Lưỡng Thế Hoa
Quyển 2 - Chương 10
Trừ tịch Kiến An năm thứ sáu, Đại Kiều chết.
Tôi nghĩ nàng thuần tuý là vì nhớ thương mà chết. Từ sau khi Tôn Sách chết, tôi vẫn chưa thấy nàng cười. Có lẽ lúc Tôn Sách chết đi nàng cũng muốn chết theo, nhưng sống thêm hai năm trên đời là vì một chút nghĩa vụ cuối cùng mà Tôn Sách khi lâm chung đã phó thác. Vì vậy, khi nàng rời đi, khuôn mặt vô cùng bình tĩnh, phảng phất như chỉ là do mệt nhọc quá mà ngủ say.
Điều duy nhất nàng không yên lòng là Tôn Như. Lúc hấp hối, nàng chỉ vào Tôn Như, gần như ai thiết* nhìn tôi.
*Ai thiết : bi ai/tha thiết
Tôi hiểu ý nàng muốn nói, tôi ôm lấy Tôn Như đến bên nàng, nắm tay nàng, nhẹ giọng nói :
“Yên tâm, ta sẽ đối xử với nàng như con gái của ta”
Lúc đó, ánh mắt của nàng trở nên vui mừng, yên tâm trút hơi thở cuối cùng, nhắm lại đôi mắt đã từng khuynh quốc khuynh thành kia. Khi ra đi, khoé miệng nàng ẩn chứa ý cười.
Tôi nghĩ tôi tình nguyện có một kết cục như vậy, tôi không thể tưởng tượng mỹ nữ như vậy, sau vài chục năm, mang gương mặt đầy nếp nhăn vươn đôi tay khô héo nhớ lại thời thanh xuân của mình. Nàng cũng có kết thúc đẹp, còn tôi thì sao đây ?
Yên hoa trừ tịch vẫn như trước lần lượt đốt lên, chiếu sáng hơn nửa bầu trời đất Ngô. Tôi ôm Như đứng trong viện xem yên hoa, Chu Du bước ra, yên tĩnh đến bên cạnh tôi.
Chàng vươn tay, tôi đưa Như đặt vào trong lòng chàng. Chàng đem Như ôm vào trong ngực, thực yên tĩnh nhìn một lúc lâu. Rồi chàng đột nhiên thở dài, nói :”Hiện tại chỉ có thể dựa vào gương mặt này mới có thể tìm lại Bá Phù trong trí nhớ”
Tôi nhìn chàng thật sâu. Những lời này, làm cho tôi cảm thấy thê lương mà buồn bã.
“Bây giờ nhớ lại a, lần đầu tiên gặp Bá Phù, đã là chuyện mười ba năm trước rồi. Mười ba năm trước, hắn ở trên ngựa, cúi người xuống nói với ta :’ Chu Lang, về sau chúng ta cùng đi đánh thiên hạ, được không ?’”
Chàng nhìn thiên không*, thì thào nói.
*thiên không: bầu trời
Một đóa yên hoa nở rộ, thật nhanh chiếu sáng lên mặt ba người chúng tôi.
“Còn nữa, bốn năm trước đi Hoàn thành, lần đầu nhìn thấy hai vị phu nhân, ” chàng lẳng lặng nhớ lại, trên mặt là quang ảnh lần lượt thay đổi, “Vốn là bàn xong hắn cưới tỷ tỷ ta cưới muội muội, kết quả, tới đó hắn lại thay đổi chủ ý, vì thế chúng ta còn đánh một trận.”
Tôi nhịn không được phì cười.
“Không thể tưởng được chúng ta còn có thể đánh nhau nha, ” chàng cười nhìn tôi, rồi không cười nữa, như trước nhìn thiên không, “Nhưng bây giờ không thể rồi, cho dù thay đổi người khác cũng không thể, ta già rồi”
“Công Cẩn già đi nơi nào ? Ngài chỉ mới hai mươi bảy tuổi thôi mà”, tôi nhịn không được nói.
“Ít nhất lớn hơn nàng.” Chàng nhàn nhạt nói.
Lớn hơn tôi? Tôi có chút mờ mịt suy nghĩ, hình như không phải thế.
Tôi đến thế giới này lúc hai mươi tuổi, khi đó, Chu Du hẳn chỉ mới mười bảy tuổi.
Hẳn là tôi so với chàng còn lớn hơn ba tuổi.
Nói như vậy, tôi đã ba mươi tuổi sao?
Tôi đột nhiên hoảng sợ. Cẩn thận nghĩ lại, quả thật là như thế. Dừng lại ở thân thể hai mươi tuổi làm tôi mê mang, bất tri bất giác, tôi đã ở thế giới này hơn mười năm.
Thân thể hai mươi tuổi thì sao, tâm tôi so với ba mươi tuổi còn già cỗi hơn.
“Công Cẩn, có thể có ta mượn kiếm của ngài dùng một chút không ?” Tôi đột nhiên hỏi.
Chàng nghi hoặc nhìn tôi, nhưng vẫn đem kiếm đưa cho tôi.
Tôi cầm kiếm lên, lấy thân kiếm làm gương, nhìn bộ dạng chính mình. Người trong gương vẫn là dung mạo trẻ trung xinh đẹp, nhưng vẻ mặt xa lạ, già cỗi, mỏi mệt, trong mắt là đêm đen vô tận.
Chu Du cũng hiếu kì đưa mặt lại nhìn, tôi nhìn thấy trong kính là nam tử anh tuấn, khoé miệng có lãnh khốc cùng nét sầu khổ, phảng phất như mang hết yêu hận của cả thế gian trên người.
“Có cảm giác, nàng và ta có chỗ tương tự hay không?” Chàng đột nhiên hỏi.
Tôi nói không. Đương nhiên là không giống. Nếu tôi lớn lên giống chàng, sớm muộn cũng bị nữ tử Giang Đông đánh chết !
“Có lẽ đi.” Chàng cũng không tranh cãi, chỉ nhàn nhạt mà nói.
Tôi nhẹ nhàng thu hồi kiếm, trả lại cho chàng, nói:”Kiếm của ngài đây, soi vào rất khó coi”
Tháng sáu, Giang Bắc sứ giả đến Ngô, lệnh Tôn Quyền đưa chất* vào triều.
*chỗ này bạn ko hiểu, chắc kiểu như con tin :”>
Chuyện này làm cho Tôn Quyền rất phiền não, liên tục mấy buổi tối hắn đều trằn trọc khó ngủ.
Nếu là trước kia, hắn sẽ hỏi ý kiến tôi. Nhưng từ lúc thành thân tới giờ, giữa chúng tôi dường như bị ngăn cách bởi bức tường vô hình.
Mỗi ngày, chúng tôi đều lấy “Cử án tề mi, tương kính như tân”* mà đối đãi.
*Nâng khay ngang mày, tôn trọng, khách sáo với nhau
Tôi chiếu cố nơi hắn ở, mỗi đêm ngủ bên cạnh hắn, nhưng đã không còn cùng hắn đối ẩm, không còn thay nam trang cùng hắn đi tuần quân, cũng không còn cùng hắn thân thiết hỏi mọi chuyện lớn nhỏ. Mỗi ngày tôi ngồi yên trong nhà chiếu cố Tôn Như, độc lai độc vãng, trầm mặc ít lời, an tường như người già mấy chục tuổi.
Tôi hận hắn, dù hắn mang đến cho tôi tài phú, địa vụ và cuộc sống yên ổn, nhưng hắn lại dùng cách thức thô bạo đoạt đi tự do của tôi.
—— hắn đoạt đi quyền yêu người khác của tôi.
Nhưng mà, trong lòng tôi vẫn có một loại ánh lửa, ánh lửa thuộc về “Giang Đông”, không cách nào tắt được.
Vì thế, vào một buổi sáng, lúc hắn tâm sự nặng nề từ nhà đến nơi nghị sự, tôi nhịn không được nói hắn một câu:
“Ngoại sự không quyết hỏi Chu Du.”
Hắn kinh ngạc nhìn tôi, trong mắt có gì đó sáng lên, sau đó biến thành kích động. Hắn nắm lấy tay tôi, nói : “Phu nhân —— “
Mà tôi lại rút tay về, đi trở về phòng, đóng cửa lại.
Sứ giả triều đình trở về tối hôm đó, còn hắn vẫn không trở về. Tôi ở trong phòng ngồi một mình, đột nhiên cảm thấy ánh trăng chiếu vào phòng. Tôi ra cửa, thấy ngoài cửa là Chu Du. Chàng cưỡi một con ngựa rất xinh đẹp, trên lưng ngựa còn có một cái hòm lớn rất đẹp.
“Ta muốn nói cho nàng hai chuyện.” Chàng ở trên ngựa lớn tiếng nói với tôi.
Tôi yên tĩnh nhìn.
“Chuyện thứ nhất, phu quân nàng hôm nay ở nhà của ta uống say, sẽ ngủ lại ở nơi đó. Hắn hôm nay đến nhà của ta nói với ta: ‘Làm sao bây giờ, phu nhân ta vẫn không vui vẻ như vậy, ta muốn nàng được vui vẻ, Công Cẩn ngươi có biện pháp nào không?’ sau đó hắn vẫn uống rượu, uống cho đến lúc quá chén đi”
Tôi hít sâu một hơi, nhìn Chu Du, nhưng vẫn không nói lời nào.
“Chuyện thứ hai, lần trước ta không phải đã nói, cảm giác chúng ta có chỗ tương tự sao? Hôm nay ta rốt cuộc nghĩ ra. Chúng ta là cùng một loại người, đều có thể thay đổi người khác, nhưng không cách nào thay đổi bản thân. Cho nên, ta nghĩ chúng ta có thể giúp đỡ nhau.”
“Ngài cảm thấy có thể thay đổi ta sao?” Tôi nhướng mi, hỏi nam tử tư thế oai hùng trước mặt mình.
Chàng nói : “Ta sẽ thử một lần”
Tôi liền cười rộ lên: “Ngài muốn thử thế nào đây ?”
Chu Du cũng không lập tức trả lời, chỉ nhìn tôi, sau đó nói :
“Ta nghe nói nàng cưỡi ngựa không tệ”
Tôi lập tức nói: “Đúng đấy.”
Tôi không lừa chàng, dù ở thời đại này tôi rất ít cưỡi ngựa, nhưng ở thời đại kia, sản nghiệp lớn nhất trong nhà tôi chính là một trường ngựa rất lớn ở ngoại thành.
“Có muốn cùng ta đánh cuộc không?”
“Tốt thôi, chúng ta đánh cuộc gì đây?” Tôi cười hỏi chàng.
“Người thua sẽ làm một chuyện cho đối phương đi”
Tôi gật đầu, Sau đó dẫn một con ngựa trong viện ra, xoay người lên ngựa, khiêu khích nhìn chàng.
“Từ nơi này đến bờ sông.”
Hắn nói xong lời này, vút roi thật mạnh, liền như một mũi tên lao đi dưới ánh trăng.
Tôi cũng không quên hết cách cưỡi ngựa. Vì vậy trên đường đến bờ sông, tôi vẫn cùng chạy song song với chàng, lại dùng chưa hết toàn lực.
“Ta đang nghĩ, lát nữa nên phạt ngài làm gì đây?” Tôi tà nghễ nhìn chàng, đắc ý cười nói.
“Nàng đừng đắc ý quá sớm.” Chàng nói.
Đảo mắt, bóng trăng chiếu trên mặt sông đã từ xa dần hiện trước tầm mắt chúng tôi, tôi vụt roi, chuẩn bị lao đến trước.
Lúc này, chàng lại làm một chuyện bất khả tư nghị*: ngay lập tức mở cái hòm kia, lấy ra một cái đàn rất đẹp. Chàng đem đàn đặt trên gối, giơ tay lên, âm nhạc như ánh trăng từ ngón tay chàng mà tuôn chảy.
*Bất khả tư nghị: kì lạ, không giải thích được
Tôi không khỏi chậm lại, ngây ngốc mà nhìn.
Nhưng chàng, khi tôi còn đang sững sờ, chàng lại vừa đánh đàn, xông lên phía trước tôi.
Khi tôi đuổi tới bờ sông, chàng đã đến từ trước, ngón tay đặt trên huyền cầm, mang vẻ mặt cười xấu xa nhìn tôi.
Tôi dừng ngựa, nói: “Nói đi, ta nguyện chịu thua.”
Chàng nhảy xuống ngựa, sau đó đỡ tôi xuống ngựa. Cuối cùng chàng chỉ vào bãi cỏ xanh trên bờ sông nói :”Nàng ngồi đi”
Tôi trong lòng đầy hồ nghi, không biết chàng muốn làm gì. Nhưng vẫn ngồi xuống. Sau đó chàng ôm đàn đến bên cạnh tôi.
Chàng nói: “Tử Kính từng nói qua, nàng ca hát rất êm tai. Mà ta lại chưa từng nghe qua nàng ca hát.”
Tôi không khỏi run rẩy, nói: “Ta không muốn hát.”
—— tôi vốn là muốn ca hát cho một người tên là Lục Tốn nghe, nhưng tôi đã đánh mất chàng, vì vậy tôi không bao giờ muốn ca hát nữa.
Mà Chu Du nói: “Nhưng ta muốn nghe.”
Tôi im lặng khổ sở nhìn chàng. Còn chàng thì cười rộ lên.
“Là ai nói nguyện chịu thua?” Chàng cười nói.
Tôi nhìn chàng một lúc lâu, cuối cùng gật gật đầu.
Chàng liền đưa ngón tay đặt ở trên dây đàn, chỉ hơi hơi động, âm thanh dễ nghe lại phát ra.
Tôi không cần nghĩ ngợi mà hát, tôi đã thật lâu không hát qua, khi môi mở ra, âm thanh trong trẻo liền hoà cùng tiếng đàn, trở thành một phần ánh trăng.
Tôi vốn chỉ muốn hát một bài rồi thôi, nhưng hát xong một bài lại muốn hát một bài nữa, đến lúc sau thì không ngừng được. Lúc tạm nghỉ ngơi tôi vỗ vai Chu Du, nói, đáng tiếc không có rượu, thời điểm như thế không có rượu sao được.
Miệng chàng dương ra nụ cười giảo hoạt “Ai nói không có rượu ?”
Chàng thật sự có rượu, giống như ảo thuật từ dưới yên ngựa lấy ra một bầu rượu. Chúng tôi liền ngươi một ngụm ta một ngụm mà uống. Sau đó chúng tôi tiếp tục đàn hát. Hát đến mức tôi giật lấy đàn của chàng, tự đàn tự hát.
Tôi hát: “Giang bạn hà nhân sơ kiến nguyệt, giang nguyệt hà niên sơ chiếu nhân…”
*Xuân hoa giang nguyệt dạ (thơ Trương Nhược Hư)
Dịch tạm : Trên sông người nào vừa mới thấy trăng, trăng sông năm nào mới chiếu người ?
Tôi lại hát: “Nhân sinh như mộng, nhất tôn hoàn lỗi giang nguyệt,”
*Xích Bích hoài cổ – Niệm nô kiều (Tô Đông Pha)
Dịch tạm : Ðời người như giấc mộng, một chén tạ lỗi với trăng sông.
Cả bài thơ ^^
Đại giang đông khứ,
Lãng đào tận thiên cổ phong lưu nhân vật.
Cổ luỹ tây biên,
Nhân đạo thị Tam Quốc Chu Lang Xích Bích
Loạn thạch băng vân,
Nộ đào liệt ngạn,
Quyển khởi thiên đồi tuyết.
Giang sơn như hoạ,
Nhất thời đa thiểu hào kiệt.
Dao tưởng Công Cẩn đương niên,
Tiểu Kiều sơ giá liễu,
Hùng tư anh phát.
Vũ phiến luân cân,
Đàm tiếu gian,
Cường lỗ hôi phi yên diệt.
Cố quốc thần du,
Đa tình ưng tiếu ngã,
Tảo sinh hoa phát.
Nhân sinh như mộng,
Nhất tôn hoàn lỗi giang nguyệt.
Bản dịch của Nam Trân:
Sông lớn về đông,
Sóng gạn hết nhân vật phong lưu một thuở.
Nghe nói phía tây luỹ cũ,
Xích Bích xưa lừng lẫy tiếng Chu Du.
Đá ngọc mây mù,
Bờ gầm sóng hãi,
Bọt ngầu lên nghìn đống tuyết to.
Giang sơn như vẽ,
Biết bao hào kiệt thời xưa.
Nhớ lại Công Cẩn bấy giờ,
Sánh Tiểu Kiều duyên mới,
Tư thái anh hùng.
Khăn lụa, quạt lông,
Nói cười khoan khoái,
Diệt quân Tào trong trận hoả công.
Mơ thời Tam Quốc,
Đáng cười ta con người đa cảm,
Tóc vội sương lồng.
Cõi đời như mộng,
Rượu bầu tưới xuống sông trăng.
Tôi còn hát: « Trú đoản khổ dạ trường hà bất bỉnh chúc du ?——»
* Sinh niên bất mãn bách – 生年不滿百 – Khuyết danh
Dịch thơ : Thở than ngày ngắn đêm dài
Sao không cầm đuốc rong chơi kẻo hoài ? (Người dịch : không rõ)
Chàng kinh ngạc nhìn tôi, nói: “Những bài này, ta chưa từng nghe qua, sao lại dễ nghe như vậy…”
Ngài đương nhiên không biết vì sao, tôi cũng không thể nói cho ngài. Tôi nhìn chàng, cười lại cười, cười ra nước mắt. Tôi nằm trên cỏ, đột nhiên cảm thấy khoái hoạt nói không nên lời, khoái hoạt giống như muốn nổi điên.
Cười mệt mỏi tôi lại an tĩnh lại. Tôi phát hiện yên tĩnh một chút cũng không tệ. Gió nhẹ thổi bên người, dãy ngân hà lấp lánh trên bầu trời, ánh trăng sáng bạc.
“Công Cẩn, ngài biết không? Ngài nghĩ giấc mộng của ngài đã theo Bá Phù mà chết đi, kỳ thực nó chỉ vừa mới bắt đầu.” Tôi đột nhiên nói như vậy.
Chu Du tràn ngập nghi hoặc nhìn tôi.
“Ngài còn rất trẻ, ta cũng vậy. Là kiếm của ngài không tốt, chiếu người ta già đi.” Tôi cười nói.
Chàng cũng nhẹ nhàng mà cười theo.
“Ngài cũng thỏa mãn ta một yêu cầu đi.” Tôi đột nhiên nói như vậy.
“Có thể, ” chàng cười quay đầu, “Nàng có yêu cầu gì?”
“Ta muốn ngài hứa một nguyện vọng, trước khi ngài già đi sẽ thực hiện nó.”
“Ta —— ta có thể có nguyện vọng gì đây?” Chàng nghĩ nghĩ rồi nói, “Ta nghĩ không ra.”
“Còn mục tiêu? Mục tiêu luôn có đúng không. Ví dụ như nói, muốn đánh bại đối thủ.”
“Cũng không biết. Ai đụng tới trước mặt ta thì đánh, cho dù hắn không hay ho gì.” Chàng cười nói.
“Ngài luôn luôn còn một người chưa đụng tới nhưng muốn chiến thắng nha. Ngài nói một cái tên, ta khiến cho nguyện vọng ngài thành hiện thực.” Tôi giựt dây.
Chàng nghĩ nghĩ rồi nói: “Hoàng Tổ.”
Tôi nói: “Rất không có tiền đồ, cái khác.”
“Lưu Biểu.”
“Này cũng không hay, một cái nữa.”
Chàng suy nghĩ thật lâu, lát sau nói: “Thật sự không thể nghĩ được.”
Tôi nhảy dựng lên, đem chàng kéo qua. Lúc sau chúng tôi đứng ở bờ sông, nhìn xa về phía bắc.
“Nói lại lần nữa xem, một lần cơ hội cuối cùng.” Chỉ vào bắc ngạn, tôi nói với chàng.
Chàng quay đầu nhìn tôi, trong ánh mắt tràn đầy chờ đợi muốn xác định nghi hoặc, mà đón ánh mắt đó, tôi nhẹ nhàng gật đầu.
“Tào Tháo?” Chàng vẫn không quá khẳng định hỏi.
“Tào Tháo.”
Nhìn ánh mắt chàng, tôi kiên định gật đầu.
Chàng cười lớn cùng tôi dưới ánh trăng uống hết chút rượu còn lại, sau đó đập tay lập ước hẹn.
Sau đó chúng tôi lại cùng nhau quay đầu, lẳng lặng nhìn ánh đèn bắc ngạn.
Ánh đèn kia như hoà cùng trời sao. Ở dưới ánh trăng phảng phất như rất gần, dường như lúc nào cũng có thể chạm đến.
(***)Du này không phải là du trong Chu Du nha mấy bạn, du này trong chữ du lịch, du hành ý ^^) Đây là tên một bài thơ của Tô Đông Pha:
Khứ niên tương tống,
Dư Hàng môn ngoại,
Phi tuyết tự dương hoa,
Kim niên xuân tận,
Dương hoa tự tuyết,
Do bất kiến hoàn gia.
Đối tửu quyển liêm yêu minh nguyệt,
Phong lộ thấu song sa,
Cáp tự Thường Nga liên song yến,
Phân minh chiếu,
Hoạ lương tà
Dịch thơ : (bản dịch của Nguyễn Xuân Tảo)
Năm qua tiễn biệt,
Ngoài cửa Dư Hàng,
Tuyết rải tựa hoa dương,
Năm nay xuân hết,
Dương hoa như tuyết,
Vẫn chưa trở lại quê hương.
Nâng chén, vén rèm, mời trăng sáng,
Màn cửa lọt hơi sương,
Coi ả Hằng yêu cặp én,
Soi sáng khắp,
Bức kẻ tường.
Tôi nghĩ nàng thuần tuý là vì nhớ thương mà chết. Từ sau khi Tôn Sách chết, tôi vẫn chưa thấy nàng cười. Có lẽ lúc Tôn Sách chết đi nàng cũng muốn chết theo, nhưng sống thêm hai năm trên đời là vì một chút nghĩa vụ cuối cùng mà Tôn Sách khi lâm chung đã phó thác. Vì vậy, khi nàng rời đi, khuôn mặt vô cùng bình tĩnh, phảng phất như chỉ là do mệt nhọc quá mà ngủ say.
Điều duy nhất nàng không yên lòng là Tôn Như. Lúc hấp hối, nàng chỉ vào Tôn Như, gần như ai thiết* nhìn tôi.
*Ai thiết : bi ai/tha thiết
Tôi hiểu ý nàng muốn nói, tôi ôm lấy Tôn Như đến bên nàng, nắm tay nàng, nhẹ giọng nói :
“Yên tâm, ta sẽ đối xử với nàng như con gái của ta”
Lúc đó, ánh mắt của nàng trở nên vui mừng, yên tâm trút hơi thở cuối cùng, nhắm lại đôi mắt đã từng khuynh quốc khuynh thành kia. Khi ra đi, khoé miệng nàng ẩn chứa ý cười.
Tôi nghĩ tôi tình nguyện có một kết cục như vậy, tôi không thể tưởng tượng mỹ nữ như vậy, sau vài chục năm, mang gương mặt đầy nếp nhăn vươn đôi tay khô héo nhớ lại thời thanh xuân của mình. Nàng cũng có kết thúc đẹp, còn tôi thì sao đây ?
Yên hoa trừ tịch vẫn như trước lần lượt đốt lên, chiếu sáng hơn nửa bầu trời đất Ngô. Tôi ôm Như đứng trong viện xem yên hoa, Chu Du bước ra, yên tĩnh đến bên cạnh tôi.
Chàng vươn tay, tôi đưa Như đặt vào trong lòng chàng. Chàng đem Như ôm vào trong ngực, thực yên tĩnh nhìn một lúc lâu. Rồi chàng đột nhiên thở dài, nói :”Hiện tại chỉ có thể dựa vào gương mặt này mới có thể tìm lại Bá Phù trong trí nhớ”
Tôi nhìn chàng thật sâu. Những lời này, làm cho tôi cảm thấy thê lương mà buồn bã.
“Bây giờ nhớ lại a, lần đầu tiên gặp Bá Phù, đã là chuyện mười ba năm trước rồi. Mười ba năm trước, hắn ở trên ngựa, cúi người xuống nói với ta :’ Chu Lang, về sau chúng ta cùng đi đánh thiên hạ, được không ?’”
Chàng nhìn thiên không*, thì thào nói.
*thiên không: bầu trời
Một đóa yên hoa nở rộ, thật nhanh chiếu sáng lên mặt ba người chúng tôi.
“Còn nữa, bốn năm trước đi Hoàn thành, lần đầu nhìn thấy hai vị phu nhân, ” chàng lẳng lặng nhớ lại, trên mặt là quang ảnh lần lượt thay đổi, “Vốn là bàn xong hắn cưới tỷ tỷ ta cưới muội muội, kết quả, tới đó hắn lại thay đổi chủ ý, vì thế chúng ta còn đánh một trận.”
Tôi nhịn không được phì cười.
“Không thể tưởng được chúng ta còn có thể đánh nhau nha, ” chàng cười nhìn tôi, rồi không cười nữa, như trước nhìn thiên không, “Nhưng bây giờ không thể rồi, cho dù thay đổi người khác cũng không thể, ta già rồi”
“Công Cẩn già đi nơi nào ? Ngài chỉ mới hai mươi bảy tuổi thôi mà”, tôi nhịn không được nói.
“Ít nhất lớn hơn nàng.” Chàng nhàn nhạt nói.
Lớn hơn tôi? Tôi có chút mờ mịt suy nghĩ, hình như không phải thế.
Tôi đến thế giới này lúc hai mươi tuổi, khi đó, Chu Du hẳn chỉ mới mười bảy tuổi.
Hẳn là tôi so với chàng còn lớn hơn ba tuổi.
Nói như vậy, tôi đã ba mươi tuổi sao?
Tôi đột nhiên hoảng sợ. Cẩn thận nghĩ lại, quả thật là như thế. Dừng lại ở thân thể hai mươi tuổi làm tôi mê mang, bất tri bất giác, tôi đã ở thế giới này hơn mười năm.
Thân thể hai mươi tuổi thì sao, tâm tôi so với ba mươi tuổi còn già cỗi hơn.
“Công Cẩn, có thể có ta mượn kiếm của ngài dùng một chút không ?” Tôi đột nhiên hỏi.
Chàng nghi hoặc nhìn tôi, nhưng vẫn đem kiếm đưa cho tôi.
Tôi cầm kiếm lên, lấy thân kiếm làm gương, nhìn bộ dạng chính mình. Người trong gương vẫn là dung mạo trẻ trung xinh đẹp, nhưng vẻ mặt xa lạ, già cỗi, mỏi mệt, trong mắt là đêm đen vô tận.
Chu Du cũng hiếu kì đưa mặt lại nhìn, tôi nhìn thấy trong kính là nam tử anh tuấn, khoé miệng có lãnh khốc cùng nét sầu khổ, phảng phất như mang hết yêu hận của cả thế gian trên người.
“Có cảm giác, nàng và ta có chỗ tương tự hay không?” Chàng đột nhiên hỏi.
Tôi nói không. Đương nhiên là không giống. Nếu tôi lớn lên giống chàng, sớm muộn cũng bị nữ tử Giang Đông đánh chết !
“Có lẽ đi.” Chàng cũng không tranh cãi, chỉ nhàn nhạt mà nói.
Tôi nhẹ nhàng thu hồi kiếm, trả lại cho chàng, nói:”Kiếm của ngài đây, soi vào rất khó coi”
Tháng sáu, Giang Bắc sứ giả đến Ngô, lệnh Tôn Quyền đưa chất* vào triều.
*chỗ này bạn ko hiểu, chắc kiểu như con tin :”>
Chuyện này làm cho Tôn Quyền rất phiền não, liên tục mấy buổi tối hắn đều trằn trọc khó ngủ.
Nếu là trước kia, hắn sẽ hỏi ý kiến tôi. Nhưng từ lúc thành thân tới giờ, giữa chúng tôi dường như bị ngăn cách bởi bức tường vô hình.
Mỗi ngày, chúng tôi đều lấy “Cử án tề mi, tương kính như tân”* mà đối đãi.
*Nâng khay ngang mày, tôn trọng, khách sáo với nhau
Tôi chiếu cố nơi hắn ở, mỗi đêm ngủ bên cạnh hắn, nhưng đã không còn cùng hắn đối ẩm, không còn thay nam trang cùng hắn đi tuần quân, cũng không còn cùng hắn thân thiết hỏi mọi chuyện lớn nhỏ. Mỗi ngày tôi ngồi yên trong nhà chiếu cố Tôn Như, độc lai độc vãng, trầm mặc ít lời, an tường như người già mấy chục tuổi.
Tôi hận hắn, dù hắn mang đến cho tôi tài phú, địa vụ và cuộc sống yên ổn, nhưng hắn lại dùng cách thức thô bạo đoạt đi tự do của tôi.
—— hắn đoạt đi quyền yêu người khác của tôi.
Nhưng mà, trong lòng tôi vẫn có một loại ánh lửa, ánh lửa thuộc về “Giang Đông”, không cách nào tắt được.
Vì thế, vào một buổi sáng, lúc hắn tâm sự nặng nề từ nhà đến nơi nghị sự, tôi nhịn không được nói hắn một câu:
“Ngoại sự không quyết hỏi Chu Du.”
Hắn kinh ngạc nhìn tôi, trong mắt có gì đó sáng lên, sau đó biến thành kích động. Hắn nắm lấy tay tôi, nói : “Phu nhân —— “
Mà tôi lại rút tay về, đi trở về phòng, đóng cửa lại.
Sứ giả triều đình trở về tối hôm đó, còn hắn vẫn không trở về. Tôi ở trong phòng ngồi một mình, đột nhiên cảm thấy ánh trăng chiếu vào phòng. Tôi ra cửa, thấy ngoài cửa là Chu Du. Chàng cưỡi một con ngựa rất xinh đẹp, trên lưng ngựa còn có một cái hòm lớn rất đẹp.
“Ta muốn nói cho nàng hai chuyện.” Chàng ở trên ngựa lớn tiếng nói với tôi.
Tôi yên tĩnh nhìn.
“Chuyện thứ nhất, phu quân nàng hôm nay ở nhà của ta uống say, sẽ ngủ lại ở nơi đó. Hắn hôm nay đến nhà của ta nói với ta: ‘Làm sao bây giờ, phu nhân ta vẫn không vui vẻ như vậy, ta muốn nàng được vui vẻ, Công Cẩn ngươi có biện pháp nào không?’ sau đó hắn vẫn uống rượu, uống cho đến lúc quá chén đi”
Tôi hít sâu một hơi, nhìn Chu Du, nhưng vẫn không nói lời nào.
“Chuyện thứ hai, lần trước ta không phải đã nói, cảm giác chúng ta có chỗ tương tự sao? Hôm nay ta rốt cuộc nghĩ ra. Chúng ta là cùng một loại người, đều có thể thay đổi người khác, nhưng không cách nào thay đổi bản thân. Cho nên, ta nghĩ chúng ta có thể giúp đỡ nhau.”
“Ngài cảm thấy có thể thay đổi ta sao?” Tôi nhướng mi, hỏi nam tử tư thế oai hùng trước mặt mình.
Chàng nói : “Ta sẽ thử một lần”
Tôi liền cười rộ lên: “Ngài muốn thử thế nào đây ?”
Chu Du cũng không lập tức trả lời, chỉ nhìn tôi, sau đó nói :
“Ta nghe nói nàng cưỡi ngựa không tệ”
Tôi lập tức nói: “Đúng đấy.”
Tôi không lừa chàng, dù ở thời đại này tôi rất ít cưỡi ngựa, nhưng ở thời đại kia, sản nghiệp lớn nhất trong nhà tôi chính là một trường ngựa rất lớn ở ngoại thành.
“Có muốn cùng ta đánh cuộc không?”
“Tốt thôi, chúng ta đánh cuộc gì đây?” Tôi cười hỏi chàng.
“Người thua sẽ làm một chuyện cho đối phương đi”
Tôi gật đầu, Sau đó dẫn một con ngựa trong viện ra, xoay người lên ngựa, khiêu khích nhìn chàng.
“Từ nơi này đến bờ sông.”
Hắn nói xong lời này, vút roi thật mạnh, liền như một mũi tên lao đi dưới ánh trăng.
Tôi cũng không quên hết cách cưỡi ngựa. Vì vậy trên đường đến bờ sông, tôi vẫn cùng chạy song song với chàng, lại dùng chưa hết toàn lực.
“Ta đang nghĩ, lát nữa nên phạt ngài làm gì đây?” Tôi tà nghễ nhìn chàng, đắc ý cười nói.
“Nàng đừng đắc ý quá sớm.” Chàng nói.
Đảo mắt, bóng trăng chiếu trên mặt sông đã từ xa dần hiện trước tầm mắt chúng tôi, tôi vụt roi, chuẩn bị lao đến trước.
Lúc này, chàng lại làm một chuyện bất khả tư nghị*: ngay lập tức mở cái hòm kia, lấy ra một cái đàn rất đẹp. Chàng đem đàn đặt trên gối, giơ tay lên, âm nhạc như ánh trăng từ ngón tay chàng mà tuôn chảy.
*Bất khả tư nghị: kì lạ, không giải thích được
Tôi không khỏi chậm lại, ngây ngốc mà nhìn.
Nhưng chàng, khi tôi còn đang sững sờ, chàng lại vừa đánh đàn, xông lên phía trước tôi.
Khi tôi đuổi tới bờ sông, chàng đã đến từ trước, ngón tay đặt trên huyền cầm, mang vẻ mặt cười xấu xa nhìn tôi.
Tôi dừng ngựa, nói: “Nói đi, ta nguyện chịu thua.”
Chàng nhảy xuống ngựa, sau đó đỡ tôi xuống ngựa. Cuối cùng chàng chỉ vào bãi cỏ xanh trên bờ sông nói :”Nàng ngồi đi”
Tôi trong lòng đầy hồ nghi, không biết chàng muốn làm gì. Nhưng vẫn ngồi xuống. Sau đó chàng ôm đàn đến bên cạnh tôi.
Chàng nói: “Tử Kính từng nói qua, nàng ca hát rất êm tai. Mà ta lại chưa từng nghe qua nàng ca hát.”
Tôi không khỏi run rẩy, nói: “Ta không muốn hát.”
—— tôi vốn là muốn ca hát cho một người tên là Lục Tốn nghe, nhưng tôi đã đánh mất chàng, vì vậy tôi không bao giờ muốn ca hát nữa.
Mà Chu Du nói: “Nhưng ta muốn nghe.”
Tôi im lặng khổ sở nhìn chàng. Còn chàng thì cười rộ lên.
“Là ai nói nguyện chịu thua?” Chàng cười nói.
Tôi nhìn chàng một lúc lâu, cuối cùng gật gật đầu.
Chàng liền đưa ngón tay đặt ở trên dây đàn, chỉ hơi hơi động, âm thanh dễ nghe lại phát ra.
Tôi không cần nghĩ ngợi mà hát, tôi đã thật lâu không hát qua, khi môi mở ra, âm thanh trong trẻo liền hoà cùng tiếng đàn, trở thành một phần ánh trăng.
Tôi vốn chỉ muốn hát một bài rồi thôi, nhưng hát xong một bài lại muốn hát một bài nữa, đến lúc sau thì không ngừng được. Lúc tạm nghỉ ngơi tôi vỗ vai Chu Du, nói, đáng tiếc không có rượu, thời điểm như thế không có rượu sao được.
Miệng chàng dương ra nụ cười giảo hoạt “Ai nói không có rượu ?”
Chàng thật sự có rượu, giống như ảo thuật từ dưới yên ngựa lấy ra một bầu rượu. Chúng tôi liền ngươi một ngụm ta một ngụm mà uống. Sau đó chúng tôi tiếp tục đàn hát. Hát đến mức tôi giật lấy đàn của chàng, tự đàn tự hát.
Tôi hát: “Giang bạn hà nhân sơ kiến nguyệt, giang nguyệt hà niên sơ chiếu nhân…”
*Xuân hoa giang nguyệt dạ (thơ Trương Nhược Hư)
Dịch tạm : Trên sông người nào vừa mới thấy trăng, trăng sông năm nào mới chiếu người ?
Tôi lại hát: “Nhân sinh như mộng, nhất tôn hoàn lỗi giang nguyệt,”
*Xích Bích hoài cổ – Niệm nô kiều (Tô Đông Pha)
Dịch tạm : Ðời người như giấc mộng, một chén tạ lỗi với trăng sông.
Cả bài thơ ^^
Đại giang đông khứ,
Lãng đào tận thiên cổ phong lưu nhân vật.
Cổ luỹ tây biên,
Nhân đạo thị Tam Quốc Chu Lang Xích Bích
Loạn thạch băng vân,
Nộ đào liệt ngạn,
Quyển khởi thiên đồi tuyết.
Giang sơn như hoạ,
Nhất thời đa thiểu hào kiệt.
Dao tưởng Công Cẩn đương niên,
Tiểu Kiều sơ giá liễu,
Hùng tư anh phát.
Vũ phiến luân cân,
Đàm tiếu gian,
Cường lỗ hôi phi yên diệt.
Cố quốc thần du,
Đa tình ưng tiếu ngã,
Tảo sinh hoa phát.
Nhân sinh như mộng,
Nhất tôn hoàn lỗi giang nguyệt.
Bản dịch của Nam Trân:
Sông lớn về đông,
Sóng gạn hết nhân vật phong lưu một thuở.
Nghe nói phía tây luỹ cũ,
Xích Bích xưa lừng lẫy tiếng Chu Du.
Đá ngọc mây mù,
Bờ gầm sóng hãi,
Bọt ngầu lên nghìn đống tuyết to.
Giang sơn như vẽ,
Biết bao hào kiệt thời xưa.
Nhớ lại Công Cẩn bấy giờ,
Sánh Tiểu Kiều duyên mới,
Tư thái anh hùng.
Khăn lụa, quạt lông,
Nói cười khoan khoái,
Diệt quân Tào trong trận hoả công.
Mơ thời Tam Quốc,
Đáng cười ta con người đa cảm,
Tóc vội sương lồng.
Cõi đời như mộng,
Rượu bầu tưới xuống sông trăng.
Tôi còn hát: « Trú đoản khổ dạ trường hà bất bỉnh chúc du ?——»
* Sinh niên bất mãn bách – 生年不滿百 – Khuyết danh
Dịch thơ : Thở than ngày ngắn đêm dài
Sao không cầm đuốc rong chơi kẻo hoài ? (Người dịch : không rõ)
Chàng kinh ngạc nhìn tôi, nói: “Những bài này, ta chưa từng nghe qua, sao lại dễ nghe như vậy…”
Ngài đương nhiên không biết vì sao, tôi cũng không thể nói cho ngài. Tôi nhìn chàng, cười lại cười, cười ra nước mắt. Tôi nằm trên cỏ, đột nhiên cảm thấy khoái hoạt nói không nên lời, khoái hoạt giống như muốn nổi điên.
Cười mệt mỏi tôi lại an tĩnh lại. Tôi phát hiện yên tĩnh một chút cũng không tệ. Gió nhẹ thổi bên người, dãy ngân hà lấp lánh trên bầu trời, ánh trăng sáng bạc.
“Công Cẩn, ngài biết không? Ngài nghĩ giấc mộng của ngài đã theo Bá Phù mà chết đi, kỳ thực nó chỉ vừa mới bắt đầu.” Tôi đột nhiên nói như vậy.
Chu Du tràn ngập nghi hoặc nhìn tôi.
“Ngài còn rất trẻ, ta cũng vậy. Là kiếm của ngài không tốt, chiếu người ta già đi.” Tôi cười nói.
Chàng cũng nhẹ nhàng mà cười theo.
“Ngài cũng thỏa mãn ta một yêu cầu đi.” Tôi đột nhiên nói như vậy.
“Có thể, ” chàng cười quay đầu, “Nàng có yêu cầu gì?”
“Ta muốn ngài hứa một nguyện vọng, trước khi ngài già đi sẽ thực hiện nó.”
“Ta —— ta có thể có nguyện vọng gì đây?” Chàng nghĩ nghĩ rồi nói, “Ta nghĩ không ra.”
“Còn mục tiêu? Mục tiêu luôn có đúng không. Ví dụ như nói, muốn đánh bại đối thủ.”
“Cũng không biết. Ai đụng tới trước mặt ta thì đánh, cho dù hắn không hay ho gì.” Chàng cười nói.
“Ngài luôn luôn còn một người chưa đụng tới nhưng muốn chiến thắng nha. Ngài nói một cái tên, ta khiến cho nguyện vọng ngài thành hiện thực.” Tôi giựt dây.
Chàng nghĩ nghĩ rồi nói: “Hoàng Tổ.”
Tôi nói: “Rất không có tiền đồ, cái khác.”
“Lưu Biểu.”
“Này cũng không hay, một cái nữa.”
Chàng suy nghĩ thật lâu, lát sau nói: “Thật sự không thể nghĩ được.”
Tôi nhảy dựng lên, đem chàng kéo qua. Lúc sau chúng tôi đứng ở bờ sông, nhìn xa về phía bắc.
“Nói lại lần nữa xem, một lần cơ hội cuối cùng.” Chỉ vào bắc ngạn, tôi nói với chàng.
Chàng quay đầu nhìn tôi, trong ánh mắt tràn đầy chờ đợi muốn xác định nghi hoặc, mà đón ánh mắt đó, tôi nhẹ nhàng gật đầu.
“Tào Tháo?” Chàng vẫn không quá khẳng định hỏi.
“Tào Tháo.”
Nhìn ánh mắt chàng, tôi kiên định gật đầu.
Chàng cười lớn cùng tôi dưới ánh trăng uống hết chút rượu còn lại, sau đó đập tay lập ước hẹn.
Sau đó chúng tôi lại cùng nhau quay đầu, lẳng lặng nhìn ánh đèn bắc ngạn.
Ánh đèn kia như hoà cùng trời sao. Ở dưới ánh trăng phảng phất như rất gần, dường như lúc nào cũng có thể chạm đến.
(***)Du này không phải là du trong Chu Du nha mấy bạn, du này trong chữ du lịch, du hành ý ^^) Đây là tên một bài thơ của Tô Đông Pha:
Khứ niên tương tống,
Dư Hàng môn ngoại,
Phi tuyết tự dương hoa,
Kim niên xuân tận,
Dương hoa tự tuyết,
Do bất kiến hoàn gia.
Đối tửu quyển liêm yêu minh nguyệt,
Phong lộ thấu song sa,
Cáp tự Thường Nga liên song yến,
Phân minh chiếu,
Hoạ lương tà
Dịch thơ : (bản dịch của Nguyễn Xuân Tảo)
Năm qua tiễn biệt,
Ngoài cửa Dư Hàng,
Tuyết rải tựa hoa dương,
Năm nay xuân hết,
Dương hoa như tuyết,
Vẫn chưa trở lại quê hương.
Nâng chén, vén rèm, mời trăng sáng,
Màn cửa lọt hơi sương,
Coi ả Hằng yêu cặp én,
Soi sáng khắp,
Bức kẻ tường.
Bình luận truyện