Luôn Có Ngôi Sao Dõi Theo Tôi

Chương 48: Chương 46



Ngay lúc Lương Triệt cơ hồ muốn tắt thở, Ôn Trạc nghe được phía sau truyền đến thanh âm của Vu Thanh điên cuồng giãy giụa, cô thút thít như một con dã thú nhỏ, hai chân khép lại đập xuống đất thật mạnh, muốn khiến cho anh chú ý.

Ôn Trạc lý trí nháy mắt đã trở lại, buông lỏng tay, quay đầu nhìn về phía Vu Thanh.

Theo lực đạo anh thả lỏng, Lương Triệt tùy theo rớt trên mặt đất, che lại cổ chính mình ho khan thật mạnh, phổi như muốn nổ tung.

Ôn Trạc đi qua, ngồi xổm trước mặt Vu Thanh rồi lấy hộp thuốc lá trên miệng cô ra, cởi bỏ dây điện trên người cô, nhìn miệng vết thương xanh tím trên người cô, động tác trên tay không ngừng run rẩy.

Trong khi anh thực hiện một loạt động tác, Vu Thanh vẫn khóc lóc thút tha thút thít, chờ đến khi anh cởi dây điện ra khỏi tay mình, cô lập tức ôm cổ anh bắt đầu gào khóc.

Đó là bộc phát ra sợ hãi đến cực điểm sau khi tình cảm đột nhiên buông lỏng, đó là may mắn cùng cảm kích sau khi tuyệt vọng.

Đó là, bởi vì có thể lại lần nữa nhìn thấy anh mới chảy nước mắt.

Ôn Trạc đỡ cô đứng dậy, giọng nói thấp thấp nhu nhu, âm cuối mang theo điểm run, hoàn toàn khác với giọng điệu vừa rồi: "Buông tay ra cho anh xem vết thương của em nào."

Vu Thanh tiếng khóc vẫn ngăn không được, ngoan ngoãn bắt tay từ cổ sau anh buông ra, ngửa cổ lên cho anh xem.

Chỗ kia còn chậm rãi chảy máu, nhưng miệng vết thương cũng không nặng, chỉ bị trầy xước một lớp da.

"Đau không?"

Cô lắc đầu.

"Không đau?"

Do dự một chút, Vu Thanh vẫn là lắc đầu.

Ôn Trạc không dám đụng vào, nhìn vết thương, đôi mắt càng thêm đỏ sậm, chậm rãi hộc ra một câu: "Về sau cũng không dám để cho em một mình."

Vu Thanh ngẩn ra, nước mắt lạch cạch lạch cạch rớt, bởi vì khóc lâu rồi, yết hầu khô khốc, nói không nên lời lời nói.

Ôn Trạc vỗ về mặt cô, trong mắt thất thần: "Thật làm người ta không an tâm."

Tầm mắt anh rũ xuống dưới, nhìn chằm chằm vết xanh tím nàng trên cánh tay và mắt cá chân, nước mắt đột nhiên liền chảy ra, thanh âm khàn khàn đến cực điểm, "Thật muốn làm hắn chết."

Vu Thanh rốt cuộc mở miệng, nghẹn ngào thấp nuốt: "Chúng ta báo nguy đi."

Nói xong câu đó, Vu Thanh rũ mắt liếc mắt một cái nhìn Lương Triệt trên mặt đất, chú ý tới vết rích trên cổ anh ta, lẩm bẩm nói: "Ngôi sao nhỏ, anh đi nhanh đi, em báo nguy."

Theo âm cuối cô rơi xuống, đám sương chung quanh tức khắc toàn bộ tản ra.

Những chiếc xe đạp bên cạnh được xếp ngay ngắn, không giống vừa rồi sập thành một loạt như vậy.

Vết tích trên Lương Triệt cũng tùy theo biến mất, vẫn khó chịu ho khan muốn nói chuyện, nhưng vì cảm giác dây thanh quản kịch liệt đau đớn, nên không nói được lời nào.

Nhìn thấy tình huống như vậy, Vu Thanh sửng sốt, nhanh chóng phản ứng lại.

Cô thở phào nhẹ nhõm, thân thể bị Ôn Trạc nửa đỡ: "Anh giúp em đem điện thoại lại đây, em phải gọi cho Chi Tư."

Ôn Trạc vừa định nhúc nhích, chú ý tới Lương Triệt trên mặt đất, bước chân dừng lại.

Anh cúi đầu nhìn chằm chằm bộ dạng đau đớn vặn vẹo của Lương Triệt, nửa ngồi xổm xuống dưới, trên cao nhìn xuống nhìn anh ta, đầu ngón tay chạm vào lông mày của anh ta, chọc đến Lương Triệt sợ hãi nhắm lại mắt.

Ôn Trạc đáy mắt sát ý gợn sóng, bị anh mạnh mẽ khắc chế, thanh âm bởi vì áp lực có chút trầm thấp: "Cách xa Vu Thanh một chút."

Nghe vậy, Lương Triệt ánh mắt lỗ trống xuống, ngày thường kia trương âm trầm mặt cũng nháy mắt không có biểu tình, thấp thấp lên tiếng.

"Mặc kệ mày ở nơi nào, tao đều có thể lộng chết mày."

Nhưng anh không thể.

Vu Thanh của anh trong sạch, anh mới không thể dùng đôi tay đẫm máu của mình chạm vào cô.

Nhưng nếu Vu Thanh không còn nữa, anh lại có cái băn khoăn gì chứ?

Nói xong anh liền đứng lên, đi đến một bên, khom lưng nhặt điện thoại của Vu Thanh, dùng quần áo lau khô mới đưa cho cô.

Sau đó Ôn Trạc lấy điện thoại của mình trong túi ra, gọi xe cấp cứu rồi mới gọi cảnh sát.

Vu Thanh nói cho Đặng Chi Tư biết tình hình rồi cúp máy, dựa vào trong lòng ngực Ôn Trạc, thân thể bởi vì còn sót lại sợ hãi không ngừng run rẩy, cô nhìn Lương Triệt trên mặt đất, lẩm bẩm nói nhỏ: "Anh nói anh ta như thế nào mà biến thành như vậy thế......"

Đáng thương kỳ cục, lại xấu xí không giống người.

Ôn Trạc không nói chuyện.

Vu Thanh nhắm mắt, đem mặt chôn nhập vào ngực anh.

"Đừng sợ." Ôn Trạc vỗ về đầu cô, thấp giọng nói.

*

Đặng Chi Tư tình cờ ở gần đây nên cô ấy đến rất nhanh, nhìn thấy vết thương trên người Vu Thanh, đôi mắt cô ấy lập tức đỏ, nhưng vẫn bình tĩnh đối với Ôn Trạc nói: 

"Anh đi trước, tôi sẽ ở lại với Vu Thanh."

Ôn Trạc không nhúc nhích.

Vu Thanh siết chặt tay anh hơn.

Nhìn thấy bộ dạng của bọn họ, Đặng Chi Tư không muốn nói gì nữa, cô ấy thở dài, "Quên đi, tùy hai người."

Xe cảnh sát cùng xe cứu thương cơ bản đồng thời đến.

Ôn Trạc đang muốn lên xe cứu thương với Vu Thanh, nhưng bị một cảnh sát chặn lại, yêu cầu anh đi Cục Cảnh Sát ghi lời khai.

Nghe được lời này, Ôn Trạc mặt vô biểu tình nhìn hắn, nói: "Tôi sẽ đến đồn cảnh sát sau khi cùng cô ấy đến bệnh viện."

Mặc kệ nói như thế nào đều vô dụng, hai cảnh sát trong đó liền đi theo bọn họ đến bệnh viện, nghiệm thương, xử lý miệng vết thương thuận tiện ghi lời khai, Đặng Chi Tư ở lại nói chuyện với cảnh sát về tình hình chung.

Sau khi nói xong cũng vội vội vàng vàng tiến đến bệnh viện.

Hai cảnh sát kéo Lương Triệt từ trên mặt đất kéo lên, thủ sẵn anh ta hướng xe cảnh sát, Lương Triệt vẫn là một bộ dáng choáng váng, như thể anh ta đã uống rượu, thần chí một chút đều không thanh tỉnh.

Với động tĩnh lớn như vậy, những người hàng xóm lần lượt mở cửa xem náo nhiệt, chỉ vào Lương Triệt, trên mặt là kinh ngạc lại là đương nhiên.

Mẹ Vu ngồi ở trên sô pha, cũng nhịn không được đi ra ban công xem xét, liếc mắt một cái liền thấy được bị cảnh sát phản thủ sẵn đôi tay Lương Triệt vào trong xe, cương tại chỗ một hồi lâu, thẳng đến khi nhìn thấy xe cảnh sát phát động mới phản ứng lại, vội vàng thay đổi bộ quần áo liền hướng ngoài cửa đi.

*

Đến kia lúc sau, cảnh sát đang thẩm vấn Lương Triệt, anh ta giương miệng, thanh âm nghẹn ngào giống như dùng khí âm nói chuyện, chỉ nói vài câu anh ta liền ngậm miệng, tựa hồ không muốn nói thêm nữa.

Cảnh sát bị anh ta quạo không nhẹ.

Mẹ Vu vội vàng đi qua, sau khi tiết lộ danh tính, bà thận trọng hỏi: "Xin hỏi đã xảy ra sự tình gì?"

Cảnh sát lạnh mặt, đông cứng trả lời: "Con trai bà bị nghi ngờ có liên quan bắt cóc còn có ý định giết người, hơn nữa hoàn toàn không phối hợp, anh ta mới là người bị hại, thiếu chút nữa bị người ta bóp chết."

Nói tới đây, hắn cười lạnh thanh: "Trên người một chút dấu vết bị thương đều không có, giả bộ còn rất giống."

Toàn thân mẹ Vu đều bắt đầu run rẩy, quay đầu nhìn Lương Triệt, tựa hồ hoàn toàn không tin lời như vậy: "Thằng bé nói thật sao? Nó bắt cóc ai? Nó không phải đi ra ngoài đưa chị nó ra ngồi xe sao?"

Lương Triệt nhìn bà một cái, miệng mấp máy, nhưng không nói gì, nhanh chóng cúi đầu xuống.

Bên cạnh cảnh sát lại nói: "Hình như là nữ diễn viên...... tên gì nhỉ?"

"Vu Thanh."

"Đúng rồi, kiểm tra xong không bị thương?"

"Không biết, tiểu Lưu nói hai người bọn họ vẫn chưa trở lại."

Sau lại nói, mẹ Vu không nghe thấy một chữ nữa, chỉ nghe thấy hai cái từ kia.

"Nữ diễn viên", "Vu Thanh".

Bà gắt gao nhìn chằm chằm Lương Triệt, cố chấp hỏi: "Những gì anh ta nói có phải là sự thật không? Con bắt cóc chị mình?"

Lương Triệt rốt cuộc không thể chịu đựng được nữa, vươn đôi tay đã bị còng ra nắm lấy tay mẹ Vu, khóc như một đứa trẻ, chịu đựng yết hầu đau đớn nói: "Mẹ! Bạn trai chị ta muốn bóp chết con! Con cũng chưa làm cái gì hắn liền phải bóp chết con!"

Mẹ Vu dừng một chút, rồi sau đó quay đầu nhìn về phía kia hai cảnh sát, ngày thường cổ ôn nhu kính nhi nháy mắt biến mất, trừng mắt dựng mắt nói:

"Nghe được không? Thằng bé nói có người muốn bóp chết nó, các người nghe được không? Không nghe được liền trực tiếp vu hãm thằng bé bắt cóc giết người? Các ngươi còn tính là cảnh sát sao!"

Hai người cảnh sát nhìn nhau, không kịp phản ứng tình huống đột ngột.

Em trai bắt cóc chị gái? Anh rể muốn bóp chết cậu em vợ?

Ngay sau đó họ đã bình tĩnh xuống dưới, nói: "Được rồi, trong chốc lát mang đi bệnh viện nghiệm thương."

Tay mẹ Vu còn bị Lương Triệt nắm, bị bà che chở như vậy, Lương Triệt đáy lòng thập phần ấm áp, làm nũng cọ cọ bà.

Nói xong mấy câu nói đó, biểu tình bà có chút hoảng hốt, ngơ ngẩn cúi đầu nhìn Lương Triệt, đáy mắt anh ta là toàn thân tâm ỷ lại, không hề một chút chột dạ cùng áy náy.

Tầm mắt mẹ Vu dịch xuống.

Trên cổ kia phiến da thịt trắng nõn bóng loáng, không có vết đỏ hay vết bầm tím do bị bóp mạnh.

Không có khả năng......

Bà coi con riêng như con ruột sao có thể muốn giết con gái bà......

Mẹ Vu nắm lấy tay anh ta lực đạo trọng chút, lẩm bẩm nói nhỏ, so với nói cho những người khác nghe, càng như là dùng lời này tới lừa gạt chính mình: "Không có khả năng......"

Tuyệt đối không có khả năng.

*

Không bao lâu, trên Weibo liền đăng một đoạn video nhỏ ghi lại cảnh Vu Thanh cùng Ôn Trạc cùng nhau ra khỏi xe cấp cứu.

Video có chút mơ hồ, chung quanh một mảnh tiếng ồn ào, thấy không rõ hai người là ai bị thương. 

Nhưng trong cảnh cuối cùng của video, Vu Thanh quay đầu tới, có thể nhìn thấy rõ những vết băng bó trên cổ.

Bình luận tạc.

【 Ơ đệt...... Trời ạ!! Tình huống như thế nào đây! tâm đau quá a a a a a! 】

【 không biết có phải mình nhìn lầm rồi hay không, cảm giác cánh tay cùng mắt cá chân Vu Thanh đều có điểm xanh tím......】

【 Mẹ! Cái! Gà! Hoàn toàn không muốn biết bọn họ có phải ở bên nhau hay không! Chỉ muốn biết vợ tao bị làm sao vậy!!! 】

【 tôi biết đây là bệnh viện nào, lão tử muốn đi xem!! Ô ô ô 】

【《 sóng vai đi 》 không phải còn không có bắt đầu quay sao? Hẳn là không phải đóng phim ra ngoài ý muốn đi? 】

May mắn Ôn Trạc tới cũng nhanh, miệng vết thương trên cổ Vu Thanh không có thương tổn đến động mạch cổ, chỉ cần xoa thuốc chống viêm, rồi sau đó ở bệnh viện tiêm uốn ván, cũng như xử lý vết thương tay chân.

Tuy rằng miệng vết thương không nghiêm trọng, nhưng cô hiển nhiên là bị sợ hãi, cảm xúc uể oải, cảnh sát hỏi cái gì đều không đáp lại.

Đặng Chi Tư đề nghị để cô quay trở lại nghỉ một ngày, ngày mai lại đi ghi lời khai.

Hai vị cảnh sát nghĩ nghĩ, đồng ý, rồi sau đó nhìn Ôn Trạc.

Ôn Trạc trên mặt vẫn như cũ không có gì cảm xúc: "Chờ tôi đưa cô ấy về rồi lại đây."

Cũng không kém điểm này thời gian, hai người lên xe do Đặng Chi Tư lái về nhà, hai vị cảnh sát mở xe cảnh sát đi theo phía sau.

Vu Thanh ở ghế sau dựa vào trong lòng ngực Ôn Trạc chậm rãi đi vào giấc ngủ.

Trong khi chờ đợi đèn đỏ, Đặng Chi Tư đột nhiên nhớ tới một việc, nhỏ giọng mở miệng: "Ngày mai đi Cục Cảnh Sát ghi lời khai, là anh mang cô ấy qua hay là ngày mai tôi đón cô ấy?"

Ôn Trạc cúi đầu nhìn Vu Thanh, không nói chuyện.

"Vậy thì tôi sẽ qua?"

"Không."

Đặng Chi Tư theo kính chiếu hậu ngó anh liếc mắt một cái, thấy anh hoàn toàn không muốn nhiều lời, liền cũng không mở miệng nữa.

Bên ngoài tiểu khu, Đặng Chi Tư trực tiếp đem xe lái vào, đậu ở tầng dưới của tòa nhà ở Ôn Trạc.

Ôn Trạc xuống xe trước, sau đó cúi người nửa người ôm Vu Thanh từ trong xe  ra, thấy cô bị đánh thức, anh nhẹ giọng dỗ dành: "Ngủ đi."

Vu Thanh mở nhập nhèm mắt thấy anh, thực tự giác đem cánh tay treo ở trên cổ anh.

"Ngôi sao nhỏ......"

"Ừ?"

"Ngày mai chúng ta dậy sớm đi."

"Được."

"Muốn rất sớm rất sớm."

"Được."

"Sổ hộ khẩu của em đâu......"

"Ở trong túi xách của em."

Vu Thanh vươn tay móc chiếc túi bị Ôn Trạc treo trên khuỷu tay, lấy ra cuốn sổ nhỏ màu đỏ bên trong, đưa cho anh xem: "Em muốn đem tên của em dời đến trên sổ hộ khẩu của anh."

Ôn Trạc đỏ mắt, không nhịn được mà bật cười: "Được."

Đặng Chi Tư đi theo hai người, nghe bọn họ đối thoại, mạc danh cũng đỏ hốc mắt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện