Lục Tiểu Phụng Đồng Nhân - Cửu Kiếm
Mà trên thực tế, Lục Tiểu Phụng phải tự cảm thấy may mắn, hiện tại Cung Cửu tâm tình vô cùng tốt, nếu không con gà con thích chọc phiền toái này dám đập nát nhà trọ của Cửu công tử…… Không để hắn bồi đến lông mày rụng sạch mới kỳ quái .
Bất quá, tổn thất của Cửu công tử đương nhiên luôn để người khác tới đền rồi, Kim Cửu Linh tuy chết, nhưng tài phú của thêu hoa đạo tặc nha…… Cung Cửu cả Tiết Băng cũng tìm ra rồi, còn có thể không tìm thấy tiền sao? Tiết Băng có thể trở lại Thần Châm sơn trang, đó là vì Cửu công tử lánh hữu sở ái; Nhưng thực không khéo là, tiền tài mấy thứ này, cửu công tử và người trong lòng của hắn đều thực thích, mà càng khéo là, hắc ăn hắc mới là chuyện kiếm tìền nhanh nhất trên đời.
Thân là người tối giàu có trên đời này, cửu công tử tuyệt đối là đệ nhất hảo thủ trong việc hắc ăn hắc, Diệp Cô Thành phi thường vừa lòng: Còn có gì có thể càng thích hơn chuyện có một cơ hữu biết kiếm tiền, còn có thể dâng tiền kiếm được hết cho y chứ?
Hai người họ tay trong tay, tình chàng ý thiếp đi tới một biệt viện yên lặng, tắm rửa nghỉ ngơi chút, sắc trời liền dần tối.
Dưới ánh trăng mênh mông, trong đình viện u tối, Cung Cửu và Diệp Cô Thành đang một bên ngắm trăng một bên đánh cờ, thanh thản tiêu sái nói không nên lời.
Sau khi hạ xuống một quân cờ lần nữa, Cung Cửu rốt cục mở miệng đánh vỡ bầu không khí yên lặng an tường tỏa ra khắp biên, hỏi:“A Thành quả thật có tâm muốn quyết trận tử chiến với Công Tôn đại nương à?”
Diệp Cô Thành cũng đặt một quân xuống, thản nhiên nói:“Tất nhiên.”
Cung Cửu cười tủm tỉm nói:“Là vì giúp ta báo mối thù hạt dẻ độc kia sao?” Diệp Cô Thành im lặng không nói, tùy ý để Cung Cửu nhộn nhạo, bất quá Cung Cửu lên mặt trong chốc lát, liền thu cười, khẽ thở dài:“Nhưng ta lại lo lắng cho ngươi……”
“Ngươi cho rằng, ta sẽ thua?” Diệp Cô Thành bất động thanh sắc hỏi.
“Đương nhiên sẽ không,” Cung Cửu than thở:“Nhưng cao thủ quyết sinh tử chỉ cần chút sở hở, đồng quy vu tận chỗ nào cũng có……” Hắn nói tới đây, bỗng thu lại ngữ khí cảm khái buồn bã, nghiêm nghị nói:“Kỳ thật ta thường nghĩ, ngay cả tiểu nhi mới học võ công cũng biết chí lý võ đạo – chỉ nhanh là không thể phá, đến tột cùng có cách phá không?”
Diệp Cô Thành nhất thời hứng thú dào dạt, nói:“Ngươi thấy thế nào?” Theo lý thuyết, tương khắc với tốc độ trong võ học, rõ ràng nên có tuyệt kỹ lấy chậm đánh nhanh giống Thái Cực mới đúng , bất quá những cao thủ võ lâm thế giới này đều là so nhanh, càng nhanh càng tốt, căn bản không ai sẽ nghĩ đến “Chậm”, vậy nói ra đều sẽ bị người ngoài cười nhạo …… Bất quá Cung Cửu kì ba như vậy, nói không chừng hắn có thể nghĩ đến nha, không phải sao?
Cung Cửu cũng khẽ lắc đầu nói:“Ta còn không nghĩ ra. Bất quá một chữ nhanh, chung quy sẽ có giới hạn của con người, lấy tu vi hiện nay của ngươi và ta, trên đời không người dám tự xưng nhanh hơn, nhưng có người gần bằng, thí dụ như Ngọc La Sát, Lục Tiểu Phụng, Tây Môn Xuy Tuyết, Công Tôn đại nương, còn có, Võ Đang Mộc đạo nhân cũng sâu không lường được; Cùng với…… Sư phụ ta.” Nói tới đây, hai mắt Cung Cửu sáng quắc, sau đó nói tiếp:“Nếu quyết đấu với họ, chẳng lẽ không phải đều là lấy tử đổi tử? Hơn nữa, cảnh giới hiện nay của chúng ta, thực là võ đạo cực hạn sao? Thiên ngoại hữu thiên…… Nói không chừng chỉ là chúng ta còn chưa đột phá một giới tuyến nào đó thôi.”
Diệp Cô Thành thoáng gật đầu tán thành, nói:“Ta cũng nghĩ thế, chỉ có nói đến đột phá, đến nay không có đầu mối, chỉ có thể cùng cao thủ quyết đấu, lấy sinh tử ra mà ngộ đạo.”
Cung Cửu nhất thời mặt sa sầm, tận tình khuyên bảo:“A Thành…… Tây Môn Xuy Tuyết chính là đi con đường này, chẳng lẽ ngươi cũng nghĩ như vậy? Nhất định phải rõ mạng chỉ có một lần, chết rồi thì chẳng còn điều gì, còn ngộ cái gì đạo cái gì nữa chứ?” Kỳ thật cho tới nay, đối với loại giác ngộ võ đạo “Triều văn nói, tịch tử khả hĩ” này Cung Cửu đều tối bất đắc dĩ, hắn lo Diệp Cô Thành một ngày nào đó tự nhiên nổi hưng trí chạy đi quyết đấu, vậy thật là chết toi a .
Diệp Cô Thành thấy Cung Cửu trông mong nhìn y, trong lòng vừa thấy buồn cười, lại thấy cảm động — rốt cục có người có thể lý giải ca! kỳ thật y cũng tiếc mạng, chẳng chút tán thành thứ gọi là “Triều văn nói, tịch tử khả hĩ” gì gì đó hết, nhưng Diệp Cô Thành nguyên bản là như vậy , Tây Môn Xuy Tuyết cũng là như vậy, thậm chí người nào cũng nghĩ y “vẫn” Là như vậy , cho nên y mới không dám bại lộ a……
Vì thế Diệp Cô Thành thản nhiên nở nụ cười, nói:“Ta biết.”
Cung Cửu bị nụ cười nhẹ của Diệp Cô Thành chọt đui cả mắt, hắn ra sức trợn tròn mắt, lúc này mới tạm thời thu hồi thất thường của hắn, khuyên tiếp:“Ngươi tuy nói là biết, nhưng không phải vẫn muốn đi quyết chiến? A Thành, nếu không phải sợ ngươi giận ta, ta vừa rồi đã theo dõi họ, đợi đến khi Lục Tiểu Phụng đi, liền lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn giải quyết luôn Công Tôn đại nương kia, không để ngươi đi so kiếm với ả đâu.”
Diệp Cô Thành nói:“Đối thủ khó cầu, cần gì lãng phí? Lúc so kiếm, ngươi đi cùng ta?”
Cung Cửu liên tục gật đầu nói:“Ta đương nhiên muốn cùng ngươi ……” Không đợi hắn nói xong, Diệp Cô Thành liền vẻ mặt theo lý thường nói:“Vậy cũng được, có ngươi ở bên, ta tất tính mạng không lo, sao không thỏa thích đánh một trận chứ?”
“……” Cung Cửu hơi trợn lớn mắt, nhìn Diệp Cô Thành nói không ra lời. Ý A Thành nhà hắn chẳng lẽ là…… Để hắn hỗ trợ tại thời điểm cuối cùng? Tuy Cung Cửu vui sướng muốn hỏng luôn, nhưng chẳng lẽ Diệp Cô Thành không cảm thấy hắn không quang minh chính đại rồi giận hắn sao?
Diệp Cô Thành bình tĩnh nghẹ hóp một ngụm trà, lúc này mới chậm rãi nói:“Tây Môn Xuy Tuyết kiếm đạo là thành, ta thì không phải; Hắn là lấy mệnh cầu đạo, mà ta lại là tiếc mệnh .” Nói xong y nhìn Cung Cửu, nói:“Ta sớm đã biết chân diện mục của ngươi, ngược lại ngươi chưa từng nhìn rõ được ta.”
Cung Cửu giật mình sửng sốt một lúc lâu, rốt cục cười ha ha lên, xông đến ôm lấy Diệp Cô Thành, cười nói:“A Thành, ngươi luôn có thể đem đến cho ta quá nhiều kinh hỉ, ta nguyện ý xài thời gian cả đời để nhìn rõ ngươi……” Hắn nói xong liền hôn một cái lên mặt Diệp Cô Thành, nói:“Trước đây ta có rất nhiều chuyện không dám nói với ngươi, chỉ sợ ngươi cảm thấy ta âm hiểm, nguyên lai là ta nghĩ nhiều quá sao?”
Diệp Cô Thành cảm thấy mặt y hơi nóng lên, ngữ khí lại bình tĩnh như trước nói:“Thắng làm vua, thua làm giặc.” Âm hiểm thì đã sao, đầu năm nay phúc hắc mới là vương đạo nha.
Cung Cửu nghe vậy, đem mặt chôn vào hõm vai Diệp Cô Thành im lìm cười, thật lâu sau mới nói:“A Thành, nguyên lai như vậy, như vậy ta mới là tri kỷ của ngươi nha.” Cũng đúng, kỳ thật đây mới là Diệp Cô Thành chân chính, bằng không đời trước y sao lại đến Tử Cấm Đỉnh quyết chiến …… Diệp Cô Thành cũng không phải Tây Môn Xuy Tuyết, bọn họ vốn khác nhau mà.
Diệp Cô Thành quay mặt đi, kiên định nói:“Ngươi không phải tri kỷ, là phu nhân.”
Cung Cửu cười đến suýt khàn giọng, hắn để sát vào bên tai Diệp Cô Thành, ái muội nói:“Như thế…… Để phu nhân đến thương ngươi nào……”
“……”
Tối nay ánh trăng thật đẹp.
Mà mái hiên bên này, lúc Công Tôn đại nương mắt thấy Cung Cửu và Diệp Cô Thành liền quang minh chính đại dắt tay rời đi như vậy, ánh mắt âm trầm, không biết suy nghĩ cái gì.
Nhưng đối với Công Tôn đại nương mà nói, chuyện càng trọng yếu còn chờ nàng đếnlo liệu, chính là giải quyết nội gian cấu kết với Kim Cửu Linh trong tổ chức Hồng Hài Tử của nàng.
Vì giúp Lục Tiểu Phụng, Công Tôn đại nương uống thuốc tan công, Lục Tiểu Phụng tự nhiên là ‘việc nhân đức không nhường ai’ giúp Công Tôn đại nương đi giải quyết chuyện nội gian.
Chỉ dùng chút mưu kế nho nhỏ, nội gian kia, cũng chính là Nhị nương Hồng Hài Tử liền tự mình nhảy ra, cuối cùng nàng nhận tội tự sát, Lục Tiểu Phụng rốt cục xem như viên mãn giải quyết hết chuyện của thêu hoa đạo tặc, hắn trong lòng tưởng niệm Tiết Băng, liền quyết định chạy đến Thần Châm sơn trang.
Bất quá…… Lãng tử chính là lãng tử, Lục Tiểu Phụng mới tách khỏi Tiết Băng chưa bao lâu a, bên người hắn liền xuất hiện thêm một Sa Mạn, còn có chút tình cảm không thể nói rõ với Âu Dương Tình: Xem ra đào hoa trái a, Lục Tiểu Phụng đại khái là cả đời cũng không xong rồi .
Đối với chuyện này, Công Tôn đại nương trào phúng cười nói:“Thấy Bát muội, nàng không véo rụng cái lỗ tai của ngươi mới là lạ.” Tiết Băng chính là Bát muội của tổ chức Hồng Hài Tử, Kim Cửu Linh lúc trước sở dĩ muốn bắt nàng đi, là sợ Tiết Băng hủy kế hoạch giá họa Công Tôn đại nương của hắn.
Lục Tiểu Phụng nghe vậy rụt cổ, cau mặt, lại tiêu sái cười nói:“Lúc này nàng có thể bình an vô sự, liền tính nàng thật giận ta, ta cũng cam tâm tình nguyện đưa lỗ tai cho nàng tùy tiện ngắt véo a.”
Công Tôn đại nương sáng tỏ gật gật đầu nói:“Ta rốt cục hiểu được ngươi vì sao có duyên với nữ nhân thế rồi.” Lời ngon tiếng ngọt và mặt dày mày dạn tuyệt đối là lợi khí đối phó nữ nhân.
Lục Tiểu Phụng vui lòng nhận lời khen, lại nhịn không được thở dài nói:“Đại nương thật sự muốn đi quyết trận tử chiến với Diệp thành chủ sao?”
Ánh mắt Công Tôn đại nương rất sáng, chỉ nghe nàng tự tin cười nói:“Như thế nào, ngươi cảm thấy ta sẽ thua? Thiên Ngoại Phi Tiên…… Ta sớm đã muốn ganh đua cao thấp rồi!” Hơn nữa, chẳng lẽ nàng không chuẩn bị đường lui sao.
Lục Tiểu Phụng thở dài rồi lại than thêm cái nữa, nói:“Ta quả thật không thể đoán trước kết cục trận chiến này, bất quá ngươi chớ quên, bên người Diệp thành chủ còn có một Cung Cửu, hắn sẽ không thể suy đoán theo lẽ thường đâu, từ trước đến nay ta cũng không hiểu hắn…… Nhưng các ngươi đều là bằng hữu của ta, ta thật sự không muốn nhìn bất cứ người nào gặp chuyện không may.” Nhưng nếu là cao thủ quyết đấu, không chết người cơ hồ là không có khả năng .
Công Tôn đại nương cố ý tránh việc này, là do trong lòng nàng đã có kế hoạch, nàng liền khẽ cười nói:“Vô luận như thế nào, cuộc chiến này đã không thể tránh né, đây là quy củ giang hồ, ta bán hạt dẻ đường có độc cho bọn hắn, phải tiếp nhận nhân quả này.” Bất quá nàng cũng không thích theo quy củ đến làm việc, lần này nói không chừng còn có thể tạo ra càng nhiều nhân quả.
Lục Tiểu Phụng gật đầu nói:“Đạo lý này ta đương nhiên biết, chỉ là…… Ta vốn muốn điều hòa một phen, đáng tiếc người hòa giải này chung quy làm không được.”
Công Tôn đại nương trong lòng khinh thường, nói:“Ngươi luôn thích quản nhàn sự như vậy, ngươi cũng biết, nếu ngày đó kẻ mua độc dẻ của ta không phải Diệp thành chủ và Cung Cửu, vậy sẽ là ngươi, lúc này ngươi sớm đã là con Phượng Hoàng chết, còn muốn làm người hòa giải?” Hơn nữa, muốn giết lão nương dễ như vậy sao? Nàng chẳng cần người hoà giải gì cả.
Khuôn mặt tươi cười của Lục Tiểu Phụng cứng lại, lấy trí tuệ của hắn đương nhiên nghe ra y trong lời Công Tôn đại nương, vì thế hắn đành hết cách cười khổ nói:“Được rồi, chuyện này ta quản không được , hy vọng chúng ta còn có thể tái kiến.”
Công Tôn đại nương nhẹ “Hừ” một tiếng, nói:“Vậy ngươi có thể yên tâm, ngươi và ta tất nhiên có thể gặp lại, vẫn là đi cáo biệt với mấy hảo hữu khác của ngươi đi.”
Lục Tiểu Phụng đi, hắn hướng phía bắc đến Thần Châm sơn trang, gặp Tiết Băng lộ. Hắn không có khả năng đi tìm Cung Cửu hòa Diệp Cô Thành cáo biệt, thứ nhất Lục Tiểu Phụng tìm không thấy bọn họ, mà hắn cũng chẳng cảm thấy họ sẽ có chuyện gì.
Nhưng Lục Tiểu Phụng vẫn thầm thở dài một hơi vì Công Tôn đại nương, có lẽ nàng thật có chuẩn bị đường lui, nhưng Cung Cửu dễ chọc thế sao? Lục Tiểu Phụng yên lặng nhìn thoáng qua Sa Mạn bên người, cơ hồ đã có thể đoán trước phản ứng của Tiết Băng khi nhìn thấy Sa Mạn, không khỏi lại thở dài lần nữa.
Công Tôn đại nương tự tin tất có nguyên nhân, tán công dược nàng uống vốn do chính nàng phối, lúc này nàng uống giải dược, không bao lâu đã hoàn toàn khôi phục. Lúc nửa đêm, Công Tôn đại nương đổi một thân quần áo u tối, nhảy nhẹ, đáp ngói trên những mái nhà san sát mà đi, không bao lâu liền tới một sân bãi xa hoa đại khí.
“Cư nhiên là Công Tôn đại nương phương giá tiến đến, quả thật khiến bản thế tử kinh hỉ a, đại nương có tâm muốn cùng chúng ta hợp tác rồi sao?”
“Thế tử có thành ý thế, hợp tác cũng được, nhưng các ngươi phải giúp ta giải quyết một phiền toái trước.”
“Đại nương mời nói, ta Nam Vương phủ tất đem hết toàn lực.”
“Ta đã ước chiến với Bạch Vân thành chủ, muốn mượn mấy trăm danh cường nỏ thị vệ của Nam Vương phủ dùng một chút.”
“……”
“Như thế nào, không được? thị vệ cường nỏ Nam Vương phủ Các ngươi, không phải được xưng cao thủ tuyệt sát thiên hạ sao?”
“Việc này…… Có thể bàn bạc, đại nương thỉnh đi vào.”
Chương 57
Mà trên thực tế, Lục Tiểu Phụng phải tự cảm thấy may mắn, hiện tại Cung Cửu tâm tình vô cùng tốt, nếu không con gà con thích chọc phiền toái này dám đập nát nhà trọ của Cửu công tử…… Không để hắn bồi đến lông mày rụng sạch mới kỳ quái .
Bất quá, tổn thất của Cửu công tử đương nhiên luôn để người khác tới đền rồi, Kim Cửu Linh tuy chết, nhưng tài phú của thêu hoa đạo tặc nha…… Cung Cửu cả Tiết Băng cũng tìm ra rồi, còn có thể không tìm thấy tiền sao? Tiết Băng có thể trở lại Thần Châm sơn trang, đó là vì Cửu công tử lánh hữu sở ái; Nhưng thực không khéo là, tiền tài mấy thứ này, cửu công tử và người trong lòng của hắn đều thực thích, mà càng khéo là, hắc ăn hắc mới là chuyện kiếm tìền nhanh nhất trên đời.
Thân là người tối giàu có trên đời này, cửu công tử tuyệt đối là đệ nhất hảo thủ trong việc hắc ăn hắc, Diệp Cô Thành phi thường vừa lòng: Còn có gì có thể càng thích hơn chuyện có một cơ hữu biết kiếm tiền, còn có thể dâng tiền kiếm được hết cho y chứ?
Hai người họ tay trong tay, tình chàng ý thiếp đi tới một biệt viện yên lặng, tắm rửa nghỉ ngơi chút, sắc trời liền dần tối.
Dưới ánh trăng mênh mông, trong đình viện u tối, Cung Cửu và Diệp Cô Thành đang một bên ngắm trăng một bên đánh cờ, thanh thản tiêu sái nói không nên lời.
Sau khi hạ xuống một quân cờ lần nữa, Cung Cửu rốt cục mở miệng đánh vỡ bầu không khí yên lặng an tường tỏa ra khắp biên, hỏi:“A Thành quả thật có tâm muốn quyết trận tử chiến với Công Tôn đại nương à?”
Diệp Cô Thành cũng đặt một quân xuống, thản nhiên nói:“Tất nhiên.”
Cung Cửu cười tủm tỉm nói:“Là vì giúp ta báo mối thù hạt dẻ độc kia sao?” Diệp Cô Thành im lặng không nói, tùy ý để Cung Cửu nhộn nhạo, bất quá Cung Cửu lên mặt trong chốc lát, liền thu cười, khẽ thở dài:“Nhưng ta lại lo lắng cho ngươi……”
“Ngươi cho rằng, ta sẽ thua?” Diệp Cô Thành bất động thanh sắc hỏi.
“Đương nhiên sẽ không,” Cung Cửu than thở:“Nhưng cao thủ quyết sinh tử chỉ cần chút sở hở, đồng quy vu tận chỗ nào cũng có……” Hắn nói tới đây, bỗng thu lại ngữ khí cảm khái buồn bã, nghiêm nghị nói:“Kỳ thật ta thường nghĩ, ngay cả tiểu nhi mới học võ công cũng biết chí lý võ đạo – chỉ nhanh là không thể phá, đến tột cùng có cách phá không?”
Diệp Cô Thành nhất thời hứng thú dào dạt, nói:“Ngươi thấy thế nào?” Theo lý thuyết, tương khắc với tốc độ trong võ học, rõ ràng nên có tuyệt kỹ lấy chậm đánh nhanh giống Thái Cực mới đúng , bất quá những cao thủ võ lâm thế giới này đều là so nhanh, càng nhanh càng tốt, căn bản không ai sẽ nghĩ đến “Chậm”, vậy nói ra đều sẽ bị người ngoài cười nhạo …… Bất quá Cung Cửu kì ba như vậy, nói không chừng hắn có thể nghĩ đến nha, không phải sao?
Cung Cửu cũng khẽ lắc đầu nói:“Ta còn không nghĩ ra. Bất quá một chữ nhanh, chung quy sẽ có giới hạn của con người, lấy tu vi hiện nay của ngươi và ta, trên đời không người dám tự xưng nhanh hơn, nhưng có người gần bằng, thí dụ như Ngọc La Sát, Lục Tiểu Phụng, Tây Môn Xuy Tuyết, Công Tôn đại nương, còn có, Võ Đang Mộc đạo nhân cũng sâu không lường được; Cùng với…… Sư phụ ta.” Nói tới đây, hai mắt Cung Cửu sáng quắc, sau đó nói tiếp:“Nếu quyết đấu với họ, chẳng lẽ không phải đều là lấy tử đổi tử? Hơn nữa, cảnh giới hiện nay của chúng ta, thực là võ đạo cực hạn sao? Thiên ngoại hữu thiên…… Nói không chừng chỉ là chúng ta còn chưa đột phá một giới tuyến nào đó thôi.”
Diệp Cô Thành thoáng gật đầu tán thành, nói:“Ta cũng nghĩ thế, chỉ có nói đến đột phá, đến nay không có đầu mối, chỉ có thể cùng cao thủ quyết đấu, lấy sinh tử ra mà ngộ đạo.”
Cung Cửu nhất thời mặt sa sầm, tận tình khuyên bảo:“A Thành…… Tây Môn Xuy Tuyết chính là đi con đường này, chẳng lẽ ngươi cũng nghĩ như vậy? Nhất định phải rõ mạng chỉ có một lần, chết rồi thì chẳng còn điều gì, còn ngộ cái gì đạo cái gì nữa chứ?” Kỳ thật cho tới nay, đối với loại giác ngộ võ đạo “Triều văn nói, tịch tử khả hĩ” này Cung Cửu đều tối bất đắc dĩ, hắn lo Diệp Cô Thành một ngày nào đó tự nhiên nổi hưng trí chạy đi quyết đấu, vậy thật là chết toi a .
Diệp Cô Thành thấy Cung Cửu trông mong nhìn y, trong lòng vừa thấy buồn cười, lại thấy cảm động — rốt cục có người có thể lý giải ca! kỳ thật y cũng tiếc mạng, chẳng chút tán thành thứ gọi là “Triều văn nói, tịch tử khả hĩ” gì gì đó hết, nhưng Diệp Cô Thành nguyên bản là như vậy , Tây Môn Xuy Tuyết cũng là như vậy, thậm chí người nào cũng nghĩ y “vẫn” Là như vậy , cho nên y mới không dám bại lộ a……
Vì thế Diệp Cô Thành thản nhiên nở nụ cười, nói:“Ta biết.”
Cung Cửu bị nụ cười nhẹ của Diệp Cô Thành chọt đui cả mắt, hắn ra sức trợn tròn mắt, lúc này mới tạm thời thu hồi thất thường của hắn, khuyên tiếp:“Ngươi tuy nói là biết, nhưng không phải vẫn muốn đi quyết chiến? A Thành, nếu không phải sợ ngươi giận ta, ta vừa rồi đã theo dõi họ, đợi đến khi Lục Tiểu Phụng đi, liền lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn giải quyết luôn Công Tôn đại nương kia, không để ngươi đi so kiếm với ả đâu.”
Diệp Cô Thành nói:“Đối thủ khó cầu, cần gì lãng phí? Lúc so kiếm, ngươi đi cùng ta?”
Cung Cửu liên tục gật đầu nói:“Ta đương nhiên muốn cùng ngươi ……” Không đợi hắn nói xong, Diệp Cô Thành liền vẻ mặt theo lý thường nói:“Vậy cũng được, có ngươi ở bên, ta tất tính mạng không lo, sao không thỏa thích đánh một trận chứ?”
“……” Cung Cửu hơi trợn lớn mắt, nhìn Diệp Cô Thành nói không ra lời. Ý A Thành nhà hắn chẳng lẽ là…… Để hắn hỗ trợ tại thời điểm cuối cùng? Tuy Cung Cửu vui sướng muốn hỏng luôn, nhưng chẳng lẽ Diệp Cô Thành không cảm thấy hắn không quang minh chính đại rồi giận hắn sao?
Diệp Cô Thành bình tĩnh nghẹ hóp một ngụm trà, lúc này mới chậm rãi nói:“Tây Môn Xuy Tuyết kiếm đạo là thành, ta thì không phải; Hắn là lấy mệnh cầu đạo, mà ta lại là tiếc mệnh .” Nói xong y nhìn Cung Cửu, nói:“Ta sớm đã biết chân diện mục của ngươi, ngược lại ngươi chưa từng nhìn rõ được ta.”
Cung Cửu giật mình sửng sốt một lúc lâu, rốt cục cười ha ha lên, xông đến ôm lấy Diệp Cô Thành, cười nói:“A Thành, ngươi luôn có thể đem đến cho ta quá nhiều kinh hỉ, ta nguyện ý xài thời gian cả đời để nhìn rõ ngươi……” Hắn nói xong liền hôn một cái lên mặt Diệp Cô Thành, nói:“Trước đây ta có rất nhiều chuyện không dám nói với ngươi, chỉ sợ ngươi cảm thấy ta âm hiểm, nguyên lai là ta nghĩ nhiều quá sao?”
Diệp Cô Thành cảm thấy mặt y hơi nóng lên, ngữ khí lại bình tĩnh như trước nói:“Thắng làm vua, thua làm giặc.” Âm hiểm thì đã sao, đầu năm nay phúc hắc mới là vương đạo nha.
Cung Cửu nghe vậy, đem mặt chôn vào hõm vai Diệp Cô Thành im lìm cười, thật lâu sau mới nói:“A Thành, nguyên lai như vậy, như vậy ta mới là tri kỷ của ngươi nha.” Cũng đúng, kỳ thật đây mới là Diệp Cô Thành chân chính, bằng không đời trước y sao lại đến Tử Cấm Đỉnh quyết chiến …… Diệp Cô Thành cũng không phải Tây Môn Xuy Tuyết, bọn họ vốn khác nhau mà.
Diệp Cô Thành quay mặt đi, kiên định nói:“Ngươi không phải tri kỷ, là phu nhân.”
Cung Cửu cười đến suýt khàn giọng, hắn để sát vào bên tai Diệp Cô Thành, ái muội nói:“Như thế…… Để phu nhân đến thương ngươi nào……”
“……”
Tối nay ánh trăng thật đẹp.
Mà mái hiên bên này, lúc Công Tôn đại nương mắt thấy Cung Cửu và Diệp Cô Thành liền quang minh chính đại dắt tay rời đi như vậy, ánh mắt âm trầm, không biết suy nghĩ cái gì.
Nhưng đối với Công Tôn đại nương mà nói, chuyện càng trọng yếu còn chờ nàng đếnlo liệu, chính là giải quyết nội gian cấu kết với Kim Cửu Linh trong tổ chức Hồng Hài Tử của nàng.
Vì giúp Lục Tiểu Phụng, Công Tôn đại nương uống thuốc tan công, Lục Tiểu Phụng tự nhiên là ‘việc nhân đức không nhường ai’ giúp Công Tôn đại nương đi giải quyết chuyện nội gian.
Chỉ dùng chút mưu kế nho nhỏ, nội gian kia, cũng chính là Nhị nương Hồng Hài Tử liền tự mình nhảy ra, cuối cùng nàng nhận tội tự sát, Lục Tiểu Phụng rốt cục xem như viên mãn giải quyết hết chuyện của thêu hoa đạo tặc, hắn trong lòng tưởng niệm Tiết Băng, liền quyết định chạy đến Thần Châm sơn trang.
Bất quá…… Lãng tử chính là lãng tử, Lục Tiểu Phụng mới tách khỏi Tiết Băng chưa bao lâu a, bên người hắn liền xuất hiện thêm một Sa Mạn, còn có chút tình cảm không thể nói rõ với Âu Dương Tình: Xem ra đào hoa trái a, Lục Tiểu Phụng đại khái là cả đời cũng không xong rồi .
Đối với chuyện này, Công Tôn đại nương trào phúng cười nói:“Thấy Bát muội, nàng không véo rụng cái lỗ tai của ngươi mới là lạ.” Tiết Băng chính là Bát muội của tổ chức Hồng Hài Tử, Kim Cửu Linh lúc trước sở dĩ muốn bắt nàng đi, là sợ Tiết Băng hủy kế hoạch giá họa Công Tôn đại nương của hắn.
Lục Tiểu Phụng nghe vậy rụt cổ, cau mặt, lại tiêu sái cười nói:“Lúc này nàng có thể bình an vô sự, liền tính nàng thật giận ta, ta cũng cam tâm tình nguyện đưa lỗ tai cho nàng tùy tiện ngắt véo a.”
Công Tôn đại nương sáng tỏ gật gật đầu nói:“Ta rốt cục hiểu được ngươi vì sao có duyên với nữ nhân thế rồi.” Lời ngon tiếng ngọt và mặt dày mày dạn tuyệt đối là lợi khí đối phó nữ nhân.
Lục Tiểu Phụng vui lòng nhận lời khen, lại nhịn không được thở dài nói:“Đại nương thật sự muốn đi quyết trận tử chiến với Diệp thành chủ sao?”
Ánh mắt Công Tôn đại nương rất sáng, chỉ nghe nàng tự tin cười nói:“Như thế nào, ngươi cảm thấy ta sẽ thua? Thiên Ngoại Phi Tiên…… Ta sớm đã muốn ganh đua cao thấp rồi!” Hơn nữa, chẳng lẽ nàng không chuẩn bị đường lui sao.
Lục Tiểu Phụng thở dài rồi lại than thêm cái nữa, nói:“Ta quả thật không thể đoán trước kết cục trận chiến này, bất quá ngươi chớ quên, bên người Diệp thành chủ còn có một Cung Cửu, hắn sẽ không thể suy đoán theo lẽ thường đâu, từ trước đến nay ta cũng không hiểu hắn…… Nhưng các ngươi đều là bằng hữu của ta, ta thật sự không muốn nhìn bất cứ người nào gặp chuyện không may.” Nhưng nếu là cao thủ quyết đấu, không chết người cơ hồ là không có khả năng .
Công Tôn đại nương cố ý tránh việc này, là do trong lòng nàng đã có kế hoạch, nàng liền khẽ cười nói:“Vô luận như thế nào, cuộc chiến này đã không thể tránh né, đây là quy củ giang hồ, ta bán hạt dẻ đường có độc cho bọn hắn, phải tiếp nhận nhân quả này.” Bất quá nàng cũng không thích theo quy củ đến làm việc, lần này nói không chừng còn có thể tạo ra càng nhiều nhân quả.
Lục Tiểu Phụng gật đầu nói:“Đạo lý này ta đương nhiên biết, chỉ là…… Ta vốn muốn điều hòa một phen, đáng tiếc người hòa giải này chung quy làm không được.”
Công Tôn đại nương trong lòng khinh thường, nói:“Ngươi luôn thích quản nhàn sự như vậy, ngươi cũng biết, nếu ngày đó kẻ mua độc dẻ của ta không phải Diệp thành chủ và Cung Cửu, vậy sẽ là ngươi, lúc này ngươi sớm đã là con Phượng Hoàng chết, còn muốn làm người hòa giải?” Hơn nữa, muốn giết lão nương dễ như vậy sao? Nàng chẳng cần người hoà giải gì cả.
Khuôn mặt tươi cười của Lục Tiểu Phụng cứng lại, lấy trí tuệ của hắn đương nhiên nghe ra y trong lời Công Tôn đại nương, vì thế hắn đành hết cách cười khổ nói:“Được rồi, chuyện này ta quản không được , hy vọng chúng ta còn có thể tái kiến.”
Công Tôn đại nương nhẹ “Hừ” một tiếng, nói:“Vậy ngươi có thể yên tâm, ngươi và ta tất nhiên có thể gặp lại, vẫn là đi cáo biệt với mấy hảo hữu khác của ngươi đi.”
Lục Tiểu Phụng đi, hắn hướng phía bắc đến Thần Châm sơn trang, gặp Tiết Băng lộ. Hắn không có khả năng đi tìm Cung Cửu hòa Diệp Cô Thành cáo biệt, thứ nhất Lục Tiểu Phụng tìm không thấy bọn họ, mà hắn cũng chẳng cảm thấy họ sẽ có chuyện gì.
Nhưng Lục Tiểu Phụng vẫn thầm thở dài một hơi vì Công Tôn đại nương, có lẽ nàng thật có chuẩn bị đường lui, nhưng Cung Cửu dễ chọc thế sao? Lục Tiểu Phụng yên lặng nhìn thoáng qua Sa Mạn bên người, cơ hồ đã có thể đoán trước phản ứng của Tiết Băng khi nhìn thấy Sa Mạn, không khỏi lại thở dài lần nữa.
Công Tôn đại nương tự tin tất có nguyên nhân, tán công dược nàng uống vốn do chính nàng phối, lúc này nàng uống giải dược, không bao lâu đã hoàn toàn khôi phục. Lúc nửa đêm, Công Tôn đại nương đổi một thân quần áo u tối, nhảy nhẹ, đáp ngói trên những mái nhà san sát mà đi, không bao lâu liền tới một sân bãi xa hoa đại khí.
“Cư nhiên là Công Tôn đại nương phương giá tiến đến, quả thật khiến bản thế tử kinh hỉ a, đại nương có tâm muốn cùng chúng ta hợp tác rồi sao?”
“Thế tử có thành ý thế, hợp tác cũng được, nhưng các ngươi phải giúp ta giải quyết một phiền toái trước.”
“Đại nương mời nói, ta Nam Vương phủ tất đem hết toàn lực.”
“Ta đã ước chiến với Bạch Vân thành chủ, muốn mượn mấy trăm danh cường nỏ thị vệ của Nam Vương phủ dùng một chút.”
“……”
“Như thế nào, không được? thị vệ cường nỏ Nam Vương phủ Các ngươi, không phải được xưng cao thủ tuyệt sát thiên hạ sao?”
“Việc này…… Có thể bàn bạc, đại nương thỉnh đi vào.”
Bình luận truyện