Chương 27
Ban đêm bãi biển rất yên lặng, bởi vì là bãi biển riêng, cho nên dù muộn hơn đi nữa cũng sẽ có quản gia cùng người cứu hộ, Ngụy Tịnh biết điều này, cho nên cô cũng không sợ, một mình càng đi càng xa.
Ánh đèn từ khách sạn hắt ra ngoài nên bãi cát không hề tối, bước lên còn có thể nhìn thấy rõ ràng dấu chân.
Ngụy Tịnh cúi đầu nhìn dấu chân bởi vì trọng lượng của mình mà hình thành, bên tai là tiếng sóng biển, ánh mắt bị hấp dẫn tới, hoàn toàn không nhìn thấy phía cuối biển khơi.
Trên mặt biển là một mảnh sâu đen, cảnh tượng giống như cõi chết.
Đó là một luồng năng lượng khổng lồ, có thể chiếm đoạt hết thảy.
Ở nơi đó, không có hô hấp, không thể suy nghĩ, chỉ có vĩnh hằng tịch mịch.
Ngụy Tịnh im lặng nhìn mặt biển, trong lòng tuôn ra cảm giác cô độc sâu đậm.
Cái người thân mật nhất, quen thuộc nhất kia, hiện tại có phải hay không bị loại tuyệt vọng lạnh lẽo này bao phủ.
Chị ấy chắc chắn sẽ không thích âm trầm như vậy, tĩnh mịch như vậy. Không có người cùng chị nói chuyện, không người bầu bạn, ủy khuất chị biết bao...
Nước mắt Ngụy Tịnh lã chã rơi xuống, không có thanh âm, ngay cả biểu tình cũng không có bất kỳ thay đổi nào.
Sóng biển dịu dàng hướng tới chân cô, nhưng không làm ướt giày.
Ngụy Tịnh nhìn nước biển lần lượt dạt dào lưu lại dấu vết, nhàn nhạt, thoáng qua rồi biến mất, một lần lại một lần.
Giống như người kia lúc vụng về trấn an cô.
Ngụy Tịnh cười, lại khóc, ngồi xổm xuống, muốn chạm vào nước biển lạnh lẽo...
"Ngụy Tịnh." Xa xa có người kêu tên cô, cô nghe ra đó là giọng nói của Nghiêm Liệt.
Như là bị người quấy rầy lúc mình nói chuyện riêng tư, Ngụy Tịnh có chút không cam lòng lau sạch nước mắt.
"Em không cảm thấy lạnh sao? Chỉ mặc một bộ ngắn tay ra ngoài."
Nghiêm Liệt dùng áo khoác bọc mình thật chặt chẽ.
Bên mặt Ngụy Tịnh quay về phía Nghiêm Liệt, bóng tối hoàn hảo thay cô che giấu nước mắt: "Mùa hè, lạnh hơn nữa cũng sẽ không bị bệnh."
"Làm sao có thể, em tay nhỏ chân nhỏ, vừa nhìn liền biết không phải là người sức khỏe cường tráng." Nghiêm Liệt muốn phủ thêm áo khoác cho Ngụy Tịnh, nhưng lại cảm thấy hành động như vậy quá mức thân mật, chỉ kéo cánh tay Ngụy Tịnh muốn đem cô mang về.
Ngụy Tịnh nói: "Tạm thời tôi không muốn trở về."
"Muộn như vậy rồi, em không ngủ sao?"
"Tôi không muốn ngủ."
"Vậy em ở nơi này làm gì?"
Ngụy Tịnh không trả lời, tóc bị gió biển thổi rối loạn, phủ lên trước mắt, che đi ánh mắt xinh đẹp của cô.
Nghiêm Liệt nhìn cô, má của cô gần như bị bóng tối nhấn chìm, chỉ còn lại đôi môi quật cường khép lại thật chặt.
"Vậy đi xem phim cũng được lắm." Nghiêm Liệt thỏa hiệp, ôn hòa nói.
Ngụy Tịnh cúi đầu, nửa ngày mới nói: "Nghiêm Liệt, chị có thể không cần phải để ý đến tôi."
Nghiêm Liệt nhất thời không lên tiếng, hai cô giống như là hai người sống ở tinh cầu khác nhau, một người nói xong, âm thanh đã truyền đi rất lâu, đối phương mới có thể nghe được, sau đó trả lời.
Lần này Nghiêm Liệt trầm mặc quá lâu, lâu đến Ngụy Tịnh không nhịn được ngẩng đầu nhìn về phía cô.
Vốn tưởng rằng Nghiêm Liệt tức giận rồi, không nghĩ tới, vẫn không có.
Nghiêm Liệt đang chăm chú nhìn Ngụy Tịnh, chuyên tâm nhìn.
Mặc dù trong đêm tối, đôi mắt Nghiêm Liệt vẫn hiện ra ánh nhìn thẳng thắn, cắt ra bóng tối, rõ ràng chói mắt, lại nghiêm túc.
"Là... Phim gì?" Ngụy Tịnh ánh mắt hơi trợn tròn, hỏi cô.
Bởi vì biểu tình mèo con này, Nghiêm Liệt có thể quên trước đó Ngụy Tịnh đã làm tất cả chuyện khiến người ta không vui.
Nghiêm Liệt gọi điện thoại cho Hứa Tranh, Hứa Tranh bên kia hoàn toàn yên tĩnh, chỉ có tiếng sóng biển.
Hứa Tranh gọi nhân viên du thuyền dẫn các cô đi lên, đi tới boong tàu rạp chiếu phim ngoài trời, nhân viên hỏi các cô muốn xem cái gì.
Nghiêm Liệt hỏi Ngụy Tịnh: "Em thích xem thể loại phim gì? Tình cảm? Hành động?"
Ngụy Tịnh: "Có phim khoa học viễn tưởng không?"
Khoa học viễn tưởng? Cái này nằm ngoài dự đoán của Nghiêm Liệt.
Nhân viên lục lọi mấy cái, ở phía sau màn hô: "Có một bộ phim khoa học viễn tưởng, tên 'Mặt trăng'."
"Bộ này rất hay, Nghiêm Liệt, chị có thể không?"
"Tôi đều được, em xem cái gì tôi liền xem cái đó."
Nghiêm Liệt cùng Ngụy Tịnh sóng vai tựa vào sofa mềm mại, bên người cũng có vị trí khác, nhưng toàn bộ trống không.
Phía sau màn ảnh to lớn là bầu trời đầy sao, thân thuyền thỉnh thoảng lay động xen lẫn sóng biển khẽ vuốt, nhân viên rót cho các cô hai ly rượu.
Phim bắt đầu, kỳ thực thời đại học Nghiêm Liệt đã xem qua bộ phim này.
Thẳng đến cuối phim mới công bố màn đáng mong chờ nhất, cái này thật ra là một người ở mặt trăng chiến thắng tuyệt vọng. Phần lớn thời gian trong phim, đều là nhân vật chính một mình ngủ, tỉnh lại, làm việc. Thỉnh thoảng gọi điện thoại đến địa cầu xa xôi, có thể nói chuyện cùng hắn chỉ là một người máy.
Ngụy Tịnh rõ ràng đã xem bộ phim này, Nghiêm Liệt không biết xem lại một bộ phim đã xem, hoặc là đọc lại cuốn tiểu thuyết đã biết kết cục, là cảm giác như thế nào.
Chẳng lẽ không cảm thấy loại cảm giác đã biết đoạn kết này rất nhàm chán tệ hại sao? Rất rõ ràng, Ngụy Tịnh chính là loại người nhàm chán này.
"Không thấy xem loại phim này rất không thú vị, rất khó chịu sao? Xem một chút đã muốn ngủ." Phim chiếu được hai mươi phút, Ngụy Tịnh chậm rãi nói.
Nghiêm Liệt vừa ngủ một giấc, nghe giọng nói Ngụy Tịnh liền thanh tỉnh lại:
"Ừ, đúng vậy, xem loại phim này có thể hỗ trợ chìm vào giấc ngủ rất tốt."
Ngụy Tịnh không lên tiếng, Nghiêm Liệt nhìn sang, phát hiện Ngụy Tịnh đang mỉm cười.
Ánh sáng lạnh nhạt chớp động trên má cô, nụ cười không biết từ đâu tới.
Chẳng biết khi nào, ly rượu trong tay Ngụy Tịnh đã trống không:
"Chị biết không? Đối với số mệnh của mặt trăng, nhà khoa học có hai suy đoán. Một suy đoán là năng lượng trái đất dần cạn kiệt, mất đi lực hấp dẫn với mặt trăng, cuối cùng mặt trăng sẽ cách xa trái đất, độc hành trong vũ trụ. Cho đến khi gặp một hành tinh khác, bị sức hấp dẫn của hành tinh kia bắt được, lần nữa trở thành một vệ tinh xoay chuyển. Mà một suy đoán khác là, một ngày nào đó nó bị mặt trời cùng trái đất đồng thời tác dụng, mặt trăng cách trái đất càng ngày càng gần, cuối cùng sẽ rơi xuống trái đất. Tôi có xem qua tranh ảnh khoa học viễn tưởng, sức hấp dẫn của trái đất kêu gọi mặt trăng đến, cuối cùng tạo thành cái ôm hủy diệt, khiến cho song phương đều tan thành mây khói... Thật là lãng mạn đến cực hạn. So với tình huống thứ hai, tôi cảm thấy loại thứ nhất tàn nhẫn hơn. Bao lâu cho tới nay, mặt trăng yên lặng cam tâm tình nguyện xoay quanh trái đất, cuối cùng lại không chút trách nhiệm trở thành vệ tinh của kẻ khác, hướng về phía mục tiêu khác làm chuyện giống vậy. Nếu tôi là mặt trăng, tôi tình nguyện lựa chọn dùng hết năng lượng cuối cùng, cảm nhận được sức hấp dẫn của trái đất mà lao đầu đến, ôm trái đất vào trong ngực, cho dù hành động như vậy là tiến tới hủy diệt."
Nghiêm Liệt không cách nào xem nhẹ khuôn mặt lộ vẻ xúc động của Ngụy Tịnh, Ngụy Tịnh nói chuyện này, là điều cho tới bây giờ cô chưa từng nghĩ.
Loại tâm tình này của Ngụy Tịnh rốt cuộc là từ đâu tới?
Giờ khắc này Nghiêm Liệt ý thức rõ ràng được một vấn đề --- cô cùng Ngụy Tịnh xa lạ như thế, các cô căn bản là người xa lạ.
"Em có phải là suy nghĩ nhiều quá rồi không?" Nghiêm Liệt cười nói.
"Phải không?" Ngụy Tịnh nhẹ nhàng cười, "Có lẽ không có người nào thích nghe tôi nói những thứ không giải thích được này, ngay cả em gái tôi đều nói thần kinh tôi không quá bình thường."
Nghiêm Liệt nhìn Ngụy Tịnh, không nói lời nào.
"Có lẽ chỉ có cô ấy hiểu." Ngụy Tịnh nói.
"Ai?" Nghiêm Liệt truy hỏi.
"Bạn gái tôi." Ngụy Tịnh trả lời.
Nghiêm Liệt cảm giác có người nã một phát súng về phía đầu mình, giọng truy hỏi lập tức trở nên nôn nóng, thậm chí là vô lễ chất vấn:
"Em có bạn gái?"
"Đúng." Ngụy Tịnh không chút nào bị giọng nói dồn dập của Nghiêm Liệt ảnh hưởng, rất thong thả ngọt ngào nói, "Tôi vẫn luôn có bạn gái."
_______________
Quao Ninh Viễn tỷ viết đoạn số mệnh của mặt trăng hay quá, có thể đó cũng là ý nghĩa của tên truyện. Đặt tên siêu siêu đỉnh!!! ヽ(♡‿♡)ノ Ninh Viễn đại thầnnn (⁄ ⁄>⁄ ▽ ⁄
Bình luận truyện