Chương 12: 12: Trở Về Văn Phòng
Duệ Y mang laptop từ trong xe vào bên trong rồi lục tìm lại vụ tham nhũng năm đó.
Phía bên công ty đối thủ của Đoàn gia là Hứa gia vào hai năm trước mang đầy đủ các bằng chứng xác thực đến toà.
Vụ tham nhũng kéo dài không lâu liền bị xét xử vì bên phía Đoàn Viễn chẳng có động tĩnh gì để minh oan.
Cô lại nhìn vào những tài liệu tham nhũng lớn nhỏ của Đoàn gia, số tiền đủ nhiều để lãnh án tù hai mươi năm.
Ánh mặt chạm vào những bằng chứng phía Hứa gia cung cấp, nhìn một hồi chắc chắn rằng cũng chẳng thể nhìn ra có một chút nào là giả.
- Vậy anh có bằng chứng hoặc manh mối gì để bắt đầu không?
Sau khi đã xem qua vụ án năm đó cô gập laptop lại rồi quay sang hỏi Đoàn Dương.
- Bằng chứng thì hiện tại chưa có.
Nhưng nếu muốn chúng ta có thể bắt đầu từ Hứa Minh Luân.
- Hứa Minh Luân?
Hắn ta là một nhà tài phiệt giàu có và cũng là anh trai ruột của chủ tịch Hứa gia.
Là người đàn ông thành đạt hơn nữa còn nắm trong tay vô vàn căn biệt phủ, những mảnh đất rộng lớn đáng cả tiền tỉ hắn đương nhiên có năng lực để giúp đỡ em trai của hắn.
- Chúng ta có thể tiếp cận hắn sau đó tìm ra manh mối.
Đoàn Dương tiếp lời cô, sẵn sàng vạch ra một kế hoạch hoàn chỉnh.
- Nhưng bằng cách nào?
Cô vốn dĩ không quen Hứa Minh Luân hơn nữa còn chẳng có lấy một chút can hệ.
Ông ta giàu có như vậy cũng không phải người của một công ty lớn cô lại rất khó có thể tiếp cận được ông ta.
Quả thực là cô hiện tại không thể làm gì để bắt đầu, Đoàn Dương lúc này mới ngập ngừng chẳng biết nên trả lời cô như nào.
Nếu bây giờ hắn bỗng dưng quy phục ông ta để tiếp cận thì cũng không phải một ý kiến tốt.
Duệ Y lại một lần nữa mở laptop lên tìm hiểu về người đàn ông tên Hứa Minh Luân này.
Theo như thông tin trên mạng ông ta có hai cô con gái đều đã trưởng thành và đã lên xe hoa về nhà chồng.
Đang trong lúc vô lực tìm kiếm chợt Đoàn Dương nhớ ra gì đó.
Hắn mỉm cười nhưng chỉ trong thoáng chốc rồi lại tắt.
- Thực ra thì còn một cách...
Đoàn Dương ấp úng nhìn cô, ánh mắt có chút ái ngại.
Nghe hắn nói có cách cô liền vội vàng đặt laptop xuống rồi hỏi.
- Cách gì?
Hắn nhìn thấy sự mong đợi của cô dường như bản thân cũng không muốn nói ra cách này.
Nhưng hiện tại chẳng còn cách nào khác, nếu như cô không đồng ý thì hắn cũng đã nói rồi, phải thử mới biết được cô có chịu hay không.
- Tôi biết ông ta là một kẻ ham mê sắc dục, nếu như...
Đoàn Dương ngập ngừng không dám nói thêm nữa.
Nhưng cho dù là thế cô cũng phần nào hiểu được cách mà hắn đang nói với cô.
Sắc dục cũng là một điểm yếu chí mạng của ông ta, nếu cô có thể tiếp cận bằng cách này thì chắc chắn khả năng thành công sẽ cao.
Cô suy nghĩ một chút về những cái lợi và những tình huống rủi ro có thể xảy ra.
Cô hiện tại đã có chồng lại còn mang thai nếu như mạo hiểm lại để tin này truyền ra ngoài thì không hay cho lắm.
- Làm cho tôi một giấy tờ tùy thân giả, một thân phận khác tôi sẽ thử cách này.
Chỉ cần có một thân phận khác, một gương mặt khác thì nhất định ông ta sẽ không thể nhận ra cô.
Dù sao thì cũng đã nhận lời cô cũng không muốn bỏ cuộc giữa chừng vì từ chối cách duy nhất có thể làm hiện tại.
- Luật sư Giản, cảm ơn cô, thực sự cảm ơn cô.
Hắn vui đến mức không chủ động mà nắm lấy tay cô.
Sức hắn có hơi mạnh nên cô khẽ cau mày, nhìn thấy biểu cảm trên gương mặt cô hắn cũng hiểu ý mà ái ngại buông ra.
- Thực xin lỗi luật sư Giản, là do tôi quá khích rồi.
Tối nay tôi nhất định sẽ có thứ mà luật sư cần.
Hắn vui như mở cờ trong bụng còn cô lại có chút thấp thỏm, lo lắng.
Trước hết cần phải chuẩn bị thật kĩ mọi chuyện, không thể qua loa rồi để lộ sơ hở.
- Được rồi tôi nghĩ rằng tôi cần phải về văn phòng để suy nghĩ thêm.
Đoàn thiếu gia trưa rồi cũng nên về dùng bữa đi.
Cô đứng dậy thu dọn đồ đạc bỏ vào trong túi rồi chào tạm biệt Đoàn Dương.
Nghĩ lại thì cô cũng muốn nhận vụ này, nếu không thể lật ngược bàn cờ thì cũng phải cố gắng hết sức để có lợi thế tốt hơn.
Duệ Y đi ra xe rồi mở cửa xe bước lên.
Đợi Đoàn Dương rời đi cô mới khởi động xe rồi tìm đường chạy về văn phòng.
Bây giờ cũng khá trễ cô cầm lấy điện thoại rồi gọi về Sở gia.
Đầu dây bên kia rất nhanh liền bắt máy.
- Sở gia xin nghe.
Là giọng nói quen thuộc của quản gia Thẩm, cô đeo tai nghe lên rồi mới trả lời.
- Chú Thẩm, là cháu đây.
Vừa nghe giọng cô quản gia Thẩm liền nhận ra là thiếu phu nhân của nhà họ Sở.
Ông mỉm cười rồi lại trả lời cô.
- Thiếu phu nhân gọi cần gì sao?
- Trưa nay cháu không về nên bác không cần để đồ ăn trưa đâu.
Cô lái xe thẳng đến văn phòng để chuẩn bị cho vụ lần này.
Quản gia Thẩm nghe vậy cũng hiểu ý, dù gì thì trước nay ngôi nhà Sở gia cũng chẳng có ai lui về vào bữa trưa và bữa tối nên ông sớm đã quen.
- Vâng, thiếu phu nhân còn gì dặn dò không?
- Không còn, chú Thẩm cháu cúp máy trước nhé.
Cô lái xe rẽ sang hướng bên trái rồi đi thằng đến văn phòng quen thuộc của cô.
Đó là một văn phòng lớn nằm ở gần trung tâm thành phố nhưng khu mà cô ở khá yên tĩnh.
Hai tháng qua cô chưa từng được đặt chân trở về đây, bây giờ mới có thể quay lại với nghề.
Ở đây cô là luật sư Giản Duệ Y chứ không phải phu nhân Sở gia.
Duệ Y xuống xe rồi đi thẳng vào bên trong văn phòng.
Trước đây làm việc với cô luôn có một cô gái ở bên cạnh xem như là thư kí sắp xếp công việc giúp cô.
Hai tháng trước sau khi nghỉ cô cũng cho Vãn Hương nghỉ nhưng mỗi tháng đều đều vẫn gửi lương cho cô ấy.
Bây giờ cô đột ngột trở lại cũng chưa có kịp thông báo với Vãn Hương.
- Chị Giản.
Cô vừa mở được cửa ra liền nghe thấy giọng nói quen thuộc của Vãn Hương phía sau.
Cô giật mình quay lại nhìn, dáng người nhỏ bé đang mặc áo sơ mi cùng quần âu đeo ví đứng phía sau nhìn cô.
- Vãn Hương, sao em lại ở đây? Chị nhớ là chị chưa thông báo cho em mà.
Vãn Hương mỉm cười chạy lại phía cô.
Dường như nhìn thấy cô khiến tâm trạng của Vãn Hương vui thêm một chút.
- Lúc chị nghỉ ngày nào em cũng đến văn phòng lau dọn.
Làm sao em để chị trả lương không công cho em được.
Vòng tay qua khoác tay cô Vãn Hương cùng cô đi vào bên trong.
Nơi này khá vắng và yên tĩnh nên cũng ít người qua lại rất hợp với phong cách làm việc của cô.
Bước vào trong cô mới biết thực sự là Vãn Hương không có nói dối cô.
Sàn nhà sạch bóng đến cả tủ giày cũng không có lấy một chút bụi bẩn.
Nói là văn phòng nhưng nó cũng giống như một ngôi nhà hiện đại có đủ phòng ăn, phòng tắm.
Trên tầng hai mới là phòng làm việc của cô và Vãn Hương, tầng ba lại có phòng ngủ để cô nghỉ lại nếu không kịp về.
- Em đã ăn trưa chưa? Cô cất đồ rồi đi vào trong bếp tìm một chút đồ ăn để bỏ bụng.
Vốn dĩ cũng không muốn ăn nhưng vì đứa bé trong bụng cô lại đành phải cố.
" Xem ra ngay từ khi còn trong bụng tiểu bảo đã giúp mẹ rồi.
Vì có con nên mẹ chẳng bao giờ bỏ bữa nữa.
"
Hai tháng cô không đến đây nên dường như đồ trong tủ lạnh đều đã hết hạn.
Vãn Hương cũng đã dùng bữa nên cô chỉ đành gọi nhanh một suất cơm mang đến văn phòng dùng tạm..
Bình luận truyện