Luật Sư Phúc Hắc Quá Nguy Hiểm
Chương 42: Bạn gái cũ?
Không có ai chú ý tới việc cô đã đến.
Người anh hùng chiến thắng đang được đám đông vây quanh chuẩn bị lên đường trở về nhà, anh vừa mặc áo khoác vừa nói chuyện với bạn học chung quanh, hình như còn chưa phát hiện ra, một người học sinh như mình còn thiếu một trang bị —— đó chính là chiếc cặp sách.
Diệp Thanh Hòa vẫn vác trên vai hai chiếc cặp sách nặng trịch, yên lặng đi theo phía sau đoàn người, cùng bọn họ đi ra cổng trường.
Ra khỏi cổng, mỗi người rẽ một hướng, bạn bè ở bên cạnh anh đã ít đi rất nhiều, Tô Chỉ San cũng vẫn không rời, dưới ánh trời chiều, gương mặt phiếm hồng khả ái, vừa nói với cười đùa với anh.
Chợt, bước chân của anh dừng lại, tiếng cười nói cũng im bặt.
Cô quay đầu đi, lướt qua bọn họ, chỉ nhìn về phía trước.
Chỉ thấy phía trước cách tầm ba mét có một cô gái mặc đồng phục học sinh đang đứng nhìn về phía này.
Cô gái kia nhìn thấy anh liền tươi cười rạng rỡ chạy vội tới, gọi: "Tiêu Y Đình!"
Lúc này cô không nhìn thấy sắc mặt của anh như thế nào, chỉ nghe thấy giọng nói của anh cực kỳ lạnh lùng: "Có chuyện gì sao?"
Cô gái kia ước chừng chưa chịu lạnh nhạt như vậy bao giờ, hoặc là không ngờ thái độ của anh lại như vậy, vui sướng liền tắt lịm, vẻ mặt trở nên kinh ngạc, nhìn những người chung quanh anh một lát, rồi nhỏ giọng nói: "Tiêu Y Đình, em có thể nói chuyện riêng với anh không?"
"Không thể!", anh lạnh nhạt cự tuyệt dứt khoát.
"Tiêu Y Đình......" Cô gái kia liền cúi đầu xuống, nức nở nói: "Em sai rồi, anh tha thứ cho em được không?"
"Cô ấy là ai vậy?". Tô Chỉ San đang đứng cạnh anh dùng ánh mắt cảnh giác nhìn cô gái kia hỏi.
"Bạn học trước kia.". Tiêu Y Đình nhàn nhạt đáp một câu.
Cô gái kia rốt cuộc cũng chú ý tới Tô Chỉ San xinh đẹp giống như mình, uất ức nhìn chằm chằm Tiêu Y Đình hỏi: "Cô ta là ai?"
"Thật xin lỗi, tôi không rảnh.", Tiêu Y Đình không thèm nhìn cô ta lấy một cái, quay sang nói với Tô Chỉ San: "Chúng ta đi."
Lo lắng trên mặt Tô Chỉ San liền được buông lỏng, cười đáp: "Ừ!"
Hai người từ từ đi qua cô gái bên cạnh, cô ta lại nức nở nói: "Tiêu Y Đình, em sai rồi, người em thích chính là anh, tha thứ cho em một lần không được sao?"
Đáng tiếc, hai người kia đã đi xa, đến tột cùng anh có nghe thấy lời nói của cô ấy hay không, cũng không ai biết......
Diệp Thanh Hòa vác hai cặp sách, âm thầm lắc đầu, không hiểu nổi những thanh thiếu niên mười mấy tuổi như bọn họ, cả ngày chỉ toàn nói chuyện có thích hay không, rốt cuộc có ý nghĩa gì?
Khi nghĩ như thế hình như cô đã quên, mình so với bọn họ còn nhỏ tuổi hơn......
Cô bước đi nhanh hơn muốn đuổi theo hai người phía trước, lại nghe thấy cô gái kia thét lên chói tai: "Này, cô là ai? Tại sao lại cầm cặp sách của anh ấy?"
Cặp sách? Chẳng phải bề ngoài đều không phân biệt được sao? Cô bé này nhìn một cái lại có thể nhận ra là của anh? Có lẽ đã thật sự đặt anh ở trong lòng rồi......
Đối với họa đào hoa mà anh ta tự rước lấy cô cũng không có nghĩa vụ phải đi dọn dẹp tàn cuộc, liền bước nhanh hơn nữa, chỉ hy vọng cách xa thị phi ra một chút.
Nhưng bỗng nhiên cặp sách lại bị người ta kéo lại, làm cho thân thể gầy nhỏ của cô ngửa cả ra phía sau.
Kết quả, cũng không ngoài dự liệu, cặp sách liền bị cướp đi, còn bản thân cô liền ngã lăn ra đất, mông đau ê ẩm.
Cô gái cầm cặp sách của anh, ngay sau khi nhìn rõ mặt của cô, xem chừng con nhóc giống như bàn giặt này tuyệt đối không phải là mẫu người của Tiêu Y Đình, con mắt của anh không thể nào kém như vậy, như Tô Chỉ San thì còn tàm tạm. Chắc có lẽ cái bàn giặt này nhất định là vì thích anh nên mới cam tâm tình nguyện đi theo làm tùy tùng sai vặt. Cho nên cô ta không dám chọc vào Tô Chỉ San, liền đem tất cả các oán khí xả lên trên người cô: "Đồ xấu xí! Chỉ bằng cô mà cũng muốn thích anh ấy? Đừng có mơ đi!"
Người anh hùng chiến thắng đang được đám đông vây quanh chuẩn bị lên đường trở về nhà, anh vừa mặc áo khoác vừa nói chuyện với bạn học chung quanh, hình như còn chưa phát hiện ra, một người học sinh như mình còn thiếu một trang bị —— đó chính là chiếc cặp sách.
Diệp Thanh Hòa vẫn vác trên vai hai chiếc cặp sách nặng trịch, yên lặng đi theo phía sau đoàn người, cùng bọn họ đi ra cổng trường.
Ra khỏi cổng, mỗi người rẽ một hướng, bạn bè ở bên cạnh anh đã ít đi rất nhiều, Tô Chỉ San cũng vẫn không rời, dưới ánh trời chiều, gương mặt phiếm hồng khả ái, vừa nói với cười đùa với anh.
Chợt, bước chân của anh dừng lại, tiếng cười nói cũng im bặt.
Cô quay đầu đi, lướt qua bọn họ, chỉ nhìn về phía trước.
Chỉ thấy phía trước cách tầm ba mét có một cô gái mặc đồng phục học sinh đang đứng nhìn về phía này.
Cô gái kia nhìn thấy anh liền tươi cười rạng rỡ chạy vội tới, gọi: "Tiêu Y Đình!"
Lúc này cô không nhìn thấy sắc mặt của anh như thế nào, chỉ nghe thấy giọng nói của anh cực kỳ lạnh lùng: "Có chuyện gì sao?"
Cô gái kia ước chừng chưa chịu lạnh nhạt như vậy bao giờ, hoặc là không ngờ thái độ của anh lại như vậy, vui sướng liền tắt lịm, vẻ mặt trở nên kinh ngạc, nhìn những người chung quanh anh một lát, rồi nhỏ giọng nói: "Tiêu Y Đình, em có thể nói chuyện riêng với anh không?"
"Không thể!", anh lạnh nhạt cự tuyệt dứt khoát.
"Tiêu Y Đình......" Cô gái kia liền cúi đầu xuống, nức nở nói: "Em sai rồi, anh tha thứ cho em được không?"
"Cô ấy là ai vậy?". Tô Chỉ San đang đứng cạnh anh dùng ánh mắt cảnh giác nhìn cô gái kia hỏi.
"Bạn học trước kia.". Tiêu Y Đình nhàn nhạt đáp một câu.
Cô gái kia rốt cuộc cũng chú ý tới Tô Chỉ San xinh đẹp giống như mình, uất ức nhìn chằm chằm Tiêu Y Đình hỏi: "Cô ta là ai?"
"Thật xin lỗi, tôi không rảnh.", Tiêu Y Đình không thèm nhìn cô ta lấy một cái, quay sang nói với Tô Chỉ San: "Chúng ta đi."
Lo lắng trên mặt Tô Chỉ San liền được buông lỏng, cười đáp: "Ừ!"
Hai người từ từ đi qua cô gái bên cạnh, cô ta lại nức nở nói: "Tiêu Y Đình, em sai rồi, người em thích chính là anh, tha thứ cho em một lần không được sao?"
Đáng tiếc, hai người kia đã đi xa, đến tột cùng anh có nghe thấy lời nói của cô ấy hay không, cũng không ai biết......
Diệp Thanh Hòa vác hai cặp sách, âm thầm lắc đầu, không hiểu nổi những thanh thiếu niên mười mấy tuổi như bọn họ, cả ngày chỉ toàn nói chuyện có thích hay không, rốt cuộc có ý nghĩa gì?
Khi nghĩ như thế hình như cô đã quên, mình so với bọn họ còn nhỏ tuổi hơn......
Cô bước đi nhanh hơn muốn đuổi theo hai người phía trước, lại nghe thấy cô gái kia thét lên chói tai: "Này, cô là ai? Tại sao lại cầm cặp sách của anh ấy?"
Cặp sách? Chẳng phải bề ngoài đều không phân biệt được sao? Cô bé này nhìn một cái lại có thể nhận ra là của anh? Có lẽ đã thật sự đặt anh ở trong lòng rồi......
Đối với họa đào hoa mà anh ta tự rước lấy cô cũng không có nghĩa vụ phải đi dọn dẹp tàn cuộc, liền bước nhanh hơn nữa, chỉ hy vọng cách xa thị phi ra một chút.
Nhưng bỗng nhiên cặp sách lại bị người ta kéo lại, làm cho thân thể gầy nhỏ của cô ngửa cả ra phía sau.
Kết quả, cũng không ngoài dự liệu, cặp sách liền bị cướp đi, còn bản thân cô liền ngã lăn ra đất, mông đau ê ẩm.
Cô gái cầm cặp sách của anh, ngay sau khi nhìn rõ mặt của cô, xem chừng con nhóc giống như bàn giặt này tuyệt đối không phải là mẫu người của Tiêu Y Đình, con mắt của anh không thể nào kém như vậy, như Tô Chỉ San thì còn tàm tạm. Chắc có lẽ cái bàn giặt này nhất định là vì thích anh nên mới cam tâm tình nguyện đi theo làm tùy tùng sai vặt. Cho nên cô ta không dám chọc vào Tô Chỉ San, liền đem tất cả các oán khí xả lên trên người cô: "Đồ xấu xí! Chỉ bằng cô mà cũng muốn thích anh ấy? Đừng có mơ đi!"
Bình luận truyện