Lục Hoa Cấm Ái

Chương 21: Hộ pháp Túc Huyền



Tiên – Ma đánh một trận, Bạch Mộ đại thắng, diệt yêu ma lên đến hàng trăm, bắt sống năm tên. Cứ tưởng là cuộc chiến không có phần thắng, cuối cùng Bạch Mộ lại chỉ dùng ba canh giờ để kết thúc.

“Túc Huyền, Ma giới phạm đến Tiên giới, rốt cục có mục đích gì?” Mộ Chưởng môn ngồi trên chủ vị vẻ mặt nghiêm nghị nhìn về phía bọn người đang bị “Thúc chú” trói lại trong đại điện.

Túc Huyền liếc xéo hắn, mặc dù bị bắt, trên mặt không tỏ vẻ gì nhưng trong lòng đang không ngừng toan tính. Y cười lạnh “Muốn giết thì cứ giết, không cần ở đây giả mù sa mưa, hôm nay Túc Huyền ta rơi vào trong tay các ngươi, coi như ta xui xẻo. Sau này Ma Tôn nhất định san bằng Tiên giới, báo mối thù hôm nay cho ta!”

Y vừa nói xong lời thề, ánh mắt đều trở nên lạnh lẽo, nghiến răng nghiến lợi, sắc mặt tỏ vẻ phẫn hận, giống như đã bị thẩm vấn vô cùng nhục nhã.

Anh Lạc đứng bên cạnh, nhìn Túc Huyền ngồi ở trung tâm, hơi sửng sốt, người này dù cả người đầy ma tính, nhưng tướng mạo lại như có mấy phần quen biết, hơn nữa ngôn từ của y, lại càng có mấy phần quen thuộc. Quay đầu nhìn về phía Nguyệt Nhiễm bên cạnh, hắn vẫn mang biểu tình thiếu kiên nhẫn, cứ như đã sớm không muốn ngốc ở chỗ này thêm một phút giây nào nữa. Nghĩ lại, chuyện bị Ma giới vây khốn cũng đã giải quyết xong, đã đến lúc đi rồi.

Nàng tiến lên một bước thờ ơ nói: “Mộ Chưởng môn, nếu như Bạch Mộ đã chuyển nguy thành an, Anh Lạc cũng không tiện quấy rầy, cáo từ!’

Mộ Tử Hân đứng bên cạnh hơi nhíu mày, Mộ Lãnh Liệt khách sáo đứng dậy tiễn bước: “Chuyện hôm nay cũng nhờ có Nhị chủ nhắc nhở, ta xin ở nơi này tạ ơn, xin gửi lời hỏi thăm của tại hạ đến Tôn chủ.”

“Ngươi gọi nàng ta là gì?” Túc Huyền đột nhiên gấp gáp mở miệng, mạnh mẽ nhìn sang, mở to hai mắt nhìn chằm chằm Anh Lạc “Nhị chủ? Ngươi chính là Nhị chủ của Thần tộc, con gái, của, Xích Cơ!”

Y cắn răng, từng câu từng chữ rống thành tiếng, ánh mắt càng trợn trừng, trong nháy mắt như chứa đầy hận ý, phẫn hận ngàn vạn năm cứ thế mà bộc phát. Y dùng sức lực có thể dời núi lấp biển mà đánh về phía Anh Lạc. Đôi mắt kia như bị thiêu đốt đến đỏ rực, y hét lớn, rồi như dùng hết sức lực toàn thân, cố sức giãy khỏi trói buộc, “Thúc chú” lập tức bị đánh gãy “Ta giết ngươi!”

Túc Huyền rút phối kiếm, vận khí ngưng thần, ngay lập tức chung quanh xuất hiện những trụ nước, trong nháy mắt hóa thành lợi khí, tạo thành một con rồng băng lớn đánh về phía Anh Lạc.

Biến cố bất ngờ không ai có thể ngờ đến, Anh Lạc lại càng ngây dại. Nhìn y cố dùng sức lực cuối cùng vào một chiêu đoạt lấy mạng nàng, nàng muốn tránh, nhưng nàng càng hiểu rõ nàng không thể tránh khỏi, chỉ có thể trơ mắt nhìn con rồng băng kia càng lúc càng tới gần.

Đúng lúc đó, một ánh sáng trắng hiện lên, bắn về phía con rồng kia, khiến nó trong nháy mắt nát vụng. Đầu rồng thế nhưng vẫn giương nanh múa vuốt nhào về phía Anh Lạc, bên hông chợt bị siết chặt, kịp thời tránh né khỏi nguy hiểm. Có tiếng nổ ầm ầm, tường phía bên phải của đại điện bị cột nước đánh trúng lập tức nát bấy, có thể thấy được đó là một chiêu thức chí mạng.

“Anh Lạc, cô có sao không?” Ngẩng đầu liền nhìn thấy ánh mắt của Mộ Tử Hân, vẻ mặt nàng hơi bối rối.

Túc Huyền còn muốn tiếp tục ra chiêu, người trong đại điện đã tỉnh táo lại, Mộ Lãnh Liệt rùng mình “Ghê tởm!” vung ra một chưởng đánh vào giữa ngực Túc Huyền. Túc Huyền nhất thời không đề phòng, há miệng phun ra một ngụm máu tươi, màu sắc đỏ rực, nhuộm lên sàn nhà trên đại điện, vô cùng chói mắt. Y cũng bị bắn ra xa ba trượng rồi trượt xuống đất.

Thế nhưng, y giống như không cảm nhận được thương thế của mình, giãy dụa muốn ngồi dậy, đôi mắt như bị nung đỏ nhìn chằm chằm Anh Lạc, gương mặt vô cùng dữ tợn.

“Ta giết ngươi, ta giết ngươi….” Y rống to, nghe thê lương vô cùng. Y đã hoàn toàn mất lí trí, vốn đã không đứng dậy nổi, nhưng vẫn cố lê từng bước từng bước bò về phía Anh Lạc, vẻ mặt này, như hận không thể nuốt nàng vào bụng, nghiền nát xương thành tro bụi.

“Dẫn y đi!” Mộ Lãnh Liệt ra lệnh, hai đệ tử lập tức đi vào, một trái một phải kéo y xuống.

Cho đến khi y biến mất bên ngoài điện, ánh mắt y vẫn không ngừng gắt gao nhìn Anh Lạc, tiếng rống giận đến xé tim dù đã ở rất xa vẫn có thể nghe thấy: “Ta muốn giết ngươi, giết ngươi, giết ngươi….”

“Anh Lạc! Anh Lạc!”

“Hả?” Nàng ngẩn người, ngẩng đầu nhìn Mộ Tử Hân bên cạnh, một lúc sau mới dần hoàn hồn, chậm rãi siết chặt lấy ngực, thở gấp. Nàng lúc này mới phát hiện, nàng vừa rồi như đã quên cả thở. Ánh mắt của người kia, vì sao….Vì sao lại tràn đầy hận ý như thế? Nàng rõ ràng chưa từng gặp y bao giờ mà!

“Cô không sao chứ?” Mộ Tử Hân nhíu mày thật chặt.

“Không có….Không có gì!” Nàng theo thói quen nở nụ cười, cúi đầu mới phát hiện hai người đứng quá gần, ngượng ngùng cười cười: “Đa tạ Thượng tiên cứu giúp!” Lùi một bước đẩy tay hắn ra, lại phát hiện chân mình hình như muốn nhũn ra mất rồi. Than nhẹ, nàng đúng là vô dụng, nếu như lúc nãy là Tôn chủ, người nọ còn có thể sống sót sao!

“Ta….muốn ngồi!” Nàng cười xấu hổ, vịn một cái ghế ngồi xuống, quay đầu nhìn thoáng qua Nguyệt Nhiễm vẫn đang đứng tại chỗ, hắn dường như cũng bị màn vừa rồi làm hoảng sợ, ánh mắt vẫn nhìn về phía Túc Huyền bị kéo đi, trong mắt lóe qua điều gì. Anh Lạc không khỏi hơi đắc ý, Nguyệt Nhiễm còn không bình tĩnh bằng nàng đâu! Lại nhìn về phía hai tay bên người hắn đang không ngừng run rẩy, đây cũng không phải thói quen tốt đâu.

Mộ Tử Hân nhìn bàn tay trống rỗng của mình một lúc lâu, ánh mắt trầm xuống, tiến lên một bước: “Cô nương, cô vươn tay ra, ta giúp cô xem thử có bị thương không!”

“Ta chỉ là….” nàng chỉ là bị dọa mà thôi. Nhưng chưa kịp cự tuyệt, hắn đã muốn tự nắm lấy tay nàng xem xét.

Anh Lạc không khỏi nhíu mày, Mộ Tử Hân càng ngày càng khó đoán rồi, quay đầu nhìn về phía Nguyệt Nhiễm bên cạnh.

Hắn giống như mới tỉnh táo lại, mi tâm căng thẳng, vẻ mặt tức giận, không nói tiếng nào kéo tay Mộ Tử Hân ra: “Không cần làm phiền Thượng tiên, Nhị chủ có bị thương hay không, ta nhìn là biết ngay!” Nói rồi giành trước một bước, kéo tay trái của nàng qua, vẻ mặt Anh Lạc hơi ngưng trọng, mấp máy miệng nhưng không nói gì.

Hai hàng lông mày của Mộ Tử Hân càng nhíu chặt hơn.

Hắn nhìn hồi lâu mới nói: “Không sao cả!” Xoay người bưng qua một chén trà đưa cho nàng “Cô chỉ là hơi hoảng sợ mà thôi, uống miếng nước đi!” Đảo mắt lại tỏ vẻ tức giận “Sớm biết nguy hiểm như thế sẽ không cho cô đi chuyến này đâu!”

Anh Lạc nhận lấy tách trà, chậm rãi nhếch miệng, làm sao nàng lại không nghe ra oán giận trong giọng nói của hắn. Chỉ là nghe hắn quan tâm mình như thế, trong lòng nàng cũng rất vui vẻ.

Mở nắp ra, thổi thổi, nhìn lá trà xanh mướt trong chén, trà Nguyệt Nhiễm đưa cho nàng quả là hiếm thấy! Nàng uống một hơi cạn chén trà. Uống quá vội, nóng thật!

“Đã làm Nhị chủ sợ hãi!” Mộ Chưởng môn bước ra giảng hòa, tất nhiên bọn họ không hề coi chuyện vừa xảy ra là một chuyện lớn gì, hơn nữa người kia cũng là do bọn họ bắt được “Tại hạ không hề biết người này sẽ ra tay với Nhị chủ, mong rằng Nhị chủ rộng lượng bỏ qua!”

Từng chữ từng chữ châm chước, hắn vừa nói vừa nhìn sắc mặt nàng. Nàng chẳng lẽ lại không nể mặt, hơi bối rối xong cũng nhanh chóng nở nụ cười tươi: “Mộ Chưởng môn yên tâm, ta không có gì đáng ngại, chuyện này coi như chưa từng xảy ra, tất nhiên Tôn chủ cũng không cần biết!”

Mộ Lãnh Liệt lúc này mới thở phào, Anh Lạc cười càng sâu, cho dù chuyện này Tôn chủ có biết đi chăng nữa, cũng sẽ không làm khó dễ gì Bạch Mộ đâu, hắn sao phải lo lắng chứ. Nghĩ đến đây lại muốn đưa tay vào túi, lại sực nhớ ra túi của mình đã bị Mộ Tử Hân lấy đi mất rồi, chỉ đành thở dài.

“Bạch Mộ hẳn là còn nhiều việc phải làm, Anh Lạc không quấy rầy, cáo từ!”

Mộ Lãnh Liệt tránh qua một bên “Xin tiễn!”

Anh Lạc cười nhạt đứng dậy, đi về phía cửa, một bước, hai bước, ba bước….Trong lòng nàng đếm từng bước chân, đi tới bước thứ năm, đột nhiên bụng lại quặn đau, đau như bị lửa thiêu. Sự đau đớn này sao lại quen thuộc đến thế!

“Anh Lạc! ” Mộ Tử Hân là người đầu tiên phát hiện nàng không bình thường, sắc mặt hắn lập tức biến đổi, bước nhanh đến đỡ lấy nàng. Thế nhưng Nguyệt Nhiễm đã nhanh hơn hắn một bước, chặn ngang đường hắn mà chạy đến.

“Nhóc con!” Hắn sợ hãi kêu.

Anh Lạc chỉ cảm thấy bụng đau không thể chiệu nổi, giống như lục phủ ngũ tạng bị đốt cháy, đau đến nàng không thể đứng nổi, ý thức mơ hồ. Cúi đầu nhìn vũng máu mà Túc Huyền vừa ói ra trên sàn, bụng lại càng thêm đau đớn, trong đầu như có cái gì đó xẹt qua, trong lòng liền nổi lên cơn khó chịu, muốn nôn ra.

“Các ngươi hạ độc!” Nguyệt Nhiễm quay đầu hung hăng trừng mắt nhìn Mộ Lãnh Liệt đằng sau, ánh mắt như đang muốn tìm người để liều mạng.

Vẻ mặt mọi người đều mờ mịt.

Anh Lạc kéo ống tay áo Nguyệt Nhiễm, cố nở nụ cười, lắc đầu, độc bình thường sao có thể làm nàng bị thương. Hẳn là có người cố ý hãm hại.

“Bất kể thế nào, chuyện quan trọng bây giờ là mau chóng đỡ nàng đến hậu đường nghỉ ngơi!” Vẻ mặt Mộ Tử Hân trấn tĩnh, trầm giọng nói.

Nguyệt Nhiễm lúc này mới ôm lấy nàng, vẻ mặt nóng giận đi khỏi. Anh Lạc mơ hồ nghe tiếng ai đó mắng khẽ mấy câu, nhưng chưa kịp nghe rõ đã hôn mê.

“Tử Hân! Chuyện này….” Vẻ mặt Mộ Lãnh Liệt gấp gáp “Chuyện này làm sao ăn nói với Tôn chủ đây?”

“Sư huynh không cần phải lo lắng!” Mộ Tử Hân nhìn bóng dáng hai người đi về phía hậu đường, sắc mặt trầm xuống “Anh Lạc không phải loại người nhiều lời, như nàng đã nói, khi nàng trở lại Thần sơn hẳn là sẽ không nhắc một chữ đến chuyện này.”

“Nàng tốt bụng như vậy sao?” Mộ Lãnh Liệt cau mày “Nàng mặc dù là vị Thần không được coi trọng, nhưng dù sao cũng là muội muội của Tôn chủ, hôm nay nàng bị đả thương ở Bạch Mộ ta, khó mà bảo đảm….”

“Sư huynh!” Hắn xen ngang vào, vẻ mặt hơi tức giận “Nếu như nàng thật sự như lời huynh nói, sao lại chịu tự mình đến đây đưa Lục hoa?”

Mộ Lãnh Liệt cau mày không nói tiếng nào, suy nghĩ một hồi, mới thôi nghi hoặc “Nhưng là….Ai lại muốn hạ độc với nàng?”

“…..”

Giống như đã trải qua một giấc mộng dài, khi Anh Lạc tỉnh lại, đã là lúc hoàng hôn. Lòng mơ hồ nóng lên,trong phòng có bóng người quen thuộc mờ mờ.

“Nguyệt Nhiễm”

“Tỉnh rồi sao!” Giọng nói mang theo vài phần oán giận, tỏ vẻ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép “Cô chừng nào mới biết tự cẩn thận đây? Cẩu thả như thế, ta có đi theo cô cũng vô dụng thôi!”

Nàng nhếch miệng cười rực rỡ “Lần sau ta sẽ để ý hơn! Huống chi độc đó đối với ta, cũng chỉ là đau một trận mà thôi, không chết được!”

“Cô….” Hắn chán nảnn, nhìn sắc trời ngoài cửa sổ “Xem ra phải ngốc ở đây thêm một đêm nữa mới về được” Hắn phiền muộn nhăn mày, tay bên người hơi run lên.

Xem ra là bị mình làm cho hoảng hồn rồi, Anh Lạc nghĩ.

“Mau ngủ đi, sáng sớm mai trở về ngay!” Hắn tức giận nói.

Nhìn nàng nằm xuống, Nguyệt Nhiễm ngồi giữ cửa, vẻ mặt cẩn thận, sắc mặt vẫn thật khó coi. Anh Lạc không hề buồn ngủ chút nào. Giấc ngủ đối với nàng mà nói, là có cũng được mà không có cũng không sao.

Trừng mắt nhìn một hồi, vẫn không cách nào ngủ được, nàng lại đột nhiên nhớ tới người đã thấy lúc ban sáng kia, chậm rãi lên tiếng “Nguyệt Nhiễm, huynh đến Thần sơn bao lâu rồi?”

“Một ngàn hai trăm năm!”

“Một ngàn hai trăm năm!” Quả là rất lâu rồi “Huynh lớn hơn ta, chuyện khi ta còn bé, huynh không nhớ gì sao?”

“Không nhiều lắm!”

“Vậy….Mẫu thân Xích Cơ của ta thì sao? Huynh thấy người bao giờ chưa?”

“….” Nguyệt Nhiễm không nói.

“Người là người như thế nào?”

Hắn im lặng, cho đến khi Anh Lạc cho là hắn đã ngủ thiếp đi, hắn mới chậm rãi nói “Lục giới tương truyền…..Người là nữ thần hoàn mỹ nhất trong vạn năm qua của Thần tộc!”

“Hoàn mỹ!” Hoàn mỹ, từ này hình như chả có tý liên quan nào với nàng cả! Mẫu thân trong ấn tượng của nàng rất mơ hồ, nhưng mỗi lần nhớ tới, không hiểu sao luôn có cảm giác ấm áp “Người hoàn mỹ như thế…..Vì sao lại chỉ sống không đến một trăm năm?”

“….Không biết!”

Anh Lạc cười cười, lại giống như nhớ đến cái gì, thu hồi nụ cười “Vì sao ta không thể nhớ nổi chút gì về người? Người người đều nói, người bị điên, nên mới vô duyên vô cớ tiêu diệt đại phái vang danh thời ấy —— Thanh Vân! Đệ tử toàn phái, toàn bộ giết sạch, không chừa một ai. Huynh nói xem…người sao phải làm vậy?”

“…..”

“Là điên thật rồi, nên mới tạo sát nghiệt như thế?”

Lại một khoảng im lặng thật dài, Nguyệt Nhiễm đột nhiên đứng lên, trong giọng nói hơi không kiên nhẫn “Chuyện ngàn năm trước, cô nghĩ nhiều thế làm gì? Đi ngủ sớm đi, mai còn phải trở về!”

Anh Lạc bĩu môi, nàng chỉ hiếu kì một tí thôi mà, hơn nữa bây giờ nàng là người bệnh, người bệnh dài dòng một chút cũng đâu có sao, nói một chút cũng đã thấy không còn sức lực rồi “Nguyệt Nhiễm, ta muốn uống nước!” Thấy hắn định tới trước bàn rót nước, nàng lại nói tiếp “Nước này để lâu rồi, ta muốn uống nước mới nấu cơ!”

Khóe miệng Nguyệt Nhiễm co quắp, tức giận nàng hôm nay cố ý làm phiền hắn. Trên đầu hiện lên mấy cái gân xanh, hít sâu rồi xoay người đi ra khỏi phòng.

Nhìn hắn đã đi xa, Anh Lạc liền nhếch miệng lộ ra hai cái răng nanh nhỏ, cười thật gian xảo. Nếu là bình thường, hắn nhất định la hét với nàng, xem ra lần trúng độc này cũng rất tốt! Đưa tay lấy ra câu ngọc ở thắt lưng, đặt ở đầu giường, nhìn một lát lại nằm xuống tiếp. Ngọc này đã theo nàng ngàn năm rồi, quả thật có hơi không nỡ đó!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện