Luật Sư Phúc Hắc Quá Nguy Hiểm
Chương 203
Editor: Tinh Di
Diệp Thanh Hòa đứng lại trên bờ biển, từng con sóng nhẹ nhàng hôn lên ngón chân cô.
Cô đứng đó, cúi đầu, sóng biển này, chính là ngón tay của biển lớn.
Trong văn học, nước biển luôn được miêu tả với một màu xanh thẳm, nhưng trên thực tế, cái xanh thẳm là của bầu trời,nước biển chỉ trong suốt, phản chiếu màu xanh của trời, nhưng vẫn giữ được cái xanh tươi nhiệt huyết, như trái tim đang yêu của người con trai.
Dien&^$$%$#nnnndany&$@@&8yleeeeeq&54uyyyyydoooonnuu
“Sao không xuống nước một chút nhỉ?” Anh nắm tay cô khẽ hỏi.
Cô đưa mắt ra vùng biển rộng lớn trước mặt, cả bầu trời trong xanh được phản chiếu trên đó, thật rộng lớn……….
Cô ngẩng đầu chăm chú nhìn anh, màu hổ phách của anh hoà cùng màu xanh của trời và biển càng thêm nhu hoà ấm áp, giống như một cây đèn cũ, giữa đêm thanh tịnh chỉ một mình toả ánh sáng, ấm áp đi thẳng vào nội tâm con người.
Cô có chút nghẹn ngào, dời ánh mắt, khoé mắt thoáng ẩm ướt: “Anh hai, em không dám.”
“Không dám?” Từ trước đến nay cô luôn kiên cường mạnh mẽ, có bao giờ nói hai chữ ấy?
“Em cũng không biết…….” Cô lắc đầu, “Chỉ là cảm thấy biển quá lớn quá sâu, tự nhiên rất sợ hãi, nếu như nó muốn phá huỷ cả thế giới này, có lẽ không ai có thể ngăn được…….”
Đây là lần đầu tiên ở trước mặt anh cô nói ra thật tâm mình, không giống với cô trước đây, anh không khỏi ngạc nhiên, lại càng thêm đau lòng cho cô.
Cô gầy yếu như thế, nhưng luôn cố chịu mọi đau khổ, bản chất chỉ là một cô gái yếu ớt nhu nhược, nhưng luôn tỏ ra mạnh mẽ, thân thể kiên cường run rẩy đi trong gió, hay là, đó mới chính là cô?
Anh bước lên, ôm lấy cô: “Không thì chúng ta về thôi…..”
Cô dán chặt vào ngực anh lắc đầu, tay nắm chặt áo T-shirt trước mặt anh: “Không thích nhiều chuyện lắm, nhưng không thể tránh được tất cả, giống như, em không thích không có cha mẹ, nhưng cha mẹ vẫn bỏ em mà đi, em không thích thù hận nhưng vẫn thù hận, em không thích ban đêm, em….”
Nói tới đây cô ngừng lại, vùi vào trong ngực anh, đau lòng không nói lên lời.
Anh nâng mặt cô lên, muốn nhìn cô thật kĩ, trán cô lại tăng thêm lực, không muốn ngẩng đầu.
Anh nghĩ, cô đang rất đau lòng…..
Cuối cùng từ bỏ, chỉ ôm chặt cô hơn: “Em gái, hôm qua em nói, mệt mỏi không muốn nghe, nhưng anh vẫn muốn nói, em sẽ không cần vất cả như thế nữa, có anh, anh ở đây…..” Anh nắm nhẹ gáy cô, dịch về phía ngực trái của mình, “Chỗ này, là để cho em dựa vào, nó vẫn rất mạnh mẽ, hoàn toàn có thể gánh vác tất cả của em, kể cả thù hận, em không còn cha mẹ, anh sẽ cho em một gia đình, em gái, anh đã sớm không còn là anh hai của ngày trước, em không cảm nhận được sao?”
Cơ thể cô khẽ run lên, tầm mắt cô vẫn ướt át mơ hồ, càng thêm yếu ớt…..
“Anh hai….” Cô nghẹn gào gọi anh.
“Em gái, anh ở đây.” Giọng nói của anh càng thêm êm ái.
“Em chỉ muốn…..” Cô ấp úng không nói được, càng không giống cô của trước đây, “Em chỉ muốn…… Nếu như không tránh được nhưng chuyện kia, thì luôn cóngười đi cùng em……”
“Người đó là anh, phải không?” Anh hỏi, không nén được vui sướng.
Cuối cùng cô cũng ngẩng đầu lên, ánh mắt mông lung, ra sức gật đầu.
Không từ ngữ nào có thể miêu tả tâm tình của anh lúc này, mừng như điên sao? Kinh ngạc sao? Vui mừng sao? Không, những thứ này không đầy đủ! Những lời kia thậm chí còn khiến anh hưng phấn hơn cả tối hôm qua…………
Thực ra hôm qua anh chỉ vô ý hái hoa, thế mà lại đạt được mong muốn, sáng hôm nay tỉnh dậy, mặc dù cô vẫn đang ngủ trong lòng cũng không dám tin vào những chuyện đêm qua là thật, còn âm thầm tự nhéo bản thân thấy đau, lúc đó mới dám tin là thật.
Một khắc kia thoả mãn đắc ý, cảm giác như cuộc sống đã trọn vẹn từ chính giây phút ấy.
Nhưng cũng chính giờ khắc này anh nhận ra rằng, anh nguyện dùng mọi thứ của mình để đổi lấy một câu nói kia của cô, chỉ có thế anh mới được hạnh phúc.
Cô làm ‘bạn’ với anh trong chín năm, đã sớm thành một phần thân thể không thể tách rời, anh từng ví với da thịt của mình, và anh luôn khát khao vĩnh viễn có cô ở bên, đây có thể coi như ‘khổ tận cam lai’ không?
“Em gái, đừng đi đâu nữa, được không? Chúng ta…….” Anh từng nghe thấy cô hứa với cha sẽ không đi nữa, nhưng anh phải tận tai nghe thấy chính cô nói anh mới an tâm.
Năm ấy tại đường mòn trong trường, anh nói: “Đừng đi, anh không…..”
Nhưng là, cô đã đi.
Ba năm trước đây, anh đưa cô đến trước cồng trường học, nhìn theo bóng lưng cô mà hỏi: “Nếu anh muốn em trở về, em có về không?”
Cô kiên định đi về phía trước……..
Lúc này, cô không lắc đầu, chỉ nhẹ nhàng hít hít mũi, nói: “Anh hai, em không đi, em sẽ ở cạnh anh, ở cạnh đến khi không thể ở cạnh được nữa…….”
Trong lòng anh như có lửa đang cháy, hốc mắt nóng lên, cả đợi chờ đợi, chính là giây phút này……..
Anh nhìn chăm chú đôi mắt phiếm hồng của cô, chóp mũi do ma sát mà ửng đỏ, còn có bờ môi trơn mềm như dòng nước, anh không kiềm được chính mình, nâng mặt cô lên, vội vàng đặt xuống một nụ hôn.
Lúc đầu, cô có chút khẩn trương nên cứng ngắc, thậm chí có chút kháng cự, dù sao đây cũng là bãi biển, có nhiều người qua lại.
Nhưng rồi, lúc sau bình thường trở lại, cô vốn là một người không quan tâm thành kiến của người khác, không phải sao?
Dien&^$$%$#nnnndany&$@@&8yleeeeeq&54uyyyyydoooonnuu
Ôm hôn hồi lâu, cả hai đều có chút không kìm nổi mình, đặc biệt là Tiêu Y Đình, xoắn xuýt mãi mới rời môi cô, sau đó lại ôm thật chặt cô vào lòng, cảm thán: “Em gái, em không thích đêm, nhưng anh lại đặc biệt thích…….”
Ẩn ý lời này là gì? Phàm là một câu nói phát ra từ miệng anh, không thể đứng đắn được……
Nước biển mát rượt vẫn không ngừng chà nhẹ lên chân cô, cô không lùi lại, nắm lấy tay anh, nói: “Anh hai, đi thôi.”
Anh nhìn cô cười, nắm lấy tay cô đi vào nước biển, cho đến khi nước ngập đến đầu gối, anh dừng lại cười với cô: “Đi tiếp sao? Anh không cứu được người nào đó có kĩ thuật bơi gà mờ đâu đó?”
Cô cũng cười: “Sau này về anh dạy em là được.”
“Cái gì?” Anh hoài nghi chính mình nghe nhầm.
“Dạy em bơi.” Cô nói lại.
“Được….” Anh thực sự không có nghe nhầm, bây giờ em gái đã trở về, đã thay đổi rồi…….
Chỉ là, sự thay đổi này rất đáng mừng.
Không phải mùa hạ nên nước biển có hơi lạnh, quần áo của cô đã ướt nên anh không thể để cô ở trong nước lâu, sợ cô bị ốm, vì thế kéo cô lên bờ về khách sạn thay quần áo.
Chân cô đều là cát nên không tiện đi giày lại, anh nhanh chóng ngồi xuống trước mặt cô, để cho cô ngồi lên lưng, sau đó cầm giày của cô lên, hai người cùng về khách sạn.
Trên mặt nước, mặt trời đã lên cao hơn một thước, chiếu toả cả một vùng mặt biển rộng lớn, có chút chói mắt. Cô nheo mắt lại, nhớ đến nhiều năm trước đó, anh cũng từng cõng cô như thế đi học, cõng cô leo lên đỉnh Hương Sơn, những hình ảnh này bất tri bất giác kéo nhau ùa về khiến cô cảm nhận được bờ vai anh giờ đã vững trãi hơn, trầm ổn hơn.
Con người luôn luôn thay đổi, có người mạnh mẽ lên, cũng có người yếu ớt đi………
Cô lại nhìn thấy nốt ruồi của anh, ở phía sau tai, an tĩnh mà đoan chính.
Theo nhân tướng học, người có nốt ruồi ở chỗ đó là người cực kì thông minh và điềm đạm, dù có chuyện gì xảy ra cùng bình tĩnh giải quyết, viên mãn và chu toàn. Không để ý tiểu tiết, không vì lời nói của người khác mà lay động hay hành động thiếu suy nghĩ. Người như thế chắc chắn thành công.
Đặc biệt nếu người đó là đàn ông, cả đời xa hoa, thích giữ phụ nữ bên cạnh, hạnh phúc cả đời.
Từ trước đến này cô không tin vào mấy chuyện này, mặc dù có chút đúng nhưng cô chỉ cho là trùng hợp, gần đây lại có chút tin tưởng…..
Bất kể là đúng hay sai, hạnh phúc viên mãn là sao cô không để ý, chỉ cần là lúc này, anh hạnh phúc và cô cũng thế….
Cô vươn tay ra, chạm nhẹ vào nốt ruồi của anh, mãi không thể dứt ra.
Ngón tay mềm mại không ngừng chà sát vào chỗ lỗ tai mình, khiến mấy tâm tư không an phận lại nảy sinh trong đầu anh, anh lúc này không giống như ngày thường, vừa trải qua một đêm như hôm qua, khí huyết còn hưng phấn bừng bừng, chỉ một cử chỉ cũng đủ khiến anh máu nóng cả người, vì thế lắc lắc đầu: “Đừng loạn! Không đừng trách anh không chờ được đến tối!”
Cô vốn thông minh nên nhận thức với lĩnh vực kia cũng dần nâng cao, nhanh chóng hiểu được ý của anh, rút tay lại, thành thật dựa đầu vào vai anh.
Nhưng là, cuối cùng người đàn ông này cũng không chờ được đến tối, vừa trờ về khách sạn, lúc thay quần áo cho cô cũng không quên tặng cho chính mình một chút bổng lộc…….
Hai người cũng không ra bãi biển thêm một lần nào nữa, vì cô không thích.
Dien&^$$%$#nnnndany&$@@&8yleeeeeq&54uyyyyydoooonnuu
Cô nghỉ lại khách sạn, sau đó hai người lái xe về.
Cô vẫn rất buồn ngủ, không chịu nổi ngủ thiếp trên xe, đến tận khi về đến nhà anh mới gọi cô dậy, không biết nên khóc hay nên cười: “Em sao rồi? Thể lực không đủ tốt? Chỉ có một chút vận động như thế đã mệt mà ngủ như heo, về sau phải làm sao bây giờ?”
“….” Cô mơ mơ màng màng nhìn anh, “Về sau cái gì? Anh còn muốn như thế nào nữa?” Tần suất của anh bây giờ đã như thế, về sau còn muốn hơn sao? Cô chịu nổi không đây? Không phải nói người đàn ông trước mặt cô đã biết tự kiềm bản thân sao?
Anh cười, ánh mắt loé sáng: “Em gái, chuyện học hỏi đó không vui sao? Anh là người chịu thiệt cơ mà….”
“…..” Cô để cho anh là người chịu thiệt, còn chịu thiệt dài dài về sau này nữa, đúng thật là…… Nói thật, hai lần này, cô chưa từng có cảm giác vui vẻ gì nha!
“Làm sao vậy? Bộ dạng uỷ khuất này là sao? Chả nhẽ anh chưa khiến em đủ ‘vui vẻ’?” Anh cười nói.
Cô mệt mỏi gật gật đầu, thực sự không có cảm giác sung sướng trong truyền thuyết mà….
Mặt anh nhanh chóng trở nên khó coi: “Đây chính là phủ định năng lực của anh…..” Anh có nên tự kiểm điểm một phen hay không? Hay là đêm nay cố gắng hơn nữa?
Nhưng cô vốn đơn giản, không nghĩ đến nhiều điều sâu xa như vậy, đưa mắt thấy xe chuẩn bị đi vào bãi đỗ liền vội vàng: “Dừng xe, em muốn xuống.”
“Muốn làm gì?” Anh hỏi.
“Em đi mua một chút đồ, anh cứ về trước, lát nữa em sẽ về.” Cô mở cửa, định xuống xe.
“Mua cái gì? Anh đi nữa!” Anh tắt máy, cùng xuống xe.
“Không cần!” Cô vội nói, “Anh về trước đi, em mua chút đồ của phụ nữ, anh đi cùng sẽ ngại đó!”
Nếu cô nói thế anh đành chiều theo ý cô: “Anh lái xe vào trước, lát nữa em về rồi cùng lên.”
“Được….” Cô thấy anh vẫn chưa đi vào luôn, đứng lại đó nhìn theo bóng lưng của cô.
Lúc sau anh bật cười, lái xe vào.
Cô đi quanh siêu thị một lúc, mua một chút đồ dùng cá nhân, không thấy anh đi theo mới đi vào một tiệm thuốc, vẫn chưa quá bảy mươi hai giờ, uống thuốc vẫn còn kịp……..
Cô vội vàng đi ra khỏi tiệm thuốc, nhanh chóng nuốt viên thuốc xuống sau đó mới đi vào.
Quả nhiên anh vẫn ở đó chờ cô, màu trời đã xẩm tối, có mấy đứa trẻ đang vui đùa gần đó, anh đang đứng nói chuyện với một đứa nhỏ, xem ra rất vui vẻ.
Dien&^$$%$#nnnndany&$@@&8yleeeeeq&54uyyyyydoooonnuu
“Anh hai!” Cô đi đến gọi anh.
Anh ha ha cười đứng dậy lôi kéo tay cô, nói tạm biệt với đứa bé kia sau đó hỏi cô: “Đứa bé kia đáng yêu không?”
“Vâng…..” Cậu bé khoẻ mạnh kháu khỉnh, hai mắt to tròn, thực sự rất đáng yêu.
“Cư nhiên dám dùng tiền ‘thuê’ anh làm cha nó!” Anh cười rộ lên, “Rất có phong thái của anh năm đó nha!”
“Có ý gì?” ‘Thuê’ làm cha là sao?
“Ừm, đứa nhỏ đó có phạm lỗi ở trường, thầy giáo bắt thằng bé về nhà viết bản kiểm điểm có chữ kí phụ huynh, nó liền nhờ anh kí hộ, sau đó hứa sẽ trả tiền!”
Cô đẩy đẩy kính mắt: “Anh kí rồi sao?”
“Đương nhiên! Nhưng anh không cần tiền của thằng nhóc nha! Giúp người làm niềm vui thôi! Đây giống như giúp chính mình khi đó! Anh rất hiểu và thông cảm nha!” Anh bày ra bộ dạng hồi tưởng, “Bây giờ trên người anh vẫn còn rất nhiều vết sẹo cha đánh anh năm đó, anh từng hoài nghi hay anh không phải là con để của cha, chạy đi hỏi mẹ liền bị cha đánh cho trận nữa….”
“…..” Cô chưa từng cho rằng làm chuyện như anh là đang giúp người, “Về sau đứa trẻ đó sẽ thường xuyên tìm đến anh, kêu anh làm cha nó….”
Anh nghe xong, ánh mắt nheo lại cười cười: “Em gái, anh thật sự muốn làm cha, chúng ta cùng sinh một đứa trẻ đáng yêu có được không?”
“….” ….. Con….. Yết hầu cô chan chát, vị của viên thuốc vừa nuốt xuống vẫn còn đây…….
“Được không hả? Lão Tam vốn đã cảm Y Thần, còn lão Đại thì chỉ là vấn đề thời gian, anh không thể lạc hậu hơn…..” Anh nắm lấy vai cô, giọng điệu thêm hùng hổ.
“Được…..” Cô nhẹ nhàng đồng ý, theo bản năng càng thêm khó thở.
“Thật tốt quá! Là em nói đó nhé! Từ đêm nay chúng ta sẽ bắt đầu cố gắng!” Anh nhẹ nhàng nói vào tai cô.
“….” Cô ngẩng đầu, không thể tin được nhìn anh, “Nữa sao?”
“Ách…… Không phải em nói em chưa đủ ‘vui vẻ’ sao? Chúng ta sẽ cùng nhau ngồi lại bàn bạc xem vấn đề nằm ở đâu, sau đó tìm ra nguyên nhân hướng giảu quyết, em nói đúng không?” Anh thật sự đang rất nghiêm túc….
“….” Cô có thể nói không được sao? Nhưng chân cô gần như đang nhũn ra rồi…..
“Em gái, em thích con trai hay con gái?” Anh bắt đầu mơ ước về đứa con của mình, anh cũng đã 30, nên làm cha rồi……..
“…. Do trời thôi….” Cô… chưa từng nghĩ đến vấn đề này…..
“Anh thích con gái, em gái, chúng ta nhất định phải sinh con gái, còn xinh đẹp hơn Y Thần nữa! Để cho lão Tam khỏi đắc ý!” Anh tự mình phác hoạ ra trong đầu hình dáng con gái của hai người.
“Trai hay gái không phải anh thích là được! Hơn nữa, xinh đẹp hay không anh cũng không quyết được!” Cô vui vẻ hoà cùng anh vào chủ đề kia, nhưng thật tâm luôn nghĩ đến viên thuốc trong bụng kia, có lẽ nó, à không, là cô, đã tự tay giết chết một sinh mệnh…..
“Chúng ta có thể sinh liên tiếp mà! Sinh đến khi nào có con gái mới thôi! Còn nói về vấn đề xinh đẹp thì em không cần lo lắng, yếu tố di truyền sẽ quyết định chuyện này, gen nhà chúng ta nhất định tốt hơn của nhà lão Tam cho coi!” Anh rất có niềm tin vào bản thân.
“….” Cô không nói gì chỉ nhìn anh, lòng tự tin của anh vẫn luôn tràn đầy.
“Sao? Em không tin?” Anh rõ ràng nhìn ta ý tứ của cô, bày chứng cứ cho cô thấy, “Em xem, so với vợ của lão Tam thì em xinh đẹp hơn đúng không?”
“….” Cô có thể cho là đúng được sao? Cô trừng mắt với anh, “Anh đừng có nói bậy!” Tuy nhiên cô vẫn chưa được nhìn qua vợ của lão Tam, nhưng Y Thần thì cô đã từng gặp, con bé giống như một thiên sứ nhỏ xinh đẹp, có thể thấy mẹ con bé chính là một đại mỹ nhân.
Chuyện nhà họ Tả cô cũng được nghe nói, thật tâm luôn cảm thấy đáng tiếc, một gia đình từng hạnh phúc như thế……
“Anh không có nói bậy!” Anh biết rõ vợ lão Tam xinh đẹp ra sao, nhưng trong mắt anh thì vẫn là ‘xấu xí’, “Được rồi, anh thừa nhận, người có khả năng kéo chất lượng đi xuống là em, nhưng không sao, có gen ưu việt bẩm sinh của anh giúp đỡ, chắc chắn không quá tệ, miễn cưỡng có thể coi như hơn được Y Thần……”
Diệp Thanh Hòa đứng lại trên bờ biển, từng con sóng nhẹ nhàng hôn lên ngón chân cô.
Cô đứng đó, cúi đầu, sóng biển này, chính là ngón tay của biển lớn.
Trong văn học, nước biển luôn được miêu tả với một màu xanh thẳm, nhưng trên thực tế, cái xanh thẳm là của bầu trời,nước biển chỉ trong suốt, phản chiếu màu xanh của trời, nhưng vẫn giữ được cái xanh tươi nhiệt huyết, như trái tim đang yêu của người con trai.
Dien&^$$%$#nnnndany&$@@&8yleeeeeq&54uyyyyydoooonnuu
“Sao không xuống nước một chút nhỉ?” Anh nắm tay cô khẽ hỏi.
Cô đưa mắt ra vùng biển rộng lớn trước mặt, cả bầu trời trong xanh được phản chiếu trên đó, thật rộng lớn……….
Cô ngẩng đầu chăm chú nhìn anh, màu hổ phách của anh hoà cùng màu xanh của trời và biển càng thêm nhu hoà ấm áp, giống như một cây đèn cũ, giữa đêm thanh tịnh chỉ một mình toả ánh sáng, ấm áp đi thẳng vào nội tâm con người.
Cô có chút nghẹn ngào, dời ánh mắt, khoé mắt thoáng ẩm ướt: “Anh hai, em không dám.”
“Không dám?” Từ trước đến nay cô luôn kiên cường mạnh mẽ, có bao giờ nói hai chữ ấy?
“Em cũng không biết…….” Cô lắc đầu, “Chỉ là cảm thấy biển quá lớn quá sâu, tự nhiên rất sợ hãi, nếu như nó muốn phá huỷ cả thế giới này, có lẽ không ai có thể ngăn được…….”
Đây là lần đầu tiên ở trước mặt anh cô nói ra thật tâm mình, không giống với cô trước đây, anh không khỏi ngạc nhiên, lại càng thêm đau lòng cho cô.
Cô gầy yếu như thế, nhưng luôn cố chịu mọi đau khổ, bản chất chỉ là một cô gái yếu ớt nhu nhược, nhưng luôn tỏ ra mạnh mẽ, thân thể kiên cường run rẩy đi trong gió, hay là, đó mới chính là cô?
Anh bước lên, ôm lấy cô: “Không thì chúng ta về thôi…..”
Cô dán chặt vào ngực anh lắc đầu, tay nắm chặt áo T-shirt trước mặt anh: “Không thích nhiều chuyện lắm, nhưng không thể tránh được tất cả, giống như, em không thích không có cha mẹ, nhưng cha mẹ vẫn bỏ em mà đi, em không thích thù hận nhưng vẫn thù hận, em không thích ban đêm, em….”
Nói tới đây cô ngừng lại, vùi vào trong ngực anh, đau lòng không nói lên lời.
Anh nâng mặt cô lên, muốn nhìn cô thật kĩ, trán cô lại tăng thêm lực, không muốn ngẩng đầu.
Anh nghĩ, cô đang rất đau lòng…..
Cuối cùng từ bỏ, chỉ ôm chặt cô hơn: “Em gái, hôm qua em nói, mệt mỏi không muốn nghe, nhưng anh vẫn muốn nói, em sẽ không cần vất cả như thế nữa, có anh, anh ở đây…..” Anh nắm nhẹ gáy cô, dịch về phía ngực trái của mình, “Chỗ này, là để cho em dựa vào, nó vẫn rất mạnh mẽ, hoàn toàn có thể gánh vác tất cả của em, kể cả thù hận, em không còn cha mẹ, anh sẽ cho em một gia đình, em gái, anh đã sớm không còn là anh hai của ngày trước, em không cảm nhận được sao?”
Cơ thể cô khẽ run lên, tầm mắt cô vẫn ướt át mơ hồ, càng thêm yếu ớt…..
“Anh hai….” Cô nghẹn gào gọi anh.
“Em gái, anh ở đây.” Giọng nói của anh càng thêm êm ái.
“Em chỉ muốn…..” Cô ấp úng không nói được, càng không giống cô của trước đây, “Em chỉ muốn…… Nếu như không tránh được nhưng chuyện kia, thì luôn cóngười đi cùng em……”
“Người đó là anh, phải không?” Anh hỏi, không nén được vui sướng.
Cuối cùng cô cũng ngẩng đầu lên, ánh mắt mông lung, ra sức gật đầu.
Không từ ngữ nào có thể miêu tả tâm tình của anh lúc này, mừng như điên sao? Kinh ngạc sao? Vui mừng sao? Không, những thứ này không đầy đủ! Những lời kia thậm chí còn khiến anh hưng phấn hơn cả tối hôm qua…………
Thực ra hôm qua anh chỉ vô ý hái hoa, thế mà lại đạt được mong muốn, sáng hôm nay tỉnh dậy, mặc dù cô vẫn đang ngủ trong lòng cũng không dám tin vào những chuyện đêm qua là thật, còn âm thầm tự nhéo bản thân thấy đau, lúc đó mới dám tin là thật.
Một khắc kia thoả mãn đắc ý, cảm giác như cuộc sống đã trọn vẹn từ chính giây phút ấy.
Nhưng cũng chính giờ khắc này anh nhận ra rằng, anh nguyện dùng mọi thứ của mình để đổi lấy một câu nói kia của cô, chỉ có thế anh mới được hạnh phúc.
Cô làm ‘bạn’ với anh trong chín năm, đã sớm thành một phần thân thể không thể tách rời, anh từng ví với da thịt của mình, và anh luôn khát khao vĩnh viễn có cô ở bên, đây có thể coi như ‘khổ tận cam lai’ không?
“Em gái, đừng đi đâu nữa, được không? Chúng ta…….” Anh từng nghe thấy cô hứa với cha sẽ không đi nữa, nhưng anh phải tận tai nghe thấy chính cô nói anh mới an tâm.
Năm ấy tại đường mòn trong trường, anh nói: “Đừng đi, anh không…..”
Nhưng là, cô đã đi.
Ba năm trước đây, anh đưa cô đến trước cồng trường học, nhìn theo bóng lưng cô mà hỏi: “Nếu anh muốn em trở về, em có về không?”
Cô kiên định đi về phía trước……..
Lúc này, cô không lắc đầu, chỉ nhẹ nhàng hít hít mũi, nói: “Anh hai, em không đi, em sẽ ở cạnh anh, ở cạnh đến khi không thể ở cạnh được nữa…….”
Trong lòng anh như có lửa đang cháy, hốc mắt nóng lên, cả đợi chờ đợi, chính là giây phút này……..
Anh nhìn chăm chú đôi mắt phiếm hồng của cô, chóp mũi do ma sát mà ửng đỏ, còn có bờ môi trơn mềm như dòng nước, anh không kiềm được chính mình, nâng mặt cô lên, vội vàng đặt xuống một nụ hôn.
Lúc đầu, cô có chút khẩn trương nên cứng ngắc, thậm chí có chút kháng cự, dù sao đây cũng là bãi biển, có nhiều người qua lại.
Nhưng rồi, lúc sau bình thường trở lại, cô vốn là một người không quan tâm thành kiến của người khác, không phải sao?
Dien&^$$%$#nnnndany&$@@&8yleeeeeq&54uyyyyydoooonnuu
Ôm hôn hồi lâu, cả hai đều có chút không kìm nổi mình, đặc biệt là Tiêu Y Đình, xoắn xuýt mãi mới rời môi cô, sau đó lại ôm thật chặt cô vào lòng, cảm thán: “Em gái, em không thích đêm, nhưng anh lại đặc biệt thích…….”
Ẩn ý lời này là gì? Phàm là một câu nói phát ra từ miệng anh, không thể đứng đắn được……
Nước biển mát rượt vẫn không ngừng chà nhẹ lên chân cô, cô không lùi lại, nắm lấy tay anh, nói: “Anh hai, đi thôi.”
Anh nhìn cô cười, nắm lấy tay cô đi vào nước biển, cho đến khi nước ngập đến đầu gối, anh dừng lại cười với cô: “Đi tiếp sao? Anh không cứu được người nào đó có kĩ thuật bơi gà mờ đâu đó?”
Cô cũng cười: “Sau này về anh dạy em là được.”
“Cái gì?” Anh hoài nghi chính mình nghe nhầm.
“Dạy em bơi.” Cô nói lại.
“Được….” Anh thực sự không có nghe nhầm, bây giờ em gái đã trở về, đã thay đổi rồi…….
Chỉ là, sự thay đổi này rất đáng mừng.
Không phải mùa hạ nên nước biển có hơi lạnh, quần áo của cô đã ướt nên anh không thể để cô ở trong nước lâu, sợ cô bị ốm, vì thế kéo cô lên bờ về khách sạn thay quần áo.
Chân cô đều là cát nên không tiện đi giày lại, anh nhanh chóng ngồi xuống trước mặt cô, để cho cô ngồi lên lưng, sau đó cầm giày của cô lên, hai người cùng về khách sạn.
Trên mặt nước, mặt trời đã lên cao hơn một thước, chiếu toả cả một vùng mặt biển rộng lớn, có chút chói mắt. Cô nheo mắt lại, nhớ đến nhiều năm trước đó, anh cũng từng cõng cô như thế đi học, cõng cô leo lên đỉnh Hương Sơn, những hình ảnh này bất tri bất giác kéo nhau ùa về khiến cô cảm nhận được bờ vai anh giờ đã vững trãi hơn, trầm ổn hơn.
Con người luôn luôn thay đổi, có người mạnh mẽ lên, cũng có người yếu ớt đi………
Cô lại nhìn thấy nốt ruồi của anh, ở phía sau tai, an tĩnh mà đoan chính.
Theo nhân tướng học, người có nốt ruồi ở chỗ đó là người cực kì thông minh và điềm đạm, dù có chuyện gì xảy ra cùng bình tĩnh giải quyết, viên mãn và chu toàn. Không để ý tiểu tiết, không vì lời nói của người khác mà lay động hay hành động thiếu suy nghĩ. Người như thế chắc chắn thành công.
Đặc biệt nếu người đó là đàn ông, cả đời xa hoa, thích giữ phụ nữ bên cạnh, hạnh phúc cả đời.
Từ trước đến này cô không tin vào mấy chuyện này, mặc dù có chút đúng nhưng cô chỉ cho là trùng hợp, gần đây lại có chút tin tưởng…..
Bất kể là đúng hay sai, hạnh phúc viên mãn là sao cô không để ý, chỉ cần là lúc này, anh hạnh phúc và cô cũng thế….
Cô vươn tay ra, chạm nhẹ vào nốt ruồi của anh, mãi không thể dứt ra.
Ngón tay mềm mại không ngừng chà sát vào chỗ lỗ tai mình, khiến mấy tâm tư không an phận lại nảy sinh trong đầu anh, anh lúc này không giống như ngày thường, vừa trải qua một đêm như hôm qua, khí huyết còn hưng phấn bừng bừng, chỉ một cử chỉ cũng đủ khiến anh máu nóng cả người, vì thế lắc lắc đầu: “Đừng loạn! Không đừng trách anh không chờ được đến tối!”
Cô vốn thông minh nên nhận thức với lĩnh vực kia cũng dần nâng cao, nhanh chóng hiểu được ý của anh, rút tay lại, thành thật dựa đầu vào vai anh.
Nhưng là, cuối cùng người đàn ông này cũng không chờ được đến tối, vừa trờ về khách sạn, lúc thay quần áo cho cô cũng không quên tặng cho chính mình một chút bổng lộc…….
Hai người cũng không ra bãi biển thêm một lần nào nữa, vì cô không thích.
Dien&^$$%$#nnnndany&$@@&8yleeeeeq&54uyyyyydoooonnuu
Cô nghỉ lại khách sạn, sau đó hai người lái xe về.
Cô vẫn rất buồn ngủ, không chịu nổi ngủ thiếp trên xe, đến tận khi về đến nhà anh mới gọi cô dậy, không biết nên khóc hay nên cười: “Em sao rồi? Thể lực không đủ tốt? Chỉ có một chút vận động như thế đã mệt mà ngủ như heo, về sau phải làm sao bây giờ?”
“….” Cô mơ mơ màng màng nhìn anh, “Về sau cái gì? Anh còn muốn như thế nào nữa?” Tần suất của anh bây giờ đã như thế, về sau còn muốn hơn sao? Cô chịu nổi không đây? Không phải nói người đàn ông trước mặt cô đã biết tự kiềm bản thân sao?
Anh cười, ánh mắt loé sáng: “Em gái, chuyện học hỏi đó không vui sao? Anh là người chịu thiệt cơ mà….”
“…..” Cô để cho anh là người chịu thiệt, còn chịu thiệt dài dài về sau này nữa, đúng thật là…… Nói thật, hai lần này, cô chưa từng có cảm giác vui vẻ gì nha!
“Làm sao vậy? Bộ dạng uỷ khuất này là sao? Chả nhẽ anh chưa khiến em đủ ‘vui vẻ’?” Anh cười nói.
Cô mệt mỏi gật gật đầu, thực sự không có cảm giác sung sướng trong truyền thuyết mà….
Mặt anh nhanh chóng trở nên khó coi: “Đây chính là phủ định năng lực của anh…..” Anh có nên tự kiểm điểm một phen hay không? Hay là đêm nay cố gắng hơn nữa?
Nhưng cô vốn đơn giản, không nghĩ đến nhiều điều sâu xa như vậy, đưa mắt thấy xe chuẩn bị đi vào bãi đỗ liền vội vàng: “Dừng xe, em muốn xuống.”
“Muốn làm gì?” Anh hỏi.
“Em đi mua một chút đồ, anh cứ về trước, lát nữa em sẽ về.” Cô mở cửa, định xuống xe.
“Mua cái gì? Anh đi nữa!” Anh tắt máy, cùng xuống xe.
“Không cần!” Cô vội nói, “Anh về trước đi, em mua chút đồ của phụ nữ, anh đi cùng sẽ ngại đó!”
Nếu cô nói thế anh đành chiều theo ý cô: “Anh lái xe vào trước, lát nữa em về rồi cùng lên.”
“Được….” Cô thấy anh vẫn chưa đi vào luôn, đứng lại đó nhìn theo bóng lưng của cô.
Lúc sau anh bật cười, lái xe vào.
Cô đi quanh siêu thị một lúc, mua một chút đồ dùng cá nhân, không thấy anh đi theo mới đi vào một tiệm thuốc, vẫn chưa quá bảy mươi hai giờ, uống thuốc vẫn còn kịp……..
Cô vội vàng đi ra khỏi tiệm thuốc, nhanh chóng nuốt viên thuốc xuống sau đó mới đi vào.
Quả nhiên anh vẫn ở đó chờ cô, màu trời đã xẩm tối, có mấy đứa trẻ đang vui đùa gần đó, anh đang đứng nói chuyện với một đứa nhỏ, xem ra rất vui vẻ.
Dien&^$$%$#nnnndany&$@@&8yleeeeeq&54uyyyyydoooonnuu
“Anh hai!” Cô đi đến gọi anh.
Anh ha ha cười đứng dậy lôi kéo tay cô, nói tạm biệt với đứa bé kia sau đó hỏi cô: “Đứa bé kia đáng yêu không?”
“Vâng…..” Cậu bé khoẻ mạnh kháu khỉnh, hai mắt to tròn, thực sự rất đáng yêu.
“Cư nhiên dám dùng tiền ‘thuê’ anh làm cha nó!” Anh cười rộ lên, “Rất có phong thái của anh năm đó nha!”
“Có ý gì?” ‘Thuê’ làm cha là sao?
“Ừm, đứa nhỏ đó có phạm lỗi ở trường, thầy giáo bắt thằng bé về nhà viết bản kiểm điểm có chữ kí phụ huynh, nó liền nhờ anh kí hộ, sau đó hứa sẽ trả tiền!”
Cô đẩy đẩy kính mắt: “Anh kí rồi sao?”
“Đương nhiên! Nhưng anh không cần tiền của thằng nhóc nha! Giúp người làm niềm vui thôi! Đây giống như giúp chính mình khi đó! Anh rất hiểu và thông cảm nha!” Anh bày ra bộ dạng hồi tưởng, “Bây giờ trên người anh vẫn còn rất nhiều vết sẹo cha đánh anh năm đó, anh từng hoài nghi hay anh không phải là con để của cha, chạy đi hỏi mẹ liền bị cha đánh cho trận nữa….”
“…..” Cô chưa từng cho rằng làm chuyện như anh là đang giúp người, “Về sau đứa trẻ đó sẽ thường xuyên tìm đến anh, kêu anh làm cha nó….”
Anh nghe xong, ánh mắt nheo lại cười cười: “Em gái, anh thật sự muốn làm cha, chúng ta cùng sinh một đứa trẻ đáng yêu có được không?”
“….” ….. Con….. Yết hầu cô chan chát, vị của viên thuốc vừa nuốt xuống vẫn còn đây…….
“Được không hả? Lão Tam vốn đã cảm Y Thần, còn lão Đại thì chỉ là vấn đề thời gian, anh không thể lạc hậu hơn…..” Anh nắm lấy vai cô, giọng điệu thêm hùng hổ.
“Được…..” Cô nhẹ nhàng đồng ý, theo bản năng càng thêm khó thở.
“Thật tốt quá! Là em nói đó nhé! Từ đêm nay chúng ta sẽ bắt đầu cố gắng!” Anh nhẹ nhàng nói vào tai cô.
“….” Cô ngẩng đầu, không thể tin được nhìn anh, “Nữa sao?”
“Ách…… Không phải em nói em chưa đủ ‘vui vẻ’ sao? Chúng ta sẽ cùng nhau ngồi lại bàn bạc xem vấn đề nằm ở đâu, sau đó tìm ra nguyên nhân hướng giảu quyết, em nói đúng không?” Anh thật sự đang rất nghiêm túc….
“….” Cô có thể nói không được sao? Nhưng chân cô gần như đang nhũn ra rồi…..
“Em gái, em thích con trai hay con gái?” Anh bắt đầu mơ ước về đứa con của mình, anh cũng đã 30, nên làm cha rồi……..
“…. Do trời thôi….” Cô… chưa từng nghĩ đến vấn đề này…..
“Anh thích con gái, em gái, chúng ta nhất định phải sinh con gái, còn xinh đẹp hơn Y Thần nữa! Để cho lão Tam khỏi đắc ý!” Anh tự mình phác hoạ ra trong đầu hình dáng con gái của hai người.
“Trai hay gái không phải anh thích là được! Hơn nữa, xinh đẹp hay không anh cũng không quyết được!” Cô vui vẻ hoà cùng anh vào chủ đề kia, nhưng thật tâm luôn nghĩ đến viên thuốc trong bụng kia, có lẽ nó, à không, là cô, đã tự tay giết chết một sinh mệnh…..
“Chúng ta có thể sinh liên tiếp mà! Sinh đến khi nào có con gái mới thôi! Còn nói về vấn đề xinh đẹp thì em không cần lo lắng, yếu tố di truyền sẽ quyết định chuyện này, gen nhà chúng ta nhất định tốt hơn của nhà lão Tam cho coi!” Anh rất có niềm tin vào bản thân.
“….” Cô không nói gì chỉ nhìn anh, lòng tự tin của anh vẫn luôn tràn đầy.
“Sao? Em không tin?” Anh rõ ràng nhìn ta ý tứ của cô, bày chứng cứ cho cô thấy, “Em xem, so với vợ của lão Tam thì em xinh đẹp hơn đúng không?”
“….” Cô có thể cho là đúng được sao? Cô trừng mắt với anh, “Anh đừng có nói bậy!” Tuy nhiên cô vẫn chưa được nhìn qua vợ của lão Tam, nhưng Y Thần thì cô đã từng gặp, con bé giống như một thiên sứ nhỏ xinh đẹp, có thể thấy mẹ con bé chính là một đại mỹ nhân.
Chuyện nhà họ Tả cô cũng được nghe nói, thật tâm luôn cảm thấy đáng tiếc, một gia đình từng hạnh phúc như thế……
“Anh không có nói bậy!” Anh biết rõ vợ lão Tam xinh đẹp ra sao, nhưng trong mắt anh thì vẫn là ‘xấu xí’, “Được rồi, anh thừa nhận, người có khả năng kéo chất lượng đi xuống là em, nhưng không sao, có gen ưu việt bẩm sinh của anh giúp đỡ, chắc chắn không quá tệ, miễn cưỡng có thể coi như hơn được Y Thần……”
Bình luận truyện