Lui Ra, Để Trẫm Đến!

Chương 93: Chia của không đều



Editor: Đào Tử

___________________________

 Trăng lên giữa trời, trời quang không mây.

Khi thì có cú kêu vang từ nơi xa truyền đến.

Đống lửa lẳng lặng cháy, thỉnh thoảng truyền đến một hai tiếng tiếng nổ đôm đốp lách tách. Vững tin hai người Thẩm Đường đều đã ngủ say, người đàn ông trung niên rất có địa vị ấy triệu tập những hộ vệ khác vây quanh đống lửa, hợp mưu hợp sức, bàn bạc bước kế tiếp làm như thế nào ——

"Còn có thể đi thế nào?" Có tên mặt mày hung ác tính tình nóng nảy trực tiếp đoạt lời, khoa tay làm động tác gϊếŧ người, "Chúng ta đã làm đến bước này, dứt khoát hoặc không làm, đã làm thì cho xong..."

"Đúng vậy đấy, chúng ta chẳng phải đã nói có phúc cùng hưởng, có họa cùng chia? Thế đạo này để chúng ta sống không nổi nữa, chẳng bằng trực tiếp chiếm núi làm vua, cùng nhau vào rừng làm cướp..." Người nói lời này trông khá nhã nhặn, giống như từng học mấy năm sách vở.

Lại có hộ vệ nói: "Có những bảo bối này, nửa đời sau không lo ăn uống, tội gì làm chân chó lính quèn cho người ta?"

Lao nhao phát biểu ý nghĩ.

Có người hi vọng cùng vào rừng làm cướp, cũng có người hi vọng có thể chia của tại chỗ, cầm phần tiền tài của mình trở về làm ông lớn.

Tình báo Thẩm Đường thám thính được là thật.

Bọn họ đích xác là hộ vệ Lâm gia Lăng Châu.

Nhưng có ít tình báo vẫn bị che giấu —— Như xuôi nam nương nhờ họ hàng, dọc theo đường gặp nguy hiểm, trên đường bọn họ đã hao tổn mấy người huynh đệ, có người bị thương có người mất. Như bọn hắn nhìn thấy vàng bạc châu báu đồ cổ trong từng rương gỗ —— Đó là khoản tiền tài lớn bọn họ tích góp mấy đời cũng không kiếm được! Thế là thấy hơi tiền nổi máu tham, chuẩn bị mưu tài sát hại tính mệnh.

Trọng yếu nhất là người bọn hắn hộ tống đều là người già trẻ nhỏ, gần như không có năng lực tự vệ, hiện tại thế đạo loạn lạc, những người này giữa đường xảy ra ngoài ý muốn chẳng phải bình thường? Đợi chân tướng rõ ràng, bọn họ đã sớm mang vàng bạc tài bảo cao chạy xa bay.

Ngoại trừ thấy hơi tiền nổi máu tham, bọn họ còn có lý do khác.

Như chủ gia vì thời gian gấp gáp, hi sinh hộ vệ, một bộ phận thi thể vùi lấp qua loa, mộ bia cũng không kịp làm, một bộ phận khác ngay cả mộ phần cũng không có —— Bởi vì bị kẻ địch đuổi suýt sao, thi thể chỉ có thể vứt ở đó, hoặc phơi thây hoang dã, hoặc hài cốt không còn.

Cho bạc trợ cấp chỉ là tượng trưng. Bách tính bình thường cảm thấy nhiều, nhưng so với nhóm tiền tài của Lâm gia không tính là một góc! Bọn họ tội gì vì chút tiền ấy bồi mệnh vào? Chẳng bằng phản, cũng có thể an trí thân quyến huynh đệ bỏ mạng thích đáng.

Mưu đồ một trận, bọn họ ngầm đạt thành nhất trí.

Kế hoạch ban đầu là động thủ gần Hiếu thành, ai biết nhảy ra một đám thổ phỉ xáo trộn kế hoạch của bọn hắn, trong lúc hỗn chiến có không ít rương chứa vàng bạc châu báu bị thổ phỉ cướp đi.

Sau khi thoát khốn, bọn hắn kiểm kê nhân số, lại hao tổn hơn hai mươi huynh đệ, những người còn lại cũng bị tổn thương nặng nhẹ khác nhau.

Lúc này, có gia quyến Lâm gia phát hiện dị thường của bọn họ còn chỉ ra, bọn họ chột dạ, cũng lo lắng sự việc đã bại lộ, thế là một làm hai không làm, đã làm thì cho xong gϊếŧ tất cả ném xuống núi.

Còn chưa kịp tu chỉnh, hai người Thẩm Đường lại tới.

"Như vậy đi..." Người đàn ông trung niên nhìn đống lửa trầm mặc hồi lâu, rốt cuộc mở miệng nói, tất cả mọi người đồng loạt nhìn về phía hắn, chờ đợi hắn quyết định, hắn nói, "Lát nữa kiểm lại hết thảy nhiều ít, chia một trăm năm mươi phần. Ai muốn đi thì lấy một phần..."

Nói xong, có người có ý kiến riêng.

"Dựa vào đâu một trăm năm mươi phần chỉ có thể lấy một phần? Bọn ta chỉ có hơn sáu mươi người, hẳn phải chia hơn sáu mươi phần!"

Người đàn ông trung niên quát: "Huynh đệ chết mất thì không chia?"

Hộ vệ nói: "Ta và Mao Đại, Vương Tam, Triệu Tứ đều là đồng hương cùng thôn, phần của bọn họ để ta mang về cho đại tẩu đệ muội được chứ? Cứ để ở đây, cũng không biết năm nào tháng nào mới tới tay người nhà họ, cha mẹ vợ con bọn họ tính sao đây?"

Sắc mặt người đàn ông trung niên trầm xuống: "Ngươi có ý gì?"

"Ta không có ý gì hết."

Người đàn ông trung niên tức giận nghẹn cổ.

"Ngươi cảm thấy ta sẽ tham tiền của bọn hắn?"

"Ta không có nói như vậy."

Người đàn ông trung niên tức giận đến trán nổi gân xanh.

Lúc này, mấy tên khác biểu thị muốn cầm tiền trở về sống suиɠ sướиɠ, cũng lục tục nói tên mấy huynh đệ đã chết, biểu thị sẽ đem số bạc được chia của bọn họ về cho người nhà bọn họ. Trong đó có thực tình, nhưng càng nhiều đánh chủ ý tham tiền.

Tiếng nói như vậy càng ngày càng nhiều, chừng bảy tám người.

Người đàn ông trung niên cắn răng không chịu nhả ra, chỉ nói dạng này không yên lòng, mình sẽ tự đưa số bạc về nhà của từng huynh đệ.

Có hộ vệ không ưa hắn chê cười một câu: "Lời hay ai không biết nói? Ngươi sờ lương tâm mình nói một chút, lời này ngay cả chính ngươi còn không tin, làm sao để bọn ta tin tưởng?"

Lúc này, lại có hộ vệ phát ra ý kiến thứ ba.

Bọn hắn liều sống liều chết mới lấy được tiền, vì sao phải chia cho người sớm đã chết kia? Chẳng bằng chia cho người sống?

Lời này nói ra không ít tiếng lòng, nhưng bọn họ còn muốn mặt, nói ra thì quá thiếu trượng nghĩa, cho nên đều kìm nén không nói. Hiện tại có người nói ra, tự nhiên đạt được phụ họa nhất trí.

Sắc mặt người đàn ông trung niên càng âm trầm.

Thẩm Đường nhắm mắt ngủ: "..."

Ái chà chà, bây giờ liền bắt đầu chia của không đồng đều à?

Địch Nhạc nhắm mắt ngủ: "..."

Ôi dào, suýt chút nữa cậu ta ngủ thiếp đi rồi _(:з)∠)_

Ba loại thanh âm mang ý kiến ba nhóm người.

Ba nhóm người giằng co không xong, bầu không khí trước kia coi như hòa hợp tràn đầy sát khí nặng nề, tràn ngập mùi thuốc súng. Thậm chí có người âm thầm đưa tay đặt trên chuôi đao, chỉ đợi có người phá vỡ cục diện bế tắc, bổ đao thứ nhất! Ngay tại thời khắc ngàn cân treo sợi tóc ——

Cốc!

Tiếng không vang, nhưng ở lúc này lại đặc biệt rõ ràng.

Thẩm Đường nghe động tĩnh liền thầm nói không tốt —— Vị bên trong hòm gỗ lớn, lúc nào động đậy không được, hết lần này tới lần khác vào lúc này?

"Tiếng gì thế?"

Người đàn ông trung niên hét lớn một tiếng.

Đám người chuyển ánh mắt tới trên thân hai người Thẩm Đường.

Dần dần dâng lên sát ý.

Cho dù động tĩnh vừa rồi không phải bọn họ làm ra, hai thiếu niên này cũng không giữ lại được, còn có gia đinh của bọn họ phải xử lí toàn bộ, tận lực không lưu lại một chút manh mối, kẻo rước họa vào thân.

Trên mặt người đàn ông trung niên hiện lên tia tàn nhẫn.

Quát khẽ nói: "Gϊếŧ!"

Ai ngờ vừa dứt lời, bọn họ còn chưa kịp hạ độc thủ, hai người trước kia đang ngủ ngon giấc lại đồng thời mở mắt ra!

Địch Nhạc ném túi nước đi, chân đạp thân cây phi thân vọt lên, tay trái hóa ra trường cung màu mực, đồng thời bốn ngón tay phải bắt dây cung, một tiếng vù vù, mũi tên tinh chuẩn xuyên qua túi nước. Chất lỏng tung tóe toàn bộ hắt vào đống lửa, đống lửa còn lại cũng bị thêm mấy mũi tên của cậu tạc tắt.

Quanh mình khôi phục tối tăm, chỉ có ánh trăng lạnh lùng tĩnh lặng trút xuống.

Đây hết thảy phát sinh ở trong nháy mắt.

Đám người bị đánh trở tay không kịp, hiện vẻ bối rối.

Địch Nhạc ra tay, Thẩm Đường há có lý không theo?

Tay phải cô bắt không trung, hóa ra trường kiếm, bước chân linh hoạt, người nhẹ như én, hơn hẳn tơ ngỗng phất phơ. Trường kiếm trong tay vạch phá trời đêm, đánh thẳng yết hầu chỗ yếu hại của địch nhân. Không trở ngại chút nào lướt qua yết hầu vài người, trước khi bọn hắn kịp phản ứng, cái cổ đã lạnh, máu tươi phun ra ngoài nhiễm lên vạt áo một mảng lớn.

Người đàn ông trung niên kịp phản ứng trước nhất.

Vừa kinh vừa sợ, nhưng nhiều hơn là phẫn nộ ngập đầu!

Bọ ngựa bắt ve, chim sẻ rình sau lưng.

Chim sẻ còn chưa đắc ý mấy hơi, ná cao su lăm le mông chim sẻ ra tay! Hắn cẩn thận nhiều năm, hôm nay lại thua thiệt lớn trong tay hai đứa ranh con này!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện