Luật Sư Bí Ẩn Của Sở Thiếu

Chương 45: 45: Kì Dừng Lại




Trước mắt cô người đàn ông không mảnh vải che thân kéo cô lại gần rồi đẩy xuống giường.

Anh không một chút thương tiếc khoá chặt lấy tay cô, trượt dài theo đường cong trên cơ thể, làn da trắng ẩn hiện trong bóng tối với từng đường nét vô cùng rõ ràng.

Sở Chính Kì không tự chủ mà cúi xuống cắn lên cổ cô.

Một thế lực nào đó đã thôi thúc anh như muốn nuốt người con gái này, đem cô cất giữ để không ai có thể chạm đến.

Da thịt mềm mại, hương thơm dịu ngọt toả ra khắp phòng bao trọn lấy lý trí.

Một cảm giác lạ lẫm xen lẫn cùng kh0ái cảm trào lên tâm trí cô.

Một lúc sau thì kh0ái cảm hoàn toàn biến mất, vết cắn nơi cổ khiến Duệ Y khó chịu.

Cơn đau nhanh chóng kéo cô về thực tại, nơi cổ tê buốt đến mất cảm giác.
- Anh bị sao vậy, buông ra.
Cô nhíu mày đưa tay cố gắng đẩy anh ra bằng sức lực ít ỏi còn xót lại.

Cơ thể to lớn đang đè cô dưới thân vẫn không chịu nhúc nhích, anh lại dùng lực mạnh hơn cắn vào nơi cổ đang đau nhức.

Mãi một lúc sau anh mới buông ra, ánh mắt trầm ngân nhìn vào nơi mình vừa chạm đến.

Cô dường như mất sức nằm thở d ốc đến khó khăn, mi mắt cũng nặng trĩu không thể mở ra nhìn anh được nữa.

Nhưng con đau từ cổ vẫn truyền lên, cô khó chịu đưa tay lên cảm nhận.

Một thứ gì đó ướt át đang chiếm lấy cổ cô, không phải là những giọt nước còn đọng lại mà là...
" Máu? "

Chưa kịp để cô thích ứng anh liền đi xuống phía dưới mật đạo mà thăm dò.

Lúc này cả người cô đều là cảm giác đau nhói do cơn đau để lại, Duệ Y chỉ còn biết nằm dưới thân anh mặc sức để anh tiến vào bên trong mật đạo.

Không còn là kh0ái cảm đến triền miên, anh vội vàng đưa tay trêu đùa nơi nhạy cảm của cô từng chút từng chút một rồi nhanh chóng đưa một ngón tay vào để thăm dò.
" Reng, reng, reng.

"
Tiếng điện thoại vang lên thu hút sự chú ý của anh và cũng đánh thức cô đang mệt mỏi nằm trên giường.

Màn hình điện thoại sáng dưới đất hiện tên người gọi là Dịch Khải Liêm.

Bất chợt cô như lấy lại được ý thức liền vùng dậy muốn đẩy anh ra để chạy đến nghe cuộc gọi điện cô đang chờ.
- Cô muốn nghe cuộc gọi điện của hắn ta sao?
Đôi mắt hổ phách trở nên lạnh lẽo hơn, anh nhìn cô như muốn ăn tươi nuốt sống ngay bây giờ.

Tiếng chuông điện thoại vẫn đổ một hồi dài, cô vùng vẫy đạp vào bụng anh rồi chạy ra cầm lấy điện thoại đang sáng.
- Alo?
Giọng cô yếu ớt vang lên bên điện thoại.

Nghe thấy giọng nói mệt mỏi cùng hơi thở gấp gáp của cô phía bên kia cũng có chút lo lắng nhưng chẳng biết nên hỏi thăm như nào.

Dịch Khải Liêm cầm lấy đoá hồng đã sớm phai trên tay rồi rũ xuống, từng cánh hoa rơi xuống bàn rồi tàn hẳn.

Hắn ngồi trên ghế xoay qua xoay lại dường như trong lòng có rất nhiều điều băn khoăn và suy nghĩ.
- Cậu không sao chứ? Giọng của cậu...
Hắn ngập ngừng như muốn như không.

Cuối cùng hắn vẫn chọn nói ra lời trong lòng.

Dù đã bị cô từ chối nhưng Dịch Khải Liêm vẫn một lòng chấp niệm, hắn biết bây giờ trong lòng cô có ai nhưng hắn vẫn mù quáng muốn cô ở bên hắn dù là bằng thủ đoạn nào đi chăng nữa, chỉ cần cô một lần nhìn về phía hắn, chỉ cần còn một chút liên quan hắn liền có hy vọng.
- Không...!không sao.

Chỉ là bị cảm một chút thôi, cậu nói nhanh đi.
Câu nói vừa dứt điện thoại trên tay cô đã biến mất.

Cơ thể to lớn chặn lấy tầm nhìn ép cô vào bên trong bức tường.

Anh nhanh chóng bật loa lớn điện thoại rồi đưa mắt nhìn cô như môt sự cảnh cáo.
- Vậy ngày mai có thể hẹn ở chỗ cũ được không?
Tay anh dường như muốn bóp nát điện thoại, gương mặt tối sầm đi nhìn thẳng vào cô.

Thì ra cô vẫn luôn liên lạc với hắn, thì ra cô vẫn còn lưu luyến hắn nhiều đến vậy.

Anh lập tức ném mạnh điện thoại cô xuống đất rồi kéo tay cô ném vào giường.

Duệ Y còn chưa kịp nhìn anh đã lao đến đè cô xuống.

Không cần có bước dạo đầu thứ to lớn phía dưới đã lập tức chạy thẳng vào trong mật đạo ấm nóng.
- A...!Đau...!buông ra...!buông.


Đột ngột bị đâm sâu khiến cô nhất thời không thể thích ứng kịp.

Hơn nữa kích thước của anh cũng không nhỏ cô lại vừa mới khoẻ lại chỉ cách đây hai tuần làm sao có thể chịu nổi cơn đau như bẻ đôi cơ thể.
- Cô vẫn còn muốn gặp hắn ta sao? Trong khi cô đã có chồng?
Anh nghiến răng nắm chặt lấy hai cổ tay cô đến đỏ ửng.

Cơn tức giận như chiếm lấy lý trí khiến anh trở nên hoang dại có thể cắn xé bất cứ thứ gì.

- Đau...!buông ra...!buông tôi ra đi mà...
Cô r3n rỉ dưới thân anh, sức lực cuối cùng cũng cạn kiệt đến mức rũ người.

Cô biết bây giờ anh không còn kiểm soát được hành vi của mình nữa và có thể làm cô bị thương.

Anh ở bên cô hiện tại là một mối nguy hiểm nhưng cô không thể nào thoát ra khỏi.

Bàn tay to lớn vuốt v3 cơ thể rồi chuyển đến phía dưới.
- A~
Một ngón tay, hai ngón rồi đến cả ba ngón.

Đã bao lâu rồi cô không làm loại chuyện này với anh, là đã gần một năm rồi.

Nơi nhạy cảm bị anh thâm nhập mạnh bạo lại nhanh chóng khiến cô cảm giác như bản thân sắp ngất.

- Để tôi cho cô biết bây giờ cô là của ai.

Anh rút vội ngón tay thon dài đang nằm trong nơi ẩm ướt kia ra rồi nhanh chóng đem dị vật t0 lớn tiến vào bên trong cô.

Anh không thương tiếc nắm chặt lấy tay cô mà nhấp một cách thô bạo.

Cô đau đớn đến vặn vẹo người nhưng vẫn không thể thoát ra khỏi bàn tay của anh.

Từng đợt nhấp liên tiếp dồn dập đánh vào bên trong động địa mềm mại khiến cơn đau ngày càng tăng lên.

Vết thương nơi cổ vẫn chưa lành, cảm giác đau buốt từ phía dưới lại truyền lên.


Từng đợt nhấp sâu cô lại cảm giác như bụng mình sắp rách ra, toàn thân như có lửa đốt.
- Phía dưới...!đau...
Mồ hôi chảy dọc theo nước mắt chạy xuống.

Cô đau đớn ôm lấy vết thương trên cơ thể.

Từng nơi anh đi qua đều là dấu vết bầm tím, phía dưới lại như sắp rách ra lại không còn sức để chống trả lại.

Rốt cuộc cô còn phải chịu cơn thịnh nộ vô cớ này của anh đến bao giờ nữa đây?
Sở Chính Kì kéo cô dậy lật người cô để hai chân quỳ lên giường đệm trắng.

Một lần nữa lại thô bạo mà tiến vào, bên trong không chịu nổi mà muốn bài trừ thứ dị vật t0 lớn kia.

Từng cơn đau dồn dập ập đến khiến nước mắt cô không tự chủ mà rơi xuống.

- Là...!làm ơn...!Sở à...!anh...!dừng...
Giọng nói cô yếu ớt, hởi thở gấp gáp lên xuống không đều khiến cô không thể nói hết một câu.

Những lần thâm nhập sâu rồi lại mạnh mẽ tiến vào khiến cô dần mất sức.

Từng lời cầu xin của cô bị anh ngó lơ như không nghe thấy, cánh tay đau nhức, phía dưới cũng khó chịu.

Dần dần ý thức cô mất đi, cảm giác đau buốt vẫn còn nguyên trên cơ thể, cả những vết thương vẫn còn đang đau nhức.
- Chẳng phải cô muốn gặp hắn lắm sao? Vậy để tôi phế cô, lập tức sẽ không thể đi gặp tình nhân của cô nữa.
Sau câu nói ấy của anh cô cũng chẳng biết bản thân phải chịu bao nhiều lần thâm nhập, bao nhiêu cơn đau giày vò cơ thể.

Chỉ biết rằng khi dần mất đi ý thức hình ảnh trước mắt cô còn xót lại vẫn là người đàn ông đang giày vò cô trong cơn đau thay vì kh0ái cảm mãnh liệt.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện