Luật Sư Phúc Hắc Quá Nguy Hiểm
Chương 92-1
Không ai hiểu được, vì sao đêm hôm đó anh đột nhiên trở nên sầu não, ngay cả chính anh cũng không rõ. Có thể là vì lão Đại và lão Tam đều bỏ đi, cũng có thể là vì càng ngày càng có nhiều người chán ghét mà vứt bỏ trò chơi này, lại có khi không phải là như thế.......
Chẳng lẽ là vì việc Phó Chấn Ngôn tặng cái cái vật treo lủng lẳng kia sao?
Không biết...........
Die nd da nl e q uuydo n
Tóm lại, tâm trạng anh đêm nay vô cùng tệ, đã từng cùng cha đến quê cô ở tận Giang Nam để tìm cô nhưng vẫn không thể tìm ra.
Anh lúc đó đã tự hỏi mình, nếu em gái thực sự cứ như thế mà ra đi, dần dần biến mất trong cuộc sống của anh thì phải làm sao bây giờ? Như thế thì anh nhất định sẽ không quen! Ai sẽ giúp anh làm bài tập? Ai sẽ kêu anh dậy sớm? Ai sẽ cùng anh đi thi đại học?
Vừa nãy anh càng không thể hiểu nổi mình điên cuồng loa thét ầm ầm là vì cái gì, dùng việc phẫn nộ hết mình để che giấu tâm trạng sợ hãi sao?
, di@en*dyan(lee^qu.donnn)
Nhất Nhất Phong Hà.........
Một người con gái xa lạ, có lẽ đối phương là một chị gái đã có nghề nghiệp, đã kết hôn, thậm chí thật ra có thể là một nam nhân..........
Anh cứ ngồi như thế phỏng đoán những chuyện về cô.......
Đêm vô Minh Nguyệt hoa múa đơn.
Nghĩ lại câu thơ này, thật là xứng với Nhất Nhất Phong Hà.
Cô nói chuyện rất ít, dù trong bất kì cuộc chiến nào cũng giống như một bức tường thành, đều lẳng lặng đứng ở bên cạnh anh. Mỗi lần dù có nguy hiểm như thế nào, cô đều không chút ngần ngại, kéo anh từ cận kề cái chết quay trở về.
Trong trò chơi kể cả khi những kẻ đáng bỏ đi đánh không lại cô, lại dùng từ ngữ thô tục để nhục mạ, cô cũng không hề nổi giận, chỉ như một đóa hoa lẳng lặng nở hoa, chịu đựng gió táp mưa sa bên ngoài, lặng lẽ tỏa ra hương thơm của mình.......
Đạt đến cấp Tro Cốt trong trò chơi, theo như am hiểu về trò chơi cũng như đạo lý làm người của anh, thì cô, trong cuộc sống chắc chắn là một đóa hoa chỉ ngồi chứng kiến mây cuộn rồi mây tan, một đóa hoa nhã nhặn lịch sự.
Có lẽ, cũng chính bởi điều này của cô mới có thể khiến anh cảm thấy thoải mái khi ở bên cạnh cô, anh có thể bất chi bất giác gần gũi với cô........
Cùng đi đến tận cùng thế giới.
Anh tin tưởng rằng bọn họ có thể. Bất kể đó là nam hay nữ, tốt hay xấu, thì trong cái thế giới không có thật kia, cô vẫn luôn là Nhất Nhất Phong Hà mà thôi.
--- ------ ------ -----
Cấp ba là quãng thời gian học tập quan trọng trong cuộc đời bọn anh, vì thế quy củ là điều cần thiết trước nhất.
Tiêu Y Đình đã tiến bộ ở chỗ, anh đã biết mỗi ngày mình nên làm gì, đều là do bản kế hoạch Diệp Thanh Hòa đã lập cho anh.
Tiêu Thành Hưng nhìn cuộc sống ngay ngắn đâu vào đấy, có thứ tự và chí hướng của cậu con trai trong lòng thấy rất yên tâm. Đối với ông mà nói, chuyện quan trọng nhất của con trai không phải là thi đỗ vào trường đại học danh tiếng, mà là đi theo một thói quen sống tích cực luôn hướng về phía trước, có được thói quen này, thì dù anh làm bất cứ việc gì đều có thể thành công.
Việc trở ngại lớn nhất đó là việc giáo dục con trai của ông trở nên thất bại, đã mười tám năm nhưng không thể hình thành cho anh một thói quen tốt, Diệp Thanh Hòa đến đây chỉ hai năm, đã thay đổi tích cực cách sống của anh.
Ông vui mừng, vô cùng cảm kích cô gái này.
Nếu ông không lớn tiếng giáo huấn con trai, thay vào đó là gia đình hòa thuận phát đạt, cha con không có bất hòa, tâm tình Khương Vãn Ngư cũng sẽ dễ chịu hơn, tự nhiên đối với Thanh Hòa cũng sẽ hòa nhã hơn, vì lúc này hai người vẫn còn cảm giác xa cách.
Ngay cả Tiêu Y Đình và Diệp Thanh Hòa cũng đã từng nghĩ đến, cả hội bọn họ dù thế nào cũng sẽ phải chia xa, cả Tô Chỉ San và Vương Triết, cứ theo quy luật ấy, bất kể sau này ai giỏi về mặt nào, thi đỗ vào trường đại học nào, kết cục ra sao, thì sự chia xa là điều không thể tránh khỏi.
Thế nhưng, cuối cấp ba, ngay trước đêm bọn họ thi cuối kì, lại xảy ra một chuyện mà không ai trong bọn có thể ngờ tới – cha của Vương Triết qua đời.
Nguyên nhân của sự tình là: Nhờ sự giúp đỡ của Tiêu Y Đình và Tô Chỉ San bệnh tình của cha Vương Triết đã được khống chế tốt, có chiều hướng sẽ khỏi. Nhận thấy sức khỏe tốt lên, lại thấy con trai hăng hái học tập như vậy, chaVương cũng cảm thấy áy náy, chứng kiến con trai liều mình học tập như thế, sau khi học xong còn muốn nhanh chóng tìm việc, thân là người làm cha, trong lòng thật sự nhìn không được, liền tự mình kiếm việc làm, mong muốn có thể giảm bớt gánh nặng kinh tế của gia đình, gánh nặng của vợ và con.
Hơn nữa, ông còn gạt Vương Triết. Nếu không phải xảy ra chuyện, Vương Triết tuyệt đối sẽ không biết được.......
Hôm đó Vương Triết không đi học, Tô Chỉ San giống như chim sợ cành cong liền kéo hai người họ cùng đến nhà Vương Triết.
Đến nhà Vương Triết, họ bắt gặp mẹ Vương đang khóc rất đau thương........
Hỏi chuyện ra mới biết, ban đầu, cha Vương làm công nhân trong một nhà xưởng, do trục trặc máy móc khiến cha Vương bị cuốn vào máy, tuy rằng ngay lập tức được người phát hiện đưa vào bệnh viện, bác sĩ cũng không thể cứu chữa........
Người nhà Vương Triết đều là người hiền lành, chỉ lặng lẽ tổ chức đám tang.
Người đại diện của nhà xưởng gửi đến một số tiền không nhỏ, coi như là tiền an ủi người nhà.
Tô Chỉ San và Tiêu Y Đình đều cảm thấy rất bất bình, việc này phân xưởng đúng ra phải là bên gánh lấy trách nhiệm, sao có thể chỉ viết vẽ vài nét nhạt như thế là xong?
Cả hai đều không phục, một bên lên mạng tìm kiếm, một bên tìm người quen cố vấn, cuối cùng mang theo tất cả tài liệu liên quan đến nhà xưởng để đàm phán, yêu cầu nhà xưởng phải bồi thường.
Nhưng bị cho là trẻ con, nhà xưởng không hề coi trọng họ, trực tiếp kêu người đưa ra ngoài.
Tiêu Y Đình tức giận vô cùng, trên đường về quay lại Diệp Thanh Hòa nói: “Em gái, chúng ta phải khởi tố! Chúng ta nhất định phải giúp Vương Triết! Em gái, chúng ta thuê luật sư có được không?”
Anh biết trong tay em gái anh có một khoản tiết kiệm không nhỏ, tiền thưởng và tiền tiêu vặt của hai đứa đều là do cô giữ, qua hai năm chắc chắn dư một khoản không nhỏ, việc thuê một luật sư là không quá khó.
“Em gái! Anh biết em sẽ đồng ý, đợi sau này anh kiếm được nhiều tiền sẽ trả lại cho em, không, về sau làm được bao nhiêu tiền anh sẽ đưa tất cho em! Được không?”
Trải qua việc lần trước anh đưa tiền cho Vương Triết vụ văn kiện, anh hiểu được Diệp Thanh Hòa tuy bình thường rất keo kiệt, nhưng chỉ cần anh cần tiền tiêu hơn nữa anh cho rằng đối với việc của bạn anh, cô tuyệt đối sẽ không từ chối, thế nhưng dù sao muốn lấy tiền từ tay cô vẫn phải cần điều kiện, gật đầu nói đồng ý đã trở thành thói quen. Trước đây nếu muốn lấy một số tiền, anh đều phải đưa ra điều kiện: sẽ không bỏ ăn cơm trưa, hay sẽ không chơi game quá lâu. Lúc này đây, anh lại không hề do dự đem cả cuộc đời mình, cả tuổi trẻ của mình ra đặt vào tay cô, như không cần suy nghĩ, là một người đàn ông đem tất cả số tiền mình kiếm được giao cho một người phụ nữ, không rõ hàm ý ước hẹn ra sao, anh chỉ là muốn em gái trông nom tiền cho mình, quả thực đã là một chuyện kinh thiên động địa....
Đương nhiên nếu anh biết được Phó Chấn Ngôn cũng đã từng hứa với Diệp Thanh Hòa sẽ giao cho cô một nửa tài sản của mình, không biết là anh sẽ phẫn nộ hay tự hào đây? Dù sao, lời hứa của anh cũng là giao toàn bộ.........
Diệp Thanh Hòa không tránh khỏi cảm động, đồng ý lần này rất đúng, rất đúng........
Anh lại cho rằng cô không đồng ý, liền cầu xin: “Em gái, em gái tốt! Anh đây là người biết giữ lời! Khi trở về sẽ lập tức viết giấy cam kết! Nếu không giao tiền cho em anh là rùa đen!”
“Được!” Ngắn gọn một chữ, cô vẫn giữ vẻ bình tĩnh.
“Em gái! Cảm ơn em!” Ở giữa đường lớn, anh giống như bông liễu đang bay tán loạn, bế bổng cô khỏi mặt đất.
Cô vẫn nhẹ như ngày trước, như mảnh vải bay phất phơ, cô vẫn gầy yếu như thế, cảm giác ôm lấy cô giống như ôm một đứa trẻ.
Thời điểm anh đặt cô xuống, cười nói: “Em gái, em đã đến nhà anh được hai năm, tại sao vẫn không lớn lên chút nào?”
Ý tứ của từ “lớn lên” này................
Cô hơi suy nghĩ một chút..........
Còn anh tâm trạng đang rất tốt, đứng giữa đường lớn cười ha ha, rồi sau đó lại hạ giọng, cúi sát tai cô nói: “Đồ bánh bao nhỏ.........”
“............” Cô chỉ biết lời anh nói không bao giờ tốt đẹp cả.........
Thế nhưng, chính cô cũng không hiểu, tại sao từ trước đến nay cô vẫn giữ nguyên dáng người nhỏ bé này? Thật sự là vô cùng khác biệt với Tô Chỉ San............
Chẳng lẽ là vì việc Phó Chấn Ngôn tặng cái cái vật treo lủng lẳng kia sao?
Không biết...........
Die nd da nl e q uuydo n
Tóm lại, tâm trạng anh đêm nay vô cùng tệ, đã từng cùng cha đến quê cô ở tận Giang Nam để tìm cô nhưng vẫn không thể tìm ra.
Anh lúc đó đã tự hỏi mình, nếu em gái thực sự cứ như thế mà ra đi, dần dần biến mất trong cuộc sống của anh thì phải làm sao bây giờ? Như thế thì anh nhất định sẽ không quen! Ai sẽ giúp anh làm bài tập? Ai sẽ kêu anh dậy sớm? Ai sẽ cùng anh đi thi đại học?
Vừa nãy anh càng không thể hiểu nổi mình điên cuồng loa thét ầm ầm là vì cái gì, dùng việc phẫn nộ hết mình để che giấu tâm trạng sợ hãi sao?
, di@en*dyan(lee^qu.donnn)
Nhất Nhất Phong Hà.........
Một người con gái xa lạ, có lẽ đối phương là một chị gái đã có nghề nghiệp, đã kết hôn, thậm chí thật ra có thể là một nam nhân..........
Anh cứ ngồi như thế phỏng đoán những chuyện về cô.......
Đêm vô Minh Nguyệt hoa múa đơn.
Nghĩ lại câu thơ này, thật là xứng với Nhất Nhất Phong Hà.
Cô nói chuyện rất ít, dù trong bất kì cuộc chiến nào cũng giống như một bức tường thành, đều lẳng lặng đứng ở bên cạnh anh. Mỗi lần dù có nguy hiểm như thế nào, cô đều không chút ngần ngại, kéo anh từ cận kề cái chết quay trở về.
Trong trò chơi kể cả khi những kẻ đáng bỏ đi đánh không lại cô, lại dùng từ ngữ thô tục để nhục mạ, cô cũng không hề nổi giận, chỉ như một đóa hoa lẳng lặng nở hoa, chịu đựng gió táp mưa sa bên ngoài, lặng lẽ tỏa ra hương thơm của mình.......
Đạt đến cấp Tro Cốt trong trò chơi, theo như am hiểu về trò chơi cũng như đạo lý làm người của anh, thì cô, trong cuộc sống chắc chắn là một đóa hoa chỉ ngồi chứng kiến mây cuộn rồi mây tan, một đóa hoa nhã nhặn lịch sự.
Có lẽ, cũng chính bởi điều này của cô mới có thể khiến anh cảm thấy thoải mái khi ở bên cạnh cô, anh có thể bất chi bất giác gần gũi với cô........
Cùng đi đến tận cùng thế giới.
Anh tin tưởng rằng bọn họ có thể. Bất kể đó là nam hay nữ, tốt hay xấu, thì trong cái thế giới không có thật kia, cô vẫn luôn là Nhất Nhất Phong Hà mà thôi.
--- ------ ------ -----
Cấp ba là quãng thời gian học tập quan trọng trong cuộc đời bọn anh, vì thế quy củ là điều cần thiết trước nhất.
Tiêu Y Đình đã tiến bộ ở chỗ, anh đã biết mỗi ngày mình nên làm gì, đều là do bản kế hoạch Diệp Thanh Hòa đã lập cho anh.
Tiêu Thành Hưng nhìn cuộc sống ngay ngắn đâu vào đấy, có thứ tự và chí hướng của cậu con trai trong lòng thấy rất yên tâm. Đối với ông mà nói, chuyện quan trọng nhất của con trai không phải là thi đỗ vào trường đại học danh tiếng, mà là đi theo một thói quen sống tích cực luôn hướng về phía trước, có được thói quen này, thì dù anh làm bất cứ việc gì đều có thể thành công.
Việc trở ngại lớn nhất đó là việc giáo dục con trai của ông trở nên thất bại, đã mười tám năm nhưng không thể hình thành cho anh một thói quen tốt, Diệp Thanh Hòa đến đây chỉ hai năm, đã thay đổi tích cực cách sống của anh.
Ông vui mừng, vô cùng cảm kích cô gái này.
Nếu ông không lớn tiếng giáo huấn con trai, thay vào đó là gia đình hòa thuận phát đạt, cha con không có bất hòa, tâm tình Khương Vãn Ngư cũng sẽ dễ chịu hơn, tự nhiên đối với Thanh Hòa cũng sẽ hòa nhã hơn, vì lúc này hai người vẫn còn cảm giác xa cách.
Ngay cả Tiêu Y Đình và Diệp Thanh Hòa cũng đã từng nghĩ đến, cả hội bọn họ dù thế nào cũng sẽ phải chia xa, cả Tô Chỉ San và Vương Triết, cứ theo quy luật ấy, bất kể sau này ai giỏi về mặt nào, thi đỗ vào trường đại học nào, kết cục ra sao, thì sự chia xa là điều không thể tránh khỏi.
Thế nhưng, cuối cấp ba, ngay trước đêm bọn họ thi cuối kì, lại xảy ra một chuyện mà không ai trong bọn có thể ngờ tới – cha của Vương Triết qua đời.
Nguyên nhân của sự tình là: Nhờ sự giúp đỡ của Tiêu Y Đình và Tô Chỉ San bệnh tình của cha Vương Triết đã được khống chế tốt, có chiều hướng sẽ khỏi. Nhận thấy sức khỏe tốt lên, lại thấy con trai hăng hái học tập như vậy, chaVương cũng cảm thấy áy náy, chứng kiến con trai liều mình học tập như thế, sau khi học xong còn muốn nhanh chóng tìm việc, thân là người làm cha, trong lòng thật sự nhìn không được, liền tự mình kiếm việc làm, mong muốn có thể giảm bớt gánh nặng kinh tế của gia đình, gánh nặng của vợ và con.
Hơn nữa, ông còn gạt Vương Triết. Nếu không phải xảy ra chuyện, Vương Triết tuyệt đối sẽ không biết được.......
Hôm đó Vương Triết không đi học, Tô Chỉ San giống như chim sợ cành cong liền kéo hai người họ cùng đến nhà Vương Triết.
Đến nhà Vương Triết, họ bắt gặp mẹ Vương đang khóc rất đau thương........
Hỏi chuyện ra mới biết, ban đầu, cha Vương làm công nhân trong một nhà xưởng, do trục trặc máy móc khiến cha Vương bị cuốn vào máy, tuy rằng ngay lập tức được người phát hiện đưa vào bệnh viện, bác sĩ cũng không thể cứu chữa........
Người nhà Vương Triết đều là người hiền lành, chỉ lặng lẽ tổ chức đám tang.
Người đại diện của nhà xưởng gửi đến một số tiền không nhỏ, coi như là tiền an ủi người nhà.
Tô Chỉ San và Tiêu Y Đình đều cảm thấy rất bất bình, việc này phân xưởng đúng ra phải là bên gánh lấy trách nhiệm, sao có thể chỉ viết vẽ vài nét nhạt như thế là xong?
Cả hai đều không phục, một bên lên mạng tìm kiếm, một bên tìm người quen cố vấn, cuối cùng mang theo tất cả tài liệu liên quan đến nhà xưởng để đàm phán, yêu cầu nhà xưởng phải bồi thường.
Nhưng bị cho là trẻ con, nhà xưởng không hề coi trọng họ, trực tiếp kêu người đưa ra ngoài.
Tiêu Y Đình tức giận vô cùng, trên đường về quay lại Diệp Thanh Hòa nói: “Em gái, chúng ta phải khởi tố! Chúng ta nhất định phải giúp Vương Triết! Em gái, chúng ta thuê luật sư có được không?”
Anh biết trong tay em gái anh có một khoản tiết kiệm không nhỏ, tiền thưởng và tiền tiêu vặt của hai đứa đều là do cô giữ, qua hai năm chắc chắn dư một khoản không nhỏ, việc thuê một luật sư là không quá khó.
“Em gái! Anh biết em sẽ đồng ý, đợi sau này anh kiếm được nhiều tiền sẽ trả lại cho em, không, về sau làm được bao nhiêu tiền anh sẽ đưa tất cho em! Được không?”
Trải qua việc lần trước anh đưa tiền cho Vương Triết vụ văn kiện, anh hiểu được Diệp Thanh Hòa tuy bình thường rất keo kiệt, nhưng chỉ cần anh cần tiền tiêu hơn nữa anh cho rằng đối với việc của bạn anh, cô tuyệt đối sẽ không từ chối, thế nhưng dù sao muốn lấy tiền từ tay cô vẫn phải cần điều kiện, gật đầu nói đồng ý đã trở thành thói quen. Trước đây nếu muốn lấy một số tiền, anh đều phải đưa ra điều kiện: sẽ không bỏ ăn cơm trưa, hay sẽ không chơi game quá lâu. Lúc này đây, anh lại không hề do dự đem cả cuộc đời mình, cả tuổi trẻ của mình ra đặt vào tay cô, như không cần suy nghĩ, là một người đàn ông đem tất cả số tiền mình kiếm được giao cho một người phụ nữ, không rõ hàm ý ước hẹn ra sao, anh chỉ là muốn em gái trông nom tiền cho mình, quả thực đã là một chuyện kinh thiên động địa....
Đương nhiên nếu anh biết được Phó Chấn Ngôn cũng đã từng hứa với Diệp Thanh Hòa sẽ giao cho cô một nửa tài sản của mình, không biết là anh sẽ phẫn nộ hay tự hào đây? Dù sao, lời hứa của anh cũng là giao toàn bộ.........
Diệp Thanh Hòa không tránh khỏi cảm động, đồng ý lần này rất đúng, rất đúng........
Anh lại cho rằng cô không đồng ý, liền cầu xin: “Em gái, em gái tốt! Anh đây là người biết giữ lời! Khi trở về sẽ lập tức viết giấy cam kết! Nếu không giao tiền cho em anh là rùa đen!”
“Được!” Ngắn gọn một chữ, cô vẫn giữ vẻ bình tĩnh.
“Em gái! Cảm ơn em!” Ở giữa đường lớn, anh giống như bông liễu đang bay tán loạn, bế bổng cô khỏi mặt đất.
Cô vẫn nhẹ như ngày trước, như mảnh vải bay phất phơ, cô vẫn gầy yếu như thế, cảm giác ôm lấy cô giống như ôm một đứa trẻ.
Thời điểm anh đặt cô xuống, cười nói: “Em gái, em đã đến nhà anh được hai năm, tại sao vẫn không lớn lên chút nào?”
Ý tứ của từ “lớn lên” này................
Cô hơi suy nghĩ một chút..........
Còn anh tâm trạng đang rất tốt, đứng giữa đường lớn cười ha ha, rồi sau đó lại hạ giọng, cúi sát tai cô nói: “Đồ bánh bao nhỏ.........”
“............” Cô chỉ biết lời anh nói không bao giờ tốt đẹp cả.........
Thế nhưng, chính cô cũng không hiểu, tại sao từ trước đến nay cô vẫn giữ nguyên dáng người nhỏ bé này? Thật sự là vô cùng khác biệt với Tô Chỉ San............
Bình luận truyện