Lương Điền Thiên Khoảnh

Chương 37: Người Tần gia



Đi đến nhà lúc trước của các nàng , hiện tại cách nhà Vương đại nương ba bốn căn nhà , Giang Đào đưa một gói đồ trong tay đưa cho Giang Lăng : " Đây là nương kêu ta đem ra cho ngươi , nói ngươi ghé qua nhà Vương đại nương thay quần áo rồi hãy trở về ."

" Ách " Giang Lăng lúc này mới nhớ đến là mình đang mặc nam trang . Mặc nam trang cũng không quan hệ , nàng cũng không thèm để ý gia đình kia ấn tượng về nàng như thế nào . Nhưng nàng cũng không muốn cho người ta biết nàng ở Vị Hương Cư làm việc . Thỏ khôn có ba hang , Vị Hương Cư chính là cái hang bí mật của nàng , đó là không thể tùy tiện bại lộ .

Lại đi tiếp vài chục bước , đến nhà Vương đại nương , Giang Lăng nhìn thấy viện mở cửa , đi tới kêu lên : " Vương đại nương có nhà không ? "

" Uông uông " , một cái bóng đen hướng về Giang Lăng phóng tới .

" Lão hắc ." Một tiếng hét to vang lên , Vương đại nương từ trong phòng đi ra , nhìn đến lão hắc đang ở trước mặt Giang Lăng lắc đầu vẫy đuôi , một bộ dáng rất là hưng phấn , cười nói : " Giang cô nương , có phải hay không phải cô có nơi nào đặc biệt ? Mấy con chó nhà ta , đối với ngươi cùng đối với người khác không giống nhau . Lão hắc nhà ta đối với người khác hung hăng thật sự , duy độc đối với ngươi , đặc biệt thân thiết .

Giang Lăng tâm niệm vừa động : Động vật rất là mẫn cảm , lão hắc và hoa nhỏ đối với nàng thân mật như vậy , chẳng lẽ liên quan đến linh khí trong không gian ?

Nghĩ đến đây , nàng vươn tay sờ sờ đầu lão hắc , nhẹ giọng nói : " Ngươi ngoan ngoãn ngồi ở chỗ này đừng nhúc nhích nha , chờ ta chút đi ra sẽ nói với ngươi ."

Lão hắc " Ô ô " hai tiếng , giống như là đáp ứng lời của nàng .

Giang Lăng nói là nói như thế , nhưng lại không tin lão hắc thật sự nghe hiểu lời của nàng , ngẩng đầu đối với Vương đại nương cười nói : " Đại nương , nhà của ta có khách ghé thăm , nương nói ta đến thay quần áo nhờ nhà ngài rồi hãy về nhà ."

" A , vậy vào nhà đi , đến phòng ngủ của ta thay ." Vương đại nương lại cười hỏi : " Nhà của ngươi là ai tới ? " Cổ đại không có tính chuyện riêng tư , hỏi như vậy là quan tâm ngươi , nhìn ngươi rất tốt .

Giang Lăng biết , cho dù nàng không nói , chỉ cần qua một hai ngày , người trong thôn tất cả đều biết . Nhưng mà nàng cũng không muốn đề cập đến chuyện này , cười nói : " Một người thân thích , cụ thể là ai ta cũng không biết được rõ ràng ."

" Thân thích a , vậy là tốt lắm . Có người thân thích giúp các ngươi , ngươi sẽ không cần xuất đầu lộ diện đi ra ngoài làm việc ." Vương đại nương cười nói dẫn Giang Lăng đến phòng ngủ của nàng .

Giang Lăng không có nói gì . Cổ đại người nhận thân thích giúp đỡ nhau là chuyện bình thường , này có lẽ chính là nhân tình người ta hay nói đến đây .

Chỉ là đổi áo khoác ngoài , nên Giang Lăng cũng không yêu cầu Vương đại nương ra ngoài . Nàng mở ra gói đồ , quần áo vừa đem ra liền thấy một kiện áo cánh bằng tơ lụa , màu sắc đỏ tươi ; trong gói đồ trừ bỏ áo ,váy , Lí Thanh Hà còn thu thập thêm hộp trang điểm bỏ vào . Đại khái là muốn nàng trang điểm cho xinh đẹp thêm một chút .

Giang Lăng nhìn áo cánh tơ lụa kia thì nhíu mi . Nhà các nàng quần áo tơ lụa đều bán hết . Váy này , nàng nhớ lại hoảng hốt , đây là một bức tranh thêu của Lí Thanh Hà , hoa trên váy cũng mới thêu được phân nửa đây .

Giang Lăng ở trong lòng thở dài một tiếng . Bởi vậy , có thể thấy được Lí Thanh Hà đối với cuộc hôn nhân này rất là xem trọng . Con đường từ hôn của nàng , xem ra còn rất xa.

" Đại nương , ngài có thể hay không cho ta mượn cái váy của nhị tẩu ? " Giang Lăng quay đầu lại hỏi Vương đại nương .

Vương đại nương đang muốn khen váy này đẹp mắt , nghe xong lời Giang Lăng hỏi , nàng sửng sờ hỏi : " Vì sao ngươi muốn mượn nhị tẩu váy ? Không phải cái này đẹp lắm sao ? "

Giang Lăng lắc đầu : " Đây là người khác nhờ thêu lên bức tranh , người xem , hoa này nương ta vẫn đang thêu cũng chưa có hoàn thành xong đâu . Dơ váy mới của người khác thật không tốt .Lại nói , ta mà mặc váy này về nhà , thân thích sẽ nhìn ta như thế nào ?

Liền tính là các nàng không chú ý đến cái hoa thêu này , nhưng nương ta và đệ đệ đều mặc áo vải thô , còn ta một người mặc lăng la tơ lụa , người khác sẽ nghĩ ta như thế nào ?

" Đúng vậy !" Vương đại nương vỗ tay một cái , " Nương của ngươi hồ đồ . Ta đưa ngươi qua phòng nhị tẩu tử cho ngươi tìm váy đi . Dáng người của ngươi so với nhị tẩu tử vẫn không sai biệt lắm , hẳn là vừa người đi . Nhưng mà nàng cũng không có đồ gì tốt ."

" Đại nương " Giang Lăng vội gọi nàng lại , " Không cần quần áo gì tốt , chỉ cần một bộ quần áo cũ là được ."

Vương đại nương quay đầu lại nhìn nàng một cái , cười nói : " Đi , ta cho ngươi tìm . Nếu thân thích mà mắt chó nhìn người thấp , không lui tới cũng được ."

Chỉ chốc lát sau , Vương đại nương trở về phòng ngủ , cầm trong tay hai cái váy , một cái còn mới , là cái tốt nhất của Vương nhị tẩu , một kiện khác tương đối cũ . Cổ đại vải thô rất dễ phai màu , kiện váy cũ kia lúc trước là màu xanh thẫm , hiện tại phai màu không còn nhìn rõ màu sắc , kiểu dáng cũng tương đối quê mùa . Giang Lăng cảm thấy rất thỏa mãn , đem cửa phòng đóng lại , cũng không mở dây buộc ngực ra , trực tiếp đem kiện quần áo cũ kia thay , lại chải kiểu đầu tiểu cô nương thôn quê .

Trang điểm xong , Giang Lăng đi đến bàn của Vương đại nương , có đặt một chiếc gương , bản thân nhìn vào liền nở nụ cười . Người nàng sáng nay là hóa trang để đi làm việc , cho nên trong gương hiện rõ một người mày rậm , mắt to , đầu chải tóc thôn cô , mặc quần áo quê mùa cũ kỹ , dáng của nàng không cao to , nhưng nhìn vào cũng điển hình một thôn cô cao lớn thô kệch .

Giang Lăng từ trong phòng ngủ đi ra , Giang Đào vừa thấy liền mở to hai mắt nhìn , hơn nửa ngày mới chỉ vào Giang Lăng nói : " Tỷ , ngươi đây là cái ý tứ gì ? "

" Muốn nhìn xem bọn hắn có phải hay không trông mặt mà bắt hình dong a ! " Giang Lăng cười nói , cầm theo gói đồ có quần áo nam nhân , " Đi thôi , về nhà ."

Dù sao Giang Lăng cũng là đối tượng Giang Đào sùng bái , nàng nói cái gì , làm cái gì , Giang Đào đều thấy có lý . Tức thời cũng không nhiều lời , đi theo Giang Lăng ra cửa .

Đi đến đầu thôn dưới chân núi , xa xa liền nhìn thấy trước cửa sân nhà Giang gia có hai con ngựa cao to ở ngoài , còn có một chiếc xe hoa lệ , ở cửa còn có hai người hộ vệ ăn mặc giống nhau .

Hai cái hộ vệ kia gặp người đi đến , lập tức ngó bên này nhìn xem , thật là cảnh giác . Thấy Giang Đào là chủ nhân của nhà này , lúc này mới trầm tĩnh lại , đối với Giang Đào gật đầu cười nói : " Giang công tử , đã trở lại ! " Nói xong tò mò đánh giá Giang Lăng một chút .

Giang Lăng kiếp trước , vô luận là ở bên lão gia tử , vẫn có vệ sĩ bên người . Vệ sĩ so với những hộ vệ này còn muốn cảnh giác hơn . Cho nên nàng cực kỳ tự nhiên , nhìn bọn họ liếc mắt một cái , liền hướng cửa nhà đi vào .

Nhưng còn Giang Đào , tuy rằng lúc đầu có chút thân phận , nhưng cũng là thiếu gia của gia đình bình thường , hoàn toàn không có thói quen có người hộ vệ . Khẩn trương , đi theo Giang Lăng vào một đoạn rất xa , nhưng trên mặt hắn tự nhiên vẫn là một bộ dáng hoảng sợ .

Giang Lăng lại không có tâm tình đi an ủi hắn , cũng không cố ý ở lại trong sân .

Vài cái nha hoàn đều kinh ngạc nhìn nàng , trong phòng truyền ra tiếng nói chuyện , nàng hít sâu một hơi , liền lập tức tiến vào .

Phòng nằm ở hướng bắc , cửa nhìn về hướng nam , buổi sáng ánh mặt trời vừa vặn theo cửa chiếu vào trong nhà . Giang Lăng này đi vào , ánh mặt trời tươi đẹp liền bị che khuất , khiến cho mấy người đang nói chuyện ngẩng đầu nhìn qua .

Lí Thanh Hà giương mắt đến nhìn Giang Lăng , vui vẻ nói : " Lăng Nhi , ngươi đã trở lại ."

Lúc này mới thấy rõ bộ dáng của Giang Lăng , tươi cười trên mặt cứng lại , trong âm thanh chứa đựng một tia tức giận " Lăng Nhi ".

Giang Lăng cũng không lên tiếng , lẳng lặng đứng ở giữa phòng , đánh giá vài người xa lạ kia . Ngồi ở vị trí chủ vị là một người khách khoảng bốn mươi tuổi trung niên nam tử , dáng người tương đối khôi ngô , một mặt oai hùng , ánh mắt sáng ngời ; ngồi cạnh bên hắn là một nữ nhân trung niên dung mạo tú lệ ; ở phía sau hai người này , một người nghiêm túc đứng đó là một nam tử trẻ tuổi .

Nhìn đến người này , đồng tử của Giang Lăng chợt mở lớn --- người này chính là ngày đó ở Xuân Hương viện chuộc hoa khôi , cũng là người gặp gỡ A Phúc cướp tiền của nàng .

Lúc này ánh mắt nam tử chậm rãi đánh giá nàng , lập tức hơi hơi nhíu mày , trong ánh mắt , vẻ mặt toát ra vẻ thất vọng .

Giang Lăng híp híp mắt lại : Ngươi nha , còn nhíu mày ?

Ngươi nha , còn thất vọng ?

Ngươi là cái tên dính hoa thơm cỏ lạ bên ngoài .

Xú nam nhân không phân biệt thị phi ,

quỳ trên mặt đất cầu cưới bổn cô nương , bổn cô nương cũng không chấp nhận ngươi .

" Này ......đây là Giang cô nương sao ? " Trung niên nữ tử kia nhìn Giang Lăng , tươi cười nhàn nhạt .

Lí Thanh Hà hít sâu mấy hơi thở , lúc này mới hạ xuống chút tức giận trong lòng , trầm thấp thanh âm nói : " Lăng Nhi , còn không mau qua gặp công công , bà bà ."

Công công , bà bà ? Giang Lăng bị xưng hô này của Lí Thanh Hà hóa đá một chút , nhẹ nhàng phúc thân hạ xuống , thi lễ : " Giang Lăng gặp qua Tần lão gia , Tần phu nhân ."

Ta là thôn cô không có sai , ta bộ dạng xấu không có sai . Nhưng ta là thôn cô có tố chất , có tu dưỡng , phương diện lễ phép này vẫn không thể dọa người .

Tần tướng quân nghe được Giang Lăng kêu một tiếng " Tần lão gia , Tần phu nhân " ánh mắt chợt loé , chậm rãi gật gật đầu , đứng lên đi đến trước mặt Giang Lăng , nhìn nàng , mở miệng nói : " Ngươi chính là Giang Lăng ? "

Giang Lăng nghe trong âm thanh của hắn tựa hồ run run , trong mắt cũng có vài phần kích động , trong lòng có chút mạc danh kỳ diệu , không rõ hắn kích động vì điều gì .

Đồng ý gật đầu nói : " Đúng vậy , ta chính là Giang Lăng ."

" Đứa nhỏ ....." Tần tướng quân nhìn nàng , cổ họng động mấy lần , thật lâu sau mới nói : " Đứa nhỏ , ngươi chịu khổ ! "

Bên cạnh truyền đến âm thanh nức nở của Lí Thanh Hà .

Giang Lăng bị một trận này làm cho khó hiểu , chạy nhanh đi qua đỡ bả vai của Lí Thanh Hà : " Nương , người làm sao vậy ? "

" Nương không có việc gì , là nương cao hứng ." Lí Thanh Hà vỗ vỗ tay nàng , lấy khăn tay lau lau khóe mắt .

Tần phu nhân thật sâu thở dài một hơi ," Giang phu nhân không cần khổ sở . Chúng ta đã trở lại , tất nhiên sẽ không để các người chịu khổ , lập tức cùng chúng ta chuyển vào thành đi thôi ."

Giang Lăng đứng ở phía sau của Lí Thanh Hà , dùng tay nhéo nhéo bờ vai của nàng .

" Việc này ... ..." cảm giác được ám hiệu của Giang Lăng , Lí Thanh Hà bình phục cảm xúc của bản thân một chút , nói " Chuyện này vẫn là bàn bạc kỹ hơn đi . Các ngươi vừa mới trở về , trong nhà còn chưa có dàn xếp xong . Chờ các ngươi dàn xếp tốt , sau đó chúng ta lại thương nghị chuyện hôn nhân của bọn họ ."

Tần phu nhân tựa hồ thở dài nhẹ nhõm một hơi , quay đầu lại nhìn con nàng liếc mắt một cái , cười nói : " Vậy đi , bàn bạc kỹ hơn ."

" Còn có cái gì mà thương nghị ? Địa phương như thế này , các ngươi không thể ở lại , hôm nay cùng theo chúng ta vào thành đi . Nếu Giang phu nhân cảm thấy ở lại phủ tướng quân không ổn , vậy mua một tòa nhà ở chỗ khác là được rồi ." Tần tướng quân quả quyết nói .

Giang Lăng nhìn Giang Đào mãi đứng ở cửa , liền trừng mắt nhìn hắn . Chuyện này , nàng ra mặt nói , tất nhiên sẽ không tốt , nhưng Giang Đào là nam tử duy nhất trong nhà , cho dù là đứa nhỏ , lên tiếng nói so với nàng có phân lượng hơn .

Vừa chớp mắt lại , trong lòng nàng liền có cảm giác khác thường . Quay đầu nhìn qua , vừa chống lại nàng là ánh mắt thâm thuý của " Vị hôn phu " kia .

Hôm nay , hắn so với ngày Giang Lăng thấy lần đầu tiên khác nhau rất lớn , trên người khí chất sắc bén giảm đi rất nhiều , trên người mặc một kiện áo bào dài màu trăng non ,nếu không phải làn da có chút ngăm đen , thô ráp , thì nhìn cũng giống một vị công tử có khí chất nhẹ nhàng , hàm xúc .

Hắn thấy Giang Lăng nhìn lại , ra vẻ là không có việc gì , quay đầu đi nhìn ra ngoài cửa .

" Nương , chúng ta vẫn là đừng chuyển đi . Ngài đã quên là sáng nay đối với thẩm thẩm đã nói gì sao ? " Giang Đào tiếp nhận nhiệm vụ vinh quang mà tỷ tỷ đã giao cho , mở miệng nói .

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện