Luôn Có Người Đợi Anh
Chương 24
Bất ngờ nhận được điện thoại của Hoắc Khởi Minh, Điền Điền có phần kinh ngạc. Vì đã lâu lắm rồi, anh ta không hề liên lạc với cô. Thời gian này cô đang điều chỉnh lại cảm xúc của mình nên cũng chẳng có tâm trạng nào mà liên hệ với anh ta. Rốt cuộc thì quan hệ giữa cô và anh ta không thân mật cũng chẳng có gì sâu đậm, chỉ là trước đây họ thường đến câu lạc bộ tennis cùng nhau mà thôi. Giờ cô tuyệt nhiên không hề đến câu lạc bộ đó, cũng có nghĩa là càng chẳng có lí do gì để liên lạc với anh ta.
Du Tinh thì vẫn thường xuyên cùng La Thiên Vũ đi chơi tennis. Cô ấy còn hỏi La Thiên Vũ mấy lần, rằng sao dạo này không thấy Hoắc Khởi Minh liên lạc với Điền Điền. Tuy La Thiên Vũ quá rõ nguyên do nhưng đương nhiên là anh ta không nói sự thật cho Du Tinh biết mà chỉ lấp lấp lửng lửng bảo Hoắc Khởi Minh bận việc không đi chơi được. Điền Điền cũng chẳng để ý xem câu nói lấp lửng đó là giả hay là thật. Dù sao, cô cũng không bận tâm đến anh ta. Không liên lạc thì không liên lạc.
Hoắc Khởi Minh cười trong điện thoại: “Điền Điền, lâu rồi không liên lạc. dạo này cô thế nào?”
“Vẫn ổn. Còn anh? Nghe nói dạo này anh rất bận, đúng không?”
“Đúng vậy. Ông già gây cho tôi nhiều phiền phức quá, còn thề sẽ rút hết gân cốt sức lực của tôi, đợt vừa rồi còn đổ cả đống việc lên đầu tôi làm tôi bận chết đi được. Lúc đó chẳng có thời gian mà đi đánh tennis. Hai ngày nay mới tạm coi là đỡ rồi. Chiều nay cô có rảnh không? Cùng tôi đến câu lạc bộ tennis làm vài séc nhé?”
Đánh tennis ư…
Điền Điền nghĩ ngợi, có nên đi không? Nhất thời, cô có chút do dự không quyết định ngay được. Vì quan hệ với Liên Gia Kỳ, lâu lắm rồi không đến câu lạc bộ tennis vì sợ chạm trán anh. Nhưng cuối cùng vẫn không thể tránh được. Hôm đó khi ăn cơm chùa ở biệt thự của tổng giám đốc Đào, vẫn oan gia ngõ hẹp. Anh chẳng hề để bụng chuyện trước đây, còn rất chu đáo ân cần nên cô cũng chẳng có cách nào giả làm con đà điểu rúc đầu xuống cát không chịu chui lên được. Cuối cùng cô đã nói được câu “xin lỗi” muộn màng với anh. Sau khi sự việc đã roc hân tướng. Điền Điền luôn nợ Liên Gia Kỳ lời xin lỗi này. Bây giờ nói ra được, lòng cô cũng cảm thấy thanh thản hơn nhiều. Ít nhất khi gặp lại anh, cô cũng có thể tự nhiên một chút.
Thấy Điền Điền do dự, Hoắc Khởi Minh hiểu là cô muốn từ chối, anh ta liền vung ra tuyệt chiêu: “Không nói gì tức là đồng ý đấy nhé! Được rồi, tôi đang có điện thoại, không nói chuyện với cô được nữa. Hai giờ chiều nay, tôi đến cổng trường đón cô. Tạm biệt.”
Nói xong, anh ta lập tức cúp máy, như lập tức là Điền Điền không đồng ý cũng không được.
Buổi chiều, Điền Điền vốn muốn hẹn Du Tinh cùng đến câu lạc bộ tennis nhưng cô nàng nói đã có kế hoạch khác với La Thiên Vũ rồi.
“Cậu đi một mình đi. Hoắc Khởi Minh cũng chẳng phải là bạn mới quen, đxa đi chơi cùng nhiều như thế rồi còn cần tớ đi theo sao? Hai người đi đánh bóng của hai người, chúng tớ đi chơi của chúng tớ.”
Cô buột miệng hỏi một câu: “Hai người đi chơi ở đâu?”
“Thiên Vũ nói sẽ lái xe đưa tớ đi ăn hải sản ở thành phố S, ngày mai và ngày kia đều được nghỉ. Tiện thể chúng tớ sẽ ở lại thành phố S chơi hai hôm.”
Nói như vậy, La Thiên Vũ đã sắp xếp một chuyến đi ngắn cho họ rồi. Nghe có vẻ không tồi nhưng Điền Điền có chút lo lắng cho người bạn thân, cô thấp giọng hỏi: “Cậu cùng anh ta đến thành phố S một mình sao? Buổi tối thì làm thế nào? KHông phải cậu định cùng anh ta… ở bên nhau đấy chứ?”
Du Tinh chẳng cần suy nghĩ đáp: “Đương nhiên là không. Bảo anh ta thuê hai phòng là được rồi.” Ngừng một lúc cô ấy lại nói: “Việc này thì cậu không cần lo lắng. Tớ biết phân biệt nặng nhẹ. Lên giường với anh ta nhanh như vậy, chỉ khiến anh ta coi thường tớ mà thôi. Cái gì chưa có được thì còn hấp dẫn, một khi có được rồi thì chẳng còn gì thú vị nữa. Thế nên, tớ sẽ không dễ dàng trao thân cho anh ta như thế đâu.”
Du Tinh vẫn còn chút tỉnh táo, sẽ không vì muốn câu công tử mà hiến dâng tất cả, bán cả thân đâu. Trên đời thiếu gì những cô gái ngu ngốc đã hiến dâng trọn vẹn rồi lại bị bỏ rơi cơ chứ?
Hai giờ chiều Hoắc Khởi Minh đến đón Điền Điền ở cổng trường rất đúng giờ. Sau đó, họ cùng đến câu lạc bộ tennis. Vừa đến nơi, Điền Điền đã vô thưc nhìn xung quanh. Cô đang nghĩ không biết có tình cờ gặp Liên Gia Kỳ hay không, anh cũng là khách thường xuyên ở đây mà. Nhưng không hề thấy bóng dáng anh đâu cả, dù là trong câu lạc bộ hay ngoài sân cầu. Như vậy cũng tốt. Nếu không, tuy đã hóa giải chuyện cũ nhưng vụ xấu hổ ở bệnh viện hôm đó vẫn còn khiến cô mất tự nhiên.
Lâu lắm rồi không đánh tennis, Điền Điền có phần xuống tay. May mà Hoắc Khởi Minh là huấn luyện viên giỏi, anh ta hướng dẫn vài séc đã từ từ giúp cô lấy lại phong độ. Chiều nay, cô rất cao hứng, đánh đến nỗi mồ hôi mồ kê vã ra như tắm.
Hoắc Khởi Minh vừa đưa khăn bông cho cô vừa nói: “Mệt rồi hả? Chúng ta đi tắm suối nước nóng trị liệu nhé? Dễ chịu hơn nhiều đấy.”
Đi tắm suối nước nóng cùng một người con trai, Điền Điền chẳng cần nghĩ liền lắc đầu: “Không cần đâu. Tôi vào phòng tắm hơi một lúc là ổn thôi.”
Hoắc Khởi Minh cắn môi. Cô nàng này thật khó tiếp cận. Trên mặt anh ta vẫn nở nụ cười như không hề có chuyện gì: “Cũng được. Chúng ta chia nhau ra vậy. Lát nữa, tôi đợi cô ở phòng thư giãn dưới tầng một.”
Sau khi Điền Điền từ phòng tắm hơi đi ra, cô đến phòng thư giãn theo lời hẹn để tìm Hoắc Khởi Minh. Anh ta ngồi gần quầy bar ở vị trí đập ngay vào mắt, không phải một mình, còn có một cô người mẫu xinh đẹp đang đứng bên cạnh nói nói cười cười. Anh ta cũng cười híp cả mắt. Điền Điền dừng bước, nghĩ thế này không nên làm phiền anh ta thì hơn. Nhưng Hoắc Khởi Minh đã nhìn thấy cô, anh ta lập tức vẫy tay gọi. Đồng thời anh ta cũng thu lại nụ cười với cô gái xinh đẹp kia: “Thật ngại quá! Bạn tôi đến rồi. Sau này lại nói chuyện tiếp nhé.”
Cô gái xinh đẹp đó ngoái đầu lại, nhìn thấy Điền Điền bước đến gần liền hiểu chuyện, vui vẻ cáo từ. Trước khi đi, cô ta còn thấp giọng nhấn mạnh với Hoắc Khởi Minh: “Hoắc thiếu gia, sao dạo này anh lại có hứng thú với nữ sinh thế?”
Đương nhiên, Hoắc Khởi Minh không có phản ứng gì, anh ta chỉ lịch sự đứng dậy kéo ghế cho Điền Điền, toàn tâm toàn ý với cô. Điền Điền vừa từ phòng xông hơi đi ra, khuôn mặt trẻ trung vừa được hơi nóng làm cho ửng hồng như cánh hoa đào. Cái cằm mềm mại rất đáng yêu. Cả khuôn mặt như bừng sáng. Mái tóc dài ẩm ướt càng thêm đen nhánh, hàng mi dài cong cong cũng đen cưới tựa như lông của loài quạ Mexico.
Trước đây, Hoắc Khởi Minh chưa từng nhìn Điền Điền kỹ đến như vậy. Giờ mới phát hiện ra cô gái này không những rất xinh đẹp mà càng nhìn càng thấy khác biệt, đặc biệt là sức thanh xuân căng tràn ở cô. Nó khiến cô xinh đẹp hơn rất nhiều. Có tuổi trẻ, vẻ đẹp bừng sáng tựa như hoa đào nở rộ tháng ba vậy. Nhìn Điền Điền xinh đẹp như cánh hoa đào tươi tắn, Hoắc Khởi Minh đã thầm hạ quyết tâm, tuyệt đối không thể để đóa hoa này rơi vào tay Liên Gia Kỳ được. Trên thương trường, anh ta không đấu lại Liên Gia Kỳ nhưng trên tình trường, dù thế nào anh ta cũng phải thắng.
Hoắc Khởi Minh đang nghĩ ngợi những gì, Điền Điền đều không hề hay biết. Qua lại với anh ta đã lâu nhưng đối với Điền Điền thì anh ta chỉ là bạn bè bình thường. Trước đây anh ta cũng chẳng hề biểu lộ ý định theo đuổi cô, chỉ thường xuyên hẹn cô đi đánh tennis mà thôi. Không giống như La Thiên Vũ đối với Du Tinh, vừa tặng hoa vừa tặng quà, vừa hẹn hò đi ăn, xem phim gì đó. Cô cũng chẳng hề để ý đến anh ta. Trước đây, trong lòng cô luôn có một Hạ Lỗi. Đương nhiên, lúc này cô đã không còn ôm ấp mãi hình bóng đó nữa. Anh ta đã có người yêu. Trong mắt anh ta cô chỉ là một em gái hàng xóm, chỉ có thể gạt nước mắt mà chấp nhận hiện thực thôi.
Ngồi tán gẫu ở phòng thư giãn một lúc, Điền Điền nhìn đồng hồ. Khi cô định bảo đi về thì Hoắc Khởi Minh bỗng nảy ra ý định kì lạ. “Điền Điền hai ngày tới cô có rảnh không? Hay là chúng ta lái xe đến thành phố S chơi với Thiên Vũ và Du Tinh nhé? Cùng đến thành phố S chơi hai ngày. Cô thấy thế nào?”
La Thiên Vũ trước kia mỗi lần có dự định gì đều hỏi Hoắc Khởi Minh có muốn tham gia không, nhưng lần này, anh ta không hề rủ Hoắc Khởi Minh mà chỉ mỉm cười đầy ẩn ý: “Tôi định nhân chuyến này sẽ nắm lấy Du Tinh. Thế nên, cậu đừng đến phá đám đấy.”
Hoắc Khởi Minh cũng chẳng định đến xen vào chuyện của La Thiên Vũ. Bây giờ, trong đầu anh ta chỉ nảy ra ý nghĩ sao không cùng Điền Điền bắt đầu mối quan hệ mới. Anh ta cũng vui vẻ để La Thiên Vũ đưa Du Tinh đi, như vậy càng tiện cho họ ở riêng bên nhau, nhanh chóng có được bước tiến mới. Có điều, lần này, sau khi đánh tennis với Điền Điền, anh ta lại muốn thừa thắng xông lên, muốn nhân cơ hội tiếp tục rút ngắn khoảng cách giữa hai người. Thế nên anh ta cũng hẹn Điền Điền đến thành phố S chơi hai ngày. Chuyến đi ngắn một nam một nữ, chưa biết chừng có thể khiến tình cảm hai người có bước nhảy vọt.
Nhưng phản ứng của Điền Điền khiến anh ta thật mất hứng. Dường như cô chẳng hề suy nghĩ gì mà lắc đầu: “Không đi được. Mai tôi có việc mất rồi. Thật ngại quá!”
Trên thực tế, hôm sau, Điền Điền chẳng hề bận việc gì. Ngày kia có một tiệm áo cưới mời chụp hình. Lần này chỉ là cô muốn từ chối thôi vì cô không muốn cũng Hoắc Khởi Minh đến thành phố S. Quan hệ giữa cô và anh ta chưa thân thiết đến mức đó. Suốt quãng đường hơn một tiếng đồng hồ, cô và anh ta, hai người ngồi trong một chiếc xe nhỏ, cô lại không giỏi ăn nói lắm, đặc biệt là nói chuyện riêng suốt một khoảng thời gian dài. Đến lúc đó, nếu chỉ nhìn anh ta mà không nói gì chẳng phải càng thêm khó xử sao? Thế nên, cô chẳng hề do dự gì mà từ chối luôn.
Hoắc Khởi Minh cụt hứng nhưng vẫn nhẫn nại: “Thế à? Vậy thì để lần sau nhé!”
Du Tinh thì vẫn thường xuyên cùng La Thiên Vũ đi chơi tennis. Cô ấy còn hỏi La Thiên Vũ mấy lần, rằng sao dạo này không thấy Hoắc Khởi Minh liên lạc với Điền Điền. Tuy La Thiên Vũ quá rõ nguyên do nhưng đương nhiên là anh ta không nói sự thật cho Du Tinh biết mà chỉ lấp lấp lửng lửng bảo Hoắc Khởi Minh bận việc không đi chơi được. Điền Điền cũng chẳng để ý xem câu nói lấp lửng đó là giả hay là thật. Dù sao, cô cũng không bận tâm đến anh ta. Không liên lạc thì không liên lạc.
Hoắc Khởi Minh cười trong điện thoại: “Điền Điền, lâu rồi không liên lạc. dạo này cô thế nào?”
“Vẫn ổn. Còn anh? Nghe nói dạo này anh rất bận, đúng không?”
“Đúng vậy. Ông già gây cho tôi nhiều phiền phức quá, còn thề sẽ rút hết gân cốt sức lực của tôi, đợt vừa rồi còn đổ cả đống việc lên đầu tôi làm tôi bận chết đi được. Lúc đó chẳng có thời gian mà đi đánh tennis. Hai ngày nay mới tạm coi là đỡ rồi. Chiều nay cô có rảnh không? Cùng tôi đến câu lạc bộ tennis làm vài séc nhé?”
Đánh tennis ư…
Điền Điền nghĩ ngợi, có nên đi không? Nhất thời, cô có chút do dự không quyết định ngay được. Vì quan hệ với Liên Gia Kỳ, lâu lắm rồi không đến câu lạc bộ tennis vì sợ chạm trán anh. Nhưng cuối cùng vẫn không thể tránh được. Hôm đó khi ăn cơm chùa ở biệt thự của tổng giám đốc Đào, vẫn oan gia ngõ hẹp. Anh chẳng hề để bụng chuyện trước đây, còn rất chu đáo ân cần nên cô cũng chẳng có cách nào giả làm con đà điểu rúc đầu xuống cát không chịu chui lên được. Cuối cùng cô đã nói được câu “xin lỗi” muộn màng với anh. Sau khi sự việc đã roc hân tướng. Điền Điền luôn nợ Liên Gia Kỳ lời xin lỗi này. Bây giờ nói ra được, lòng cô cũng cảm thấy thanh thản hơn nhiều. Ít nhất khi gặp lại anh, cô cũng có thể tự nhiên một chút.
Thấy Điền Điền do dự, Hoắc Khởi Minh hiểu là cô muốn từ chối, anh ta liền vung ra tuyệt chiêu: “Không nói gì tức là đồng ý đấy nhé! Được rồi, tôi đang có điện thoại, không nói chuyện với cô được nữa. Hai giờ chiều nay, tôi đến cổng trường đón cô. Tạm biệt.”
Nói xong, anh ta lập tức cúp máy, như lập tức là Điền Điền không đồng ý cũng không được.
Buổi chiều, Điền Điền vốn muốn hẹn Du Tinh cùng đến câu lạc bộ tennis nhưng cô nàng nói đã có kế hoạch khác với La Thiên Vũ rồi.
“Cậu đi một mình đi. Hoắc Khởi Minh cũng chẳng phải là bạn mới quen, đxa đi chơi cùng nhiều như thế rồi còn cần tớ đi theo sao? Hai người đi đánh bóng của hai người, chúng tớ đi chơi của chúng tớ.”
Cô buột miệng hỏi một câu: “Hai người đi chơi ở đâu?”
“Thiên Vũ nói sẽ lái xe đưa tớ đi ăn hải sản ở thành phố S, ngày mai và ngày kia đều được nghỉ. Tiện thể chúng tớ sẽ ở lại thành phố S chơi hai hôm.”
Nói như vậy, La Thiên Vũ đã sắp xếp một chuyến đi ngắn cho họ rồi. Nghe có vẻ không tồi nhưng Điền Điền có chút lo lắng cho người bạn thân, cô thấp giọng hỏi: “Cậu cùng anh ta đến thành phố S một mình sao? Buổi tối thì làm thế nào? KHông phải cậu định cùng anh ta… ở bên nhau đấy chứ?”
Du Tinh chẳng cần suy nghĩ đáp: “Đương nhiên là không. Bảo anh ta thuê hai phòng là được rồi.” Ngừng một lúc cô ấy lại nói: “Việc này thì cậu không cần lo lắng. Tớ biết phân biệt nặng nhẹ. Lên giường với anh ta nhanh như vậy, chỉ khiến anh ta coi thường tớ mà thôi. Cái gì chưa có được thì còn hấp dẫn, một khi có được rồi thì chẳng còn gì thú vị nữa. Thế nên, tớ sẽ không dễ dàng trao thân cho anh ta như thế đâu.”
Du Tinh vẫn còn chút tỉnh táo, sẽ không vì muốn câu công tử mà hiến dâng tất cả, bán cả thân đâu. Trên đời thiếu gì những cô gái ngu ngốc đã hiến dâng trọn vẹn rồi lại bị bỏ rơi cơ chứ?
Hai giờ chiều Hoắc Khởi Minh đến đón Điền Điền ở cổng trường rất đúng giờ. Sau đó, họ cùng đến câu lạc bộ tennis. Vừa đến nơi, Điền Điền đã vô thưc nhìn xung quanh. Cô đang nghĩ không biết có tình cờ gặp Liên Gia Kỳ hay không, anh cũng là khách thường xuyên ở đây mà. Nhưng không hề thấy bóng dáng anh đâu cả, dù là trong câu lạc bộ hay ngoài sân cầu. Như vậy cũng tốt. Nếu không, tuy đã hóa giải chuyện cũ nhưng vụ xấu hổ ở bệnh viện hôm đó vẫn còn khiến cô mất tự nhiên.
Lâu lắm rồi không đánh tennis, Điền Điền có phần xuống tay. May mà Hoắc Khởi Minh là huấn luyện viên giỏi, anh ta hướng dẫn vài séc đã từ từ giúp cô lấy lại phong độ. Chiều nay, cô rất cao hứng, đánh đến nỗi mồ hôi mồ kê vã ra như tắm.
Hoắc Khởi Minh vừa đưa khăn bông cho cô vừa nói: “Mệt rồi hả? Chúng ta đi tắm suối nước nóng trị liệu nhé? Dễ chịu hơn nhiều đấy.”
Đi tắm suối nước nóng cùng một người con trai, Điền Điền chẳng cần nghĩ liền lắc đầu: “Không cần đâu. Tôi vào phòng tắm hơi một lúc là ổn thôi.”
Hoắc Khởi Minh cắn môi. Cô nàng này thật khó tiếp cận. Trên mặt anh ta vẫn nở nụ cười như không hề có chuyện gì: “Cũng được. Chúng ta chia nhau ra vậy. Lát nữa, tôi đợi cô ở phòng thư giãn dưới tầng một.”
Sau khi Điền Điền từ phòng tắm hơi đi ra, cô đến phòng thư giãn theo lời hẹn để tìm Hoắc Khởi Minh. Anh ta ngồi gần quầy bar ở vị trí đập ngay vào mắt, không phải một mình, còn có một cô người mẫu xinh đẹp đang đứng bên cạnh nói nói cười cười. Anh ta cũng cười híp cả mắt. Điền Điền dừng bước, nghĩ thế này không nên làm phiền anh ta thì hơn. Nhưng Hoắc Khởi Minh đã nhìn thấy cô, anh ta lập tức vẫy tay gọi. Đồng thời anh ta cũng thu lại nụ cười với cô gái xinh đẹp kia: “Thật ngại quá! Bạn tôi đến rồi. Sau này lại nói chuyện tiếp nhé.”
Cô gái xinh đẹp đó ngoái đầu lại, nhìn thấy Điền Điền bước đến gần liền hiểu chuyện, vui vẻ cáo từ. Trước khi đi, cô ta còn thấp giọng nhấn mạnh với Hoắc Khởi Minh: “Hoắc thiếu gia, sao dạo này anh lại có hứng thú với nữ sinh thế?”
Đương nhiên, Hoắc Khởi Minh không có phản ứng gì, anh ta chỉ lịch sự đứng dậy kéo ghế cho Điền Điền, toàn tâm toàn ý với cô. Điền Điền vừa từ phòng xông hơi đi ra, khuôn mặt trẻ trung vừa được hơi nóng làm cho ửng hồng như cánh hoa đào. Cái cằm mềm mại rất đáng yêu. Cả khuôn mặt như bừng sáng. Mái tóc dài ẩm ướt càng thêm đen nhánh, hàng mi dài cong cong cũng đen cưới tựa như lông của loài quạ Mexico.
Trước đây, Hoắc Khởi Minh chưa từng nhìn Điền Điền kỹ đến như vậy. Giờ mới phát hiện ra cô gái này không những rất xinh đẹp mà càng nhìn càng thấy khác biệt, đặc biệt là sức thanh xuân căng tràn ở cô. Nó khiến cô xinh đẹp hơn rất nhiều. Có tuổi trẻ, vẻ đẹp bừng sáng tựa như hoa đào nở rộ tháng ba vậy. Nhìn Điền Điền xinh đẹp như cánh hoa đào tươi tắn, Hoắc Khởi Minh đã thầm hạ quyết tâm, tuyệt đối không thể để đóa hoa này rơi vào tay Liên Gia Kỳ được. Trên thương trường, anh ta không đấu lại Liên Gia Kỳ nhưng trên tình trường, dù thế nào anh ta cũng phải thắng.
Hoắc Khởi Minh đang nghĩ ngợi những gì, Điền Điền đều không hề hay biết. Qua lại với anh ta đã lâu nhưng đối với Điền Điền thì anh ta chỉ là bạn bè bình thường. Trước đây anh ta cũng chẳng hề biểu lộ ý định theo đuổi cô, chỉ thường xuyên hẹn cô đi đánh tennis mà thôi. Không giống như La Thiên Vũ đối với Du Tinh, vừa tặng hoa vừa tặng quà, vừa hẹn hò đi ăn, xem phim gì đó. Cô cũng chẳng hề để ý đến anh ta. Trước đây, trong lòng cô luôn có một Hạ Lỗi. Đương nhiên, lúc này cô đã không còn ôm ấp mãi hình bóng đó nữa. Anh ta đã có người yêu. Trong mắt anh ta cô chỉ là một em gái hàng xóm, chỉ có thể gạt nước mắt mà chấp nhận hiện thực thôi.
Ngồi tán gẫu ở phòng thư giãn một lúc, Điền Điền nhìn đồng hồ. Khi cô định bảo đi về thì Hoắc Khởi Minh bỗng nảy ra ý định kì lạ. “Điền Điền hai ngày tới cô có rảnh không? Hay là chúng ta lái xe đến thành phố S chơi với Thiên Vũ và Du Tinh nhé? Cùng đến thành phố S chơi hai ngày. Cô thấy thế nào?”
La Thiên Vũ trước kia mỗi lần có dự định gì đều hỏi Hoắc Khởi Minh có muốn tham gia không, nhưng lần này, anh ta không hề rủ Hoắc Khởi Minh mà chỉ mỉm cười đầy ẩn ý: “Tôi định nhân chuyến này sẽ nắm lấy Du Tinh. Thế nên, cậu đừng đến phá đám đấy.”
Hoắc Khởi Minh cũng chẳng định đến xen vào chuyện của La Thiên Vũ. Bây giờ, trong đầu anh ta chỉ nảy ra ý nghĩ sao không cùng Điền Điền bắt đầu mối quan hệ mới. Anh ta cũng vui vẻ để La Thiên Vũ đưa Du Tinh đi, như vậy càng tiện cho họ ở riêng bên nhau, nhanh chóng có được bước tiến mới. Có điều, lần này, sau khi đánh tennis với Điền Điền, anh ta lại muốn thừa thắng xông lên, muốn nhân cơ hội tiếp tục rút ngắn khoảng cách giữa hai người. Thế nên anh ta cũng hẹn Điền Điền đến thành phố S chơi hai ngày. Chuyến đi ngắn một nam một nữ, chưa biết chừng có thể khiến tình cảm hai người có bước nhảy vọt.
Nhưng phản ứng của Điền Điền khiến anh ta thật mất hứng. Dường như cô chẳng hề suy nghĩ gì mà lắc đầu: “Không đi được. Mai tôi có việc mất rồi. Thật ngại quá!”
Trên thực tế, hôm sau, Điền Điền chẳng hề bận việc gì. Ngày kia có một tiệm áo cưới mời chụp hình. Lần này chỉ là cô muốn từ chối thôi vì cô không muốn cũng Hoắc Khởi Minh đến thành phố S. Quan hệ giữa cô và anh ta chưa thân thiết đến mức đó. Suốt quãng đường hơn một tiếng đồng hồ, cô và anh ta, hai người ngồi trong một chiếc xe nhỏ, cô lại không giỏi ăn nói lắm, đặc biệt là nói chuyện riêng suốt một khoảng thời gian dài. Đến lúc đó, nếu chỉ nhìn anh ta mà không nói gì chẳng phải càng thêm khó xử sao? Thế nên, cô chẳng hề do dự gì mà từ chối luôn.
Hoắc Khởi Minh cụt hứng nhưng vẫn nhẫn nại: “Thế à? Vậy thì để lần sau nhé!”
Bình luận truyện