Lược Tâm

Chương 2: Cảm xúc



Editor: An

Beta: Phan Dĩnh Lâm

Cổng trường Thiên Sơ mở ra, bầu không khí thật hoành tráng, đúng là trường quý tộc. Tôi xuống xe, dắt xe vào trường. Khoá xe lại thật kĩ càng, ra khỏi nhà để xe, tôi lập tức nhìn thấy một khuôn mặt xinh xắn.

“Cậu là học sinh năm nhất phải không?” Cô ta nhăn mày hỏi. Tôi gật đầu. Tôi đã quyết định từ bây giờ làm một cô gái ngoan.

“Đáng ghét, ngày đầu tiên mà cũng đi muộn.” Cô ta oán giận: “Hại tôi chờ lâu như vậy.” Tôi cười, lướt sang người cô ta tiếp tục đi.

Tối nói là muốn làm cô gái ngoan, nhưng không có nghĩa là có thể bắt nạt tôi, nói thật nha, tôi nghĩ tôi có tính tình không được tốt lắm. Nếu là trước kia, tôi đã lên tán cho cô ta một cái, sau đó nói rằng, được chờ đợi tôi là vinh hạnh cho cô ta.

“Này, sao cậu không có chút lễ phép nào hết vậy?” Cô ta kêu với theo tôi.

Tôi tiếp tục đi. Hoá ra cô ta là người đón học sinh mới. Không có cô ta, tôi vẫn có thể tìm được phòng học của mình. Tôi có miệng, tôi sẽ tự hỏi.

“Đồ không có giáo dục!” Phía sau là tiếng nghiến giọng của cô ta, lại bị tôi nghe được.

Tôi đứng lại. Tôi không vui nhất là bị người khác nói như vậy! Hít sâu một hơi, nhấp nháy mắt, tôi tiếp tục bỏ đi.

Sau lưng im bặt, tôi thật cảm thấy may mắn thay cho cô ta. Nếu cô ta mà còn nói thêm tiếng nào, tôi sẽ không biết mình sẽ làm chuyện gì.

Hôm nay là ngày khai giảng, tôi không muốn gây chuyện làm mẹ lo lắng.

Tôi biết những năm gần đây, hậu quả của việc phóng túng bản thân là không chỉ thương tổn chính mình, mà còn làm cho mẹ – người tôi yêu thương nhất đau lòng. Nếu ông trời đã cho tôi sống lại một lần nữa, thì tôi nhất định sẽ không làm cho mẹ đau lòng nữa.

Phía sau có tiếng bước chân đi tới, càng lúc càng nhanh, cuối cùng chậm lại, đứng lại bên cạnh tôi, cười hỏi: “Bạn học, cho hỏi bạn có biết phòng học của học sinh năm nhất ở đâu không?”

Không cần hỏi tôi cũng biết hắn đang cười, bởi vì nghe giọng nói hắn là có thể biết được.

“Không biết.” Tôi trả lời, vẫn không giảm tốc độ.

“Ừm, cảm ơn.” Hắn nhìn tôi, tựa như rất sửng sốt, sau nó lịch sự nói cảm ơn, rồi chạy đi. Đã đến muộn rồi, còn chạy nhanh như vậy làm gì? Tôi cười thầm trong lòng, tiếp tục chậm rãi bước đi.

Nhìn bóng dáng hắn, có chút gầy yếu, nhưng vẫn gợi cảm giác hào hoa phong nhã. Hắn dừng lại, chắc đang hỏi gì đấy, nhìn theo hướng ngón tay người nọ chỉ, hắn gật đầu, sau đó theo hướng đó mà đi.

Để tiết kiệm sức lực, tôi vẫn bước bước ngắn như vậy đi theo hắn, vòng qua ký túc xá, băng qua sân thể dục, đi qua các dãy phòng học cũ.

Rất yên lặng. Hắn đi phía trước, tôi theo sau. Hình như nghe được tiếng bước chân, hắn quay lại, nhìn vào mắt tôi.

“Bạn cũng là học sinh mới?” Sửng sốt một chút, hắn mới mở miệng.

Tôi gật đầu. Nam nhân trước mắt, à không, nam sinh, diện mạo đúng như bóng dáng, bộ dáng nho nhã, trầm tĩnh.

“Ở bên kia.” Hắn lấy tay chỉ: “Bảng thông báo đã được đưa đến các lớp.”

Tôi cười như là cảm ơn. Hắn cũng không nói gì nữa, quay đầu bước đi. Chờ tôi đi đến bên bảng thông báo, thì hắn đã tìm đươc phòng học của mình, sau đó đi lên lầu.

Tối híp mắt tìm tên của mình. Tào Hiểu Quân ở lớp một. Phía dưới có ghi, lớp một năm nhất, khu 1 tầng 2. Rất dễ dàng tìm thấy!

Tôi đi đến khu một, nam sinh kia đã không thấy bóng dáng đâu rồi. Hành lang không yên lặng lắm, tiếng người râm ran truyền ra từ các phòng học. Tôi tìm được lớp một năm nhất, đẩy cửa bước vào. Đập vào mắt là cả lớp đang nhìn vào tôi.

“Thưa thầy, em xin lỗi, em đến muộn.” Tôi nhìn thấy một người đàn ông khoảng ba mươi tuổi, hơi gầy nhưng rất có tinh thần.

“Em vào đi, lần sau chú ý một chút.” Thầy nâng tay “Vào chỗ ngồi đi em.”

Tôi nhìn thấy trước mắt có một bàn trống, liền đi qua đặt cặp ngồi xuống.

“Em hãy tự giới thiệu một chút đi.” Thầy giáo thoáng nhìn qua chỗ tôi ngồi, nở nụ cười với tôi, tỏ thái độ vừa ý.

Tôi đứng lên: “Tôi tên là Tào Hiểu Quân”

Khi nghe được tên tôi, thầy giáo bỗng biến sắc, xua tay bảo ngồi xuống, lại tiếp tục tươi cười: “Được rồi, các em đã đến đầy đủ. Thầy giới thiệu mình một chút, Lí Ngân Hoa, ba mươi lăm tuổi, về sau sẽ là chủ nhiệm lớp kiêm thầy giáo dạy văn của các em.”

Đã đến đông đủ rồi sao? Sao kế bên tôi vẫn còn chỗ trống?

Nói xong, thầy xoay người viết tên thầy lên bảng, viết rất thành thục.

“Vừa rồi thầy đã nói, trường học đã báo cho thầy biết tình hình của các em.” Thầy lơ đãng liếc tôi một cái, tỏ ra bình thường: “Thời gian vừa rồi cũng đủ cho các em làm quen với nhau, buổi sáng hôm nay, chúng ta sẽ chọn lớp trưởng, còn các ban cán sự khác, lúc khác lại chọn. Buổi chiều, sẽ phát sách mới và sắp xếp chỗ ngồi, ngày mai bắt đầu học chính thức. Được rồi, có em nào muốn làm lớp trưởng không?” Thầy chống tay lên bàn, nhìn chúng tôi chờ mong.

Tôi mở cặp, xem bên trong có gì.

“Sao? Không ai muốn làm lớp trưởng sao?” Thầy Lí thấy không ai mở miệng, đành hỏi lại.

Vẫn không ai lên tiếng. Mà trong cặp của tôi, ngoài các dụng cụ học tập, còn có rất nhiều đồ ăn vặt. Mẹ không có chuẩn bị bữa sáng, tôi cũng quên ăn trên đường, lúc này cảm thấy hơi đói.

“Thiệu Kì Hàn, em làm lớp trưởng được không?”

Tôi ngạc nhiên nhìn thầy, thầy biết tên sao?

“Lớp trưởng phải là người hoàn hảo nhiều mặt, xin lỗi thầy, em không thể làm.” Một giọng nam vang lên từ phía sau, tôi không hề quay đầu, không hề tò mò, về sau còn có thời gian làm quen.

“Thành tích của em lần này là thủ khoa năm nhất. Thầy nghĩ….”

“Em không thích.” Thầy chủ nhiệm còn chưa nói xong, giọng nam kia lại vang lên.

Nếu tôi là một cô nữ sinh mười sáu chứ không phải hai sáu, nhất định tôi sẽ quay đầu nhìn nam sinh lạnh lùng ấy.

Thầy chủ nhiệm có vẻ ngượng ngùng, sờ sờ mũi: “Vậy các em khác cũng không muốn làm lớp trưởng sao? Tất nhiên đây chỉ là tạm thời, chúng ta còn thời gian để bầu cử một lớp trưởng khác tốt hơn.”

“Dù sao cũng chỉ là tạm thời, vậy người có vóc dáng cao nhất làm lớp trưởng kiếm uỷ viên thể dục được không ạ? Thiên Sơ không phải đều tập thể dục buổi sáng sao? Lớp trưởng có thể không có, nhưng uỷ viên thể dục nhất định phải có.” Lại một giọng nam khác vang lên.

“Đề nghị quả không tồi.” Mắt thầy chủ nhiệm sáng lên: “Như vậy, Lí Bân, em có muốn làm lớp trưởng không?”

“Có thể ạ.” Lại một giọng nam khác.

“Tốt, tốt lắm, các em vỗ tay cổ vũ lớp trưởng lớp ta nào.” Thầy Lí là người vỗ tay đầu tiên.

Sự nhiệt tình của tuổi trẻ không cần phải đào tạo, một tràng dài vang lên như sấm.

Tôi cười cười nhìn thầy chủ nhiệm. Bằng phỏng đoán của tôi, chắc đây là lần đầu tiên thầy làm chủ nhiệm, không hề có kinh nghiệm, nhưng mà thầy rất chân thành và nhiệt tình, thầy nhớ tên của nhiều học sinh như vậy, hơn nữa, trong lớp ai cao nhất, tên là gì, thầy đều biết.

“Tốt lắm, tiếp theo cũng không làm gì, các em có thể làm quen với nhau một chút. Lí Bân, em đến văn phòng thầy một chút.” Thầy Lí bước xuống bục giảng, hai tay chắp sau lưng, bước ra khỏi lớp học. Trong lớp nhất thời vang lên tiếng ồn ào.

Tôi ngồi ở vị trí đầu tiên bên phải ở giữa, bên phải lối đi là hai dãy bàn. Bên trái tôi không có ai ngồi, không biết ai mà còn đi muộn hơn cả tôi. Rất có triển vọng nha!

Nhớ lại lúc trước, khi tôi học trung học, là ngồi bàn cuối mặc dù tôi không cao lắm. Tôi cũng không có lần nào là đi học đàng hoàng, mà khi đó, thầy chủ nhiệm lớp lại biết bối cảnh gia đình tôi, biết không thể dây vào tôi mới thuận theo ý tôi, để tôi muốn làm gì thì làm. Mà hiện tại, tôi lại ngoan ngoãn ngồi bàn đầu.

Phía sau tiếng người càng lúc càng lớn. Tôi nhếch khoé miệng khẽ cười. Mười sáu mười bảy tuổi quả là độ tuổi rất trẻ trung, làm cho người tôi có cảm giác quen thuộc. So sánh với ngời lớn, lúc nào cũng phải phòng bị và cảnh giác, nghe có vẻ buồn cười và dư thừa.

“Tào Hiểu Quân”

Nghe có người kêu tôi, tôi theo hướng âm thanh phát ra mà nhìn. Kế bên lối đi là một nữ sinh tròn tròn đáng yêu, cô ấy nhìn tôi, ánh mắt trong suốt nhấp nháy, thấy tôi nhìn lại, cô ấy nở nụ cười, nói: “Nếu tớ nhớ không lầm, cậu tên là Tào Hiểu Quân phải không? Cậu tốt nghiệp trường nào? Tớ ở trường Quốc gia.”

“Trường Thực nghiệm.” Tôi cười đáp lại.

“Oh!” Cô ấy gật đầu: “Tớ tên là Lưu Ngọc Thuý, mười sáu tuổi, còn cậu?”

Tôi hơi hơi sửng sốt, mới trả lời:“Tớ cũng vậy.”

Một chút hồng hồng lan nhanh trên mặt cô ấy. Cậu ấy còn định nói gì nữa nhưng cửa lớp học bỗng phát ra tiếng mở cửa.

Cả lớp đột nhiên yên tĩnh. Tôi cũng ngẩng đầu nhìn, nhưng lại ngoài ý muốn nhìn thấy gương mặt tôi không muốn nhìn nhất.

Là nữ sinh đã mắng tôi. Chẳng lẽ cô ta cũng là học sinh năm nhất sao? Thế sao có thể đón học sinh mới?

Cô ta cũng thấy tôi, nhưng chỉ liếc mắt một cái, sau đó, cô ta ngẩng cao đầu, bước thẳng xuống phía sau lớp học. Lớp học lại trở nên huyên náo.

Nhưng không lâu sau, một cái túi xách nện thật mạnh lên bàn chỗ ngồi bên cạnh tôi, tiếp theo đó là một nam sinh ngồi xuống.

“Thật là đáng ghét.” Hắn nhỏ giọng than thở.

Lưu Ngọc Thuý quả là một cô gái vui vẻ. Tôi không hề nói chuyện, còn cô ấy lại nói thực hào hứng.

Tôi một bên nghe cô ấy nói, trong lòng tự hỏi, vì sao cô ấy không nói chuyện với bạn cùng bàn mà lại nói chuyện với tôi? Chẳng lẽ bộ dáng tôi rất thân thiện sao?

Chẳng bao lâu, cô ấy đã giới thiệu hết gia đình của mình. Ba là phó giám đốc bộ giáo dục, mẹ là viên chức ngân hàng. Quả là một gia đình tốt! Sau đó, cô ấy hỏi tôi.

“Mẹ tớ không có đi làm, ba làm việc ở cơ quan.” Tôi trả lời ngắn gọn.

Trong mắt cô ấy hiện lên một chút nghi ngờ.

Tôi hiểu! Trường học như Thiên Sơ, hoặc là rất có tiền, hoặc là rất có quyền mới có thể vào học, nhưng tôi lại nói gia đình tôi không thuộc loại nào hết.

Thế mà sự hưng phấn của cô ấy lại không giảm. Nội dung nói chuyện phiếm bây giờ chuyển sang quần áo của tôi. Tôi bắt đầu đau đầu!

Đừng nói là lúc ra xã hội, lúc còn đi học, không hề có nữ sinh nào cùng tôi nói chuyện. Ngày ấy tôi là “đại tỷ”, bây giờ lại nghe một tiểu nữ sinh nói huyên thuyên.

Cô ấy chống chân xuống bàn, thân người hơi nhướng lên, nhìn tôi một cách chăm chú.

“Cậu mua cái quần này ở đâu vậy? Bao nhiêu thế?” Cô ấy quả thật rất hứng thú.

Tôi cười với cô ấy, mở cặp ra: “Tớ còn chưa ăn sáng, cậu ăn không?”

“Mẹ cậu không đi làm, sao không nấu cơm cho cậu?” Cô ấy lại nháy mắt: “Tớ có bảo mẫu làm cho ăn.”

“Oh!” Tôi đáp ứng một tiếng, lấy trong cặp ra một thanh socola.

“Nhập khẩu hả?” Tôi còn chưa kịp phản ứng, có người đã nhanh tay giựt mất thanh socola của tôi.

“Cậu thích thì tớ cho cậu đấy.” Tôi lại mở cặp, dù sao cũng còn nhiều mà.

“Tớ không đói.” Cô ấy liếm liếm môi, đem socola trả lại cho tôi: “Ba mua cho cậu à? Nhưng tớ nhớ là nơi này không có bán socola loại này, lần trước ba tớ đi Hải Nam công tác có mua về một lần.”

“Đồng nghiệp ba tớ tặng.” Tôi giải thích.

“À!” Cô ấy gật gật đầu: “Ra là vậy.”

Tôi cũng không tức giận, giọng cô ấy nghe có vẻ là lạ.

Chủ nhiệm lớp nhanh chóng trở lại, phân phó một chút việc, buổi sáng trôi qua nhanh chóng.

“Nhà cậu ở đâu?” Lưu Ngọc Thuý cầm lấy cặp cười hỏi tôi.

“Khu tập thể vũ trang cũ.” Tôi trả lời.

“Ba cậu lúc trước làm việc trong vũ trang sao?” Cô ấy ngạc nhiên hỏi.

“Không phải, những người đang sống ở đó cũng không làm việc trong vũ trang.” Tôi đeo cặp lên lưng, bước ra lớp học đầu tiên, gần đến cửa, tôi thoáng dừng lại, quay đầu vẫy tay nói với cô ấy: “Buổi chiều gặp.”

Cô ấy sửng sốt, lập tức cười nói: “Được, buổi chiều gặp.”

Tôi đạp xe dạo trên đường phố. Tôi tìm một buồng điện thoại công cộng gọi về nhà, nói cho mẹ biết trưa tôi không về nhà ăn cơm. Trong cặp có tiền, còn có rất nhiều đồ ăn vặt, tôi muốn yên lặng một chút.

Đi đền một cái hồ, tôi xuống xe, khoá lại chắc chắn, sau đó ngồi trên bậc thang ven hồ. Lúc này hồ cũng chưa được trang trí nhiều, cũng không có người bán hàng rong. Ai mà nghĩ đến mười năm sau, hồ lớn nhất Giang Bắc sẽ là trụ cột kinh tế của cả vùng.

Nhớ lại bạn học thời ở trường Thực Nghiệm, hình như không ai lên Thiên Sơ học cả. Nếu tôi trở về, thì không sao. Còn nếu tôi thật sự trùng sinh……

Tôi bật cười, vui sướng nghĩ đến cuộc sống đẹp đẽ sau này. Có lẽ, tôi chẳng muốn trở lại mười năm sau. Ít nhất, hiện tại tôi là một học sinh trung học, không ai bắt tôi đi xem mắt cả.

Hồ nước thật yên bình, có cơn gió nhẹ thổi qua, mặt nước gợn sóng li ti, thổi lên người tôi, cảm giác thinh thích man mát. Tôi đứng dậy, thở mạnh một hơi, đáy lòng cảm thấy rất tốt.

Một cuộc sống mới đang chờ tôi đến sáng tạo!

Hết chương 2

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện