Lụy Tình (Hôn Nhân 7 Ngày)
Chương 17: Ánh sáng trở lại
Càng nghĩ Cố Lăng Phong càng lo lắng.
Thái độ không bình thường của Triệu Trấn Nam.
Việc Hiểu Thanh không xuất hiện ở công ty.
Đều dẫn đến kết quả Tần Hiểu Thanh bị đưa đi cùng Mao Tử Dao.
Để khẳng định nhận định của mình hoàn toàn là suy diễn, anh ta gọi một cuộc điện thoại.
"1 phút, tra xem tối qua Triệu Trấn Nam hẹn Tần Hiểu Thanh ăn tối ở chỗ nào."
10 giây...
20 giây...
30 giây...
Rất nhanh sau đó đã có kết quả, đầu dây bên kia thông cáo, tin tức này khiến Cố Lăng Phong sầm mặt lo lắng.
"Hiểu Thanh... Hiểu Thanh" Anh ta buông tay nghe điện thoại xuống, mơ hồ lẩm bẩm một cái tên.
Hai năm, tôi mất hai năm tìm kiếm mà lại để vụt mất em trong giây lát.
Mã Tư Hoành, ông đợi đấy cho tôi.
Anh ta nghiến răng nghiến lợi kìm nén cơn giận rồi đi vào tìm Lục Thần.
Mạnh Hạo Nhiên u ơ không hiểu gì nhưng cũng chạy theo.
"Lục..." Cố Lăng Phong đạp cửa chạy vào.
Hắn không quan tâm đến thái độ đó, giơ tay ra hiệu im lặng.
Cố Lăng Phong mặc dù rất sốt ruột nhưng cũng đành im lặng, anh ta đi tới chiếc máy tính đặt trước bàn làm việc của hắn.
Màn hình tối thui xuất hiện tia sáng lẻ loi từ cửa sổ chiếu vào.
Giọng cười lớn của một người đàn ông vang lên phá tan sự yên tĩnh.
Gương mặt Lục Thần bình thản như không xem trò vui.
Cố Lăng Phong muốn nói rõ sự việc nhưng lại thôi.
"Lục Thần, tao cho mày một cơ hội. Mày trả tao Cẩn Long, tao sẽ thả vợ mày về không thiếu một cọng tóc." Mã Tư Hoành đặt điều kiện.
Hắn dựa lưng vào ghế, khoanh tay trước ngực chậm rãi mở miệng: "Vợ tôi?"
"Còn không phải Mao Tử Dao? Trước khi đàn em của tao "chơi" cô ta thành thân tàn ma dại."
Hắn nhếch mép cười đầy ma mị, định mở miệng thì Mã Tư Hoành dường như nhớ ra điều gì đó lại nói tiếp.
"Mà tao cho mày một món quà nhỏ coi như là tặng kèm." Nói xong ông ta phất tay một cái.
Cố Lăng Phong và Mạnh Hạo Nhiên đứng phía sau cảm thấy chột dạ, không yên lòng.
Lục Thần không nhìn thấy biểu cảm của hai thằng bạn, hờ hững không nói gì coi như đang chờ đợi món quà. Hắn khép mi mắt như đang nghỉ ngơi.
Điện trong phòng chỗ Mã Tư Hoành bật sáng, trên nền nhà, một cô gái bị trói chặt cả chân và tay không ngừng ngọ ngậy.
Chiếc khăn bịt miệng được tháo xuống, một âm thanh khàn khàn vang lên.
"Các người là ai? Mau thả tôi ra bằng không.... Aaaa"
"Bốp" "Con đàn chết tiệt, gặp ông chủ còn dám xốc xược" Một tên lực lưỡng ra tay đánh một cái vào mặt cô gái.
Lúc âm thanh kia vang lên, Lục Thần đang nhắm mắt giật mình ngồi thẳng.
Giọng nói này...
"Hiểu Thanh..." Nhìn rõ mặt cô gái trên màn hình máy tính, giọng hắn run run gọi tên cô.
Cô gái của anh...
Cuộc sống của anh...
Ánh sáng của anh...
Cuối cùng cũng trở về rồi.
Hiểu Thanh, rốt cuộc anh cũng tìm được em rồi.
Nhưng trong tình cảnh này... Mã Tư Hoành, tôi đã đánh giá thấp ông rồi.
Dám động đến cô ấy, ông thật sự chán sống rồi.
Cố Lăng Phong và Mạnh Hạo Nhiên đứng sau nhìn thấy thì cả kinh.
Tại sao lại là Hiểu Thanh? Sao cô ấy lại xuất hiện ở đó.
Mã Tư Hoành thấy biểu cảm lạ thường trên mặt hắn liền cười lớn: "Thấy người đẹp bị đánh không chịu nổi à? Nếu tao "chơi" nó ngay trước mặt mày, mày thấy sao?"
Ông ta vừa nói vừa dùng sức nắm chặt cằm cô.
Cô nhìn thẳng vào mắt lão, ánh mắt không sợ hãi mà chỉ có sự kiên định như thể "Bà đây mà thoát được chúng mày chết chắc nha con." Nhưng đáng tiếc là cô chưa thoát được. Haizzz.
Bàn tay đặt trên bàn của hắn nắm lại nổi rõ gân xanh.
Hiểu Thanh, chờ anh, anh đến ngay đây.
"Ông muốn gì?"
Mã Tư Hoành cười cười, ông ta phất tay, Hiểu Thanh biến mất khỏi màn hình, Lục Thần sốt sắng nhìn theo hình bóng quen thuộc xuất hiện rồi lại biến mất sau hai năm.
"Cháu của ta à, cậu chỉ muốn Cẩn Long, cháu có Lục Thị của cháu, Cẩn Long là của cậu." Mã Tư Hoành thấy hắn nhượng bộ liền đổi giọng ngọt ngào.
"Chỉ có vậy?" Hắn lạnh giọng xác nhận.
Con cáo già này không chỉ đơn giản là muốn Cẩn Long. Người ta nói "gừng càng già càng cay", con cáo này còn muốn hơn thế kìa.
"Chỉ có vậy." Mã Tư Hoành chắc chắn.
"Nếu muốn Cẩn Long trở lại tay ông, tốt nhất đem người còn nguyên vẹn về cho tôi, bằng không..." Hắn nheo mắt, giọng nói toàn mùi nguy hiểm.
"Được, 8h khách sạn B, cháu đem toàn bộ tài liệu của Cẩn Long giao ra, cậu thả người."
Mã Tư Hoành vừa nói xong, màn hình máy tính ngắt kết nối.
"RẦM!" Hắn đấm mạnh vào bàn, gương mặt anh tuấn tràn ngập nộ khí.
Mã Tư Hoành, tôi không giết ông, ông cảm thấy bản thân rất tài giỏi phải không.
Được, vậy tôi sẽ cho ông biết rốt cuộc Lục Thần này đã thay đổi thế nào.
"Mã Tư Hoành đang giữ người, tìm xem hiện tại ông ta đang ở đâu." Hắn điều chỉnh cảm xúc, nhấc điện thoại gọi đi.
Cố Lăng Phong im lặng theo dõi nãy giờ cuối cùng cũng lên tiếng: "Trấn Nam chắc cũng biết, cậu ta cho người tìm cả đêm cũng không có chút dấu vết, e rằng..."
Nói đến đây, không khí giữa ba người đàn ông rơi vào trầm mặc.
Tình hình xấu nhất Cố Lăng Phong không dám nhắc tới.
Xã hội đen, Mã Tư Hoành được sự trợ giúp của xã hội đen của Đài Bắc.
Đến cả quân đội nhà họ Triệu cũng không tìm thấy, người đứng trong bóng tối kia quả là không tầm thường.
Hắn nhìn ra cửa sổ suy nghĩ gì đó, rồi quay sang nói vài câu với Mạnh Hạo Nhiên, sau đó cùng Cố Lăng Phong ra ngoài.
Còn một mình Mạnh Hạo Nhiên tội nghiệp ở lại, anh ta méo mặt cầu nguyện: "Bà cô cố nội của tôi ơi, cô phải nguyên vẹn trở về đấy, nếu không tôi làm sao sống nổi."
Thái độ không bình thường của Triệu Trấn Nam.
Việc Hiểu Thanh không xuất hiện ở công ty.
Đều dẫn đến kết quả Tần Hiểu Thanh bị đưa đi cùng Mao Tử Dao.
Để khẳng định nhận định của mình hoàn toàn là suy diễn, anh ta gọi một cuộc điện thoại.
"1 phút, tra xem tối qua Triệu Trấn Nam hẹn Tần Hiểu Thanh ăn tối ở chỗ nào."
10 giây...
20 giây...
30 giây...
Rất nhanh sau đó đã có kết quả, đầu dây bên kia thông cáo, tin tức này khiến Cố Lăng Phong sầm mặt lo lắng.
"Hiểu Thanh... Hiểu Thanh" Anh ta buông tay nghe điện thoại xuống, mơ hồ lẩm bẩm một cái tên.
Hai năm, tôi mất hai năm tìm kiếm mà lại để vụt mất em trong giây lát.
Mã Tư Hoành, ông đợi đấy cho tôi.
Anh ta nghiến răng nghiến lợi kìm nén cơn giận rồi đi vào tìm Lục Thần.
Mạnh Hạo Nhiên u ơ không hiểu gì nhưng cũng chạy theo.
"Lục..." Cố Lăng Phong đạp cửa chạy vào.
Hắn không quan tâm đến thái độ đó, giơ tay ra hiệu im lặng.
Cố Lăng Phong mặc dù rất sốt ruột nhưng cũng đành im lặng, anh ta đi tới chiếc máy tính đặt trước bàn làm việc của hắn.
Màn hình tối thui xuất hiện tia sáng lẻ loi từ cửa sổ chiếu vào.
Giọng cười lớn của một người đàn ông vang lên phá tan sự yên tĩnh.
Gương mặt Lục Thần bình thản như không xem trò vui.
Cố Lăng Phong muốn nói rõ sự việc nhưng lại thôi.
"Lục Thần, tao cho mày một cơ hội. Mày trả tao Cẩn Long, tao sẽ thả vợ mày về không thiếu một cọng tóc." Mã Tư Hoành đặt điều kiện.
Hắn dựa lưng vào ghế, khoanh tay trước ngực chậm rãi mở miệng: "Vợ tôi?"
"Còn không phải Mao Tử Dao? Trước khi đàn em của tao "chơi" cô ta thành thân tàn ma dại."
Hắn nhếch mép cười đầy ma mị, định mở miệng thì Mã Tư Hoành dường như nhớ ra điều gì đó lại nói tiếp.
"Mà tao cho mày một món quà nhỏ coi như là tặng kèm." Nói xong ông ta phất tay một cái.
Cố Lăng Phong và Mạnh Hạo Nhiên đứng phía sau cảm thấy chột dạ, không yên lòng.
Lục Thần không nhìn thấy biểu cảm của hai thằng bạn, hờ hững không nói gì coi như đang chờ đợi món quà. Hắn khép mi mắt như đang nghỉ ngơi.
Điện trong phòng chỗ Mã Tư Hoành bật sáng, trên nền nhà, một cô gái bị trói chặt cả chân và tay không ngừng ngọ ngậy.
Chiếc khăn bịt miệng được tháo xuống, một âm thanh khàn khàn vang lên.
"Các người là ai? Mau thả tôi ra bằng không.... Aaaa"
"Bốp" "Con đàn chết tiệt, gặp ông chủ còn dám xốc xược" Một tên lực lưỡng ra tay đánh một cái vào mặt cô gái.
Lúc âm thanh kia vang lên, Lục Thần đang nhắm mắt giật mình ngồi thẳng.
Giọng nói này...
"Hiểu Thanh..." Nhìn rõ mặt cô gái trên màn hình máy tính, giọng hắn run run gọi tên cô.
Cô gái của anh...
Cuộc sống của anh...
Ánh sáng của anh...
Cuối cùng cũng trở về rồi.
Hiểu Thanh, rốt cuộc anh cũng tìm được em rồi.
Nhưng trong tình cảnh này... Mã Tư Hoành, tôi đã đánh giá thấp ông rồi.
Dám động đến cô ấy, ông thật sự chán sống rồi.
Cố Lăng Phong và Mạnh Hạo Nhiên đứng sau nhìn thấy thì cả kinh.
Tại sao lại là Hiểu Thanh? Sao cô ấy lại xuất hiện ở đó.
Mã Tư Hoành thấy biểu cảm lạ thường trên mặt hắn liền cười lớn: "Thấy người đẹp bị đánh không chịu nổi à? Nếu tao "chơi" nó ngay trước mặt mày, mày thấy sao?"
Ông ta vừa nói vừa dùng sức nắm chặt cằm cô.
Cô nhìn thẳng vào mắt lão, ánh mắt không sợ hãi mà chỉ có sự kiên định như thể "Bà đây mà thoát được chúng mày chết chắc nha con." Nhưng đáng tiếc là cô chưa thoát được. Haizzz.
Bàn tay đặt trên bàn của hắn nắm lại nổi rõ gân xanh.
Hiểu Thanh, chờ anh, anh đến ngay đây.
"Ông muốn gì?"
Mã Tư Hoành cười cười, ông ta phất tay, Hiểu Thanh biến mất khỏi màn hình, Lục Thần sốt sắng nhìn theo hình bóng quen thuộc xuất hiện rồi lại biến mất sau hai năm.
"Cháu của ta à, cậu chỉ muốn Cẩn Long, cháu có Lục Thị của cháu, Cẩn Long là của cậu." Mã Tư Hoành thấy hắn nhượng bộ liền đổi giọng ngọt ngào.
"Chỉ có vậy?" Hắn lạnh giọng xác nhận.
Con cáo già này không chỉ đơn giản là muốn Cẩn Long. Người ta nói "gừng càng già càng cay", con cáo này còn muốn hơn thế kìa.
"Chỉ có vậy." Mã Tư Hoành chắc chắn.
"Nếu muốn Cẩn Long trở lại tay ông, tốt nhất đem người còn nguyên vẹn về cho tôi, bằng không..." Hắn nheo mắt, giọng nói toàn mùi nguy hiểm.
"Được, 8h khách sạn B, cháu đem toàn bộ tài liệu của Cẩn Long giao ra, cậu thả người."
Mã Tư Hoành vừa nói xong, màn hình máy tính ngắt kết nối.
"RẦM!" Hắn đấm mạnh vào bàn, gương mặt anh tuấn tràn ngập nộ khí.
Mã Tư Hoành, tôi không giết ông, ông cảm thấy bản thân rất tài giỏi phải không.
Được, vậy tôi sẽ cho ông biết rốt cuộc Lục Thần này đã thay đổi thế nào.
"Mã Tư Hoành đang giữ người, tìm xem hiện tại ông ta đang ở đâu." Hắn điều chỉnh cảm xúc, nhấc điện thoại gọi đi.
Cố Lăng Phong im lặng theo dõi nãy giờ cuối cùng cũng lên tiếng: "Trấn Nam chắc cũng biết, cậu ta cho người tìm cả đêm cũng không có chút dấu vết, e rằng..."
Nói đến đây, không khí giữa ba người đàn ông rơi vào trầm mặc.
Tình hình xấu nhất Cố Lăng Phong không dám nhắc tới.
Xã hội đen, Mã Tư Hoành được sự trợ giúp của xã hội đen của Đài Bắc.
Đến cả quân đội nhà họ Triệu cũng không tìm thấy, người đứng trong bóng tối kia quả là không tầm thường.
Hắn nhìn ra cửa sổ suy nghĩ gì đó, rồi quay sang nói vài câu với Mạnh Hạo Nhiên, sau đó cùng Cố Lăng Phong ra ngoài.
Còn một mình Mạnh Hạo Nhiên tội nghiệp ở lại, anh ta méo mặt cầu nguyện: "Bà cô cố nội của tôi ơi, cô phải nguyên vẹn trở về đấy, nếu không tôi làm sao sống nổi."
Bình luận truyện