Lương Tướng

Chương 38: Hạ Lan Nhung Tương



Lâm Trục Lưu vừa ra khỏi Tiểu Tây Uyển nơi La Lưu dưỡng thương, thì bị Tần Ly triệu về doanh trại gấp.

Nàng đi vào quân trướng, thì trông thấy Lê Viễn Nhạc cũng ở bên trong.

Vị Trấn Bắc vương này dạo gần đây nếu không phải là hồi quang phản chiếu thì chắc chắn là cải lão hoàn đồng. Lâm Trục Lưu mắng thầm, thì nghe thấy Tần Ly nói với nàng: “Lâm Trục Lưu, Phần Khâu muốn phái người đến đàm phán với chúng ta, ngươi mang đội ngũ đi nghênh đón đi.”

Lâm Trục Lưu lườm Tần Ly, “Muốn ta đi đón tiếp đám khốn nạn Phần Khâu kia? Không đi. Phong Mộ và Đoan Nguyệt ta tranh đấu hơn trăm năm nay, bây giờ đột nhiên muốn đàm phán, ai biết được bọn chúng có rắp tâm gì? Chi bằng chém luôn sứ giả, đánh một trận cho sướng.”

“Lâm Trục Lưu!” Tần Ly biết dạo này tâm trạng nàng bất ổn, gõ lên bàn, ra chiều sắp nổi giận.

“Thế nào? Bất mãn với ta sao? Huynh nói thử xem, thành Qua Tỏa này có bao nhiêu tướng sĩ, tại sao cứ phải là ta đi nghênh đón kẻ vừa mới ngược đãi thủ hạ của ta suýt nữa mất mạng?”

Giọng điệu của Tần Ly dịu lại: “A Trục, ngươi cũng là người hiểu chuyện, quân muốn thần quỳ thần không thể không quỳ, quân muốn thần chết thần không thể không chết…”

“Quân muốn thần bị chỉnh thần không thể không chịu.” Lâm Trục Lưu lạnh lùng tiếp một câu.

“Lâm Trục Lưu!” Lê Viễn Nhạc hung tợn lườm nàng.

Lâm Trục Lưu nhắm mắt, ngước mặt lên trời hít sâu một hơi, rồi nói với Lê Viễn Nhạc: “Triệu Thiết Khâm đâu? Sao không phái hắn đi?”

“Đi Nam Ly quan chuyển vũ khí rồi.”

“Lê Tử đâu?”

“Đi nhận thuốc thang Ung Đồng đưa tới.”

“Tần Ly đâu?”

“Trong thành có việc không đi được.”

“Vậy ngài thì sao…”

“Tiểu quỷ chết tiệt, ngươi còn biết mình là ai không hả?” Lê Viễn Nhạc nhắm một cái đạp vào mông Lâm Trục Lưu.

Lâm Trục Lưu tuy là Võ khôi của Qua Tỏa, nhưng cấp bậc trong quân không cao bằng Tần Ly, cho dù nàng phàn nàn, thì cũng chỉ đến vậy thôi, cuối cùng vẫn phải ngoan ngoãn đi đón người.

Hôm nay Lâm Trục Lưu mặc áo giáp như ngày thường, không có bội kiếm, cũng không khoác áo choàng. Nàng tiện tay kéo chiếc áo choàng màu xanh ngọc của Tần Ly, khoác lên người, chỉ vào Tần Ly và Lê Viễn Nhạc nói: “Hai ngươi các ông… thấy lão tử dễ nói chuyện, chỉ biết bắt nạt lão tử! Nếu lần này Phong Mộ đàm phán với chúng ta thật, ta sẽ chỉ truy cứu nhẹ chuyện của Kiều Tất Tín; Còn nếu như bên trong có gì yếm trá, lão tử sẽ xẻo hắn tại chỗ!”

“A Trục, lần này đi đón tiếp Phong Mộ vương, đừng quên dẫn Tiêu Mị theo.” Lê Viễn Nhạc vừa nói vừa mang hàm ý sâu xa nhìn nàng.

Trong lòng Lâm Trục Lưu khẽ động, nhưng không nói gì, gật đầu rồi đi ra khỏi quân doanh của đại tướng quân.

Kỵ binh của Tử doanh phóng nhanh về phía bãi cỏ bên hồ Minh Châu.

Lần này Lâm Trục Lưu mang theo 200 cung thủ, 500 ngàn khinh kỵ binh, một ngàn bộ binh. Những người có cấp bậc cao nàng chỉ mang theo Hàn Tiểu Tứ và Tiêu Mị, để Tề Phong lại trong thành Qua Tỏa.

Tề Phong có chủ ý, uy tín trong quân cũng cao, nếu La Lưu có chuyện gì, ít ra hắn cũng có thể nghĩ ra được biện pháp.

Lúc đi đến bãi cỏ, trong đầu Lâm Trục Lưu liền xuất hiện ánh mắt sâu xa của Lê Viễn Nhạc khi còn ở trong doanh.

Hình như ông ấy đang nghi ngờ Tiêu Mị, tuy không nói gì, nhưng tựa như đều nắm rõ mọi việc trong lòng bàn tay.

Nếu thật sự bị người ta biết được Tiêu Mị là đế tử của Phong Mộ, chắc chắn sẽ truyền đến chỗ Phong Lăng Vận. Tên khốn kiếp kia lòng dạ rất hẹp hòi, nàng và Trấn Bắc vương ở Qua Tỏa thành công cao hơn chủ, chỉ cần ở trước mặt Phong Lăng Vận đều sẽ tự giác thu lại toàn bộ gai nhọn, để tránh bị hắn nghi ngờ. Tiêu Mị vừa hữu dũng vừa hữu mưu, nếu Phong Lăng Vận nghi ngờ y có mưu đồ phản quốc hoặc soán vị, chắc chắn sẽ không dễ dàng tha cho y.

Sứ giả của Phong Mộ lần này ý đồ bất minh, ai biết sẽ nói những gì? Nếu sứ giả của Phần Khâu có mưu đồ làm loạn, nàng sẽ một kiếm giết chết trước khi kẻ kia kịp nói ra những lời bậy bạ, sau đó…. Nói là mình trượt tay?

Lâm Trục Lưu rối rắm, dù sao thì trước giờ nàng đã quen không tuân theo phép tắc, nếu người khác nghi ngờ, vậy thì nàng cũng chẳng còn cách nào. Cùng lắm là giáng chức, bây giờ danh tiếng của nàng đã lan xa, cho dù bị giáng thành binh sĩ hạ cấp cũng vẫn được người dân của cả thành Qua Tỏa sùng bái.

Đang nghĩ vậy, đội ngũ đã đến bên bờ hồ Minh Châu.

Lúc Lâm Trục Lưu dẫn theo kỵ binh đến bờ hồ Minh Châu, thì thuyền chiến của Hạ Lan Nhung Tương đã chuẩn bị cập bến.

Thuyền chiến kia khí thế rầm rộ, tổng thể chiếc thuyền được chế tạo rất tinh xảo, kiểu dáng và kỹ thuật chế tạo này không giống với tay nghề trước đây của người Phong Mộ.

Lâm Trục Lưu thầm kinh ngạc, kỹ thuật chế tạo thuyền của người Phong Mộ thế mà đã đạt đến trình độ này, nếu có nhiều thêm những chiếc thuyền chiến tương tự như thế này đến tấn công, e là sẽ khó phòng ngự hơn rất nhiều so với trước đây.

Nàng đang suy nghĩ, thì bàn đạp của thuyền chiến đã cập vào bến.

Một nhóm bộ binh mặc áo giáp màu đồng, khoác áo khoác màu bạc bước xuống thuyền trước, sau đó liền trông thấy một người mặc áo giáp màu vàng đang chậm rãi bước xuống khỏi mũi thuyền, bước chân vững chãi, khí thế lạnh lùng.

Người này chính là Đế tọa của Phong Mộ, Hạ Lan Nhung Tương.

Con người Lâm Trục Lưu thiện chiến nhưng không hiếu chiến, còn Hạ Lan Nhung Tương thì ngược lại, hắn là con sói đói không gây chiến không vui của Phong Mộ.

Đây là lần đầu tiên nàng gặp Hạ Lan Nhung Tương, trước đây khi cha và ca ca nàng còn sống, không đến lượt nàng đấu với hắn ta, đợi đến khi nàng trở thành Võ khôi, thì sức khỏe của Hạ Lan Nhung Tương càng ngày càng tệ, hắn bèn quẳng cái gánh này cho Kiều Tất Tín.

Bây giờ trông thấy Hạ Lan, Lâm Trục Lưu thoáng kinh ngạc, vẻ bề ngoài của người này… quả thật là không phải xấu dạng vừa đâu…

Nàng nhìn Tiêu Mị, dù thế nào cũng không thể tưởng tượng nổi hai người này là do cùng một cha sinh ra.

Kiều Tất Tín đi sau lưng Hạ Lan Nhung Tương, lúc nhìn thấy Lâm Trục Lưu, gã cũng biết mình không thể nào tránh được, kiểu gì cũng bị nàng xách ra đánh cho một trận.

Quả nhiên Lâm Trục Lưu vừa nhìn thấy gã, thì cả người bừng bừng lửa giận, nhướng mày nhìn gã: “Kiều Tất Tín, tỉ thí một trận?”

Kiều Tất Tín sầm mặt, gã biết Lâm Trục Lưu sẽ không tha cho mình, nhưng lần này đi sứ đến Qua Tỏa thành là điều buộc phải làm.

Chuyện nhỏ không nhịn thì sẽ làm hỏng chuyện lớn, mặc nàng ta hung hăng càn quấy một trận vậy…

Kiều Tất Tín nghĩ vậy, chỉ đành cười với Lâm Trục Lưu: “Tới đi.”

Kiều Tất Tín có thể trở thành Đại tướng quân của Phần Khâu, chỉ bởi vì người này có ba điểm nổi trội hơn người: Thứ nhất, hung ác; thứ hai, biết kiềm chế; thứ ba, may mắn.

Người này chinh chiến sa trường hơn mười năm, võ công không được xem là nổi trội hơn người, nhưng kiên cường chống đỡ được mười mấy năm mà không chết, cũng coi như là một kỳ tích của Phần Khâu.

Lâm Trục Lưu giao đấu với gã, nhẹ nhàng đơn giản hệt như đang chơi với khỉ, nhưng cảm giác qua loa hời hợt này, khiến cơn giận dữ của nàng không thể nào trút ra hết được, cả người càng trở nên bực bội hơn.

Lâm Trục Lưu vung roi Nhung Dữ, chợt quấn lấy tay phải của Kiều Tất Tín, thuận thế kéo một cái, khiến hắn rơi xuống khỏi lưng ngựa.

Tốc độ nhanh nhường này, quả thật rất hiếm gặp, những binh sĩ của Tử doanh vốn đã cực kỳ căm hận Kiều Tất Tín, lúc này đồng loạt reo hò vang đội.

Tướng quân ngã ngựa, là một việc cực kỳ nhục nhã trong cuộc giao chiến của hai quân. Nhưng Lâm Trục Lưu là một người tàn nhẫn cỡ nào, lúc này có thể giữ được tính mạng trong tay nàng đã là rất khá rồi, sau đó Kiều Tất Tín xoay người lên ngựa, tránh khỏi thế tấn công của Lâm Trục Lưu, vội vàng lùi lại phía sau.

Long Nha trong tay Lâm Trục Lưu đã mở cơ quan gai nhọn lên, giống hệt như một con sói hoang đang chuẩn bị tóm lấy con mồi, nhắm thẳng về phía Kiều Tất Tín.

Trước khi sợi roi chạm vào Kiều Tất Tín, thì bỗng bị một thanh trường kiếm màu tím bạc chặn lấy, Tiêu Mị lắc đầu nói với nàng: “Tướng quân, có chừng mực.”

“Lâm tướng quân, ta thua rồi.” Kiều Tất Tín chắp tay nói với nàng.

“Người không thua.” Lâm Trục Lưu không hề nhìn Kiều Tất Tín, nàng ngẩng mặt lên trời nói: “Để thủ hạ của mình bị người của quân địch làm hại, còn nhục nhã hơn gấp trăm ngàn lần so với tướng quân ngã ngựa và tướng quân bại trận!”

Lâm Trục Lưu vừa dứt lời, thì thấy Hạ Lan Nhung Tương thúc ngựa tiến về phía trước, tỉ mỉ đánh giá nàng. Ánh mắt của hắn ta tuy lạnh lùng, nhưng thấp thoáng đôi chút tán thưởng.

“Lâm Trục Lưu Võ khôi của Đoan Nguyệt… quả là nghe danh không bằng gặp mặt…”

“Thế nào? Gặp mặt rồi ông cũng muốn đánh một trận ư?” Lâm Trục Lưu cười cười, cất Nhung Dữ vào bên hông.

Hạ Lan Nhung Tương mỉm cười liếc nhìn nàng, xoay người xuống ngựa. Hắn ta đi đến trước mặt Lâm Trục Lưu, thế mà khom lưng, cung kính hành lễ với người ngồi trên lưng ngựa đang rủ mắt nhìn mình.

“Lâm Tướng quân, bổn vương Hạ Lan Nhung Tương, bái kiến.”

Câu nói này của Hạ Lan Nhung Tương, khiến tất cả mọi người sững sờ ngay tại trận.

Phàm là một đế vương, nào có ai cung kính với một tướng quân đến nhường này? Cho dù tướng quân này là Võ khôi của một nước, nhưng chung quy cũng chỉ là một tướng quân mà thôi.

Hiện giờ Hạ Lan Nhung Tương nói lời này, thật sự khiến Lâm Trục Lưu không thể nào tiếp lời được.

Nói gì bây giờ? Chẳng lẽ bảo không cần đa lễ sao? Lúc này nói lời như vậy mới thật sự là thất lễ nhỉ.

Trong lúc khó xử như thế này, Tiêu Mị dẫn đầu quỳ một chân xuống đất, hành lễ với Hạ Lan Nhung Tương.

“Bái kiến Hạ Lan Đế tọa.”

Binh sĩ của Qua Tỏa thấy y hành lễ, liền vội vàng hành lễ theo.

Hạ Lan Nhung Tương nhìn Tiêu Mị đang quỳ một chân dưới đất, đi đến trước mặt y, xoay người hỏi Lâm Trục Lưu: “Lâm tướng quân, đây là tướng sĩ trong doanh của cô ư?”

“Đây là phó tướng của ta.” Lâm Trục Lưu gật đầu.

“Người tên là gì?” Hạ Lan Nhung Tương hỏi Tiêu Mị.

“Mạt tướng Tiêu Mị.”

“Ngươi tên là Tiêu Mị?” Hạ Lan Nhung Tương giống như nghe thấy chuyện gì đó rất buồn cười, bật cười thành tiếng.

Lâm Trục Lưu thấy hắn cười, cau mày đáp: “Hạ Lan Nhung Tương, nếu ông đã đến Qua Tỏa đàm phán với chúng ta, thì hãy theo ta đi gặp đại tướng quân và Trấn Bắc vương thôi.”

“Mời.” Hạ Lan Nhung Tương cười với Lâm Trục Lưu, xoay người lên ngựa.

Lâm trục Lưu khẽ phất áo choàng, cũng xoay người lên lưng ngựa.

- Shen dịch -

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện