Lương Đa Giả Vờ Ngủ
Chương 47
Tưởng Hàn cảm giác Lương Đa đã dao động, còn thiếu mỗi bước ngoặt nhỏ để Lương Đa thừa nhận nữa thôi, từ đó hai người có thể sống một cuộc sống hạnh phúc không biết xấu hổ.
Rồi bây giờ vấn đề là bước ngoặt gì?
Về yêu đương, Tưởng Hàn chỉ có chút kiến thức học từ anh Chu hoặc mấy bộ phim Hàn hồi bé xem với mẹ, có một chiêu rất hữu hiệu chính là… ung thư.
Cơ mà không được, chiêu này rõ là không được.
Tưởng Hàn không muốn bị ung thư, cũng chẳng muốn rủa mình mắc ung thư, tại đôi lúc cậu cũng mê tín lắm.
Vậy còn cách gì ta?
“Em nghĩ gì đấy?” Từ siêu thị đi ra, Lương Đa thấy nhóc này cứ mất tập trung, chả biết đang nghĩ cái gì hư hỏng nữa.
“Anh cảnh cáo em.” Lương Đa nói: “Đừng có mà ngấp nghé gì anh, tối nay để em thể hiện là vì thấy em chân thành nên anh mới cho cơ hội, bớt nghĩ nhiều.”
Tưởng Hàn cười: “Yên tâm, em không nghĩ nhiều, tuyệt đối không bộp chộp.”
Hay là chơi trò cưỡng ép ta!
Tưởng Hàn chợt nghĩ ra ý này, như kiểu mấy anh trai tổng giám đốc bá đạo trong phim thần tượng ớ.
Cậu tưởng tượng một hồi, cuối cùng thở dài.
Đến cậu còn muốn báo cảnh sát bắt mấy thằng cha tổng giám đốc bá đạo pín théi kia ấy chứ. Thôi đừng thử, sống lâu thêm mấy năm chả sướng à?
“Tưởng Hàn.”
“Dạ!”
“Em cười tục ghê.” Lương Đa không biết cu cậu lại nghĩ gì, cũng không hiểu được, ai thấy chắc tưởng ma nhập ấy chứ.
Lương Đa nói: “Nè hen, khuyên em một câu, làm người thì làm cho đàng hoàng, em mà thế tí nữa anh không cho vào nhà.”
Tưởng Hàn gật đầu lia lịa: “Vâng vâng, làm người đàng hoàng, kiên quyết làm người đàng hoàng.”
Tưởng Hàn làm người đàng hoàng yên lặng đi theo Lương Đa, lần nữa về nhà crush.
Nếu lần đầu tiên là vì say, lần thứ hai là làm nũng chơi xấu, thì lần này là quang minh chính đại bước thẳng vào nhà.
Tưởng Hàn khoái muốn bay lên tận trời cao.
Tuy tuyết rơi không lạnh lắm nhưng Tưởng Hàn xách đồ về đến nơi, tay cũng đông cứng ngắt.
Cậu đặt túi mua sắm bên cạnh, lại bắt đầu “ép buộc đạo đức” bác sĩ Lương.
(*Mượn mác ‘đạo đức’ để ép buộc ai làm gì đó, moral coercion)
Tưởng Hàn: “Bác sĩ Lương, tay em cóng rồi.”
Lương Đa vừa cởi áo khoác treo lên vừa quay đầu dòm cậu, tay bị lạnh đỏ thấy tội quá.
Nếu tình huống này xuất hiện trong tiểu thuyết tình yêu, nội dung tiếp theo chắc là Lương Đa sẽ ủ tay cho Tưởng Hàn, ủ tới ủ lui ghé lại càng gần, cuối cùng hôn nhau.
Nhưng kịch bản của Lương Đa không viết vậy.
Lương Đa nói: “Không sao, tí nữa là ổn.”
Rất vô tình.
Bé Tưởng đáng yêu cảm thấy đau lòng lắm (ಥ﹏ಥ)
Bây giờ Tưởng Hàn rất biết tỏ ra đáng thương, cậu phát hiện hễ mình làm vậy bác sĩ Lương sẽ mềm lòng. Vì vậy…
Tưởng Hàn: “Tay đau quá à.”
Lương Đa liếc trộm.
“Thôi, không sao đâu.” Tưởng Hàn hít sâu: “Bác sĩ Lương, anh nghỉ đi, em nấu cơm.”
Cậu nhấc hai túi đồ, cố tình rên rỉ đau đớn, lẩm bẩm: “Chỉ là cóng tay thôi. Xíu nữa có gì rửa rau bằng nước lạnh, lấy độc trị độc, mình làm được mà!”
Âm mưu của Tưởng Hàn viết hết lên mặt, Lương Đa cũng biết thằng cu này đang cố ý tỏ ra đáng thương, nhưng anh vẫn dính chưởng.
“…Tưởng Hàn.”
“Dạ, em đây!” Tưởng Hàn quay lại ngó anh.
Lương Đa: “Chuyện đó…”
Anh lẩm bẩm trong lòng: Xong đời, chuyện hôm nay không thể để Quản Tiêu biết được, nó khịa mình cả đời mất!
Hình tượng Cốc chủ Tuyệt Tình Cốc hoàn toàn sụp đổ, vì Lương Đa đã mở lời đề nghị: “Muốn anh ủ tay không?”
Vui vãi kứt luôn mẹ ơi!
Tưởng Hàn lĩnh hội chiêu thức Lăng ba vi bộ trong tích tắc, từ trong bếp thoắt cái đã đứng trước mặt Lương Đa.
Hai tay cậu run rẩy giơ ra, không biết còn tưởng chủ nhân của nó bị Parkinson.
“Em có thể không?” Tưởng Hàn làm màu: “Em có thể may mắn nhận được tình yêu của ngài không?”
Lương Đa cười mắng, lườm một cái rồi nắm chặt lấy đôi tay lạnh băng trước mặt.
Tưởng Hàn giả bộ đáng thương, nhưng tay cậu lạnh thật, Lương Đa như đang cầm hai khối băng, đáng thương quá.
“Tay tàn phế rồi.” Lương Đa nói: “Hay là vứt luôn đi.”
Tưởng Hàn đang đắm chìm trong hạnh phúc đến đột ngột, vênh ra mặt: “Anh nỡ hả?”
“Chậc, nghe kìa.” Lương Đa cười cậu: “Vậy anh chặt dùm em ha?”
Tưởng Hàn cười e thẹn: “Anh ra tay thì em không có ý kiến, nhưng sau này anh phải hầu nửa đời sau của em, em ăn vạ chuyên nghiệp lắm.”
“Thế thôi, anh chả thích hầu người khác.”
“Em thích.” Tưởng Hàn nói: “Vậy sau này em hầu hạ anh.”
Lương Đa nhìn cậu, cúi đầu cười không nói.
Tưởng Hàn không để Lương Đa ủ lâu, bàn tay Lương Đa vốn ấm nóng cũng bị cậu làm lạnh.
Tưởng Hàn biết đau lòng người thương lắm chứ!
Cậu rút tay về: “Bác sĩ Lương, anh nghỉ ngơi đi, em nấu cơm cho.”
Tưởng Hàn cởi áo lông đưa cho Lương Đa, xách hai túi đồ ăn vào bếp.
Lương Đa ôm áo lông của Tưởng Hàn đứng nhìn cậu, không hiểu sao trong lòng lại thấy ấm áp lạ kì.
Có lẽ là vì áo lông của Tưởng Hàn ấm sẵn chăng?
Lương Đa tự nói thế với mình.
Anh treo áo lông lên móc, đứng đó nhìn một hồi.
Phong cách ăn mặc của Lương Đa khác Tưởng Hàn, tuy Lương Đa không trưởng thành lắm nhưng cũng coi là “style nhẹ nhàng thoải mái”, có vài bộ quần áo còn khá đơn giản. Không giống với Tưởng Hàn, đến áo lông cũng là thương hiệu thể thao.
Lương Đa bỗng thấy đồ của Tưởng Hàn tô điểm thêm cho móc áo, nhìn cũng thuận mắt gớm.
Anh nghe tiếng trong bếp, rướn người qua xem Tưởng Hàn nấu ăn. Mùa đông rửa rau chẳng khác gì chịu cực hình, nước lạnh làm tay Tưởng Hàn vốn đã cóng lại thêm đỏ.
Lương Đa đứng kế bên, im lặng dòm.
Tưởng Hàn không hề chém gió, tài nấu ăn của cậu thật sự cũng ra gì phết. Mới trong một giờ đồng hồ đã nấu bốn món một canh, sắc hương đầy đủ.
Còn Lương Đa thì ngồi bên bàn ăn, nhịp giò ngửi mùi thơm. Anh thèm quá trời nhưng ngại ăn vụng… Làm người sống phải có giới hạn chớ.
Lương Đa đói bụng sôi ùng ục, chưa bao giờ thấy chờ cơm lại đau khổ đến thế.
Cuối cùng Tưởng Hàn cũng nấu xong, cơm cũng vừa chín tới.
Lương Đa hỏi: “Bạn học Tưởng Hàn, em biết phép thuật hả?”
“Sao anh nói vậy?” Tưởng Hàn buộc cái tạp dề mà lần trước mẹ Lương mua lúc đến đây, kiểu hoa to các cô các dì trung niên ưa thích, mặc lên người cậu nhìn mắc cười muốn chớt.
Tưởng Hàn xới một chén cơm đặt trước mặt Lương Đa: “Gạo anh mua ngon nhể.”
Lương Đa cười hì hì, thầm nói: Đâu phải anh mua, Quản Tiêu đưa đó.
Tết Trung thu Quản Tiêu phát quà cho nhân viên công ty, mỗi người một túi gạo Ngũ Thường, bảo gạo này đắt mà ngon.
Lương Đa thuận miệng lẩm bẩm nói không có gạo, Quản Tiêu lập tức đưa anh một túi. Thằng bạn anh chỉ có ích những lúc này.
Nhưng Lương Đa nghĩ cơm ngon đâu chỉ nhờ gạo, dù sao anh nấu cũng chẳng ngon bằng Tưởng Hàn.
Lạ ghê.
“Anh vừa nói phép thuật gì?”
“Không có gì.” Lương Đa đáp: “Đói rồi, anh muốn ăn cơm.”
Anh muốn bảo Tưởng Hàn biết phép thuật, có thể biến nguyên liệu bình thường thành những món ăn ngon. Còn anh không làm được, chiên có cái trứng gà còn chưa xong.
Bác sĩ Lương Đa tài năng xuất chúng, cũng chỉ là quả táo bị Thượng đế ngoạm mất một miếng.
Tưởng Hàn nói: “Anh nếm xem, không biết khẩu vị của anh thế nào. Đợi sau này em hiểu anh rồi, chắc chắn sẽ làm tốt hơn nữa.”
Lương Đa nghe mà ngượng. Anh có tài đức gì để một thanh niên đẹp trai nghiên cứu phương pháp nấu ăn vì mình?
Thấy Lương Đa gắp một miếng thịt, Tưởng Hàn giới thiệu: “Đây là thịt xào chua ngọt. Nay tụi mình đi siêu thị hơi trễ, thịt không tươi, lần sau đi sớm sẽ mua được thịt mềm hơn.”
Nói chi lần sau, lần này Lương Đa vừa ăn đã ngạc nhiên, chỉ muốn lạy Tưởng Hàn, anh chưa từng ăn thịt xào chua ngọt ngon thế này.
Trước đây Lương Đa cũng thường gọi món này khi đặt cơm ngoài. Hồi bé mẹ anh làm món này siêu ngon, nhưng mấy năm nay không sống cùng bố mẹ, rất ít khi được ăn. Món thịt xào chua ngọt bên ngoài anh thấy dở òm.
Tưởng Hàn đỉnh thật, Lương Đa không ngờ cậu giỏi thế.
“Sao? Anh thích không?”
Thích, thích đến nỗi hôm nay kệ mẹ dự định giảm cân, ăn một lần mười miếng.
Nhưng Lương Đa rất sĩ diện, thích mấy cũng không chịu nói.
“Cũng tạm, miễn cưỡng ăn được.”
Nói thì nói thế, nhưng giây sau anh lại gắp thêm một miếng.
Tưởng Hàn thấy anh thích thì khoái chí. Bữa cơm này cậu chẳng ăn mấy, toàn ngắm Lương Đa ăn.
Lương Đa ăn rất vui vẻ, no căng bụng dựa vào ghế làm biếng nhúc nhích.
Tưởng Hàn chống cằm nhìn anh, cười hỏi: “Sáng mai anh muốn ăn gì? Em nấu cho anh.”
“Sáng mai?”
“Ừm, ăn bánh canh không? Dễ làm lắm.”
Lương Đa rung động.
Quả nhiên, muốn thu phục một tên ăn hàng thật sự rất dễ.
Lương Đa xoa mũi: “Sáng sớm em chạy từ trường qua đây đâu tiện?”
Tưởng Hàn ngẩn ra, “Đúng ha, vậy tối nay em làm xong cho vào hộp giữ tươi, mai anh hâm lại ăn cũng được, có điều sẽ không ngon như này.”
Lương Đa cười khẩy trong lòng: Giả bộ đi, anh xem cưng có thể giả bộ tới khi nào.
“Cũng được.” Lương Đa nói: “Cực cho em rồi, em làm đi, anh đi đọc sách trước.”
Lương Đa đứng lên, no đến mức muốn ói.
“Đọc “Trăm năm cô đơn” ạ?” Tưởng Hàn cũng nhỏ mọn thù dai: “Đọc mấy trang rồi? Nhớ nhân vật chính không?”
Lương Đa lườm sắc lẻm, hung dữ nói: “Anh đọc Agatha Christie, học chút bản lĩnh để giết em trong vô hình.”
“Anh đã giết em trong vô hình rồi.” Tưởng Hàn chớp chớp đôi mắt chân thành: “Tâm trí và trái tim em, tất cả của em đều thuộc về anh, lẽ nào anh còn không biết sao?”
Lương Đa mắc ói chết mất, hét ầm lên chạy khỏi phòng ăn.
Tưởng Hàn đứng sau cười to: “Bác sĩ Lương, anh chạy gì chứ?”
Chạy gì?
Em nói coi?
Lương Đa nằm nhoài trên sofa, đỏ mặt lẩm bẩm rồi cười khặc khặc.
Rồi bây giờ vấn đề là bước ngoặt gì?
Về yêu đương, Tưởng Hàn chỉ có chút kiến thức học từ anh Chu hoặc mấy bộ phim Hàn hồi bé xem với mẹ, có một chiêu rất hữu hiệu chính là… ung thư.
Cơ mà không được, chiêu này rõ là không được.
Tưởng Hàn không muốn bị ung thư, cũng chẳng muốn rủa mình mắc ung thư, tại đôi lúc cậu cũng mê tín lắm.
Vậy còn cách gì ta?
“Em nghĩ gì đấy?” Từ siêu thị đi ra, Lương Đa thấy nhóc này cứ mất tập trung, chả biết đang nghĩ cái gì hư hỏng nữa.
“Anh cảnh cáo em.” Lương Đa nói: “Đừng có mà ngấp nghé gì anh, tối nay để em thể hiện là vì thấy em chân thành nên anh mới cho cơ hội, bớt nghĩ nhiều.”
Tưởng Hàn cười: “Yên tâm, em không nghĩ nhiều, tuyệt đối không bộp chộp.”
Hay là chơi trò cưỡng ép ta!
Tưởng Hàn chợt nghĩ ra ý này, như kiểu mấy anh trai tổng giám đốc bá đạo trong phim thần tượng ớ.
Cậu tưởng tượng một hồi, cuối cùng thở dài.
Đến cậu còn muốn báo cảnh sát bắt mấy thằng cha tổng giám đốc bá đạo pín théi kia ấy chứ. Thôi đừng thử, sống lâu thêm mấy năm chả sướng à?
“Tưởng Hàn.”
“Dạ!”
“Em cười tục ghê.” Lương Đa không biết cu cậu lại nghĩ gì, cũng không hiểu được, ai thấy chắc tưởng ma nhập ấy chứ.
Lương Đa nói: “Nè hen, khuyên em một câu, làm người thì làm cho đàng hoàng, em mà thế tí nữa anh không cho vào nhà.”
Tưởng Hàn gật đầu lia lịa: “Vâng vâng, làm người đàng hoàng, kiên quyết làm người đàng hoàng.”
Tưởng Hàn làm người đàng hoàng yên lặng đi theo Lương Đa, lần nữa về nhà crush.
Nếu lần đầu tiên là vì say, lần thứ hai là làm nũng chơi xấu, thì lần này là quang minh chính đại bước thẳng vào nhà.
Tưởng Hàn khoái muốn bay lên tận trời cao.
Tuy tuyết rơi không lạnh lắm nhưng Tưởng Hàn xách đồ về đến nơi, tay cũng đông cứng ngắt.
Cậu đặt túi mua sắm bên cạnh, lại bắt đầu “ép buộc đạo đức” bác sĩ Lương.
(*Mượn mác ‘đạo đức’ để ép buộc ai làm gì đó, moral coercion)
Tưởng Hàn: “Bác sĩ Lương, tay em cóng rồi.”
Lương Đa vừa cởi áo khoác treo lên vừa quay đầu dòm cậu, tay bị lạnh đỏ thấy tội quá.
Nếu tình huống này xuất hiện trong tiểu thuyết tình yêu, nội dung tiếp theo chắc là Lương Đa sẽ ủ tay cho Tưởng Hàn, ủ tới ủ lui ghé lại càng gần, cuối cùng hôn nhau.
Nhưng kịch bản của Lương Đa không viết vậy.
Lương Đa nói: “Không sao, tí nữa là ổn.”
Rất vô tình.
Bé Tưởng đáng yêu cảm thấy đau lòng lắm (ಥ﹏ಥ)
Bây giờ Tưởng Hàn rất biết tỏ ra đáng thương, cậu phát hiện hễ mình làm vậy bác sĩ Lương sẽ mềm lòng. Vì vậy…
Tưởng Hàn: “Tay đau quá à.”
Lương Đa liếc trộm.
“Thôi, không sao đâu.” Tưởng Hàn hít sâu: “Bác sĩ Lương, anh nghỉ đi, em nấu cơm.”
Cậu nhấc hai túi đồ, cố tình rên rỉ đau đớn, lẩm bẩm: “Chỉ là cóng tay thôi. Xíu nữa có gì rửa rau bằng nước lạnh, lấy độc trị độc, mình làm được mà!”
Âm mưu của Tưởng Hàn viết hết lên mặt, Lương Đa cũng biết thằng cu này đang cố ý tỏ ra đáng thương, nhưng anh vẫn dính chưởng.
“…Tưởng Hàn.”
“Dạ, em đây!” Tưởng Hàn quay lại ngó anh.
Lương Đa: “Chuyện đó…”
Anh lẩm bẩm trong lòng: Xong đời, chuyện hôm nay không thể để Quản Tiêu biết được, nó khịa mình cả đời mất!
Hình tượng Cốc chủ Tuyệt Tình Cốc hoàn toàn sụp đổ, vì Lương Đa đã mở lời đề nghị: “Muốn anh ủ tay không?”
Vui vãi kứt luôn mẹ ơi!
Tưởng Hàn lĩnh hội chiêu thức Lăng ba vi bộ trong tích tắc, từ trong bếp thoắt cái đã đứng trước mặt Lương Đa.
Hai tay cậu run rẩy giơ ra, không biết còn tưởng chủ nhân của nó bị Parkinson.
“Em có thể không?” Tưởng Hàn làm màu: “Em có thể may mắn nhận được tình yêu của ngài không?”
Lương Đa cười mắng, lườm một cái rồi nắm chặt lấy đôi tay lạnh băng trước mặt.
Tưởng Hàn giả bộ đáng thương, nhưng tay cậu lạnh thật, Lương Đa như đang cầm hai khối băng, đáng thương quá.
“Tay tàn phế rồi.” Lương Đa nói: “Hay là vứt luôn đi.”
Tưởng Hàn đang đắm chìm trong hạnh phúc đến đột ngột, vênh ra mặt: “Anh nỡ hả?”
“Chậc, nghe kìa.” Lương Đa cười cậu: “Vậy anh chặt dùm em ha?”
Tưởng Hàn cười e thẹn: “Anh ra tay thì em không có ý kiến, nhưng sau này anh phải hầu nửa đời sau của em, em ăn vạ chuyên nghiệp lắm.”
“Thế thôi, anh chả thích hầu người khác.”
“Em thích.” Tưởng Hàn nói: “Vậy sau này em hầu hạ anh.”
Lương Đa nhìn cậu, cúi đầu cười không nói.
Tưởng Hàn không để Lương Đa ủ lâu, bàn tay Lương Đa vốn ấm nóng cũng bị cậu làm lạnh.
Tưởng Hàn biết đau lòng người thương lắm chứ!
Cậu rút tay về: “Bác sĩ Lương, anh nghỉ ngơi đi, em nấu cơm cho.”
Tưởng Hàn cởi áo lông đưa cho Lương Đa, xách hai túi đồ ăn vào bếp.
Lương Đa ôm áo lông của Tưởng Hàn đứng nhìn cậu, không hiểu sao trong lòng lại thấy ấm áp lạ kì.
Có lẽ là vì áo lông của Tưởng Hàn ấm sẵn chăng?
Lương Đa tự nói thế với mình.
Anh treo áo lông lên móc, đứng đó nhìn một hồi.
Phong cách ăn mặc của Lương Đa khác Tưởng Hàn, tuy Lương Đa không trưởng thành lắm nhưng cũng coi là “style nhẹ nhàng thoải mái”, có vài bộ quần áo còn khá đơn giản. Không giống với Tưởng Hàn, đến áo lông cũng là thương hiệu thể thao.
Lương Đa bỗng thấy đồ của Tưởng Hàn tô điểm thêm cho móc áo, nhìn cũng thuận mắt gớm.
Anh nghe tiếng trong bếp, rướn người qua xem Tưởng Hàn nấu ăn. Mùa đông rửa rau chẳng khác gì chịu cực hình, nước lạnh làm tay Tưởng Hàn vốn đã cóng lại thêm đỏ.
Lương Đa đứng kế bên, im lặng dòm.
Tưởng Hàn không hề chém gió, tài nấu ăn của cậu thật sự cũng ra gì phết. Mới trong một giờ đồng hồ đã nấu bốn món một canh, sắc hương đầy đủ.
Còn Lương Đa thì ngồi bên bàn ăn, nhịp giò ngửi mùi thơm. Anh thèm quá trời nhưng ngại ăn vụng… Làm người sống phải có giới hạn chớ.
Lương Đa đói bụng sôi ùng ục, chưa bao giờ thấy chờ cơm lại đau khổ đến thế.
Cuối cùng Tưởng Hàn cũng nấu xong, cơm cũng vừa chín tới.
Lương Đa hỏi: “Bạn học Tưởng Hàn, em biết phép thuật hả?”
“Sao anh nói vậy?” Tưởng Hàn buộc cái tạp dề mà lần trước mẹ Lương mua lúc đến đây, kiểu hoa to các cô các dì trung niên ưa thích, mặc lên người cậu nhìn mắc cười muốn chớt.
Tưởng Hàn xới một chén cơm đặt trước mặt Lương Đa: “Gạo anh mua ngon nhể.”
Lương Đa cười hì hì, thầm nói: Đâu phải anh mua, Quản Tiêu đưa đó.
Tết Trung thu Quản Tiêu phát quà cho nhân viên công ty, mỗi người một túi gạo Ngũ Thường, bảo gạo này đắt mà ngon.
Lương Đa thuận miệng lẩm bẩm nói không có gạo, Quản Tiêu lập tức đưa anh một túi. Thằng bạn anh chỉ có ích những lúc này.
Nhưng Lương Đa nghĩ cơm ngon đâu chỉ nhờ gạo, dù sao anh nấu cũng chẳng ngon bằng Tưởng Hàn.
Lạ ghê.
“Anh vừa nói phép thuật gì?”
“Không có gì.” Lương Đa đáp: “Đói rồi, anh muốn ăn cơm.”
Anh muốn bảo Tưởng Hàn biết phép thuật, có thể biến nguyên liệu bình thường thành những món ăn ngon. Còn anh không làm được, chiên có cái trứng gà còn chưa xong.
Bác sĩ Lương Đa tài năng xuất chúng, cũng chỉ là quả táo bị Thượng đế ngoạm mất một miếng.
Tưởng Hàn nói: “Anh nếm xem, không biết khẩu vị của anh thế nào. Đợi sau này em hiểu anh rồi, chắc chắn sẽ làm tốt hơn nữa.”
Lương Đa nghe mà ngượng. Anh có tài đức gì để một thanh niên đẹp trai nghiên cứu phương pháp nấu ăn vì mình?
Thấy Lương Đa gắp một miếng thịt, Tưởng Hàn giới thiệu: “Đây là thịt xào chua ngọt. Nay tụi mình đi siêu thị hơi trễ, thịt không tươi, lần sau đi sớm sẽ mua được thịt mềm hơn.”
Nói chi lần sau, lần này Lương Đa vừa ăn đã ngạc nhiên, chỉ muốn lạy Tưởng Hàn, anh chưa từng ăn thịt xào chua ngọt ngon thế này.
Trước đây Lương Đa cũng thường gọi món này khi đặt cơm ngoài. Hồi bé mẹ anh làm món này siêu ngon, nhưng mấy năm nay không sống cùng bố mẹ, rất ít khi được ăn. Món thịt xào chua ngọt bên ngoài anh thấy dở òm.
Tưởng Hàn đỉnh thật, Lương Đa không ngờ cậu giỏi thế.
“Sao? Anh thích không?”
Thích, thích đến nỗi hôm nay kệ mẹ dự định giảm cân, ăn một lần mười miếng.
Nhưng Lương Đa rất sĩ diện, thích mấy cũng không chịu nói.
“Cũng tạm, miễn cưỡng ăn được.”
Nói thì nói thế, nhưng giây sau anh lại gắp thêm một miếng.
Tưởng Hàn thấy anh thích thì khoái chí. Bữa cơm này cậu chẳng ăn mấy, toàn ngắm Lương Đa ăn.
Lương Đa ăn rất vui vẻ, no căng bụng dựa vào ghế làm biếng nhúc nhích.
Tưởng Hàn chống cằm nhìn anh, cười hỏi: “Sáng mai anh muốn ăn gì? Em nấu cho anh.”
“Sáng mai?”
“Ừm, ăn bánh canh không? Dễ làm lắm.”
Lương Đa rung động.
Quả nhiên, muốn thu phục một tên ăn hàng thật sự rất dễ.
Lương Đa xoa mũi: “Sáng sớm em chạy từ trường qua đây đâu tiện?”
Tưởng Hàn ngẩn ra, “Đúng ha, vậy tối nay em làm xong cho vào hộp giữ tươi, mai anh hâm lại ăn cũng được, có điều sẽ không ngon như này.”
Lương Đa cười khẩy trong lòng: Giả bộ đi, anh xem cưng có thể giả bộ tới khi nào.
“Cũng được.” Lương Đa nói: “Cực cho em rồi, em làm đi, anh đi đọc sách trước.”
Lương Đa đứng lên, no đến mức muốn ói.
“Đọc “Trăm năm cô đơn” ạ?” Tưởng Hàn cũng nhỏ mọn thù dai: “Đọc mấy trang rồi? Nhớ nhân vật chính không?”
Lương Đa lườm sắc lẻm, hung dữ nói: “Anh đọc Agatha Christie, học chút bản lĩnh để giết em trong vô hình.”
“Anh đã giết em trong vô hình rồi.” Tưởng Hàn chớp chớp đôi mắt chân thành: “Tâm trí và trái tim em, tất cả của em đều thuộc về anh, lẽ nào anh còn không biết sao?”
Lương Đa mắc ói chết mất, hét ầm lên chạy khỏi phòng ăn.
Tưởng Hàn đứng sau cười to: “Bác sĩ Lương, anh chạy gì chứ?”
Chạy gì?
Em nói coi?
Lương Đa nằm nhoài trên sofa, đỏ mặt lẩm bẩm rồi cười khặc khặc.
Bình luận truyện