Lục Địa Huyền Bí

Chương 4: Ma Thần Giả Kim



Kẻ nhặt rác, danh xưng chỉ những người chuyên ẩn trốn trên chiến trường sau đó nhân cơ hội chạy ra cướp vật phẩm của những người đã chết sau đó mang ra chợ bán. Những kẻ nhặt rác này đều có điểm chung rất dễ nhận ra là chúng ăn mặc hết sức tồi tàn, rách rưới và luôn thích những cuộc chiến hỗn loạn.

Có câu nói: Nơi nào có tranh đấu, có người chết, ắt sẽ có kẻ nhặt rác.

Trong nghề nhặt rác cũng chia làm hai loại, mỗi loại là một phong cách riêng:

Một loại lúc nào cũng liều mạng lao đầu vào chiến trường bất chấp tính mạng nhặt càng nhiều càng tốt, thường thì những kẻ có tâm lí như vậy thường sẽ là người chết đầu tiên. Tuy vớ được món hời nhưng không có lãi là bao. Nhất là quy tắc chết bị ngưng mọi hoạt động một ngày của trò chơi nên loại này chỉ hợp với bọn gà mờ, nghiệp dư.

Còn một loại khác, những kẻ nhặt rác chuyên nghiệp, những kẻ vừa muốn có trang bị, vừa không muốn chết. Loại này cực kì cẩn thận và quy củ, đi theo đoàn theo đội, có kỉ luật cực cao, hơn thế chúng còn có một sự nhân biết tương đối với những món đồ có giá trị. Những kẻ này thường bỏ qua những trang bị tương đối kém cỏi và chỉ chú tâm vào những trang bị cực phẩm. Hiển nhiên giá một trang bị tốt sẽ gấp vài chục lần những trang bị phế thải kia.

Những kiến thức này Lâm Vũ cũng chỉ tình cờ đọc qua được tại một bài viết trên một diễn đàn nào đó. Hầu như các bình luận về những kẻ này đều rất khó nghe, chỉ kém róc xương lột da những kẻ này ra mà thôi,.. không ngờ lại có một ngày cậu lại đi vào cái con đường tội lỗi như vậy.

“Chuyện gì đằng kia?” Lâm Vũ tự hỏi.

Phía trước không xa, trong tầm mắt, một Cơ Giáp Đoàn đứng nghiêm trang ngay ngắn, tất cả đều hướng mắt về một đám người và một vật. Tất cả đều đứng dưới một cái hố lớn hình lòng chảo.

Trong đám người nổi bật nhất là kẻ đứng phía trước, một vị học giả được bao bọc bởi lớp trang phục đen thẫm, mũ quạ như phù thuỷ che mất gương mặt, bên hông hắn có một quyển sách cổ thần bí, trên tay tản mát ra ánh sáng huyết hồng, tựa hồ có thể tuỳ thời kích phát ra ma thuật.

Đối diện hắn là một cây búa khổng lồ, cả hắn và cây búa đều đứng bất động.

“Lại gần xem sao.”

Lâm Vũ tự nhủ, mon men tiến lại gần vùng biên của khu đất, núp sau một tảng đá to bắt đầu quan sát, chờ đợi xem hắn ta đang định làm gì.

“Người anh em, thấy được gì chưa?”

Đang tập trung quan sát, một giọng nói bất chợt phía sau làm Lâm Vũ rùng mình. Quay vội lại ra sau, một gương mặt hung tợn xấu xí thù lù hiện ra, một cảm giác sợ hãi không tên chạy dọc sống lưng. Theo bản năng, cậu nói:

“Có! Có chuyện gì vậy?”

Nhìn thấy biểu cảm kinh hãi của Lâm Vũ, tên xấu xí bụm miệng lại cười. Hắn giải thích:

“Người anh em, không phải tỏ thái độ như vậy chứ. Dù sao chúng ta cũng là đồng nghiệp mà.”

“Đồng nghiệp?”

“Đúng vậy, không phải cậu cũng là Kẻ Nhặt Rác sao.”

Trăm triệu lần Lâm Vũ không ngờ được, lần đầu tiên cậu đi nhặt rác lại chạm mặt đồng nghiệp, hơn nữa lại trong hoàn cảnh thế này. Cố nặn ra một nụ cười, cậu nhăn nhó, nói:

“Đúng vậy, tôi cũng là kẻ nhặt rác. Nhưng tôi tưởng kẻ nhặt rác thì không liên hệ quá thân với nhau chứ. ”

Theo những gì cậu đọc được, kẻ nhặt rác thường không liên hệ quá thân với nhau, vì khi có món đồ tranh chấp không ai có thể chia đều món đồ đó cho nhau được, trừ khi có thỏa thuận từ trước. Bởi vậy để tránh những xung đột không đáng có, những kẻ nhặt rác tối thiểu tránh va chạm với nhau.

Phủ phục xuống bên cạnh Lâm Vũ, người thanh niên xấu xí cũng bắt đầu quan sát, thừa nhận:

“Đúng là vậy, nhưng đối với những món đồ có giá trị, liên hệ với nhau là điều bình thường. Có phải cậu là người mới không?”

Dù không muốn nhưng Lâm Vũ cũng phải thừa nhận:

“Đúng vậy, đây là lần đầu tiên tôi làm cái nghề này.”

“Quả nhiên, vẫn còn non và xanh lắm. Nhìn kìa, thấy tảng đá bên đối diện chưa, nhìn kĩ vào.”

Theo hướng chỉ, một tảng đá to lớn hiện ra trước mắt. Nó bình thường hệt như các tảng đá khác, mọi thứ đều không có một chút dấu hiệu gì là có vấn đề cả.

“Không lí do gì mà tên xấu xí kia bắt nhìn, phải có gì.” Lâm Vũ tự nhủ.

Tập trung thị giác vào tảng đá, chú ý mọi chi tiết, chỉ một lát cậu bật thốt lên:

“Ơ, Sao có thể như vậy!”

Phải nói lúc này cậu không thể tin vào mắt mình, tảng đá to thù lù như vậy lại bị xê dịch, nếu vừa nhìn chắc chắn sẽ không phát hiện ra nhưng nhìn lâu một chút sẽ thấy nó dịch chuyển. Dù rất nhỏ nhưng không phải không có, nên nhớ trên địa hình này dưới quán tính như vậy mà viên đá có thể chuyển động từng chút một như vậy, thật sự có vấn đề.

“Thấy sao, đó chỉ là một con thạch thú, người điều khiển phía sau nó chắc chắn là một tên nhặt rác như chúng ta. Không chỉ một có khi còn vài người khác đằng sau nó.”

Ngưng một chút, tên xấu xí bắt đầu nói tiếp.

“Không phải chỉ riêng chỗ đó đâu, nhìn xung quanh kìa.”

Không thể không phủ nhận độ nhạy bén của tên xấu xí. Quả thực nếu như hắn mà không nói thì cậu chẳng phát hiện ra cái gì cả, từ cỗ thi thể tưởng chừng như đã chết, con chim ăn xác to lớn trên bầu trời, những con thú nhìn vô tri,.. đều được hắn ta nhìn rõ ra chân tướng.

Không thể ngờ, mảnh đất bé nhỏ này lại có nhiều kẻ nhặt rác tụ tập như vậy.

“Món đồ gì mà khiến bọn họ tụ tập lại?”

Một câu hỏi bỗng nảy ra trong đầu Lâm Vũ. Ánh mắt không biết ngẫu nhiên hay vô ý hướng về cây búa trước người của vị học giả áo đen.

“Chẳng nhẽ lại là nó.” Cậu tự hỏi.

“Có muốn hợp tác với tôi không?”

“Hả! Tôi sao?”

“Đúng vậy, chúng ta hợp tác, có người đồng hành vẫn là tốt hơn. Không phải sao?”

Lời đề nghị bất ngờ làm Lâm Vũ lưỡng lự. Nếu như bảo không động lòng thì là nói dối vì dù sao cậu vẫn còn quá yếu đuối, chưa có một chút sức mạnh nào cả, nhưng không hiểu sao lời đề nghị này lại làm cậu thấy nghi hoặc, có chút không đúng nhưng không biết không đúng chỗ nào.

“Thế nào, không tin tôi? Hay là vậy, cậu cầm vật này coi như làm giao kèo.”

“Nhưng tôi... tôi không có món nào.”

“Không cần, tôi tin cậu. Thế nào, hợp tác với tôi chứ?”

Món đồ trước mặt Lâm Vũ là một quyển trục màu nâu, bên trên khắc vài văn tự nhỏ ánh lên kim sắc, bên ngoài được bao bởi một lớp khói cam mỏng mờ ảo.

Theo những gì mà cậu đã đọc được trên diễn đàn thì quyển kĩ năng này ít nhất là sách kĩ năng cấp Cam, màu sắc của lớp khói bọc bên ngoài đã nói lên điều đó. Nuốt ngụm nước miếng, phải mất một lúc cậu mới trả lời được, cậu nói:

“Vậy đồng ý, chúng ta sẽ hợp tác.”

“Khà khà, có thế chứ. Đây, cầm lấy nó.”

Cầm trên tay quyển trục cấp Cam, Lâm Vũ tưởng như nằm mộng. Vừa ít phút trước cậu còn nghĩ trăm phương ngàn kế để đạt được một món có giá trị vậy mà ngay lúc này, chỉ nói vài câu đã cầm trên tay một món đồ có giá trị mà cậu hằng mong ước, nếu như không phải giao kèo thì thực sự Lâm Vũ đã tự sát luôn ngay tại đây để chạy mất rồi, siết chặt quyển trục, đưa nó vào hành trang. Cậu hỏi:

“Chúng ta phải làm những gì.”

Nếu như đã hợp tác thì chắc hẳn phải có một kế hoạch để có thể hành động một cách nhất quán, quy củ, như vậy hiệu suất mới tăng và cũng mang lại lợi ích cho cả đôi bên.

“Khà khà, mọi chuyện đã được tôi tính toán hết cả rồi. Lát nữa, cậu mặc cái này vào, sau đó....”

Phải mất một lúc, đồng bạn của cậu mới nói hết ngọn ngành của kế hoạch. Một vài chỗ tuy không hiểu nhưng những chi tiết đó không ảnh hưởng nhiều đến tổng thể.

Quả thực đứng trên phương diện người hợp tác, Lâm Vũ thật sự khâm phục khả năng lập kế hoạch của gã. Bản kế hoạch này quả thực nó quá hoàn hảo.

“Vậy khi nào thì mới đến thời cơ mà anh nói.”

“Quan sát đi, những kẻ ẩn nấp kia cũng là một phần trong kế hoạch của chúng ta.”

“Vậy sao?”

Nhìn đồng bạn, từ ánh mắt hắn Lâm Vũ có thể thấy được một sự tự tin mãnh liệt. Sư tự tin đó, không hiểu sao cậu lại lo sợ dẫu rằng hai người đang ở cùng một nhóm.

Gạt đi thứ cảm xúc dư thừa, tâm trí cậu lần nữa chú mục vào vị học giả áo đen. So với tên xấu xí mục tiêu hàng đầu của cậu vẫn là vị học giả, người đang bắt đầu những bước chuyển động đầu tiên.

Vị học giả chuyển động không phải hướng về chiếc búa mà là lui ngước ra sau, kéo theo đó là đám người phía sau của hắn cũng lùi lại. Trên tay không biết từ lúc nào cầm quyển sách cổ, ném mạnh nó xuống đất hét to. Từ giữa cuốn sách một cơn lốc ma pháp bắt đầu tụ. Từ xa, Lâm Vũ cũng có thể nghe được mang máng những gì mà gã vừa hét:

“Hắc Ám Thuật: Triệu Hồi Ma Thần Giả Kim”

Nghe được những từ ngữ khó hiểu, Lâm Vũ vội quay qua đồng bạn mình. Chưa kịp mở lời, hắn đã nói:

“Triệu Hồi Ma Thần Giả Kim, kĩ năng của Hắc Ám Giả Kim Thuật cho phép triệu hồi Ma Thần từ Địa Ngục Hỏa Luyện. Khi được kêu gọi, Ma Thần sẽ xuất hiện ban cho kẻ triệu hồi một yêu cầu nhưng với điều kiện là phải trả một cái giá. Nếu như kẻ triệu hồi mà không trả nổi giá ấy thì tất cả mọi thứ của hắn đều sẽ bị Ma Thần mang đi, kể cả chức nghiệp của hắn. Nói chung là không có đủ vốn thì đừng nên triệu hồi Ma Thần Giả Kim.”

Khá là mơ hồ nhưng Lâm Vũ cũng hiểu được những ẩn ý. Hướng về phía vị học giả đang triệu hồi, từ giữa cơn lốc các luồng tà khí màu đen bắt đầu hội tụ, một Ma Thần cũng từ đó đần đần hiện ra. Khác hoàn toàn những gì mà Lâm Vũ tưởng tượng, vị Ma Thần kia trông hết sức bình thường, có đôi chút giống vị học giả áo đen nhưng trên đầu hắn không có chiếc mũ mỏ quạ mà thay vào đó là mái tóc đỏ rực kèm theo một chiếc sừng cong vút.

Không vì hình thể nhỏ bé cản trở, giọng nói ồm ồm của Ma Thần vang lên:

“Này kẻ học đồ yếu kém, cớ sao ngươi lại kêu gọi ta?”

“Ma Thần đại nhân, xin cho kẻ học đồ yếu kém của người một ân huệ.” Vị học giả cung kính đáp.

Lời vừa dứt, không biết từ lúc nào trước mặt Ma Thần xuất hiện một chiếc cân, nó cao hơn tất cả những người đang đứng lúc này. To đến nỗi Lâm Vũ có thể thấy được từng đường nét, chi tiết, các họa hình tinh xảo được khắc họa trên chiếc cân, trông nó thật sống động.

“Trao đổi ngang giá, nói món đồ của ngươi đi. Hỡi kẻ học đồ yếu kém.”

Không vì chiếc cân lớn mà vị học giả kinh sợ, vẫn thái độ cung kính, hắn nói:

“Món đồ cần trao đổi đây thưa Ma Thần đại nhân.”

Vừa nói vừa chỉ về phía cây búa. Lúc này đây, Lâm Vũ cũng đoán được phần nào những gì đang diễn ra: Vị học giả kia đang sửa chữa cây búa và đó cũng là thứ mà những người nhặt rác như hắn thèm muốn.

“Định đoạt ngang giá, lấy những thứ nguyên liệu để sửa chữa và những nguyên liệu để trả công cho sự hao hụt của ta đây. Hỡi kẻ học đồ yếu kém.”

“Nguyên liệu sửa chữa: Sắt titan, Hắc Long Thạch, Hắc Tinh Thach, Quặng Birut, Gỗ Esti mỗi loại 10 cân. Nguyên liệu cống nạp: Máu Rồng 50 cân, lông Cừu Vàng một bộ, hai cặp Sừng Hỏa Ngục Vương,...”

Vị học giả liệt kê một loạt các loại nguyên liệu với vị Ma Thần Giả Kim, tên nguyên liệu vừa đọc khỏi miệng là ngay lập tức từ trên trời sẽ có vật rơi xuống kì lạ là giống hệt những gì mà vị học giả kia cần.

“Tốt lắm. Kiểm Tra.”

Lời dứt, các nguyên vật liệu đều đồng loạt xếp vào bên trái của chiếc cân và tất nhiên bên còn lại chính là chỗ đặt cây búa khổng lồ. Không thể ngờ cây búa to lớn vậy mà được Ma Thần bâng quơ nhấc lên đặt vào. Khi hai bên đã được lấp đầy, chiếc cân bắt đầu di chuyển lúc nghiêng về bên trái lúc lại nghiêng về bên phải.

“Nó đang làm gì vậy” Lâm Vũ tò mò hỏi.

“Trao đổi ngang giá. Chiếc cân phải cân bằng thì việc trao đổi mới được thực hiện còn nếu nghiêng về bên nào thì việc trao đổi coi như vô hiệu.” Tên xấu xí đáp.

Đang định tiếp tục hỏi thêm về quy tắc này, tiếng hết ầm ầm như sấm của Ma Thần bỗng cắt ngang:

“Kẻ học đồ yếu kém, người dám lừa dối Ma Thần ta. Ngươi có biết tội của việc này là gì không?”

Vội nhìn chiếc cân, không ngờ chiếc cân lại hơi lệch sang bên phải một chút, chỉ kém chút nữa là cân bằng. Không chỉ Lâm Vũ mà tất cả mọi người đều đứng hình, vị học giả vội nói:

“Ma Thần đại nhân bớt giận, kẻ học đồ chắc đã bỏ sót một vật, mong ngài lượng thứ. Đây là món đồ còn thiếu: Hạch Tâm Dung Nham Thú”

Không đợi vị học giả nói hết câu, viên hạch tâm đã bị cưỡng chế bay khỏi tay hắn và rơi trên chiếc cân. Giờ đây, một sự cân bằng mới được thiết lập. Khá hài lòng về thái độ của vị học giả, Ma Thần Giả Kim hô to:

“Trao đổi ngang giá: Trao Đổi.”

Vừa dứt câu, cả chiếc cân và Ma Thần đều biến mất, để lại trên đó là một cây búa to, nóng đỏ trên nền đất lạnh, mà vị học giả đang đứng giờ cũng ngồi bệt trên nền đất, thở đốc.

“Bọn chúng không kiên nhẫn nổi rồi.” Tên xấu xí quan sát, đưa ra thông báo..

Quả nhiên, tảng đá bất động trước mặt nhảy thẳng ra một con Thạch Thú to lớn với ý định tiếp cận cây búa. Khi con vật chỉ cách cây búa khoảng vài mét, vị Cơ Giáp Sư giáp bạc đứng trước đội hình khinh miệt nói:

“Mơ tưởng.”

Cơ thể vừa động, cả người con Thạch Thú bỗng bị chẻ làm đôi, một viên Hạch Tâm Thạch Thú cũng lăn ra đất tiếp cận chân. Không biết từ lúc nào trên tay đã cầm theo một thanh Kiếm, nó không có lưỡi cụ thể thay vào đó là một tia sáng nhỏ kéo dài hơn mét và được bao bởi các tia sét nhỏ chạy xung quanh.

“Kiếm Laser!”

Một loại vũ khí hàng hiếm của các Cơ Giáp Sư, dựa trên nguyên tắc sử dụng một luồng laser nhỏ với cường độ cao nén lại cố định thành hình thái của cây kiếm. Lực sát thương của nó không chỉ ổn định mà cực kì kinh người, chém đinh chặt sắt chỉ là điều nhỏ nhoi. Minh chứng rõ nhất là cơ thể con Thạch Thú xấu số, chỉ một chém mà tách làm hai.

“Còn ai dám bước lên đây.” Giọng nói lạnh băng của vị Cơ Giáp Sư giáp bạc vang lên.

“Khặc Khặc, chỉ một cây Kiếm Laser mà cũng lên mặt, món đồ đó chỉ hù con nít mà thôi.”

“Đúng vậy! Đúng vậy! Bảo vật như vậy không có phần ta sao được. Không nhầm thì Hạch Tâm Dung Nham Thú của ta cũng bị lấy ra trao đổi rồi thì phải.”

Không gian bắt đầu vang vọng những tiếng cười dài, Một người cưỡi trên một con Dung Nham Thú to mà đến, người còn lại chân đạp hư không, lăng không mà đứng. Hai người họ không phải Hàn Mặc với Hứa Hùng sao, những tưởng đánh nhau tới kẻ sống người chết không ngờ giờ phút này lại đứng cùng nhau.

Về phía đám người sau con thạch thú vừa bị chẻ đôi cũng không có dáng vẻ gì sợ hãi cả, một trong số họ cũng cười lớn nói:

“ Cự Ma chúng ta há lại sợ, Con Thạch Thú đó chỉ là bình phong dẫn động mọi người mà thôi.”

“Huyết Hội Cự Ma, không ngờ cũng gặp ở đây, Vậy thì Hạ Vũ ta sao có thể thiếu.”

Không ngờ con chim ăn xác trên bầu trời lại do một thanh niên tên Hạ Vũ biến thành. Hắn ta nhảy xuống, cười ha hả.

“Còn ai thì mau ra nốt đi, đừng giả thần giả quỷ nữa.” Hàn Mặc từ trên cao bao quát nói.

“Vậy Lưu Tinh ta cũng có mặt”

“Thiên Phong chào các vị”

“Liệt Nhật cũng xin một phần.”

“...”

Hơn chục người sau đó cũng dần xuất hiện, anh khí bức người. Không thể ngờ đám người kia cũng là những kẻ nhặt rác.

Hai trong số họ Lâm Vũ đã được thấy sức mạnh, trong lòng cậu không khỏi run lên, Đấu tranh với những người như vậy liệu cậu còn toàn mạng để trở ra hay không. Liếc nhìn tên xấu xí, cậu lo lắng hỏi:

“Bọn hắn thế nào?”

“Trẻ ranh! Mấy tên đấy cũng chỉ ngang ta mà thôi, không phải lo. Kẻ kiên nhẫn mới làm được đại sự. Cứ từ từ mọi chuyện vẫn trong kế hoạch”

Ngưng trọng nhìn cây búa, hắn nói:

“Chuẩn bị đi, kế hoạch sắp bắt đầu rồi. Bọn chúng chỉ là gạch lót chân của chúng ta mà thôi.”

Lâm Vũ nghe vậy, tay siết lại thành nắm đấm. Giọng nói chắc nịch đáp lại:

“Được thôi, như kế hoạch.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện