Chương 15: 15: Phóng Xạ Năng Lượng
Ngày hôm sau, Vu Thanh cùng Ôn Tử Tân dùng bữa sáng trên bàn ăn, cách vách có thanh âm khuân vác đồ vật vang lên bùm bùm.
Vang lên một thời gian, Vu Thanh bởi có chút khó chịu vì tiếng ồn ào, nhíu chặt mày mở cửa nhìn một cái sau đó liền chạy chậm trở lại vị trí của mình.
Mặc dù Ôn Tử Tân đang chậm rãi nhai bánh mì nhưng tầm mắt nhưng vẫn đặt trên người Vu Thanh, sau khi thấy cô trở về, anh mới từ từ dời tầm mắt, sau đó đưa tay đưa miếng bánh mì cuối cùng trên đĩa lên miệng cô.
Vu Thanh "Ngao ô" một ngụm cắn, một bên má phồng lên, nỗ lực nhấm nuốt, thật vất vả mới nuốt xuống, mới mở miệng nói:
"Hình như đối diện có hàng xóm mới dọn đến."
Nghe được lời này, Ôn Tử Tân liếc mắt nhìn hướng cửa, không nói gì.
Anh đưa sữa bò Vu Thanh lên bên môi cô, một cái tay khác nhẹ xoa vụn bánh mì nơi khóe miệng cô, nhàn nhạt nói:
"Uống một ngụm."
Vu Thanh cầm cái ly, ngẩng đầu uống một hơi cạn sạch, yết hầu phát ra tiếng vang"Lộc cộc lộc cộc", uống xong còn dùng đầu lưỡi liếm liếm sữa bò dính trên môi, khiến hầu kết Ôn Tử Tân lăn lăn, đầu ngón tay nôn nóng gõ trên bàn.
Sau khi dùng khăn giấy xoa xoa miệng, Vu Thanh để sát vào gương mặt anh hôn một cái, liền cười hì hì nói:
"Tôi chuẩn bị đi ra ngoài! Anh ở nhà chờ tôi nhé!"
Ôn Tử Tân nghiêng đầu nhìn về phía cô, cặp mắt đào hoa thâm thúy, trong mắt có chút ủy khuất cùng không muốn, liền hôn môi Vu Thanh cũng không có hiệu quả:
"Tôi không thể đi cùng em sao?"
Không thể nói, thời điểm Vu Thanh không ở nhà, anh vẫn biến thành ngôi sao đi theo cô......
Ngữ khí của anh làm Vu Thanh ngẩn người, tươi cười hơi hơi thu liễm, nhấp môi nhìn về phía anh.
Chú ý tới vẻ mặt của anh, Vu Thanh tò mò chọc chọc gò má hơi phồng lên của anh, ngay sau đó cô véo cằm anh hôn nhẹ lên môi anh, thấy biểu tình anh có chút buông lỏng, lại hôn một cái.
Hai đầu lỗ tai Ôn Tử Tân lập tức đỏ bừng đến rỉ máu.
Tựa hồ cô có chút ngượng ngùng vì sự chủ động của mình, gương mặt Vu Thanh ửng đỏ, thanh âm mềm phát run, ngữ khí như dỗ dành trẻ con:
"Chờ tôi ở nhà được không?"
Ôn Tử Tân chiếm tiện nghi, tâm trạng không vui khi hôm qua phải ngốc tại nhà lập tức tan thành mây khói, nghe được lời nói của Vu Thanh, anh lập tức gật đầu như gà mổ thóc.
Vu Thanh nhẹ nhàng thở ra, buông tay đứng lên, liếc nhìn đĩa thức ăn của Ôn Tử Tân, buồn bực nói:
"Sao lần nào anh cũng ăn chậm vậy?"
Nói xong liền đi vào phòng.
Ôn Tử Tân dừng một chút, nhìn hơn nửa cái bánh mì trên đĩa, mày hơi hơi phồng lên, ánh mắt có chút buồn rầu.
......!Anh căn bản là không cần ăn cái gì hết!
Trước đây, mỗi lần sau khi ăn một thứ gì đó, qua đoạn thời gian, dạ dày sẽ bắt đầu có một loại cảm giác mấp máy, kế tiếp sẽ bài xuất đồ vật có chút không thể miêu tả từ bộ vị nào đó, hơn nữa, hương vị......
Sợ Vu Thanh ghét bỏ anh, Ôn Tử Tân chỉ chỉ có thể đợi đến khi cô ngủ say mới có thể biến thành một ngôi sao, đem loại đồ vật này......!Không thể miêu tả phóng xạ vào không gian dưới hình thức ánh sáng.
Ôn Tử Tân căn bản không muốn ăn, nhưng nhìn thấy Vu Thanh ăn ngon như vậy, anh lại không thể không ăn, vì sẽ ảnh hưởng đến cảm giác thèm ăn của cô.
Bên cạnh đó, mấu chốt là nếu không ăn, sẽ bị Vu Thanh phát hiện, không cần ăn cũng có thể sống.
Chuyện như vậy đối với nhân loại mà nói, có chút khác loại.
Anh không muốn Vu Thanh cảm thấy anh rất kỳ quái......
Ôn Tử Tân gian nan bẻ một miếng nhỏ nhét vào trong miệng, vừa nhai vừa nghĩ trong lòng: Đợi Vu Thanh đi, anh sẽ mang nó đến một thành phố khác cho chó ăn......
Quên đi, vẫn là một tỉnh khác.
Ngay khi anh đang cân nhắc không biết có nên đổi sang nước khác hay không, Vu Thanh mở cửa phòng, bước ra khỏi đó.
Cô mặc một chiếc váy ngắn không tay màu tím có họa tiết hoa màu xanh nước biển, vòng eo có một khoảng hở nhỏ, lộ ra một tiết eo trắng nõn bóng loáng, thoạt nhìn thon thon một tay có thể ôm hết.
Trên mặt không trang điểm, càng có vẻ thanh thuần bình dị gần gũi.
Ôn Tử Tân nhìn chằm chằm cái rốn lộ ra của cô, rồi lại dùng đầu ngón tay gõ, lần này tiết tấu nhanh hơn trước rất nhiều, sau đó cúi đầu, giấu đi mặt mày không vui.
Vốn tưởng rằng Vu Thanh sẽ trực tiếp ra cửa, Ôn Tử Tân chuẩn bị tâm lý thay quần áo, lát nữa đi ra ngoài.
Nhưng khác thường chính là, cô không có đi ra huyền quan, thay vào đó lại ngồi bên cạnh Ôn Tử Tân, nhìn anh chằm chằm một hồi, chỉ chỉ vào đĩa ăn, thúc giục nói:
"Mau ăn, chờ anh ăn xong tôi sẽ ra ngoài."
Ôn Tử Tân: "......"
Nhìn Ôn Tử Tân thong thả cầm lấy cái bánh mì trong tay, cái miệng nhỏ cái miệng nhỏ, gian nan, không tình nguyện gặm lấy, trong mắt Vu Thanh xẹt qua một tia lo lắng, cô duỗi tay sờ sờ cái trán Ôn Tử Tân, hỏi:
"Anh không thoải mái sao?"
Ôn Tử Tân đúng sự thật nói: "Không phải."
"Vậy sao bộ dáng anh giống như ăn không vô?"
Vu Thanh nghĩ lại một chút, nhịn không được nhăn mày, biểu tình có chút khó coi:
" Đừng nói với tôi, thời điểm điểm tôi không ở đây anh cũng không ăn cái gì"
Ôn Tử Tân nhấm nuốt bánh mì, không nói chuyện.
Dáng vẻ này làm biểu tình Vu Thanh mềm hoá xuống, cô thở dài, đem bánh mì trong tay Ôn Tử Tân bỏ xuống, đặt trên dĩa, ngữ khí nhàn nhạt:
"Ngày hôm qua tôi mua cơm hộp cho anh, anh có ăn không?"
Nhìn chằm chằm bánh mì trên dĩa hai giây, Ôn Tử Tân ở trong lòng yên lặng cao hứng, môi bất động thanh sắc câu lên, quay đầu nhìn về phía Vu Thanh, vô tội chớp đôi mắt: "Có ăn."
Ôn Tử Tân ở trong lòng trầm ngâm một lát, lần thứ hai mở miệng bổ sung nói: "Ăn xong toàn bộ."
Cô tự mình đi mua, Ôn Tử Tân sao có thể không ăn?
Nhưng kết cục không thừa một ngụm chính là, tối hôm qua anh ngủ đến một nửa, đã hóa thành nguyên hình chạy tới phóng xạ năng lượng......
Vu Thanh nhẹ nhàng thở ra, gác chân trên đùi Ôn Tử Tân, cong con mắt véo véo mặt anh, tư thế hai người thân mật vô cùng, hình ảnh thoạt nhìn rất ấm áp: "Thật ngoan."
Trung khuyển ngôi sao cao hứng lắc lắc cái đuôi, vành tai lần thứ hai sung huyết.
Sau đó, Vu Thanh cầm lấy bánh mì trên đĩa, nhéo một miếng lớn xuống, đưa tới miện Ôn Tử Tân, nhẹ giọng nói:
"Há mồm, mau ăn.
Tôi còn vội ra ngoài, bữa sáng rất ngon, biết không? Bằng không sẽ không tốt dạ dày."
Ngữ khí cô rất nghiêm túc, khuôn mặt nhỏ cũng nghiêm trang, trông rất đáng yêu.
Chú ý tới Vu Thanh dùng ngón cái cùng ngón trỏ nhéo mép bánh mì, Ôn Tử Tân cúi đầu ngoan ngoãn há mồm cắn một mồm to, cho hết bánh mì vào miệng, ngay sau đó vươn đầu lưỡi liếm liếm ngón tay Vu Thanh, sau đó......!Dường như không có việc gì ngẩng đầu chậm rãi nhấm nuốt.
Vu Thanh ngồi bên cạnh nhìn anh chằm chằm một hồi, cảm thấy đầu ngón tay hơi ẩm ướt, khóe miệng run rẩy một chút, thấy anh nuốt hết tất cả vào miệng, đem bánh mì trong tay nhét vào trong miệng của anh, ninh mi nói:
"Năm phút nữa đưa đồ ăn cho ta, lâu như vậy mới ăn một chút!"
Ôn Tử Tân vừa định cắn một ngụm nho nhỏ, nghe được lời cô liền nhét hết phần bánh mì còn lại vào miệng, hai sườn quai hàm phồng lên, toàn bộ khí chất thanh lãnh hầu như không còn, thoạt nhìn giống cái tiểu tử choai choai.
Vu Thanh vội vàng đem sữa bò trên bàn đưa cho anh, có chút dở khóc dở cười:
"Ai kêu anh ăn hết một hơi chứ! Trước mặt tôi còn bán manh......!Ăn từ từ, đừng để sặc, nuốt xong thì uống sữa đi."
Ôn Tử Tân gật gật đầu, sau khi lao lực nuốt xuống, học theo Vu Thanh đem sữa bò uống một hơi cạn sạch.
Cảm giác được Vu Thanh sắp đặt chân cô xuống khỏi người anh, Ôn Tử Tân vội vàng dùng tay trái đè lại chân cô, cố định lại, tay phải kéo một mảnh khăn giấy trên bàn xoa xoa miệng.
Quay đầu lại nhìn thấy ánh mắt khó hiểu củ Vu Thanh, anh đến gần cô, hôn lên mặt một cái, thả lỏng sức lực, duỗi tay sửa sang lại tóc mái cô, thanh âm bình đạm lại ôn nhu:
"Về sớm một chút."
Vu Thanh dại ra sờ sờ mặt, cánh môi phấn nộn hơi hơi cong lên, che mặt kiềm chế xúc động, cô nhẹ giọng nói:
"Có thời gian tôi sẽ gọi điện thoại cho anh.
Anh phải trả lời ngay lập tức nha!"
Ánh mắt Ôn Tử Tân sáng lên, được một tấc lại muốn tiến một thước nói:
"Tôi sẽ đón em khi em trở lại, được không?"
Vu Thanh lắc lắc đầu, lập tức chú ý tới Ôn Tử Tân hai mắt trở nên ảm đạm, đại khái trong lòng cô tính tính thời gian, từ trong bóp tiền cầm tiền lẻ, sau đó đem toàn bộ ví tiền đặt trong tay Ôn Tử Tân:
"Khoảng sáu giờ anh đến siêu thị gần đó mua bữa tối, muốn ăn cái gì mua cái gì, thời điểm chờ anh trở về tôi liền ở nhà, buổi tối tôi sẽ nấu cơm cho anh ăn."
Nghe được lời này, Ôn Tử Tân cầm lấy năm mươi tệ, sau đó đưa ví vào tay Vu Thanh, xoa xoa đầu cô:
"Như vậy là đủ rồi, mặt khác em cầm đi."
Hắn hành động khiến cổ họng Vu Thanh căng thẳng, đôi mắt sáp sáp, cô nhịn không được ôm cổ anh làm nũng nói:
"Tôi sẽ kiếm tiền thật tốt, để anh cả đời đều không lo không có tiền tiêu."
Ôn Tử Tân bật cười, xoa xoa phần lưng cô, ở bên tai cô cười nói:
"Tôi cũng vậy."
Những lời này, hẳn là anh nên nói mới đúng
Thực mau, Vu Thanh liền buông lỏng đôi tay, xuống đất đi về hướng huyền quan, đi chưa được mấy bước lại quay đầu hôn hôn cằm Ôn Tử Tân, nhếch miệng cười, lộ ra cái răng nanh đáng yêu:
"Vậy tôi đi ra ngoài kiếm tiền đây! Ở nhà chờ tôi tới bao dưỡng anh đi!"
Ôn Tử Tân trong mắt mỉm cười, ngồi tại chỗ nhìn bóng dáng cô.
Vu Thanh vội vàng xỏ một đôi giày xăng đan màu đen, cầm chìa khóa trên tủ giày lên, lại lần nữa quay đầu nói:
"Ngày hôm qua tôi trở về với chìa khóa mới, lúc đi ra ngoài nhớ mang theo, tôi đi đây!" Chờ tôi trở về nhé!"
Sau khi ngồi tại chỗ nghe tiếng bước chân của Vu Thanh hoàn toàn biến mất, Ôn Tử Tân mới đứng lên thu dọn bát đĩa trên bàn ăn rồi đem vào phòng bếp rửa sạch, sau khi mọi chuyện đã ổn thỏa, anh đi ra phòng bếp, dư quang đảo qua, chú ý tới phòng khách cửa không đóng lại.
Ôn Tử Tân nghĩ nghĩ, phỏng chừng là Vu Thanh đi quá sốt ruột, không quan trọng.
Anh bước đến, cánh cửa mở rộng hơn vì gió, từ góc độ này, người ta vẫn có thể nhìn thấy cánh cửa nhà hàng xóm đối diện đang từ từ mở ra.
Sau đó, một người đàn ông bước ra khỏi đó..
Bình luận truyện