Lục Hào
Quyển 1 - Chương 17
Hàn Uyên đã một ngày một đêm chưa có cơm nước gì, có thể tưởng tượng được bụng trống rỗng đến cỡ nào, vừa nhìn thấy một quả trứng cao gần hai xích lăn lại, nuốt hớp nước miếng theo phản xạ, vẻ mặt đói khát mà hỏi: “Đây… đây là cái gì?”
“Không biết, ” Nghiêm Tranh Minh lui về phía sau nửa bước, liếc mắt cảnh cáo Hàn Uyên, “Đừng đụng! Trong Quần Yêu cốc không thể đụng bừa, lau khô nước miếng của ngươi đi. Chúng ta phải trở về nhanh lên, sư phụ đang sốt ruột đợi.”
Trời sắp tối đen, trong yêu cốc nguy cơ tứ phía, đường về lại không có tấm bảng gỗ do Bắc Minh quân bám vào bảo vệ hộ tống, hung hiểm hơn nhiều.
Cả đám chưa từng dám dừng lại, kín kẽ đi theo đường về, ngay cả Hàn Uyên om sòm cũng không dám hé môi.
Lăn lộn giang hồ phải nói nghĩa khí, trong lòng gã nhớ kỹ món ân tình của các sư huynh.
Quả trứng kia thấy bọn họ muốn đi, vẫn không chịu buông tha, cố gắng tránh né sỏi đá hay vật cứng trên mặt đất, vượt qua tầng tầng lớp lớp khó khăn, quay cuồng thành một quả trứng lốc xoáy, truy đuổi đến cùng.
Lý Quân quay đầu nhìn thoáng qua, giật mình hoài nghi nói: “Đây là trứng yêu quái gì vậy, theo chúng ta để làm chi?”
Trình Tiềm cầm theo răng nanh của gấu chó lớn, lạnh lùng nói: “Có thể là muốn trở thành trứng luộc.”
Không biết trứng lốc xoáy có nghe hiểu tiếng người không, cảm nhận được ác ý trong lời nói, run lập cập tại chỗ, rồi chỉ băn khoăn trong chốc lát, cuối cùng ma sát quay một vòng, cẩn cẩn thận thận tránh né đám người Trình Tiềm, lăn đến dưới chân Nghiêm Tranh Minh, bất động đến đáng thương.
Nghiêm Tranh Minh ngừng bước chân, đầu tiên là ý chí sắt đá bước qua luôn, thế nhưng y mới đi mấy bước, nhịn không được quay đầu lại nhìn thử. Chẳng biết thế nào, y lại nhìn thấu được vẻ thất vọng đáng thương dưới lớp vỏ trứng trơn nhẵn.
Vì vậy Nghiêm thiếu gia như bị ma xui quỷ khiến mà dừng bước lần hai, do dự trong chốc lát, rồi chỉ Hàn Uyên nói: “Ngươi đi… Ừ, đi nhặt nó lại đây.”
Hàn Uyên mở mắt trừng trừng hỏi ngược lại: “A? Không phải huynh mới vừa kêu đệ đừng đụng sao?”
Lý Quân cũng ngạc nhiên nói: “Vì sao đại sư huynh?”
Vấn đề này trả lời thế nào đây?
Nghiêm Tranh Minh chau mày, không thể nói là y thấy quả trứng kia đáng thương thật?
Tức thì, y nhanh trí, vừa qua loa lấy lệ vừa ăn không nói có mượn cớ, nói: “Tử Bằng chân nhân có kêu chúng ta đem vật ở trên đài Lâm Tiên về cho bà sao? Có người nói yêu tu không thể lên đài Lâm Tiên, ta đoán chừng bà ta cũng không biết trên đài có gì, lấy tạm cái này gạt bà ta đi.”
Cả đám người trên đường đi đều đã lao lực quá độ, đã sớm quên chuyện lừa gạt Tử Bằng chân nhân, được y nhắc nhở mới nhớ, nhao nhao đồng tình.
Chỉ là bọn nó đều cảm thấy, đại sư huynh không đáng tin lần này lại kỹ càng đến có phần không giống bình thường.
Nhắc tới cũng lạ, đường về của nhóm Trình Tiềm mặc dù không có Bắc Minh quân hộ tống, ngược lại còn yên tĩnh hơn, cả đám hồi hộp nửa ngày, trên đường chi gặp mấy tiểu yêu chưa thành hình, vội vã chạy đi, sợ bóng sợ gió một hồi, thuận lợi về tới động phủ của Tử Bằng chân nhân.
Con chim lớn vẫn nằm sấp ở chỗ cũ trong động phủ, nữ nhân lơ lửng trên đỉnh đầu lại không thấy bóng dáng, nhất thời không biết chính xác bà đang ngủ hay là chết.
Nghiêm Tranh Minh quay đầu lại làm một dấu im lặng với các sư đệ, cẩn thận kiểm tra trên mặt đất —— trong lòng nghĩ, mong sao Tử Bằng chân nhân tự giác đi chết đi là vừa, ít tìm phiền phức cho bọn họ, nhưng y cũng biết, loại may mắn này trở thành sự thật không có khả năng lớn.
Đột nhiên y nghe phía sau truyền đến tiếng “răng rắc”, toàn bộ bọn họ thần hồn nát thần tính, sau khi tìm kiếm khắp bốn phía, ánh mắt rơi vào quả trứng kiên cường trong lòng Hàn Uyên, chỉ thấy trên vỏ trứng có nhiều vết rạn, đang từ đỉnh nứt dần xuống.
Rốt cuộc, ngay giữa chỗ nứt, một miếng vỏ trứng rơi xuống, Hàn Uyên mở to hai mắt nhìn, gã thấy trong trứng không phải một cái mỏ vươn ra, mà là một cánh tay.
Một cánh tay của trẻ con.
Hàn Uyên vội vàng thả quả trứng xuống đất, mấy người phía sau và một đại yêu không biết sống hay chết ở trước mặt, trợn mắt há mồm mà nhìn một đứa con nít từ trong trứng bò ra.
Vật kia chậm chạp thở phù phù, vừa nhìn thì chẳng khác gì trẻ con người phàm, ngoại trừ mới sinh ra đã có vóc dáng của người phàm một tuổi, cùng với hai cái bớt không lớn nổi bật ở sau lưng.
Hàn Uyên duỗi chân dính đầy nước bùn khèo khèo đứa trẻ mới từ vỏ trứng chui ra hai cái, nhìn thoáng qua chỗ không nên nhìn, nhận xét không đúng lúc: “Xong, hình như là con gái.”
Đứa trẻ bị gã khèo đến ngã sấp, tay chân hươ quào, phát hiện hành động của mình còn không bằng lúc trong trứng, buồn hận nối đuôi, vì vậy “ngoe” một tiếng gào khóc.
Một tiếng gào này cũng không có gì, toàn bộ động phủ của Tử Bằng chân nhân đều rung động theo.
Hàn Uyên đặt mông ngồi trên mặt đất gần chỗ nhỏ, kinh hãi nói: “Rốt cuộc đây là vật gì?”
Một giọng nói yếu ớt trả lời gã: “Đó chính là Thiên Yêu.”
Chẳng biết từ lúc nào Tử Bằng chân nhân lộ ra mặt người, lơ lửng trên đỉnh đầu chim lớn, mờ nhạt như sương mù, cả người lộ ra vẻ suy sụp nửa sống nửa chết.
Bà đã chẳng con hơi sức đâu mà để ý tới những người khác, ngổn ngang cảm xúc nhìn tiểu cô nương trên mặt đất, sau đó thở dài, nhẹ giọng nói: “Đây là con của yêu hậu và người phàm, sinh ra phải bị xử tử, yêu hậu cả người đẫm máu, chịu nỗi đau thiên đao vạn quả, thêm vào đó là nỗi đau bị sét đánh, xông vào trong đài Lâm Tiên, đặt nó vào đó, rồi chết luôn trên đài. Còn nó từ nhỏ đã có nửa phần người, không bị đài Lâm Tiên quản thúc. Cái trứng này cả trăm năm qua không có động tĩnh gì, tất cả mọi người còn tưởng là một cái thai chết, chẳng ai ngờ cuối cùng đại kiếp nạn của yêu tộc lại giáng vào người nó…”
Hàn Uyên nghe xong muốn nổ não, lại bắt được trúng trọng điểm, ngạc nhiên hỏi: “Cái gì? Yêu vương bị người ta đội nón xanh?”
Nghiêm Tranh Minh uể oải nói: “Ngươi câm miệng đi…”
Trình Tiềm cũng đã phản ứng kịp —— hoá ra lần này bọn họ đánh bậy đánh bạ, thế mà thực sự đem được “đồ vật” trên đài Lâm Tiên ra ngoài.
Thảo nào, yêu vương bị “Thiên Yêu giáng thế” đoạt sức mạnh, nhưng ngay cả việc ra tay sớm diệt trừ nhỏ lại không được, bởi vì yêu tu không được lên đài Lâm Tiên.
Thế nhưng… Ai là người đem nhỏ từ đài Lâm Tiên xuống?
Bắc Minh quân sao?
Tử Bằng nói: “Ôm nó qua đây, ta xem một chút.”
Nghiêm Tranh Minh lập tức cảnh giác: “Bà muốn làm gì?”
Nói xong, dường như y tự thấy giọng mình quá cứng rắn, vội vã bổ sung một câu cứng rắn hơn: “Tiền bối, gà mái nhỏ này chỉ vừa mới sinh ra.”
Không biết tiểu tạp mao này là giống gì mà cổ họng rộng thế, Nghiêm Tranh Minh vội vàng tránh ra ba trượng, ghét thì không ghét, nhưng ngại thì vẫn ngại, y không muốn giao nhỏ cho Tử Bằng —— chiếu theo lời của Tử Bằng chân nhân, tiểu tạp mao này chính là cái nón xanh sờ sờ trên đỉnh đầu yêu vương bệ hạ, mà Tử Bằng chân nhân là một đại tướng dưới trướng yêu vương, ai biết bà sẽ làm gì với tiểu tạp mao?
Bất luận tiểu tạp mao xuất thân từ đâu, nhỏ cũng chỉ mới phá xác ra ngoài trong chốc lát, chưa từng làm chuyện tốt, cũng chưa từng làm chuyện xấu.
Nếu không có tốt xấu, sao người khác có thể tuỳ tiện quyết định chuyện sống chết của nhỏ?
Tử Bằng chân nhân không ngờ lại bị phản khán, bóng dáng ốm đau bệnh tật càng thêm rõ ràng, giận dữ đổi sang Nghiêm Tranh Minh: “Ngươi dám —— ”
Chữ “dám” xuống giọng một cái, tiếng nói hung dữ của Tử Bằng chân nhân khiến đứa bé gái trên mặt đất sợ hãi, giọng nó nghẹn lại một chút, sau đó nhăn nhó mặt muốn khóc, hít một hơi sau, rồi cất giọng: “Oa —— ”
Uy lực của một tiếng này không phải chuyện đùa, chấn động kéo tới lần hai, đất đá từ trên đỉnh đầu rơi xuống, động phủ của Tử Bằng chân nhân sẽ sập vì tiếng khóc của nhỏ mất!
Nghiêm Tranh Minh: “Chạy mau!”
Hàn Uyên nghe xong, tay chân luống cuống nhìn đứa trẻ sơ sinh đang không ngừng khóc thét: “Cái kia làm sao bây giờ?”
Lý Quân bật ra ba thước tránh một khối đá rơi thẳng xuống, suýt nữa dập chân, hươ tay múa chân nói: “Mang theo, xách nó đi! Nó còn chưa mọc răng, nhất định không cắn đệ!”
Hàn Uyên lấy hết can đảm, dùng hai tay làm một tư thế kỳ lạ nâng đứa bé, chắc là nằm dưới đất thoải mái hơn trong tay gã nên đứa trẻ càng gào khóc ngày một thảm thiết, to hơn lúc nãy nữa.
Trong cảnh hỗn loạn đất đá bay mù trời, Hàn Uyên bị vướng góc áo khoác trên người mình ngã cắm đầu —— áo ngoài của Lý Quân, Lý Quân lớn tuổi hơn gã, vóc người cũng cao hơn không ít, góc áo cứ kéo lê trên mặt đất.
Trình Tiềm ở bên cạnh coi như tay mắt lanh lẹ, trước khi Hàn Uyên ngã đè chết đứa nhỏ, túm được một chân nhỏ, như nhổ củ cải, lộn nhỏ một vòng.
Tiểu Thiên Yêu quả nhiên trời sinh chẳng lành, đứa trẻ xúi quẩy mới vừa sinh ra, đã sắp bị mấy vị này dày vò đến chết.
Xen lẫn là giọng nói tức giận của Tử Bằng chân nhân: “Chạy đi đâu!”
Trong khi nói chuyện, tê liệt ngã xuống đất, giống như hồi quang phản chiếu của con chim lớn lúc hấp hối, hư ảnh nữ nhân trên đầu nó bỗng dưng tản đi, con chim lớn đứng dậy, nâng móng vuốt to lớn lên, chụp xuống từ trên không.
Trình Tiềm theo phản xạ định nâng răng nanh trong tay đỡ, nhưng răng nanh quá lớn quá nặng, một tay nó còn xách theo một tiểu cô nương, tay kia dù làm thế nào cũng không sử dụng được món binh khí bất tiện này.
Đến lúc này, Trình Tiềm mới hối hận khi ném mộc kiếm của mình gần xác gấu chó, thậm chí nó còn chưa kịp đổi tư thế lại cho đứa trẻ, chỉ có thể dùng hết khả năng xách nhỏ lui về sau.
Móng vuốt chim lớn với nó mà nói tưởng chừng muốn che khuất bầu trời, tránh cũng không thể tránh, ngay cả Lý Quân cũng không lấy ra thêm nửa bình Kim Cáp thần thuỷ nữa.
Thậm chí nó cảm thấy móng vuốt sắc nhọn đã rơi xuống đỉnh đầu của mình, da đầu Trình Tiềm căng thẳng, cảm thấy chết đến nơi rồi.
Nhưng đau đớn trong dự đoán không đến, Trình Tiềm ngẩng đầu một cái, ngạc nhiên phát hiện móng lớn của Tử Bằng chân nhân bị một thanh mộc kiếm chặn lại.
Bề ngang mộc kiếm chừng hai tấc, đúng là loại bọn họ thường dùng để luyện tập, cánh tay cầm kiếm gầy trơ cả xương, lúc này cổ tay nổi đầy gân xanh.
Trình Tiềm: “Sư phụ!”
Chưa bao giờ nó cảm thấy thân thình lung lay của Mộc Xuân chân nhân lại vĩ đại đến nhường này.
Mộc Xuân chân nhân nhìn nó một cái, thoáng nở nụ cười, ánh mắt đảo qua đám đồ đệ tuy nhếch nhác nhưng vẫn chạy nhảy loạn xạ như trước, dùng giọng nói lầm bầm thường thấy: “Các con… Ôi, đi trước đi, về đợi vi sư.”
Nói xong, cổ tay ông xoay một cái, nhẹ nhàng giảm bớt sức mạnh của một cái chụp từ trên không của Tử Bằng chân nhân, “Ầm ầm” một tiếng, động phủ vốn đã không ổn định càng thêm lắc lư.
Trình Tiềm chần chừ một lát, vốn không muốn đi, Lý Quân đẩy nó, thấp giọng nói: “Sư phụ mà đấu không lại gà mái già sao? Đi mau, đừng ở đây vướng víu.”
Lúc này đây, ngay cả đại sư huynh cũng không phản bác, bốn người cộng với một nửa yêu nuối đuôi nhau chạy ra khỏi động phủ của Tử Bằng chân nhân, chạy qua khỏi thềm đá dài ngoằn về tới bên kia sơn huyệt, đợi khi ngoi lên từ trong đầm nước, trời đã tối thui, ánh trăng đã trèo lên giữa trời.
Trình Tiềm buông bàn tay đang bịt mũi miệng đứa trẻ ra, đặt Thiên Yêu còn nhỏ co rúm sắp khóc sang một bên, thở phào nhẹ nhõm, kết thúc màn dặt vặt lẫn nhau.
Bốn người không ai bảo ai đều nín thinh chẳng nhắc chuyện quay về, lúc này, sạch sẽ không để ý tới sạch sẽ, bụng đói cũng không đói hoài đến bụng đói, bọn nó ngồi ngổn ngang bên cạnh ao gần sơn huyệt, đợi Mộc Xuân chân nhân.
“Không biết, ” Nghiêm Tranh Minh lui về phía sau nửa bước, liếc mắt cảnh cáo Hàn Uyên, “Đừng đụng! Trong Quần Yêu cốc không thể đụng bừa, lau khô nước miếng của ngươi đi. Chúng ta phải trở về nhanh lên, sư phụ đang sốt ruột đợi.”
Trời sắp tối đen, trong yêu cốc nguy cơ tứ phía, đường về lại không có tấm bảng gỗ do Bắc Minh quân bám vào bảo vệ hộ tống, hung hiểm hơn nhiều.
Cả đám chưa từng dám dừng lại, kín kẽ đi theo đường về, ngay cả Hàn Uyên om sòm cũng không dám hé môi.
Lăn lộn giang hồ phải nói nghĩa khí, trong lòng gã nhớ kỹ món ân tình của các sư huynh.
Quả trứng kia thấy bọn họ muốn đi, vẫn không chịu buông tha, cố gắng tránh né sỏi đá hay vật cứng trên mặt đất, vượt qua tầng tầng lớp lớp khó khăn, quay cuồng thành một quả trứng lốc xoáy, truy đuổi đến cùng.
Lý Quân quay đầu nhìn thoáng qua, giật mình hoài nghi nói: “Đây là trứng yêu quái gì vậy, theo chúng ta để làm chi?”
Trình Tiềm cầm theo răng nanh của gấu chó lớn, lạnh lùng nói: “Có thể là muốn trở thành trứng luộc.”
Không biết trứng lốc xoáy có nghe hiểu tiếng người không, cảm nhận được ác ý trong lời nói, run lập cập tại chỗ, rồi chỉ băn khoăn trong chốc lát, cuối cùng ma sát quay một vòng, cẩn cẩn thận thận tránh né đám người Trình Tiềm, lăn đến dưới chân Nghiêm Tranh Minh, bất động đến đáng thương.
Nghiêm Tranh Minh ngừng bước chân, đầu tiên là ý chí sắt đá bước qua luôn, thế nhưng y mới đi mấy bước, nhịn không được quay đầu lại nhìn thử. Chẳng biết thế nào, y lại nhìn thấu được vẻ thất vọng đáng thương dưới lớp vỏ trứng trơn nhẵn.
Vì vậy Nghiêm thiếu gia như bị ma xui quỷ khiến mà dừng bước lần hai, do dự trong chốc lát, rồi chỉ Hàn Uyên nói: “Ngươi đi… Ừ, đi nhặt nó lại đây.”
Hàn Uyên mở mắt trừng trừng hỏi ngược lại: “A? Không phải huynh mới vừa kêu đệ đừng đụng sao?”
Lý Quân cũng ngạc nhiên nói: “Vì sao đại sư huynh?”
Vấn đề này trả lời thế nào đây?
Nghiêm Tranh Minh chau mày, không thể nói là y thấy quả trứng kia đáng thương thật?
Tức thì, y nhanh trí, vừa qua loa lấy lệ vừa ăn không nói có mượn cớ, nói: “Tử Bằng chân nhân có kêu chúng ta đem vật ở trên đài Lâm Tiên về cho bà sao? Có người nói yêu tu không thể lên đài Lâm Tiên, ta đoán chừng bà ta cũng không biết trên đài có gì, lấy tạm cái này gạt bà ta đi.”
Cả đám người trên đường đi đều đã lao lực quá độ, đã sớm quên chuyện lừa gạt Tử Bằng chân nhân, được y nhắc nhở mới nhớ, nhao nhao đồng tình.
Chỉ là bọn nó đều cảm thấy, đại sư huynh không đáng tin lần này lại kỹ càng đến có phần không giống bình thường.
Nhắc tới cũng lạ, đường về của nhóm Trình Tiềm mặc dù không có Bắc Minh quân hộ tống, ngược lại còn yên tĩnh hơn, cả đám hồi hộp nửa ngày, trên đường chi gặp mấy tiểu yêu chưa thành hình, vội vã chạy đi, sợ bóng sợ gió một hồi, thuận lợi về tới động phủ của Tử Bằng chân nhân.
Con chim lớn vẫn nằm sấp ở chỗ cũ trong động phủ, nữ nhân lơ lửng trên đỉnh đầu lại không thấy bóng dáng, nhất thời không biết chính xác bà đang ngủ hay là chết.
Nghiêm Tranh Minh quay đầu lại làm một dấu im lặng với các sư đệ, cẩn thận kiểm tra trên mặt đất —— trong lòng nghĩ, mong sao Tử Bằng chân nhân tự giác đi chết đi là vừa, ít tìm phiền phức cho bọn họ, nhưng y cũng biết, loại may mắn này trở thành sự thật không có khả năng lớn.
Đột nhiên y nghe phía sau truyền đến tiếng “răng rắc”, toàn bộ bọn họ thần hồn nát thần tính, sau khi tìm kiếm khắp bốn phía, ánh mắt rơi vào quả trứng kiên cường trong lòng Hàn Uyên, chỉ thấy trên vỏ trứng có nhiều vết rạn, đang từ đỉnh nứt dần xuống.
Rốt cuộc, ngay giữa chỗ nứt, một miếng vỏ trứng rơi xuống, Hàn Uyên mở to hai mắt nhìn, gã thấy trong trứng không phải một cái mỏ vươn ra, mà là một cánh tay.
Một cánh tay của trẻ con.
Hàn Uyên vội vàng thả quả trứng xuống đất, mấy người phía sau và một đại yêu không biết sống hay chết ở trước mặt, trợn mắt há mồm mà nhìn một đứa con nít từ trong trứng bò ra.
Vật kia chậm chạp thở phù phù, vừa nhìn thì chẳng khác gì trẻ con người phàm, ngoại trừ mới sinh ra đã có vóc dáng của người phàm một tuổi, cùng với hai cái bớt không lớn nổi bật ở sau lưng.
Hàn Uyên duỗi chân dính đầy nước bùn khèo khèo đứa trẻ mới từ vỏ trứng chui ra hai cái, nhìn thoáng qua chỗ không nên nhìn, nhận xét không đúng lúc: “Xong, hình như là con gái.”
Đứa trẻ bị gã khèo đến ngã sấp, tay chân hươ quào, phát hiện hành động của mình còn không bằng lúc trong trứng, buồn hận nối đuôi, vì vậy “ngoe” một tiếng gào khóc.
Một tiếng gào này cũng không có gì, toàn bộ động phủ của Tử Bằng chân nhân đều rung động theo.
Hàn Uyên đặt mông ngồi trên mặt đất gần chỗ nhỏ, kinh hãi nói: “Rốt cuộc đây là vật gì?”
Một giọng nói yếu ớt trả lời gã: “Đó chính là Thiên Yêu.”
Chẳng biết từ lúc nào Tử Bằng chân nhân lộ ra mặt người, lơ lửng trên đỉnh đầu chim lớn, mờ nhạt như sương mù, cả người lộ ra vẻ suy sụp nửa sống nửa chết.
Bà đã chẳng con hơi sức đâu mà để ý tới những người khác, ngổn ngang cảm xúc nhìn tiểu cô nương trên mặt đất, sau đó thở dài, nhẹ giọng nói: “Đây là con của yêu hậu và người phàm, sinh ra phải bị xử tử, yêu hậu cả người đẫm máu, chịu nỗi đau thiên đao vạn quả, thêm vào đó là nỗi đau bị sét đánh, xông vào trong đài Lâm Tiên, đặt nó vào đó, rồi chết luôn trên đài. Còn nó từ nhỏ đã có nửa phần người, không bị đài Lâm Tiên quản thúc. Cái trứng này cả trăm năm qua không có động tĩnh gì, tất cả mọi người còn tưởng là một cái thai chết, chẳng ai ngờ cuối cùng đại kiếp nạn của yêu tộc lại giáng vào người nó…”
Hàn Uyên nghe xong muốn nổ não, lại bắt được trúng trọng điểm, ngạc nhiên hỏi: “Cái gì? Yêu vương bị người ta đội nón xanh?”
Nghiêm Tranh Minh uể oải nói: “Ngươi câm miệng đi…”
Trình Tiềm cũng đã phản ứng kịp —— hoá ra lần này bọn họ đánh bậy đánh bạ, thế mà thực sự đem được “đồ vật” trên đài Lâm Tiên ra ngoài.
Thảo nào, yêu vương bị “Thiên Yêu giáng thế” đoạt sức mạnh, nhưng ngay cả việc ra tay sớm diệt trừ nhỏ lại không được, bởi vì yêu tu không được lên đài Lâm Tiên.
Thế nhưng… Ai là người đem nhỏ từ đài Lâm Tiên xuống?
Bắc Minh quân sao?
Tử Bằng nói: “Ôm nó qua đây, ta xem một chút.”
Nghiêm Tranh Minh lập tức cảnh giác: “Bà muốn làm gì?”
Nói xong, dường như y tự thấy giọng mình quá cứng rắn, vội vã bổ sung một câu cứng rắn hơn: “Tiền bối, gà mái nhỏ này chỉ vừa mới sinh ra.”
Không biết tiểu tạp mao này là giống gì mà cổ họng rộng thế, Nghiêm Tranh Minh vội vàng tránh ra ba trượng, ghét thì không ghét, nhưng ngại thì vẫn ngại, y không muốn giao nhỏ cho Tử Bằng —— chiếu theo lời của Tử Bằng chân nhân, tiểu tạp mao này chính là cái nón xanh sờ sờ trên đỉnh đầu yêu vương bệ hạ, mà Tử Bằng chân nhân là một đại tướng dưới trướng yêu vương, ai biết bà sẽ làm gì với tiểu tạp mao?
Bất luận tiểu tạp mao xuất thân từ đâu, nhỏ cũng chỉ mới phá xác ra ngoài trong chốc lát, chưa từng làm chuyện tốt, cũng chưa từng làm chuyện xấu.
Nếu không có tốt xấu, sao người khác có thể tuỳ tiện quyết định chuyện sống chết của nhỏ?
Tử Bằng chân nhân không ngờ lại bị phản khán, bóng dáng ốm đau bệnh tật càng thêm rõ ràng, giận dữ đổi sang Nghiêm Tranh Minh: “Ngươi dám —— ”
Chữ “dám” xuống giọng một cái, tiếng nói hung dữ của Tử Bằng chân nhân khiến đứa bé gái trên mặt đất sợ hãi, giọng nó nghẹn lại một chút, sau đó nhăn nhó mặt muốn khóc, hít một hơi sau, rồi cất giọng: “Oa —— ”
Uy lực của một tiếng này không phải chuyện đùa, chấn động kéo tới lần hai, đất đá từ trên đỉnh đầu rơi xuống, động phủ của Tử Bằng chân nhân sẽ sập vì tiếng khóc của nhỏ mất!
Nghiêm Tranh Minh: “Chạy mau!”
Hàn Uyên nghe xong, tay chân luống cuống nhìn đứa trẻ sơ sinh đang không ngừng khóc thét: “Cái kia làm sao bây giờ?”
Lý Quân bật ra ba thước tránh một khối đá rơi thẳng xuống, suýt nữa dập chân, hươ tay múa chân nói: “Mang theo, xách nó đi! Nó còn chưa mọc răng, nhất định không cắn đệ!”
Hàn Uyên lấy hết can đảm, dùng hai tay làm một tư thế kỳ lạ nâng đứa bé, chắc là nằm dưới đất thoải mái hơn trong tay gã nên đứa trẻ càng gào khóc ngày một thảm thiết, to hơn lúc nãy nữa.
Trong cảnh hỗn loạn đất đá bay mù trời, Hàn Uyên bị vướng góc áo khoác trên người mình ngã cắm đầu —— áo ngoài của Lý Quân, Lý Quân lớn tuổi hơn gã, vóc người cũng cao hơn không ít, góc áo cứ kéo lê trên mặt đất.
Trình Tiềm ở bên cạnh coi như tay mắt lanh lẹ, trước khi Hàn Uyên ngã đè chết đứa nhỏ, túm được một chân nhỏ, như nhổ củ cải, lộn nhỏ một vòng.
Tiểu Thiên Yêu quả nhiên trời sinh chẳng lành, đứa trẻ xúi quẩy mới vừa sinh ra, đã sắp bị mấy vị này dày vò đến chết.
Xen lẫn là giọng nói tức giận của Tử Bằng chân nhân: “Chạy đi đâu!”
Trong khi nói chuyện, tê liệt ngã xuống đất, giống như hồi quang phản chiếu của con chim lớn lúc hấp hối, hư ảnh nữ nhân trên đầu nó bỗng dưng tản đi, con chim lớn đứng dậy, nâng móng vuốt to lớn lên, chụp xuống từ trên không.
Trình Tiềm theo phản xạ định nâng răng nanh trong tay đỡ, nhưng răng nanh quá lớn quá nặng, một tay nó còn xách theo một tiểu cô nương, tay kia dù làm thế nào cũng không sử dụng được món binh khí bất tiện này.
Đến lúc này, Trình Tiềm mới hối hận khi ném mộc kiếm của mình gần xác gấu chó, thậm chí nó còn chưa kịp đổi tư thế lại cho đứa trẻ, chỉ có thể dùng hết khả năng xách nhỏ lui về sau.
Móng vuốt chim lớn với nó mà nói tưởng chừng muốn che khuất bầu trời, tránh cũng không thể tránh, ngay cả Lý Quân cũng không lấy ra thêm nửa bình Kim Cáp thần thuỷ nữa.
Thậm chí nó cảm thấy móng vuốt sắc nhọn đã rơi xuống đỉnh đầu của mình, da đầu Trình Tiềm căng thẳng, cảm thấy chết đến nơi rồi.
Nhưng đau đớn trong dự đoán không đến, Trình Tiềm ngẩng đầu một cái, ngạc nhiên phát hiện móng lớn của Tử Bằng chân nhân bị một thanh mộc kiếm chặn lại.
Bề ngang mộc kiếm chừng hai tấc, đúng là loại bọn họ thường dùng để luyện tập, cánh tay cầm kiếm gầy trơ cả xương, lúc này cổ tay nổi đầy gân xanh.
Trình Tiềm: “Sư phụ!”
Chưa bao giờ nó cảm thấy thân thình lung lay của Mộc Xuân chân nhân lại vĩ đại đến nhường này.
Mộc Xuân chân nhân nhìn nó một cái, thoáng nở nụ cười, ánh mắt đảo qua đám đồ đệ tuy nhếch nhác nhưng vẫn chạy nhảy loạn xạ như trước, dùng giọng nói lầm bầm thường thấy: “Các con… Ôi, đi trước đi, về đợi vi sư.”
Nói xong, cổ tay ông xoay một cái, nhẹ nhàng giảm bớt sức mạnh của một cái chụp từ trên không của Tử Bằng chân nhân, “Ầm ầm” một tiếng, động phủ vốn đã không ổn định càng thêm lắc lư.
Trình Tiềm chần chừ một lát, vốn không muốn đi, Lý Quân đẩy nó, thấp giọng nói: “Sư phụ mà đấu không lại gà mái già sao? Đi mau, đừng ở đây vướng víu.”
Lúc này đây, ngay cả đại sư huynh cũng không phản bác, bốn người cộng với một nửa yêu nuối đuôi nhau chạy ra khỏi động phủ của Tử Bằng chân nhân, chạy qua khỏi thềm đá dài ngoằn về tới bên kia sơn huyệt, đợi khi ngoi lên từ trong đầm nước, trời đã tối thui, ánh trăng đã trèo lên giữa trời.
Trình Tiềm buông bàn tay đang bịt mũi miệng đứa trẻ ra, đặt Thiên Yêu còn nhỏ co rúm sắp khóc sang một bên, thở phào nhẹ nhõm, kết thúc màn dặt vặt lẫn nhau.
Bốn người không ai bảo ai đều nín thinh chẳng nhắc chuyện quay về, lúc này, sạch sẽ không để ý tới sạch sẽ, bụng đói cũng không đói hoài đến bụng đói, bọn nó ngồi ngổn ngang bên cạnh ao gần sơn huyệt, đợi Mộc Xuân chân nhân.
Bình luận truyện