vẫn đang chờ đợi để đi tìm tòi hang ổ của của Hắc Phong Trại mà. Đưa túi Càn Khôn của nhị trại chủ và tam trại chủ cho hai người, hắn bảo hai người đi thu nhặt chiến lợi phẩm của đám sơn tặc chết ở cổng, đồng thời dọn dẹp chướng ngại để chuẩn bị vào trong.
May mà sau khi cuộc chiến kết thúc, hơn sáu mươi cỗ thi thể của sơn tặc Hắc Phong Trại và thành viên Long Hổ Môn đều dần dần biến mất, cả ba lấy hết mọi chiến lợi phẩm rồi vào trại tìm tòi.
Sơn trại không quá lớn…
Ngoại trừ một khu đất trống để luyện võ, một sảnh chính thì còn có hai hàng phòng ngủ!
Lục tìm hết một lượt, mấy người thu hoạch được khá nhiều!
Ngoại trừ Kim Sang Dược và một số loại bí tịch võ công thông thường thì trong trại còn có hơn hai mươi thanh vũ khí, đổi thành tiền cũng là một con số không nhỏ.
Đến sân sau, Khai Tâm tìm được một rương bạc và một rương vàng nhỏ trong nhà kho, ước chừng có khoảng năm vạn lượng bạc!
"Chao ôi, lần này phát tài rồi."
Tuyền Phong Tiểu Lý nhào lên ôm lấy hai rương vàng bạc, thỏa mãn mà cọ tới cọ lui, dáng vẻ như một tên tham tiền.
"…"
Khai Tâm, Tây Môn Thanh đều cạn lời, hai người nhìn nhau một hồi, sau đó Khai Tâm đề nghị: "Chúng ta tìm tiếp xem có khu cất giấu bí mật nào không, hẳn là Hắc Phong Trại sẽ có một, hai thứ bảo bối có giá trị." Đứng trong tầng hầm chất đống các vò rượu, Khai Tâm liếc nhìn một lượt.
Tâm trạng của Tây Môn Thanh cũng rất kích động, anh ta nghe vậy thì gật đầu đồng ý, đi tìm tòi một cách kỹ lưỡng.
Đôi mắt của Khai Tâm dừng lại ở bức tranh sơn thủy trên tường, nơi mà Tuyền Phong Tiểu Lý đang dựa vào…
Bức tranh sơn thủy này rất kỳ lạ. Nếu so sánh với hai rương vàng bạc trong hầm thì nó không đáng để chú ý tới, nhưng nếu so với những vò rượu xung quanh thì nó lại vô cùng khác biệt.
Không bao lâu sau, Tây Môn Thanh đi một vòng rồi quay lại với bàn tay trống không: "Các vò rượu đều bình thường, không có gì đáng giá cả, chỉ có bức tranh này là kỳ lạ thôi."
"Đệ cũng nhìn ra được rồi à?"
"Cảm nhận được một chút."
"Vậy thì lấy nó tới đây xem sao."
"Ừm, để đệ."
Liếc nhìn tên Tuyền Phong Tiểu Lý vẫn còn đang ôm hôn vàng bạc, Tây Môn Thanh vén tay áo bước lên phía trước, tháo bức tranh sơn thủy đó xuống.
"Trong này có thứ gì đó!"
Không ngoài dự đoán, sau khi tháo bức tranh xuống, Tây Môn Thanh bỗng kêu lên ngạc nhiên.
Bức tranh được tháo xuống, một miếng Ngọc Như Ý xanh biếc nằm trong một ngăn kín ở trên tường, dưới ánh lửa nhẹ nhàng, màu xanh của nó cứ thế chuyển động, trông cực kỳ bắt mắt.
"Ngọc Như Ý?"
Tên Tiểu Lý tham tiền bật lên như một chiếc lò xo, đôi mắt lóe sáng nhìn vào thứ trong ngăn trống.
"Màu xanh trong suốt, chạm khắc tinh xảo, chậc chậc… Chắc chắn rất có giá trị đây."
"…"
Tâm trạng vốn rất phấn chấn của Tây Môn Thanh đột nhiên vơi đi rất nhiều sau khi nghe những gì mà Tiểu Lý nói, anh ta phiền muộn nhìn Tiểu Lý, như thể đang nói, sao trước kia ta không phát hiện ra tên nhóc này yêu tiền như thế chứ hả.
"Được rồi, xem ra nơi này chính là nơi cất giữ của cải của Hắc Phong Trại, thứ trong ngăn trống này chính là thứ mà trại chủ của Hắc Phong Trại cất chứa…" Khai Tâm là người duy nhất tỏ ra thản nhiên…
Vừa nói, hắn vừa tới gần hai người và vươn tay ra.
Nhưng thứ mà hắn lấy không phải là Ngọc Như Ý, mà là chiếc hộp gỗ hình chữ nhật không mấy bắt mắt bên cạnh giá đỡ của miếng ngọc.
"Đây là cái gì?"
Bây giờ Tây Môn Thanh mới chú ý tới trong ngăn kín còn có một thứ, đôi mắt của anh ta sáng lên.
Trong lúc Tây Môn Thanh nói chuyện, Khai Tâm mở hộp gỗ ra, một luồng ánh sáng đen lẳng lặng nằm trong đó, trông nó thâm sâu như màn đêm đen, tỏa ra một sự mê hoặc khác thường.
Hít một hơi thật sâu, Khai Tâm nở một nụ cười rạng rỡ: "Đây mới thực sự là bảo bối của Hắc Phong Trại."
Trận chiến này đã khiến hắn dùng mất "Tiểu Hoàn Đan" quý giá, mặc dù bí kỹ "Hắc Long Sát" của đại trại chủ có thể miễn cưỡng đền bù được, nhưng mất đi một viên đan dược quý giá có thể giữ được mạng sống, nếu trong tương lại lại gặp phải tình cảnh nguy hiểm giống như hôm nay thì sẽ rất khó mà vượt qua an toàn được!
Bình luận truyện