Lưỡng Quảng Hào Kiệt [Thần Châu Kỳ Hiệp]

Chương 10-1: Hán Tứ Hải và Đường Bằng (1)



Đường Bằng!

Hán Tứ Hải không ngờ còn nháy mắt với mấy người Tiêu Thu Thủy, khẽ cười hì hì, nói:

- Đường trong Đường Phương, Bằng trong bằng hữu.

Đường Bằng!

Đường gia Đường Bằng!

Đường Bằng giỏi kết nhân duyên nhất trong Đường gia!

Loáng cái Tiêu Thu Thủy đã hoàn toàn rõ ràng.

Chẳng trách khi Hán Tứ Hải xuất hiện, ánh mắt Đường Phương lại sáng lên.

Hóa ra Đường Phương hiển nhiên là đã biết Hán Tứ Hải chẳng phải Hán Tứ Hải gì, mà là Đường Bằng.

Chẳng trách khi Hán Tứ Hải ra tay, Tiêu Thu Thủy lại cảm thấy quen mắt như thế.

Bởi vì đó là thủ pháp độc môn của Đường môn đất Thục khi thi triển ám khí. Tiêu Thu Thủy trước sau đã từng kết giao với Đường Nhu, Đường Đại, Đường Phương, đương nhiên là quen thuộc với thủ đoạn ám khí độc nhất vô nhị, cử thế vô song này.

Sư công Hổ bà cũng không dám làm bừa.

Trường thiên ngũ kiếm vẫn bình thản như cũ, gần như lạnh lùng hờ hững quan sát biến hóa.

Thiên thủ Đồ Cổn thì lại thật sự nhảy dựng lên, gầm thét:

- Ngươi đã giết Dư Khốc Dư?!

Đường Bằng cười hắc hắc, đáp:

- Ngươi có cần đi hỏi Dư Khốc Dư không?

Ánh mắt Đồ Cổn co rút lại:

- Ngươi là gián điệp?!

Đường Bằng vẫn cười hì hì. Tiêu Thu Thủy chợt phát hiện, hóa ra khi hắn đắc ý đều thích cười xấu mấy tiếng, thanh âm có chút quái dị nhưng không hề khó nghe, cũng không mang ác ý. Chỉ nghe Đường Bằng nói:

- Tiêu diệt Đường gia bảo là chuyện Quyền Lực bang mơ mộng đã lâu, con cháu Đường môn bọn ta sao có thể hoàn toàn không đề phòng?

Ám khí tam thập lục thủ Đồ Cổn quát lớn:

- Từ lâu đã nghe ám khí Đường môn Tứ Xuyên độc bộ vô song, hôm nay bọn ta phải lĩnh giáo.

Hắn nói “bọn ta” xong liền quay đầu lại nhìn, nhưng chỉ thấy đám Liễu Thiên biến chẳng có vẻ gì là “bọn ta” cả, bất giác cảm thấy chột dạ, biến sắc.

Đường Bằng cười nói:

- Mời ra tay.

Ám thung tam thập lục lộ giận giữ quát:

- Các ngươi làm gì vậy?! Tại sao đều không ra tay!

Liễu Thiên Biến cười cười xấu hổ, đang định mở miệng nhưng muốn nói lại thôi.

Đường Bằng đãnói”

- Ngươi không ra tay thì ta sẽ hạ thủ trước đấy.

Thiên Thủ nhân ma Đồ Cổn biết đại địch trước mắt, không thể quá sơ suất, quay phắt lại, toàn thần đối địch.

Hắn xoay người lại, đồng thời, “xoẹt, xoẹt” hai tiếng, vang lên từ hai khuỷu tay, âm thanh vừa vang lên, ám khí đã đánh đến trước mặt Đường Bằng!

Tiên hạ thủ vi cường!

Chiêu này đánh ra cực nhanh, không cho người ta kịp tránh né.

Đường Bằng không hề tránh né.

Hắn đột ngột ra tay, ngón giữa hai tay bắn ra, “đích đích” hai tiếng, ám khí lệch sang bên.

Cùng lúc đó, Đường Bằng vụt biến sắc!

Hắn chợt nhảy lên cao, cao tới hơn mười thước.

Mấy người Tiêu Thu Thủy không hiểu gì cả, khi Đồ Cổn phóng ám khí, Đường Bằng không tránh, khi ám khí bị đánh văng, Đường Bằng lại tránh né.

Người đang ở giữa không trúng sợ nhất là bị đối phương dùng ám khí xạ kích, cao thủ dùng ám khí như Đường Bằng, sao lại không hiểu lý lẽ đơn giản này?

Nhưng rất nhanh chóng, Tiêu Thu Thủy đã hiểu được dụng ý của Đường Bằng.

Bởi vì ở chỗ Đường Bằng vừa đứng vang lên hai tiếng “phụp phụp” cực nhỏ, gần như không thể nghe thấy được!

Ám khí đánh xuống mặt đất.

Ám khí kình phong mạnh mẽ, vừa nhanh vừa gấp chỉ là mồi nhử, ám khí vô thanh nhưng âm độc phía sau mới là chủ lực.

Nhóm Tiêu Thu Thủy không khỏi toát mồ hôi lạnh... Nếu như kẻ đối mặt với Đồ Cổn là mình thì bây giờ mình còn giữ được mạng hay không?

Đường Bằng ở giữa màn đêm đen, áo trắng như tuyết, vừa ra tay đã khóa chặt thế công của Đồ Cổn!

Bảy mũi cương phiêu xoáy tròn bắn ra, không ngờ lại không có phương hướng cố định, rung lắc, chớp động giữa không trung, sau khi tiếp cận mục tiêu thì đột nhiên gia tăng tốc độ, toàn lực bắn vào bảy yếu huyệt trên người Đồ Cổn!

Đồ Cổn kêu lên thất thanh:

- Thất tử thần phiêu.

Tiêu Thu Thủy vừa nghe lập tức giật mình chấn động. Thất tử thần phiêu chính là Thiên hồi đãng khí, vạn hồi trường, Thất tử cương phiêu mà Đường Đại từng dùng để tru sát Bách Độc thần ma Hoa Cô Phần tại Thính vũ lâu trong Hoán Hoa kiếm phái ngày trước.

Thất tử cương phiêu vừa hiện, công phu cao cường như Hoa Cô Phần cũng khó tránh được cái chết. Tuy Hoa Cô Phần cũng hạ độc được Đường Đại nhưng ánh sáng lóe lên trong chớp mắt của Thất tử cương phiêu vẫn để lại một dấu ấn không thể phai mờ trong lòng những người quan sát trận chiến đó.

Đồ Cổn cũng là danh gia ám khí, hắn đương nhiên là biết hàng.

Hắn lập tức lăn xuống.

Cú lăn này cực kỳ quái dị, không ngờ lại giống như lúc Đường Băng phóng qua Cổ Nghiêm quan, một phát ra ngoài tám trượng.

Thất tử cương phiêu vậy mà lại đánh trượt.

Cú lăn của Đồ Cổn từng tránh được ám khí tuyệt diệu của Đường Phương, cũng từng thoát được liên thủ công kích mấy người Văn Tấn Sương.

“Lăn” của hắn cũng giống như khinh công của Liễu Thiên Biến, mặc dù không dễ coi như khinh công nhưng chắc chắn là càng công hiệu hơn

Sắc mặt Đường Bằng lại khẽ biến, hắn hiểu rất rõ ràng, nếu như hắn ra tay ba lần mà còn không giết được Đồ Cổn thì sẽ có hai hậu quả cực kỳ bất lợi xuất hiện. Thứ nhất là mình chưa chắc đã khống chế được Đồ Cổn, thứ hai, đám ngườ Liễu Thiên Biến rất có thể sẽ có cam đảm ra tay với hắn.

Điểm cuối cùng lại càng quan trọng.

Vì thế hắn liền bắn ra Vũ vụ.

Vũ vụ!

Đường Phương đã dùng chính Vũ vụ giết chết Tam Tuyệt kiếm ma Khổng Dương Tần!

Đường gia Vũ vụ!

Đồ Cổn kêu lên quái dị, Vũ vụ vừa xuất, hắn liền ở giữa mưa bụi, tiếng kêu thét của hắn giống như quỷ khốc thần hào, khiến cho người ta rùng mình sởn gai ốc.

Mưa giết người, bụi giết người.

Nhưng hắn vậy mà lại lao ra được khỏi màn mưa bụi.

Tuy toàn thân hắn đầy máu nhưng vẫn chưa chết, thoáng khom người đã biến mất không thấy đâu nữa.

Đường Bằng nhẹ nhàng hạ xuống đất, cười nhẹ nói:

- Ám thung tam thập lục lộ thật là lợi hại.

Lạc địa sinh căn Mã Cảnh Chung đột nhiên nhảy ra, nhìn xuống mặt đất, lạnh lùng nói:

- Trò độn thổ này không giấu được ta.

Nói đoạn, một quyền đánh xuống đất. “Ầm” một tiếng, bùn đất không ngờ lại lỏng lẻo, quyền của Mã Cảnh Trung đánh xuống liền có một tiếng kêu thảm đau đớn xé họng vang lên.

Tiếng hô đến nửa chừng thì đứt đoạn, giống như con gà đang gãy bỗng bị người ta bóp gãy cổ.

Một quyền này của Mã Cảnh Chung đánh trúng vào lưng Đồ Cổn đang nằm dưới đất, đánh tan công lực của hắn, phá nát xương cốt của hắn, giết chết hắn giữa đám bùn đất.

Hắn giống như là đã tìm được chỗ để mai táng mình rồi.

Mã Cảnh Chung khẽ nhíu mày, từ từ rút tay về, vững vàng quay lại, trở về chỗ đứng lúc trước.

Kỳ quái hơn là đám người Liễu Thiên Biến trước sau vẫn không hề ra tay hỗ trợ Đồ Cổn, chuyện này cũng khiến cho Đồ Cổn đến chết vẫn không hiểu nổi.

Ánh mắt Đường Bằng lấp loáng, cười nói:

- Mã bộ của anh bạn này thực là vững chắc.

Tiêu Thu Thủy đáp thay Mã Cảnh Chung:

- Ngoại hiệu của anh ấy là Lạc địa sinh căn!

Đường Bằng cười hắc hắc, nói:

- Hóa ra mà Mã huynh.

Chợt bừng tỉnh, nói:

- Chẳng trách liếc mắt đã thấy ra “rễ” của Đồ nhân ma rồi.

Hắn cười cười một chút rồi tiếp:

- May mà dưới mắt Mã huynh hắn không trốn được đi đâu, nếu không đã để hắn thoát mất rồi, hắc hắc.

Khi nói những lời này, Đường Bằng không ngờ lại hướng thẳng tới trước mặt mấy người Liễu Thiên Biến:

- Vậy thì với mọi người đều không tốt, rất không tốt.


Sắc mặt Liễu Thiên Biến hình như có chút không được tự nhiên nhưng vẫn cố ra vẻ bình tĩnh, nói:

- Các ngươi giết Đồ Cổn, chỉ có càng chết nhanh hơn một chút mà thôi.

Đường Bằng cười hỏi:

- Huynh muốn báo thù cho hắn?

Liễu Thiên Biến không lên tiếng:

- Chuyện tối hôm nay, huynh không nói, mọi người cũng sẽ không nói.

Liễu Thiên Biến nghiêng đầu nhìn lại, đột nhiên hạ giọng hỏi:

- Bọn họ thì sao?

Đường Bằng cười xấu, đáp:

- Điểm ấy thì huynh không cần lo. Sư công Hổ bà, đứa con của hai vị còn đang ở Đường gia, tất cả đều yên ổn, không cần phải lo nghĩ. Chỉ cần Đường Bằng tôi còn sống một ngày, đứa con độc nhất của hai vị lão gia sẽ còn sống vui vẻ hơn con cái của bất kỳ người nào.

Nói đoạn lại quay sang phí Trường thiên ngũ kiếm:

- Nhớ khi xưa, năm vị cũng vì thù riêng mà giết chết em họ tổng quản Liễu Ngũ, Liễu Phi Kỳ. Tuy nói lúc đó chư vị không biết hắn là họ hàng của tổng quản Liễu Ngũ nhưng nếu để cho tổng quản đại nhân biết được chuyện này, sợ rằng so với chết còn khó chịu hơn.

Đường Bằng duỗi duỗi người, nói tiếp:

- Hôm nay ta giết Đồ Cổn, trong mắt Liễu Ngũ tiên sinh, sợ rằng còn không nghiêm trọng bằng năm vị ngộ sát Liễu Phi Kỳ, hắc hắc hắc.

Tiếp đó hắn lại nhẹ nhàng nói:

- Cho nên năm vị đều giống tiểu đệ vậy, đều muốn yên ổn mà sống sót...


Người cao nhất trong Trường thiên ngũ kiếm chợt nói:

- Muốn yên ổn sống sót.

Người cao thứ hai nói tiếp:

- Thì phải biết ngậm miệng lại.

Người lùn hơn một chút lập tức nói:

- Điểm ấy chúng tôi tự nhiên là hiểu được.

Ngươi lùn hơn nữa tiếp lời:

- Đường huynh cũng tất nhiên là hiểu được.

Người lùn nhất kết luận:

- Vì thế mọi người chúng ta đều sẽ không nói.

Đường Bằng vỗ tay cười nói:

- Năm vị quả nhiên là người hiểu chuyện, vậy thì các anh em do năm vị lại càng không nói lung tung?

Nói đoạn lại quay người sang phía Liễu Thiên Biến, cười cười:

- Bây giờ huynh đã có thể yên tâm chưa?

Liễu Thiên Biến thở dài, chán nản nói:

- Ta có thể nói không yên tâm sao?

Đường bằng ung dung nhìn hắn hỏi:

- Ồ?

Liễu Thiên Biến thương xót nói:

- Những kẻ dám nói không yên tâm, Dư Khốc Dư giờ đã biến thành con nhím, Đồ Cổn giờ đã biến thành người bùn.

Ánh mắt Đường Bằng bỗng chuyển động, nói:

- Có điều Liễu công tử không nói không yên tâm cũng chẳng phải vì cái chết của bọn chúng, mà là vì Liễu công tử từng nhận lệnh của Lý bang chủ, điều tra Thiên thượng Chu đại thiên vương của Trường Giang thủy lộ có phải là Chu Thuận Thủy Chu lão thái gia hay không. Liễu công tử giữ mình như ngọc, muốn tra ra chân tướng tự nhiên là không dễ dàng, chỉ có thể ngụy tạo chứng cứ báo lên trên, nói Chu đại thiên vương quả đúng là Chu Thuận Thủy, chỉ là...

Đường Bằng khẽ cười cười, lại tiếp:

- Huynh đệ đây lại có chứng cứ Liễu công tử không hề tự mình đi điều tra...

Liễu Thiên Biến sắc mặt đại biến, chợt nói:

- Hình phạt trong bang, ngươi đã biết rồi.

Đường Bằng cũng nghiêm mặt nói:

- Sống không bằng chết.

Trên trán Liễu Thiên Biến đã thấp thoáng có mồ hôi rỉ ra, vội vàng nói:

- Được, chuyện này ta không quản, ngươi... Cũng mong ngươi đừng có quản chuyện của ta.

Đường Bằng lập tức khẳng định như đinh đóng cột:

- Đó là đương nhiên.

Liễu Thiên Biến không yên lòng nhìn sang Sư công Hổ bà, Trường thiên ngũ kiếm, nói:

- Vậy là chúng ta đều không thể nói năng lung tung rồi?

Đường Bằng nháy nháy mắt, cười nói:

- Mọi người chúng ta đều là người có bí mật, chỉ cần một bí mật bị tiết lộ, tất cả bí mật đều sẽ bị tiết lộ.

Đường Bằng lại cười xấu vài tiếng:

- Mọi người chúng ta đường nhiên là đều không muốn bí mật của mình bị người ta bóc trần.

Một trận chém giết sắp sửa diễn ra mà nay lại hòa bình yên ả, Sư công Hổ bà không muốn ra tay, Trường thiên ngũ kiếm cũng không muốn rat ay trước, Liễu Thiên Biến lại không nguyện ý ra tay.

Bọn họ đã có bí mật chung.

Cổ Nghiêm quan hiện lên trong bóng đêm, lại khôi phục khí thế hùng vĩ, trầm lặng, bao la.

Một trường can qua nhuộm máu vậy mà lại chỉ vì mấy câu nói của Đường Bằng mà lắng xuống.

Đường Bằng vẫn cười nói vui vẻ, một luồng gió đêm mát mẻ thổi qua, cũng không biết tại sao, trong lòng Tiêu Thu Thủy chợt sinh ra một luồng khí lạnh.

Không nghi ngờ gì, cái gã Đường Bằng khéo mồm khéo miệng này đã khống chế đại cục, rút cuộc thì Đường gia bảo còn có bao nhiêu người đã xâm nhập vào Quyền Lực bang? Ngoài Quyền Lực bang, Đường gia còn cho người xâm nhập vào các môn phái khác hay không? Rút cuộc thì Quyền Lực bang hiệu lệnh thiên hạ, duy ngã độc tôn, hay là Đường môn tiềm lực ám phục thực lực bất minh, thế lực vô song?

Đối với Đường Bằng ung dung thoải mái, Tiêu Thu Thủy đột nhiên sinh ra một cảm giác sợ hãi khó hiểu, bất quá hắn lập tức thở phào nhẹ nhõm.

May mà những đệ tử Đường môn mà hắn được gặp, đối nhân xử thế, tu dưỡng, làm việc đều rất không tệ.

Tuy nhiên hắn cũng biết những người hắn gặp chẳng qua chỉ là cao thủ thuộc thế hệ thanh niên của Đường môn mà thôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện