Lưỡi Dao Dịu Dàng

Chương 70



Nóipivvx xongkdovg lờibglvq chàoalutn tạmmsbcx biệt,xhwpk Lêyqmcv Tranhfqnjn đóngkkvcq cửaupusc lại.

Phódggea Thànhqxuid Lẫmczjjl cũngtuvox trởwvpoa vềhndad cănsekpo nhàznxqi “giàurzwdo sụ”hploy củasezne mình, nếu dựa vào tổng kết cá nhân thì đối với anh năm vừa qua và cả năm mới vừa đến, có thể tổng hợp trong một câu là đủ:

Bối rối xa năm cũ, ngượng ngùng đón năm mới.

Buổi tối tuyết rơi năm, sáu độ, anh vượt qua nhờ chiếc áo sơ mi mẫu xuân hè, trong khoảng thời gian này có mấy lần thấy nóng nực đổ mồ hôi ướt người, giống như ở trong phòng tắm hơi.

Trong tủ lạnh không có nước lạnh, ngoại trừ đồ ăn vặt thì chỉ có hoa tươi, tất cả đều chuẩn bị Lê Tranh, cứ 11 bông hoa lại buộc thành một chùm đủ màu sắc.

Phó Thành Lẫm mở một chai soda ở nhiệt độ thường vừa uống vừa đi về phòng ngủ, anh tự cho bản thân một ngày nghỉ phép vào ngày mai, tiện tay tắt luôn đồng hồ báo thức.

[Ngủ sớm đi, trưa mai đưa em đi ăn cơm ]

Lê Tranh vốn cũng tính ngủ thì tự nhiên tỉnh giấc, tỉnh dậy thì trang điểm đâu ra đó buổi chiều tiếp cuộc hẹn của Mỹ Mỹ, nhưng lại không được như mong muốn.

Lúc 8 giờ sáng Lê Tranh nhận được cuộc gọi của Hà Dập, hỏi cô có thời gian không cùng đi đến bệnh viện phỏng vấn Giang Đông Đình.

Mặc dù tạm thời sẽ không phát sóng, nhưng vẫn phải quay trước một số cảnh, sau này đỡ phải quay bù.

Lê Tranh không chút nao núng, “Một tiếng nữa em đến bệnh viện.”

Cô ngồi trên giường định thần vài giây, chật vật ngồi dậy.

Những cuộc phỏng vấn như vậy đối với Hà Dập là chuyện bình thường, anh ấy dẫn cô theo để cô có cơ hội rèn luyện sức mở rộng tầm nhìn.

Ngay bên cạnh, điện thoại của của nhà giàu sụ cũng đổ chuông reo như có hẹn.

Chuyện nghỉ ngơi của Phó Thành Lẫm bị lỡ cỡ, là điện thoại của Chu Tuyền giám đốc điều hành Ngân hàng Đầu tư Hải Nạp gọi đến. Trước đây, dù là đầu tư vào Ô tô Nam Phong hay Quan Lực Biology, nguồn vốn dẫn đầu đều là GR, Hải Nạp đầu tư theo cùng và trưởng dự án là Chu Tuyền.

Phó Thành Lẫm trước giờ chưa bao giờ nghe điện thoại trên giường, cho dù đó có là ai đi nữa.

Anh cúp máy: 【Tôi sẽ về ngay lập tức】

Chỉ mới ngủ được năm tiếng. Phó Thành Lẫm đã bị hối thúc thức dậy.

Tắm rửa đơn giản, người liền tỉnh táo.

Rót một ly nước ấm uống rồi lúc này anh mới gọi điện thoại lại chu Chu Tuyền.

“Mới sáng sớm có chuyện gì vậy?”

“Tôi còn có chuyện gì khác sao, ngoài tiền bạc thì tôi cũng đâu ở không mà kiếm anh.” Chu Tuyền nói đến tin tức mới mà Nam Phong hôm nay lên hot search, “Anh cònnxxad chưayulhc xem?”

Phózbwhm Thànhfqhnu Lẫmzkxgj cònilgyc chưasfvgp rõudrsp lắm,gesux bảoucovh côtfucf kểnbfjr thêmcoobf mộtwjhar chútrgiat tìnhuscrl hình.

Nóioujzh đoạn,gptfn anhprpqp vào phòng sách mở máy tính.

Chu Tuyền kể vắn tắt chuyện trên mạng cho anh nghe, hiện tại cô ta đang nhanh chóng đến GR, “Không biết Nam Phong định công bố như nào, mới ngày đầu Nguyên đán mà đã để xảy ra tin tức như này, ảnh hưởng tới đơn đặt hàng đầu tiên, xử lý không thỏa đáng, sẽ gây ra vấn đề về dây chuyền vốn.”

Lúc đầu, khi đầu tư vào Ô tô Nam Phong, Hải Nạp chỉ đi theo cùng, chiếm một lượng nhỏ cổ phần, không thể giành được ghế hội đồng quản trị của Nam Phong, GR đã giành được ghế hội đồng quản trị.

“Bàn bạc một chút đối sách với anh, tôi không thể trông mong tập đoàn Nam Phong kia sẽ giúp đỡ đội ngũ quản lý, ngoại trừ chủ tịch Cận, những người trong ban giám đốc khác đều trốn tránh trách nhiệm.”

Đây cũng là một trong những nguyên nhân khiến sự phát triển của Nam Phong bị tắc lại trong những năm gần đây.

Tuy nhiên, tập đoàn GR gia nhập thì tình hình đã có chuyển biến.

Phó Thành Lẫm mở đường link tin tức, mắt lướt qua một lượt.

Chu Tuyền: “Anh nói một tiếng nào.”

Phó Thành Lẫm gấp laptop lại đứng lên: “Cô đang ở đâu?”

“Trên đường đến GR.”

“Tôi tới ngay.”

Thay xong quần áo, Phó Thành Lẫm lấy một bó hoa hồng từ trong tủ lạnh, lúc nãy anh từ bàn công nhìn sang kế bên, cửa sổ ban công nhà Lê Tranh còn chưa kéo ra, có lẽ cô còn chưa thức dậy.

Tìm một chiếc túi siêu thị, nhẹ nhàng đặt những bông hoa vào trong túi.

Mang theo hoa và chìa khóa xe, Phó Thành Lẫm vội vàng đi ra ngoài.

Có thể là do tối giao thừa hôm qua, hôm nay nhà nào cũng dậy muộn, trên hành lang không có ai qua lại.

Phó Thành Lẫm treo chiếc túi nilon lên tay nắm cửa, vừa mới gõ cửa đến lần thứ hai thì người ở bên trong đã đột ngột mở cửa “bộp” một tiếng, Phó Thành Lẫm đỡ lấy trán, xém chút bị đụng choáng váng.

Sợ dọa phải Lê Tranh, anh còn không quên nhắc nhở, “Tranh Tranh, là anh.”

Tuy rằng là ban ngày, nhưng mới sáng sớm đã mở cửa đụng trúng người cũng đủ dọa người khác rồi.

Lê Tranh hoảng hồn khiếp vía, “Anh làm gì thế!”

Cô đưa tay che ngực.

Phó Thành Lẫm lùi ra sau mấy bước, chỉ chỉ vào tay nắm cửa, “Em làm gì dậy sớm thế.” Anh xoa trán và mũi bị đụng trúng không nhẹ.

Lê Tranh mở túi nilon ra, là một bó hoa hồng năm sáu màu vừa được lấy ra từ tủ lạnh, từng đóa hoa xinh đẹp và lạnh lùng.

Cả hai người đều ăn mặc chỉnh tề trong trạng thái chuẩn bị đi ra ngoài.

Phó Thành Lẫm giải thíchiuamj vìdoisk saohappx treoieqyh hoayctkn ởxxyda taycwylj nắmnuzdc cửa,slxop “Anhiouwp phảifmxrj đếnrruyr côngwrprx tyzxkzt gấpwxost cũngemrmy chưanutza biếtibfxx khidgxrh nào sẽ quay về, sợ em chưa tỉnh giấc.”

“Em phải ra ngoài à?” Anh hỏi.

“Dạ, đi phỏng vấn.” Lê Tranh nhanh chân đặt hoa vào tủ lạnh của mình trở lại, chạy vội ra ngoài, “Hôm nay không phải anh được nghỉ sao? công ty có việc gấp à?”

Hai người sóng vai đi xuống lầu.

Phó Thành Lẫm kể về tin tức của Ô tô Nam Phong, “Chu Tuyền tìm anh để bàn bạc đối sách công bố.”

“Đúng lúc thế.” Hai tay Lê Tranh giữ trong túi áo cho ấm, “Em đi phỏng vấn bạn trai của Chu Tuyền.”

Chu Tuyền đã ở bên Giang Đông Đình mấy năm, trong thời gian đó lúc hợp lúc tan, ỏm tỏi với nhau cũng vài lần, rốt cuộc cũng chưa thể hoàn toàn cắt đứt.

Nhà họ Chu không đồng gả Chu Tuyền cho Giang Đông Đình, Giang Đông Đình không chỉ ly hôn có con mà tính tình còn phóng túng, cho dù đã hồi tâm nhưng không ai tin tưởng anh ta sẽ là lãng tử quay đầu.

Lần trước Phó Thành Lẫm đến bệnh viện tìm viện trưởng Chu để tìm hiểu sản phẩm cho Công nghệ sinh học Quan Lực, viện trưởng Chu còn đề cập đến chuyện của cháu gái mình, liên tục thở dài, nói là bất kể như thế nào thì nhà họ Chu cũng sẽ không gả cháu gái mình qua đó.

Lê Tranh tạm biệt Phó Thành Lẫm ở bãi đậu xe, Phó Thành Lẫm mở cửa bên ghế tài xế cho cô.

Chờ Lê Tranh ngồi vào ghế, một tay anh giữ cửa xe, một tay kia đặt lên ghế xe cô, cúi đầu tiến sát gần cô, “Buổi tối gặp.” hôn nhẹ lên gương mặt cô, sau đó đóng cửa lại cho cô.

Lê Tranh lái xe đi rồi Phó Thành Lẫm mới lên xe của mình.

Không đi cùng hướng, cô đi về hướng nam, anh đi về hướng bắc.

Trong khi chờ đèn tín hiệu, Lê Tranh lướt điện thoại #Động cơ mẫu xe mới Nam Phong vừa va chạm đã tắt# chỉ trong một đêm đã trở thành hot search số một, trạng thái “Hot”

Vốn cũng chỉ là một dòng tin tức chả có mấy ai hứng thú, nhưng vì Cận Phong là thế hệ thứ hai của Nam Phong, còn có người đại diện là Hướng Thư nên gây ra sự chú ý chưa từng có.

Đêm qua cô ta nhận được không ít tin nhắn riêng, đa số là chúc phúc và những bài đăng, còn có một dòng tin nhắn vô cùng nổi bật:

[Xin chào phóng viên, tôi là con trai của ông Úc cảnh sát phụ (1)...]

Không nhìn thấy được phần sau của tin nhắn

Lê Tranh bấm vào, 【Tôi nghe ba tôi nói, chính cô là người đã phỏng vấn tin tức về ông ấy. Ba tôi nhờ đoạn ghi hình của cô mà nhận được biểu dương từ đơn vị, được nhận lệnh khen thưởng, cả nhà đều vui mừng cùng ông ấy, ba tôi không có cách thức liên lạc với cô, muốn tôi phải cảm ơn cô cho bằng được. Chúc cô năm mới vui vẻ, công việc thuận lợi.】

Đèn xanh bật lên, Lê Tranh đặt điện thoại xuống.

Đầu năm đầu tháng, trời còn hơi lạnh, tuy nhiên thời tiết rất tốt.

Đối với những người ham mê câu cá mà nói, trong ba ngay nghỉ lễ thì ngủ là thứ yếu, đến trung tâm câu cá sớm để cắm cần chiếm chỗ mới là chuyện quan trọng của đời người.

Ông Úc trực ban vào ngày hai, ngày ba, hôm nay tới phiên được nghỉ.

Trời còn chưa sáng đã rời khỏi giường, lúc này đã giăng sẵn dây câu, chỉ còn chờ cá đến cắn câu.

Con trai hiếu thảo đã đặt mua cho ông một bộ đồ nghề câu cá, còn mua cả loại áo lông giữ ấm tốt nhất, chỉ cần ông được nghỉ là hôm đó con ông sẽ để xe cho ông.

Bà vợ sợ ông lạnh còn mang thêm cho ông một chiếc áo khoác bông, ông đậy trên chân mình, hai tay ôm ly giữ nhiệt, nhìn về mặt nước yên ả, bất giác nhớ đến vụ tai nạn xe hơi hôm đó, dòng suy nghĩ miên man trôi đi..

Ngay lúc ông xuất thần then chốt, có một người bạn đi câu ngồi cạnh ông.

Ông Úc định thần lại rồi quay người nhìn sang bên cạnh, người kia chỉ cách ông tầm một mét, mặc chiếc áo phao đen, đeo kính râm, nhìn không ra tuổi thật của anh ta.

Người kia cố định cần câu, nhìn động tác vụng về, giống như lần đầu đi câu, không biết cách dùng cần câu như nào.

Cho dù là đi câu cá cùng với người nhà cũng sẽ không thân thiết tới như thế này.

Ông Úc tốt bụng chỉ cho anh ta một vị trí, người kia nhẹ nhàng nói: “Không cần, ở gần thì tiện nói chuyện.”

Vài giây sau, “Cảnh sát phụ Úc.”

Chỉ một tiếng xưng hô, cả người ông Úc chấn động, người đến không tốt, không hiểu làm sao, ông lại cảm thấy có liên quan đến vụ tai nạn xe hơi kia.

Người kia thả đại dây câu, cũng không nhìn ông Úc, “Ngay đó ông đã nhìn thấy chuyện không nên nhìn, camera hành trình của ông cũng đã lưu trúng thứ không nên lưu, ông lại còn kiểm tra lại đoạn băng ghi hình.”

Ông Úc đã làm cảnh sát phụ trợ cả một đời, dạng người nào ông cũng đã gặp qua, loại chuyện nào ông cũng đã đụng phải.

Ông không lên tiếng, chỉ mở ly giữ nhiệt hớp vài ngụm trà nóng.

Người đó: "Biết gần đây ông đang âm thầm nghe ngóng về người bị tai nạn xe, xem đối phương muốn giải quyết như thế nào, ông còn giữ cả đoạn ghi hình chứng cứ.”

Ông Úc cắn trúng một miếng lá trà, nhai đảo vài cái rồi nuốt ực.

Người đó nói không nhanh không chậm, “Con trai ông làm ở tập đoàn Hướng Phi tám năm lẻ năm tháng, hiện tại là người phụ trách của Bất động sản Thiên Hướng, ông cảm thấy anh ta thật sự trong sạch sao?”

Anh ta khụt khịt mũi.

“Ông cho rằng bộ đồ nghề câu cá này, chiếc áo khoác trên vạn đồng này của ông là từ đồng lương anh ta kiếm được sao?”

Ông Úc vẫn im lặng như cũ, nghiến răng nghiến lợi.

Người đó lại tùy ý ném dây câu ra xa một lần nữa, ngày đó người gây tai nạn đụng xe là tài xế của ông chủ tập đoàn Hướng Phi, cũng là tài xế cho ông chủ của con trai ông, con trai ông giữ chức vụ ở đó bao nhiêu năm, lén cầm trong tay bao nhiêu tiền hoa hồng, ông nói xem ông chủ có biết không?

“Ông bác à, ông còn một năm lẻ một tháng nữa là nghỉ hưu rồi, cứ làm việc cho đàng hoàng chờ đến ngay nghỉ hưu, hưởng thụ hạnh phúc gia đình, ở nhà bế cháu, cuối tuần đến đây câu cá, tốt đẹp biết bao nhiêu, ông nói xem có phải không?”

Ông Úc nghiến răng nghiến lợi, “Rốt cuộc các người muốn làm gì hả!”

Người đó cực kỳ kiên nhẫn: “Con trai của chủ tịch Hướng được bình an vô sự, thì con trai ông mới yên ổn, chuyện ông nên làm là quên đi sự việc ngày hôm đó, đó mới chuyện mua bán có ích lợi.”

Một cơn gió nổi lên, mặt hồ như tấm gương gợn từng vòng sóng nước, làm vỡ tan ảnh phản chiếu của phong cảnh mùa đông nơi bờ hồ.

Gió lạnh phả vào mặt, xoẹt vào mặt gây đau đớn.

- -

【Cảm ơn lời chúc phúc của anh, chuyển lời hỏi thăm của tôi đến bác Úc, không cần cảm ơn tôi, đây là điều bác ấy đáng được hưởng.】Lê Tranh trả lời tin nhắn, xuống xe.

Gió lạnh lồng lộng, cô quấn lấy áo khoác.

Khóa xe xong, chạy một mạch đến tòa nhà bệnh viện.

Hà Dập đã đến từ lâu, luật sư cũng đã đến, đang nói về vụ án, lúc Lê Tranh đẩy cửa đi vào, luật sư đột ngột dừng lại.

Giang Đông Đình vội vàng nói: “Không sao, là cháu gái nhỏ của tôi.”

Lê Tranh chào hỏi luật sư rồi lẳng lặng đứng ở bên giường lắng nghe.

Luật sư tiếp tục nói: "Chúng tôi điều tra ra được, tài xế này trước kia từng đụng người khác, mười năm trước một người đàn ông trung niên đã bị thương khi trên đường trở về căn nhà cho thuê sau khi tan ca đêm, sau đó giải quyết riêng, không biết trong đó đã xảy ra chuyện gì mà vợ của người đàn ông bị tông trúng lại nhảy từ nóc tòa nhà văn phòng công ty do chủ tịch Hướng làm chủ đầu tư.”

“Xoảng”, di động Hà Dập không cầm chắc, bị rơi ngay trên sàn nhà. Anh ấy cũng không biết mình đã tốn bao nhiêu công sức trước khi cúi người nhặt nó lên, anh ấy kiên quyết nhìn về phía luật sư, "Người đàn ông trung niên bị người kia tông trúng có phải họ Hà không?”

Luật sư thoáng sững sờ, gật đầu, vẫn nhớ tên người trên tài liệu điều tra, nói ra tên của ông Hà rồi lại hỏi Hà Dập: “Anh biết chuyện này sao?”

Năm đó có đưa tin tức này, nhưng tất cả đều là bí danh, chỉ có người nắm được tình hình mới biết được đại khái sự việc.

Hà Dập khó khăn thốt ra vài chữ: “Ông Hà là ba của tôi.”

Giang Đông Đình thở dài nặng nề, hóa ra mẹ của Hà Dập đã ra đi như thế này.

Hà Dập dừng lại một lúc, “Không có gì không có gì.” Anh kể về chuyện năm đó, “Lúc đó tôi còn ở dưới quê chăm sóc cho ông bà nội, chưa đến Bắc Kinh, không biết tên của người tài xế, cũng không biết đó là tài xế của chủ tịch Hướng.” Cũng không biết được tòa nhà văn phòng mà mẹ mình gieo người là đầu tư bởi gia đình của chủ tịch Hướng.

Luật sư: "Lúc đó anh vẫn còn trẻ tuổi, không biết cũng là chuyện bình thường. Thêm cả công ty đó đã phá sản và hủy bỏ từ lâu, đó cũng chỉ là một tòa nhà văn phòng cho thuê."

Mấy người nói chuyện với nhau, không ai chú ý đến Lê Tranh.

Giang Đông Đình vô tình đảo mắt, phát hiện Lê Tranh đang lau nước mắt, “Cháu gái nhỏ, cháu khóc chuyện gì thế?” Anh ta rút một vài tờ khăn giấy đưa cho cô.

“Không sao đâu, còn có chú Hải Thượng Hoàng của cháu ở đây, nếu có chuyện gì khuất tất trong quá khứ, chú nhất định sẽ nói lý lẽ công bằng với thầy hướng dẫn của cháu.”

Lê Tranh cảm thấy thất lẽ, đây là lần thứ hai lúc cô ghi chép sự việc mà ở trước mặt người khác rơi nước mắt.

Hà Dập cứ tưởng rằng cô đột nhiên cảm thấy đau lòng, là nghe thấy lý do mẹ anh ấy đã ra đi như thế nào, an ủi cô: “Tất cả đều đã là chuyện quá khứ, bây giờ thầy không sao mà.”

Lê Tranh gật đầu lia lịa, những chuyện quá khứ không có cách nào khơi gợi lại, cô không muốn làm gián đoạn buổi thảo luận về vụ án của họ.

Luật sư tiếp tục: "Khi đó, Hướng Tuấn mười bảy tuổi, còn chưa có bằng lái xe, cũng có thể có một khả năng là Hướng Tuấn lái xe gây tai nạn khi chưa có bằng lái, ngay thời điểm đó đã dùng tài xế thay thế vào.”

Nói đoạn, anh ta gấp lại tập tài liệu trên tay, “Tôi phải đi chào hỏi ba của thầy Hà một chút, có lẽ ông ấy nắm rõ được trong đó đã xảy ra chuyện gì.”

Về bằng chứng của vụ tai nạn lần này, “Cho đến nay, chưa có bằng chứng trực tiếp, cho dù có người nhìn thấy Hướng Tuấn mặc áo sơ mi đỏ lại còn uống rượu, nhưng thế không cấu thành bằng chứng trực tiếp được.”

Lê Tranh bình ổn lại tâm trạng, “Có thể thử nghiệm bắt đầu từ vị trí đậu xe gần nhất ngày hôm đó, có lẽ sẽ có camera hành trình ghi lại.”

Luật sư: “Tôi đã bảo trợ lý bắt đầu từ phần này rồi.”

Chỉ là như mò kim đáy biển.

- --

Cùng lúc đó, tại tòa nhà GR

Chu Tuyền ngồi ở phòng tiếp tân uống hết nửa ly cà phê, vị trí của cô trông vẻ vang cao cao sáng chói, nhưng không khác gì so với nhân viên văn phòng cực lực làm việc, tối hôm qua người ta ăn giao thừa còn cô thì tăng ca đến tận rạng sáng.

Giang Đông Đình gửi tin nhắn chỉ hai chữ “ [Haha.] cho cô.

Là đang châm chọc cô lấy cái cớ tăng ca mà không chịu đến bệnh viện để thăm anh ta.

“Tổng giám đốc Chu, sếp Phó đến rồi.” Thư ký đến thông báo trước.

Chu Tuyền mỉm cười, “Cảm ơn.”

Cô bưng ly cà phê, rảo bước đến phòng làm việc của Phó Thành Lẫm.

Ly cần tây kế bên máy tính thu hút ánh nhìn của người khác nhất, mỗi lần Chu Tuyền đến đều phải bóc một cây véo hai cái, cô không hiểu sở thích của Phó Thành Lẫm cho lắm.

Cô liếc nhìn Phó Thành Lẫm: “Sau này anh sẽ gọi tôi là gì, là thím hả?”

Phó Thành Lẫm chỉ tay về phía cửa, ý là, nếu còn không ngậm miệng thì đi cho nhanh.

Chu Tuyền cười cười quay lại chủ đề: "Bên phía Nam Phong tính toán thế nào, sao còn chưa công bố?”

Phó Thành Lẫm: “Đang kéo hotsearch xuống. Xem ra bây giờ chưa thể tổ chức cuộc họp của quản lý cấp cao, có mấy người trong ban giám đốc đang lên chuyến bay đêm, tới lúc hạ cánh thì đã là đêm rồi.”

Chu Tuyền vừa mới phân tích những mặt tiêu cực của tin tức, “Cảm giác không giống như có người nào ở phía đối thủ ra tay, người trong nội bộ cũng sẽ không làm loại chuyện lên hot search thấp hèn như này, bản thân sẽ cảm thấy như đang sỉ nhục trí thông minh của chính mình.”

Tất cả những bình luận đều bị thủy quân chiếm giữ, tất cả đều là copy paste, rõ ràng hạ thấp động cơ là vì an toàn của người lái xe, nhưng dù có giải thích thế nào cũng không ai tin.

Phó Thành Lẫm khẽ gật đầu, anh cũng cảm thấy kỳ lạ.

Chu Tuyền: “Bất kể đó là ai, có mục đích gì, dù gì lần này cũng làm ảnh hưởng không nhỏ đến Nam Phong.”

Nói đoạn, cô nhắc nhở Phó Thành Lẫm, “Đến lúc đó nói không chừng những quản lý cấp cao của Nam Phong sẽ chĩa mũi nhọn về phía Cận Phong và Lê Tranh.”

Trước nay bọn họ đều có lý do đầy đủ, bọn họ sẽ nói, nếu lúc đó không phải Lê Tranh đưa tin tức về thí nghiệm xe hơi, thì sẽ không ảnh hưởng đến chuyện động cơ vừa va chạm đã tắt.

Lúc đó sau khi Lê Tranh đưa tin, Cận Phong dứt khoát không có ý định rút lui mà lựa chọn chỉnh đốn lại đội ngũ quản lý bên dưới.

Hiện tại tập đoàn Nam Phong có mấy tin tức bị treo trên hotsearch, tin tức khi đó Lê Tranh đưa lên cũng bị lật lại, hiện tại hotsearch này khiến người ta có cảm giác là do tin tức ngày đó Lê Tranh đưa lên mới dẫn đến cục diện ngày hôm nay.

Phó Thành Lẫm như suy ngẫm điều gì đó, anh nói với Chu Tuyền: "Tôi sẽ tham gia cuộc họp lần với tập đoàn Nam Phong qua video, tôi thế mà lại muốn xem xem ai nói đến chuyện của Lê Tranh.”

- --

Bận rộn cả một ngày, mười giờ tối, Lê Tranh mới về được tiểu khu.

Có một bóng dáng quen thuộc đứng bên cạnh chỗ đậu xe của cô, đang nhìn về hướng cô quay về.

Từ xa xa Lê Tranh đã hạ kính xe xuống, “Anh về khi nào thế?”

Phó Thành Lẫm đi về phía ghế lái, “Mười phút trước.”

“Anh cõng em lên lầu.” Anh chủ động đề nghị.

Hôm nay hình như Lê Tranh chẳng có lý do gì để anh cõng, “Bây giờ còn sớm, em cũng chẳng buồn ngủ.”

Phó Thành Lẫm nhắc nhở cô, “ Em cứ vờ như đau chân.”

Cả ngày không gặp Lê Tranh cũng nhớ anh, không vờ vịt thêm nữa, đoạn để anh cõng lên lầu.

“Giải quyết xong vấn đề rồi?” Cô quan tâm hỏi một câu.

Phó Thành Lẫm không muốn để cô lo lắng: “Cũng tàm tạm.”

Đến đường đi của lầu ba, mắt nhìn thấy càng lúc càng gần cửa nhà, Lê Tranh cũng không muốn rời khỏi lưng anh.

Đi ngang qua căn hộ bên cạnh, chỉ còn cách căn hộ cho thuê ba bốn mét.

Cằm của Lê Tranh tựa vào vai Phó Thành Lẫm, “Ông chủ Phó, xin anh chỉ một việc nhé.”

Cảm thấy người nằm trên lưng không có ý định leo xuống, anh đẩy người cô cao lên trên một chút để xem cô muốn nói chuyện gì.

“Cũng có thể xem như là một câu chuyện cũ rích nhàm chán, kể về Tiểu Minh và Tiểu Hoa cùng hẹn nhau đi công viên giải trí, công viên quá rộng, cả buổi sáng chơi đã đời Tiểu Hoa mệt đi không nổi, Tiểu Minh liền đề nghị cõng Tiểu Hoa.”

Nói đến đây Lê Tranh dừng lại nửa giây, “Ông chủ Phó, anh có nghe hiểu gì không?”

Phó Thành Lẫm đứng ở trước căn hộ cho thuê của Lê Tranh, đang chuẩn bị lấy chìa khóa ra, “Tiểu Minh thích Tiểu Hoa.”

“Tại sao?”

“Con trai sẽ không chủ động cõng người con gái mà mình không thích.”

Lê Tranh kể tiếp câu chuyện: “Tiểu Minh cõng Tiểu Hoa đi được một đoạn đường, sắp sửa đến đầu đường, ngay đầu đường có một chiếc ghế dài vừa hay có thể ngồi nghỉ chân, nhưng Tiểu Hoa không muốn bước xuống, vẫn muốn để Tiểu Minh cõng mình.”

Cô nghiêng đầu, nhìn bên sườn mặt của Phó Thành Lẫm, “Ông chủ Phó, anh nói xem lúc này Tiểu Hoa nên làm như nào?”

Phó Thành Lẫm vất vả lắm mới lấy ra được chìa khóa, vừa mới cắm được vào ổ, nghe Lê Tranh nói câu đó anh rút chìa khóa ra khỏi ổ.

“Anh để quên tài liệu trên xe, cùng anh đi lấy nhé?”

Lê Tranh bám lấy cổ anh, vừa được hưởng lợi lại còn làm ra vẻ: “Nể mặt anh không dễ dàng gì cõng em lên tới đây nên em mới đi cùng với anh xuống dưới, đó.”

Phó Thành Lẫm cõng Lê Tranh xuống lầu, liên quan đến chuyện Tiểu Hoa nên làm như nào, anh nói với cô là Tiểu Hoa không cần phải bận lòng, đó là chuyện Tiểu Minh nên bận lòng mới phải.

Anh nêu ra: “Lần sau khi kể chuyện, em có thể lấy cái tên nào nổi bật tí không?”

Lê Tranh cười: “Cái này gọi là dân dã.”

Đi đến nửa tầng hai, Phó Thành Lẫm ngoảnh mặt nhìn Lê Tranh, chỉ có khóe mắt mới nhìn đại thể gương mặt cô, đã lâu cô không được vui vẻ trước mặt anh như vậy.

Đến trước xe, Phó Thành Lẫm đặt Lê Tranh xuống, mở xe đi lấy cái gọi là tài liệu, trong xe không có tài liệu quan trọng, nhưng có một túi đựng hồ sơ để ở hộp dự phòng, tạm thời có thể dùng làm đạo cụ.

Lê Tranh đứng bên cạnh đu đưa chân, được Phó Thành Lẫm cõng một vòng đi về chân thì nhức tay thì mỏi, mặc dù là vậy nhưng vẫn muốn anh tiếp tục cõng.

Phó Thành Lẫm lấy một cuốn tạp chí nhét vào trong túi đựng hồ sơ, bấm nút khóa lại rồi lấy dây quấn vài vòng.

“Ầm” một tiếng, cửa xe đóng lại.

Lê Tranh nhìn tấm lưng cao rộng của anh, lúc này mới bừng tình: “Sao rồi anh?”

Phó Thành Lẫm đưa túi đựng hồ sơ cho cô cầm, anh khóa cửa xe xong lại đi đến trước mặt cô rồi ngồi xổm xuống, “Leo lên.”

So với hai lần trước, Lê Tranh lại lần nữa leo lên lưng Phó Thành Lẫm nhưng đã thoải mái và tự nhiên hơn rất nhiều.

Lúc đi về có có một đoạn đường đối mặt đón gió, cô theo bản năng rục vào cổ Phó Thành Lẫm, hơi thở bất chợt của cô phả sau tai anh, còn mang theo cả nhiệt độ cơ thể ấm áp của cô.

“Ông chủ Phó, chúc mừng năm mới.”

Ngày đầu tiên của năm mới đã gần kết thúc, cô mới ra được một câu chúc phúc.

Phó Thành Lẫm: “Cảm ơn em.” anh hỏi: “Còn có lời nào muốn nói với anh không?”

Lê Tranh lắc lắc đầu, đưa chiếc cằm xoa xoa qua lại nơi cổ anh.

Phó Thành Lẫm nhìn phía trước mặt đều mặt bằng, sau đó anh mạnh mẽ ngoảnh đầu lại, “Tranh Tranh.”

“Dạ?” Lê Tranh ngẩng đầu nhìn anh, gương mặt hai người gần sát nhau, lúc cô ngẩng đầu còn chạm vào chóp mũi anh, sau đó Phó Thành Lẫm hôn lên khóe môi cô.

Trái tim Lê Tranh nảy lên, hôn đáp lại anh, một nụ hôn nhẹ nhàng khe khẽ rơi lên bờ môi anh.

- --

(1)Cảnh sát phụ của Trung Quốc là những nhân viên không phải cảnh sát được tuyển dụng, dựa trên tình hình luật pháp và trật tự của từng địa phương và nhu cầu của an ninh công cộng, hỗ trợ các sĩ quan cảnh sát thực hiện các hoạt động và công việc hàng ngày của họ (Trích-lược dịch từ Quốc vụ viện Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa 2016)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện