Lương Đa Giả Vờ Ngủ
Chương 38
Lương Đa uống trà sữa của Tưởng Hàn mua, tâm trí cũng toàn là Tưởng Hàn.
Rốt cuộc cu cậu dựa vào cái gì? Hả? Cu cậu dựa vào cái gì?
Lương Đa ăn một cái bánh su kem lớn, nhân bơ chỗ cửa hàng này làm siêu thơm, nhưng vì trong lòng đang có tâm sự nên chẳng nhấm ra vị gì.
Thật đáng tiếc.
Nếu là người khác, chắc chắn Lương Đa sẽ áp dụng phương châm nói là làm, không đi là không đi.
Chẳng ai ép được Cốc chủ Tuyệt Tình Cốc.
Nhưng người kia là Tưởng Hàn, chả hiểu sao Lương Đa lại dao động.
Đâu chỉ dao động bình thường, dao động bùm ba là bùm điên cuồng luôn cơ.
Vừa rồi nom thằng cu thấy thương quá…
Lương Đa động lòng trắc ẩn.
Anh ủ ê không quyết định được, ngoảnh lại liếc tờ lịch trên kệ, cầm cây bút bôi đen số 19.
Đừng hòng ép tui!
Lương Đa lạnh lùng ném bút lên bàn, ăn hết bánh ngọt và bánh su kem, uống sạch hai ly trà sữa.
No căng nhưng tâm trạng vẫn tệ.
Hôm nay Lương Đa lại về sớm.
Tan ca sớm hơn một tiếng nhưng Lương Đa không về thẳng nhà, anh lái xe đến siêu thị mua ít nguyên liệu, sau đó lượn tới khu quà tặng.
Tới đây chi zẫy?
Lương Đa liếc mấy món đồ trên kệ, thầm nghĩ mình vớ vẩn thật.
Siêu thị lớn như vậy, những món quà trong này chỉ để dỗ con nít, vừa thiếu tinh tế vừa thiếu thành ý. Bác sĩ Lương đời nào mua quà sinh nhật tặng bạn ở đây đâu.
Anh chỉ có hai người bạn để tặng quà, mỗi năm hai món. Tiêu thêm chút tiền, bỏ thêm chút lòng cũng được thôi.
Cơ mà Tưởng Hàn méo phải bạn anh!
Lương Đa bừng tỉnh, anh biết phải giải quyết như nào rồi.
Tưởng Hàn muốn anh cùng đón sinh nhật?? Nố nồ, bác sĩ Lương lạnh lùng chưa từng có tiền lệ.
Một khi bắt đầu phá vỡ quy tắc bản thân, mai sau sẽ gặp càng nhiều rắc rối, tuyệt đối không được, kiên quyết say no. Cho dù Tương Hàn một khóc hai quậy ba thắt cổ cũng không.
Nhưng nếu không thể hiện gì thì có vẻ Lương Đa vô tình quá.
Lương Đa nhìn đồ trên kệ, nhanh tay đẩy xe vào trong.
Không chỉ có những món quà này, còn có đồ chơi trẻ con như súng nước, búp bê Barbie, đất nặn dẻo.
Tất nhiên cũng có những món thiết thực như mặt nạ dưỡng ẩm, nước hoa.
Lương Đa mua một đống như dở, lúc thanh toán nhìn những thứ đã lấy mới thấy mình hâm thật.
Vốn anh định mua một hộp quà thật đẹp, nhưng không có cái hộp nào đủ lớn để đựng đống hầm bà lằng đó. Lương Đa về nhà xin ông chủ siêu thị anh quen một hộp giấy to, cho tất cả vào và viết một tấm thiệp “Sinh nhật vui vẻ, cố gắng học tập tiến bộ mỗi ngày, đừng chỉ nghĩ đến chuyện yêu đương.” Bỏ chung, tất nhiên, cuối thiệp còn ký tên “Lương Đa”.
Anh gửi chuyển phát nhanh ngay trong đêm, mượn xe đẩy rồi chuyển hộp đồ đến điểm chuyển phát.
Một hộp lớn tốn không ít tiền, hơn tám mươi phần trăm những thứ trong này đều là đồ Tưởng Hàn không cần.
Anh gửi thẳng đến trường Tưởng Hàn, chả lo lắng gì, chỉ lo Tưởng Hàn không khiêng về ký túc xá được, vì cái hộp này vừa to vừa nặng, khó bê lắm.
Lương Đa làm xong vui vẻ về nhà ăn khoai tây chiên, tập yoga xem phim truyền hình.
Dạo này anh không xem “Hoa hồng có gai” nữa, anh bắt đầu cày ‘Tân dòng sông ly biệt”, vừa xem vừa quát vào TV: “Hà Thư Hoàn, mi là đồ trai đểu!”
Chuyển phát nhanh cùng thành phố rất lẹ, chiều hôm sau Tưởng Hàn đã nhận được tin nhắn của bên chuyển phát, hẹn ba giờ ra cổng phía bắc nhận đồ.
Cậu rất ít mua hàng online, hầu như không mua, chẳng phải vì không theo trào lưu, chủ yếu là do cậu mua online mấy lần nhưng toàn xịt.
Dáng Tưởng Hàn cao, quần áo trên mạng đều may theo số đo bình thường, nhận hàng mặc thử thì áo ngắn tay, quần cộc ống nên cậu bỏ cuộc. Vì vậy, Tưởng Hàn hơi ngạc nhiên khi nhận được thông báo chuyển phát, không biết là thứ gì.
“Có thể là giấy báo nhập viện của bệnh viện tâm thần.” Bạn cùng phòng nói đùa, “Tao từng nhận nè.”
“…Rồi sao mày còn ngồi đây?”
“Tao đíu đi!” Bạn cùng phòng nói: “Tao khùng mà ổng bảo nhập viện cái tao vào thiệt, vậy thì mất mặt lắm!’
Tưởng Hàn nguýt dài cười một tiếng, bỗng nghĩ tới điều gì bèn hỏi bạn cùng phòng: “Này, mày bảo có phải quà sinh nhật bác sĩ Lương mua cho tao không?”
“Mày nghĩ nhiều rồi, đừng tự tin mù quáng, dễ ăn vả lắm.” Bạn cùng phòng là người tinh tường, nhìn ra bác sĩ Lương chẳng có ý gì với Tưởng Hàn: “Này tao bảo, gần đây cái bạn lớp bên cạnh mới thoải mái comeout nhỉ? Hay mày thử chút, cậu ta đẹp trai học giỏi, tao nghe nói bố mẹ cậu ta là giảng viên đại học, gia đình trí thức, tốt quá còn gì. Mày gả đi cho tao được nhờ.”
“Gả mẹ mày!” Tưởng Hàn nói: “Cậu ta rất tốt, nhưng lòng tao đã trao cho bác sĩ Lương rồi, trái tim đã có chủ, trong mắt không có ai khác.”
“Á à, mày xạo ke!”
“Xạo gì? Mày nói ngoài bác sĩ Lương ra, tao còn quyến rũ ai nào?”
“Mày nói trong mắt mày không có ai khác.” Bạn cùng phòng đột nhiên xích lại gần, “Nhưng giờ trong mắt mày chỉ có tao.”
“Cút!”
Hai người châu đầu ghé tai trong lớp, bị giảng viên liếc liên tục.
Tưởng Hàn nóng lòng, rung chân chờ hết giờ để nhận bưu kiện.
Bạn cùng phòng nói: “Rung nữa tao mách giảng viên.”
“Ngon mách đi, tốt nhất là bảo giảng viên đuổi tao khỏi lớp, để tao đi lấy đồ lẹ lẹ.”
Mưu kế của Tưởng Hàn không thành công, bọn họ phải ngồi đến ba giờ rưỡi mới chạy ra cổng phía bắc được.
Chuyển phát đã đợi một tiếng, quá một tiếng không tới thì mai nhận, may là Tưởng Hàn đến kịp.
Tưởng Hàn và bạn cùng phòng tới cổng bắc, từ xa đã thấy một cái hộp lớn bên cạnh anh shipper, cao cỡ nửa người.
Cậu còn bảo: “Ai mua tủ lạnh mini à? Bự vậy đội đầu vác về hay gì?”
“Cái mày nói là diễn xiếc.” Bạn cùng phòng liếc xéo.
Không ngờ khi Tưởng Hàn ra đó báo tên, shipper chỉ vào hộp lớn bên cạnh: “Cái này nè.”
Tưởng Hàn và bạn cùng phòng sững sờ.
“Anh, anh lén em mua tủ lạnh mini cho phòng tụi mình ạ?” Bạn cùng phòng chớp chớp mắt: “Anh sẽ đội đầu vác nó ạ?”
“Tao mua cái lùm mía mày.” Tưởng Hàn vẫn chưa bớt sốc: “Thứ gì đây?”
Cậu bước tới kiểm tra, thấy tên người gửi thì cười phá lên.
“Ai zạ?” Bạn cùng phòng ghé vào dòm: “Thiên thần áo trắng?”
“Bác sĩ Lương!”
Đây không phải phim thần tượng, nếu là phim thần tượng, Tưởng Hàn nghĩ một giây sau bác sĩ Lương sẽ bước ra từ hộp, hét lên “surprise” rồi nói: “Tưởng Hàn, anh chính là quà sinh nhật của em đây.”
Kịch bản vậy mới đúng chớ.
Tiếc là bác sĩ Lương không chịu diễn với cậu.
Cơ mà nhận được quà, Tưởng Hàn vui mừng hớn hở chuẩn bị mang đi, rồi… đéo nhấc nổi. Σ(°△°|||)
“Đồ gì đấy?” Bạn cùng phòng nhấc thử: “Nặng phết! Hay bác sĩ Lương núp ở trỏng?”
“Méo có đâu.” Tưởng Hàn cười hì hì: “Tao mượn bảo vệ cái xe đẩy, anh Chu chờ xíu ha.”
Thế là hai người dùng xe đẩy chuyển hàng của bác bảo vệ đẩy hộp đồ về ký túc xá. Dọc đường gặp người quen, ai cũng hỏi: “Phòng mấy ông mua tủ lạnh hả?”
Ai cũng nghĩ phòng họ sắm tủ lạnh, thậm chí có người nói: “Tối tao mua hai lon bia gửi ké tủ tụi bây nha!”
Lầm to rồi.
Bạn cùng phòng nói: “Cái số tao sao á, mắc gì tao phải đi nhận chuyển phát nhanh với mày?”
“Anh em tốt!” Tưởng Hàn nói: “Mày là anh em tốt của tao.”
Dọc đường Tưởng Hàn cứ đoán bác sĩ Lương mua cho mình cái gì, sao mà vừa to vừa nặng, thiệt là có tâm quá đi à ~
Tưởng Hàn chưa khui đồ đã cảm động lắm rồi, thậm chí còn thẩm du tinh thần cảnh bác sĩ Lương gật đầu chấp nhận mình lấy thân báo đáp vì quà mắc tiền.
Mơ rất đẹp.
Bạn cùng phòng nói: “Bác sĩ Lương mua tủ lạnh thật hở?”
“Đời nào ba.” Tủ lạnh nặng hơn cái này nhiều!
Cả hai tốn bao công sức mới vác thùng về phòng được, mở cửa vào phòng đặt ngay chính giữa.
Tưởng Hàn nói: “Anh Chu, mày nghĩ tao có nên tắm rửa thay quần áo thắp ba nén hương trước không?”
“Mày điên à?”
“Tao tôn trọng bác sĩ Lương chứ bộ!”
Tưởng Hàn không tắm rửa thay đồ, nhưng vẫn rửa tay trước khi mở hộp, còn bôi kem dưỡng tay của bạn cùng phòng.
“Kem này mắc lắm đó, mày bóp ít thôi!” Bạn cùng phòng quạo, đồ của bạn gái mua cho tui chứ bộ!
“Thanks anh Chu.” Tưởng Hàn đặt kem xuống xoa tay, cầm kéo mở hộp đồ.
Trước đây Tưởng Hàn không biết câu “hành động khiến con người hoang mang” là gì, giờ thì cậu biết rồi.
Bác sĩ Lương đang làm gì thế?
Tưởng Hàn và bạn cùng phòng nhìn đồ bên trong, hỏn cmn lọn.
“Có tấm thiệp nè.” Bạn cùng phòng chỉ vào.
Tưởng Hàn lấy thiệp, cậu còn đang nghĩ có phải bác sĩ Lương nhầm lẫn gì không, nhưng khi nhìn thấy thiệp cậu đã chắc chắn, đây là… Không, nói chính xác, những thứ này đều là quà sinh nhật bác sĩ Lương tặng cậu.
“Bạo tay.” Bạn cùng phòng chân thành phát biểu: “Bác sĩ Lương quả là bạo tay.”
Tưởng Hàn nhìn tấm thiệp cười, bỗng thấy bác sĩ Lương tinh quái mà đáng yêu ghê.
Cậu nhặt súng nước: “Đồ chơi thực dụng phết.”
“Cớ chi huynh đài nói lời này?” Mày đừng nói quàng nói xiên chỉ vì đây là đồ bác sĩ Lương tặng chứ?
“Tao rót full bình, sáng đi học mà mày không dậy, tao xài nó bắn mày.” Tưởng Hàn nói: “Đúng là vật hữu dụng với ký túc xá, mỗi sinh viên đại học thời này phải có một cái.”
Bạn cùng phòng ngó bên trong: “Này thì sao? Cũng là đồ hữu dụng?”
Tưởng Hàn nhìn theo tay cậu ta. Quào, một em Barbie tóc xanh váy hồng, nhà thiết kế dùng màu rất đậm, nhìn là biết không phải người thường.
“Bác sĩ Lương bảo tao mãi giữ trái tim thuần khiết đấy, dễ thương vãi lòn. Ê anh Chu, mày nói coi có phải bác sĩ Lương đang ám chỉ tao không?”
“Ám chỉ mày?” Bạn cùng phòng bắt đầu lú: “Ám chỉ gì cơ?”
“Ảnh ám chỉ tao…” Tưởng Hàn cười: “Ảnh muốn sinh baby cho tao á?”
Rốt cuộc cu cậu dựa vào cái gì? Hả? Cu cậu dựa vào cái gì?
Lương Đa ăn một cái bánh su kem lớn, nhân bơ chỗ cửa hàng này làm siêu thơm, nhưng vì trong lòng đang có tâm sự nên chẳng nhấm ra vị gì.
Thật đáng tiếc.
Nếu là người khác, chắc chắn Lương Đa sẽ áp dụng phương châm nói là làm, không đi là không đi.
Chẳng ai ép được Cốc chủ Tuyệt Tình Cốc.
Nhưng người kia là Tưởng Hàn, chả hiểu sao Lương Đa lại dao động.
Đâu chỉ dao động bình thường, dao động bùm ba là bùm điên cuồng luôn cơ.
Vừa rồi nom thằng cu thấy thương quá…
Lương Đa động lòng trắc ẩn.
Anh ủ ê không quyết định được, ngoảnh lại liếc tờ lịch trên kệ, cầm cây bút bôi đen số 19.
Đừng hòng ép tui!
Lương Đa lạnh lùng ném bút lên bàn, ăn hết bánh ngọt và bánh su kem, uống sạch hai ly trà sữa.
No căng nhưng tâm trạng vẫn tệ.
Hôm nay Lương Đa lại về sớm.
Tan ca sớm hơn một tiếng nhưng Lương Đa không về thẳng nhà, anh lái xe đến siêu thị mua ít nguyên liệu, sau đó lượn tới khu quà tặng.
Tới đây chi zẫy?
Lương Đa liếc mấy món đồ trên kệ, thầm nghĩ mình vớ vẩn thật.
Siêu thị lớn như vậy, những món quà trong này chỉ để dỗ con nít, vừa thiếu tinh tế vừa thiếu thành ý. Bác sĩ Lương đời nào mua quà sinh nhật tặng bạn ở đây đâu.
Anh chỉ có hai người bạn để tặng quà, mỗi năm hai món. Tiêu thêm chút tiền, bỏ thêm chút lòng cũng được thôi.
Cơ mà Tưởng Hàn méo phải bạn anh!
Lương Đa bừng tỉnh, anh biết phải giải quyết như nào rồi.
Tưởng Hàn muốn anh cùng đón sinh nhật?? Nố nồ, bác sĩ Lương lạnh lùng chưa từng có tiền lệ.
Một khi bắt đầu phá vỡ quy tắc bản thân, mai sau sẽ gặp càng nhiều rắc rối, tuyệt đối không được, kiên quyết say no. Cho dù Tương Hàn một khóc hai quậy ba thắt cổ cũng không.
Nhưng nếu không thể hiện gì thì có vẻ Lương Đa vô tình quá.
Lương Đa nhìn đồ trên kệ, nhanh tay đẩy xe vào trong.
Không chỉ có những món quà này, còn có đồ chơi trẻ con như súng nước, búp bê Barbie, đất nặn dẻo.
Tất nhiên cũng có những món thiết thực như mặt nạ dưỡng ẩm, nước hoa.
Lương Đa mua một đống như dở, lúc thanh toán nhìn những thứ đã lấy mới thấy mình hâm thật.
Vốn anh định mua một hộp quà thật đẹp, nhưng không có cái hộp nào đủ lớn để đựng đống hầm bà lằng đó. Lương Đa về nhà xin ông chủ siêu thị anh quen một hộp giấy to, cho tất cả vào và viết một tấm thiệp “Sinh nhật vui vẻ, cố gắng học tập tiến bộ mỗi ngày, đừng chỉ nghĩ đến chuyện yêu đương.” Bỏ chung, tất nhiên, cuối thiệp còn ký tên “Lương Đa”.
Anh gửi chuyển phát nhanh ngay trong đêm, mượn xe đẩy rồi chuyển hộp đồ đến điểm chuyển phát.
Một hộp lớn tốn không ít tiền, hơn tám mươi phần trăm những thứ trong này đều là đồ Tưởng Hàn không cần.
Anh gửi thẳng đến trường Tưởng Hàn, chả lo lắng gì, chỉ lo Tưởng Hàn không khiêng về ký túc xá được, vì cái hộp này vừa to vừa nặng, khó bê lắm.
Lương Đa làm xong vui vẻ về nhà ăn khoai tây chiên, tập yoga xem phim truyền hình.
Dạo này anh không xem “Hoa hồng có gai” nữa, anh bắt đầu cày ‘Tân dòng sông ly biệt”, vừa xem vừa quát vào TV: “Hà Thư Hoàn, mi là đồ trai đểu!”
Chuyển phát nhanh cùng thành phố rất lẹ, chiều hôm sau Tưởng Hàn đã nhận được tin nhắn của bên chuyển phát, hẹn ba giờ ra cổng phía bắc nhận đồ.
Cậu rất ít mua hàng online, hầu như không mua, chẳng phải vì không theo trào lưu, chủ yếu là do cậu mua online mấy lần nhưng toàn xịt.
Dáng Tưởng Hàn cao, quần áo trên mạng đều may theo số đo bình thường, nhận hàng mặc thử thì áo ngắn tay, quần cộc ống nên cậu bỏ cuộc. Vì vậy, Tưởng Hàn hơi ngạc nhiên khi nhận được thông báo chuyển phát, không biết là thứ gì.
“Có thể là giấy báo nhập viện của bệnh viện tâm thần.” Bạn cùng phòng nói đùa, “Tao từng nhận nè.”
“…Rồi sao mày còn ngồi đây?”
“Tao đíu đi!” Bạn cùng phòng nói: “Tao khùng mà ổng bảo nhập viện cái tao vào thiệt, vậy thì mất mặt lắm!’
Tưởng Hàn nguýt dài cười một tiếng, bỗng nghĩ tới điều gì bèn hỏi bạn cùng phòng: “Này, mày bảo có phải quà sinh nhật bác sĩ Lương mua cho tao không?”
“Mày nghĩ nhiều rồi, đừng tự tin mù quáng, dễ ăn vả lắm.” Bạn cùng phòng là người tinh tường, nhìn ra bác sĩ Lương chẳng có ý gì với Tưởng Hàn: “Này tao bảo, gần đây cái bạn lớp bên cạnh mới thoải mái comeout nhỉ? Hay mày thử chút, cậu ta đẹp trai học giỏi, tao nghe nói bố mẹ cậu ta là giảng viên đại học, gia đình trí thức, tốt quá còn gì. Mày gả đi cho tao được nhờ.”
“Gả mẹ mày!” Tưởng Hàn nói: “Cậu ta rất tốt, nhưng lòng tao đã trao cho bác sĩ Lương rồi, trái tim đã có chủ, trong mắt không có ai khác.”
“Á à, mày xạo ke!”
“Xạo gì? Mày nói ngoài bác sĩ Lương ra, tao còn quyến rũ ai nào?”
“Mày nói trong mắt mày không có ai khác.” Bạn cùng phòng đột nhiên xích lại gần, “Nhưng giờ trong mắt mày chỉ có tao.”
“Cút!”
Hai người châu đầu ghé tai trong lớp, bị giảng viên liếc liên tục.
Tưởng Hàn nóng lòng, rung chân chờ hết giờ để nhận bưu kiện.
Bạn cùng phòng nói: “Rung nữa tao mách giảng viên.”
“Ngon mách đi, tốt nhất là bảo giảng viên đuổi tao khỏi lớp, để tao đi lấy đồ lẹ lẹ.”
Mưu kế của Tưởng Hàn không thành công, bọn họ phải ngồi đến ba giờ rưỡi mới chạy ra cổng phía bắc được.
Chuyển phát đã đợi một tiếng, quá một tiếng không tới thì mai nhận, may là Tưởng Hàn đến kịp.
Tưởng Hàn và bạn cùng phòng tới cổng bắc, từ xa đã thấy một cái hộp lớn bên cạnh anh shipper, cao cỡ nửa người.
Cậu còn bảo: “Ai mua tủ lạnh mini à? Bự vậy đội đầu vác về hay gì?”
“Cái mày nói là diễn xiếc.” Bạn cùng phòng liếc xéo.
Không ngờ khi Tưởng Hàn ra đó báo tên, shipper chỉ vào hộp lớn bên cạnh: “Cái này nè.”
Tưởng Hàn và bạn cùng phòng sững sờ.
“Anh, anh lén em mua tủ lạnh mini cho phòng tụi mình ạ?” Bạn cùng phòng chớp chớp mắt: “Anh sẽ đội đầu vác nó ạ?”
“Tao mua cái lùm mía mày.” Tưởng Hàn vẫn chưa bớt sốc: “Thứ gì đây?”
Cậu bước tới kiểm tra, thấy tên người gửi thì cười phá lên.
“Ai zạ?” Bạn cùng phòng ghé vào dòm: “Thiên thần áo trắng?”
“Bác sĩ Lương!”
Đây không phải phim thần tượng, nếu là phim thần tượng, Tưởng Hàn nghĩ một giây sau bác sĩ Lương sẽ bước ra từ hộp, hét lên “surprise” rồi nói: “Tưởng Hàn, anh chính là quà sinh nhật của em đây.”
Kịch bản vậy mới đúng chớ.
Tiếc là bác sĩ Lương không chịu diễn với cậu.
Cơ mà nhận được quà, Tưởng Hàn vui mừng hớn hở chuẩn bị mang đi, rồi… đéo nhấc nổi. Σ(°△°|||)
“Đồ gì đấy?” Bạn cùng phòng nhấc thử: “Nặng phết! Hay bác sĩ Lương núp ở trỏng?”
“Méo có đâu.” Tưởng Hàn cười hì hì: “Tao mượn bảo vệ cái xe đẩy, anh Chu chờ xíu ha.”
Thế là hai người dùng xe đẩy chuyển hàng của bác bảo vệ đẩy hộp đồ về ký túc xá. Dọc đường gặp người quen, ai cũng hỏi: “Phòng mấy ông mua tủ lạnh hả?”
Ai cũng nghĩ phòng họ sắm tủ lạnh, thậm chí có người nói: “Tối tao mua hai lon bia gửi ké tủ tụi bây nha!”
Lầm to rồi.
Bạn cùng phòng nói: “Cái số tao sao á, mắc gì tao phải đi nhận chuyển phát nhanh với mày?”
“Anh em tốt!” Tưởng Hàn nói: “Mày là anh em tốt của tao.”
Dọc đường Tưởng Hàn cứ đoán bác sĩ Lương mua cho mình cái gì, sao mà vừa to vừa nặng, thiệt là có tâm quá đi à ~
Tưởng Hàn chưa khui đồ đã cảm động lắm rồi, thậm chí còn thẩm du tinh thần cảnh bác sĩ Lương gật đầu chấp nhận mình lấy thân báo đáp vì quà mắc tiền.
Mơ rất đẹp.
Bạn cùng phòng nói: “Bác sĩ Lương mua tủ lạnh thật hở?”
“Đời nào ba.” Tủ lạnh nặng hơn cái này nhiều!
Cả hai tốn bao công sức mới vác thùng về phòng được, mở cửa vào phòng đặt ngay chính giữa.
Tưởng Hàn nói: “Anh Chu, mày nghĩ tao có nên tắm rửa thay quần áo thắp ba nén hương trước không?”
“Mày điên à?”
“Tao tôn trọng bác sĩ Lương chứ bộ!”
Tưởng Hàn không tắm rửa thay đồ, nhưng vẫn rửa tay trước khi mở hộp, còn bôi kem dưỡng tay của bạn cùng phòng.
“Kem này mắc lắm đó, mày bóp ít thôi!” Bạn cùng phòng quạo, đồ của bạn gái mua cho tui chứ bộ!
“Thanks anh Chu.” Tưởng Hàn đặt kem xuống xoa tay, cầm kéo mở hộp đồ.
Trước đây Tưởng Hàn không biết câu “hành động khiến con người hoang mang” là gì, giờ thì cậu biết rồi.
Bác sĩ Lương đang làm gì thế?
Tưởng Hàn và bạn cùng phòng nhìn đồ bên trong, hỏn cmn lọn.
“Có tấm thiệp nè.” Bạn cùng phòng chỉ vào.
Tưởng Hàn lấy thiệp, cậu còn đang nghĩ có phải bác sĩ Lương nhầm lẫn gì không, nhưng khi nhìn thấy thiệp cậu đã chắc chắn, đây là… Không, nói chính xác, những thứ này đều là quà sinh nhật bác sĩ Lương tặng cậu.
“Bạo tay.” Bạn cùng phòng chân thành phát biểu: “Bác sĩ Lương quả là bạo tay.”
Tưởng Hàn nhìn tấm thiệp cười, bỗng thấy bác sĩ Lương tinh quái mà đáng yêu ghê.
Cậu nhặt súng nước: “Đồ chơi thực dụng phết.”
“Cớ chi huynh đài nói lời này?” Mày đừng nói quàng nói xiên chỉ vì đây là đồ bác sĩ Lương tặng chứ?
“Tao rót full bình, sáng đi học mà mày không dậy, tao xài nó bắn mày.” Tưởng Hàn nói: “Đúng là vật hữu dụng với ký túc xá, mỗi sinh viên đại học thời này phải có một cái.”
Bạn cùng phòng ngó bên trong: “Này thì sao? Cũng là đồ hữu dụng?”
Tưởng Hàn nhìn theo tay cậu ta. Quào, một em Barbie tóc xanh váy hồng, nhà thiết kế dùng màu rất đậm, nhìn là biết không phải người thường.
“Bác sĩ Lương bảo tao mãi giữ trái tim thuần khiết đấy, dễ thương vãi lòn. Ê anh Chu, mày nói coi có phải bác sĩ Lương đang ám chỉ tao không?”
“Ám chỉ mày?” Bạn cùng phòng bắt đầu lú: “Ám chỉ gì cơ?”
“Ảnh ám chỉ tao…” Tưởng Hàn cười: “Ảnh muốn sinh baby cho tao á?”
Bình luận truyện