Lương Tiên Khó Cầu
Chương 26
Người càng không muốn gặp, lại càng gặp lại lần nữa. Ngày thứ hai y lại xuất hiện ở Thanh Vân, là vì Linh Nhạc. Kết giới thuật của Linh Nhạc đã dày công tôi luyện thành, Thiên đế vốn định dặn dò y thêm vài việc, y lại chậm chạp ở Thanh Vân không chịu trở về, Diễn Kỳ không thể không đến bắt người.
“Theo ta về.” Diễn Kỳ tức giận không hề che giấu, cái trừng mắt nhìn Linh Nhạc lại càng thêm lạnh thấu xương.
Linh Nhạc cho dù không muốn, đến lúc vẫn phải đi, ngoái đầu nhìn về phía Thiên Âm, làm bộ đáng thương giống như sắp bị vứt bỏ: “Đại sư tỷ, ta phải đi rồi, thật sự thật sự đi rồi !”
Thiên Âm dở khóc dở cười, cuối cùng nhịn không được dặn dò vài câu, nhìn thấy sợi tóc của y không biết rơi ra lúc nào, nàng đành phải vươn tay, y lại cao lớn, nàng lại kiễng mũi chân, mới với tới đỉnh đầu vén lên cho y.
“Nhớ rõ, khi thiên kị tới phải bình tâm tĩnh khí mới được, đừng nóng vội chống đỡ. Sư phụ từng nói, thiên kiếp của cửu trọng thiên, đơn giản mà nói thì duyên phận mỗi người không thể cưỡng cầu, đệ tận lực là được. Nếu là……” Nàng thu tay lại, lại muốn dặn dò vài câu, lại đột nhiên bị y nắm lấy.
Nàng bây giờ mới nhận ra, hành động vừa rồi có phần thân thiết quá. Tầm mắt Linh Nhạc như lửa nóng bức người, bàn tay nắm lấy tay nàng hơi trắng bệch, nhưng cũng rất ấm áp, thân thiết. Miệng y mấp máy vài lần, như có chuyện muốn nói ra, lại nói không nên lời, nghẹn đến đỏ cả mặt.
“Sư tỷ……”
“Còn lề mề cái gì?” Diễn Kỳ lạnh giọng, ngắt lời y muốn nói.
Linh Nhạc oán thầm mấy câu, tức giận quay đầu đáp:“Đã biết!” Rồi mới chậm rãi buông tay, nàng nghĩ rằng y sẽ buông ra. Nhưng đột nhiên lòng bàn tay đó lại xoay chuyển, nắm lấy năm ngón tay thon dài của nàng, đan vào nhau.
Thì thầm bên tai:“Ta sẽ quay trở về rất nhanh, nàng chờ ta.”
Thiên Âm sửng sốt, tiếng nói đè thấp của y xuyên vào thẳng tới đáy lòng nàng, thật lâu vẫn không thể hồi thần.
Y lại nắm tay nàng thật chặt, rồi mới quyến luyến buông ra, đi về phía Diễn Kỳ. Để lại Thiên Âm sững sờ tại chỗ, ngơ ngẩn xuất thần, hồi lâu mới nắm lấy bàn tay bị người nào đó nắm đến đau, xoa nhẹ bên ngực, bên môi bất giác nở nụ cười.
Linh Nhạc nhảy lên đụn mây, trên mặt vẫn còn ửng đỏ, trước Diễn Kỳ một bước bay lên giữa không trung, rồi vẫn không nhịn được ngoái đầu nhìn về phía bóng hình mảnh khảnh trên đỉnh núi, thấy nàng phất tay với mình, y cười như đóa hoa nở rộ, cũng giơ tay ra sức vẫy nàng, như sợ nàng sẽ không thấy.
Diễn Kỳ nhíu chặt mày, càng lúc càng sâu, nhìn đệ đệ ở trước mắt như một tên ngốc, đột nhiên không biết cảm giác trong lòng đó là gì. Những lời hắn nói bên tai Thiên Âm, tuy rằng cố ý nhỏ giọng, nhưng y vẫn nghe được rất rõ ràng. Càng cảm thấy vẻ tươi cười của hai người vô cùng chói mắt, cảm giác như có cái gì đó, giữa lúc y không hề biết, đã bị người cướp đi.
Ý nghĩ này đột nhiên xuất hiện khiến trong lòng khiến y hoảng hốt, lập tức tốc độ bay hơi chậm lại, chẳng lẽ y quan tâm đến người kia? Suy đi nghĩ lại, y vội lập tức phủ nhận cảm giác này, đối với nàng, cảm giác chán ghét từ sâu trong lòng mãi cũng không thể nào biến mất, cho dù nàng ta bây giờ đã thay đổi diện mạo, nhưng Thiên Âm vẫn là Thiên Âm, điểm ấy không bao giờ thay đổi. Từ năm trăm năm trước, nàng đã là cái gai trong lòng y, một ngày chưa rút ra y sẽ không dễ chịu. Cho dù hiện tại cây gai kia đã gãy, nhưng cũng không thể thay đổi được bản chất của nàng.
Chỉ là loại cảm xúc phiền muộn này không có nơi nào để trút ra, chỉ có thể buồn bực trong lòng, dĩ nhiên là càng thêm tức giận, ngay cả mục đích của chuyến đi, y cũng quên nói với nàng ta. Thôi, ngày mai lại đi vậy.
Trở lại thiên cung một lát, y liền đi Kỳ Sơn, nhìn thấy Phượng Minh, sự xốn xao kia mới tạm thời lắng xuống.
Phượng Minh cười nhẹ tới đón y, lấy một bình trà, đưa tới, hương trà phảng phất vào mũi, nhẹ nhàng thư thái, giống như người trước mặt. Y khẽ nhấp một ngụm, đáy lòng bình yên.
Quả nhiên, chỉ có Phượng Minh mới là người đáng để y thật lòng đối đãi , còn với Thiên Âm có lẽ chỉ là áy náy ngày đó trong tru tiên trận, cho nên mới nghĩ phải bồi thường cho nàng ta một chút.
“Sao có thời gian rảnh mà tới Kỳ sơn vậy?
Nghe tiếng của nàng thôi đã thấy thư thái không ít:“Thì đến gặp nàng thôi, ngày mai đã là thiên kị, nàng chuẩn bị như thế rồi.”
Tay Phượng Minh thoáng dừng lại một chút, tuyệt sắc dung nhan hiện ra vẻ sầu khổ, từ từ buông chén trà trong tay:“Ta cũng không biết được hay không, tuy nói rằng Vô Ưu vũ khúc, ta đã múa qua trăm ngàn lần. Nhưng ở thiên kị hiến vũ, cũng là lần đầu tiên, ta không nắm chắc.”
“Nàng không cần lo lắng.” Y trấn an nói, giọng điệu đầy tự tin:“ Từ nhỏ nàng đã giỏi múa, tuy Vô Ưu Thiên Âm là điệu múa khó nhất thế gian, nhưng với nàng cũng không có gì đáng kể, ngược lại là đạo thiên lôi……”
Cửu trọng thiên lôi rất mãnh liệt, tuy đạo thứ nhất thiên lôi kém những đợt sau hơn mười phần, Vô Ưu khúc tuy là vũ điệu đẹp nhất tam giới, nhưng cũng cực kỳ hao tổn tiên lực, vẫn biết Phượng Minh tu vi không tầm thường, nếu tiên lực tiêu hao, ai mà biết có xảy ra chuyện ngoài ý muốn. Mà chuyện ngoài ý muốn này y cực không muốn nhìn thấy.
Trừ phi……
“Nàng cứ yên tâm, ta sẽ tìm được biện pháp, bảo đảm khi thiên kỵ tới sẽ không có gì sơ suất.” Xem ra chuyến đi ngày mai không thể không đi .
“Thật sao?” Phượng Minh vui vẻ, nắm lấy tay y, liên tục xác nhận lại.“Rốt cuộc là cách gì?”
“Tất nhiên là thật!” Diễn Kỳ gật đầu, nhìn hai tay giao nhau, không biết vì sao, trong đầu lại hiện lên hình ảnh mười ngón đan vào nhau của Thiên Âm và Linh Nhạc. Mi tâm hơi nhíu ,cảm giác phiền muộn kia hình như lại quay trở về, vì thế không muốn nghĩ thêm nữa. Lật tay nắm lại tay Phượng Minh, y khẽ cười nói:“Đến lúc đó nàng sẽ biết, tin tưởng ta!”
Phượng Minh sửng sốt, nhìn vẻ mặt kiên định của y, trên mặt xuất hiện nét đỏ ửng, ngượng ngùng cúi đầu, ngại ngùng gọi:“Diễn Kỳ ca ca……”
Trong lòng Diễn Kỳ mềm nhũn, tâm tình không hiểu sao đã tốt lên, y ôm nàng vào ngực :“Có nhớ lần đầu tiên chúng ta gặp nhau không?”
“Tất nhiên là nhớ!” Giống như nhớ tới chuyện gì buồn cười, nàng khẽ cười một tiếng, lúc ấy nàng vừa mới học thành Vô Ưu khúc không lâu, vừa vặn lúc Viêm Hoàng giáng sinh, phụ quân vui vẻ bày yến hội, đúng lúc gặp Diễn Kỳ vô ý xâm nhập vào viện của nàng.
Áo trắng như tuyết, người thiếu niên không nhiễm hạt bụi nào, gần như trong cái nhìn đầu tiên nàng đã bị lạc trong đôi mắt trong trẻo của y. Nhưng câu đầu tiên y nói lại là:“Cô chính là thiện vũ kỳ sơn Phượng Minh, có thể múa một điệu vì ta chứ.”
Nhớ tới kia yêu cầu đặc biệt kia, nàng không khỏi bật cười thành tiếng:“Lúc ấy chàng đúng là dọa ta, lần đầu tiên nhìn thấy có người mới gặp lần đầu lại yêu cầu đối phương khiêu vũ .”
Diễn Kỳ cũng hồi tưởng lại năm tháng ấy, vẻ mặt luôn luôn lãnh đạm giờ nhu hòa như nước, nói :“Thực ra cũng không tính là đột ngột, lúc trước ta đã từng nhìn nàng múa. Vẫn nhớ mãi không quên, cho nên mới đưa ra yêu cầu đó.”
Phượng Minh nghi hoặc nói:“Nhưng mà trước đó, chúng ta chưa bao giờ gặp nhau……”
“Đương nhiên là nàng không nhớ rồi, khi đó nàng vẫn chỉ là một đứa bé trăm tuổi, ta nhìn nàng từ phía xa.” Lúc ấy y cũng chỉ là một tiểu hài tử, lặng lẽ theo chân phụ quân đến tiên hội, vô tình nhìn đến nàng trong một căn phòng trống nhảy múa.
“Thì ra như thế, khó trách……”. Khó trách y luôn lãnh đạm có lễ với mọi người, chỉ có riêng nàng thì khác, luôn luôn che chở. Thì ra, từ khi còn bé y đã có hảo cảm với mình:“Nhưng ta không hề nhớ chuyện này, rốt cuộc đó là khi nào?”
Ý cười trên mặt y càng sâu:“Đó là chín trăm năm trước, tại Dao Trì tiên hội trong một căn phòng nhỏ nàng múa Vô Ưu vũ, vạn hoa đua nở, trăm điểu cũng theo nàng đón gió múa bay. Hình ảnh kia, bây giờ ta vẫn còn nhớ rõ.”
“Chín trăm năm……” Phượng Minh trầm tư hồi lâu, vẻ mặt ngẩn ngơ một lát, giống như không cách nào nhớ được, một lúc vẫn chưa thể hoàn hồn.
“Nghĩ không ra cũng không sao mà.” Diễn Kỳ vỗ về sợi tóc trên vai nàng, nhớ đến chuyện năm đó, nét mặt càng thêm mềm mại. Đó là lần đầu tiên y gặp một người, có thể nhảy múa nhuần nhuyễn đến như vậy, khuấy động lòng người, khiến cho y vô cùng kinh ngạc. Một khắc kia, hình bóng đó đã khắc tận lòng y. Y đi hỏi thăm khắp nơi người nhảy múa trong căn phòng đó là ai, sau này mới biết được, cô bé tham gia tiên hội lần đó, chỉ có Phượng Minh.
Nhưng cũng bởi vì sự si mê này mới gây ra cho nàng kiếp nạn, thiếu chút nữa đã hương tiêu ngọc vẫn.
Đột nhiên nghĩ tới điều gì, y nâng nàng dậy, vẻ mặt nghiêm túc nói:“Phượng Minh, sau thiên kị lần này, chúng ta thành thân được không?” Nhiều năm như vậy, thân thể nàng vẫn không tốt, bởi vậy y không đề cập đến chuyện này, nay đã không còn cản trở nào nữa.
Phượng Minh sửng sốt, lập tức đỏ mặt, gật gật đầu, nhẹ giọng lên tiếng:“Được.”
Nghe được câu trả lời, Diễn Kỳ nhẹ nhàng thở ra, đáy lòng vui sướng nhưng lại không có cảm giác kịch liệt như dự đoán. Đột nhiên trong đầu hiện lên hình ảnh Thiên Âm mỏng manh trước gió, y khiếp đảm, vội vàng định thần. Nhíu chặt mày, tại sao y cứ nhớ tới người kia, hay là vì bây giờ tuy nàng ta thoạt nhìn vô hại, nanh vuốt không còn, nhưng cũng không thể chứng minh nàng không còn uy hiếp.
Xem ra thật sự y phải đi một chuyến, dù vì những lo lắng chưa phát sinh hay là vì Phượng Minh.
“Theo ta về.” Diễn Kỳ tức giận không hề che giấu, cái trừng mắt nhìn Linh Nhạc lại càng thêm lạnh thấu xương.
Linh Nhạc cho dù không muốn, đến lúc vẫn phải đi, ngoái đầu nhìn về phía Thiên Âm, làm bộ đáng thương giống như sắp bị vứt bỏ: “Đại sư tỷ, ta phải đi rồi, thật sự thật sự đi rồi !”
Thiên Âm dở khóc dở cười, cuối cùng nhịn không được dặn dò vài câu, nhìn thấy sợi tóc của y không biết rơi ra lúc nào, nàng đành phải vươn tay, y lại cao lớn, nàng lại kiễng mũi chân, mới với tới đỉnh đầu vén lên cho y.
“Nhớ rõ, khi thiên kị tới phải bình tâm tĩnh khí mới được, đừng nóng vội chống đỡ. Sư phụ từng nói, thiên kiếp của cửu trọng thiên, đơn giản mà nói thì duyên phận mỗi người không thể cưỡng cầu, đệ tận lực là được. Nếu là……” Nàng thu tay lại, lại muốn dặn dò vài câu, lại đột nhiên bị y nắm lấy.
Nàng bây giờ mới nhận ra, hành động vừa rồi có phần thân thiết quá. Tầm mắt Linh Nhạc như lửa nóng bức người, bàn tay nắm lấy tay nàng hơi trắng bệch, nhưng cũng rất ấm áp, thân thiết. Miệng y mấp máy vài lần, như có chuyện muốn nói ra, lại nói không nên lời, nghẹn đến đỏ cả mặt.
“Sư tỷ……”
“Còn lề mề cái gì?” Diễn Kỳ lạnh giọng, ngắt lời y muốn nói.
Linh Nhạc oán thầm mấy câu, tức giận quay đầu đáp:“Đã biết!” Rồi mới chậm rãi buông tay, nàng nghĩ rằng y sẽ buông ra. Nhưng đột nhiên lòng bàn tay đó lại xoay chuyển, nắm lấy năm ngón tay thon dài của nàng, đan vào nhau.
Thì thầm bên tai:“Ta sẽ quay trở về rất nhanh, nàng chờ ta.”
Thiên Âm sửng sốt, tiếng nói đè thấp của y xuyên vào thẳng tới đáy lòng nàng, thật lâu vẫn không thể hồi thần.
Y lại nắm tay nàng thật chặt, rồi mới quyến luyến buông ra, đi về phía Diễn Kỳ. Để lại Thiên Âm sững sờ tại chỗ, ngơ ngẩn xuất thần, hồi lâu mới nắm lấy bàn tay bị người nào đó nắm đến đau, xoa nhẹ bên ngực, bên môi bất giác nở nụ cười.
Linh Nhạc nhảy lên đụn mây, trên mặt vẫn còn ửng đỏ, trước Diễn Kỳ một bước bay lên giữa không trung, rồi vẫn không nhịn được ngoái đầu nhìn về phía bóng hình mảnh khảnh trên đỉnh núi, thấy nàng phất tay với mình, y cười như đóa hoa nở rộ, cũng giơ tay ra sức vẫy nàng, như sợ nàng sẽ không thấy.
Diễn Kỳ nhíu chặt mày, càng lúc càng sâu, nhìn đệ đệ ở trước mắt như một tên ngốc, đột nhiên không biết cảm giác trong lòng đó là gì. Những lời hắn nói bên tai Thiên Âm, tuy rằng cố ý nhỏ giọng, nhưng y vẫn nghe được rất rõ ràng. Càng cảm thấy vẻ tươi cười của hai người vô cùng chói mắt, cảm giác như có cái gì đó, giữa lúc y không hề biết, đã bị người cướp đi.
Ý nghĩ này đột nhiên xuất hiện khiến trong lòng khiến y hoảng hốt, lập tức tốc độ bay hơi chậm lại, chẳng lẽ y quan tâm đến người kia? Suy đi nghĩ lại, y vội lập tức phủ nhận cảm giác này, đối với nàng, cảm giác chán ghét từ sâu trong lòng mãi cũng không thể nào biến mất, cho dù nàng ta bây giờ đã thay đổi diện mạo, nhưng Thiên Âm vẫn là Thiên Âm, điểm ấy không bao giờ thay đổi. Từ năm trăm năm trước, nàng đã là cái gai trong lòng y, một ngày chưa rút ra y sẽ không dễ chịu. Cho dù hiện tại cây gai kia đã gãy, nhưng cũng không thể thay đổi được bản chất của nàng.
Chỉ là loại cảm xúc phiền muộn này không có nơi nào để trút ra, chỉ có thể buồn bực trong lòng, dĩ nhiên là càng thêm tức giận, ngay cả mục đích của chuyến đi, y cũng quên nói với nàng ta. Thôi, ngày mai lại đi vậy.
Trở lại thiên cung một lát, y liền đi Kỳ Sơn, nhìn thấy Phượng Minh, sự xốn xao kia mới tạm thời lắng xuống.
Phượng Minh cười nhẹ tới đón y, lấy một bình trà, đưa tới, hương trà phảng phất vào mũi, nhẹ nhàng thư thái, giống như người trước mặt. Y khẽ nhấp một ngụm, đáy lòng bình yên.
Quả nhiên, chỉ có Phượng Minh mới là người đáng để y thật lòng đối đãi , còn với Thiên Âm có lẽ chỉ là áy náy ngày đó trong tru tiên trận, cho nên mới nghĩ phải bồi thường cho nàng ta một chút.
“Sao có thời gian rảnh mà tới Kỳ sơn vậy?
Nghe tiếng của nàng thôi đã thấy thư thái không ít:“Thì đến gặp nàng thôi, ngày mai đã là thiên kị, nàng chuẩn bị như thế rồi.”
Tay Phượng Minh thoáng dừng lại một chút, tuyệt sắc dung nhan hiện ra vẻ sầu khổ, từ từ buông chén trà trong tay:“Ta cũng không biết được hay không, tuy nói rằng Vô Ưu vũ khúc, ta đã múa qua trăm ngàn lần. Nhưng ở thiên kị hiến vũ, cũng là lần đầu tiên, ta không nắm chắc.”
“Nàng không cần lo lắng.” Y trấn an nói, giọng điệu đầy tự tin:“ Từ nhỏ nàng đã giỏi múa, tuy Vô Ưu Thiên Âm là điệu múa khó nhất thế gian, nhưng với nàng cũng không có gì đáng kể, ngược lại là đạo thiên lôi……”
Cửu trọng thiên lôi rất mãnh liệt, tuy đạo thứ nhất thiên lôi kém những đợt sau hơn mười phần, Vô Ưu khúc tuy là vũ điệu đẹp nhất tam giới, nhưng cũng cực kỳ hao tổn tiên lực, vẫn biết Phượng Minh tu vi không tầm thường, nếu tiên lực tiêu hao, ai mà biết có xảy ra chuyện ngoài ý muốn. Mà chuyện ngoài ý muốn này y cực không muốn nhìn thấy.
Trừ phi……
“Nàng cứ yên tâm, ta sẽ tìm được biện pháp, bảo đảm khi thiên kỵ tới sẽ không có gì sơ suất.” Xem ra chuyến đi ngày mai không thể không đi .
“Thật sao?” Phượng Minh vui vẻ, nắm lấy tay y, liên tục xác nhận lại.“Rốt cuộc là cách gì?”
“Tất nhiên là thật!” Diễn Kỳ gật đầu, nhìn hai tay giao nhau, không biết vì sao, trong đầu lại hiện lên hình ảnh mười ngón đan vào nhau của Thiên Âm và Linh Nhạc. Mi tâm hơi nhíu ,cảm giác phiền muộn kia hình như lại quay trở về, vì thế không muốn nghĩ thêm nữa. Lật tay nắm lại tay Phượng Minh, y khẽ cười nói:“Đến lúc đó nàng sẽ biết, tin tưởng ta!”
Phượng Minh sửng sốt, nhìn vẻ mặt kiên định của y, trên mặt xuất hiện nét đỏ ửng, ngượng ngùng cúi đầu, ngại ngùng gọi:“Diễn Kỳ ca ca……”
Trong lòng Diễn Kỳ mềm nhũn, tâm tình không hiểu sao đã tốt lên, y ôm nàng vào ngực :“Có nhớ lần đầu tiên chúng ta gặp nhau không?”
“Tất nhiên là nhớ!” Giống như nhớ tới chuyện gì buồn cười, nàng khẽ cười một tiếng, lúc ấy nàng vừa mới học thành Vô Ưu khúc không lâu, vừa vặn lúc Viêm Hoàng giáng sinh, phụ quân vui vẻ bày yến hội, đúng lúc gặp Diễn Kỳ vô ý xâm nhập vào viện của nàng.
Áo trắng như tuyết, người thiếu niên không nhiễm hạt bụi nào, gần như trong cái nhìn đầu tiên nàng đã bị lạc trong đôi mắt trong trẻo của y. Nhưng câu đầu tiên y nói lại là:“Cô chính là thiện vũ kỳ sơn Phượng Minh, có thể múa một điệu vì ta chứ.”
Nhớ tới kia yêu cầu đặc biệt kia, nàng không khỏi bật cười thành tiếng:“Lúc ấy chàng đúng là dọa ta, lần đầu tiên nhìn thấy có người mới gặp lần đầu lại yêu cầu đối phương khiêu vũ .”
Diễn Kỳ cũng hồi tưởng lại năm tháng ấy, vẻ mặt luôn luôn lãnh đạm giờ nhu hòa như nước, nói :“Thực ra cũng không tính là đột ngột, lúc trước ta đã từng nhìn nàng múa. Vẫn nhớ mãi không quên, cho nên mới đưa ra yêu cầu đó.”
Phượng Minh nghi hoặc nói:“Nhưng mà trước đó, chúng ta chưa bao giờ gặp nhau……”
“Đương nhiên là nàng không nhớ rồi, khi đó nàng vẫn chỉ là một đứa bé trăm tuổi, ta nhìn nàng từ phía xa.” Lúc ấy y cũng chỉ là một tiểu hài tử, lặng lẽ theo chân phụ quân đến tiên hội, vô tình nhìn đến nàng trong một căn phòng trống nhảy múa.
“Thì ra như thế, khó trách……”. Khó trách y luôn lãnh đạm có lễ với mọi người, chỉ có riêng nàng thì khác, luôn luôn che chở. Thì ra, từ khi còn bé y đã có hảo cảm với mình:“Nhưng ta không hề nhớ chuyện này, rốt cuộc đó là khi nào?”
Ý cười trên mặt y càng sâu:“Đó là chín trăm năm trước, tại Dao Trì tiên hội trong một căn phòng nhỏ nàng múa Vô Ưu vũ, vạn hoa đua nở, trăm điểu cũng theo nàng đón gió múa bay. Hình ảnh kia, bây giờ ta vẫn còn nhớ rõ.”
“Chín trăm năm……” Phượng Minh trầm tư hồi lâu, vẻ mặt ngẩn ngơ một lát, giống như không cách nào nhớ được, một lúc vẫn chưa thể hoàn hồn.
“Nghĩ không ra cũng không sao mà.” Diễn Kỳ vỗ về sợi tóc trên vai nàng, nhớ đến chuyện năm đó, nét mặt càng thêm mềm mại. Đó là lần đầu tiên y gặp một người, có thể nhảy múa nhuần nhuyễn đến như vậy, khuấy động lòng người, khiến cho y vô cùng kinh ngạc. Một khắc kia, hình bóng đó đã khắc tận lòng y. Y đi hỏi thăm khắp nơi người nhảy múa trong căn phòng đó là ai, sau này mới biết được, cô bé tham gia tiên hội lần đó, chỉ có Phượng Minh.
Nhưng cũng bởi vì sự si mê này mới gây ra cho nàng kiếp nạn, thiếu chút nữa đã hương tiêu ngọc vẫn.
Đột nhiên nghĩ tới điều gì, y nâng nàng dậy, vẻ mặt nghiêm túc nói:“Phượng Minh, sau thiên kị lần này, chúng ta thành thân được không?” Nhiều năm như vậy, thân thể nàng vẫn không tốt, bởi vậy y không đề cập đến chuyện này, nay đã không còn cản trở nào nữa.
Phượng Minh sửng sốt, lập tức đỏ mặt, gật gật đầu, nhẹ giọng lên tiếng:“Được.”
Nghe được câu trả lời, Diễn Kỳ nhẹ nhàng thở ra, đáy lòng vui sướng nhưng lại không có cảm giác kịch liệt như dự đoán. Đột nhiên trong đầu hiện lên hình ảnh Thiên Âm mỏng manh trước gió, y khiếp đảm, vội vàng định thần. Nhíu chặt mày, tại sao y cứ nhớ tới người kia, hay là vì bây giờ tuy nàng ta thoạt nhìn vô hại, nanh vuốt không còn, nhưng cũng không thể chứng minh nàng không còn uy hiếp.
Xem ra thật sự y phải đi một chuyến, dù vì những lo lắng chưa phát sinh hay là vì Phượng Minh.
Bình luận truyện