Luôn Có Ngôi Sao Dõi Theo Tôi

Chương 37: Chương 35



Ngữ khí anh như vậy làm Vu Thanh tức khắc cảm thấy hai người trở lại thời còn chung sống, tâm tình càng thêm ủy khuất, nhưng lại không dám quá khích, sợ sẽ khiến cho anh phản cảm, chỉ có thể nhỏ giọng hỏi: 

"Sao hai ngày này anh không để ý tới tôi......"

Nghe giọng điệu của cô, Ôn Trạc trì độn "À" một tiếng, không buồn ngủ nữa, lập tức ngồi dậy, sờ sờ đầu có chút phát trướng, kiên nhẫn giải thích nói: "Gần đây tôi có cái gameshow bên ngoài, phong bế cách thức, không cho mang di động."

"Vậy tại sao trước kia anh không nói cho tôi biết?"

Ôn Trạc không nói chuyện.

Vu Thanh hốc mắt đỏ, vì hai ngày này tới chính mình lo được lo mất, Ôn Trạc trầm mặc như đánh vào mặt cô, nhưng cô vẫn căng da đầu hỏi: 

"Hơn nữa lức anh trở về cũng không hồi âm với tôi, tôi gửi rất nhiều tin nhắn cho anh, còn gọi điện nhiều lần."

Ôn Trạc thở dài, bất đắc dĩ nói: "Di động vẫn luôn ở chỗ người đại diện, cậu ta không dám đụng vào di động của tôi, cho nên phỏng chừng cậu ta cũng không thấy được cô tìm tôi, tôi vừa mới trở về liền......"

Anh nói nói đến một nửa liền đột nhiên im bặt, chỉ còn lại âm thanh lạnh lùng tiếng cúp máy.

Vu Thanh nghi hoặc nhìn màn hình, lại gọi thêm lần nữa, lần này đầu bên kia chỉ có tiếng máy móc của tổng đài lặp lại: "Xin chào, số ngài gọi hiện không liên lạc được"

Cửa sổ trong thư phòng không đóng, vài sợi gió đêm từ bên ngoài thổi vào, thổi tung bức màn chắn ánh sáng, dẫn tới nó bắt đầu rung chuyển, tâm tình Vu Thanh giống như luống cuống bất an.

Cô đưa điện thoại di động ném một bên, rồi sau đó cả người chôn nhập giữa chăn, nức nở ra tiếng.

Không bao lâu, một bên di động bắt đầu chấn động lên, kèm theo đó là giọng linh âm của trẻ con, non nớt mềm mại hát "Chợt lóe chợt lóe sáng lấp lánh", chọc đến cô mở to hai mắt mông lung nhìn qua.

Vu Thanh hít hít cái mũi, qua nửa phút sau mới tiếp lên.

Thanh âm Ôn Trạc lười biếng như cũ, bởi vì mỏi mệt mà mang theo điểm cảm xúc khuynh hướng sàn sạt, nghe có vẻ gợi cảm lại liêu nhân, anh ho nhẹ hai tiếng, dường như lấy lòng nói: "Vừa rồi điện thoại hết pin"

Thấy Vu Thanh không nói lời nào, anh liền tiếp tục nói: "Thật sự không phải cố ý không nói chuyện với cô, chủ yếu là một người quá thói quen, đột nhiên cũng quên nói với cô."

Câu "Một người quá thói quen" kia, giống như dao nhỏ sắc bén thọc vào trái tim Vu Thanh, khiến hốc mắt cô càng thêm hồng nhuận, cũng lệnh cô rốt cuộc mở miệng: "Anh vì cái gì muốn buông tha cho tôi?"

Ôn Trạc sửng sốt, khó hiểu hỏi câu: "Cái gì?"

Vu Thanh một tay che lại đôi mắt, nước mắt làm ướt lòng bàn tay, ướt át cảm giác càng làm cho cô khó chịu, âm cuối nói chuyện cũng phát run:

"Tôi biết khi đó là tôi không đúng, vậy anh cũng không thể nói đi là đi chứ......"

Nhận thấy được tâm tình cô không tốt, thanh âm Ôn Trạc nhẹ nhàng oa oa, làn điệu đầy giọng dỗ dành:

" Sao lại khóc rồi? "

"Anh nói sẽ không buông tha tôi......"

Vu Thanh ngừng tiếng khóc, đôi mắt ướt dầm dề, giống như phiếm quang, "Nếu ngay từ đầu anh không tính toán trở về, anh vì cái gì còn muốn nói câu như vậy!"

Cô cho tới hôm nay, đều có thể nhớ rõ thời điểm ngày đó về nhà, nhìn thấy tờ giấy trong ngăn kéo kia, có bao nhiêu tuyệt vọng.

Nguyên bản cho rằng, chờ chờ, thực mau anh liền sẽ trở lại.

Nhưng cuối cùng chờ đến lại là một câu nói từ biệt của anh.

Sau đó, tại đây không hề hi vọng vượt qua năm tháng hai năm, vô số ngày đêm, thứ rõ ràng nhất chính là cặp đôi mắt hàm chứa nước mắt.

Sợ anh quá không tốt.

Sợ anh lại trở về nơi bóng đêm an tĩnh kia.

Sợ kết quả như vậy, đều là bởi vì cô mới tạo thành.

Giống như bóng đè vậy, thời thời khắc khắc đem cô vây trong đó.

Tuyệt vọng hết sức, lại đột nhiên nghĩ đến, nếu anh đem chứng minh thư đi, có phải anh đang sinh hoạt ở một nơi mà cô không biết hay không. 

Ôm ý niệm như vậy, Vu Thanh vẫn luôn chống được ngày hôm nay.

Cuối cùng là, một lần nữa gặp anh.

Nghe cô nhắc tới cái này, ánh mắt Ôn Trạc rũ xuống, miễn cưỡng bứt lên tươi cười, khô cằn giải thích: 

"Sợ cô thật sự vẫn luôn lo lắng đề phòng......"

Rốt cuộc chỉ là dưới sự tức giận của anh mà nói ra lời tàn nhẫn, đó là anh vừa nói ra liền lập tức hối hận. 

Đối với cô xác thật có thất vọng, nhưng chung quy là yêu nhiều hơn.

Đối với Ôn Trạc như vậy, Vu Thanh tất cả ủy khuất nháy mắt không còn sót lại chút gì.

Bởi vì tại đây một khắc cô đột nhiên phát hiện, mặc kệ anh biến thành cái dạng gì, vô luận là Ôn Tử Tân hay là Ôn Trạc, anh vẫn như cũ vẫn là ngôi sao nhỏ đặt cô lên trên mọi chuyện.

Giây tiếp theo, Vu Thanh thút tha thút thít hộc ra ba chữ: "Nhỏ, ngôi sao nhỏ......"

Hầu kết Ôn Trạc trên dưới lăn lộn, "A" cười thanh, lọt vào tai toàn là phong lưu phóng khoáng, rồi sau đó trêu chọc hỏi: "Không kêu Ôn Trạc sao?"

Nói lên cái này, Vu Thanh dừng một chút, đáng thương vô cùng lẩm bẩm nói: "Tôi nhìn thấy anh nói ghét nhất người khác gọi anh như thế."

Ôn Trạc dựa đầu vào giường, khép hờ mắt, thanh âm biếng nhác, nghe được lời này lại cười một tiếng, tâm tình sung sướng:

"Đều xem phỏng vấn của tôi cùng điện ảnh?"

Vu Thanh mím môi, dùng giọng mũi "Ừ" một tiếng, nhỏ không thể nghe thấy.

"Là chán ghét." 

Ôn Trạc dùng ngón trỏ nhẹ gõ phần lưng di động, giống như bình tĩnh bắt giữ con mồi trước, từng bước một dụ dỗ cô rớt vào lưới chính mình: 

"Nhưng em là người khác sao?"

Nghe được lời này, Vu Thanh hoàn toàn không có tiếng động ở đầu dây bên kia.

Sau đó, Ôn Trạc nghe được thanh âm sột sột soạt soạt, cùng với đó là một tiếng va chạm cực lớn, khiến anh thậm chí cho rằng di động mình đang run rẩy. 

Anh giật mình, ngữ khí rốt cuộc mang theo hoảng loạn, "Làm sao vậy?"

Vu Thanh ngồi dưới đất ôm đầu, duỗi tay đem điện thoại nhặt trở về, thanh âm mang theo khóc nức nở, "Rớt trên mặt đất."

Trong mắt Ôn Trạc hàm chứa đau lòng, nhưng vẫn là bị cô đậu đến không tiếng động nở nụ cười, anh dịch một chút, cũng ngồi xuống mặt đất, ở trong đầu tưởng tượng thấy bộ dáng cô giờ phút này, liếm liếm môi dưới, ngữ điệu trầm xuống:

"Thật muốn hôn hôn em."

Gương mặt Vu Thanh tuy phiếm hồng, nhưng ỷ vào anh vắng mặt, ngữ khí lại phi thường kiêu ngạo:

"Vậy anh lại đây ha!"

"Thật muốn tôi lại đây?"

"Lại đây đi......" Nhưng cô đột nhiên nghĩ tới cái gì, cả người luống cuống lên, kéo chăn xuống mặc vào che lại nửa người dưới:

"Anh đợi chút! Tôi, tôi không có mặc quần! Chờ một chút!"

"Không có mặc quần," 

Ôn Trạc lẩm bẩm hộc ra bốn chữ này, hai tròng mắt liền trầm xuống, "Thật càng hấp dẫn tôi đi qua."

Giây tiếp theo, người ở bên kia điện thoại liền xuất hiện cách Vu Thanh không xa, bạch quang ngưng tụ thành hình người, ánh sáng dần dần biến mất. 

Điện thoại của anh còn dán ở bên tai, bị anh chậm rãi buông, nhìn Vu Thanh mở ra hai tay: "Lại đây để tôi hôn nào."

Vu Thanh lấy cái gối trên giường ném qua, thẹn quá thành giận mắng: "Hạ lưu!"

Ôn Trạc một phen bắt được cái gối, ném về trên giường, thấy cô bất quá tới, nhướng mày, chính mình đi qua. 

Anh liền đem Vu Thanh ôm lên, tay thuận thế xuống phía dưới bóp nhẹ hai lần, chọc đến Vu Thanh càng thêm phẫn nộ.

"Anh đừng chạm vào!"

Ôn Trạc thấp giọng nở nụ cười, hơi thở có chút nóng rực, phun ở chỗ trên cổ Vu Thanh, kích khởi từng đợt điện lưu: "Không cho chạm vào sao hôn đây?"

Còn chưa đợi Vu Thanh cự tuyệt, anh liền cúi đầu, hôn lấy cổ cô, một tấc tấc xuống hoạt động phía dưới, thẳng đến chỗ xương quai xanh mới khó khăn lắm ngừng lại, nắm chỗ kia phát ngoan mút vào, tựa hồ không làm ra dấu vết không cam lòng vậy.

Vu Thanh chịu đựng thở dốc, duỗi tay đem đầu của anh bẻ ra, thanh âm mang theo kiều ý, "Không hôn chuẩn gì hết, ngày mai tôi còn đi làm! Mùa hè làm ra dấu vết sao mà che đây!"

Nghe vậy, Ôn Trạc nhìn về phía cô, hai tròng mắt bởi vì dục niệm mà có vẻ có chút thủy nhuận, giờ phút này đảo ngược lại như là bị chà đạp, ngữ khí rất không cao hứng:

"Lại không mặc quần áo?"

"Cái gì không mặc quần áo!" 

Vu Thanh trừng mắt nhìn anh liếc mắt một cái, "Ngày mai tôi không phải chụp quảng cáo, chỉ đi lồng tiếng thôi."

Anh cũng không nói cái gì nữa, đem Vu Thanh ôm đến mép giường đặt xuống, ngay sau đó sờ sờ gương mặt Vu Thanh, cắn môi dưới của cô liếm liếm:

"Cho em một phút, không mặc quần vào tôi cũng cởi áo của em."

Nói xong liền đi ra cửa phòng.

Vu Thanh thân thể run run, vội vàng bò đến giường đem cái quần đùi vừa mới cởi ra tròng lên vì nóng, rồi sau đó sờ sờ vào nơi bị Ôn Trạc dùng sức mút, nóng đến dọa người.

Nhịn không được nhỏ giọng mắng: "Đồ lưu manh."

Gần như vừa nói xong, cửa thư phòng liền bị người từ bên ngoài mở ra, ánh sáng tối tăm nhìn không ra bộ dáng anh, chỉ có thể ẩn ẩn chú ý tới dáng người cao dài mà mảnh khảnh của anh.

Vốn là một màn lệnh người sởn tóc gáy, lại cho Vu Thanh cảm giác an toàn che trời lấp đất.

Nhưng giờ phút này, cô bắt đầu có điểm tâm hư, sau đó nhược nhược đem chính mình chôn vào chăn bên trong.

Ôn Trạc ngồi xuống mép giường, Vu Thanh có thể rõ ràng cảm nhận được vị trí bên cạnh chính mình trũng xuống. 

Cô vắt mồ hôi, vừa định muốn tránh xa anh một chút, người phía sau đột nhiên bắt cô trở về, ngay sau đó cũng chui vào giữa chăn.

Thanh âm anh gần như là ở bên vành tai cô nói chuyện, lời nói mang theo cười, ý vị trêu chọc nồng đậm không thể xem nhẹ.

"Đồ lưu manh?"

Vu Thanh nhịn không được cắn môi dưới, lại đột nhiên nhớ tới vừa mới bị anh liếm láp qua, thực mau liền buông ra, đem chính mình cuộn tròn thành một đoàn, toàn bộ thân thể đều nhũn ra.

Ôn Trạc một phen ôm eo cô, chóp mũi cọ vào đỉnh tóc cô, tham lam hít vào một hơi, cười nói: "Không cởi quần áo em, thất vọng sao?"

Vu Thanh lập tức phủ nhận, "Mới không có!"

"Vậy ngủ đi."

Vu Thanh lập tức an tĩnh xuống, rối rắm một chút, vẫn là trở mình, đem mặt chôn nhập bên trong ngực anh, thực mau liền hôn hôn trầm trầm ngủ.

Mơ mơ màng màng hết sức, cô bỗng dưng nhớ tới một câu.

Con sói xám đội lốt cừu cuối cùng cũng lộ ra cái đuôi, vẫn là một con sói ăn thịt người không nhả xương.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện