Luôn Có Tình Địch Muốn Công Lược Ta 2
Chương 61
Bên trong Hàm Chương Các tuy yên tĩnh như vậy, tuy người quỳ đầy đất nhưng ngay cả tiếng hít thở cũng không thể nghe thấy.
Thời khắc này sắc mặt Lục Hầu âm trầm, đôi môi mím chặt có chút tái nhợt bởi vì dùng lực quá mạnh.
Nửa canh giờ trước, gã sát vặt trở về nói cho ông biết, Từ ma ma khi sau khi đỡ đẻ cho Mặc Thư không bao lâu bởi vì bệnh mà bỏ mình, hiện tại đã là chết không đối chứng.
Quản sự ghi chép phụ trách đăng báo danh sách lên quan phủ sau đó cùng ngoài ý muốn qua đời, hóa thành đất.
Còn phụ mẫu Mặc Thư, càng là sớm bị đưa ra khỏi phủ, ở thôn trang bên ngoài làm đại quản sự.
Người còn lại biết nội tình chỉ còn có nhũ mẫu Vương ma ma của kế Hầu phu nhân, hiện tại bà đang cùng Lục Duy Diệu ở từ đường. Hiện tại đêm khuya, địa điểm đặc thù không thể quấy nhiễu, cho nên không thể lập tức đi vào, muốn về xin chỉ thị của Lục Hầu.
"..." Lục Hầu sắc mặt tối tăm, tư vị trong lòng càng phức tạp.
Chuyện cơ bản đã rõ, mặc dù còn không có chứng cớ xác thật, nhưng cũng đã hết sức rõ.
Không khác gì lời Lê Hi vừa nói, chuyện này tất nhiên không thoát được quan hệ với kế Hầu phu nhân. Mục đích là gì, còn phải thương thảo. Nhưng dù lý do bắt đầu của kế Hầu phu nhân là gì, cuối cùng người bị hại chỉ có một, chính là Lục Vân Hi. Còn có thể liên lụy lớn hơn, đó chính là danh vọng trăm năm của Hầu phủ.
Dù sao loại tội danh dâm loạn hậu viện, trong sách sử chỉ sợ cũng tìm không ra tiền lệ (từng xảy ra). Một khi sự tình bùng nổ, coi như những trưởng lão có khen ngợi Lục Vân Hi không thôi cũng chỉ có thể làm ra một lựa chọn, chính là chặt tay trong ống tay áo, bỏ đi Lục Vân Hi, bảo trụ vinh quang gia tộc.
Hít sâu một hơi, ngực Lục Hầu dâng lên nhè nhẹ ý lạnh. Chung sống hơn mười năm, kế thê vẫn luôn là chim nhỏ nép vào người sau lưng lại thủ đoạn tàn nhẫn như vậy, trong ngoài không đồng nhất. Chẵng lẽ nàng ở trước mặt mình đều là diễn trò?
Lục Hầu càng thêm nghi hoặc tự nhiên chạy không thoát ánh mắt của Lê Hi, mà kế Hầu phu nhân bất an hắn cũng rõ.
Hạt giống hoài nghi đã được gieo còn dư lại đó chính là để nó mọc rể nảy mầm.
Thời gian từng chút từng chút trôi qua, âm thanh của cát mịn trong đồng hồ cát rơi xuống cũng trở nên đặc biệt rõ ràng do bầu không khí đông cứng trong phòng.
Rất nhanh, đã qua canh ba (23h->1h), ngoại trừ bên từ đường, những người đi điều tra liên tiếp trở về đem những thứ bản thân nghe thấy từng cái hồi báo cho Lục Hầu.
Khi càng có nhiều tình tiết được đưa ra, nội tâm kế Hầu phu nhân càng thêm sợ hãi.
Thâm trạch ( nhà cao cửa rộng) chuyện xấu không ít, thủ đoạn mấy năm nay của ả cũng rất nhiều. Lục này Lục Hầu tra kĩ, tất nhiên từ dây lấy ra dưa (tìm thấy một chuyện xấu từ đó tìm ra nhiều chuyện xấu khác). Nếu bình thường, ả chắc chắn có trăm lại biện pháp hóa giải, nhưng thời khắc này cũng không cho ả thêm cơ hội tính toán.
Huống chi, trước mặt ả đang ở dưới mí mắt Lục Hầu, không có không gian để sắp đặt bố cục phản công. Ngay cả cầu viện cũng không thể.
Chết tiệt!
Trong lòng kế Hầu phu nhân loạn thành một đoàn, nếu như hiện tại không có biện pháp, dù là bẽ cổ tay cũng phải bảo trụ được bản thân. Quân cờ có thể nuôi, nhưng tuyệt đối không thể sinh khoảng cách với Hầu gia. Kế Hầu phu nhân nghĩ, cau mày trong lúc lơ đãng quét qua Mặc Thư và Lưu ma ma, nhưng ánh mắt vô cùng âm lãnh.
Lê Hi liếc mắt đã nhìn ra ý tưởng của ả, nhịn không được cười lạnh trong lòng.
Nữ nhân này đúng là lòng dạ độc ác, rơi vào tuyệt cảnh cũng muốn tìm mọi cánh đạp lên người khác mà đi lên. Chỉ tiếc, trước mắt ả còn tính toán người khác, chỉ có điều nhanh thôi ả sẽ không còn nhàn tình nhã trí (rãnh).
Nhìn thời gian, Lê Hi thầm cân nhắc, chuyện ngoài ý muốn đó cũng nên phát sinh. Đời trước Lục Vân Hi chịu khổ, ả và Lục Duy Diệu phải nhất nhất hoàn lại.
Canh tư (1->3h) đã gõ, phu canh ( người tuần đêm điểm canh) thanh âm xuyên thấu qua bóng đêm xa xa truyền tới. Bầu không khí trong phòng ngủ càng ngày càng áp lực, ngay cả nha hoàn quỳ gối cách ba cái hành lang gấp khúc trong Hàm Chương Các cũng có thể mơ hồ nhận thấy đại họa sắp ập lên đầu.
Nhìn sắc mặt Lục Hậu càng ngày càng âm trầm, kế Hầu phu nhân cuối cùng nhịn không được muốn mở miệng biện giả. Nhưng ngay lúc này có nha hoàn chạy tới báo lại:"Không xong, không xong, Hầu gia, phu nhân, đại thiết gia bị thương!"
"Cái gì?" Lục Hầu cả kinh, tâm trạng lộn xộn, vội lên tiếng sai người mời đại phu.
Đối với đứa con trai Lục Duy Diệu này, ông đúng là thương yêu. Mặc dù trước mắt bởi vì kế Hầu phu nhân mà trong lòng có vướng mắc, nhưng máu mủ tình thâm thực sự là không cách nào vứt bỏ.
Còn kế Hầu phu nhân cũng vô cùng lo lắng, bất chấp bản thân đang mang tội đã vội vàng đứng dậy kéo nha đầu kia:"Mau nói, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì!"
"Này... Đây không phải chuyện lớn gì..." Giống như có điều cố kỵ, nha đầu kia nói tới nói lui cũng không nói rõ.
Thấy nàng ấp úng, kế Hầu phu nhân càng nghi ngờ, lại nhìn xem nha hoàn kia liên tiếp nhìn lén bản thân, càng cảm thấy chuyện kỳ lạ:"Cuối cùng là làm sao, Diệu nhi làm sao bị thương, nghiêm trong không? Hiện tại ai hầu hạ bên người, đại phu đến chưa?"
"Này... Này..." Tiểu nha hoàn bị kế Hầu phu nhân hỏi liên tiếp làm cho tay chân luống cuống, đầu lưỡi líu lại, không ngừng nhìn kế Hầu phu nhân, giống như muốn nói lại không dám nói.
"Thật đúng là vội chết ta!" Lòng nhớ mong nhi tử quá mức cấp thiết, kế Hầu phu nhân lần nữa quỳ rạp xuống trước mặt Lục Hầu, trong mặt hàm chưa nước mắt:"Hầu gia, chuyện gì đi nữa cũng không quan trọng bằng hài tử, chúng ta hiện tại nhanh đi xem Diệu nhi. Còn Vân Hi nơi này, ngài làm cho người tra tiếp, cuối cùng có tội gì ta đều nhận. Van xin ngài, được không?"
Lục Hầu vốn chỉ lo lắng Lục Duy Diệu lại bởi vì kế phu nhân tỏ ra yếu thế làm cho ông mềm lòng. Bất đắc dĩ hở dài, bỏ xuống hoài nghi, thúc giục hạ nhân nhanh chóng xách đèn đi tới từ đường.
Lê Hi lạnh lùng nhìn, khóe môi câu ra một độ cung sáng tỏ, hắn chờ chính là cơ hội này.
Nguyên thế giưới, từ đường cũng giống như hôm nay xảy ra rối loạn, chỉ là cùng hiện tại khác, khi đó Lục Vân Hi không bị thương, bị thương chính là nhũ mẫu nhìn hắn bị phạt.
Lục Vân Hi trời sinh hiếu thảo, tuy bị phạt oan ức nhưng đối mặt bài vị tổ tông, lại là đêm trước giỗ thân mẫu, kiên quyết không làm hành động vô lễ, thật sự quỳ một đêm, không ăn gì.
Chỉ tiếc ông trời mắt bị mù, không nhìn ra chân tâm của hắn. Lục Vân Hi tiến vào từ đường chỉ mới ba canh giờ, cây trụ bị gẫy ngã xuống, trực tiếp đập chết lười biếng bà tử ở hậu điện.
Sau đó toàn bộ hậu điện đều sụp xuống.
Dựa vào ký ức của Lục Vân Hi, từ đường vốn lâu năm không tu sửa. Mà sau khi kế Hầu phu nhân vào phủ, không muốn đối mặt bài vị chính thất tiền Hầu phu nhân, dứt khoát giữ lại phí tu sửa hàng năm, duy trì mặt trên ngăn nắp, cái khác không rãnh để ý.
Dù sao Lục Hầu một năm cũng chưa chắc đi vào một lần, mà hàng năm giổ tổ cũng đều tổ chức tại tổ trạch dòng họ ở kinh thành.
Vì vậy, trong những năm qua, tiền viện có ánh sáng còn tốt, còn khoảng sân sau râm mát từ lâu đã trở thành nơi tụ tập của kiến và côn trùng, lung lay sắp đổ. Lục Vân Hi hoàn toàn cõng tội thay kế Hầu phu nhân.
Còn hiện tại, Lục Duy Diệu bị thương cũng là gieo gió gặt bão.
Lục Duy Diệu bị phạt tự nhiên sẽ không giống Lục Vân Hi năm đó si ngốc quỳ, nhất định là sử dùng gian phòng hậu viện. Bị đập đến cũng là đương nhiên.
Câu ra khóe môi hả hê, Lê Hi nhấc chân đi phía sau hai người Lục Hầu, chuẩn bị cùng nhau đi tới từ đường.
Nguyên thế giới, kế Hầu phu nhân đem chuyện từ đường bị sập hoàn toàn đổ lên người Lục Vân Hi, nói Lục Vân Hi là điềm xấu. Ngay cả tổ tiên cũng không tha cho hắn nên trời phạt, cảnh báo thế nhân.
Còn nhân tra bạc tình bạc nghĩa như Lục Hầu càng tiệp dịp vứt bỏ nhi tử điềm xấu, thậm chí còn cam chịu cách làm của kế Hầu phu nhân, mặc người kinh thành bôi xấu thanh danh Lục Vân Hi.
Chưa từng hầu hạ qua nhưng cũng là máu mủ tình thâm, rốt cuộc lạnh lùng như nào mới có thể lòng dạ độc ác với người thân?
Đau xót trong mắt Lê Hi chợt lóe qua, sau đó hóa thành âm hàn xuyên thấu xương cốt.
Chuyện cũ tái hiện, hắn ngược lại cũng muốn nhìn tra nam tiện nữ làm sao tẩy trắng thay kết tinh tình yêu của bọn họ. Chỉ là trước mắt, tựa hồ hai người này còn chưa biết nhi tử bảo bối của mình đã bị trời phạt.
Tựa hộ nhận thấy ánh mắt của Lê Hi, kế Hầu phu nhân vô thức quay đầu nhìn hắn.
Đèn đuốc sáng rực, thiếu niên mỉm cười, lịch sự tao nhã vô cùng, khí độ toàn thân hay trang phục đều giống như tiền Hầu phu nhân.
Giống như tiền Hầu phu nhân đã từng dựa vào thân phận đích nữ đã đem danh tiếng đệ nhất mỹ nhân kinh thành của mình cướp đi, hôm nay nhi tử nàng, sợ rằng lại đến cướp tương lai nhi tử ả.
Không! Ả tuyệt đối không cho phép!
Kế Hầu phu nhân cắn chặt môi dưới tới rỉ ra vết máu, phòng bị lo âu trong mắt càng nhiều.
Tình hình hiện tại tràn ngập nguy cơ, danh dự khuê phòng của ả khó bảo tòa, Lục Duy Diệu lại ngoài ý muốn trọng thương.
Mẫu tử ả xuất thân không tốt, vừa không có chỗ dựa vững chắc. Những thứ có được đều từ Lục Hầu cưng chiều mà có. Một khi mất đi, như vậy tiếp theo đợi ả đó chính là vạn kiếp bất phục, lúc đó so với cái chết càng làm ả khó chịu được.
Rốt cuộc nên làm gì bây giờ? Kế phu nhân tâm tư rối loạn.
Mà Lục Hầu cũng mơ hồ bất an. Vừa mới quá lo lắng, nha hoàn đưa tin lại không nói rõ, lại làm cho ông quên đi không ít chi tiết. Hiện tại được gió đêm thổi qua, cũng tĩnh táo không ít. Lục Duy Diệu bị ông đưa vào từ đường vào buổi chiều, ba ngày sau được thả ra. Lúc này nói bị thương, chẳng lẽ là từ đường xảy ra chuyện ngoài ý muốn?
Nếu thật là từ đường họ xảy ra chuyện, hành động tìm đại phu vừa nãy của ông chính là không thích hợp.
Đại Chu trọng hiếu, chuyện này dù ngoài ý muốn hay không, đều là chuyện gièm pha (tai tiếng), còn Lục Duy Diệu, trên người cũng sẽ bị lây nhiễm xem là điềm xấu.
Nghĩ đến đó, Lục Hầu dừng chân, gọi lại nha hoàn còn muốn hỏi, nhưng lại bị tiếng động lớn cách đó không xa truyền tới cách đứt. Mà gã sai vặt hắn phái đi trước tối từ đường mặt mũi kinh hoảng chạy tới nói:"Hầu gia, Hầu gia, không xong. Từ đường... Từ đường sụp rồi."
"Cái gì?" Lục Hầu sắc mặt trắng nhợt, suýt nữa ngất đi. Còn kế Hầu phu nhân, cơ thể xụi lơ, đầu óc trống rỗng.
Mà lúc này có xe ngựa tiến vào từ cửa sau, làm cho mặt hai người trắng bệch....
Thời khắc này sắc mặt Lục Hầu âm trầm, đôi môi mím chặt có chút tái nhợt bởi vì dùng lực quá mạnh.
Nửa canh giờ trước, gã sát vặt trở về nói cho ông biết, Từ ma ma khi sau khi đỡ đẻ cho Mặc Thư không bao lâu bởi vì bệnh mà bỏ mình, hiện tại đã là chết không đối chứng.
Quản sự ghi chép phụ trách đăng báo danh sách lên quan phủ sau đó cùng ngoài ý muốn qua đời, hóa thành đất.
Còn phụ mẫu Mặc Thư, càng là sớm bị đưa ra khỏi phủ, ở thôn trang bên ngoài làm đại quản sự.
Người còn lại biết nội tình chỉ còn có nhũ mẫu Vương ma ma của kế Hầu phu nhân, hiện tại bà đang cùng Lục Duy Diệu ở từ đường. Hiện tại đêm khuya, địa điểm đặc thù không thể quấy nhiễu, cho nên không thể lập tức đi vào, muốn về xin chỉ thị của Lục Hầu.
"..." Lục Hầu sắc mặt tối tăm, tư vị trong lòng càng phức tạp.
Chuyện cơ bản đã rõ, mặc dù còn không có chứng cớ xác thật, nhưng cũng đã hết sức rõ.
Không khác gì lời Lê Hi vừa nói, chuyện này tất nhiên không thoát được quan hệ với kế Hầu phu nhân. Mục đích là gì, còn phải thương thảo. Nhưng dù lý do bắt đầu của kế Hầu phu nhân là gì, cuối cùng người bị hại chỉ có một, chính là Lục Vân Hi. Còn có thể liên lụy lớn hơn, đó chính là danh vọng trăm năm của Hầu phủ.
Dù sao loại tội danh dâm loạn hậu viện, trong sách sử chỉ sợ cũng tìm không ra tiền lệ (từng xảy ra). Một khi sự tình bùng nổ, coi như những trưởng lão có khen ngợi Lục Vân Hi không thôi cũng chỉ có thể làm ra một lựa chọn, chính là chặt tay trong ống tay áo, bỏ đi Lục Vân Hi, bảo trụ vinh quang gia tộc.
Hít sâu một hơi, ngực Lục Hầu dâng lên nhè nhẹ ý lạnh. Chung sống hơn mười năm, kế thê vẫn luôn là chim nhỏ nép vào người sau lưng lại thủ đoạn tàn nhẫn như vậy, trong ngoài không đồng nhất. Chẵng lẽ nàng ở trước mặt mình đều là diễn trò?
Lục Hầu càng thêm nghi hoặc tự nhiên chạy không thoát ánh mắt của Lê Hi, mà kế Hầu phu nhân bất an hắn cũng rõ.
Hạt giống hoài nghi đã được gieo còn dư lại đó chính là để nó mọc rể nảy mầm.
Thời gian từng chút từng chút trôi qua, âm thanh của cát mịn trong đồng hồ cát rơi xuống cũng trở nên đặc biệt rõ ràng do bầu không khí đông cứng trong phòng.
Rất nhanh, đã qua canh ba (23h->1h), ngoại trừ bên từ đường, những người đi điều tra liên tiếp trở về đem những thứ bản thân nghe thấy từng cái hồi báo cho Lục Hầu.
Khi càng có nhiều tình tiết được đưa ra, nội tâm kế Hầu phu nhân càng thêm sợ hãi.
Thâm trạch ( nhà cao cửa rộng) chuyện xấu không ít, thủ đoạn mấy năm nay của ả cũng rất nhiều. Lục này Lục Hầu tra kĩ, tất nhiên từ dây lấy ra dưa (tìm thấy một chuyện xấu từ đó tìm ra nhiều chuyện xấu khác). Nếu bình thường, ả chắc chắn có trăm lại biện pháp hóa giải, nhưng thời khắc này cũng không cho ả thêm cơ hội tính toán.
Huống chi, trước mặt ả đang ở dưới mí mắt Lục Hầu, không có không gian để sắp đặt bố cục phản công. Ngay cả cầu viện cũng không thể.
Chết tiệt!
Trong lòng kế Hầu phu nhân loạn thành một đoàn, nếu như hiện tại không có biện pháp, dù là bẽ cổ tay cũng phải bảo trụ được bản thân. Quân cờ có thể nuôi, nhưng tuyệt đối không thể sinh khoảng cách với Hầu gia. Kế Hầu phu nhân nghĩ, cau mày trong lúc lơ đãng quét qua Mặc Thư và Lưu ma ma, nhưng ánh mắt vô cùng âm lãnh.
Lê Hi liếc mắt đã nhìn ra ý tưởng của ả, nhịn không được cười lạnh trong lòng.
Nữ nhân này đúng là lòng dạ độc ác, rơi vào tuyệt cảnh cũng muốn tìm mọi cánh đạp lên người khác mà đi lên. Chỉ tiếc, trước mắt ả còn tính toán người khác, chỉ có điều nhanh thôi ả sẽ không còn nhàn tình nhã trí (rãnh).
Nhìn thời gian, Lê Hi thầm cân nhắc, chuyện ngoài ý muốn đó cũng nên phát sinh. Đời trước Lục Vân Hi chịu khổ, ả và Lục Duy Diệu phải nhất nhất hoàn lại.
Canh tư (1->3h) đã gõ, phu canh ( người tuần đêm điểm canh) thanh âm xuyên thấu qua bóng đêm xa xa truyền tới. Bầu không khí trong phòng ngủ càng ngày càng áp lực, ngay cả nha hoàn quỳ gối cách ba cái hành lang gấp khúc trong Hàm Chương Các cũng có thể mơ hồ nhận thấy đại họa sắp ập lên đầu.
Nhìn sắc mặt Lục Hậu càng ngày càng âm trầm, kế Hầu phu nhân cuối cùng nhịn không được muốn mở miệng biện giả. Nhưng ngay lúc này có nha hoàn chạy tới báo lại:"Không xong, không xong, Hầu gia, phu nhân, đại thiết gia bị thương!"
"Cái gì?" Lục Hầu cả kinh, tâm trạng lộn xộn, vội lên tiếng sai người mời đại phu.
Đối với đứa con trai Lục Duy Diệu này, ông đúng là thương yêu. Mặc dù trước mắt bởi vì kế Hầu phu nhân mà trong lòng có vướng mắc, nhưng máu mủ tình thâm thực sự là không cách nào vứt bỏ.
Còn kế Hầu phu nhân cũng vô cùng lo lắng, bất chấp bản thân đang mang tội đã vội vàng đứng dậy kéo nha đầu kia:"Mau nói, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì!"
"Này... Đây không phải chuyện lớn gì..." Giống như có điều cố kỵ, nha đầu kia nói tới nói lui cũng không nói rõ.
Thấy nàng ấp úng, kế Hầu phu nhân càng nghi ngờ, lại nhìn xem nha hoàn kia liên tiếp nhìn lén bản thân, càng cảm thấy chuyện kỳ lạ:"Cuối cùng là làm sao, Diệu nhi làm sao bị thương, nghiêm trong không? Hiện tại ai hầu hạ bên người, đại phu đến chưa?"
"Này... Này..." Tiểu nha hoàn bị kế Hầu phu nhân hỏi liên tiếp làm cho tay chân luống cuống, đầu lưỡi líu lại, không ngừng nhìn kế Hầu phu nhân, giống như muốn nói lại không dám nói.
"Thật đúng là vội chết ta!" Lòng nhớ mong nhi tử quá mức cấp thiết, kế Hầu phu nhân lần nữa quỳ rạp xuống trước mặt Lục Hầu, trong mặt hàm chưa nước mắt:"Hầu gia, chuyện gì đi nữa cũng không quan trọng bằng hài tử, chúng ta hiện tại nhanh đi xem Diệu nhi. Còn Vân Hi nơi này, ngài làm cho người tra tiếp, cuối cùng có tội gì ta đều nhận. Van xin ngài, được không?"
Lục Hầu vốn chỉ lo lắng Lục Duy Diệu lại bởi vì kế phu nhân tỏ ra yếu thế làm cho ông mềm lòng. Bất đắc dĩ hở dài, bỏ xuống hoài nghi, thúc giục hạ nhân nhanh chóng xách đèn đi tới từ đường.
Lê Hi lạnh lùng nhìn, khóe môi câu ra một độ cung sáng tỏ, hắn chờ chính là cơ hội này.
Nguyên thế giưới, từ đường cũng giống như hôm nay xảy ra rối loạn, chỉ là cùng hiện tại khác, khi đó Lục Vân Hi không bị thương, bị thương chính là nhũ mẫu nhìn hắn bị phạt.
Lục Vân Hi trời sinh hiếu thảo, tuy bị phạt oan ức nhưng đối mặt bài vị tổ tông, lại là đêm trước giỗ thân mẫu, kiên quyết không làm hành động vô lễ, thật sự quỳ một đêm, không ăn gì.
Chỉ tiếc ông trời mắt bị mù, không nhìn ra chân tâm của hắn. Lục Vân Hi tiến vào từ đường chỉ mới ba canh giờ, cây trụ bị gẫy ngã xuống, trực tiếp đập chết lười biếng bà tử ở hậu điện.
Sau đó toàn bộ hậu điện đều sụp xuống.
Dựa vào ký ức của Lục Vân Hi, từ đường vốn lâu năm không tu sửa. Mà sau khi kế Hầu phu nhân vào phủ, không muốn đối mặt bài vị chính thất tiền Hầu phu nhân, dứt khoát giữ lại phí tu sửa hàng năm, duy trì mặt trên ngăn nắp, cái khác không rãnh để ý.
Dù sao Lục Hầu một năm cũng chưa chắc đi vào một lần, mà hàng năm giổ tổ cũng đều tổ chức tại tổ trạch dòng họ ở kinh thành.
Vì vậy, trong những năm qua, tiền viện có ánh sáng còn tốt, còn khoảng sân sau râm mát từ lâu đã trở thành nơi tụ tập của kiến và côn trùng, lung lay sắp đổ. Lục Vân Hi hoàn toàn cõng tội thay kế Hầu phu nhân.
Còn hiện tại, Lục Duy Diệu bị thương cũng là gieo gió gặt bão.
Lục Duy Diệu bị phạt tự nhiên sẽ không giống Lục Vân Hi năm đó si ngốc quỳ, nhất định là sử dùng gian phòng hậu viện. Bị đập đến cũng là đương nhiên.
Câu ra khóe môi hả hê, Lê Hi nhấc chân đi phía sau hai người Lục Hầu, chuẩn bị cùng nhau đi tới từ đường.
Nguyên thế giới, kế Hầu phu nhân đem chuyện từ đường bị sập hoàn toàn đổ lên người Lục Vân Hi, nói Lục Vân Hi là điềm xấu. Ngay cả tổ tiên cũng không tha cho hắn nên trời phạt, cảnh báo thế nhân.
Còn nhân tra bạc tình bạc nghĩa như Lục Hầu càng tiệp dịp vứt bỏ nhi tử điềm xấu, thậm chí còn cam chịu cách làm của kế Hầu phu nhân, mặc người kinh thành bôi xấu thanh danh Lục Vân Hi.
Chưa từng hầu hạ qua nhưng cũng là máu mủ tình thâm, rốt cuộc lạnh lùng như nào mới có thể lòng dạ độc ác với người thân?
Đau xót trong mắt Lê Hi chợt lóe qua, sau đó hóa thành âm hàn xuyên thấu xương cốt.
Chuyện cũ tái hiện, hắn ngược lại cũng muốn nhìn tra nam tiện nữ làm sao tẩy trắng thay kết tinh tình yêu của bọn họ. Chỉ là trước mắt, tựa hồ hai người này còn chưa biết nhi tử bảo bối của mình đã bị trời phạt.
Tựa hộ nhận thấy ánh mắt của Lê Hi, kế Hầu phu nhân vô thức quay đầu nhìn hắn.
Đèn đuốc sáng rực, thiếu niên mỉm cười, lịch sự tao nhã vô cùng, khí độ toàn thân hay trang phục đều giống như tiền Hầu phu nhân.
Giống như tiền Hầu phu nhân đã từng dựa vào thân phận đích nữ đã đem danh tiếng đệ nhất mỹ nhân kinh thành của mình cướp đi, hôm nay nhi tử nàng, sợ rằng lại đến cướp tương lai nhi tử ả.
Không! Ả tuyệt đối không cho phép!
Kế Hầu phu nhân cắn chặt môi dưới tới rỉ ra vết máu, phòng bị lo âu trong mắt càng nhiều.
Tình hình hiện tại tràn ngập nguy cơ, danh dự khuê phòng của ả khó bảo tòa, Lục Duy Diệu lại ngoài ý muốn trọng thương.
Mẫu tử ả xuất thân không tốt, vừa không có chỗ dựa vững chắc. Những thứ có được đều từ Lục Hầu cưng chiều mà có. Một khi mất đi, như vậy tiếp theo đợi ả đó chính là vạn kiếp bất phục, lúc đó so với cái chết càng làm ả khó chịu được.
Rốt cuộc nên làm gì bây giờ? Kế phu nhân tâm tư rối loạn.
Mà Lục Hầu cũng mơ hồ bất an. Vừa mới quá lo lắng, nha hoàn đưa tin lại không nói rõ, lại làm cho ông quên đi không ít chi tiết. Hiện tại được gió đêm thổi qua, cũng tĩnh táo không ít. Lục Duy Diệu bị ông đưa vào từ đường vào buổi chiều, ba ngày sau được thả ra. Lúc này nói bị thương, chẳng lẽ là từ đường xảy ra chuyện ngoài ý muốn?
Nếu thật là từ đường họ xảy ra chuyện, hành động tìm đại phu vừa nãy của ông chính là không thích hợp.
Đại Chu trọng hiếu, chuyện này dù ngoài ý muốn hay không, đều là chuyện gièm pha (tai tiếng), còn Lục Duy Diệu, trên người cũng sẽ bị lây nhiễm xem là điềm xấu.
Nghĩ đến đó, Lục Hầu dừng chân, gọi lại nha hoàn còn muốn hỏi, nhưng lại bị tiếng động lớn cách đó không xa truyền tới cách đứt. Mà gã sai vặt hắn phái đi trước tối từ đường mặt mũi kinh hoảng chạy tới nói:"Hầu gia, Hầu gia, không xong. Từ đường... Từ đường sụp rồi."
"Cái gì?" Lục Hầu sắc mặt trắng nhợt, suýt nữa ngất đi. Còn kế Hầu phu nhân, cơ thể xụi lơ, đầu óc trống rỗng.
Mà lúc này có xe ngựa tiến vào từ cửa sau, làm cho mặt hai người trắng bệch....
Bình luận truyện