Luôn Có Tình Địch Muốn Công Lược Ta
Chương 44
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Không có.” Kỳ Tranh buột miệng chối, sự bình tĩnh trong mắt đã khôi phục lại như ngày thường, vừa lãnh túc vừa xen lẫn sự ôn nhu chở che.
Lê Hi không rõ nội tình thầm quan sát y một hồi, mặc dù trong lòng mơ hồ cảm thấy có gì đó sai sai nhưng lại không nghĩ ra là sai chỗ nào.
Dưới sự ám chỉ của Kỳ Tranh, Lê Hi uống một ngụm nước trái cây, lúc đầu lưỡi tiếp xúc với dòng nước liền gây ra cảm giác khó chịu vi diệu làm cho Lê Hi nháy mắt hiểu rõ, sự phát hiện này khiến lòng hắn càng thêm kiên định.
Không có mở miệng vạch trần, Lê Hi nhăn mũi nửa thật nửa giả than phiền với y “Sau này không được thêm bất kì nguyên liệu kì lạ nào nữa, tôi cũng không phải là thỏ ăn chay.”
“Được.” Kỳ Tranh gật đầu đồng ý, rồi lấy ngón trỏ lau đi khóe môi còn dính chút nước của hắn.
Lê Hi cố ý nghiêng đầu gặm liếm ngón tay y.
Cho đến khi sống lưng của Kỳ Tranh cứng đờ, không dám nhúc nhích thì hắn mới hài lòng thả ra.
Một trận sóng gió sắp ập tới mà chỉ cần một động tác nhỏ ngọt ngào của người yêu thì lập tức được xua đi hoàn toàn, mùi nguy hiểm còn ẩn nấp bên trong cũng lặng lẽ tan biến vào một góc xó xỉnh nào đó.
Kỳ Tranh và Lê Hi sánh vai với nhau bước vào đại sảnh.
Kiến trúc Kỳ gia mang hình dáng của một trong những tam đại vương phủ quyền lực nhất dưới triều nhà Thanh, vào thời điểm bị quân phiệt chia cắt, quần hùng nổi lên khắp chốn, Kỳ gia liền chiếm nguyên cả cái Vương phủ này và lưu truyền cho đời sau.
Ngày nay, mặc dù bên ngoài được tu sửa vì bị xuống cấp nhưng không gian bên trong vẫn còn lưu lại mùi vị cổ xưa trang nhã.
Không biết đã đi qua hành lang thứ mấy, mỗi cái hành lang đều được bày biện trang trí giống nhau như đúc làm cho một tên mù đường trầm trọng như Lê Hi càng thêm mờ mịt, ngay cả đầu óc linh hoạt cũng trở nên trì trệ không rõ nguyên nhân.
Kỳ Tranh mắt lạnh nhìn rõ biến hóa nho nhỏ này của hắn, hàng mi khép hờ che đi sự thâm trầm nơi đáy mắt.
Sự mệt mỏi trong lúc vô tình đã chất thành đống, Lê Hi khẽ lắc đầu một cái cho tỉnh táo lại, nhưng vẫn không thể kìm chế được mà muốn nhắm mắt lại.
Ngay tại lúc này, Kỳ Tranh quay người lại đúng lúc ôm hắn vào trong lòng.
Làn hơi thở quen thuộc làm cho Lê Hi hết sức yên tâm, không lâu sau hắn liền dựa đầu vào vai Kỳ Tranh ngủ thiếp đi.
Bộ dạng say giấc nồng của Lê Hi rất an tĩnh ngoan ngoãn, Kỳ Tranh nhìn một hồi, trên khuôn mặt than thoáng xẹt qua một tia ôn nhu.
Nhẹ nhàng bế người trong lòng lên, Kỳ Tranh xoay người bế Lê Hi lên lầu về phòng của mình.
Nhưng y không có phát hiện ra, ngay tại lúc y mở cửa phòng ngủ ra, Lê Hi vốn ngủ an tĩnh trong lòng y thì khóe môi lại nhếch lên tạo thành một nụ cười gian xảo.
Chỉ khoảng năm phút sau, Kỳ Tranh đã sắp xếp gọn gàng đâu vào đấy rồi đi ra khỏi phòng.
Phất tay gọi người hầu đứng bên cạnh, y mở miệng phân phó “Nghĩ cách tìm người ám chỉ khiến Trạm Thiên Lãng và Hứa Nam đưa tặng lễ vật đến trước mặt ông nội, tốt nhất là đầu tiên.”
Kỳ Tranh hiểu rất rõ tâm tư của Trạm Thiên Lãng và Hứa Nam. Cũng chính vì vậy, y tuyệt đối sẽ không để bọn họ được toại nguyện đâu.
Mộc vu tú lâm, phong tất tồi chi. (Ý chỉ những người nổi bật, có tài năng nhưng dễ bị ghen ghét, đố kị)
Hôm nay chỉ sợ đám người tới dự tiệc mừng thọ này đa phần đều có tâm tư giống như bọn họ.
Hai món lễ vật mà bọn họ tới kính tặng, một cái là dâng tặng lấy lòng, một cái là trân bảo hiếm thấy khó tìm, nhất định sẽ cướp lấy hết vinh quang của những món lễ vật khác.
Đến lúc đó, kết thúc sẽ không mấy tốt đẹp.
Dù sao thì muốn Kỳ gia che chở không phải chỉ cần một món đồ bằng ngọc quý hay là một quyển sách cổ hiếm là có thể.
Thứ bọn họ muốn có được, dĩ nhiên là phải bỏ ra một cái giá cực kì đắt.
Chỉnh chu lại trang phục, Kỳ Tranh chuẩn bị rời đi.
Hôm này là tiệc mừng thọ của ông nội, là chủ nhà, tất nhiên ông phải tự mình tiếp đón khách khứa. Cho dù thân phận của họ là gì đều vẫn được hoan nghênh khi đến đây.
Còn về phần Lê Hi, cứ để hắn nghỉ ngơi cho khỏe là được.
Chờ đến sau khi hắn tỉnh lại thì y đã nắm trong tay kết quả mà mình mong muốn.
Không sai, vừa rồi Kỳ Tranh đã động tay với ly nước ép kia.
Y đã tận mắt thấy rõ tư thái mập mờ của Lê Hi và Trạm Thiên Lãng ở dãy hành lang kia, thậm chí y cũng nghe rõ mồn một lời nói mang theo sự uy hiếp nhưng thực chất lại ẩn chứa tính độc chiếm của Lê Hi.
Mặc dù động tác của Lê Hi rất hung ác, ánh mắt cũng lộ ra sự khinh miệt, thế nhưng bộ dáng lấy vẻ cường thủ hào đoạt che đậy đi sự ôn nhu bên trong đó đã khiến cho Kỳ Tranh động lòng.
Bởi vì không thể phân biệt được đâu là diễn kịch đâu là thật nên tâm tình của Kỳ Tranh hết sức nóng nảy.
Sự mất mát vô hình và ngọn lửa ghen tuôn hừng hực như muốn đè bẹp y đến nghẹt thở, chỉ hận không thể trực tiếp ra tay cho Trạm Thiên Lãng đi đời nhà ma.
Khuôn mặt tuấn mỹ của người đàn ông chìm vào sự phiền muộn cực độ, dưới ánh đèn màu sáng rực làm bộc phát ra sự u ám hằn sâu trên đó.
Cứ nghĩ đến việc Lê Hi còn chút tình cảm với Trạm Thiên Lãng là tâm tình y như chìm xuống đáy cốc, ngay cả việc hít thở cũng trở nên rất khó khăn. (Lầm rồi anh ơi)
Nỗi tuyệt vọng vô tận lặng lẽ ăn mòn trái tim của Kỳ Tranh, nỗi đau đớn tận xương tủy này cũng đủ để đánh y rớt vào địa ngục sâu thẳm, không hề có bất kì cơ hội cứu chuộc nào.
Qua một hồi lâu, y mới làm theo dự tính của bản thân, vẻ mặt vốn thất bại chán nản nay đã khôi phục lại khuôn mặt than uy nghiêm như thường ngày.
Kỳ Tranh đứng ở trên lầu nhìn xuống cảnh tượng náo nhiệt rôm rả của khách khứa trong sảnh tiệc, y chậm rãi thu liễm lại khí lạnh trên người mình, nhưng trong mỗi cái giơ tay nhấc chân tùy ý vẫn lơ đãng toát ra khí thể nguy hiểm khiến cho người ta không rét mà run.
Trong lúc này, cửa phòng ngủ ở lầu ba bị nhẹ nhàng đẩy ra vang lên một tiếng két.
Kỳ Tranh quay đầu lại thì nhìn thấy khuôn mặt cười híp mắt của Lê Hi.
Cơ thể ngây ngô còn đang phát dục của thiếu niên tỏa ra mùi hương tươi mát tự nhiên, thế như trong đôi mắt trong trẻo kia lại tựa như nhìn thấu được mọi thứ trên thế gian này.
Hắn đi tới bên cạnh Kỳ Tranh, đứng sóng vai với y nhìn xuống sảnh tiệc xa hoa đầy ắp khách khứa đến từ các gia tộc có danh tiếng, ánh mắt kiêu ngạo lộ ra vẻ khinh thường.
“Nếu bây giờ nói xin lỗi thì tôi sẽ cân nhắc xem có nên tha thứ cho anh hay không?” Ngón tay của Lê Hi gõ lên lan can phát ra tiếng vang nặng nề.
“…” Kỳ Tranh vẫn giữ im lặng, có vẻ không tính trả lời lại.
Đây là yêu cầu duy nhất mà y không thể nào thỏa mãn Lê Hi được.
Y kiên quyết sẽ không bỏ qua cho Trạm Thiên Lãng, không chỉ vì hoàn toàn đánh mất sự nhớ nhung tình cũ của Lê Hi, mà còn muốn đá văng Hứa Nam ra xa nữa. Y tuyệt đối sẽ không cho phép bên cạnh Lê Hi xuất hiện những người sinh lòng mơ tưởng với hắn.
Nhìn bộ dáng như thế của y, Lê Hi thầm thở dài trong lòng.
Xưa nay Kỳ Tranh là một người ẩn nhẫn yên tĩnh, nhưng tính cách lại rất ôn nhu săn sóc. Mặc dù có ý định chiếm làm của riêng mãnh liệt nhưng lại rất có chừng mực, chưa bao giờ vượt qua khỏi ranh giới cuối cùng của Lê Hi, hoàn toàn dành cho hắn sự tôn trọng nhất định.
Nhưng mà sự tình trong ngày tiệc mừng thọ này vẫn là lần đầu tiên xảy ra. Chỉ sợ là hắn và Trạm Thiên Lãng quá mức mờ ám nên mới khiến y sinh ra lòng bất an.
Ôm lấy Kỳ Tranh từ phía sau, Lê Hi thân mật cọ đầu lên tấm lưng dày rộng của y trấn an “Liều lượng thuốc ngủ quá ít, ngay cả một con thỏ cũng không thể ngủ nổi.”
“…” Kỳ Tranh cạn lời.
“Anh nói thử xem, anh tính kế tôi như thế, vậy thì tôi nên xử anh như thế nào đây?” Tiếng cười nói du dương mang theo chút mùi vị tình dục mơ hồ, gò má mềm mại nhẵn nhụi không ngừng cọ lên cái gáy của y.
Trong lúc này, Lê Hi rất giống một vị chủ nhân sủng ái mèo yêu nhà mình, vừa cao ngạo vừa cám dỗ chết người.
Hô hấp của Kỳ Tranh vì sự tiếp xúc gần gũi của hắn mà trở nên dồn dập không thôi.
Y xoay người lại vươn tay siết chặt lấy eo của Lê Hi, mạnh mẽ ôm chặt lấy người nọ vào trong lòng, sau đó liền cúi đầu hôn lấy bờ môi của hắn.
Hơi thở nóng bỏng ẩn chứa sự tức giận rõ rệt xộc thẳng vào trong khoang miệng của Lê Hi và tàn phá khắp mọi nơi.
Lê Hi ngẩng đầu lên vươn ra đầu lưỡi mềm mại háo hức phối hợp với sự bất mãn của y.
Hơi thở dồn dập khiến người ta suy nghĩ sâu xa cùng với âm thanh rên rỉ ý loạn tình mê.
Tiếng nước ái muội khi hôn môi vang vọng làm cho bầu không khí xung quanh nóng hẳn lên.
Qua một hồi lâu sau hai người mới tách ra.
Để Lê Hi dựa vào ngực mình từ từ thở đều đặn lại, Kỳ Tranh vì hắn mà cẩn thận chỉnh chu lại cổ áo có chút xộc xệch.
Lê Hi ngước mắt nhìn bộ dáng chăm chú của y, vươn tay ôm lấy đầu của y kéo xuống rồi ghé vào tai y nói “Kỳ Tranh, anh đừng có suy nghĩ nhiều quá. Trong mắt em, Trạm Thiên Lãng chẳng khác gì một con súc vật, ở trên thế gian này, chỉ có anh mới được quyền hôn em thôi.”
Lời tỏ tình ngọt ngào làm cho tâm tình còn đang bất an của Kỳ Tranh trong nháy mắt trở nên thư thái hơn rất nhiều, vành tai của y cũng đỏ ửng lên vì hơi thở nóng hổi của Lê Hi.
Thấy y đã khôi phục lại dáng vẻ như ngày thường, cũng đã giải quyết xong khúc mắc ở trong lòng, Lê Hi mới hoàn toànyên tâm.
Nhìn đồng hồ thấy thời gian đã không còn sớm, Lê Hi dặn dò Kỳ Tranh “Lát nữa nhớ nói với ông nội anh nhất định phải từ chối lễ vật của Trạm Thiên Lãng, cuốn sách cổ kia có vấn đề.”
“Được.” Kỳ Tranh không thèm hỏi nguyên nhân liền gật đầu đồng ý.
Hai người nhanh chóng sửa sang lại quần áo rồi cùng nhau đi xuống lầu.
Trong lúc này bầu không khí của bữa tiệc đang rất náo nhiệt.
Ánh đèn mê ly, nội thất được trang hoàng vô cùng hoa mỹ. Nơi tụ họp của các thế gia luôn là lãng mạn và mơ mộng như vậy.
Vì sự yêu thích đặc biệt của ông Kỳ nên đa số các vị khách đều mặc trang phục cổ điển đến dự tiệc.
Từ váy đầm dài được cách tân đến bộ vest thời xưa bên Châu Âu, tất cả đều được nghiên cứu và may đo cẩn thận tỉ mỉ. Ngay cả trang sức đi kèm cũng là đá ngọc quý giá, kết hợp hài hòa giữa khiêm tốn và xa hoa.
Kỳ Tranh không có nói gì nhiều, y dặn Lê Hi không được uống rượu quá nhiều liền tách ra.
Còn Lê Hi thì cầm một dĩa thức ăn rồi tìm một góc xó xỉnh nào đó chuẩn bị xem kịch vui.
Ly nước ép mà Kỳ Tranh đưa cho hắn dù liều lượng thuốc ngủ không nhiều nhưng cũng gây ảnh hưởng phần nào, mặc dù đầu óc rất tỉnh táo nhưng thân thể lại uể oải lười nhác.
Đánh một cái ngáp nhỏ, hắn vươn ngón tay khẽ lau đi hơi nước đọng trên lông mi vì buồn ngủ.
Mà trong lúc này, Hứa Nam đứng lẫn trong đám người đang xa xa nhìn bộ dáng của Lê Hi với ánh mắt đè nén sự say mê.
Ở trong lòng Hứa Nam, bản thân Lê Hi vĩnh viễn là kiêu ngạo như vậy.
Chơi trò chơi nguy hiểm với hắn, hưởng thụ sự ôn nhu mà hắn ban phát cho, mỗi giờ mỗi phút mỗi giây không lúc nào là không bị mê hoặc đến thần hồn điên đảo vì hắn, rồi sau đó sẽ bị hắn vô tình đùa giỡn rồi vứt bỏ, nếm đủ sự sa đọa nghiệt ngã cũng với tàn khốc dữ dội.
Nhưng cho dù là như vậy cũng không thể ngăn cản sự khát vọng theo đuổi Lê Hi của cậu ta.
Giống như một con thiêu thân si mê ngọn lửa vậy, đến chết mới thôi.
Thu hồi lại ánh mắt, kế hoạch của Hứa Nam vốn là để lấy danh nghĩa của cấp dưới đi tặng lễ vật.
Rũ bỏ bộ dáng âm nhu ngoan ngoãn trước kia đi, giờ đây cậu ta đã trở nên vô cùng giỏi giang và nghiêm túc.
Nhìn Trạm Thiên Lãng mặt mũi u ám đứng cách đó không xa, Hứa Nam siết chặt cái hộp cầm trong tay.
Đây chính là thời điểm giành lấy Lê Hi từ tay Trạm Thiên Lãng! (Nhầm đối tượng òi)
Thất bại hay thành công đều sẽ được quyết định trong thời khắc này!
Lần này, cậu ta muốn tự tay làm mất sạch mặt mũi của Trạm Thiên Lãng trước ánh mắt chăm chú của tất cả khách khứa ở đây!
Tiếng chuông đồng hồ gõ đúng tám giờ, dạ tiệc cuối cùng cũng đã bắt đầu. Bánh kem được đẩy ra, sau khi ông Kỳ thổi nến thì mọi người rối rít tấp nập dâng lễ vật lên.
Mà Hứa Nam và Trạm Thiên Lãng lại trùng hợp đều đứng phía trước đám đông. Đôi uyên ương yêu nhau say đắm ngày nào nay đã sớm vạch trần khuôn mặt giả dối của đối phương. Lòng thù hận khắc sâu tận xương tủy, ánh mắt bọn họ dành cho nhau cũng chỉ là sự khinh miệt và khiêu khích.
Mà phía xa xa ở chỗ Lê Hi, Kỳ Tranh cũng đã lặng lẽ trở về đứng ở bên cạnh hắn.
Hứa Nam dẫn đầu dâng lễ vật của mình lên.
Là một bộ <<Kinh Kim Cương>> được điêu khắc tinh xảo bằng ngọc quý.
(Kinh Kim Cương: hay còn gọi là Kim cương bát nhã ba la mật đa kinh, một bộ kinh Phật được lưu truyền rộng rãi ở vùng Đông Á).
Đá ngọc màu xanh đậm được mài dũa thành từng miếng mỏng, rồi dùng sợi dây kim tuyến may lại thành một quyển sách. Mỗi một trang đều là chứ triện nhỏ được khắc lên trên đó, tổ hợp thành một cuốn Kim Cương Kinh hoàn chỉnh.
Mặc dù chỉ là sử dụng đá ngọc phổ thông, thế nhưng phương pháp mài mỏng một khối đá thô thành những miếng mỏng như vậy cùng với hàng chữ triện được khắc một cách uyển chuyển như rồng bay phượng múa trên đó khiến người ta không khỏi sinh lòng khen ngợi.
(Chữ triện: là một kiểu chữ thư pháp cổ của Trung Quốc, có nguồn gốc từ thời nhà Chu và phát triển mạnh ở nước Tần trong thời kì Chiến quốc.)
Ông Kỳ yêu thích đến độ không thể buông tay ra, vừa cẩn thận lật xem vừa hoài nghi với thân phận của Hứa Nam.
Nếu như ông nhớ không lầm thì thủ pháp gọt ngọc gia truyền của Cố gia thì chỉ có dòng chính mới được học tập. Tuổi tác của Hứa Nam không lớn, nhưng cho dù là khuôn mặt hay là cái họ đều không quá giống huyết mạch của Cố gia.
Vì không dám chắc thân phận của Hứa Nam nên ông Kỳ cũng không có hỏi gì nhiều, chẳng qua là vỗ vai của cậu ta một cái rồi cảm thán “Quả nhiên hậu sinh khả úy, thủ pháp như vậy đúng là không tầm thường.”
“Chỉ là một chút tài mọn mà thôi, ngài quá khen rồi.” Nét mặt của Hứa Nam vô cùng cung kính.
“Vậy là đã rất tốt rồi, người tuổi trẻ không nên khiêm tốn quá.” Một lần nữa khẳng định tài nghệ của Hứa Nam, ông Kỳ đưa mắt nhìn về phía Trạm Thiên Lãng.
Bởi vì lễ vật của Hứa Nam quá sức bắt mắt nên lễ vật của Trạm Thiên Lãng cũng không có tỏa sáng rực rỡ như trong tưởng tượng.
Bởi vì được Lê Hi chỉ điểm cho nên chủ nhân của cuốn sách cổ đã đi đến viện bảo tàng quốc gia để kiểm chứng giá trị văn vật.
Giá trị của cuốn sách cổ lên đến ba chục triệu làm cho người chủ nhân đó hết sức kinh ngạc, đồng thời trong lòng người đó cũng có thêm vài phần tính toán, cho nên không dễ dàng đồng ý bán đi.
Trong buổi tiệc này không ít người có tâm tư muốn dâng lễ vật lấy lòng ông Kỳ. Chẳng qua hành động của Trạm Thiên Lãng quá mức cương quyết, lại khư khư khoe giá cả trên trời của cuốn sách cổ này khiến nhiều người thầm cảm thán nhà họ Trạm đúng là có tiền, đồng thời cũng thấy rõ sự ngu ngốc của Trạm Thiên Lãng.
“Sách cổ vốn là vật quý hiếm, quả thực nên quý trọng, mà tiền cũng không phải là dễ kiếm, hay là Trạm tiên sinh nên mang về đi thì hơn.” Nhớ đến lời nói của cháu trai mình trước đó, ông Kỳ không chút do dự cự tuyệt.
“Chẳng qua đây chỉ là chút lòng thành nho nhỏ, ngài đây lại yêu thích nhã vật, nên chỉ có cuốn sách cổ này mới thực sự là hợp với ngài. Còn nếu là tôi mang vật thanh nhã này bên người, chỉ sợ là sẽ làm bẩn nó.”
“Không thể nói như vậy, tôi biết cha cậu cũng là người trong giới, nếu như cậu thấy mình không thích hợp thì không bằng cứ tặng cho ông ấy là được thôi.”
Thái độ cự tuyệt của ông Kỳ thể hiện rõ ràng trước mặt mọi người chả khác gì trực tiếp đánh mặt Trạm Thiên Lãng, cho dù gã có nói bóng nói gió về thân phận địa vị của mình nhưng gã vẫn không thể phản bác lại dù chỉ một câu nên đành cười hùa theo “Nếu ngài đã nói như vậy thì tôi đã hiểu rồi. Có điều ngài Kỳ nhìn xem, lễ vật tôi cũng đã đưa tới đây rồi, tốt xấu gì ngài cũng nên xem qua một lần.”
“Không thành vấn đề, Trạm tiên sinh rộng lượng, vậy tôi đây đành học hỏi thêm chút kiến thức.” Đã nói đến nước này, ông Kỳ không thể không nhận lấy rồi tỉ mỉ xem xét một phen.
Mọi người xung quanh cũng tò mò nghển cổ chiêm ngưỡng cái gọi là sách cổ quý hiếm, dù gì thì cuốn sách cổ này trước đó đã từng nổi danh một lần, nhưng số người thấy qua vẫn tương đối ít.
Nên biết rằng, bút tích thư họa của đại danh sư Ân Ly ngày xưa được lưu truyền cho tới đời nay rất là thưa thớt. (không biết ông này, sợt gg thì không ra:v)
Quyển sách cổ này chính là được viết trong thời kì hưng thịnh nhất, mỗi một nét chữ của ông đều rất có tâm huyết, lao tâm khổ tứ mới hoàn thành được một tác phẩm hoàn mỹ đó.
Mặc dù có niên đại rất lâu năm nhưng trang giấy vẫn được giữ gìn rất tốt.
Trang giấy chỉ hơi bị ố vàng một chút, góc sách bị mài mòn chứng tỏ nó đã vượt qua hàng ngàn năm tháng.
Sự thán phục trong mắt mọi người làm cho Trạm Thiên Lãng vô cùng đắc ý, nhìn đến bộ dạng chăm chú của ông Kỳ càng khiến gã đưa ra một quyết định, chờ đến khi xung quanh không còn ai nữa, gã sẽ lại tự tay đưa tặng cho ông.
Dù gì thì tiền bạc đối với gã mà nói chỉ là chuyện nhỏ.
Điều quan trọng nhất là phải tìm một quả núi lớn cường đại để bấu víu vào, để cho lão cha và thằng con riêng đó không dám hó hé gì.
Ngay tại lúc Trạm Thiên Lãng còn đang hưởng thụ sự thành công sắp nằm trong tầm tay thì gã bỗng thấy Lê Hi đang đứng bên cạnh Kỳ Tranh.
Trạm Thiên Lãng theo bản năng lui về phía sau một bước, một cảm giác nguy hiểm từ từ len lỏi vào trong tim gã, quanh quẩn mãi trong đó, qua một hồi lâu mà vẫn chưa có tan đi.
Trong nháy mắt này, gã lại sinh ra một loại ảo giác, gã thấy mình như là một tên nô lệ khúm núm quỳ rạp dưới chân Lê Hi, thấp thỏm bất an suy đoán tâm tư của chủ nhân.
Không tự chủ được mà nín thở, Trạm Thiên Lãng trốn tránh ánh mắt nhìn chằm chằm của Lê Hi.
Mà ông Kỳ đang xem xét cuốn sách cổ kia sinh ra lòng nghi ngờ.
Cuốn sách cổ mà Trạm Thiên Lãng đưa tới cho dù nhìn ở góc độ nào cũng được xem như là một món đồ cổ hiếm có, hơn nữa từ bút tích đến tranh vẽ mà nói, cũng chính là bản chính của đại danh sư Ân Ly. Nhưng tại sao Kỳ Tranh lại nhắc đi nhắc lại với ông là cuốn sách cổ này có vấn đề?
Nụ cười trên môi của Lê Hi càng thêm sâu hơn, dưới ám hiệu của Kỳ Tranh, một người hầu đi tới bên người ông Kỳ, cúi đầu nói nhỏ bên tai ông vài câu.
Ông Kỳ nghe xong thì trên mặt hơi lộ vẻ xúc động, ông cẩn thận nhìn lại mấy lần nữa rồi nhờ một vị khách lớn tuổi nhưng tai mắt còn tinh tường nói “Tôi đã lớn tuổi rồi, ánh mắt không được rõ lắm. Ở đây chỉ có ông là còn được, ông hãy tới xem một chút đi.”
Vị khách già đó tiến lên nhận lấy sách cổ rồi xem xét mấy lần, sau đó khẽ vuốt ve một trang giấy trong đó, có điều chỉ mới vuốt được có nửa thì sắc mặt khẽ thay đổi.
Cùng ông Kỳ nhìn nhau một cái, khi đã có được khẳng định, vị khách già đó nói “Trạm tiên sinh, cuốn sách cổ này chính là cuốn sách đã nổi tiếng vài ngày trước đó?”
“Không sai, chính là nó.” Trạm Thiên Lãng gật đầu thừa nhận.
“Vậy lúc ngài tới mua, nguyên chủ có giải thích với ngài về nguồn gốc của nó không?”
“Có nói qua, là tổ tiên truyền lại.”
“Vậy thì…” Vị khách già trịnh trọng nói “Trạm tiên sinh, xin thứ cho tôi nói thẳng, cuốn sách cổ này có chút vấn đề, quả thực đây là đồ cổ, nhưng mà không phải là bản gốc bút tích của đại danh sư Ân Ly, mà là bản mô phỏng lại của hậu nhân.”
“Cái gì?” Trạm Thiên Lãng cả kinh.
“Haizz.” Vị khách già thở dài, chỉ cuốn sách cổ giải thích “Đầu tiền là về phần giấy, đúng là không phải. Giấy của cuốn sách cổ đó vốn được làm từ tơ tằm, mà chất liệu giấy ở đây lại làm từ gỗ cây, tức là loại giấy hạ đẳng. Nhưng mà đại danh sư Ân Ly sinh ra trong dòng dõi hoàng tộc, danh tiếng lừng lẫy, tất nhiên, chất liệu giấy mà ông ấy sử dụng phải được làm từ tơ tằm thượng hạng, nhưng còn cái này thì không giống.Thứ hai là về màu mực, cuốn sách cổ này được viết bằng mực làm từ tinh dầu của cây Tùng, màu mực nhạt và thiếu độ sáng bóng. Mà đại danh sư Ân Ly lại thích sử dụng màu mực đậm và sáng, màu mực có hơi ngả sang chút màu khói. Mặc dù hai loại mực này có tên giống nhau nhưng màu sắc lại chênh lệch một trời một vực! Cuối cùng chính là kiểu chữ, mặc dù nét chữ được viết trong cuốn sách này rất giống nhưng lại không có được sự khí phách tài hoa của đại danh sư Ân Ly. Đánh giá tổng thể lại, mặc dù quả thực là đồ cổ nhưng lại không phải là bản gốc do chính đại danh sư Ân Ly tự tay viết nên, Trạm tiên sinh đã lầm rồi.”
Lời nói cuối cùng của vị khách già làm cho Trạm Thiên Lãng đần thối ra, trong đầu trống rỗng một mảnh, không có bất kì phản ứng nào.
Mà những người xung quanh cũng vì lời nói của vị khách già mà khiếp sợ không thôi.
Vì vụ mua cuốn sách cổ này mà Trạm Thiên Lãng đã làm náo loạn cả thành phố B, mà hơn nữa dân chúng cũng bị hành động phách lối của gã làm cho kinh động. Nhưng lại đổi về kết quả như lấy giỏ trúc múc nước, mua nhầm hàng giả, không có có mất tiền mà còn mất sạch cả mặt mũi. Thật là làm cho người ta dở khóc dở cười.
Mặc dù trên mặt mọi người vẫn duy trì mỉm cười lễ phép, thậm chí còn rối rít mở miệng an ủi gã không ngớt, nhưng trong lòng lại cười thầm trên sự đau khổ của kẻ khác.
Nhìn bộ dáng thất hồn lạc phách của Trạm Thiên Lãng, ông Kỳ lắc đầu một cái rồi phúc hậu mở miệng dời đi đề tài.
Ông cười nói với Kỳ Tranh đứng bên cạnh hòng hấp dẫn sự chú ý của mọi người về trên người mình “Nghe nói vài ngày trước đó cháu có mua được một thứ tốt, thừa dịp cho chuyên gia ở đây, hãy lấy ra cho mọi người cùng chiêm ngưỡng đi.”
“Vâng.” Kỳ Tranh gật đầu rồi phân phó quản gia đi lên lầu lấy xuống.
Một cái hộp bằng kim loại được mạ vàng trông rất đẹp, Kỳ Tranh vươn tay mở nắp hộp ra, đồ họa hình ánh trăng huyền ảo được điêu khắc tinh xảo hiện ra trước mặt mọi người, đưa tới một trận ồ lên kinh ngạc.
Tràng hạt này đúng được làm từ khối nguyên thạch ba màu và khối nguyên thạch “Lam Hoa Băng” kia.
Cho dù là màu xanh da trời hay là hoa sen có thể thầy cả nhụy trên mặt hồ thì đều được khắc họa vô cùng tinh tế, thậm chí là vầng trăng tựa như có tia sáng ẩn hiện khi di chuyển những hạt châu cũng khiến người ta thán phục không thôi.
“Tốt! Tốt! Tốt!” Ông Kỳ khen không dứt miệng, trong mắt hiện lên tia phấn khích khó kìm nén “Đã nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên ông thấy qua thủ pháp tuyệt diệu đến như vậy!”
“Xin ông đừng nóng vội, bất ngờ vẫn còn phía sau.” Kỳ Tranh nói xong liền gật đầu với quản gia một cái.
Quản gia theo lời y cầm đến ba cái bình phong cỡ nhỏ tới.
Cầm ba cái bình phong vây quanh tràng hạt, rồi sau đó đặt một quả cầu được làm bằng ngọc có gắn đèn sáng bên trong lên, lúc bật công tắc, một cảnh tưởng làm kinh động lòng người hiện lên.
Những vị tiên nữ trên chín tầng mây nháy mắt hiện lên trên các mặt của bình phong.
Vóc dáng quyến rũ, dung mạo khuynh thành.
Kỳ Tranh vươn tay tùy ý rung nhẹ quả cầu ngọc phát ra âm thanh cộng hưởng, mà hình bóng của các vị tiên nữ tựa như hòa theo âm thanh mà nhảy múa.
Phiên nhược du long, tựa như kinh hồng. (ý chỉ vẻ đẹp vụt qua trong chớp mắt, đồng nghĩa với câu phù dung sớm nở chiều tàn)
Một trân bảo được điêu luyện sắc xảo như thế, cho tới giờ chỉ mới nghe qua chứ chưa từng thấy tận mắt.
“Kỳ Tranh, món đồ làm bằng ngọc này…” Ông Kỳ mở miệng hỏi.
Ông đã ở trong giới đá quý này nhiều năm rồi, nên rất quen thuộc với đủ loại trình độ tay nghề. Nhưng món bảo vật trước mắt được người đời xưng là “Quỷ Tượng” hiếm thấy này chỉ có Cố gia mới có thể làm ra được. Có thể mọi người đều biết, Cố gia đời trước đã qua đời vì tai nạn giao thông xấp xỉ mười năm rồi, tài nghệ của Cố gia cũng theo đó mà thất truyền, nhưng mà hôm nay lại tận mắt thấy được tài nghệ bậc thầy này quả là không thể tưởng tượng nổi.
Ông Kỳ theo bản năng liếc nhìn người đang đứng bên cạnh Kỳ Tranh, ánh mắt như đang dò hỏi.
Kỳ Tranh đúng lúc đi lên giới thiệu Lê Hi với ông “Ông nội, đây là Cố Yến, món đồ bằng ngọc này là do cậu ấy làm ra.”
“Họ Cố?”
“Không sai.” Lê Hi gật đầu, sau đó lấy ngọc bội đại diện cho người thừa kế của Cố gia ra dâng hai tay cho ông.
“Được a, chuyện của cha cháu quả thực làm ông hết sức tiếc nuối, thật may là tài nghệ gia truyền còn được lưu truyền hoàn chỉnh trên người cháu. Đúng là trò giỏi hơn thầy!”
“Chẳng qua là học chút da lông của cha cháu mà thôi, ngài quá khen rồi ạ.”
“Vậy còn chủ nhân của cuốn <<Kim Cương Kinh>> kia…” Nếu như Cố Yến xuất thân từ Cố gia, như vậy thì thân phận của Hứa Nam kia khẳng định cũng không phải dạng vừa. Bởi vì chỉ có duy nhất một người được kế thừa tài nghệ Cố gia.
“Chuyện này sao?” Lê Hi nhìn Hứa Nam một cái rồi ung dung nói một câu “Con của cố nhân.”
“Chả trách.” Ông Kỳ gật đầu sáng tỏ.
Lời nói của Lê Hi làm cho vài người hoang mang, họ nghĩ rằng Hứa Nam chính là một đứa trẻ ở dòng phụ của Cố gia thì không khỏi xem trọng cậu ta vài phần.
Nhưng đồng thời, họ cũng nhạy cảm nhận ra quan hệ giữa Lê Hi và Hứa Nam không được thân mật cho lắm, vì vậy có vài người thầm quan sát Hứa Nam với con mắt tràn đầy suy tính sâu xa.
Còn về phần Trạm Thiên Lãng mua nhầm hàng giả kia thì sớm bị mọi người cho ra rìa. Gã cũng nhân lúc này độn thổ chạy đi ra khỏi cửa sau.
Lê Hi đứng giữa đám người nhìn rõ ràng mọi hành động của gã.
Nhìn bộ dáng uể oải chật vật của Trạm Thiên Lãng, khóe môi Lê Hi nhếch lên một nụ cười ôn nhu, thế nhưng tận sâu trong đáy mắt lại là sự giễu cợt đầy ác ý.
Ở bữa tiệc lần này, Trạm Thiên Lãng thất bại thảm hại, còn Lê Hi và Hứa Nam thì ngược lại phất lên như diều gặp gió. Chỉ vì một câu nói là con của cố nhân của Lê Hi mà thân phận điêu khắc sư mới nổi của Hứa Nam được quăng thêm một quả tạ khá nặng đô.
Dù gì thì người thừa kế chính thống của Cố gia không phải là người bình thường như bọn họ có thể chạm tới, nhưng Hứa Nam thì khác, cậu ta chẳng qua chỉ là một điêu khắc sư không có bối cảnh mà thôi.
Trong lúc nhất thời, thân phận của Hứa Nam được nâng lên một tầm cao mới, không ít người muốn mượn sức cậu ta, thế nhưng cậu ta không có như trong tưởng tượng của mọi người mà nhân cơ hội này gây nên sóng gió gì, ngược lại cậu ta đang chịu đủ mọi áp chế, cất bước khó khăn như trên lớp băng mỏng.
Mà Trạm Thiên Lãng cũng rơi vào tình cảnh giống như vậy.
Kỳ Tranh ở trên thương trường như có như không áp chế khiến gã chịu áp lực không thôi, đồng thời hiện tại Lê Hi ở trong giới đá quý gây nên một trận sóng to gió lớn, sau khi cha Cố qua đời, nhóm điêu khắc ngọc hiện đang đầu quân cho Trạm gia bắt đầu lục đục, cũng có người bàng quan đứng nhìn.
Dưới tình trạng loạn trong giặc ngoài như thế, Trạm Thiên Lãng không thể không tìm cách bình ổn tâm tình của những người đó. Hơn nữa còn có đứa con riêng được lão Trạm đem về lại ở khắp nơi cướp đoạt quyền hành càng khiến gã thêm phiền toái.
Trong lúc đó, Lê Hi cũng bắt đầu tiến hành kế hoạch của mình.
Đầu tiên hắn bán ra những sản phẩm điêu khắc tùy tiện của mình với giá trên trời, sau đó trong lúc lơ đãng cảm thán rằng bây giờ đá quý đã không còn độ trong suốt cao như trước nữa, hắn vẫn thích đá quý trong hầm mỏ mà hồi nhỏ cha Cố dẫn hắn đi tham quan hơn nhiều. Cũng nói thêm là, nếu như có đá quý tốt thì hắn sẽ mua ngay, và tuyệt không mua hàng dỏm.
Hành động lần này của hắn làm cho nhiều người sinh ra lòng nghi ngờ.
Năm đó Cố gia sa sút là vì sự qua đời của cha Cố, nhưng tài sản để lại cũng không ít, nhất là quặng mỏ ngọc ngàn năm hiếm có kia. Thanh danh của Lê Hi hiện tại đang nổi như cồn mà hắn lại không đả động gì đến quặng mỏ ngọc kia mà lại muốn thu mua đá quý từ tay người khác, đây là chuyện không hợp với lẽ thường.
Trong lúc này có một người tự xưng là biết hết mọi thứ nói là lần đổ thạch đầu tiên của Lê Hi là dựa vào tiền thế chấp của miếng ngọc bội gia truyền của Cố gia, vì đổ thạch thắng nên mới dẫn đến sự thành công của ngày hôm nay.
Lời đồn đãi như thế càng khiến mọi người nghi ngờ sâu xa hơn. Nhất là lúc Lê Hi lơ đãng nói trước khi cha mình qua đời đã gửi gắm mình cho Trạm gia, lúc này đã có người đã hiểu rõ được phần nào về chân tướng sự việc.
Tài sản của Cố gia bị Trạm gia chiếm đoạt.
Tin đồn như vậy càng ngày càng ác liệt và nhanh chóng truyền khắp thành phố B, cha con Trạm gia được coi như nhân gia chi thiện cũng không thể phản bác lại được. Bởi vì bọn họ quả thật không có cách nào giải thích rằng gần mười năm qua, tài nguyên châu báu của Trạm thi đều được lấy từ quặng mỏ ngọc của Cố gia.
Càng làm cho người ta không thể nào tưởng tượng nổi đó là, sự kiện cha Cố tử vong trong một tai nạn giao thông lại bị người khác bới móc ra, còn viết thư tố cáo nặc danh âm thầm gửi đến đồn cảnh sát.
Lão Trạm rất nhanh nhận được tin tức này.
Mặc dù lão cam đoan chuyện lần đó được giải quyết rất sạch sẽ nhưng trong lòng lão vẫn tồn tại tâm khiếp sợ.
Lão đã hao hết tâm lực mua chuộc cấp trên của sở cảnh sát để ép nhẹm chuyện này xuống, muốn tiêu hủy hết toàn bộ chứng cứ.
Mà Hứa Nam cũng nhân cơ hội này bắt đầu phản công mãnh liệt.
Cậu ta liên minh với một vài tân thế gia có địch ý với Trạm gia, có ý đồ áp chế Trạm gia trên mọi mặt.
Nhưng kết quả lại không như cậu ta mong muốn.
Mỗi một người đều có tính toán của riêng mình, tất nhiên sẽ không có đồng lòng với nhau. Cho nên khi còn chưa có phản kích Trạm gia thì liên minh đã bị sụp đổ. Mà bản thân Hứa Nam cũng bị Trạm Thiên Lãng trả thù, rơi vào tình cảnh tranh cãi về vấn đề ăn cắp bản quyền điêu khắc ngọc thạch, mãi mà không thể thoát thân nổi.
Lê Hi đối với sự việc lần này không có ý kiến gì, bởi vì hắn đã sớm tìm ra giải pháp tốt.
Ngón trỏ khẽ vuốt quanh miệng tách trà bằng ngọc, trong đầu Lê Hi đã có tính toán.
Sai cấp dưới đi truyền ra tin tức, hắn cầm tách trà lên nhẹ nhàng nhấp một ngụm.
Cha con nhà họ Trạm để tâm nhất chính là Trạm thị, mặc dù hiện tại hắn có thể trực tiếp hủy diệt toàn bộ, thế nhưng đây không phải là phong cách làm việc của Lê Hi.
Không có gì sánh bằng việc nâng bọn họ lên cao rồi đạp một cú khiến bọn họ té đau mất đi hết tất cả.
Điều mà Lê Hi muốn chính là để cho hai cha con bọn họ tận mắt nhìn tổ tông cơ nghiệp bị sụp đổ trong nháy mắt. Sau khi mất hết tất cả vinh hoa phú quý rồi trở thành tù nhân và chịu hết tất cả hành hạ khổ sở.
Hắn sẽ đem tất cả những sự bất công, khổ sở và bi ai mà nguyên thân đã từng chịu đựng, không thiếu một cái trả hết về cho bọn họ. Để cho nửa đời sau của bọn họ mỗi phút mỗi giây phải sống trong sự dằn vặt khổ sở cùng với hối hận dày vò cho đến chết.
Trước mắt, lưới đã giăng sẵn, chỉ việc ngồi chờ bọn chúng lao đầu vào!
Mà Trạm gia bên kia vẫn chưa nhận ra nguy cơ sắp ập xuống đầu mà vẫn còn đang tranh giành lấy vị trí người cầm quyền.
Sống lại một đời, Trạm Thiên Lãng ít nhất cũng biết khôn ra được tí.
Gã thuyết phục mẹ của mình chuyển nhượng toàn bộ cổ phần coi như sính lễ mà lão Trạm tặng cho mẹ gã về cho gã.
Dù gì thì hiện tại trong tay gã đã có tới 30 phần trăm cổ phần của Trạm thị, nếu muốn trở mặt với gã thì e là chỉ sợ cá chết lưới rách, ngoài ra chẳng kiếm được lợi lộc gì.
Vì vậy lão Trạm chỉ có thể tạm thời nhượng bộ gã.
Hai người bọn họ đình chiến để cho Trạm thị gần đây bị bão táp mưa sa được một phút bình yên. Nhưng đồng thời làm cho địa vị của đứa con riêng trở nên lúng túng hơn.
Bị gấp gáp đưa về Trạm gia nhưng lại chậm chạp không chịu công bố thân phận.
Ngôn ngữ châm chọc pha lẫn nghi kị đè hắn ta đến thở không ra hơi, mà dã tâm ẩn giấu trong lòng cũng bắt đầu rục rịch bùng nổ khiến hắn ta nhanh chóng muốn phản kháng.
Ngay tại lúc này, một bức thư nặc danh được dán kín đưa tới trên bàn làm việc, hắn ta mở ra xem thì sắc mặt nhất thời trở nên ngưng trọng…
“Không có.” Kỳ Tranh buột miệng chối, sự bình tĩnh trong mắt đã khôi phục lại như ngày thường, vừa lãnh túc vừa xen lẫn sự ôn nhu chở che.
Lê Hi không rõ nội tình thầm quan sát y một hồi, mặc dù trong lòng mơ hồ cảm thấy có gì đó sai sai nhưng lại không nghĩ ra là sai chỗ nào.
Dưới sự ám chỉ của Kỳ Tranh, Lê Hi uống một ngụm nước trái cây, lúc đầu lưỡi tiếp xúc với dòng nước liền gây ra cảm giác khó chịu vi diệu làm cho Lê Hi nháy mắt hiểu rõ, sự phát hiện này khiến lòng hắn càng thêm kiên định.
Không có mở miệng vạch trần, Lê Hi nhăn mũi nửa thật nửa giả than phiền với y “Sau này không được thêm bất kì nguyên liệu kì lạ nào nữa, tôi cũng không phải là thỏ ăn chay.”
“Được.” Kỳ Tranh gật đầu đồng ý, rồi lấy ngón trỏ lau đi khóe môi còn dính chút nước của hắn.
Lê Hi cố ý nghiêng đầu gặm liếm ngón tay y.
Cho đến khi sống lưng của Kỳ Tranh cứng đờ, không dám nhúc nhích thì hắn mới hài lòng thả ra.
Một trận sóng gió sắp ập tới mà chỉ cần một động tác nhỏ ngọt ngào của người yêu thì lập tức được xua đi hoàn toàn, mùi nguy hiểm còn ẩn nấp bên trong cũng lặng lẽ tan biến vào một góc xó xỉnh nào đó.
Kỳ Tranh và Lê Hi sánh vai với nhau bước vào đại sảnh.
Kiến trúc Kỳ gia mang hình dáng của một trong những tam đại vương phủ quyền lực nhất dưới triều nhà Thanh, vào thời điểm bị quân phiệt chia cắt, quần hùng nổi lên khắp chốn, Kỳ gia liền chiếm nguyên cả cái Vương phủ này và lưu truyền cho đời sau.
Ngày nay, mặc dù bên ngoài được tu sửa vì bị xuống cấp nhưng không gian bên trong vẫn còn lưu lại mùi vị cổ xưa trang nhã.
Không biết đã đi qua hành lang thứ mấy, mỗi cái hành lang đều được bày biện trang trí giống nhau như đúc làm cho một tên mù đường trầm trọng như Lê Hi càng thêm mờ mịt, ngay cả đầu óc linh hoạt cũng trở nên trì trệ không rõ nguyên nhân.
Kỳ Tranh mắt lạnh nhìn rõ biến hóa nho nhỏ này của hắn, hàng mi khép hờ che đi sự thâm trầm nơi đáy mắt.
Sự mệt mỏi trong lúc vô tình đã chất thành đống, Lê Hi khẽ lắc đầu một cái cho tỉnh táo lại, nhưng vẫn không thể kìm chế được mà muốn nhắm mắt lại.
Ngay tại lúc này, Kỳ Tranh quay người lại đúng lúc ôm hắn vào trong lòng.
Làn hơi thở quen thuộc làm cho Lê Hi hết sức yên tâm, không lâu sau hắn liền dựa đầu vào vai Kỳ Tranh ngủ thiếp đi.
Bộ dạng say giấc nồng của Lê Hi rất an tĩnh ngoan ngoãn, Kỳ Tranh nhìn một hồi, trên khuôn mặt than thoáng xẹt qua một tia ôn nhu.
Nhẹ nhàng bế người trong lòng lên, Kỳ Tranh xoay người bế Lê Hi lên lầu về phòng của mình.
Nhưng y không có phát hiện ra, ngay tại lúc y mở cửa phòng ngủ ra, Lê Hi vốn ngủ an tĩnh trong lòng y thì khóe môi lại nhếch lên tạo thành một nụ cười gian xảo.
Chỉ khoảng năm phút sau, Kỳ Tranh đã sắp xếp gọn gàng đâu vào đấy rồi đi ra khỏi phòng.
Phất tay gọi người hầu đứng bên cạnh, y mở miệng phân phó “Nghĩ cách tìm người ám chỉ khiến Trạm Thiên Lãng và Hứa Nam đưa tặng lễ vật đến trước mặt ông nội, tốt nhất là đầu tiên.”
Kỳ Tranh hiểu rất rõ tâm tư của Trạm Thiên Lãng và Hứa Nam. Cũng chính vì vậy, y tuyệt đối sẽ không để bọn họ được toại nguyện đâu.
Mộc vu tú lâm, phong tất tồi chi. (Ý chỉ những người nổi bật, có tài năng nhưng dễ bị ghen ghét, đố kị)
Hôm nay chỉ sợ đám người tới dự tiệc mừng thọ này đa phần đều có tâm tư giống như bọn họ.
Hai món lễ vật mà bọn họ tới kính tặng, một cái là dâng tặng lấy lòng, một cái là trân bảo hiếm thấy khó tìm, nhất định sẽ cướp lấy hết vinh quang của những món lễ vật khác.
Đến lúc đó, kết thúc sẽ không mấy tốt đẹp.
Dù sao thì muốn Kỳ gia che chở không phải chỉ cần một món đồ bằng ngọc quý hay là một quyển sách cổ hiếm là có thể.
Thứ bọn họ muốn có được, dĩ nhiên là phải bỏ ra một cái giá cực kì đắt.
Chỉnh chu lại trang phục, Kỳ Tranh chuẩn bị rời đi.
Hôm này là tiệc mừng thọ của ông nội, là chủ nhà, tất nhiên ông phải tự mình tiếp đón khách khứa. Cho dù thân phận của họ là gì đều vẫn được hoan nghênh khi đến đây.
Còn về phần Lê Hi, cứ để hắn nghỉ ngơi cho khỏe là được.
Chờ đến sau khi hắn tỉnh lại thì y đã nắm trong tay kết quả mà mình mong muốn.
Không sai, vừa rồi Kỳ Tranh đã động tay với ly nước ép kia.
Y đã tận mắt thấy rõ tư thái mập mờ của Lê Hi và Trạm Thiên Lãng ở dãy hành lang kia, thậm chí y cũng nghe rõ mồn một lời nói mang theo sự uy hiếp nhưng thực chất lại ẩn chứa tính độc chiếm của Lê Hi.
Mặc dù động tác của Lê Hi rất hung ác, ánh mắt cũng lộ ra sự khinh miệt, thế nhưng bộ dáng lấy vẻ cường thủ hào đoạt che đậy đi sự ôn nhu bên trong đó đã khiến cho Kỳ Tranh động lòng.
Bởi vì không thể phân biệt được đâu là diễn kịch đâu là thật nên tâm tình của Kỳ Tranh hết sức nóng nảy.
Sự mất mát vô hình và ngọn lửa ghen tuôn hừng hực như muốn đè bẹp y đến nghẹt thở, chỉ hận không thể trực tiếp ra tay cho Trạm Thiên Lãng đi đời nhà ma.
Khuôn mặt tuấn mỹ của người đàn ông chìm vào sự phiền muộn cực độ, dưới ánh đèn màu sáng rực làm bộc phát ra sự u ám hằn sâu trên đó.
Cứ nghĩ đến việc Lê Hi còn chút tình cảm với Trạm Thiên Lãng là tâm tình y như chìm xuống đáy cốc, ngay cả việc hít thở cũng trở nên rất khó khăn. (Lầm rồi anh ơi)
Nỗi tuyệt vọng vô tận lặng lẽ ăn mòn trái tim của Kỳ Tranh, nỗi đau đớn tận xương tủy này cũng đủ để đánh y rớt vào địa ngục sâu thẳm, không hề có bất kì cơ hội cứu chuộc nào.
Qua một hồi lâu, y mới làm theo dự tính của bản thân, vẻ mặt vốn thất bại chán nản nay đã khôi phục lại khuôn mặt than uy nghiêm như thường ngày.
Kỳ Tranh đứng ở trên lầu nhìn xuống cảnh tượng náo nhiệt rôm rả của khách khứa trong sảnh tiệc, y chậm rãi thu liễm lại khí lạnh trên người mình, nhưng trong mỗi cái giơ tay nhấc chân tùy ý vẫn lơ đãng toát ra khí thể nguy hiểm khiến cho người ta không rét mà run.
Trong lúc này, cửa phòng ngủ ở lầu ba bị nhẹ nhàng đẩy ra vang lên một tiếng két.
Kỳ Tranh quay đầu lại thì nhìn thấy khuôn mặt cười híp mắt của Lê Hi.
Cơ thể ngây ngô còn đang phát dục của thiếu niên tỏa ra mùi hương tươi mát tự nhiên, thế như trong đôi mắt trong trẻo kia lại tựa như nhìn thấu được mọi thứ trên thế gian này.
Hắn đi tới bên cạnh Kỳ Tranh, đứng sóng vai với y nhìn xuống sảnh tiệc xa hoa đầy ắp khách khứa đến từ các gia tộc có danh tiếng, ánh mắt kiêu ngạo lộ ra vẻ khinh thường.
“Nếu bây giờ nói xin lỗi thì tôi sẽ cân nhắc xem có nên tha thứ cho anh hay không?” Ngón tay của Lê Hi gõ lên lan can phát ra tiếng vang nặng nề.
“…” Kỳ Tranh vẫn giữ im lặng, có vẻ không tính trả lời lại.
Đây là yêu cầu duy nhất mà y không thể nào thỏa mãn Lê Hi được.
Y kiên quyết sẽ không bỏ qua cho Trạm Thiên Lãng, không chỉ vì hoàn toàn đánh mất sự nhớ nhung tình cũ của Lê Hi, mà còn muốn đá văng Hứa Nam ra xa nữa. Y tuyệt đối sẽ không cho phép bên cạnh Lê Hi xuất hiện những người sinh lòng mơ tưởng với hắn.
Nhìn bộ dáng như thế của y, Lê Hi thầm thở dài trong lòng.
Xưa nay Kỳ Tranh là một người ẩn nhẫn yên tĩnh, nhưng tính cách lại rất ôn nhu săn sóc. Mặc dù có ý định chiếm làm của riêng mãnh liệt nhưng lại rất có chừng mực, chưa bao giờ vượt qua khỏi ranh giới cuối cùng của Lê Hi, hoàn toàn dành cho hắn sự tôn trọng nhất định.
Nhưng mà sự tình trong ngày tiệc mừng thọ này vẫn là lần đầu tiên xảy ra. Chỉ sợ là hắn và Trạm Thiên Lãng quá mức mờ ám nên mới khiến y sinh ra lòng bất an.
Ôm lấy Kỳ Tranh từ phía sau, Lê Hi thân mật cọ đầu lên tấm lưng dày rộng của y trấn an “Liều lượng thuốc ngủ quá ít, ngay cả một con thỏ cũng không thể ngủ nổi.”
“…” Kỳ Tranh cạn lời.
“Anh nói thử xem, anh tính kế tôi như thế, vậy thì tôi nên xử anh như thế nào đây?” Tiếng cười nói du dương mang theo chút mùi vị tình dục mơ hồ, gò má mềm mại nhẵn nhụi không ngừng cọ lên cái gáy của y.
Trong lúc này, Lê Hi rất giống một vị chủ nhân sủng ái mèo yêu nhà mình, vừa cao ngạo vừa cám dỗ chết người.
Hô hấp của Kỳ Tranh vì sự tiếp xúc gần gũi của hắn mà trở nên dồn dập không thôi.
Y xoay người lại vươn tay siết chặt lấy eo của Lê Hi, mạnh mẽ ôm chặt lấy người nọ vào trong lòng, sau đó liền cúi đầu hôn lấy bờ môi của hắn.
Hơi thở nóng bỏng ẩn chứa sự tức giận rõ rệt xộc thẳng vào trong khoang miệng của Lê Hi và tàn phá khắp mọi nơi.
Lê Hi ngẩng đầu lên vươn ra đầu lưỡi mềm mại háo hức phối hợp với sự bất mãn của y.
Hơi thở dồn dập khiến người ta suy nghĩ sâu xa cùng với âm thanh rên rỉ ý loạn tình mê.
Tiếng nước ái muội khi hôn môi vang vọng làm cho bầu không khí xung quanh nóng hẳn lên.
Qua một hồi lâu sau hai người mới tách ra.
Để Lê Hi dựa vào ngực mình từ từ thở đều đặn lại, Kỳ Tranh vì hắn mà cẩn thận chỉnh chu lại cổ áo có chút xộc xệch.
Lê Hi ngước mắt nhìn bộ dáng chăm chú của y, vươn tay ôm lấy đầu của y kéo xuống rồi ghé vào tai y nói “Kỳ Tranh, anh đừng có suy nghĩ nhiều quá. Trong mắt em, Trạm Thiên Lãng chẳng khác gì một con súc vật, ở trên thế gian này, chỉ có anh mới được quyền hôn em thôi.”
Lời tỏ tình ngọt ngào làm cho tâm tình còn đang bất an của Kỳ Tranh trong nháy mắt trở nên thư thái hơn rất nhiều, vành tai của y cũng đỏ ửng lên vì hơi thở nóng hổi của Lê Hi.
Thấy y đã khôi phục lại dáng vẻ như ngày thường, cũng đã giải quyết xong khúc mắc ở trong lòng, Lê Hi mới hoàn toànyên tâm.
Nhìn đồng hồ thấy thời gian đã không còn sớm, Lê Hi dặn dò Kỳ Tranh “Lát nữa nhớ nói với ông nội anh nhất định phải từ chối lễ vật của Trạm Thiên Lãng, cuốn sách cổ kia có vấn đề.”
“Được.” Kỳ Tranh không thèm hỏi nguyên nhân liền gật đầu đồng ý.
Hai người nhanh chóng sửa sang lại quần áo rồi cùng nhau đi xuống lầu.
Trong lúc này bầu không khí của bữa tiệc đang rất náo nhiệt.
Ánh đèn mê ly, nội thất được trang hoàng vô cùng hoa mỹ. Nơi tụ họp của các thế gia luôn là lãng mạn và mơ mộng như vậy.
Vì sự yêu thích đặc biệt của ông Kỳ nên đa số các vị khách đều mặc trang phục cổ điển đến dự tiệc.
Từ váy đầm dài được cách tân đến bộ vest thời xưa bên Châu Âu, tất cả đều được nghiên cứu và may đo cẩn thận tỉ mỉ. Ngay cả trang sức đi kèm cũng là đá ngọc quý giá, kết hợp hài hòa giữa khiêm tốn và xa hoa.
Kỳ Tranh không có nói gì nhiều, y dặn Lê Hi không được uống rượu quá nhiều liền tách ra.
Còn Lê Hi thì cầm một dĩa thức ăn rồi tìm một góc xó xỉnh nào đó chuẩn bị xem kịch vui.
Ly nước ép mà Kỳ Tranh đưa cho hắn dù liều lượng thuốc ngủ không nhiều nhưng cũng gây ảnh hưởng phần nào, mặc dù đầu óc rất tỉnh táo nhưng thân thể lại uể oải lười nhác.
Đánh một cái ngáp nhỏ, hắn vươn ngón tay khẽ lau đi hơi nước đọng trên lông mi vì buồn ngủ.
Mà trong lúc này, Hứa Nam đứng lẫn trong đám người đang xa xa nhìn bộ dáng của Lê Hi với ánh mắt đè nén sự say mê.
Ở trong lòng Hứa Nam, bản thân Lê Hi vĩnh viễn là kiêu ngạo như vậy.
Chơi trò chơi nguy hiểm với hắn, hưởng thụ sự ôn nhu mà hắn ban phát cho, mỗi giờ mỗi phút mỗi giây không lúc nào là không bị mê hoặc đến thần hồn điên đảo vì hắn, rồi sau đó sẽ bị hắn vô tình đùa giỡn rồi vứt bỏ, nếm đủ sự sa đọa nghiệt ngã cũng với tàn khốc dữ dội.
Nhưng cho dù là như vậy cũng không thể ngăn cản sự khát vọng theo đuổi Lê Hi của cậu ta.
Giống như một con thiêu thân si mê ngọn lửa vậy, đến chết mới thôi.
Thu hồi lại ánh mắt, kế hoạch của Hứa Nam vốn là để lấy danh nghĩa của cấp dưới đi tặng lễ vật.
Rũ bỏ bộ dáng âm nhu ngoan ngoãn trước kia đi, giờ đây cậu ta đã trở nên vô cùng giỏi giang và nghiêm túc.
Nhìn Trạm Thiên Lãng mặt mũi u ám đứng cách đó không xa, Hứa Nam siết chặt cái hộp cầm trong tay.
Đây chính là thời điểm giành lấy Lê Hi từ tay Trạm Thiên Lãng! (Nhầm đối tượng òi)
Thất bại hay thành công đều sẽ được quyết định trong thời khắc này!
Lần này, cậu ta muốn tự tay làm mất sạch mặt mũi của Trạm Thiên Lãng trước ánh mắt chăm chú của tất cả khách khứa ở đây!
Tiếng chuông đồng hồ gõ đúng tám giờ, dạ tiệc cuối cùng cũng đã bắt đầu. Bánh kem được đẩy ra, sau khi ông Kỳ thổi nến thì mọi người rối rít tấp nập dâng lễ vật lên.
Mà Hứa Nam và Trạm Thiên Lãng lại trùng hợp đều đứng phía trước đám đông. Đôi uyên ương yêu nhau say đắm ngày nào nay đã sớm vạch trần khuôn mặt giả dối của đối phương. Lòng thù hận khắc sâu tận xương tủy, ánh mắt bọn họ dành cho nhau cũng chỉ là sự khinh miệt và khiêu khích.
Mà phía xa xa ở chỗ Lê Hi, Kỳ Tranh cũng đã lặng lẽ trở về đứng ở bên cạnh hắn.
Hứa Nam dẫn đầu dâng lễ vật của mình lên.
Là một bộ <<Kinh Kim Cương>> được điêu khắc tinh xảo bằng ngọc quý.
(Kinh Kim Cương: hay còn gọi là Kim cương bát nhã ba la mật đa kinh, một bộ kinh Phật được lưu truyền rộng rãi ở vùng Đông Á).
Đá ngọc màu xanh đậm được mài dũa thành từng miếng mỏng, rồi dùng sợi dây kim tuyến may lại thành một quyển sách. Mỗi một trang đều là chứ triện nhỏ được khắc lên trên đó, tổ hợp thành một cuốn Kim Cương Kinh hoàn chỉnh.
Mặc dù chỉ là sử dụng đá ngọc phổ thông, thế nhưng phương pháp mài mỏng một khối đá thô thành những miếng mỏng như vậy cùng với hàng chữ triện được khắc một cách uyển chuyển như rồng bay phượng múa trên đó khiến người ta không khỏi sinh lòng khen ngợi.
(Chữ triện: là một kiểu chữ thư pháp cổ của Trung Quốc, có nguồn gốc từ thời nhà Chu và phát triển mạnh ở nước Tần trong thời kì Chiến quốc.)
Ông Kỳ yêu thích đến độ không thể buông tay ra, vừa cẩn thận lật xem vừa hoài nghi với thân phận của Hứa Nam.
Nếu như ông nhớ không lầm thì thủ pháp gọt ngọc gia truyền của Cố gia thì chỉ có dòng chính mới được học tập. Tuổi tác của Hứa Nam không lớn, nhưng cho dù là khuôn mặt hay là cái họ đều không quá giống huyết mạch của Cố gia.
Vì không dám chắc thân phận của Hứa Nam nên ông Kỳ cũng không có hỏi gì nhiều, chẳng qua là vỗ vai của cậu ta một cái rồi cảm thán “Quả nhiên hậu sinh khả úy, thủ pháp như vậy đúng là không tầm thường.”
“Chỉ là một chút tài mọn mà thôi, ngài quá khen rồi.” Nét mặt của Hứa Nam vô cùng cung kính.
“Vậy là đã rất tốt rồi, người tuổi trẻ không nên khiêm tốn quá.” Một lần nữa khẳng định tài nghệ của Hứa Nam, ông Kỳ đưa mắt nhìn về phía Trạm Thiên Lãng.
Bởi vì lễ vật của Hứa Nam quá sức bắt mắt nên lễ vật của Trạm Thiên Lãng cũng không có tỏa sáng rực rỡ như trong tưởng tượng.
Bởi vì được Lê Hi chỉ điểm cho nên chủ nhân của cuốn sách cổ đã đi đến viện bảo tàng quốc gia để kiểm chứng giá trị văn vật.
Giá trị của cuốn sách cổ lên đến ba chục triệu làm cho người chủ nhân đó hết sức kinh ngạc, đồng thời trong lòng người đó cũng có thêm vài phần tính toán, cho nên không dễ dàng đồng ý bán đi.
Trong buổi tiệc này không ít người có tâm tư muốn dâng lễ vật lấy lòng ông Kỳ. Chẳng qua hành động của Trạm Thiên Lãng quá mức cương quyết, lại khư khư khoe giá cả trên trời của cuốn sách cổ này khiến nhiều người thầm cảm thán nhà họ Trạm đúng là có tiền, đồng thời cũng thấy rõ sự ngu ngốc của Trạm Thiên Lãng.
“Sách cổ vốn là vật quý hiếm, quả thực nên quý trọng, mà tiền cũng không phải là dễ kiếm, hay là Trạm tiên sinh nên mang về đi thì hơn.” Nhớ đến lời nói của cháu trai mình trước đó, ông Kỳ không chút do dự cự tuyệt.
“Chẳng qua đây chỉ là chút lòng thành nho nhỏ, ngài đây lại yêu thích nhã vật, nên chỉ có cuốn sách cổ này mới thực sự là hợp với ngài. Còn nếu là tôi mang vật thanh nhã này bên người, chỉ sợ là sẽ làm bẩn nó.”
“Không thể nói như vậy, tôi biết cha cậu cũng là người trong giới, nếu như cậu thấy mình không thích hợp thì không bằng cứ tặng cho ông ấy là được thôi.”
Thái độ cự tuyệt của ông Kỳ thể hiện rõ ràng trước mặt mọi người chả khác gì trực tiếp đánh mặt Trạm Thiên Lãng, cho dù gã có nói bóng nói gió về thân phận địa vị của mình nhưng gã vẫn không thể phản bác lại dù chỉ một câu nên đành cười hùa theo “Nếu ngài đã nói như vậy thì tôi đã hiểu rồi. Có điều ngài Kỳ nhìn xem, lễ vật tôi cũng đã đưa tới đây rồi, tốt xấu gì ngài cũng nên xem qua một lần.”
“Không thành vấn đề, Trạm tiên sinh rộng lượng, vậy tôi đây đành học hỏi thêm chút kiến thức.” Đã nói đến nước này, ông Kỳ không thể không nhận lấy rồi tỉ mỉ xem xét một phen.
Mọi người xung quanh cũng tò mò nghển cổ chiêm ngưỡng cái gọi là sách cổ quý hiếm, dù gì thì cuốn sách cổ này trước đó đã từng nổi danh một lần, nhưng số người thấy qua vẫn tương đối ít.
Nên biết rằng, bút tích thư họa của đại danh sư Ân Ly ngày xưa được lưu truyền cho tới đời nay rất là thưa thớt. (không biết ông này, sợt gg thì không ra:v)
Quyển sách cổ này chính là được viết trong thời kì hưng thịnh nhất, mỗi một nét chữ của ông đều rất có tâm huyết, lao tâm khổ tứ mới hoàn thành được một tác phẩm hoàn mỹ đó.
Mặc dù có niên đại rất lâu năm nhưng trang giấy vẫn được giữ gìn rất tốt.
Trang giấy chỉ hơi bị ố vàng một chút, góc sách bị mài mòn chứng tỏ nó đã vượt qua hàng ngàn năm tháng.
Sự thán phục trong mắt mọi người làm cho Trạm Thiên Lãng vô cùng đắc ý, nhìn đến bộ dạng chăm chú của ông Kỳ càng khiến gã đưa ra một quyết định, chờ đến khi xung quanh không còn ai nữa, gã sẽ lại tự tay đưa tặng cho ông.
Dù gì thì tiền bạc đối với gã mà nói chỉ là chuyện nhỏ.
Điều quan trọng nhất là phải tìm một quả núi lớn cường đại để bấu víu vào, để cho lão cha và thằng con riêng đó không dám hó hé gì.
Ngay tại lúc Trạm Thiên Lãng còn đang hưởng thụ sự thành công sắp nằm trong tầm tay thì gã bỗng thấy Lê Hi đang đứng bên cạnh Kỳ Tranh.
Trạm Thiên Lãng theo bản năng lui về phía sau một bước, một cảm giác nguy hiểm từ từ len lỏi vào trong tim gã, quanh quẩn mãi trong đó, qua một hồi lâu mà vẫn chưa có tan đi.
Trong nháy mắt này, gã lại sinh ra một loại ảo giác, gã thấy mình như là một tên nô lệ khúm núm quỳ rạp dưới chân Lê Hi, thấp thỏm bất an suy đoán tâm tư của chủ nhân.
Không tự chủ được mà nín thở, Trạm Thiên Lãng trốn tránh ánh mắt nhìn chằm chằm của Lê Hi.
Mà ông Kỳ đang xem xét cuốn sách cổ kia sinh ra lòng nghi ngờ.
Cuốn sách cổ mà Trạm Thiên Lãng đưa tới cho dù nhìn ở góc độ nào cũng được xem như là một món đồ cổ hiếm có, hơn nữa từ bút tích đến tranh vẽ mà nói, cũng chính là bản chính của đại danh sư Ân Ly. Nhưng tại sao Kỳ Tranh lại nhắc đi nhắc lại với ông là cuốn sách cổ này có vấn đề?
Nụ cười trên môi của Lê Hi càng thêm sâu hơn, dưới ám hiệu của Kỳ Tranh, một người hầu đi tới bên người ông Kỳ, cúi đầu nói nhỏ bên tai ông vài câu.
Ông Kỳ nghe xong thì trên mặt hơi lộ vẻ xúc động, ông cẩn thận nhìn lại mấy lần nữa rồi nhờ một vị khách lớn tuổi nhưng tai mắt còn tinh tường nói “Tôi đã lớn tuổi rồi, ánh mắt không được rõ lắm. Ở đây chỉ có ông là còn được, ông hãy tới xem một chút đi.”
Vị khách già đó tiến lên nhận lấy sách cổ rồi xem xét mấy lần, sau đó khẽ vuốt ve một trang giấy trong đó, có điều chỉ mới vuốt được có nửa thì sắc mặt khẽ thay đổi.
Cùng ông Kỳ nhìn nhau một cái, khi đã có được khẳng định, vị khách già đó nói “Trạm tiên sinh, cuốn sách cổ này chính là cuốn sách đã nổi tiếng vài ngày trước đó?”
“Không sai, chính là nó.” Trạm Thiên Lãng gật đầu thừa nhận.
“Vậy lúc ngài tới mua, nguyên chủ có giải thích với ngài về nguồn gốc của nó không?”
“Có nói qua, là tổ tiên truyền lại.”
“Vậy thì…” Vị khách già trịnh trọng nói “Trạm tiên sinh, xin thứ cho tôi nói thẳng, cuốn sách cổ này có chút vấn đề, quả thực đây là đồ cổ, nhưng mà không phải là bản gốc bút tích của đại danh sư Ân Ly, mà là bản mô phỏng lại của hậu nhân.”
“Cái gì?” Trạm Thiên Lãng cả kinh.
“Haizz.” Vị khách già thở dài, chỉ cuốn sách cổ giải thích “Đầu tiền là về phần giấy, đúng là không phải. Giấy của cuốn sách cổ đó vốn được làm từ tơ tằm, mà chất liệu giấy ở đây lại làm từ gỗ cây, tức là loại giấy hạ đẳng. Nhưng mà đại danh sư Ân Ly sinh ra trong dòng dõi hoàng tộc, danh tiếng lừng lẫy, tất nhiên, chất liệu giấy mà ông ấy sử dụng phải được làm từ tơ tằm thượng hạng, nhưng còn cái này thì không giống.Thứ hai là về màu mực, cuốn sách cổ này được viết bằng mực làm từ tinh dầu của cây Tùng, màu mực nhạt và thiếu độ sáng bóng. Mà đại danh sư Ân Ly lại thích sử dụng màu mực đậm và sáng, màu mực có hơi ngả sang chút màu khói. Mặc dù hai loại mực này có tên giống nhau nhưng màu sắc lại chênh lệch một trời một vực! Cuối cùng chính là kiểu chữ, mặc dù nét chữ được viết trong cuốn sách này rất giống nhưng lại không có được sự khí phách tài hoa của đại danh sư Ân Ly. Đánh giá tổng thể lại, mặc dù quả thực là đồ cổ nhưng lại không phải là bản gốc do chính đại danh sư Ân Ly tự tay viết nên, Trạm tiên sinh đã lầm rồi.”
Lời nói cuối cùng của vị khách già làm cho Trạm Thiên Lãng đần thối ra, trong đầu trống rỗng một mảnh, không có bất kì phản ứng nào.
Mà những người xung quanh cũng vì lời nói của vị khách già mà khiếp sợ không thôi.
Vì vụ mua cuốn sách cổ này mà Trạm Thiên Lãng đã làm náo loạn cả thành phố B, mà hơn nữa dân chúng cũng bị hành động phách lối của gã làm cho kinh động. Nhưng lại đổi về kết quả như lấy giỏ trúc múc nước, mua nhầm hàng giả, không có có mất tiền mà còn mất sạch cả mặt mũi. Thật là làm cho người ta dở khóc dở cười.
Mặc dù trên mặt mọi người vẫn duy trì mỉm cười lễ phép, thậm chí còn rối rít mở miệng an ủi gã không ngớt, nhưng trong lòng lại cười thầm trên sự đau khổ của kẻ khác.
Nhìn bộ dáng thất hồn lạc phách của Trạm Thiên Lãng, ông Kỳ lắc đầu một cái rồi phúc hậu mở miệng dời đi đề tài.
Ông cười nói với Kỳ Tranh đứng bên cạnh hòng hấp dẫn sự chú ý của mọi người về trên người mình “Nghe nói vài ngày trước đó cháu có mua được một thứ tốt, thừa dịp cho chuyên gia ở đây, hãy lấy ra cho mọi người cùng chiêm ngưỡng đi.”
“Vâng.” Kỳ Tranh gật đầu rồi phân phó quản gia đi lên lầu lấy xuống.
Một cái hộp bằng kim loại được mạ vàng trông rất đẹp, Kỳ Tranh vươn tay mở nắp hộp ra, đồ họa hình ánh trăng huyền ảo được điêu khắc tinh xảo hiện ra trước mặt mọi người, đưa tới một trận ồ lên kinh ngạc.
Tràng hạt này đúng được làm từ khối nguyên thạch ba màu và khối nguyên thạch “Lam Hoa Băng” kia.
Cho dù là màu xanh da trời hay là hoa sen có thể thầy cả nhụy trên mặt hồ thì đều được khắc họa vô cùng tinh tế, thậm chí là vầng trăng tựa như có tia sáng ẩn hiện khi di chuyển những hạt châu cũng khiến người ta thán phục không thôi.
“Tốt! Tốt! Tốt!” Ông Kỳ khen không dứt miệng, trong mắt hiện lên tia phấn khích khó kìm nén “Đã nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên ông thấy qua thủ pháp tuyệt diệu đến như vậy!”
“Xin ông đừng nóng vội, bất ngờ vẫn còn phía sau.” Kỳ Tranh nói xong liền gật đầu với quản gia một cái.
Quản gia theo lời y cầm đến ba cái bình phong cỡ nhỏ tới.
Cầm ba cái bình phong vây quanh tràng hạt, rồi sau đó đặt một quả cầu được làm bằng ngọc có gắn đèn sáng bên trong lên, lúc bật công tắc, một cảnh tưởng làm kinh động lòng người hiện lên.
Những vị tiên nữ trên chín tầng mây nháy mắt hiện lên trên các mặt của bình phong.
Vóc dáng quyến rũ, dung mạo khuynh thành.
Kỳ Tranh vươn tay tùy ý rung nhẹ quả cầu ngọc phát ra âm thanh cộng hưởng, mà hình bóng của các vị tiên nữ tựa như hòa theo âm thanh mà nhảy múa.
Phiên nhược du long, tựa như kinh hồng. (ý chỉ vẻ đẹp vụt qua trong chớp mắt, đồng nghĩa với câu phù dung sớm nở chiều tàn)
Một trân bảo được điêu luyện sắc xảo như thế, cho tới giờ chỉ mới nghe qua chứ chưa từng thấy tận mắt.
“Kỳ Tranh, món đồ làm bằng ngọc này…” Ông Kỳ mở miệng hỏi.
Ông đã ở trong giới đá quý này nhiều năm rồi, nên rất quen thuộc với đủ loại trình độ tay nghề. Nhưng món bảo vật trước mắt được người đời xưng là “Quỷ Tượng” hiếm thấy này chỉ có Cố gia mới có thể làm ra được. Có thể mọi người đều biết, Cố gia đời trước đã qua đời vì tai nạn giao thông xấp xỉ mười năm rồi, tài nghệ của Cố gia cũng theo đó mà thất truyền, nhưng mà hôm nay lại tận mắt thấy được tài nghệ bậc thầy này quả là không thể tưởng tượng nổi.
Ông Kỳ theo bản năng liếc nhìn người đang đứng bên cạnh Kỳ Tranh, ánh mắt như đang dò hỏi.
Kỳ Tranh đúng lúc đi lên giới thiệu Lê Hi với ông “Ông nội, đây là Cố Yến, món đồ bằng ngọc này là do cậu ấy làm ra.”
“Họ Cố?”
“Không sai.” Lê Hi gật đầu, sau đó lấy ngọc bội đại diện cho người thừa kế của Cố gia ra dâng hai tay cho ông.
“Được a, chuyện của cha cháu quả thực làm ông hết sức tiếc nuối, thật may là tài nghệ gia truyền còn được lưu truyền hoàn chỉnh trên người cháu. Đúng là trò giỏi hơn thầy!”
“Chẳng qua là học chút da lông của cha cháu mà thôi, ngài quá khen rồi ạ.”
“Vậy còn chủ nhân của cuốn <<Kim Cương Kinh>> kia…” Nếu như Cố Yến xuất thân từ Cố gia, như vậy thì thân phận của Hứa Nam kia khẳng định cũng không phải dạng vừa. Bởi vì chỉ có duy nhất một người được kế thừa tài nghệ Cố gia.
“Chuyện này sao?” Lê Hi nhìn Hứa Nam một cái rồi ung dung nói một câu “Con của cố nhân.”
“Chả trách.” Ông Kỳ gật đầu sáng tỏ.
Lời nói của Lê Hi làm cho vài người hoang mang, họ nghĩ rằng Hứa Nam chính là một đứa trẻ ở dòng phụ của Cố gia thì không khỏi xem trọng cậu ta vài phần.
Nhưng đồng thời, họ cũng nhạy cảm nhận ra quan hệ giữa Lê Hi và Hứa Nam không được thân mật cho lắm, vì vậy có vài người thầm quan sát Hứa Nam với con mắt tràn đầy suy tính sâu xa.
Còn về phần Trạm Thiên Lãng mua nhầm hàng giả kia thì sớm bị mọi người cho ra rìa. Gã cũng nhân lúc này độn thổ chạy đi ra khỏi cửa sau.
Lê Hi đứng giữa đám người nhìn rõ ràng mọi hành động của gã.
Nhìn bộ dáng uể oải chật vật của Trạm Thiên Lãng, khóe môi Lê Hi nhếch lên một nụ cười ôn nhu, thế nhưng tận sâu trong đáy mắt lại là sự giễu cợt đầy ác ý.
Ở bữa tiệc lần này, Trạm Thiên Lãng thất bại thảm hại, còn Lê Hi và Hứa Nam thì ngược lại phất lên như diều gặp gió. Chỉ vì một câu nói là con của cố nhân của Lê Hi mà thân phận điêu khắc sư mới nổi của Hứa Nam được quăng thêm một quả tạ khá nặng đô.
Dù gì thì người thừa kế chính thống của Cố gia không phải là người bình thường như bọn họ có thể chạm tới, nhưng Hứa Nam thì khác, cậu ta chẳng qua chỉ là một điêu khắc sư không có bối cảnh mà thôi.
Trong lúc nhất thời, thân phận của Hứa Nam được nâng lên một tầm cao mới, không ít người muốn mượn sức cậu ta, thế nhưng cậu ta không có như trong tưởng tượng của mọi người mà nhân cơ hội này gây nên sóng gió gì, ngược lại cậu ta đang chịu đủ mọi áp chế, cất bước khó khăn như trên lớp băng mỏng.
Mà Trạm Thiên Lãng cũng rơi vào tình cảnh giống như vậy.
Kỳ Tranh ở trên thương trường như có như không áp chế khiến gã chịu áp lực không thôi, đồng thời hiện tại Lê Hi ở trong giới đá quý gây nên một trận sóng to gió lớn, sau khi cha Cố qua đời, nhóm điêu khắc ngọc hiện đang đầu quân cho Trạm gia bắt đầu lục đục, cũng có người bàng quan đứng nhìn.
Dưới tình trạng loạn trong giặc ngoài như thế, Trạm Thiên Lãng không thể không tìm cách bình ổn tâm tình của những người đó. Hơn nữa còn có đứa con riêng được lão Trạm đem về lại ở khắp nơi cướp đoạt quyền hành càng khiến gã thêm phiền toái.
Trong lúc đó, Lê Hi cũng bắt đầu tiến hành kế hoạch của mình.
Đầu tiên hắn bán ra những sản phẩm điêu khắc tùy tiện của mình với giá trên trời, sau đó trong lúc lơ đãng cảm thán rằng bây giờ đá quý đã không còn độ trong suốt cao như trước nữa, hắn vẫn thích đá quý trong hầm mỏ mà hồi nhỏ cha Cố dẫn hắn đi tham quan hơn nhiều. Cũng nói thêm là, nếu như có đá quý tốt thì hắn sẽ mua ngay, và tuyệt không mua hàng dỏm.
Hành động lần này của hắn làm cho nhiều người sinh ra lòng nghi ngờ.
Năm đó Cố gia sa sút là vì sự qua đời của cha Cố, nhưng tài sản để lại cũng không ít, nhất là quặng mỏ ngọc ngàn năm hiếm có kia. Thanh danh của Lê Hi hiện tại đang nổi như cồn mà hắn lại không đả động gì đến quặng mỏ ngọc kia mà lại muốn thu mua đá quý từ tay người khác, đây là chuyện không hợp với lẽ thường.
Trong lúc này có một người tự xưng là biết hết mọi thứ nói là lần đổ thạch đầu tiên của Lê Hi là dựa vào tiền thế chấp của miếng ngọc bội gia truyền của Cố gia, vì đổ thạch thắng nên mới dẫn đến sự thành công của ngày hôm nay.
Lời đồn đãi như thế càng khiến mọi người nghi ngờ sâu xa hơn. Nhất là lúc Lê Hi lơ đãng nói trước khi cha mình qua đời đã gửi gắm mình cho Trạm gia, lúc này đã có người đã hiểu rõ được phần nào về chân tướng sự việc.
Tài sản của Cố gia bị Trạm gia chiếm đoạt.
Tin đồn như vậy càng ngày càng ác liệt và nhanh chóng truyền khắp thành phố B, cha con Trạm gia được coi như nhân gia chi thiện cũng không thể phản bác lại được. Bởi vì bọn họ quả thật không có cách nào giải thích rằng gần mười năm qua, tài nguyên châu báu của Trạm thi đều được lấy từ quặng mỏ ngọc của Cố gia.
Càng làm cho người ta không thể nào tưởng tượng nổi đó là, sự kiện cha Cố tử vong trong một tai nạn giao thông lại bị người khác bới móc ra, còn viết thư tố cáo nặc danh âm thầm gửi đến đồn cảnh sát.
Lão Trạm rất nhanh nhận được tin tức này.
Mặc dù lão cam đoan chuyện lần đó được giải quyết rất sạch sẽ nhưng trong lòng lão vẫn tồn tại tâm khiếp sợ.
Lão đã hao hết tâm lực mua chuộc cấp trên của sở cảnh sát để ép nhẹm chuyện này xuống, muốn tiêu hủy hết toàn bộ chứng cứ.
Mà Hứa Nam cũng nhân cơ hội này bắt đầu phản công mãnh liệt.
Cậu ta liên minh với một vài tân thế gia có địch ý với Trạm gia, có ý đồ áp chế Trạm gia trên mọi mặt.
Nhưng kết quả lại không như cậu ta mong muốn.
Mỗi một người đều có tính toán của riêng mình, tất nhiên sẽ không có đồng lòng với nhau. Cho nên khi còn chưa có phản kích Trạm gia thì liên minh đã bị sụp đổ. Mà bản thân Hứa Nam cũng bị Trạm Thiên Lãng trả thù, rơi vào tình cảnh tranh cãi về vấn đề ăn cắp bản quyền điêu khắc ngọc thạch, mãi mà không thể thoát thân nổi.
Lê Hi đối với sự việc lần này không có ý kiến gì, bởi vì hắn đã sớm tìm ra giải pháp tốt.
Ngón trỏ khẽ vuốt quanh miệng tách trà bằng ngọc, trong đầu Lê Hi đã có tính toán.
Sai cấp dưới đi truyền ra tin tức, hắn cầm tách trà lên nhẹ nhàng nhấp một ngụm.
Cha con nhà họ Trạm để tâm nhất chính là Trạm thị, mặc dù hiện tại hắn có thể trực tiếp hủy diệt toàn bộ, thế nhưng đây không phải là phong cách làm việc của Lê Hi.
Không có gì sánh bằng việc nâng bọn họ lên cao rồi đạp một cú khiến bọn họ té đau mất đi hết tất cả.
Điều mà Lê Hi muốn chính là để cho hai cha con bọn họ tận mắt nhìn tổ tông cơ nghiệp bị sụp đổ trong nháy mắt. Sau khi mất hết tất cả vinh hoa phú quý rồi trở thành tù nhân và chịu hết tất cả hành hạ khổ sở.
Hắn sẽ đem tất cả những sự bất công, khổ sở và bi ai mà nguyên thân đã từng chịu đựng, không thiếu một cái trả hết về cho bọn họ. Để cho nửa đời sau của bọn họ mỗi phút mỗi giây phải sống trong sự dằn vặt khổ sở cùng với hối hận dày vò cho đến chết.
Trước mắt, lưới đã giăng sẵn, chỉ việc ngồi chờ bọn chúng lao đầu vào!
Mà Trạm gia bên kia vẫn chưa nhận ra nguy cơ sắp ập xuống đầu mà vẫn còn đang tranh giành lấy vị trí người cầm quyền.
Sống lại một đời, Trạm Thiên Lãng ít nhất cũng biết khôn ra được tí.
Gã thuyết phục mẹ của mình chuyển nhượng toàn bộ cổ phần coi như sính lễ mà lão Trạm tặng cho mẹ gã về cho gã.
Dù gì thì hiện tại trong tay gã đã có tới 30 phần trăm cổ phần của Trạm thị, nếu muốn trở mặt với gã thì e là chỉ sợ cá chết lưới rách, ngoài ra chẳng kiếm được lợi lộc gì.
Vì vậy lão Trạm chỉ có thể tạm thời nhượng bộ gã.
Hai người bọn họ đình chiến để cho Trạm thị gần đây bị bão táp mưa sa được một phút bình yên. Nhưng đồng thời làm cho địa vị của đứa con riêng trở nên lúng túng hơn.
Bị gấp gáp đưa về Trạm gia nhưng lại chậm chạp không chịu công bố thân phận.
Ngôn ngữ châm chọc pha lẫn nghi kị đè hắn ta đến thở không ra hơi, mà dã tâm ẩn giấu trong lòng cũng bắt đầu rục rịch bùng nổ khiến hắn ta nhanh chóng muốn phản kháng.
Ngay tại lúc này, một bức thư nặc danh được dán kín đưa tới trên bàn làm việc, hắn ta mở ra xem thì sắc mặt nhất thời trở nên ngưng trọng…
Bình luận truyện