Lục Hoa Cấm Ái
Chương 31: Hồng liên ở Dao Trì
“Ca ca!”
Nam tử áo lam đang ngồi trên đá vừa nghe tiếng gọi liền quay đầu lại, thấy rõ người đến là ai, môi liền nở nụ cười yếu ớt, quanh thân trong phút chốc như được bao phủ bởi những cánh hoa rơi, khiến người ta không dám nhìn thẳng, tay hơi nâng lên, ngón tay như bạch ngọc, áo bay bay trong gió.
“Muội đến rồi!”
Lạc Song đặt tay vào lòng bàn tay hắn, ngồi cùng hắn trên tảng đá, nhìn ngắm mặt hồ đang gợn sóng lăn tăn. Hắn lại trở tay nhẹ nhàng đặt vào ngay cổ tay nàng, cẩn thận bắt mạch.
“Uống thuốc chưa?” Hắn hỏi.
Lạc Song gật đầu, tiếp tục nhìn mặt hồ, trên mặt hồ rất sạch sẽ, có mấy cái lá sen, nhưng không có hoa.
“Ca ca đang nhìn gì vậy?”
Hắn ngẩng đầu nhìn nàng “Muội nghĩ huynh đang nhìn cái gì?”
Nàng sửng sốt một lát, nở nụ cười nhẹ, chỉ vào cái ao trước mặt “Muội nhớ, chỗ chúng ta ở truớc kia, cũng có một cái ao như vậy đúng không?”
“Ừ!” Hắn gật đầu.
“Ca ca cảm thấy….giống nhau sao?” Nàng thử dò hỏi.
“Không giống!” Hắn không chần chừ trả lời.
Lạc Song ngẩn ngơ, nói tiếp: “Nói cũng đúng,trong ao này chả có gì, cái ao trước kia có thật nhiều loại Lục hoa! Ánh mặt trời chiếu xuống, giống như một màn sương trong suốt vậy!”
“Lạc Nhi, nhớ Lục hoa à?” hắn quay đầu nhìn nàng.
“Có thể sao!” Nàng ngượng ngùng cười “Muội thật là, đến giờ vẫn chưa tìm được loại hoa nào có thể so sánh với Lục hoa”
Hắn cau mày, hơi khó xử “Lạc Nhi….”
“Muội biết!” Nàng xen ngang “Lục hoa không thể mọc ở Thiên Tích, huynh yên tâm, muội nói vậy chỉ là vì hoài niệm mà thôi, nếu như….ca ca không thích, Lạc Nhi kể từ ngày hôm nay sẽ ghét loài hoa này, có được không?”
Khóe môi hắn giật giật, lại như châm chước điều gì, một lúc lâu sau, mới mở miệng “Muội muốn hỏi ta chuyện gì?”
Nàng ngẩn người, chậm chạp cúi đầu, chân thoáng một cái đá một cục đá “Ca ca, chúng ta….đến đây đã bao lâu rồi?”
Hắn bắt mạch xong, nhẹ nhàng kéo ống tay áo của nàng xuống, nhưng không buông tay nàng ra, giữ tay nàng lại trong lòng bàn tay “Vừa đúng một trăm năm!”
“Một trăm năm rồi!” Nàng lẩm bẩm nhớ tới, cúi đầu nhìn bóng mình trong nước, đưa tay nhéo mặt mình “Thì ra gương mặt này đã theo muội một trăm năm rồi, lúc đầu, muội còn bị dọa cho sợ đó!” Lại nhéo thêm mấy cái nữa, nàng quay đầu liếc hắn, nhướng mày “Ca ca, muội đổi tới đổi lui, sao vẫn không đẹp như ca ca vậy ?”
“……..” Hắn sững sờ, sắc mặt hơi quẫn.
Lạc Song lại giống như đã chìm trong suy nghĩ của mình, chống cằm, chăm chú nhìn hắn “Muội cho là, muội bây giờ đã đẹp hơn lúc trước rồi đó, nhưng sao lại….Aizz! Hyunh nói xem….huynh rõ ràng là nam tử, vì sao còn hoàn hảo hơn cả một nữ tử đây!” Ban đầu khi hắn hóa thành nữ nhi, nàng trông kém hắn cũng không tính đi, giờ đã khôi phục tất cả, so đi so lại vẫn kém hắn, bắt nạt nàng sao?!
Sắc mặt hắn lại càng mất tự nhiên, tầm mắt cũng di chuyển qua lại nhưng lại không tránh khỏi ánh mắt nhìn chằm chằm của nàng, sắc mặt hắn trầm xuống, vờ tức giận “Lạc Nhi, lại làm loạn nữa rồi!”
“Muội nói thật mà!” nàng le lưỡi, rốt cuộc thu hồi ánh mắt, lại bắt đầu đá đá mấy viên đá trên đất “Thời gian trôi qua thật nhanh, cảm thấy, cảm thấy….giống như muội chỉ vừa đến đây ngày hôm qua thôi, trong lúc vô tình, đã một trăm năm trôi qua mất rồi!”
Hắn ho hai tiếng, che dấu sự lúng túng vừa rồi, giúp nàng kéo thẳng mấy nếp áo bị nhăn, nói tiếp: “Một trăm năm đối với chúng ta cũng không dài, nhưng đối với người phàm, là cả đời, cũng không thể sống đến từng tuổi này như chúng ta được!”
“Nói cũng đúng!” nàng cười loan loan lông mày ” Tính tới tính lui, chúng ta cũng coi như có lời rồi! Chỉ là…Lạc Nhi, mấy năm gần đây, phân nửa thời gian đều là ngủ nên…vẫn cảm thấy không đủ, muội có rất nhiều rất nhiều chuyện chưa làm!”
Nàng ngửa đầu nhìn về phía trước, thấp giọng nói “Muội muốn xuống núi nếm thử thức ăn ngon của người thường, hiểu được đủ loại mùi vị, muội còn muốn đến thôn của Phúc bá, xem con bò kia của lão, còn muốn mua cho Phong Phong thật nhiều hạt dưa, để nàng đừng giận muội nữa, còn muốn…còn muốn ở trên núi Thiên Tích này, trồng đủ mọi loại hoa, không trồng Lục hoa, chúng ta vẫn có thể trồng loại khác!” Nàng quay đầu nhìn về phía hắn, giọng nói trầm trầm “Lúc này…lúc này, hãy để muội làm mọi chuyện vì huynh!”
Vẻ mặt Miểu Hiên hơi trầm, mi tâm nhíu chặt, thở dài, đưa tay kéo nàng vào lòng, ôm chặt trong ngực, vuốt ve hết lần này đến lần khác những sợi tóc đen nhánh của nàng, giống như muốn vuốt lên nội tâm đang bối rối của nàng vậy.
Nàng cũng lẳng lặng dựa vào ngực hắn, đầu chôn sau, nghe từng tiếng tim đập vững vàng, giống như chỉ làm như thế mới có thể khiến nàng an tâm.
Một lúc lâu sau!
“Ca ca, Lạc Nhi có phải rất không hiếu thuận không?” Có tiếng nói buồn buồn truyền đến.
Động tác của hắn hơi dừng lại, sau đó lại tiếp tục vỗ về đầu nàng “Vì sao lại nói vậy?”
“Khi còn bé, mẫu thân thường nói với muội, bảo vệ yên bình của thế gian là trách nhiệm của Thần tộc.Cho dù trong bất kì tình huống nào, cũng không thể lãng quên sự kiêu ngạo của Thần tộc.” Giọng nói của nàng hơi buồn phiền,đầu hơi giật giật, lại vùi sâu vào trong lòng hắn “Nếu….nếu một ngày kia, Ma Thần quả thật đến thế gian này, dù bất cứ giá nào….muội nhất định….ngăn cản hắn tàn sát bừa bãi thế gian!”
“…..”
“Chỉ là….” giọng nàng nhất thời nghẹn lại, tay cũng khẽ run rẩy “Muội thật vô dụng, lại chỉ muốn yên lặng trải qua một cuộc sống yên bình, không phải đối phó Ma Thần, cho dù….chỉ là một người bình thường, cũng không muốn đối địch với bất cứ ai! Muội như thế….nhất định không thể đạt đến kì vọng của mẫu thân!”
“Đây không phải là việc muội có thể lựa chọn!” Hắn trầm giọng nói.
“Nhưng đó là điều muội muốn!” Nàng đột nhiên ngẩng đầu, ngồi thẳng người, nhìn biểu tình khó xử của hắn “Ca ca….muội muốn….đi Dao Trì!”
“Lạc Nhi….” Hắn rùng mình, hơi gấp gáp.
“Huynh đã đồng ý với Lạc Nhi….” Nàng xen ngang, quay đầu nhìn hắn “Huynh đã nói, dù có bất cứ chuyện gì, cũng tuyệt đối không gạt muội, tuyệt đối không một mình mạo hiểm!” Ngàn năm qua, hắn đã làm rất nhiều rồi “Ca ca….muội đã trưởng thành, không còn là Lạc Nhi mười tuổi nữa rồi!”
Chân mày hắn càng nhíu chặt, sắc mặt hơi đổi, nhìn nàng một lúc lâu, mới thở dài nói: “Muội biết rõ…Muội không thích hợp ra ngoài.”
“Muội biết!” Nàng hơi nhếch môi, nghiêng đầu tựa vào vai hắn, những năm gần đây, nàng quả là đã ngủ quá lâu “Lạc Nhi sẽ ngoan, sẽ nghe lời ca ca….chỉ cần….đừng lại bỏ rơi muội một mình!”
“……..”
======================================
Dao Trì vẫn như cũ, luôn được mây mờ che phủ, hoa cỏ như gấm. Đã một trăm năm trôi qua, nàng lại đến nơi này lần nữa, nhìn khung cảnh toàn hoa đào, cứ như tình cảnh máu chảy thành sông năm đó, chỉ là một cơn ác mộng mà thôi.
Đi xuyên qua rừng đào hoa nở mãi không tàn, đạp lên bãi cỏ đã từng bị nhuốm máu, trong lòng chợt hiện lên một cảm giác quái dị nói không nên lời. Chỉ có một mảng đỏ rực như lửa ở phía Tây kia, chói mắt vô cùng.
“Lạc Nhi!” Thấy nàng đột nhiên dừng lại, Miểu Hiên quay đầu nhìn.
Lạc Song chậm rãi cười “Dao Trì tiên hội nghiêm túc như thế, thật không thích hợp với muội! Muội ở bên ngoài đi dạo một chút, lát nữa sẽ vào sau”
Miểu Hiên càng nghi ngờ, nhìn vẻ mặt cười nhạt như thường của nàng, không nói gì thêm, do dự một lúc lâu mới thỏa hiệp, chậm rãi lên tiếng: “Đừng đi xa, một lát nữa ta đến tìm muội!”
“Dạ!” Nàng gật mạnh đầu
Hắn nhìn nàng mấy lần, xoay người tiếp tục đi về phía tiên hội, thỉnh thoảng quay đầu lại, không yên lòng nhìn nàng, bước đi cũng hơi do dự.
“Chờ đã!” Lạc Song lên tiếng.
“Hả?” Hắn dừng bước, quay đầu lại.
Nàng giơ ngón tay lên, vẻ mặt thành thật nói: “Quả đào, muội muốn quả đào, không được ăn hết đó nha!”
Hắn cười nhạt lên tiếng, lắc đầu “Biết rồi!” Xoay người tiếp tục đi về phía tiên hội, sự nặng nề trên mặt nhất thời biến mất không ít.
Cho đến khi bóng dáng hắn biến mất, Lạc Song mới xoay người đi về phía có màu đỏ rực như lửa kia.
Nơi nơi đều là hồng liên đỏ như máu, mỗi đóa tựa như nhắc cho nàng nhớ về nỗi đau mà nàng đã từng trải qua.
Không kiềm chế được, nàng giơ chân, không do dự giẫm xuống, gót chân di di trên đất, một đóa hoa tươi, ngay lập tức tàn lụi.
Nàng ngồi xổm người xuống, nhìn về phía đóa hoa đang hấp hối kia, trong lòng lại cảm thấy thoải mái đến không nói nên lời.
“Hoa này, không nên xuất hiện….không nên!” Nàng tự nói với mình, bàn tay lập tức đưa tay, rút một lúc mấy đóa hoa, thuận tay ném xuống đất. Phủi phủi tay, nàng nhìn xung quanh,ngoài hoa sen ra chỉ có mỗi hoa đào.
“Không tốt, không tốt!” Lắc đầu cảm thán mấy tiếng, tay lại đều đặn nhổ thêm mấy đóa.
“Quả thật là vô cùng không tốt!” lại tiếp tục nhổ.
Trong lòng tự an ủi bản thân, mấy đóa sen này, vừa phá hoại cảnh đẹp,còn đoạt hết chất dinh dưỡng của cây đào, hỏi sao gần mấy vạn năm cũng không ra một quả nào.
Tất cả đều tại mấy đóa hoa sen này “Nên nhổ hết, phải nhổ hết đi!”
Cho nên, chỉ thấy trong một khoảng hồng liên đầy đất, một vóc dáng nho nhỏ đang nỗ lực đọ sức với hoa sen.
Sự thật chứng minh, đi đêm nhiều có ngày gặp ma, làm nhiều chuyện xấu, sẽ có báo ứng. Lạc Song được xem là ví dụ tốt nhất, nhìn xem, mới vừa rồi còn đang phấn đấu với mớ hoa sen, một lúc không chú ý, trượt chân, rơi vào trong động ngầm. Hoa nhổ không hết thì thôi đi, ống tay áo cũng bị rách mất.
Lạc Song vuốt vuốt cái mông mới vừa chịu tội, đau đến nghiến răng nghiến lợi, vừa nhìn đã thấy tình trạng của tay áo, đang bay bay trong gió.
“Aizz!” Nàng thở dài, mọi việc đều phải đúng lúc đúng chỗ, trong khả năng của mình, đạo lý này nàng hiểu, chỉ là nàng không kiềm được mà thôi.
Nàng nhìn khắp nơi, vùng đất này đúng là có duyên với nàng, có duyên đến mức bao nhiêu người không ai rơi xuống đây, chỉ có nàng mấy lần liên tiếp đều đụng phải nó. Chỉ là hôm nay nàng thật sự không muốn đến đây đâu!
Đặc biệt là bên trong động này, khác với lúc trước, nơi này được bao phủ bởi một màu đỏ, không chỉ là trên đất, ngay cả trên vách đá, khắp nơi đều là hồng liên, đâm chồi nảy lộc sinh sôi không ngừng.
Tay Lạc Song lập tức ngứa ngáy, muốn vươn tay về phía mấy đóa sen, vừa mới giương nhẹ một chút, lại bị một tiếng gọi khẽ làm cho sợ đến muốn đập đầu xuống đất.
“Chơi vui lắm sao?”
Đi đêm nhiều có ngày gặp ma, không hiểu sao, hôm nay ma quỷ lại đặc biệt nhiều.
Nam tử áo lam đang ngồi trên đá vừa nghe tiếng gọi liền quay đầu lại, thấy rõ người đến là ai, môi liền nở nụ cười yếu ớt, quanh thân trong phút chốc như được bao phủ bởi những cánh hoa rơi, khiến người ta không dám nhìn thẳng, tay hơi nâng lên, ngón tay như bạch ngọc, áo bay bay trong gió.
“Muội đến rồi!”
Lạc Song đặt tay vào lòng bàn tay hắn, ngồi cùng hắn trên tảng đá, nhìn ngắm mặt hồ đang gợn sóng lăn tăn. Hắn lại trở tay nhẹ nhàng đặt vào ngay cổ tay nàng, cẩn thận bắt mạch.
“Uống thuốc chưa?” Hắn hỏi.
Lạc Song gật đầu, tiếp tục nhìn mặt hồ, trên mặt hồ rất sạch sẽ, có mấy cái lá sen, nhưng không có hoa.
“Ca ca đang nhìn gì vậy?”
Hắn ngẩng đầu nhìn nàng “Muội nghĩ huynh đang nhìn cái gì?”
Nàng sửng sốt một lát, nở nụ cười nhẹ, chỉ vào cái ao trước mặt “Muội nhớ, chỗ chúng ta ở truớc kia, cũng có một cái ao như vậy đúng không?”
“Ừ!” Hắn gật đầu.
“Ca ca cảm thấy….giống nhau sao?” Nàng thử dò hỏi.
“Không giống!” Hắn không chần chừ trả lời.
Lạc Song ngẩn ngơ, nói tiếp: “Nói cũng đúng,trong ao này chả có gì, cái ao trước kia có thật nhiều loại Lục hoa! Ánh mặt trời chiếu xuống, giống như một màn sương trong suốt vậy!”
“Lạc Nhi, nhớ Lục hoa à?” hắn quay đầu nhìn nàng.
“Có thể sao!” Nàng ngượng ngùng cười “Muội thật là, đến giờ vẫn chưa tìm được loại hoa nào có thể so sánh với Lục hoa”
Hắn cau mày, hơi khó xử “Lạc Nhi….”
“Muội biết!” Nàng xen ngang “Lục hoa không thể mọc ở Thiên Tích, huynh yên tâm, muội nói vậy chỉ là vì hoài niệm mà thôi, nếu như….ca ca không thích, Lạc Nhi kể từ ngày hôm nay sẽ ghét loài hoa này, có được không?”
Khóe môi hắn giật giật, lại như châm chước điều gì, một lúc lâu sau, mới mở miệng “Muội muốn hỏi ta chuyện gì?”
Nàng ngẩn người, chậm chạp cúi đầu, chân thoáng một cái đá một cục đá “Ca ca, chúng ta….đến đây đã bao lâu rồi?”
Hắn bắt mạch xong, nhẹ nhàng kéo ống tay áo của nàng xuống, nhưng không buông tay nàng ra, giữ tay nàng lại trong lòng bàn tay “Vừa đúng một trăm năm!”
“Một trăm năm rồi!” Nàng lẩm bẩm nhớ tới, cúi đầu nhìn bóng mình trong nước, đưa tay nhéo mặt mình “Thì ra gương mặt này đã theo muội một trăm năm rồi, lúc đầu, muội còn bị dọa cho sợ đó!” Lại nhéo thêm mấy cái nữa, nàng quay đầu liếc hắn, nhướng mày “Ca ca, muội đổi tới đổi lui, sao vẫn không đẹp như ca ca vậy ?”
“……..” Hắn sững sờ, sắc mặt hơi quẫn.
Lạc Song lại giống như đã chìm trong suy nghĩ của mình, chống cằm, chăm chú nhìn hắn “Muội cho là, muội bây giờ đã đẹp hơn lúc trước rồi đó, nhưng sao lại….Aizz! Hyunh nói xem….huynh rõ ràng là nam tử, vì sao còn hoàn hảo hơn cả một nữ tử đây!” Ban đầu khi hắn hóa thành nữ nhi, nàng trông kém hắn cũng không tính đi, giờ đã khôi phục tất cả, so đi so lại vẫn kém hắn, bắt nạt nàng sao?!
Sắc mặt hắn lại càng mất tự nhiên, tầm mắt cũng di chuyển qua lại nhưng lại không tránh khỏi ánh mắt nhìn chằm chằm của nàng, sắc mặt hắn trầm xuống, vờ tức giận “Lạc Nhi, lại làm loạn nữa rồi!”
“Muội nói thật mà!” nàng le lưỡi, rốt cuộc thu hồi ánh mắt, lại bắt đầu đá đá mấy viên đá trên đất “Thời gian trôi qua thật nhanh, cảm thấy, cảm thấy….giống như muội chỉ vừa đến đây ngày hôm qua thôi, trong lúc vô tình, đã một trăm năm trôi qua mất rồi!”
Hắn ho hai tiếng, che dấu sự lúng túng vừa rồi, giúp nàng kéo thẳng mấy nếp áo bị nhăn, nói tiếp: “Một trăm năm đối với chúng ta cũng không dài, nhưng đối với người phàm, là cả đời, cũng không thể sống đến từng tuổi này như chúng ta được!”
“Nói cũng đúng!” nàng cười loan loan lông mày ” Tính tới tính lui, chúng ta cũng coi như có lời rồi! Chỉ là…Lạc Nhi, mấy năm gần đây, phân nửa thời gian đều là ngủ nên…vẫn cảm thấy không đủ, muội có rất nhiều rất nhiều chuyện chưa làm!”
Nàng ngửa đầu nhìn về phía trước, thấp giọng nói “Muội muốn xuống núi nếm thử thức ăn ngon của người thường, hiểu được đủ loại mùi vị, muội còn muốn đến thôn của Phúc bá, xem con bò kia của lão, còn muốn mua cho Phong Phong thật nhiều hạt dưa, để nàng đừng giận muội nữa, còn muốn…còn muốn ở trên núi Thiên Tích này, trồng đủ mọi loại hoa, không trồng Lục hoa, chúng ta vẫn có thể trồng loại khác!” Nàng quay đầu nhìn về phía hắn, giọng nói trầm trầm “Lúc này…lúc này, hãy để muội làm mọi chuyện vì huynh!”
Vẻ mặt Miểu Hiên hơi trầm, mi tâm nhíu chặt, thở dài, đưa tay kéo nàng vào lòng, ôm chặt trong ngực, vuốt ve hết lần này đến lần khác những sợi tóc đen nhánh của nàng, giống như muốn vuốt lên nội tâm đang bối rối của nàng vậy.
Nàng cũng lẳng lặng dựa vào ngực hắn, đầu chôn sau, nghe từng tiếng tim đập vững vàng, giống như chỉ làm như thế mới có thể khiến nàng an tâm.
Một lúc lâu sau!
“Ca ca, Lạc Nhi có phải rất không hiếu thuận không?” Có tiếng nói buồn buồn truyền đến.
Động tác của hắn hơi dừng lại, sau đó lại tiếp tục vỗ về đầu nàng “Vì sao lại nói vậy?”
“Khi còn bé, mẫu thân thường nói với muội, bảo vệ yên bình của thế gian là trách nhiệm của Thần tộc.Cho dù trong bất kì tình huống nào, cũng không thể lãng quên sự kiêu ngạo của Thần tộc.” Giọng nói của nàng hơi buồn phiền,đầu hơi giật giật, lại vùi sâu vào trong lòng hắn “Nếu….nếu một ngày kia, Ma Thần quả thật đến thế gian này, dù bất cứ giá nào….muội nhất định….ngăn cản hắn tàn sát bừa bãi thế gian!”
“…..”
“Chỉ là….” giọng nàng nhất thời nghẹn lại, tay cũng khẽ run rẩy “Muội thật vô dụng, lại chỉ muốn yên lặng trải qua một cuộc sống yên bình, không phải đối phó Ma Thần, cho dù….chỉ là một người bình thường, cũng không muốn đối địch với bất cứ ai! Muội như thế….nhất định không thể đạt đến kì vọng của mẫu thân!”
“Đây không phải là việc muội có thể lựa chọn!” Hắn trầm giọng nói.
“Nhưng đó là điều muội muốn!” Nàng đột nhiên ngẩng đầu, ngồi thẳng người, nhìn biểu tình khó xử của hắn “Ca ca….muội muốn….đi Dao Trì!”
“Lạc Nhi….” Hắn rùng mình, hơi gấp gáp.
“Huynh đã đồng ý với Lạc Nhi….” Nàng xen ngang, quay đầu nhìn hắn “Huynh đã nói, dù có bất cứ chuyện gì, cũng tuyệt đối không gạt muội, tuyệt đối không một mình mạo hiểm!” Ngàn năm qua, hắn đã làm rất nhiều rồi “Ca ca….muội đã trưởng thành, không còn là Lạc Nhi mười tuổi nữa rồi!”
Chân mày hắn càng nhíu chặt, sắc mặt hơi đổi, nhìn nàng một lúc lâu, mới thở dài nói: “Muội biết rõ…Muội không thích hợp ra ngoài.”
“Muội biết!” Nàng hơi nhếch môi, nghiêng đầu tựa vào vai hắn, những năm gần đây, nàng quả là đã ngủ quá lâu “Lạc Nhi sẽ ngoan, sẽ nghe lời ca ca….chỉ cần….đừng lại bỏ rơi muội một mình!”
“……..”
======================================
Dao Trì vẫn như cũ, luôn được mây mờ che phủ, hoa cỏ như gấm. Đã một trăm năm trôi qua, nàng lại đến nơi này lần nữa, nhìn khung cảnh toàn hoa đào, cứ như tình cảnh máu chảy thành sông năm đó, chỉ là một cơn ác mộng mà thôi.
Đi xuyên qua rừng đào hoa nở mãi không tàn, đạp lên bãi cỏ đã từng bị nhuốm máu, trong lòng chợt hiện lên một cảm giác quái dị nói không nên lời. Chỉ có một mảng đỏ rực như lửa ở phía Tây kia, chói mắt vô cùng.
“Lạc Nhi!” Thấy nàng đột nhiên dừng lại, Miểu Hiên quay đầu nhìn.
Lạc Song chậm rãi cười “Dao Trì tiên hội nghiêm túc như thế, thật không thích hợp với muội! Muội ở bên ngoài đi dạo một chút, lát nữa sẽ vào sau”
Miểu Hiên càng nghi ngờ, nhìn vẻ mặt cười nhạt như thường của nàng, không nói gì thêm, do dự một lúc lâu mới thỏa hiệp, chậm rãi lên tiếng: “Đừng đi xa, một lát nữa ta đến tìm muội!”
“Dạ!” Nàng gật mạnh đầu
Hắn nhìn nàng mấy lần, xoay người tiếp tục đi về phía tiên hội, thỉnh thoảng quay đầu lại, không yên lòng nhìn nàng, bước đi cũng hơi do dự.
“Chờ đã!” Lạc Song lên tiếng.
“Hả?” Hắn dừng bước, quay đầu lại.
Nàng giơ ngón tay lên, vẻ mặt thành thật nói: “Quả đào, muội muốn quả đào, không được ăn hết đó nha!”
Hắn cười nhạt lên tiếng, lắc đầu “Biết rồi!” Xoay người tiếp tục đi về phía tiên hội, sự nặng nề trên mặt nhất thời biến mất không ít.
Cho đến khi bóng dáng hắn biến mất, Lạc Song mới xoay người đi về phía có màu đỏ rực như lửa kia.
Nơi nơi đều là hồng liên đỏ như máu, mỗi đóa tựa như nhắc cho nàng nhớ về nỗi đau mà nàng đã từng trải qua.
Không kiềm chế được, nàng giơ chân, không do dự giẫm xuống, gót chân di di trên đất, một đóa hoa tươi, ngay lập tức tàn lụi.
Nàng ngồi xổm người xuống, nhìn về phía đóa hoa đang hấp hối kia, trong lòng lại cảm thấy thoải mái đến không nói nên lời.
“Hoa này, không nên xuất hiện….không nên!” Nàng tự nói với mình, bàn tay lập tức đưa tay, rút một lúc mấy đóa hoa, thuận tay ném xuống đất. Phủi phủi tay, nàng nhìn xung quanh,ngoài hoa sen ra chỉ có mỗi hoa đào.
“Không tốt, không tốt!” Lắc đầu cảm thán mấy tiếng, tay lại đều đặn nhổ thêm mấy đóa.
“Quả thật là vô cùng không tốt!” lại tiếp tục nhổ.
Trong lòng tự an ủi bản thân, mấy đóa sen này, vừa phá hoại cảnh đẹp,còn đoạt hết chất dinh dưỡng của cây đào, hỏi sao gần mấy vạn năm cũng không ra một quả nào.
Tất cả đều tại mấy đóa hoa sen này “Nên nhổ hết, phải nhổ hết đi!”
Cho nên, chỉ thấy trong một khoảng hồng liên đầy đất, một vóc dáng nho nhỏ đang nỗ lực đọ sức với hoa sen.
Sự thật chứng minh, đi đêm nhiều có ngày gặp ma, làm nhiều chuyện xấu, sẽ có báo ứng. Lạc Song được xem là ví dụ tốt nhất, nhìn xem, mới vừa rồi còn đang phấn đấu với mớ hoa sen, một lúc không chú ý, trượt chân, rơi vào trong động ngầm. Hoa nhổ không hết thì thôi đi, ống tay áo cũng bị rách mất.
Lạc Song vuốt vuốt cái mông mới vừa chịu tội, đau đến nghiến răng nghiến lợi, vừa nhìn đã thấy tình trạng của tay áo, đang bay bay trong gió.
“Aizz!” Nàng thở dài, mọi việc đều phải đúng lúc đúng chỗ, trong khả năng của mình, đạo lý này nàng hiểu, chỉ là nàng không kiềm được mà thôi.
Nàng nhìn khắp nơi, vùng đất này đúng là có duyên với nàng, có duyên đến mức bao nhiêu người không ai rơi xuống đây, chỉ có nàng mấy lần liên tiếp đều đụng phải nó. Chỉ là hôm nay nàng thật sự không muốn đến đây đâu!
Đặc biệt là bên trong động này, khác với lúc trước, nơi này được bao phủ bởi một màu đỏ, không chỉ là trên đất, ngay cả trên vách đá, khắp nơi đều là hồng liên, đâm chồi nảy lộc sinh sôi không ngừng.
Tay Lạc Song lập tức ngứa ngáy, muốn vươn tay về phía mấy đóa sen, vừa mới giương nhẹ một chút, lại bị một tiếng gọi khẽ làm cho sợ đến muốn đập đầu xuống đất.
“Chơi vui lắm sao?”
Đi đêm nhiều có ngày gặp ma, không hiểu sao, hôm nay ma quỷ lại đặc biệt nhiều.
Bình luận truyện