Lục Tiểu Phụng Đồng Nhân - Cửu Kiếm
So sánh lúc trước, Cung Cửu luôn âm thầm làm việc, không có tiếng tăm gì, ngay cả cuối cùng lúc hắn chết, trên giang hồ cũng không có mấy ai nghe qua cái tên “Cung Cửu”. Dù là đám người Lục Tiểu Phụng, cũng chỉ nhìn thấy một góc núi băng thế lực của Cung Cửu mà thôi, lại càng không cần nói đám người trong giang hồ, căn bản không thể tưởng tượng nổi thế lực Cung Cửu có được làm người ta khiếp sợ, kinh khủng cỡ nào.
Nhưng Diệp Cô Thành không giống thế.
Trăng tròn chi dạ, đỉnh Tử Cấm Thành; Một kiếm từ phương tây, Thiên Ngoại Phi Tiên.
Đêm hôm đó, Kiếm Thánh Diệp Cô Thành chết, Kiếm Thần Tây Môn Xuy Tuyết đăng đỉnh — trận chiến ấy, sợ là dù qua trăm ngàn năm sau vẫn là đề tài sôi nổi của những kẻ trong hoặc đang hướng thân phiêu bạc vào chốn giang hồ.
Nhắc tới Diệp Cô Thành, cho dù y là kẻ thất bại, những vẫn có nhiều người cảm thấy đáng tiếc vì y.
Khanh bản giai nhân, nề hà vi tặc.
Về sau mọi người mới biết, nguyên lai phía sau trận quyết chiến có một không hai trên Tử Cấm kia có một huyền cơ khổng lồ, Nam Vương muốn nhân cơ hội tạo phản, Diệp Cô Thành cũng làm việc vì hắn. Nhưng kế hoạch lại bị Lục Tiểu Phụng phát hiện, cuối cùng Diệp Cô Thành gánh chịu đại tội mưu phản phản loạn quyết chiến với Tây Môn Xuy Tuyết một trận, thắng cũng chết, bại cũng chết…… So với bị chém đầu do tạo phản, chẳng bằng chết dưới kiếm của Tây Môn Xuy Tuyết, dưới kiếm đạo của bọn họ hai người.
Nội tình trong đó, Cung Cửu biết rất rõ, thậm chí còn rõ ràng hơn so với Diệp Cô Thành — bởi vì hắn cũng có thêm một tay vào, còn âm thầm trợ giúp một phen.
Cung Cửu là thế tử Thái Bình vương, tự nhiên không có khả năng giúp Nam Vương. Trên thực tế Cung Cửu hết sức khinh thường kế hoạch của Nam Vương, cảm thấy vớ vẩn vô cùng. Chỉ vì bộ dạng thế tử Nam Vương hết sức tương tự Thánh Thượng, Nam Vương liền muốn nhân cơ hội lấy giả đổi thật đoạt được đại quyền, Cung Cửu từ mật thám biết được chuyện này xong, lập tức có quyết định của chính mình.
Nếu Nam Vương thành công, để thế tử Nam Vương giả trang thành Hoàng đế, nhưng dù sao cũng là hai người, làm sao có thể không bị người khác phát hiện? Cho dù thế tử Nam Vương giả giống đến mức nào, các đại thần thân cận cùng nhóm nội quyến hậu cung cũng sẽ có hoài nghi — huống chi liền tính thế tử Nam Vương thật sự biểu diễn cao siêu, có thể giấu hết dù là chuyện bé xíu, Cung Cửu cũng sẽ châm ngòi thổi gió để người ta hoài nghi y. Đến thời điểm đó, thân là thế tử Thái Bình vương, Cung Cửu nếu có thể lấy ra chứng cớ xác thực bóc trần âm mưu của Nam Vương, vạch trần chân tướng động trời Thánh Thượng bị mưu hại và giả trang, Nam Vương sẽ bị nghìn người phỉ nhổ, thiên hạ căm hận, chết không chỗ chôn…… Thánh Thượng tuổi trẻ vô hậu, ngôi vị hoàng đế kia, tự nhiên sẽ rơi xuống nhất mạch duy nhất của Thái Bình vương –Vương gia còn lại. Về phần sau này đối phó lão cha Thái Bình vương của hắn thế nào, phải xem thủ đoạn của Cung Cửu thôi.
Cho dù Nam Vương thất bại, Cung Cửu cũng chẳng có tổn thất gì, chẳng những loại đi một đối thủ, thậm chí còn có thể âm thầm tiếp nhận một bộ phận thế lực của Nam Vương, cho nên đối với kế hoạch vô cùng ngây thơ kia của Nam Vương, Cung Cửu hoàn toàn là ôm thái độ xem kịch vui thôi.
Thế nhưng Diệp Cô Thành ngã xuống thật có chút đáng tiếc, y vốn là hậu duệ chính thống của hoàng thất tiền triều, nhưng trong chuyện này hoàn toàn chỉ bị Nam Vương lợi dụng . Diệp Cô Thành võ công tuy cao, đối với nội tình đen tối của vương quyền lại hiểu biết không nhiều, hoặc có lẽ y vốn bị uy hiếp, bất đắc dĩ làm theo? Đủ loại bí ẩn trong đó ngoại nhân không thể hiểu hết, nhưng Bạch Vân thành chủ đường đường là hoàng giả nhất đại kiếm trung cuối cùng lại vì điều này mà ngã xuống, thành hòn đá kê chân để kiếm đạo của Tây Môn Xuy Tuyết phong Thần.
Cung Cửu luôn đối với Diệp Cô Thành có chút thổn thức luyến tiếc, nhất là những chuyện hai người bọn họ trải qua còn tương tự như thế.
Hai người họ đều muốn vươn tới địa vị cao mà không được, đều từ mây trời sa vào vùng lầy, một khi thân tử, bách niệm giai không.
Bọn họ đều gặp phải đối thủ số mệnh, hơn nữa đều là bên chịu thất bại.
Nhưng kiếm của Diệp Cô Thành hoàn toàn thất truyền, cuối cùng vẫn để lại thanh danh tuyệt thế, để lại truyền thuyết Thiên Ngoại Phi Tiên phiêu miểu (lúc ân lúc hiện); Cung Cửu lại chật vật mà chết, thế nhân chưa bao giờ hiểu hắn, thậm chí cũng không biết hắn, không biết dày vò hắn từng trải qua, cũng không biết nổ lực hắn phải trả……
Nhưng Diệp Cô Thành sẽ để ý thanh danh sau khi chết sao? Thiên Ngoại Phi Tiên cuối cùng vẫn phải bay về chín tầng trời, vô luận phàm nhân thổn thức cảm khái như thế nào, phiền gì tới y? Như vậy không phải cũng giống Cung Cửu sao? So với trở thành đề tài trà dư tửu hậu của người trong giang hồ, chi bằng lẳng lặng chết đi như vậy — không người biết đến, cũng chẳng cần ai biết.
Cung Cửu không ngờ chuyến xuất môn này của hắn lại gặp phải Diệp Cô Thành, nhưng duyên phận này vốn là thiên định, không thể suy xét, đã có duyên gặp gỡ, giao bằng hữu, cũng là chuyện không tồi.
Bất quá ngay sau khi Cung Cửu báo tên, liền thấy hai mắt Diệp Cô Thành chợt lóe, Cung Cửu nhất thời lại sinh ra thêm vài phần hứng thú cùng dò xét…… Thú vị, chẳng lẽ Diệp Cô Thành lại nghe qua cái tên “Cung Cửu” này? Nhưng điều này không có khả năng cũng không thể a……
Cung Cửu hơi thu mặt lại giấu đi suy nghĩ nơi đáy mắt, bất động thanh sắc uống một ngụm trà, thản nhiên cười nói:“Không biết Diệp thành chủ sao lại giá lâm Trung Nguyên? Nếu không chê, tại hạ sẽ đảm đương dẫn đường, không biết thành chủ muốn tới nơi nào?”
Diệp Cô Thành tự nhiên ẩm trà, qua một lúc lâu, mới giương mắt nhìn về phía Cung Cửu, lãnh đạm nói:“Không thể phụng cáo, không cần làm phiền.”
Vừa rồi Diệp Cô Thành rõ ràng cố ý tương giao, mới ra lệnh tôi tớ nhường đường; Nhưng sau khi báo họ danh liền không muốn nói chuyện, cố tình như thế, chẳng lẽ không phải chọc người ta sinh nghi sao?
Cung Cửu trong lòng càng bất ngờ, trên mặt cũng không lộ nửa phần, cũng không sinh khí, chỉ thoáng nhíu mày, khẽ mỉm cười như trước, nói:“Là tại hạ đường đột, nếu thế cũng không thể cưỡng cầu, chỉ mong ta và Diệp thành chủ hữu duyên, có thể tái ngộ.” Dứt lời đứng dậy, chắp tay thi lễ, liền rời đi thẳng.
Đối mặt lạnh nhạt rõ ràng như vậy, Cung Cửu trước mặt người ngoài luôn tác phong nhanh nhẹn tự nhiên sẽ không mặt dày mày dạn tiếp tục lưu lại, muốn tương giao, Cung Cửu kiêu ngạo là xâm nhập vào xương – vả lại Cung Cửu người này trừng mắt tất báo, nếu không phải hắn có ý tìm tòi nguyên nhân bên trong, ngôn hành của Diệp Cô Thành liền đắc tội hắn…… Nhưng mà, còn nhiều thời gian, không phải sao?
Vì thế Cung Cửu liền tiêu sái đi xuống lâu như vậy, đi thẳng khỏi tửu quán, sau khi bước ra cửa lâu lại có chút sở giác, đột nhiên ngẩng đầu nhìn lên cửa sổ ba tầng tửu quán, đúng lúc nhìn thấy Diệp Cô Thành vừa uống trà vừa đánh giá hắn — bốn mắt nhìn nhau, Diệp Cô Thành tựa hồ bị Cung Cửu phát hiện mà đột nhiên cả kinh, kết quả bị nước trà làm sặc, đến mức cả gương mặt tái nhợt như tuyết cũng nổi lên một vệt hồng, không khỏi cúi đầu ho nhẹ vài cái.
Lấy tu vi võ công của Cung Cửu, thị lực tự nhiên vô cùng tốt, vừa thấy như vậy cũng cảm thấy sinh nghi…… Diệp Cô Thành này, sao lại có chút bất đồng với đồn đãi thế này?
Không biết kỳ thật là cùng một vị Bạch Vân thành chủ, hay là vị thành chủ nào khác cùng tên đây nữa.
Diệp Cô Thành không tiếng động khụ khụ một trận mới bình phục lại, đường đường Bạch Vân thành chủ mà lại bị sặc nước trà, thật sự quá mất mặt, vừa nghĩ như vậy, Diệp Cô Thành trong lòng không khỏi sinh ra vài phần tức giận.
Kỳ thật y vốn không phải Diệp Cô Thành, nhưng sau khi chết, lại mạc danh kỳ diệu trở thành Diệp Cô Thành.
Bạch Vân thành chủ Diệp Cô Thành chỉ ngủ một giấc, liền đổi hồn, sau đó y lại chiếm được tất cả trí nhớ của Diệp Cô Thành, còn tinh tường biết Diệp Cô Thành chỉ là một nhân vật trong sách, thậm chí biết Tử Cấm thành, biết y chết…… Y không khỏi sinh ra một loại cảm giác hoảng hốt Trang Chu Mộng điệp, điệp mộng trang chu[3], suýt nữa chẳng biết kim tịch hà tịch(đêm nay hay đêm nào).
_______________________
[3]Trang Chu Mộng điệp, điệp mộng trang chu: Cuối đời Chu, có một người họ Trang tên Chu, Một hôm nằm mộng thấy mình là bướm, vui vẻ tiêu dao sống kiếp bướm.
Tỉnh giấc thấy mình làm người sống tiêu dao kiếp người…
Người và bướm chẳng khác… đều là ông tiêu dao tự tại .
Câu này quá gần gũi rồi, ai muốn tìm hiểu thêm về nội dung hay triết lí nó đưa ra thì hỏi bác google nhé^^
_______________________________
Nhưng rất nhanh y liền tiếp nhận sự thật này, chân chính trở thành Diệp Cô Thành. Nếu y trở thành Diệp Cô Thành, tự nhiên cũng tiếp nhận tất cả của Diệp Cô Thành.
Thân phận, tài phú, thế lực, thói quen sinh hoạt, kiếm, và kiếm pháp Vô Song kia — Thiên Ngoại Phi Tiên.
Bạch Vân thành chủ rất ít nói chuyện, mỗi một lời nói ra tất nhiên tựa châu tựa ngọc — cho nên trong khoảng thời gian đạt được tân sinh này y đều nhẫn nhịn rất vất vả, bởi vì y vốn cũng không phải người kiệm lời ít nói, tương phản còn rất sáng sủa nói nhiều. Nhưng vì duy trì hình tượng cao ngạo của Bạch Vân thành chủ, y phải nhẫn.
Kỳ thật y rất không đành lòng, bởi vì y thông qua thế lực Bạch Vân thành điều tra đại khái một phen, cũng không phát hiện người đặc biệt khả nghi, nghĩ đến trên đời này hẳn chỉ có y một người xuyên việt duy nhất. Như vậy y chính là Diệp Cô Thành, Diệp Cô Thành độc nhất vô nhị trên đời này. Nếu y muốn biến Diệp Cô Thành thành một Kiếm Thánh ầm ĩ lảm nhảm, cũng hoàn toàn có thể tùy tâm sở dục. Lùi một bước mà nói, cho dù thật sự còn có người xuyên việt thì thế nào? Hắn là Bạch Vân thành chủ Diệp Cô Thành đường đường, ai dám lung tung bịa đặt liền một kiếm chém bay, để bọn họ thể nghiệm tư vị Thiên Ngoại Phi Tiên một chút.
Người bên cạnh Diệp Cô Thành đương nhiên cần phòng bị, nhưng vì Diệp Cô Thành xây dựng ảnh hưởng rất sâu vả lại còn ngự hạ thậm nghiêm(quản người dưới rất nghiêm), thuộc hạ và nhóm tôi tớ sớm quen không hỏi nhiều, chỉ làm tốt là được, cho nên vấn đề cũng không lớn, hoàn toàn có thể không nhận ra Diệp Cô Thành hình tượng được thay đổi.
Nhưng y luyến tiếc. Bạch Vân thành chủ Diệp Cô Thành một kiếm khách đứng đầu như thế, một thân liền giống như một câu thơ thương viễn — Hoàng hà viễn thượng bạch vân gian, nhất phiến cô thành vạn nhận sơn[1].
__________________-
Nguyên tác: Vương Chi Hoán
涼州詞
王之渙
黃河遠上白雲間
一片孤域萬仞山
羌笛何須怨楊柳
春風不度玉門關
Tạm dịch nghĩa
Sông Hoàng hà chảy mãi về chân trời xa đầy mây trắng.
Giữa khoảng núi non trùng điệp cao hàng vạn nhận, có một thành đứng chơ vơ.
Dịch thơ
Sông vàng mây trắng liền nhau,
Thành côi một mảnh, núi cao tiếp trời.
Tương Như
[……]
__________________
Diệp Cô Thành vốn chính là vị thần trong lòng y.
Nếu từ nay Diệp Cô Thành trở nên cả ngày cười tủm tỉm còn nói nhiều, chỉ làm cho ấn tượng của người ta giảm xuống vài bậc thôi. Y thật sự luyến tiếc — ai~, ai bảo y không xuyên thành Lục Tiểu Phụng chớ?
Nhưng mà Lục Tiểu Phụng sao có thể so được với Diệp Cô Thành chứ? Lục Tiểu Phụng cái tên này toàn rước phiền toái thôi, vẫn là Diệp Cô Thành tiêu dao hơn. Hơn nữa địa vị của Diệp Cô Thành cao, trừ chuyện lúc nào cũng chú ý hình tượng ra, lần này y thật sự lời rồi, đến nay vẫn luôn thầm mừng thầm không thôi.
Y không chỉ chiếm được Bạch Vân thành trên đảo Nam Hải Phi Tiên cùng của cải ăn không hết, xài không tiêu; Còn được một kiếm Thiên Ngoại Phi Tiên hoàn mỹ, thanh danh lừng lẫy không người dám chọc; Càng biết trước nội dung kịch bản, thế giới này quả có thể mặc y làm gì thì làm.
Như vậy nếu y là Diệp Cô Thành, sẽ trân trọng thanh danh và hình tượng của Diệp Cô Thành, y muốn làm một Kiếm Thánh hoàn mỹ.
Cái chết của Diệp Cô Thành trong nguyên tác xét đến cùng cũng vì phản thượng làm loạn, nhưng kỳ thật hiện tại Diệp Cô Thành cũng không quá thích ngôi vị hoàng đế và quyền lực. Có thể làm Hoàng đế đương nhiên tốt, nhưng thân phận Bạch Vân thành chủ Diệp Cô Thành liền đủ làm người ta nhìn lên. So với việc mưu phản mà nói, y có một truy cầu tao nhã càng quan trọng hơn, chính là theo đuổi mĩ nam cùng y vượt qua những năm tháng tốt đẹp.
Không sai, kỳ thật vị nhân huynh hiện nay đang mang trên người thân phận Bạch Vân thành chủ Diệp Cô Thành này, cả hai đời đều chỉ yêu nam nhân không thích nữ nhân. Nhưng xã hội hiện thực có quá nhiều trói buộc, làm y hoàn toàn không dám đem tính hướng đặc thù của mình biểu hiện ra ngoài, điều này không thể nghi ngờ chính là việc ăn năn nhất đời trước của y.
Sau đó y chết, trở thành Diệp Cô Thành hoàn toàn mới.
Thân là Kiếm Thánh Bạch Vân thành chủ Diệp Cô Thành cho dù là thích nam nhân, phóng nhãn thiên hạ ai dám nói nhảm câu nào trước mặt y? ! Nói sao y cũng sẽ không thông báo khắp nơi mình có đam mê đoạn tụ(cắt tay áo)[4], đời trước y không quen ai, nên chẳng có vướng bận, cũng không hậu cố chi ưu(nổi lo chuyện trong nhà), tin tưởng tất có thể tìm được bạn đời, sau đó cùng nhau tiêu dao giang hồ, tận tình tứ hải.
____________________–
Đoạn tụ: là chỉ những người đồng tính luyến ái thời trung quốc, điển cố của nó có từ thời Hán Ai Đế.
Hán Ai Đế cũng từng sủng ái và phong chức rất cao trong triều cho Đổng Hiền, một người giống phụ nữ, dịu dàng và có khuôn mặt kiều diễm. Có một lần ngủ trưa, Đổng Hiền gối lên cánh tay áo của nhà vua ngủ. Ai Đế muốn quay người nhưng cũng không muốn làm tỉnh giấc của Đổng Hiền nên cắt cánh tay áo của mình. Người ta sau gọi mối tình đồng tính là mối tình cắt tay áo cũng là có nguồn gốc là điển cố này. Khi nhà vua mất, hoàng đế mới là Vương Mãng cực lực phản đối Đổng Hiền. Vì sợ gặp họa và cũng để đáp lại tình yêu của vua dành cho mình, Đổng Hiền và vợ con đã tự sát tại nhà.[4]
Nguồn: Đây
_______________________________
Cho nên hôm nay Diệp Cô Thành tâm tình vốn rất tốt, y đem tất cả sự vụ Bạch Vân thành giao hết cho lão quản gia trung thành tận tâm, sau đó liền vui tươi hớn hở chạy đến Trung Nguyên phồn hoa hưởng thụ nhân sinh .
Đừng tưởng vừa rồi Diệp đại thành chủ thật sự đang tao nhã uống trà, kỳ thật y chỉ là ôm Kiếm Thánh giả bộ muộn tao[5], bãi nhất trương mặt than mặt đi thưởng thức ngoài cửa sổ cổ kính cảnh đẹp, thuận tiện âm thầm tính toán nhóm mĩ nam trong thế giới Lục Tiểu Phụng.
______________________
[5]闷骚 (muộn tao) chỉ người có vẻ lạnh lùng nhưng thực tế nội tâm lại rất phong phú tình cảm, lúc bình thườngkhông biểu lộ cảm xúc nhưng nhiều khi lại thể hiện khá mãnh liệt, làm mọi người bất ngờ.
______________________-
Nơi này quả thực chính là thế giới mĩ nam hậu cung vì y mà sinh ra nha…… Diệp Cô Thành nhộn nhạo. Y cũng biết “Nhộn nhạo” Loại từ hình dung này quả thực bôi nhọ cái tên Diệp Cô Thành, nhưng mà dù sao cũng chẳng ai biết, đằng sau biểu tình nghiêm nghị của y lại cất giấu một quả tim nhộn nhạo — cho nên nhộn nhạo thì nhộn nhạo, ai cũng chẳng quản được y.
Lục Tiểu Phụng bốn hàng lông mày còn chưa gặp, Diệp Cô Thành rất có hứng thú làm bằng hữu với Lục Tiểu Phụng, sau đó nhân tiện quen biết Hoa Mãn Lâu, Tây Môn Xuy Tuyết…… Có vẻ như hai vị đại soái ca này đều có tiềm năng xứng đôi với Diệp Cô Thành a. Tây Môn Xuy Tuyết thì miễn bàn, Kiếm Thần Kiếm Thánh song kiếm không phân ly không chia lìa vân vân và vũ vũ thật sự xứng đôi vừa lứa; Mà Diệp Cô Thành và Hoa Mãn Lâu[6] ngay cả tên cũng đối nữa, trong đó thật sự là thâm ý sâu sắc a.
______________________
[6] Ý anh Thành ở đây là: Diệp(lá) đối với Hoa, Cô(một, đơn chiếc) đối với Mãn(nhiều, tràn đầy), Thành đối với Lâu.
_________________________
Nhưng mà Tây Môn Xuy Tuyết có vẻ rất lạnh, Diệp Cô Thành có chút buồn rầu, tuy y biết Thiên Ngoại Phi Tiên, cũng khá thích luyện kiếm, nhưng dù sao không phải Kiếm Thánh nguyên bản kia. Nếu cùng Tây Môn Xuy Tuyết một chỗ, về sau mỗi ngày ăn trứng luộc, uống nước sôi, thảo luận kiếm ý, sau đó so kiếm, cuối cùng cùng đi giết người…… Chết ngắc rồi, nhân sinh như vậy thì thiệt là…… a~
Hoa Mãn Lâu thì cũng không tồi, quân tử ôn nhuận như nước, lại cẩn thận săn sóc — nhưng hai mắt Hoa Mãn Lâu lại mù, nếu muốn cùng y du biến đại hảo non sông tiêu dao cả đời có vẻ hơi bị khó khăn…… Hơn nữa Diệp Cô Thành tự nhận y tuy không tính là cẩu thả, nhưng cũng không phải loại tình nhân thận trọng hoàn mỹ, nếu cùng một người mẫn cảm như Hoa Mãn Lâu bên nhau, chỉ sợ thường xuyên phải hối lỗi, tự tủi hổ day dứt, kiểm điểm bản thân không đủ săn sóc…… Ai, cũng thật rối rắm a.
Không bằng thẳng thắn tìm Lục Tiểu Phụng đi, người này trừ thích bay nhảy lung tung, đào hoa nhiều chút, phiền toái cuối cùng sẽ tìm tới ngoài cửa, tựa hồ coi như…… Có thể…… Đi?
Ai, mĩ nam nhiều lắm, lựa chọn cũng thành một vấn đề. Nếu không suy xét Tây Phương Ma Giáo thần bí giáo chủ, Ngọc La Sát một cái được không ta? Hình như có lời đồn nói hắn là lão cha của Tây Môn Xuy Tuyết, cũng không biết có phải thật sự không nữa.
Nếu đều không hợp, con thỏ đi ăn cỏ bên cạnh hang cũng không sao, tỷ như tên Diệp Cô Hồng cả ngày giả đường đệ của Kiếm Thần; hoặc là đi nhận thức Nga Mi Tứ Tú Luận Anh Tài một cái, khẳng định đều là mỹ nam tử a.
Diệp Cô Thành lâm vào mộng tưởng hão huyền, về phần cái khác, y lười suy xét nhiều — Bạch Vân thành chủ Diệp Cô Thành nếu coi trọng người nào, còn sợ không đến tay được sao? Nghĩ đến hẳn không ai khó công lược hơn Tây Môn Xuy Tuyết đi. Liền tính thật sự muốn truy Tây Môn Xuy Tuyết, Diệp Cô Thành cũng tin tưởng tràn đầy, càng không nói đến những người khác? Thật sự là “Một khi công lược nơi tay, thiên hạ mĩ nam ta đều có” a.
Nhưng thiệt là khéo, trong lòng Diệp Cô Thành vừa so sánh ưu khuyết của các mĩ nam, kết quả vừa nhấc mắt lên liền nhìn thấy một mỹ nam tử chậm rãi đi lên lâu — mắt Diệp Cô Thành nhất thời sáng chói, trong lòng càng thêm nhộn nhạo .
Người nọ tuyệt đối là một mỹ nam tử đứng đầu, nếu nói tuấn tú, có thể nói càng sâu hơn Diệp Cô Thành vài phần. Nếu nói Diệp Cô Thành tuấn mỹ có loại phong phạm cao thủ thâm tàng bất lộ, như vậy thanh niên nam tử kia nhìn qua chỉ khoảng hai mươi tuổi, dung nhan tuấn lãng của hắn thiên về trương dương, tiêu sái, bất kham, phóng đãng, lại mang theo khí chất nghiêm nghị tôn quý, có thể mang lại cho người ta một loại rung động thực trực quan.
Không chỉ như thế, Diệp Cô Thành còn có thể cảm thấy — người nọ là một cao thủ.
Cao thủ trẻ tuổi tuấn mỹ như vậy, sẽ là ai ta? Y trong lòng đang lo lắng nên đi nhận thức vị mĩ nam này như thế nào…… Nếu Tây Môn Xuy Tuyết, Hoa Mãn Lâu và Lục Tiểu Phụng vân vân đám mĩ nam kia không thích hợp y, Diệp thành chủ còn có thể đào móc càng nhiều mỹ nam tử khác nha, tỷ như tuyệt đỉnh mĩ nam bình thủy tương phùng (bèo nước gặp nhau) này nhìn qua cũng rất tốt đấy chứ, hơn nữa cũng hữu duyên với y — Diệp Cô Thành đã không coi thế giới này như mấy quyển sách đơn giản, đó là một thế giới chân thật mà đầy đủ, trong thiên hạ mỹ nam tử càng nhiều biết bao, căn bản không cần phát sầu a.
Diệp Cô Thành còn đang suy nghĩ nên đến gần mỹ nhân như thế nào, lại không ngờ vị mỹ nhân kia trực tiếp đưa đến cửa…… Còn không đợi Diệp Cô Thành cao hứng, mỹ nhân kia cư nhiên báo ra một danh tự làm Diệp Cô Thành nát vụn trong làn gió mát — Cung Cửu.
Cuối cùng Cung Cửu còn biết thức thời, lọt vào cự tuyệt trá hình cũng không bám dính đánh hoài, rất nhanh liền ly khai…… Nhưng Diệp Cô Thành vẫn nhịn không được thầm chửi ầm lên — cái gì? ! mĩ nam bản thành chủ gặp được đầu tiên cư nhiên lại là đại biến thái Cung Cửu! lần đầu tiên trân quý của ta a……
Chương 3: Thành chủ
So sánh lúc trước, Cung Cửu luôn âm thầm làm việc, không có tiếng tăm gì, ngay cả cuối cùng lúc hắn chết, trên giang hồ cũng không có mấy ai nghe qua cái tên “Cung Cửu”. Dù là đám người Lục Tiểu Phụng, cũng chỉ nhìn thấy một góc núi băng thế lực của Cung Cửu mà thôi, lại càng không cần nói đám người trong giang hồ, căn bản không thể tưởng tượng nổi thế lực Cung Cửu có được làm người ta khiếp sợ, kinh khủng cỡ nào.
Nhưng Diệp Cô Thành không giống thế.
Trăng tròn chi dạ, đỉnh Tử Cấm Thành; Một kiếm từ phương tây, Thiên Ngoại Phi Tiên.
Đêm hôm đó, Kiếm Thánh Diệp Cô Thành chết, Kiếm Thần Tây Môn Xuy Tuyết đăng đỉnh — trận chiến ấy, sợ là dù qua trăm ngàn năm sau vẫn là đề tài sôi nổi của những kẻ trong hoặc đang hướng thân phiêu bạc vào chốn giang hồ.
Nhắc tới Diệp Cô Thành, cho dù y là kẻ thất bại, những vẫn có nhiều người cảm thấy đáng tiếc vì y.
Khanh bản giai nhân, nề hà vi tặc.
Về sau mọi người mới biết, nguyên lai phía sau trận quyết chiến có một không hai trên Tử Cấm kia có một huyền cơ khổng lồ, Nam Vương muốn nhân cơ hội tạo phản, Diệp Cô Thành cũng làm việc vì hắn. Nhưng kế hoạch lại bị Lục Tiểu Phụng phát hiện, cuối cùng Diệp Cô Thành gánh chịu đại tội mưu phản phản loạn quyết chiến với Tây Môn Xuy Tuyết một trận, thắng cũng chết, bại cũng chết…… So với bị chém đầu do tạo phản, chẳng bằng chết dưới kiếm của Tây Môn Xuy Tuyết, dưới kiếm đạo của bọn họ hai người.
Nội tình trong đó, Cung Cửu biết rất rõ, thậm chí còn rõ ràng hơn so với Diệp Cô Thành — bởi vì hắn cũng có thêm một tay vào, còn âm thầm trợ giúp một phen.
Cung Cửu là thế tử Thái Bình vương, tự nhiên không có khả năng giúp Nam Vương. Trên thực tế Cung Cửu hết sức khinh thường kế hoạch của Nam Vương, cảm thấy vớ vẩn vô cùng. Chỉ vì bộ dạng thế tử Nam Vương hết sức tương tự Thánh Thượng, Nam Vương liền muốn nhân cơ hội lấy giả đổi thật đoạt được đại quyền, Cung Cửu từ mật thám biết được chuyện này xong, lập tức có quyết định của chính mình.
Nếu Nam Vương thành công, để thế tử Nam Vương giả trang thành Hoàng đế, nhưng dù sao cũng là hai người, làm sao có thể không bị người khác phát hiện? Cho dù thế tử Nam Vương giả giống đến mức nào, các đại thần thân cận cùng nhóm nội quyến hậu cung cũng sẽ có hoài nghi — huống chi liền tính thế tử Nam Vương thật sự biểu diễn cao siêu, có thể giấu hết dù là chuyện bé xíu, Cung Cửu cũng sẽ châm ngòi thổi gió để người ta hoài nghi y. Đến thời điểm đó, thân là thế tử Thái Bình vương, Cung Cửu nếu có thể lấy ra chứng cớ xác thực bóc trần âm mưu của Nam Vương, vạch trần chân tướng động trời Thánh Thượng bị mưu hại và giả trang, Nam Vương sẽ bị nghìn người phỉ nhổ, thiên hạ căm hận, chết không chỗ chôn…… Thánh Thượng tuổi trẻ vô hậu, ngôi vị hoàng đế kia, tự nhiên sẽ rơi xuống nhất mạch duy nhất của Thái Bình vương –Vương gia còn lại. Về phần sau này đối phó lão cha Thái Bình vương của hắn thế nào, phải xem thủ đoạn của Cung Cửu thôi.
Cho dù Nam Vương thất bại, Cung Cửu cũng chẳng có tổn thất gì, chẳng những loại đi một đối thủ, thậm chí còn có thể âm thầm tiếp nhận một bộ phận thế lực của Nam Vương, cho nên đối với kế hoạch vô cùng ngây thơ kia của Nam Vương, Cung Cửu hoàn toàn là ôm thái độ xem kịch vui thôi.
Thế nhưng Diệp Cô Thành ngã xuống thật có chút đáng tiếc, y vốn là hậu duệ chính thống của hoàng thất tiền triều, nhưng trong chuyện này hoàn toàn chỉ bị Nam Vương lợi dụng . Diệp Cô Thành võ công tuy cao, đối với nội tình đen tối của vương quyền lại hiểu biết không nhiều, hoặc có lẽ y vốn bị uy hiếp, bất đắc dĩ làm theo? Đủ loại bí ẩn trong đó ngoại nhân không thể hiểu hết, nhưng Bạch Vân thành chủ đường đường là hoàng giả nhất đại kiếm trung cuối cùng lại vì điều này mà ngã xuống, thành hòn đá kê chân để kiếm đạo của Tây Môn Xuy Tuyết phong Thần.
Cung Cửu luôn đối với Diệp Cô Thành có chút thổn thức luyến tiếc, nhất là những chuyện hai người bọn họ trải qua còn tương tự như thế.
Hai người họ đều muốn vươn tới địa vị cao mà không được, đều từ mây trời sa vào vùng lầy, một khi thân tử, bách niệm giai không.
Bọn họ đều gặp phải đối thủ số mệnh, hơn nữa đều là bên chịu thất bại.
Nhưng kiếm của Diệp Cô Thành hoàn toàn thất truyền, cuối cùng vẫn để lại thanh danh tuyệt thế, để lại truyền thuyết Thiên Ngoại Phi Tiên phiêu miểu (lúc ân lúc hiện); Cung Cửu lại chật vật mà chết, thế nhân chưa bao giờ hiểu hắn, thậm chí cũng không biết hắn, không biết dày vò hắn từng trải qua, cũng không biết nổ lực hắn phải trả……
Nhưng Diệp Cô Thành sẽ để ý thanh danh sau khi chết sao? Thiên Ngoại Phi Tiên cuối cùng vẫn phải bay về chín tầng trời, vô luận phàm nhân thổn thức cảm khái như thế nào, phiền gì tới y? Như vậy không phải cũng giống Cung Cửu sao? So với trở thành đề tài trà dư tửu hậu của người trong giang hồ, chi bằng lẳng lặng chết đi như vậy — không người biết đến, cũng chẳng cần ai biết.
Cung Cửu không ngờ chuyến xuất môn này của hắn lại gặp phải Diệp Cô Thành, nhưng duyên phận này vốn là thiên định, không thể suy xét, đã có duyên gặp gỡ, giao bằng hữu, cũng là chuyện không tồi.
Bất quá ngay sau khi Cung Cửu báo tên, liền thấy hai mắt Diệp Cô Thành chợt lóe, Cung Cửu nhất thời lại sinh ra thêm vài phần hứng thú cùng dò xét…… Thú vị, chẳng lẽ Diệp Cô Thành lại nghe qua cái tên “Cung Cửu” này? Nhưng điều này không có khả năng cũng không thể a……
Cung Cửu hơi thu mặt lại giấu đi suy nghĩ nơi đáy mắt, bất động thanh sắc uống một ngụm trà, thản nhiên cười nói:“Không biết Diệp thành chủ sao lại giá lâm Trung Nguyên? Nếu không chê, tại hạ sẽ đảm đương dẫn đường, không biết thành chủ muốn tới nơi nào?”
Diệp Cô Thành tự nhiên ẩm trà, qua một lúc lâu, mới giương mắt nhìn về phía Cung Cửu, lãnh đạm nói:“Không thể phụng cáo, không cần làm phiền.”
Vừa rồi Diệp Cô Thành rõ ràng cố ý tương giao, mới ra lệnh tôi tớ nhường đường; Nhưng sau khi báo họ danh liền không muốn nói chuyện, cố tình như thế, chẳng lẽ không phải chọc người ta sinh nghi sao?
Cung Cửu trong lòng càng bất ngờ, trên mặt cũng không lộ nửa phần, cũng không sinh khí, chỉ thoáng nhíu mày, khẽ mỉm cười như trước, nói:“Là tại hạ đường đột, nếu thế cũng không thể cưỡng cầu, chỉ mong ta và Diệp thành chủ hữu duyên, có thể tái ngộ.” Dứt lời đứng dậy, chắp tay thi lễ, liền rời đi thẳng.
Đối mặt lạnh nhạt rõ ràng như vậy, Cung Cửu trước mặt người ngoài luôn tác phong nhanh nhẹn tự nhiên sẽ không mặt dày mày dạn tiếp tục lưu lại, muốn tương giao, Cung Cửu kiêu ngạo là xâm nhập vào xương – vả lại Cung Cửu người này trừng mắt tất báo, nếu không phải hắn có ý tìm tòi nguyên nhân bên trong, ngôn hành của Diệp Cô Thành liền đắc tội hắn…… Nhưng mà, còn nhiều thời gian, không phải sao?
Vì thế Cung Cửu liền tiêu sái đi xuống lâu như vậy, đi thẳng khỏi tửu quán, sau khi bước ra cửa lâu lại có chút sở giác, đột nhiên ngẩng đầu nhìn lên cửa sổ ba tầng tửu quán, đúng lúc nhìn thấy Diệp Cô Thành vừa uống trà vừa đánh giá hắn — bốn mắt nhìn nhau, Diệp Cô Thành tựa hồ bị Cung Cửu phát hiện mà đột nhiên cả kinh, kết quả bị nước trà làm sặc, đến mức cả gương mặt tái nhợt như tuyết cũng nổi lên một vệt hồng, không khỏi cúi đầu ho nhẹ vài cái.
Lấy tu vi võ công của Cung Cửu, thị lực tự nhiên vô cùng tốt, vừa thấy như vậy cũng cảm thấy sinh nghi…… Diệp Cô Thành này, sao lại có chút bất đồng với đồn đãi thế này?
Không biết kỳ thật là cùng một vị Bạch Vân thành chủ, hay là vị thành chủ nào khác cùng tên đây nữa.
Diệp Cô Thành không tiếng động khụ khụ một trận mới bình phục lại, đường đường Bạch Vân thành chủ mà lại bị sặc nước trà, thật sự quá mất mặt, vừa nghĩ như vậy, Diệp Cô Thành trong lòng không khỏi sinh ra vài phần tức giận.
Kỳ thật y vốn không phải Diệp Cô Thành, nhưng sau khi chết, lại mạc danh kỳ diệu trở thành Diệp Cô Thành.
Bạch Vân thành chủ Diệp Cô Thành chỉ ngủ một giấc, liền đổi hồn, sau đó y lại chiếm được tất cả trí nhớ của Diệp Cô Thành, còn tinh tường biết Diệp Cô Thành chỉ là một nhân vật trong sách, thậm chí biết Tử Cấm thành, biết y chết…… Y không khỏi sinh ra một loại cảm giác hoảng hốt Trang Chu Mộng điệp, điệp mộng trang chu[3], suýt nữa chẳng biết kim tịch hà tịch(đêm nay hay đêm nào).
_______________________
[3]Trang Chu Mộng điệp, điệp mộng trang chu: Cuối đời Chu, có một người họ Trang tên Chu, Một hôm nằm mộng thấy mình là bướm, vui vẻ tiêu dao sống kiếp bướm.
Tỉnh giấc thấy mình làm người sống tiêu dao kiếp người…
Người và bướm chẳng khác… đều là ông tiêu dao tự tại .
Câu này quá gần gũi rồi, ai muốn tìm hiểu thêm về nội dung hay triết lí nó đưa ra thì hỏi bác google nhé^^
_______________________________
Nhưng rất nhanh y liền tiếp nhận sự thật này, chân chính trở thành Diệp Cô Thành. Nếu y trở thành Diệp Cô Thành, tự nhiên cũng tiếp nhận tất cả của Diệp Cô Thành.
Thân phận, tài phú, thế lực, thói quen sinh hoạt, kiếm, và kiếm pháp Vô Song kia — Thiên Ngoại Phi Tiên.
Bạch Vân thành chủ rất ít nói chuyện, mỗi một lời nói ra tất nhiên tựa châu tựa ngọc — cho nên trong khoảng thời gian đạt được tân sinh này y đều nhẫn nhịn rất vất vả, bởi vì y vốn cũng không phải người kiệm lời ít nói, tương phản còn rất sáng sủa nói nhiều. Nhưng vì duy trì hình tượng cao ngạo của Bạch Vân thành chủ, y phải nhẫn.
Kỳ thật y rất không đành lòng, bởi vì y thông qua thế lực Bạch Vân thành điều tra đại khái một phen, cũng không phát hiện người đặc biệt khả nghi, nghĩ đến trên đời này hẳn chỉ có y một người xuyên việt duy nhất. Như vậy y chính là Diệp Cô Thành, Diệp Cô Thành độc nhất vô nhị trên đời này. Nếu y muốn biến Diệp Cô Thành thành một Kiếm Thánh ầm ĩ lảm nhảm, cũng hoàn toàn có thể tùy tâm sở dục. Lùi một bước mà nói, cho dù thật sự còn có người xuyên việt thì thế nào? Hắn là Bạch Vân thành chủ Diệp Cô Thành đường đường, ai dám lung tung bịa đặt liền một kiếm chém bay, để bọn họ thể nghiệm tư vị Thiên Ngoại Phi Tiên một chút.
Người bên cạnh Diệp Cô Thành đương nhiên cần phòng bị, nhưng vì Diệp Cô Thành xây dựng ảnh hưởng rất sâu vả lại còn ngự hạ thậm nghiêm(quản người dưới rất nghiêm), thuộc hạ và nhóm tôi tớ sớm quen không hỏi nhiều, chỉ làm tốt là được, cho nên vấn đề cũng không lớn, hoàn toàn có thể không nhận ra Diệp Cô Thành hình tượng được thay đổi.
Nhưng y luyến tiếc. Bạch Vân thành chủ Diệp Cô Thành một kiếm khách đứng đầu như thế, một thân liền giống như một câu thơ thương viễn — Hoàng hà viễn thượng bạch vân gian, nhất phiến cô thành vạn nhận sơn[1].
__________________-
Nguyên tác: Vương Chi Hoán
涼州詞
王之渙
黃河遠上白雲間
一片孤域萬仞山
羌笛何須怨楊柳
春風不度玉門關
Tạm dịch nghĩa
Sông Hoàng hà chảy mãi về chân trời xa đầy mây trắng.
Giữa khoảng núi non trùng điệp cao hàng vạn nhận, có một thành đứng chơ vơ.
Dịch thơ
Sông vàng mây trắng liền nhau,
Thành côi một mảnh, núi cao tiếp trời.
Tương Như
[……]
__________________
Diệp Cô Thành vốn chính là vị thần trong lòng y.
Nếu từ nay Diệp Cô Thành trở nên cả ngày cười tủm tỉm còn nói nhiều, chỉ làm cho ấn tượng của người ta giảm xuống vài bậc thôi. Y thật sự luyến tiếc — ai~, ai bảo y không xuyên thành Lục Tiểu Phụng chớ?
Nhưng mà Lục Tiểu Phụng sao có thể so được với Diệp Cô Thành chứ? Lục Tiểu Phụng cái tên này toàn rước phiền toái thôi, vẫn là Diệp Cô Thành tiêu dao hơn. Hơn nữa địa vị của Diệp Cô Thành cao, trừ chuyện lúc nào cũng chú ý hình tượng ra, lần này y thật sự lời rồi, đến nay vẫn luôn thầm mừng thầm không thôi.
Y không chỉ chiếm được Bạch Vân thành trên đảo Nam Hải Phi Tiên cùng của cải ăn không hết, xài không tiêu; Còn được một kiếm Thiên Ngoại Phi Tiên hoàn mỹ, thanh danh lừng lẫy không người dám chọc; Càng biết trước nội dung kịch bản, thế giới này quả có thể mặc y làm gì thì làm.
Như vậy nếu y là Diệp Cô Thành, sẽ trân trọng thanh danh và hình tượng của Diệp Cô Thành, y muốn làm một Kiếm Thánh hoàn mỹ.
Cái chết của Diệp Cô Thành trong nguyên tác xét đến cùng cũng vì phản thượng làm loạn, nhưng kỳ thật hiện tại Diệp Cô Thành cũng không quá thích ngôi vị hoàng đế và quyền lực. Có thể làm Hoàng đế đương nhiên tốt, nhưng thân phận Bạch Vân thành chủ Diệp Cô Thành liền đủ làm người ta nhìn lên. So với việc mưu phản mà nói, y có một truy cầu tao nhã càng quan trọng hơn, chính là theo đuổi mĩ nam cùng y vượt qua những năm tháng tốt đẹp.
Không sai, kỳ thật vị nhân huynh hiện nay đang mang trên người thân phận Bạch Vân thành chủ Diệp Cô Thành này, cả hai đời đều chỉ yêu nam nhân không thích nữ nhân. Nhưng xã hội hiện thực có quá nhiều trói buộc, làm y hoàn toàn không dám đem tính hướng đặc thù của mình biểu hiện ra ngoài, điều này không thể nghi ngờ chính là việc ăn năn nhất đời trước của y.
Sau đó y chết, trở thành Diệp Cô Thành hoàn toàn mới.
Thân là Kiếm Thánh Bạch Vân thành chủ Diệp Cô Thành cho dù là thích nam nhân, phóng nhãn thiên hạ ai dám nói nhảm câu nào trước mặt y? ! Nói sao y cũng sẽ không thông báo khắp nơi mình có đam mê đoạn tụ(cắt tay áo)[4], đời trước y không quen ai, nên chẳng có vướng bận, cũng không hậu cố chi ưu(nổi lo chuyện trong nhà), tin tưởng tất có thể tìm được bạn đời, sau đó cùng nhau tiêu dao giang hồ, tận tình tứ hải.
____________________–
Đoạn tụ: là chỉ những người đồng tính luyến ái thời trung quốc, điển cố của nó có từ thời Hán Ai Đế.
Hán Ai Đế cũng từng sủng ái và phong chức rất cao trong triều cho Đổng Hiền, một người giống phụ nữ, dịu dàng và có khuôn mặt kiều diễm. Có một lần ngủ trưa, Đổng Hiền gối lên cánh tay áo của nhà vua ngủ. Ai Đế muốn quay người nhưng cũng không muốn làm tỉnh giấc của Đổng Hiền nên cắt cánh tay áo của mình. Người ta sau gọi mối tình đồng tính là mối tình cắt tay áo cũng là có nguồn gốc là điển cố này. Khi nhà vua mất, hoàng đế mới là Vương Mãng cực lực phản đối Đổng Hiền. Vì sợ gặp họa và cũng để đáp lại tình yêu của vua dành cho mình, Đổng Hiền và vợ con đã tự sát tại nhà.[4]
Nguồn: Đây
_______________________________
Cho nên hôm nay Diệp Cô Thành tâm tình vốn rất tốt, y đem tất cả sự vụ Bạch Vân thành giao hết cho lão quản gia trung thành tận tâm, sau đó liền vui tươi hớn hở chạy đến Trung Nguyên phồn hoa hưởng thụ nhân sinh .
Đừng tưởng vừa rồi Diệp đại thành chủ thật sự đang tao nhã uống trà, kỳ thật y chỉ là ôm Kiếm Thánh giả bộ muộn tao[5], bãi nhất trương mặt than mặt đi thưởng thức ngoài cửa sổ cổ kính cảnh đẹp, thuận tiện âm thầm tính toán nhóm mĩ nam trong thế giới Lục Tiểu Phụng.
______________________
[5]闷骚 (muộn tao) chỉ người có vẻ lạnh lùng nhưng thực tế nội tâm lại rất phong phú tình cảm, lúc bình thườngkhông biểu lộ cảm xúc nhưng nhiều khi lại thể hiện khá mãnh liệt, làm mọi người bất ngờ.
______________________-
Nơi này quả thực chính là thế giới mĩ nam hậu cung vì y mà sinh ra nha…… Diệp Cô Thành nhộn nhạo. Y cũng biết “Nhộn nhạo” Loại từ hình dung này quả thực bôi nhọ cái tên Diệp Cô Thành, nhưng mà dù sao cũng chẳng ai biết, đằng sau biểu tình nghiêm nghị của y lại cất giấu một quả tim nhộn nhạo — cho nên nhộn nhạo thì nhộn nhạo, ai cũng chẳng quản được y.
Lục Tiểu Phụng bốn hàng lông mày còn chưa gặp, Diệp Cô Thành rất có hứng thú làm bằng hữu với Lục Tiểu Phụng, sau đó nhân tiện quen biết Hoa Mãn Lâu, Tây Môn Xuy Tuyết…… Có vẻ như hai vị đại soái ca này đều có tiềm năng xứng đôi với Diệp Cô Thành a. Tây Môn Xuy Tuyết thì miễn bàn, Kiếm Thần Kiếm Thánh song kiếm không phân ly không chia lìa vân vân và vũ vũ thật sự xứng đôi vừa lứa; Mà Diệp Cô Thành và Hoa Mãn Lâu[6] ngay cả tên cũng đối nữa, trong đó thật sự là thâm ý sâu sắc a.
______________________
[6] Ý anh Thành ở đây là: Diệp(lá) đối với Hoa, Cô(một, đơn chiếc) đối với Mãn(nhiều, tràn đầy), Thành đối với Lâu.
_________________________
Nhưng mà Tây Môn Xuy Tuyết có vẻ rất lạnh, Diệp Cô Thành có chút buồn rầu, tuy y biết Thiên Ngoại Phi Tiên, cũng khá thích luyện kiếm, nhưng dù sao không phải Kiếm Thánh nguyên bản kia. Nếu cùng Tây Môn Xuy Tuyết một chỗ, về sau mỗi ngày ăn trứng luộc, uống nước sôi, thảo luận kiếm ý, sau đó so kiếm, cuối cùng cùng đi giết người…… Chết ngắc rồi, nhân sinh như vậy thì thiệt là…… a~
Hoa Mãn Lâu thì cũng không tồi, quân tử ôn nhuận như nước, lại cẩn thận săn sóc — nhưng hai mắt Hoa Mãn Lâu lại mù, nếu muốn cùng y du biến đại hảo non sông tiêu dao cả đời có vẻ hơi bị khó khăn…… Hơn nữa Diệp Cô Thành tự nhận y tuy không tính là cẩu thả, nhưng cũng không phải loại tình nhân thận trọng hoàn mỹ, nếu cùng một người mẫn cảm như Hoa Mãn Lâu bên nhau, chỉ sợ thường xuyên phải hối lỗi, tự tủi hổ day dứt, kiểm điểm bản thân không đủ săn sóc…… Ai, cũng thật rối rắm a.
Không bằng thẳng thắn tìm Lục Tiểu Phụng đi, người này trừ thích bay nhảy lung tung, đào hoa nhiều chút, phiền toái cuối cùng sẽ tìm tới ngoài cửa, tựa hồ coi như…… Có thể…… Đi?
Ai, mĩ nam nhiều lắm, lựa chọn cũng thành một vấn đề. Nếu không suy xét Tây Phương Ma Giáo thần bí giáo chủ, Ngọc La Sát một cái được không ta? Hình như có lời đồn nói hắn là lão cha của Tây Môn Xuy Tuyết, cũng không biết có phải thật sự không nữa.
Nếu đều không hợp, con thỏ đi ăn cỏ bên cạnh hang cũng không sao, tỷ như tên Diệp Cô Hồng cả ngày giả đường đệ của Kiếm Thần; hoặc là đi nhận thức Nga Mi Tứ Tú Luận Anh Tài một cái, khẳng định đều là mỹ nam tử a.
Diệp Cô Thành lâm vào mộng tưởng hão huyền, về phần cái khác, y lười suy xét nhiều — Bạch Vân thành chủ Diệp Cô Thành nếu coi trọng người nào, còn sợ không đến tay được sao? Nghĩ đến hẳn không ai khó công lược hơn Tây Môn Xuy Tuyết đi. Liền tính thật sự muốn truy Tây Môn Xuy Tuyết, Diệp Cô Thành cũng tin tưởng tràn đầy, càng không nói đến những người khác? Thật sự là “Một khi công lược nơi tay, thiên hạ mĩ nam ta đều có” a.
Nhưng thiệt là khéo, trong lòng Diệp Cô Thành vừa so sánh ưu khuyết của các mĩ nam, kết quả vừa nhấc mắt lên liền nhìn thấy một mỹ nam tử chậm rãi đi lên lâu — mắt Diệp Cô Thành nhất thời sáng chói, trong lòng càng thêm nhộn nhạo .
Người nọ tuyệt đối là một mỹ nam tử đứng đầu, nếu nói tuấn tú, có thể nói càng sâu hơn Diệp Cô Thành vài phần. Nếu nói Diệp Cô Thành tuấn mỹ có loại phong phạm cao thủ thâm tàng bất lộ, như vậy thanh niên nam tử kia nhìn qua chỉ khoảng hai mươi tuổi, dung nhan tuấn lãng của hắn thiên về trương dương, tiêu sái, bất kham, phóng đãng, lại mang theo khí chất nghiêm nghị tôn quý, có thể mang lại cho người ta một loại rung động thực trực quan.
Không chỉ như thế, Diệp Cô Thành còn có thể cảm thấy — người nọ là một cao thủ.
Cao thủ trẻ tuổi tuấn mỹ như vậy, sẽ là ai ta? Y trong lòng đang lo lắng nên đi nhận thức vị mĩ nam này như thế nào…… Nếu Tây Môn Xuy Tuyết, Hoa Mãn Lâu và Lục Tiểu Phụng vân vân đám mĩ nam kia không thích hợp y, Diệp thành chủ còn có thể đào móc càng nhiều mỹ nam tử khác nha, tỷ như tuyệt đỉnh mĩ nam bình thủy tương phùng (bèo nước gặp nhau) này nhìn qua cũng rất tốt đấy chứ, hơn nữa cũng hữu duyên với y — Diệp Cô Thành đã không coi thế giới này như mấy quyển sách đơn giản, đó là một thế giới chân thật mà đầy đủ, trong thiên hạ mỹ nam tử càng nhiều biết bao, căn bản không cần phát sầu a.
Diệp Cô Thành còn đang suy nghĩ nên đến gần mỹ nhân như thế nào, lại không ngờ vị mỹ nhân kia trực tiếp đưa đến cửa…… Còn không đợi Diệp Cô Thành cao hứng, mỹ nhân kia cư nhiên báo ra một danh tự làm Diệp Cô Thành nát vụn trong làn gió mát — Cung Cửu.
Cuối cùng Cung Cửu còn biết thức thời, lọt vào cự tuyệt trá hình cũng không bám dính đánh hoài, rất nhanh liền ly khai…… Nhưng Diệp Cô Thành vẫn nhịn không được thầm chửi ầm lên — cái gì? ! mĩ nam bản thành chủ gặp được đầu tiên cư nhiên lại là đại biến thái Cung Cửu! lần đầu tiên trân quý của ta a……
Bình luận truyện