Luật Sư Phúc Hắc Quá Nguy Hiểm

Chương 100-2: Sẽ không tạm biệt (2)



Editor: Tinh Di

“Giang Chi Vĩnh, cậu quay lại được rồi, cũng phải là mình không tìm được đường đi.” Trước cửa thang máy cô nói với anh.

Nghĩ lại những gì ông nội vừa nói với cô trong phòng anh không khỏi xấu hổ, lúc nãy anh còn không có đủ dũng cảm đưa cô ra ngoài, gật gật đầu nói: “Vậy cậu cẩn thận, trên đường chú ý an toàn.”

“Không cần lo lắng! Em sẽ bảo vệ chị ấy an toàn!”Tiêu Thành Trác đầy khẩu khí nam tử nói xen vào.

Cả hai người đều cười, chào tạm biệt.

Trong thang máy, Tiêu Thành Trác nắm chặt tay cô, khuôn mặt nhỏ nhắn căng ra nghiêm túc nói: “Chị, chị không được đồng ý làm vợ Giang Chi Vĩnh!”

“Ách.............” Ý nhóc này là gì? Nhóc còn quá nhỏ, bắt đầu lo chuyện của cô rồi sao?

“Chị! Có em đây! Chờ em trưởng thành sẽ cưới chị, chị làm vợ của em!” Tiêu Thành Trác càng nắm chặt tay cô hơn, trong mắt tràn đầy sự quyết tâm.

Diệp Thanh Hòa nở nụ cười: “Tiểu quỷ! Em có biết cưới là gì? Làm vợ là gì không? Em bao nhiêu tuổi chứ!”

Tiêu Thành Trác nóng nảy: “Sao em lại không biết chứ? Em đã mười tuổi rồi! Ông cố nội của em mười hai tuổi đã kết hôn, bà cố nội còn hơn ông tận tám tuổi! Khi ông cố mười ba tuổi, bà cố đã sinh ông nội em. Chỉ hai năm nữa thôi là em trưởng thành rồi!”

Cô nghe một vòng ông cô bà cố liền cảm thấy choáng váng, cười nói: “Cái em nói là xã hội cũ! Đứa nhóc này, đừng nói mò!”

“Em không phải đứa nhỏ! Chị nhìn em đi! Sắp cao bằng chị rồi!” Nhóc khoa chân múa tay khoe khoang chiều cao.

Diệp Thanh Hòa phát hiện ra hai năm nay chiều cao của Tiêu Thành Trác tăng lên rất nhiều, còn cô, vẫn giữ dáng người như thế, còn chưa cao đến 1m60............

Cô cũng đã hiểu tại sao Tiêu Thành Trác lại nói nhiều chuyện của ông bà cố như thế mà không sau này không hề nói lại một lần, nguyên nhân là vì không vừa mắt Giang Chi Vĩnh..........

Đối với cô, ngoài cười trừ cô còn có thể làm gì? Tuyệt đối sẽ không tin lời đứa trẻ mười tuổi Tiêu Thành Trác này, lúc còn nhỏ cô còn nói sau này nhất định phải gả cho cha mình.........

“Chị! Chị không thể chỉ cười không! Chị phải đồng ý với em!” Tiêu Thành Trác lại vặn vẹo, không để cô từ chối.

Cô lắc đầu, đành phải nói: “Em á! Chị sẽ không gả cho người ít tuổi hơn mình! Em đừng cố mà phí sức!”

Đôi mắt nhóc chuyển động xoay tròn: “Sao em có thể nhỏ hơn chị được? Em là chú của chị đó!”

“...........” Lúc này rốt cuộc nhóc cũng chịu thừa nhận nhóc là chú của cô rồi sao? Không phải vẫn gọi là chị sao?

“Chị! Chờ em lớn lên nhé! Em chỉ thích chị, chỉ đối xử tốt với một mình chị mà thôi! Đảm bảo! Sẽ không như Tiêu Y Đình, từ lúc đi nhà trẻ đến giờ đã có mấy chục người bạn gái! Thế nhưng......... chị thích Tiểu Bằng?” Tiêu Thành Trác lại phát hiện ra một kẻ địch rất mạnh khác, lo lắng không thôi.

“Không có! Chị không thích anh cả! Chú nhỏ, chúng ta đều là người một nhà, là người thân, không thể kết hôn, hiểu chưa?” Cô cùng với một đứa trẻ mười tuổi tháo dỡ hiểu lầm...........

“Cũng không phải người......” Tiêu Thành Trác thật ra vẫn hiểu rõ, cuối cùng vẫn không đứng đắn đùa giỡn: “Mặc kệ! Dù sao chị cũng phải chờ em lớn lên! Đúng rồi, chị, người trong lòng chị là người như thế nào? Nói cho em một chút đi.”

“Đứa nhỏ này quan tâm nhiều như vậy làm gì? Để lúc về chị nói với bác Tiêu! Bác Tiêu sẽ nói hết cho em!” Cô rơi vào đường cùng, trầm mặt xuống.

Quả nhiên, đối phó với đứa nhỏ này chỉ cần một chiêu duy nhất, Tiêu Thành Trác cuối cùng cũng im lặng, tuy rằng biểu cảm rất không tình nguyện.

Hai người ra khỏi bệnh viện, Diệp Thanh Hòa cùng nhóc liền đi về phía trạm xe điện ngầm, chuẩn bị đón xe đến nhà Vương Triết, cô có chút chuyện muốn bàn với cậu ấy.

Vừa may, hôm nay Vương Triết ở nhà.

“Vương Triết, tôi đến tìm cậu để bàn về chuyện mở quán sửa máy vi tính kia, cậu có tính toán gì chưa? Chuẩn bị ra sao rồi?” Cô hỏi trực tiếp vào vấn đề.

“Vẫn chưa, thật không hề dễ dàng, mặt tiền cửa hàng hơi khó kiếm, chỗ tốt thì quá đắt, hơn nữa, mình học được chưa nhiều, vẫn còn chưa quen tay.” Vương Triết không hiểu vì sao cô lạ hỏi vấn đề này, dù thế nào, vẫn thành thật trả lời.

“Vương Triết, hai năm trước những gì tôi học về máy, hai năm nay cũng không mất đi, những vấn đề kĩ thuật cơ bản tôi có thể giải quyết, về phần mặt bằng, tôi nghĩ chúng ta là sinh viên, không cần quá cao xa, chiều theo nhu cầu của sinh viên làm khởi đầu, thuê một của hàng nhỏ gần trường học, chỉ cần tiện nghi tương đối, tuy rằng ít khách hỏng hóc, nhưng chúng ta có thể bán thêm một số phần mềm máy tính, sinh viên trong trường chính là một thị trường tốt. Chờ dần dần đi lên, chúng ta phát triển hơn nữa, cậu nghĩ sao?” Đây chính là phong cách khi nói chuyện về công việc của cô, không dây dưa lằng nhằng, càng không có dáng vẻ đùa cợt, từng câu từng chữ đều không thừa thãi.

Vương Triết cảm thấy khó hiểu nhìn cô: “Thanh Hòa, cậu muốn làm gì vậy?”

“Tôi muốn......... làm người cộng tác với cậu! Thế nào?” Cô hỏi.

“Cộng tác?” Cậu nghĩ lại, lý giải từng câu của cô, cô chỉ là một cô bé mồ côi nhỏ bé, ở nhờ nhà người khác, tâm tình hẳn rất mẫn cảm, không muốn trước sau vĩnh viễn phụ thuộc vào nhà họ Tiêu, trưởng thành, cánh cứng cáp, tự nhiên sẽ bay xa: “Chuyện này.......... Tiêu Y Đình cậu ấy có biết không?”

“Không biết!” Cô quả quyết trả lời, “Bởi vì không muốn anh ấy biết, tôi mới một mình tới tìm cậu!”

Cô mở chiếc túi bên người ra: “Đây là túi của tôi, bên trong có một chút tiền, tuy không nhiều, coi như hùn vốn với cậu, bước đầu cậu cứ cho tôi một con số cổ phần, 10% hay 20% đều được, cậu cứ tính toán đi, tôi sẽ bí mật nói chuyện với cậu sau.”

“Cậu.....tin mình?” Vương Triết tỏ ra rất kinh ngạc.

“Tin!” Cô không một chút do dự gật đầu, “Cậu là anh em của anh hai! Tôi tin anh hai cũng giống như tin cậu! Thế nhưng, tôi có một yêu cầu.”

Vương Triết nghe xong, vốn là một thiếu niên nhiệt huyết trong người luôn sục sôi, cảm giác được một người hoàn toàn tín nhiệm thật sự rất tuyệt! “Cậu cứ nói yêu cầu của mình!”

“Nhập cổ phần trả về cổ phần, cậu sẽ chia tôi một phần nhỏ tiền hoa hồng của cậu, tôi có thể làm việc trong cửa hàng của cậu, cậu vẫn sẽ phải trả lương, còn về phần trả bao nhiêu là chuyện của cậu. Như thế cậu có đồng ý không?”

Chuyện này với Vương Triết mà nói là chuyện trăm điều lợi mà không một điều hại. Kỹ thuật cơ bản cậu vẫn chưa học hết, mặc dù bây giờ mở tiệm, vẫn muốn tuyển thêm kỹ thuật viên, bây giờ trên trời bống rơi xuống một kỹ thuật viên tốt như thế, còn là bạn bè thân thiết, còn gì tốt bằng?

“Đương nhiên được........ nhưng cậu không sao chứ?” Cậu nhìn thân hình gầy yếu của Diệp Thanh Hòa, đi học rồi lại làm thêm,cô chịu được không?

Diệp Thanh Hòa mỉm cười: “Không có việc gì, tôi có thể làm được! Mau chóng khai trương cửa hàng đi thôi.”

“ Được! Chỉ có điều, số tiền này cậu cứ cầm lấy, bao giờ cửa hàng khai trương được như lời cậu nói, mình còn muốn cậu đến coi ấy chứ, như thế mới công bằng.” Cậu đẩy cái khó về phía cô.

Cô nở nụ cười: “Tôi coi cửa hàng? Nếu bà chủ lên kiểm tra thì sao? Tôi cũng không muốn bắn súng vào mặt hồ đang yên ả. Hơn nữa, vị trí của tôi trong cửa hàng chỉ là người làm công, không nghĩ đến có ai biết mình là cổ đông.”

Cuối cùng Vương Triết từ chối không thành, nhận lại cái khó.

Trên đường trở về, cô còn đặc biệt dặn dò Tiêu Thành Trác, chuyện đến nhà Vương Triết hôm nay tuyệt đối không được kể với người khác, nhất là Tiêu Y Đình.

Tiêu Thành Trác có thể cùng cô chia sẻ bí mật nho nhỏ, cảm thấy vô cùng tự hào, lập tức đồng ý, cam đoan tuyệt đối không nói ra ngoài.

Tối hôm đó người nhà họ Tiêu không về ăn cơm chiều, vì thế cô và Tiêu Thành Trác ăn nhẹ nhàng, sau đó lên lầu.

Hai người chơi đùa một lúc lâu trong phòng Diệp Thanh Hòa, người nhà họ Tiêu vẫn chưa trở về, Tiêu Thành Trác ngáp liên tục, cô liền đuổi nhóc về phòng mình ngủ.

Đợi nhóc rời đi rồi, cô mở máy tính, login trò chơi.

Cô nhớ rõ, cô và Tiêu Y Đình từng hẹn chắc chắn, sau khi thi đại học, ngày hôm nay sẽ “gặp lại”............

Hôm nay, ngày ấy đã đến.

Mặc dù cô biết, khả năng lớn là anh không xuất hiện lần nữa.......

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện